Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 61
Kế tiếp bọn họ lại đến vài địa điểm như công viên quốc gia Pudacuo, khu núi sông xa xôi tinh thuần mỹ lệ như một bức họa, cũng không phân cao thấp với Cửu Trại Câu trước đây Kỳ Lương Tần đi qua, một chữ, chính là đẹp.
Ngày thứ ba, lão thái thái muốn đi ngâm suối nước nóng, Nghiêm Tùng Vĩ lại nhất thời nghĩ ra, tính toán đến núi tuyết Ha Ba dò đường trước.
“Suối nước nóng lúc ở nhà con đã ngâm đủ rồi, con nghe nói suối nước nóng này cũng chỉ là để cái danh nghĩa thuần thiên nhiên thôi, thực tế ngâm mình còn không bằng nội địa, con cảm thấy đi cũng là lãng phí thời gian, trước tiên con đến núi tuyết Ha Ba vui đùa một chút, ở đó chờ mọi người."
Nghiêm Tùng Vĩ nói là đi chơi, kỳ thật càng nhiều là đi tra xét trước. Bởi vì núi tuyết Ha Ba này, lão thái thái cũng tính đi.
Núi tuyết Ha Ba không tính là nổi danh, không có danh tiếng bằng núi tuyết Ngọc Long, cũng không có danh tiếng bằng núi tuyết Mai Lý, nhưng mà nó thắng ở chỗ là một ngọn núi tuyết vô cùng thích hợp cho người leo núi sơ cấp, độ dốc bằng phẳng, dễ dàng leo lên, tháng tám lại trong mùa leo lên tốt nhất. Lão thái thái một đống tuổi, lại còn chưa bao giờ đi qua núi tuyết, hiện giờ có con cái theo, liền nghĩ nếu lần này mình không đi, về sau cũng chưa chắc lại có cơ hội, vì thế liền muốn thừa dịp thân thể còn tạm, đi núi tuyết một lần.
“Thật sự có thể đi, " Nghiêm Viện còn cổ động bà: “Người ta bảy tám chục tuổi còn đi kìa, mẹ lại không già."
Có điều núi tuyết Ha Ba đường bộ dài, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày đặc biệt lớn, cao thấp có thể đạt tới hơn hai mươi độ. Địa phương dừng chân cũng là nhà dân, không biết điều kiện thế nào, con người Nghiêm Tùng Vĩ nhìn không đáng tin, lại cực kỳ hiếu thuận, hắn sợ đến lúc đó trong việc ăn ở và leo núi xuất hiện chuyện gì không đoán trước được, cho nên tính toán đi trước thăm dò đường, đem khả năng gặp vấn đề đều suy xét đến, cũng tiện đề phòng việc chưa xảy ra.
“Cậu cứ đi theo mẹ ngâm suối nước nóng đi, " hắn nói với Kỳ Lương Tần: “Có việc gọi điện thoại."
Kỳ Lương Tần đưa Nghiêm Tùng Vĩ lên xe, mới cùng đi với mấy người lão thái thái.
Bọn họ muốn ngâm suối nước nóng, tự nhiên sẽ không ngâm trong hồ lớn, mà là lựa chọn phòng nhỏ tính bí mật tương đối tốt. Sau khi đến, lão thái thái lại phát sầu.
Theo lý thuyết ngâm suối nước nóng, dù là cởi hết đến ngâm, nữ với nữ phân một gian, nam với nam phân một gian cũng liền ổn. Nhưng vấn đề là thân phận của Kỳ Lương Tần.
Ở chỗ này thân phận xấu hổ của đồng chí liền biểu hiện ra ngoài. Bạn nói cậu ta là đàn ông đi, cậu ta cũng không phải thẳng nam, để cậu ta ngâm chung với người đàn ông khác, chung quy cũng quái quái, nhưng cậu ta hiển nhiên tuyệt đối không phải nữ, cũng không có khả năng cùng tắm với mấy cô ấy. Nếu để Triệu Hạo và Nghiêm Bách Tông một gian, một mình Kỳ Lương Tần phân một gian, lại cảm thấy cứ như là giấu đầu lòi đuôi, như là kỳ thị giới tính. Vì thế bà liền lén bảo Nghiêm Viện đến hỏi ông chủ, có thể mọi người đều tách ra, mỗi người một gian hay không.
Kết quả Nghiêm Viện hỏi xong, nói với bà: “Ông chủ nói phòng tắm một người chỗ bọn họ chỉ có hai cái, cái khác đều ít nhất là trên hai người, hơn nữa hắn nói chúng ta chỉ đặt hai gian nam nữ, mùa này đúng là mùa nghỉ, ngâm suối nước nóng tương đối nhiều."
“Giữa mùa hè, sao còn ngâm suối nước nóng nhiều như vậy." Lão thái thái bất mãn nói.
Nghiêm Viện cười nói: “Đến bên này chơi không phải chính là vì thể nghiệm phong thổ dân tình bên này, cảm nhận đặc sắc địa lý sao, ngâm suối nước nóng coi như là hạng nhất mà, hơn nữa mùa hè ngâm suối nước nóng càng có thể bảo vệ sức khoẻ. Mẹ, con thấy mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, để cho ba người đàn ông bọn họ ngâm đi, gay cũng là nam mà, mẹ đây không phải là kỳ thị sao, để Lương Tần biết xấu hổ bao nhiêu. Lại nói, anh trai con với Triệu Hạo đều là thẳng nam, không ai nghĩ nhiều như vậy."
“Tiểu Tần với anh cả con không tính là anh chồng với em dâu sao, quan hệ với Triệu Hạo lại càng…"
“Ai nha mẹ, mẹ còn thật sự xem ảnh là con dâu à. Tuy rằng ảnh kết hôn với anh hai, thì mẹ cũng không thể luôn xem ảnh là con dâu thật chứ. Ngược lại mọi người đều kiêng kị quá nhiều, ngược lại nhìn xấu hổ. Lại nói, bọn họ cũng không phải trơn bóng mà ngâm, đều quấn khăn tắm mà. Có cái gì đâu?"
Lão thái thái cũng thấy mình nghĩ quá nhiều. Vì thế liền bảo Nghiêm Viện nói với bọn họ phân chia phòng. Mọi người đều sắc mặt như thường, cái này cũng giống như mùa hè đi biển, mặc dù Kỳ Lương Tần là đồng chí, nhưng cũng là nam, cũng không phải không mặc quần áo, cũng không cảm thấy có cái gì. Lại nói, còn có Triệu Hạo ở đây mà.
Suối nước nóng kia tọa lạc trong thung lũng, tiểu kiều lưu thủy, hoàn cảnh vô cùng cổ điển nhã trí. Khác với hồ tắm chung bọn họ nhìn thấy lúc đi qua cầu gỗ, phòng đơn trong này đều thiết kế vô cùng riêng tư và u tĩnh, thay quần áo cũng có rèm cách riêng, hồ tắm một bên là luống hoa, bên ngoài lại là núi rừng vách đá. Kỳ Lương Tần cởi quần áo bọc khăn tắm đi ra, thấy Triệu Hạo và Nghiêm Bách Tông đều đã ngồi ở trong ao. Mặc dù là mùa hè, nhưng trong thung lũng râm mát, suối nước nóng bốc lên hơi nóng nhè nhẹ, cậu thật cẩn thận xuống nước, nghe thấy Triệu Hạo dùng di động bật một bài nhạc nhẹ.
“Bài gì vậy?" Kỳ Lương Tần hỏi.
“Tùy tiện bật, " Triệu Hạo nói xong nhìn nhìn di động: “Tiếng Anh, tôi còn thật sự không biết tên này."
Kỳ Lương Tần bỗng nhiên hoài niệm Nghiêm Tùng Vĩ.
Trong một đường đi chung này Nghiêm Tùng Vĩ thật sự là một người không thể thiếu. Không có hắn, còn lại ba người bọn họ, không khí quả nhiên giống như lúc tiến vào Kỳ Lương Tần lo lắng, có vài phần xấu hổ.
Bởi vì Nghiêm Bách Tông và Triệu Hạo đều là người nói không nhiều lắm. Nếu như một mình cậu cùng một chỗ với Triệu Hạo, ngược lại còn có thể nói linh tinh vài câu, chỉ là có Nghiêm Bách Tông ở đây, cậu liền có chút xấu hổ không thả lỏng được, không biết phải nói gì. Ba người ngồi ở trong ao đều im lặng không nói, Kỳ Lương Tần đơn giản nhắm hai mắt lại chuyên tâm cảm nhận.
Cậu vốn tưởng rằng mùa hè ngâm suối nước nóng thực buồn cười, sẽ rất nóng rất không thoải mái, nhưng sau khi ngồi vào trong nước mới phát hiện hóa ra thoải mái như vậy. Huống hồ nơi này hoàn cảnh tốt, ánh sáng thông thấu, thật sự là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà cũng bất quá là bốn năm phút đồng hồ, chuông điện thoại di động của Triệu Hạo bỗng nhiên vang lên. Hắn nằm úp sấp bên cạnh ao nhìn thoáng qua, có chút sửng sốt, nói: “Là Viện Viện… A lô, Viện Viện."
Cậu và Nghiêm Bách Tông đều nhìn qua, nhìn thấy sắc mặt Triệu Hạo có chút quẫn bách, hỏi: “Hiện tại sao… Anh bên đây cũng đã xuống nước rồi… Vậy em từ từ."
Hắn nói xong liền cúp điện thoại, ngượng ngùng nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần đang tò mò chuyện gì xảy ra, Nghiêm Bách Tông đã mở miệng: “Cậu đi đi."
Triệu Hạo đỏ mặt đứng lên, đại khái là rất quẫn bách, cũng không biết nói cái gì, nhanh chóng từ trong ao đi ra, đến sau rèm mặc quần áo, liền mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài.
“Hắn đây là làm sao vậy?"
Nghiêm Bách Tông nói: “Nhất định là Viện Viện gọi hắn qua bên đó, " hắn nói xong lắc đầu, thở dài nói: “Không thể tưởng tượng nổi."
Kỳ Lương Tần bừng tỉnh đại ngộ, mặt liền đỏ.
Hóa ra là Nghiêm Viện gọi Triệu Hạo đến tắm uyên ương.
Thật sự là hâm mộ. Cậu đã nói du lịch chỉ thích hợp cho tình nhân mà, thật hạnh phúc.
Triệu Hạo vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Nghiêm Viện chớp mắt với hắn. Hắn nhanh chóng chạy tới, nói: “Không phải em ngâm chung với dì sao?"
“Em nói với mẹ là em đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đi ra. Mới vừa rồi lúc em đi hỏi ông chủ, ông chủ nói còn có một phòng trống, em không nói với bà, chúng ta tắm chung đi."
Triệu Hạo tuy rằng đỏ mặt, miệng nói không tốt, nhưng thân thể lại vẫn thành thành thật thật đi theo.
Như vậy vốn dĩ ba người trong phòng, cũng chỉ còn lại có Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông.
Thế này liền rất xấu hổ.
Kỳ Lương Tần chịu không nổi cái loại im lặng này, vì thế mở miệng nói: “Tùng Vĩ đi núi tuyết Ha Ba, cũng không biết đã tới chưa."
“Không nhanh như vậy, chỗ kia rất xa. Trước kia cậu chưa từng nghe nói qua ngọn núi này sao?"
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Tôi chỉ nghe nói qua núi tuyết Ngọc Long, còn là trong một bài hát dân ca."
Nghiêm Bách Tông nói: “Ha Ba là tiếng Nạp Tây, ý là hoa của vàng, núi tuyết Ha Ba là ngọn núi tuyết duy nhất cho phép trèo lên 5000 mét ở tỉnh Vân Nam, độ dốc tuy rằng bằng phẳng, nhưng đường bộ đặc biệt dài, cậu phải chuẩn bị tư tưởng, phỏng chừng rất mệt."
“Tôi không sợ mệt. "
Nghiêm Bách Tông nghe vậy quay đầu nhìn cậu, Kỳ Lương Tần đối diện ánh mắt hắn, bỗng nhiên cúi đầu. Nghiêm Bách Tông liền cười, nói: “Cậu thẹn thùng cái gì."
“Đâu… Tôi nào có thẹn thùng."
Nghiêm Bách Tông cũng chỉ cười, cũng không nói lời nào. Trong không khí dường như tràn ngập hương thơm hoa tươi bên ngoài, xông cho tâm tư con người cũng thơm ngọt theo. Kỳ Lương Tần cúi đầu, nói: “Tôi chỉ là không có thói quen lúc nói chuyện nhìn ánh mắt người ta. Trước kia mẹ tôi thường xuyên nói trò chuyện không nhìn người ta không lễ phép, nhưng mà tôi chính là ngại ngùng đối diện với người ta, lại nói cũng thực buồn cười, có đôi khi tôi ở trên đường đụng tới người quen, nói cũng nói xong, tôi lại nhớ không nổi biểu tình của đối phương."
“Cậu quá thẹn thùng, " Nghiêm Bách Tông nói.
“Tôi cũng muốn sửa, chỉ là thực khó sửa đổi."
“Như vậy cũng rất tốt, " Nghiêm Bách Tông nói: “Tốt hơn cậu lúc trước."
Kỳ Lương Tần nghe vậy ngẩng đầu, lại đột nhiên ý thức được Nghiêm Bách Tông nói trước đây là trước đây gì, nhất thời quẫn bách không chịu được, lắp bắp nói: “A, không biết Tùng Vĩ hiện tại đã tới chưa…"
“Lời này cậu mới vừa nói qua."
“Hả?"
“Vừa rồi cậu đã hỏi hắn tới chưa, " Nghiêm Bách Tông nhếch môi, trên cằm mang theo một giọt nước: “Cậu ở cùng một chỗ với tôi, rất xấu hổ sao?"
Kỳ Lương Tần hơi hơi rũ mắt, liếc trộm lồng ngực cường tráng rắn chắc của Nghiêm Bách Tông: “Có một chút."
“Vì sao, tôi thấy cậu với Triệu Hạo hoặc là Tùng Vĩ ở chung đều rất tự nhiên mà."
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, còn có thể là vì sao chứ, tự nhiên là bởi vì tôi thích anh. Nhưng mà cậu chỉ lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết."
Cậu cảm thấy rất xấu hổ, dường như Nghiêm Bách Tông còn có ý bức bách cậu. Đây là vì sao chứ. Cậu đỏ mặt, nói: “Hoàn cảnh nơi này thật tốt."
Trên bàn có một cái đĩa, trên đĩa có một ấm trà, còn có bốn cái tách gốm sứ. Cậu liền hỏi Nghiêm Bách Tông: “Muốn uống chút trà không, tôi nghe nói ngâm suối nước nóng phải uống nhiều nước."
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, cậu liền tựa vào bàn vươn tay đi lấy ấm trà. Ai biết thân thể duỗi ra, khăn tắm bên hông đại khái là bị nước làm lỏng, thế mà lập tức rớt xuống, cậu sợ tới mức nhanh chóng nắm chắc, khẩn trương quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông, thấy Nghiêm Bách Tông như cười như không nhìn cậu.
May mắn, không rơi xuống, không thì lại phải cong mông cởi truồng trước mặt Nghiêm Bách Tông. Sắc mặt cậu đỏ bừng buộc lại lần nữa, bên kia Nghiêm Bách Tông cũng đã từ trong suối nước nóng đứng lên, tiếng nước ào ào rung động, rất nhiều nước từ trên thân thể tráng kiện của hắn chảy xuống, gợi lên vô số bọt nước, bọt nước theo đường cơ bắp hắn chảy xuống dưới, một bức mỹ nam xuất dục đồ này, khiến Kỳ Lương Tần có chút đui mù.
Thân thể thon dài cường tráng như vậy, thật sự là khiến người ta chảy nước miếng.
Nghiêm Bách Tông vươn tay rót hai tách trà, đưa cho cậu một ly. Kỳ Lương Tần nhận ở trong tay, nói: “Cám ơn."
Trong lòng cậu luôn nghĩ, hai người Nghiêm Viện lúc này đang tắm uyên ương, không biết có thể ấy ấy hay không. Trong căn phòng như vậy ấy ấy, có thể bị người ta nghe thấy hay không. Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng mà quả thật rất kích thích, rất hưng phấn. Nếu cậu và Nghiêm Bách Tông…
Nghiêm Bách Tông bị dục vọng bao phủ không biết sẽ là bộ dạng thế nào. Hắn sẽ không khống chế được sao, sẽ hung ác giống động vật sao, hay là ẩn nhẫn đứng đắn giống bình thường, nghẹn không ra tiếng.
Cậu cảm thấy có chút nóng, liền nghiêng người tựa vào mép ao, sống lưng bóng loáng dài nhỏ mơ hồ có sự mềm dẻo của đàn ông, lỗ tai lại đỏ rực vô cùng bắt mắt. Tắm chung với người đàn ông mình yêu mến, quả nhiên sẽ có xuân tâm không cách nào đè nén xuống. Có một nháy mắt cậu bị dã tâm và dục vọng tà ác xông lên, muốn cố ý làm rơi khăn tắm bên hông mình xuống.
Đây là cơ hội khó được cỡ nào, vì sao cậu không bắt lấy, đãng phu vui hơn xa so với tiết phụ, quyến rũ người mình yêu, lại có cái gì sai. Cậu nên ở trong làn nước ấm áp này, trơn bóng mà lắc lư cặp mông mật đào của cậu.
Ngày thứ ba, lão thái thái muốn đi ngâm suối nước nóng, Nghiêm Tùng Vĩ lại nhất thời nghĩ ra, tính toán đến núi tuyết Ha Ba dò đường trước.
“Suối nước nóng lúc ở nhà con đã ngâm đủ rồi, con nghe nói suối nước nóng này cũng chỉ là để cái danh nghĩa thuần thiên nhiên thôi, thực tế ngâm mình còn không bằng nội địa, con cảm thấy đi cũng là lãng phí thời gian, trước tiên con đến núi tuyết Ha Ba vui đùa một chút, ở đó chờ mọi người."
Nghiêm Tùng Vĩ nói là đi chơi, kỳ thật càng nhiều là đi tra xét trước. Bởi vì núi tuyết Ha Ba này, lão thái thái cũng tính đi.
Núi tuyết Ha Ba không tính là nổi danh, không có danh tiếng bằng núi tuyết Ngọc Long, cũng không có danh tiếng bằng núi tuyết Mai Lý, nhưng mà nó thắng ở chỗ là một ngọn núi tuyết vô cùng thích hợp cho người leo núi sơ cấp, độ dốc bằng phẳng, dễ dàng leo lên, tháng tám lại trong mùa leo lên tốt nhất. Lão thái thái một đống tuổi, lại còn chưa bao giờ đi qua núi tuyết, hiện giờ có con cái theo, liền nghĩ nếu lần này mình không đi, về sau cũng chưa chắc lại có cơ hội, vì thế liền muốn thừa dịp thân thể còn tạm, đi núi tuyết một lần.
“Thật sự có thể đi, " Nghiêm Viện còn cổ động bà: “Người ta bảy tám chục tuổi còn đi kìa, mẹ lại không già."
Có điều núi tuyết Ha Ba đường bộ dài, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày đặc biệt lớn, cao thấp có thể đạt tới hơn hai mươi độ. Địa phương dừng chân cũng là nhà dân, không biết điều kiện thế nào, con người Nghiêm Tùng Vĩ nhìn không đáng tin, lại cực kỳ hiếu thuận, hắn sợ đến lúc đó trong việc ăn ở và leo núi xuất hiện chuyện gì không đoán trước được, cho nên tính toán đi trước thăm dò đường, đem khả năng gặp vấn đề đều suy xét đến, cũng tiện đề phòng việc chưa xảy ra.
“Cậu cứ đi theo mẹ ngâm suối nước nóng đi, " hắn nói với Kỳ Lương Tần: “Có việc gọi điện thoại."
Kỳ Lương Tần đưa Nghiêm Tùng Vĩ lên xe, mới cùng đi với mấy người lão thái thái.
Bọn họ muốn ngâm suối nước nóng, tự nhiên sẽ không ngâm trong hồ lớn, mà là lựa chọn phòng nhỏ tính bí mật tương đối tốt. Sau khi đến, lão thái thái lại phát sầu.
Theo lý thuyết ngâm suối nước nóng, dù là cởi hết đến ngâm, nữ với nữ phân một gian, nam với nam phân một gian cũng liền ổn. Nhưng vấn đề là thân phận của Kỳ Lương Tần.
Ở chỗ này thân phận xấu hổ của đồng chí liền biểu hiện ra ngoài. Bạn nói cậu ta là đàn ông đi, cậu ta cũng không phải thẳng nam, để cậu ta ngâm chung với người đàn ông khác, chung quy cũng quái quái, nhưng cậu ta hiển nhiên tuyệt đối không phải nữ, cũng không có khả năng cùng tắm với mấy cô ấy. Nếu để Triệu Hạo và Nghiêm Bách Tông một gian, một mình Kỳ Lương Tần phân một gian, lại cảm thấy cứ như là giấu đầu lòi đuôi, như là kỳ thị giới tính. Vì thế bà liền lén bảo Nghiêm Viện đến hỏi ông chủ, có thể mọi người đều tách ra, mỗi người một gian hay không.
Kết quả Nghiêm Viện hỏi xong, nói với bà: “Ông chủ nói phòng tắm một người chỗ bọn họ chỉ có hai cái, cái khác đều ít nhất là trên hai người, hơn nữa hắn nói chúng ta chỉ đặt hai gian nam nữ, mùa này đúng là mùa nghỉ, ngâm suối nước nóng tương đối nhiều."
“Giữa mùa hè, sao còn ngâm suối nước nóng nhiều như vậy." Lão thái thái bất mãn nói.
Nghiêm Viện cười nói: “Đến bên này chơi không phải chính là vì thể nghiệm phong thổ dân tình bên này, cảm nhận đặc sắc địa lý sao, ngâm suối nước nóng coi như là hạng nhất mà, hơn nữa mùa hè ngâm suối nước nóng càng có thể bảo vệ sức khoẻ. Mẹ, con thấy mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá, để cho ba người đàn ông bọn họ ngâm đi, gay cũng là nam mà, mẹ đây không phải là kỳ thị sao, để Lương Tần biết xấu hổ bao nhiêu. Lại nói, anh trai con với Triệu Hạo đều là thẳng nam, không ai nghĩ nhiều như vậy."
“Tiểu Tần với anh cả con không tính là anh chồng với em dâu sao, quan hệ với Triệu Hạo lại càng…"
“Ai nha mẹ, mẹ còn thật sự xem ảnh là con dâu à. Tuy rằng ảnh kết hôn với anh hai, thì mẹ cũng không thể luôn xem ảnh là con dâu thật chứ. Ngược lại mọi người đều kiêng kị quá nhiều, ngược lại nhìn xấu hổ. Lại nói, bọn họ cũng không phải trơn bóng mà ngâm, đều quấn khăn tắm mà. Có cái gì đâu?"
Lão thái thái cũng thấy mình nghĩ quá nhiều. Vì thế liền bảo Nghiêm Viện nói với bọn họ phân chia phòng. Mọi người đều sắc mặt như thường, cái này cũng giống như mùa hè đi biển, mặc dù Kỳ Lương Tần là đồng chí, nhưng cũng là nam, cũng không phải không mặc quần áo, cũng không cảm thấy có cái gì. Lại nói, còn có Triệu Hạo ở đây mà.
Suối nước nóng kia tọa lạc trong thung lũng, tiểu kiều lưu thủy, hoàn cảnh vô cùng cổ điển nhã trí. Khác với hồ tắm chung bọn họ nhìn thấy lúc đi qua cầu gỗ, phòng đơn trong này đều thiết kế vô cùng riêng tư và u tĩnh, thay quần áo cũng có rèm cách riêng, hồ tắm một bên là luống hoa, bên ngoài lại là núi rừng vách đá. Kỳ Lương Tần cởi quần áo bọc khăn tắm đi ra, thấy Triệu Hạo và Nghiêm Bách Tông đều đã ngồi ở trong ao. Mặc dù là mùa hè, nhưng trong thung lũng râm mát, suối nước nóng bốc lên hơi nóng nhè nhẹ, cậu thật cẩn thận xuống nước, nghe thấy Triệu Hạo dùng di động bật một bài nhạc nhẹ.
“Bài gì vậy?" Kỳ Lương Tần hỏi.
“Tùy tiện bật, " Triệu Hạo nói xong nhìn nhìn di động: “Tiếng Anh, tôi còn thật sự không biết tên này."
Kỳ Lương Tần bỗng nhiên hoài niệm Nghiêm Tùng Vĩ.
Trong một đường đi chung này Nghiêm Tùng Vĩ thật sự là một người không thể thiếu. Không có hắn, còn lại ba người bọn họ, không khí quả nhiên giống như lúc tiến vào Kỳ Lương Tần lo lắng, có vài phần xấu hổ.
Bởi vì Nghiêm Bách Tông và Triệu Hạo đều là người nói không nhiều lắm. Nếu như một mình cậu cùng một chỗ với Triệu Hạo, ngược lại còn có thể nói linh tinh vài câu, chỉ là có Nghiêm Bách Tông ở đây, cậu liền có chút xấu hổ không thả lỏng được, không biết phải nói gì. Ba người ngồi ở trong ao đều im lặng không nói, Kỳ Lương Tần đơn giản nhắm hai mắt lại chuyên tâm cảm nhận.
Cậu vốn tưởng rằng mùa hè ngâm suối nước nóng thực buồn cười, sẽ rất nóng rất không thoải mái, nhưng sau khi ngồi vào trong nước mới phát hiện hóa ra thoải mái như vậy. Huống hồ nơi này hoàn cảnh tốt, ánh sáng thông thấu, thật sự là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà cũng bất quá là bốn năm phút đồng hồ, chuông điện thoại di động của Triệu Hạo bỗng nhiên vang lên. Hắn nằm úp sấp bên cạnh ao nhìn thoáng qua, có chút sửng sốt, nói: “Là Viện Viện… A lô, Viện Viện."
Cậu và Nghiêm Bách Tông đều nhìn qua, nhìn thấy sắc mặt Triệu Hạo có chút quẫn bách, hỏi: “Hiện tại sao… Anh bên đây cũng đã xuống nước rồi… Vậy em từ từ."
Hắn nói xong liền cúp điện thoại, ngượng ngùng nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần đang tò mò chuyện gì xảy ra, Nghiêm Bách Tông đã mở miệng: “Cậu đi đi."
Triệu Hạo đỏ mặt đứng lên, đại khái là rất quẫn bách, cũng không biết nói cái gì, nhanh chóng từ trong ao đi ra, đến sau rèm mặc quần áo, liền mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài.
“Hắn đây là làm sao vậy?"
Nghiêm Bách Tông nói: “Nhất định là Viện Viện gọi hắn qua bên đó, " hắn nói xong lắc đầu, thở dài nói: “Không thể tưởng tượng nổi."
Kỳ Lương Tần bừng tỉnh đại ngộ, mặt liền đỏ.
Hóa ra là Nghiêm Viện gọi Triệu Hạo đến tắm uyên ương.
Thật sự là hâm mộ. Cậu đã nói du lịch chỉ thích hợp cho tình nhân mà, thật hạnh phúc.
Triệu Hạo vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Nghiêm Viện chớp mắt với hắn. Hắn nhanh chóng chạy tới, nói: “Không phải em ngâm chung với dì sao?"
“Em nói với mẹ là em đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, đi ra. Mới vừa rồi lúc em đi hỏi ông chủ, ông chủ nói còn có một phòng trống, em không nói với bà, chúng ta tắm chung đi."
Triệu Hạo tuy rằng đỏ mặt, miệng nói không tốt, nhưng thân thể lại vẫn thành thành thật thật đi theo.
Như vậy vốn dĩ ba người trong phòng, cũng chỉ còn lại có Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông.
Thế này liền rất xấu hổ.
Kỳ Lương Tần chịu không nổi cái loại im lặng này, vì thế mở miệng nói: “Tùng Vĩ đi núi tuyết Ha Ba, cũng không biết đã tới chưa."
“Không nhanh như vậy, chỗ kia rất xa. Trước kia cậu chưa từng nghe nói qua ngọn núi này sao?"
Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Tôi chỉ nghe nói qua núi tuyết Ngọc Long, còn là trong một bài hát dân ca."
Nghiêm Bách Tông nói: “Ha Ba là tiếng Nạp Tây, ý là hoa của vàng, núi tuyết Ha Ba là ngọn núi tuyết duy nhất cho phép trèo lên 5000 mét ở tỉnh Vân Nam, độ dốc tuy rằng bằng phẳng, nhưng đường bộ đặc biệt dài, cậu phải chuẩn bị tư tưởng, phỏng chừng rất mệt."
“Tôi không sợ mệt. "
Nghiêm Bách Tông nghe vậy quay đầu nhìn cậu, Kỳ Lương Tần đối diện ánh mắt hắn, bỗng nhiên cúi đầu. Nghiêm Bách Tông liền cười, nói: “Cậu thẹn thùng cái gì."
“Đâu… Tôi nào có thẹn thùng."
Nghiêm Bách Tông cũng chỉ cười, cũng không nói lời nào. Trong không khí dường như tràn ngập hương thơm hoa tươi bên ngoài, xông cho tâm tư con người cũng thơm ngọt theo. Kỳ Lương Tần cúi đầu, nói: “Tôi chỉ là không có thói quen lúc nói chuyện nhìn ánh mắt người ta. Trước kia mẹ tôi thường xuyên nói trò chuyện không nhìn người ta không lễ phép, nhưng mà tôi chính là ngại ngùng đối diện với người ta, lại nói cũng thực buồn cười, có đôi khi tôi ở trên đường đụng tới người quen, nói cũng nói xong, tôi lại nhớ không nổi biểu tình của đối phương."
“Cậu quá thẹn thùng, " Nghiêm Bách Tông nói.
“Tôi cũng muốn sửa, chỉ là thực khó sửa đổi."
“Như vậy cũng rất tốt, " Nghiêm Bách Tông nói: “Tốt hơn cậu lúc trước."
Kỳ Lương Tần nghe vậy ngẩng đầu, lại đột nhiên ý thức được Nghiêm Bách Tông nói trước đây là trước đây gì, nhất thời quẫn bách không chịu được, lắp bắp nói: “A, không biết Tùng Vĩ hiện tại đã tới chưa…"
“Lời này cậu mới vừa nói qua."
“Hả?"
“Vừa rồi cậu đã hỏi hắn tới chưa, " Nghiêm Bách Tông nhếch môi, trên cằm mang theo một giọt nước: “Cậu ở cùng một chỗ với tôi, rất xấu hổ sao?"
Kỳ Lương Tần hơi hơi rũ mắt, liếc trộm lồng ngực cường tráng rắn chắc của Nghiêm Bách Tông: “Có một chút."
“Vì sao, tôi thấy cậu với Triệu Hạo hoặc là Tùng Vĩ ở chung đều rất tự nhiên mà."
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, còn có thể là vì sao chứ, tự nhiên là bởi vì tôi thích anh. Nhưng mà cậu chỉ lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết."
Cậu cảm thấy rất xấu hổ, dường như Nghiêm Bách Tông còn có ý bức bách cậu. Đây là vì sao chứ. Cậu đỏ mặt, nói: “Hoàn cảnh nơi này thật tốt."
Trên bàn có một cái đĩa, trên đĩa có một ấm trà, còn có bốn cái tách gốm sứ. Cậu liền hỏi Nghiêm Bách Tông: “Muốn uống chút trà không, tôi nghe nói ngâm suối nước nóng phải uống nhiều nước."
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, cậu liền tựa vào bàn vươn tay đi lấy ấm trà. Ai biết thân thể duỗi ra, khăn tắm bên hông đại khái là bị nước làm lỏng, thế mà lập tức rớt xuống, cậu sợ tới mức nhanh chóng nắm chắc, khẩn trương quay đầu lại nhìn Nghiêm Bách Tông, thấy Nghiêm Bách Tông như cười như không nhìn cậu.
May mắn, không rơi xuống, không thì lại phải cong mông cởi truồng trước mặt Nghiêm Bách Tông. Sắc mặt cậu đỏ bừng buộc lại lần nữa, bên kia Nghiêm Bách Tông cũng đã từ trong suối nước nóng đứng lên, tiếng nước ào ào rung động, rất nhiều nước từ trên thân thể tráng kiện của hắn chảy xuống, gợi lên vô số bọt nước, bọt nước theo đường cơ bắp hắn chảy xuống dưới, một bức mỹ nam xuất dục đồ này, khiến Kỳ Lương Tần có chút đui mù.
Thân thể thon dài cường tráng như vậy, thật sự là khiến người ta chảy nước miếng.
Nghiêm Bách Tông vươn tay rót hai tách trà, đưa cho cậu một ly. Kỳ Lương Tần nhận ở trong tay, nói: “Cám ơn."
Trong lòng cậu luôn nghĩ, hai người Nghiêm Viện lúc này đang tắm uyên ương, không biết có thể ấy ấy hay không. Trong căn phòng như vậy ấy ấy, có thể bị người ta nghe thấy hay không. Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng mà quả thật rất kích thích, rất hưng phấn. Nếu cậu và Nghiêm Bách Tông…
Nghiêm Bách Tông bị dục vọng bao phủ không biết sẽ là bộ dạng thế nào. Hắn sẽ không khống chế được sao, sẽ hung ác giống động vật sao, hay là ẩn nhẫn đứng đắn giống bình thường, nghẹn không ra tiếng.
Cậu cảm thấy có chút nóng, liền nghiêng người tựa vào mép ao, sống lưng bóng loáng dài nhỏ mơ hồ có sự mềm dẻo của đàn ông, lỗ tai lại đỏ rực vô cùng bắt mắt. Tắm chung với người đàn ông mình yêu mến, quả nhiên sẽ có xuân tâm không cách nào đè nén xuống. Có một nháy mắt cậu bị dã tâm và dục vọng tà ác xông lên, muốn cố ý làm rơi khăn tắm bên hông mình xuống.
Đây là cơ hội khó được cỡ nào, vì sao cậu không bắt lấy, đãng phu vui hơn xa so với tiết phụ, quyến rũ người mình yêu, lại có cái gì sai. Cậu nên ở trong làn nước ấm áp này, trơn bóng mà lắc lư cặp mông mật đào của cậu.
Tác giả :
Công Tử Vu Ca