Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 72
Kỳ Lương Tần cứng đờ, ngơ ngác nhìn Nghiêm Bách Tông.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, cậu nhanh chóng lui về phía sau một bước, Nghiêm Viện và Tôn Diểu kéo tay từ trên lầu đi xuống.
“Hai người các anh tại sao lại đứng ở chỗ này." Nghiêm Viện cười nói: “Anh cả, cơm chiều còn phải một hồi nữa, mấy người chúng ta đến chơi bài đi."
Nghiêm lão thái thái và dì Tôn ở trên lầu nói chuyện, chợt nghe tiếng gõ cửa, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và Tôn Diểu đi lên, trong lòng cứ giận con trai mình không hiểu phong nguyệt.
Muốn nói lão đại có khiếm khuyết ở phương diện nào, thì chính là ở phương diện gái gú này. Hiện giờ bà lại hy vọng lão đại cũng phong lưu dụ người như lão nhị. Có điều bà xem Tôn Diểu thẹn thùng, lại nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông bộ dạng thân sĩ, liền cảm thấy mình để hai người bọn họ ở một chỗ, hình như là sai.
Hai người kia còn chưa đủ quen thuộc, một người là hũ nút, một người thẹn thùng ngại ngùng, lúc mới đầu thế này, phải có người ở giữa tác hợp thêm. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Nghiêm Viện và Nghiêm Tùng Vĩ thích hợp nhất.
Nghiêm Tùng Vĩ biết ăn nói, tạo không khí là số một, nhưng hắn là đàn ông, trước mắt lại không ở nhà, vẫn là Nghiêm Viện thích hợp hơn.
Vì thế bà lập tức kêu Nghiêm Viện lại: “Người trẻ tuổi các con xuống dưới lầu chơi, đừng theo hai lão thái thái chúng ta."
Nghiêm Viện là áo bông nhỏ tri kỷ của lão thái thái, tự nhiên hiểu được ý tứ của lão thái thái.
Nhưng mà Nghiêm Bách Tông không phối hợp với bà, nói: “Con có việc, mọi người chơi đi."
Tôn Diểu lập tức hỏi: “Anh Bách Tông muốn ra ngoài sao?"
Nghiêm Viện nói: “Lúc này cũng sắp ăn cơm chiều rồi, anh còn muốn đi đâu?"
“Anh đến phòng khám lấy chút cồn i-ốt và thuốc giảm nhiệt."
“Vậy Lương Tần, ba người chúng ta chơi trước một hồi."
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, liền bị Nghiêm Viện lôi đi: “Anh không cần câu nệ, về sau chúng ta đều là người một nhà."
Kỳ Lương Tần đành phải ngồi ở trên ghế sa lông chơi bài với hai người Nghiêm Viện. Nghiêm Bách Tông ngược lại rất thoải mái, ra cửa đã lâu cũng không trở về. Tâm tư Tôn Diểu căn bản không ở trên bài, vẫn luôn không yên lòng nhìn cửa nhà. Nghiêm Viện cười nói: “Có khả năng anh ấy ở phòng khám thuận tiện bôi thuốc luôn, trên lưng ảnh có thương tích."
Nghiêm Bách Tông không trở về, ngược lại là Nghiêm Tùng Vĩ về. Đại khái là uống chút rượu, tài xế lão Hồ cùng về với hắn, thay hắn xách túi. Kỳ Lương Tần đứng dậy nhận lấy túi, đưa lão Hồ ra cửa, lúc này mới trở về. Nghiêm Tùng Vĩ không vào phòng, trực tiếp ngồi nghiêng trên ghế sa lông. Nghiêm Viện nói: “Anh lại uống nhiều rượu như vậy, cẩn thận mẹ biết, lại lải nhải anh."
“Chị dâu đến, " Nghiêm Tùng Vĩ cười hì hì chào hỏi Tôn Diểu, ngược lại chọc Tôn Diểu xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng. Nghiêm Viện đưa chân đạp hắn: “Đi đi đi, đi sang một bên. Lương Tần, nhanh chóng lôi ảnh đi."
Kỳ Lương Tần vươn tay kéo Nghiêm Tùng Vĩ lên. Nghiêm Tùng Vĩ hơi cảm giác say, nhưng cũng không có uống say, cười hai tiếng, liền tự trở về phòng. Kỳ Lương Tần theo vào phòng, nói: “Anh đừng gọi bậy, chị dâu đâu ra."
“Hiện tại không phải chị dâu, về sau có khả năng là được. Ai, chị dâu cũng đến rồi, sao không thấy bóng dáng anh cả vậy?"
“Ảnh đi ra ngoài." Kỳ Lương Tần nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách: “Hình như về rồi… anh nhanh chóng tắm rửa một cái xua đi mùi rượu, đợi lát nữa mẹ biết lại nói anh. Ở trước mặt khách, anh cũng không xấu hổ hả?"
Cậu nói xong liền đóng cửa phòng về lại phòng khách. Quả nhiên là Nghiêm Bách Tông trở về, trong tay mang theo thuốc. Lúc Nghiêm Bách Tông từ bên cạnh cậu đi qua, cậu không ngửi được một chút mùi nước thuốc nào.
Xem ra là ở bên ngoài đi dạo một trận, không phải bởi vì bôi thuốc cho nên mới trở về muộn.
Kỳ Lương Tần thật vui vẻ. Cậu cảm thấy ít nhất việc này nói lên rằng Nghiêm Bách Tông không có ý gì với Tôn Diểu. Trên đời này mặc dù có người đàn ông muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc, nhưng Nghiêm Bách Tông hiển nhiên không phải loại người như vậy.
Vì thế cậu cũng rất vui vẻ về ghế sa lông ngồi, tiếp tục chơi bài với đám Nghiêm Viện. Lúc đang chơi, Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, thân thể nghiêng lại đây, muốn xem bài cậu.
Cậu liền đem bài của mình cho Nghiêm Bách Tông nhìn, nói: “Không tồi đi."
“Bài tốt." Nghiêm Bách Tông nói xong càng đến gần một ít, gần như tựa vào bờ vai cậu.
Đại khái là ở trước mặt Nghiêm Viện và Tôn Diểu, loại tiếp xúc như có như không với Nghiêm Bách Tông thế này khiến cậu càng thêm sắc bén mà cảm nhận được. Dì Xuân đã bắt đầu thu dọn bàn ăn, đánh xong một ván này Kỳ Lương Tần liền đứng lên, nói: “Sắp ăn cơm rồi."
Cậu lên lầu gọi lão thái thái và dì Tôn xuống, lại đi gọi Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ đang mặc quần áo, nói: “Bộ này thế nào?"
“Rất được, anh mau ra đây đi, phải ăn cơm."
“Trong nhà có mỹ nữ, phải chú ý hình tượng một chút."
Đại khái là dì Tôn với lão thái thái đạt thành ăn ý nào đó, ăn xong cơm chiều mẹ con dì Tôn cũng không có ý muốn rời khỏi, lại ở lại một hồi lâu. Cuối cùng lúc sắp đi, Nghiêm lão thái thái đặc biệt gọi Nghiêm Bách Tông đi đưa, thuận tiện theo bà tản bộ: “Thời gian này bên ngoài thư thái nhất, gió thổi nhẹ, lại mát mẻ."
Kỳ Lương Tần ở nhà không nổi, hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: “Chúng ta cũng ra ngoài đi bộ đi."
Nghiêm Tùng Vĩ liền đứng lên, cùng cậu ra khỏi nhà. Đi không bao xa liền nhìn thấy Nghiêm lão thái thái và dì Tôn ngồi thấp giọng nói chuyện trên một cái ghế dài, tiếng cười cách thật xa cũng nghe thấy được. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh cả với Tôn Diểu đâu?"
“Lúc này sao lại không kêu chị dâu?"
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: “Tôi thấy cô ta thích thẹn thùng, chọc chọc cô ta thôi."
Hai người bọn họ nhìn nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và Tôn Diểu đứng ở dưới một thân cây xa hơn nói chuyện. Nghiêm Tùng Vĩ rón ra rón rén xuyên qua mặt cỏ đi đến chỗ bọn họ, Kỳ Lương Tần theo ở phía sau hỏi: “Anh làm gì đó?"
“Suỵt, " Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Đi, chúng ta nghe xem bọn họ lặng lẽ nói cái gì, tôi còn chưa thấy qua bộ dạng anh cả nói lời tình tứ đâu."
Kỳ Lương Tần không giữ, quay đầu nhìn lão thái thái ngồi trên ghế dài, lại nhìn nhìn Nghiêm Tùng Vĩ thắt lưng mèo ở trong bóng râm đi qua chỗ Nghiêm Bách Tông và Tôn Diểu, rốt cuộc vẫn là trộm đi theo tới.
Kết quả cậu còn chưa đi đến trước mặt Nghiêm Tùng Vĩ, chợt nghe Tôn Diểu nói: “Em có chỗ nào không tốt sao?"
“Không có, em rất tốt. Nhưng hai chúng ta không quá thích hợp."
Đại khái Tôn Diểu là người thực nội liễm, bị phát thẻ người tốt, cũng không có dây dưa quá nhiều. Đại khái cô cũng là cô gái rất có tự tôn, cúi đầu im lặng một hồi, nói: “Em biết rồi."
“Hy vọng bên dì Tôn em thay tôi giải thích thêm. Hẳn là ngay từ đầu tôi đã nên tỏ rõ thái độ, xin lỗi, là tôi xử lý không tốt."
“Không sao, em… hy vọng anh Nghiêm sớm một chút tìm được người mình thích…" Tôn Diểu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Bách Tông nói: “Kỳ thật rất nhiều năm trước em đã thích anh, nhưng mà khi đó có chị Thẩm Hòa bên cạnh anh, em không dám hy vọng xa vời… em vốn nghĩ rằng anh ly hôn rồi, em liền…"
Mặt cô đỏ lên, đầu lại thấp xuống, giày nhẹ nhàng xoa xoa con đường đá phiến: “Hy vọng mấy ngày này em chưa gây ra phức tạp cho anh."
“Không có, em đừng nghĩ nhiều… Tôi không biết giao tiếp với con gái cho lắm, không biết nên nói với em như thế nào. Em thật sự là cô gái rất tốt, người bên cạnh tôi đều khen em, người theo đuổi em nhiều như vậy, tương lai em khẳng định sẽ tìm được người tốt hơn tôi."
Tôn Diểu bỗng nhiên hướng về trước, một phen ôm lấy Nghiêm Bách Tông.
Cái ôm đột ngột này khiến Nghiêm Bách Tông có chút trở tay không kịp, hai tay giơ ở đàng kia, có chút cứng ngắc. Nhưng Tôn Diểu rất nhanh liền buông hắn ra, cười cười, quay đầu chạy đi. Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng ngồi xuống dưới đất, nấp ở sau bụi cây xanh. Kỳ Lương Tần cũng nhanh chóng ngồi xuống, hai mặt nhìn nhau với Nghiêm Tùng Vĩ.
Đại khái không ngờ sẽ đụng tới việc này, cho nên hai người đều có chút xấu hổ, không dám lộ ra. Hai người ngồi tren mặt cỏ, Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên thở ra một hơi, nằm ở trên mặt đất.
Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn hắn, nói: “Cho anh nghe lén."
“Cho rằng có thể nghe được anh cả nói lời tình cảm, bắt được còn có thể trêu ghẹo hắn một chút. Hóa ra anh cả vẫn là anh cả, quả nhiên lòng dạ lạnh lùng, cô gái tốt như vậy cũng phụ lòng."
“Cái chuyện tình cảm này, cũng không phải ai tốt liền thích người đó, phải xem duyên phận."
“Đúng rồi, ngày hôm qua cậu nói cậu có người, ai hả, cho tôi xem xem."
“Chờ khi xác định rồi sẽ nói cho anh biết."
“Còn chưa có xác định hả?"
“Chưa, anh ấy còn chưa nói thích tôi nữa."
“Vậy cậu lên cơn nhộn nhạo cái gì. Tôi nói mà, nếu cậu thật sự yêu đương, đâu còn cả ngày ở nhà, phỏng chừng cũng giống Viện Viện, cả ngày chạy ra ngoài rồi. Có điều tình huống đại khái chung quy có thể nói cho tôi biết đi, cao không, đẹp trai không, so với tôi thì thế nào?"
“Cao, đẹp, " giọng Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng nói: “Tôi cảm thấy trên đời anh ấy chính là tốt nhất."
Cậu nói xong lại cười, Nghiêm Tùng Vĩ “ui chao" vài tiếng, ngồi dậy: “Cậu xem lại tới nữa rồi. Hơn tôi hả? Vậy so với anh cả thì sao?"
Kỳ Lương Tần sửng sốt, cúi đầu kéo một cọng cỏ: “Đó… không chênh lệch lắm đi…"
“Cái này là thẩm mỹ riêng của cậu, cậu đi ra xem, là người thích tôi nhiều, hay là người thích anh cả nhiều!"
Nghiêm Tùng Vĩ nhất thời sơ ý, chỉ lo phân bì với Nghiêm Bách Tông, nhưng không có cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của Kỳ Lương Tần. Nếu hắn cẩn thận nghiền ngẫm, đại khái sẽ phát hiện, hóa ra Nghiêm Bách Tông ở trong mắt Kỳ Lương Tần, cũng không chênh lệch nhiều lắm so với người tốt nhất trên đời.
Một con muỗi vo ve bay tới, Nghiêm Tùng Vĩ lập tức đứng lên, nói: “Có muỗi, trở về đi."
Hai người bọn họ xuyên qua khu xanh hoá đi đến ven đường, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và lão thái thái đang tạm biệt với mẹ con Tôn thị. Đại khái là hai vị mẫu thân còn không biết chuyện vừa rồi, trên mặt đều tràn đầy tươi cười, giống như là bà thông gia.
Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần đi tới, Nghiêm Bách Tông nhìn thấy hai người bọn họ, liền hỏi: “Hai người sao lại từ bên kia lại đây?"
“Đi ra tản bộ, thuận tiện cũng tới tiễn dì Tôn, " Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Dì sau này thường dẫn Tôn Diểu đến chơi."
“Được, nhất định thường đến." Dì Tôn lại nói nói mấy câu với hai người bọn họ, Kỳ Lương Tần trộm nhìn Tôn Diểu, phát hiện Tôn Diểu vẫn luôn cúi đầu, như là đang thẹn thùng.
Tôn Diểu dưới ánh đèn đường vàng óng ánh đẹp như thế, tóc dài xõa vai, làn váy màu trắng khẽ lay động, bộ dáng cúi đầu khiến cậu nhớ tới một bài thơ của Từ Chí Ma.
Bộ dạng cúi đầu tựa như một gốc thủy liên hoa không thắng gió lạnh thẹn thùng.
Đại khái là hai người mẹ đều cho rằng cô thẹn thùng như thường ngày, cho nên không có ngẩng đầu, nhưng không biết giờ phút này cô thương tâm như vậy.
Nếu người bị Nghiêm Bách Tông phát thẻ người tốt là cậu, cậu sẽ như thế nào.
Cậu không biết, không có Nghiêm Bách Tông cậu cũng sẽ không chết, vẫn sống rất tốt. Nhưng đại khái cậu sẽ giống như trước đây, cô độc một người sống qua ngày. Cậu giống như không tin đồng chí có thể đầu bạc đến già, cậu cảm thấy tình cảm giữa đồng chí yếu ớt, dù có thể lâu dài, cũng không thể cả đời. Nhưng mà cậu sẽ tưởng tượng cả đời của cậu và Nghiêm Bách Tông, cũng có thể tưởng tượng tình cảnh cả đời với Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông khiến cậu an tâm, cậu có một loại tín nhiệm khó hiểu với Nghiêm Bách Tông, nguyện ý chú tâm yêu hắn.
Đại khái yêu sâu đậm một người, không phải yêu đến chết đi sống lại, mà là không biết không có đối phương, cuộc sống sẽ như thế nào, sẽ chạy đi đâu, sẽ mê man không biết làm sao.
Nếu như không gặp gỡ anh, em sẽ ở nơi nào. Ngày trôi qua thế nào, sinh hoạt có quý trọng hay không. Có lẽ sẽ gặp gỡ một người nào đó, sống những ngày bình thường, không biết cũng có thể có tình yêu ngọt như mật hay không.
Kỳ Lương Tần quay đầu, nhìn thoáng qua Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông vẫn là một kiểu vẻ mặt bình thản nhìn không ra buồn vui, nhưng mà lúc đối diện cậu, trong mắt có ánh sáng.
Cậu thật sự là người rất may mắn, Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng. May mắn này không phải vì đối phương là Nghiêm Bách Tông, may mắn này là người cậu yêu, cũng yêu cậu.
Yêu người cũng yêu mình, trên đời không có chuyện gì hạnh phúc và may mắn hơn.
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, cậu nhanh chóng lui về phía sau một bước, Nghiêm Viện và Tôn Diểu kéo tay từ trên lầu đi xuống.
“Hai người các anh tại sao lại đứng ở chỗ này." Nghiêm Viện cười nói: “Anh cả, cơm chiều còn phải một hồi nữa, mấy người chúng ta đến chơi bài đi."
Nghiêm lão thái thái và dì Tôn ở trên lầu nói chuyện, chợt nghe tiếng gõ cửa, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và Tôn Diểu đi lên, trong lòng cứ giận con trai mình không hiểu phong nguyệt.
Muốn nói lão đại có khiếm khuyết ở phương diện nào, thì chính là ở phương diện gái gú này. Hiện giờ bà lại hy vọng lão đại cũng phong lưu dụ người như lão nhị. Có điều bà xem Tôn Diểu thẹn thùng, lại nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông bộ dạng thân sĩ, liền cảm thấy mình để hai người bọn họ ở một chỗ, hình như là sai.
Hai người kia còn chưa đủ quen thuộc, một người là hũ nút, một người thẹn thùng ngại ngùng, lúc mới đầu thế này, phải có người ở giữa tác hợp thêm. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Nghiêm Viện và Nghiêm Tùng Vĩ thích hợp nhất.
Nghiêm Tùng Vĩ biết ăn nói, tạo không khí là số một, nhưng hắn là đàn ông, trước mắt lại không ở nhà, vẫn là Nghiêm Viện thích hợp hơn.
Vì thế bà lập tức kêu Nghiêm Viện lại: “Người trẻ tuổi các con xuống dưới lầu chơi, đừng theo hai lão thái thái chúng ta."
Nghiêm Viện là áo bông nhỏ tri kỷ của lão thái thái, tự nhiên hiểu được ý tứ của lão thái thái.
Nhưng mà Nghiêm Bách Tông không phối hợp với bà, nói: “Con có việc, mọi người chơi đi."
Tôn Diểu lập tức hỏi: “Anh Bách Tông muốn ra ngoài sao?"
Nghiêm Viện nói: “Lúc này cũng sắp ăn cơm chiều rồi, anh còn muốn đi đâu?"
“Anh đến phòng khám lấy chút cồn i-ốt và thuốc giảm nhiệt."
“Vậy Lương Tần, ba người chúng ta chơi trước một hồi."
Kỳ Lương Tần nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, liền bị Nghiêm Viện lôi đi: “Anh không cần câu nệ, về sau chúng ta đều là người một nhà."
Kỳ Lương Tần đành phải ngồi ở trên ghế sa lông chơi bài với hai người Nghiêm Viện. Nghiêm Bách Tông ngược lại rất thoải mái, ra cửa đã lâu cũng không trở về. Tâm tư Tôn Diểu căn bản không ở trên bài, vẫn luôn không yên lòng nhìn cửa nhà. Nghiêm Viện cười nói: “Có khả năng anh ấy ở phòng khám thuận tiện bôi thuốc luôn, trên lưng ảnh có thương tích."
Nghiêm Bách Tông không trở về, ngược lại là Nghiêm Tùng Vĩ về. Đại khái là uống chút rượu, tài xế lão Hồ cùng về với hắn, thay hắn xách túi. Kỳ Lương Tần đứng dậy nhận lấy túi, đưa lão Hồ ra cửa, lúc này mới trở về. Nghiêm Tùng Vĩ không vào phòng, trực tiếp ngồi nghiêng trên ghế sa lông. Nghiêm Viện nói: “Anh lại uống nhiều rượu như vậy, cẩn thận mẹ biết, lại lải nhải anh."
“Chị dâu đến, " Nghiêm Tùng Vĩ cười hì hì chào hỏi Tôn Diểu, ngược lại chọc Tôn Diểu xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng. Nghiêm Viện đưa chân đạp hắn: “Đi đi đi, đi sang một bên. Lương Tần, nhanh chóng lôi ảnh đi."
Kỳ Lương Tần vươn tay kéo Nghiêm Tùng Vĩ lên. Nghiêm Tùng Vĩ hơi cảm giác say, nhưng cũng không có uống say, cười hai tiếng, liền tự trở về phòng. Kỳ Lương Tần theo vào phòng, nói: “Anh đừng gọi bậy, chị dâu đâu ra."
“Hiện tại không phải chị dâu, về sau có khả năng là được. Ai, chị dâu cũng đến rồi, sao không thấy bóng dáng anh cả vậy?"
“Ảnh đi ra ngoài." Kỳ Lương Tần nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách: “Hình như về rồi… anh nhanh chóng tắm rửa một cái xua đi mùi rượu, đợi lát nữa mẹ biết lại nói anh. Ở trước mặt khách, anh cũng không xấu hổ hả?"
Cậu nói xong liền đóng cửa phòng về lại phòng khách. Quả nhiên là Nghiêm Bách Tông trở về, trong tay mang theo thuốc. Lúc Nghiêm Bách Tông từ bên cạnh cậu đi qua, cậu không ngửi được một chút mùi nước thuốc nào.
Xem ra là ở bên ngoài đi dạo một trận, không phải bởi vì bôi thuốc cho nên mới trở về muộn.
Kỳ Lương Tần thật vui vẻ. Cậu cảm thấy ít nhất việc này nói lên rằng Nghiêm Bách Tông không có ý gì với Tôn Diểu. Trên đời này mặc dù có người đàn ông muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc, nhưng Nghiêm Bách Tông hiển nhiên không phải loại người như vậy.
Vì thế cậu cũng rất vui vẻ về ghế sa lông ngồi, tiếp tục chơi bài với đám Nghiêm Viện. Lúc đang chơi, Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, thân thể nghiêng lại đây, muốn xem bài cậu.
Cậu liền đem bài của mình cho Nghiêm Bách Tông nhìn, nói: “Không tồi đi."
“Bài tốt." Nghiêm Bách Tông nói xong càng đến gần một ít, gần như tựa vào bờ vai cậu.
Đại khái là ở trước mặt Nghiêm Viện và Tôn Diểu, loại tiếp xúc như có như không với Nghiêm Bách Tông thế này khiến cậu càng thêm sắc bén mà cảm nhận được. Dì Xuân đã bắt đầu thu dọn bàn ăn, đánh xong một ván này Kỳ Lương Tần liền đứng lên, nói: “Sắp ăn cơm rồi."
Cậu lên lầu gọi lão thái thái và dì Tôn xuống, lại đi gọi Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ đang mặc quần áo, nói: “Bộ này thế nào?"
“Rất được, anh mau ra đây đi, phải ăn cơm."
“Trong nhà có mỹ nữ, phải chú ý hình tượng một chút."
Đại khái là dì Tôn với lão thái thái đạt thành ăn ý nào đó, ăn xong cơm chiều mẹ con dì Tôn cũng không có ý muốn rời khỏi, lại ở lại một hồi lâu. Cuối cùng lúc sắp đi, Nghiêm lão thái thái đặc biệt gọi Nghiêm Bách Tông đi đưa, thuận tiện theo bà tản bộ: “Thời gian này bên ngoài thư thái nhất, gió thổi nhẹ, lại mát mẻ."
Kỳ Lương Tần ở nhà không nổi, hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: “Chúng ta cũng ra ngoài đi bộ đi."
Nghiêm Tùng Vĩ liền đứng lên, cùng cậu ra khỏi nhà. Đi không bao xa liền nhìn thấy Nghiêm lão thái thái và dì Tôn ngồi thấp giọng nói chuyện trên một cái ghế dài, tiếng cười cách thật xa cũng nghe thấy được. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Anh cả với Tôn Diểu đâu?"
“Lúc này sao lại không kêu chị dâu?"
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: “Tôi thấy cô ta thích thẹn thùng, chọc chọc cô ta thôi."
Hai người bọn họ nhìn nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và Tôn Diểu đứng ở dưới một thân cây xa hơn nói chuyện. Nghiêm Tùng Vĩ rón ra rón rén xuyên qua mặt cỏ đi đến chỗ bọn họ, Kỳ Lương Tần theo ở phía sau hỏi: “Anh làm gì đó?"
“Suỵt, " Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Đi, chúng ta nghe xem bọn họ lặng lẽ nói cái gì, tôi còn chưa thấy qua bộ dạng anh cả nói lời tình tứ đâu."
Kỳ Lương Tần không giữ, quay đầu nhìn lão thái thái ngồi trên ghế dài, lại nhìn nhìn Nghiêm Tùng Vĩ thắt lưng mèo ở trong bóng râm đi qua chỗ Nghiêm Bách Tông và Tôn Diểu, rốt cuộc vẫn là trộm đi theo tới.
Kết quả cậu còn chưa đi đến trước mặt Nghiêm Tùng Vĩ, chợt nghe Tôn Diểu nói: “Em có chỗ nào không tốt sao?"
“Không có, em rất tốt. Nhưng hai chúng ta không quá thích hợp."
Đại khái Tôn Diểu là người thực nội liễm, bị phát thẻ người tốt, cũng không có dây dưa quá nhiều. Đại khái cô cũng là cô gái rất có tự tôn, cúi đầu im lặng một hồi, nói: “Em biết rồi."
“Hy vọng bên dì Tôn em thay tôi giải thích thêm. Hẳn là ngay từ đầu tôi đã nên tỏ rõ thái độ, xin lỗi, là tôi xử lý không tốt."
“Không sao, em… hy vọng anh Nghiêm sớm một chút tìm được người mình thích…" Tôn Diểu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Bách Tông nói: “Kỳ thật rất nhiều năm trước em đã thích anh, nhưng mà khi đó có chị Thẩm Hòa bên cạnh anh, em không dám hy vọng xa vời… em vốn nghĩ rằng anh ly hôn rồi, em liền…"
Mặt cô đỏ lên, đầu lại thấp xuống, giày nhẹ nhàng xoa xoa con đường đá phiến: “Hy vọng mấy ngày này em chưa gây ra phức tạp cho anh."
“Không có, em đừng nghĩ nhiều… Tôi không biết giao tiếp với con gái cho lắm, không biết nên nói với em như thế nào. Em thật sự là cô gái rất tốt, người bên cạnh tôi đều khen em, người theo đuổi em nhiều như vậy, tương lai em khẳng định sẽ tìm được người tốt hơn tôi."
Tôn Diểu bỗng nhiên hướng về trước, một phen ôm lấy Nghiêm Bách Tông.
Cái ôm đột ngột này khiến Nghiêm Bách Tông có chút trở tay không kịp, hai tay giơ ở đàng kia, có chút cứng ngắc. Nhưng Tôn Diểu rất nhanh liền buông hắn ra, cười cười, quay đầu chạy đi. Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng ngồi xuống dưới đất, nấp ở sau bụi cây xanh. Kỳ Lương Tần cũng nhanh chóng ngồi xuống, hai mặt nhìn nhau với Nghiêm Tùng Vĩ.
Đại khái không ngờ sẽ đụng tới việc này, cho nên hai người đều có chút xấu hổ, không dám lộ ra. Hai người ngồi tren mặt cỏ, Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên thở ra một hơi, nằm ở trên mặt đất.
Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn hắn, nói: “Cho anh nghe lén."
“Cho rằng có thể nghe được anh cả nói lời tình cảm, bắt được còn có thể trêu ghẹo hắn một chút. Hóa ra anh cả vẫn là anh cả, quả nhiên lòng dạ lạnh lùng, cô gái tốt như vậy cũng phụ lòng."
“Cái chuyện tình cảm này, cũng không phải ai tốt liền thích người đó, phải xem duyên phận."
“Đúng rồi, ngày hôm qua cậu nói cậu có người, ai hả, cho tôi xem xem."
“Chờ khi xác định rồi sẽ nói cho anh biết."
“Còn chưa có xác định hả?"
“Chưa, anh ấy còn chưa nói thích tôi nữa."
“Vậy cậu lên cơn nhộn nhạo cái gì. Tôi nói mà, nếu cậu thật sự yêu đương, đâu còn cả ngày ở nhà, phỏng chừng cũng giống Viện Viện, cả ngày chạy ra ngoài rồi. Có điều tình huống đại khái chung quy có thể nói cho tôi biết đi, cao không, đẹp trai không, so với tôi thì thế nào?"
“Cao, đẹp, " giọng Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng nói: “Tôi cảm thấy trên đời anh ấy chính là tốt nhất."
Cậu nói xong lại cười, Nghiêm Tùng Vĩ “ui chao" vài tiếng, ngồi dậy: “Cậu xem lại tới nữa rồi. Hơn tôi hả? Vậy so với anh cả thì sao?"
Kỳ Lương Tần sửng sốt, cúi đầu kéo một cọng cỏ: “Đó… không chênh lệch lắm đi…"
“Cái này là thẩm mỹ riêng của cậu, cậu đi ra xem, là người thích tôi nhiều, hay là người thích anh cả nhiều!"
Nghiêm Tùng Vĩ nhất thời sơ ý, chỉ lo phân bì với Nghiêm Bách Tông, nhưng không có cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của Kỳ Lương Tần. Nếu hắn cẩn thận nghiền ngẫm, đại khái sẽ phát hiện, hóa ra Nghiêm Bách Tông ở trong mắt Kỳ Lương Tần, cũng không chênh lệch nhiều lắm so với người tốt nhất trên đời.
Một con muỗi vo ve bay tới, Nghiêm Tùng Vĩ lập tức đứng lên, nói: “Có muỗi, trở về đi."
Hai người bọn họ xuyên qua khu xanh hoá đi đến ven đường, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và lão thái thái đang tạm biệt với mẹ con Tôn thị. Đại khái là hai vị mẫu thân còn không biết chuyện vừa rồi, trên mặt đều tràn đầy tươi cười, giống như là bà thông gia.
Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần đi tới, Nghiêm Bách Tông nhìn thấy hai người bọn họ, liền hỏi: “Hai người sao lại từ bên kia lại đây?"
“Đi ra tản bộ, thuận tiện cũng tới tiễn dì Tôn, " Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Dì sau này thường dẫn Tôn Diểu đến chơi."
“Được, nhất định thường đến." Dì Tôn lại nói nói mấy câu với hai người bọn họ, Kỳ Lương Tần trộm nhìn Tôn Diểu, phát hiện Tôn Diểu vẫn luôn cúi đầu, như là đang thẹn thùng.
Tôn Diểu dưới ánh đèn đường vàng óng ánh đẹp như thế, tóc dài xõa vai, làn váy màu trắng khẽ lay động, bộ dáng cúi đầu khiến cậu nhớ tới một bài thơ của Từ Chí Ma.
Bộ dạng cúi đầu tựa như một gốc thủy liên hoa không thắng gió lạnh thẹn thùng.
Đại khái là hai người mẹ đều cho rằng cô thẹn thùng như thường ngày, cho nên không có ngẩng đầu, nhưng không biết giờ phút này cô thương tâm như vậy.
Nếu người bị Nghiêm Bách Tông phát thẻ người tốt là cậu, cậu sẽ như thế nào.
Cậu không biết, không có Nghiêm Bách Tông cậu cũng sẽ không chết, vẫn sống rất tốt. Nhưng đại khái cậu sẽ giống như trước đây, cô độc một người sống qua ngày. Cậu giống như không tin đồng chí có thể đầu bạc đến già, cậu cảm thấy tình cảm giữa đồng chí yếu ớt, dù có thể lâu dài, cũng không thể cả đời. Nhưng mà cậu sẽ tưởng tượng cả đời của cậu và Nghiêm Bách Tông, cũng có thể tưởng tượng tình cảnh cả đời với Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông khiến cậu an tâm, cậu có một loại tín nhiệm khó hiểu với Nghiêm Bách Tông, nguyện ý chú tâm yêu hắn.
Đại khái yêu sâu đậm một người, không phải yêu đến chết đi sống lại, mà là không biết không có đối phương, cuộc sống sẽ như thế nào, sẽ chạy đi đâu, sẽ mê man không biết làm sao.
Nếu như không gặp gỡ anh, em sẽ ở nơi nào. Ngày trôi qua thế nào, sinh hoạt có quý trọng hay không. Có lẽ sẽ gặp gỡ một người nào đó, sống những ngày bình thường, không biết cũng có thể có tình yêu ngọt như mật hay không.
Kỳ Lương Tần quay đầu, nhìn thoáng qua Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông vẫn là một kiểu vẻ mặt bình thản nhìn không ra buồn vui, nhưng mà lúc đối diện cậu, trong mắt có ánh sáng.
Cậu thật sự là người rất may mắn, Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng. May mắn này không phải vì đối phương là Nghiêm Bách Tông, may mắn này là người cậu yêu, cũng yêu cậu.
Yêu người cũng yêu mình, trên đời không có chuyện gì hạnh phúc và may mắn hơn.
Tác giả :
Công Tử Vu Ca