Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Chương 57

Xét thấy Nghiêm Viện một lòng một dạ kết hôn với Triệu Hạo, Nghiêm lão thái thái liền nghĩ xem thử người trẻ tuổi kia. Mọi người đều nói, muốn xem rõ một người có phải thích hợp kết hôn hay không, liền cùng hắn đi du lịch. Đại khái là du lịch có thể nhìn thấu một người nhất. Cho nên Nghiêm lão thái thái thông qua Nghiêm Viện phát lời mời với Triệu Hạo, hy vọng hắn có thể gia nhập đoàn du lịch Nghiêm gia cuối tháng tám.

Tuy rằng Triệu Hạo chỉ là thành phần trí thức phổ thông, không thể tự an bài thời gian giống hai anh em Nghiêm gia, nhưng may mà hắn là thầy giáo nhân dân, tháng tám vừa lúc là cuối nghỉ hè, thời gian vẫn có thể dành ra. Trong lúc này hắn cũng không ít lần đến Nghiêm gia. Nghiêm Tùng Vĩ lại không quá thích hắn.

“Quá chất phác, " Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Nói chuyện với tôi không hợp, tôi cũng không dám nói giỡn với hắn, sợ hắn tưởng thật."

Triệu Hạo ở chung với hai anh em Nghiêm gia đều không tính là tốt. Nghiêm Tùng Vĩ thì không thích, Nghiêm Bách Tông thì quá khách khí. Nghiêm Bách Tông luôn khách khí, đối với ai cũng khách khí, chỉ là khách khí cũng là một loại hình thức biểu hiện của xa lạ, tính cách Triệu Hạo ở một phương diện nào đó lại có chút giống hắn, đều là người nói không nhiều lắm, ngồi cùng một chỗ nếu như không có người ở giữa, sẽ có chút xấu hổ.

Ở chung với Triệu Hạo tốt nhất, dĩ nhiên là Kỳ Lương Tần.

Đại khái là do giới tính trời sinh, tuy rằng Kỳ Lương Tần không phải cứ thấy trai đẹp thì đều thích, nhưng mà đối với đàn ông có điều kiện tốt cậu đều có thiện cảm, nguyện ý thân cận. Điều kiện của Triệu Hạo không cần phải nói chính là xem như rất tốt trong số người thường, quan trọng là ngại ngùng, thành thật, Kỳ Lương Tần không tính là người có tâm cơ, thích lui tới với loại người đơn giản này.

“Đơn giản?" Nghiêm Tùng Vĩ mỉm cười: “Cái đó thì đúng, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, cho nên là một thầy giáo thể dục."

“Thầy giáo thể dục rất tốt, tính phúc của Viện Viện có hi vọng."

Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn Kỳ Lương Tần, khuỷu tay cọ cậu một chút: “Không phải là cậu thích thằng nhóc kia đi."

Kỳ Lương Tần thật quẫn bách: “Anh nói bậy bạ gì đó, hắn với tôi là quan hệ như thế nào, tôi làm sao có thể thích hắn."

“Cái này đúng, cậu biết là được, đàn ông trong nhà này tuy rằng đều rất ưu tú, nhưng cậu đừng nghĩ tới… ngược lại có thể suy nghĩ một chút về tôi, cậu còn đừng có ghét bỏ tôi, tôi ra đường một đống người theo đó."

“Anh cho là mấy cô ấy đều coi trọng anh sao, có khả năng đều là coi trọng tiền của anh."

“Tiền của tôi cũng là một phần của tôi mà, tôi cảm thấy trong xã hội này, mấy người nói cái gì mà người ta chỉ coi trọng sắc đẹp của bạn hoặc là người ta chỉ coi trọng tiền của bạn, mẹ nó đều là vô nghĩa. Chẳng lẽ chỉ có coi trọng bên trong của một người mới là tình yêu nghiêm túc hả? Dựa vào cái gì một người chỉ tính bên trong, tướng mạo địa vị và tiền tài của người đó thì không phải à? Không phải mấy cái đó mới hợp thành một người hoàn chỉnh sao?"

“Như thế cũng đúng, " Kỳ Lương Tần hơi có chút hâm mộ nghĩ, chung quy Nghiêm Tùng Vĩ là một người tự tin, đại khái chỉ có người tự tin mới nghĩ như vậy, không đi so đo đối phương coi trọng mình rốt cuộc là vì cái gì: “Nếu người theo anh nhiều như vậy, vậy anh có lấy ra được một người từ trong đó không? Anh còn chưa có tính toán sống yên ổn sao?"

“Người khiến tôi yên ổn còn chưa xuất hiện đâu, " Nghiêm Tùng Vĩ cười cười nói: “Cậu đừng quan tâm tôi, quan tâm chính cậu đi, tôi nói cậu có thể tìm đối tượng mà, sao không thấy cậu có động tĩnh vậy. Cậu quá trạch."

Kỳ Lương Tần quả thật rất trạch, nhưng tính cách đã vậy, thật sự rất khó sửa đổi. Cơ hội cậu quen biết người mới cũng không nhiều.

“Tôi chờ khai giảng mà, chờ đến khai giảng, có thể quen biết rất nhiều người."

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu theo tôi lăn lộn đi, đảm bảo cậu trong vòng một năm thay đổi lớn, đi."

“Đi đâu?"

“Nhóm bạn tôi nói nhớ cậu, cậu cũng đã lâu không lộ diện, chung quy vẫn nên lộ cái mặt."

Kỳ Lương Tần nói: “Có thể không đi không?"

“Không thể."

“Vậy được rồi, anh chờ tôi thay bộ quần áo, muốn ra ngoài, chung quy cũng phải ăn diện xíu."

Nghiêm Tùng Vĩ liền đến phòng khách chờ, Kỳ Lương Tần chọn nửa ngày, quần áo mùa hè có thể lựa chọn cũng không nhiều lắm, cậu nhìn Nghiêm Tùng Vĩ ăn mặc đều thực tùy tiện, lại là gặp bạn, cho nên liền mặc sơ mi trắng thêm cái quần bò. Nghiêm Tùng Vĩ thấy cậu từ trong phòng đi ra, liền nói với Nghiêm lão thái thái: “Mẹ, buổi tối hôm nay con và Lương Tần tụ hội với bạn, tối trở về."

Lão thái thái gật đầu, hơn nữa thật vui vẻ nói: “Đi đi đi đi, hiếm thấy hai vợ chồng các con đi ra ngoài chơi, chơi thêm một hồi, đừng về sớm quá."

Nghiêm Tùng Vĩ cười nói với Kỳ Lương Tần: “Nhờ phúc của em, hôm nay không cần mười giờ về."

“Hai người đi đâu chơi?" Nghiêm Bách Tông hỏi.

“Đám Tường tử rủ, đi đâu còn chưa có xác định."

“Cậu tự chơi là được, sao còn dẫn theo tiểu Kỳ?"

“Đây không phải là do bọn họ cũng đã lâu chưa gặp cậu ấy sao, nói muốn gặp mặt, có em đây, không có việc gì."

“Đi đi đi đi, tiểu Tần cứ luôn ở nhà, ta cũng ngại nó quá trạch." Nghiêm lão thái thái thúc giục: “Đừng để người ta ăn hiếp nó là được."

“Đám người Tường tử hệt như đám vô công rỗi nghề, cậu cũng chắn rượu thay cậu ấy một chút. Uống nhiều quá liền kêu lái xe đi đón, đừng tự lái." Nghiêm Bách Tông nói xong nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Cậu cũng nhìn một chút, uống nhiều quá cậu khó thu dọn đó."

Kỳ Lương Tần gật gật đầu: “Biết rồi."

Kết quả bọn họ vừa đi, đến buổi tối mười giờ rưỡi còn chưa có về. Lão thái thái có chút lo lắng, xuống lầu muốn nhìn tình huống một chút, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang ngồi lệch trên sô pha xem TV.

Lão thái thái hơi sửng sốt: “Sao con còn chưa ngủ?"

Nghiêm Bách Tông ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Ngủ không được, xem TV."

“Trong phòng con không phải có TV à."

“Con ở đây xem cũng vậy thôi, lỡ như hai người lão nhị trở về, nếu có người uống rượu, con cũng tiện giúp một tay."

Lão thái thái nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Cũng nên trở về rồi chứ, lúc này cũng đã đi bốn năm tiếng rồi."

“Con mới vừa gọi điện thoại hỏi, nói một hồi sẽ về. Mẹ đi lên ngủ đi, có con ở đây."

“Dặn bọn họ uống rượu thì đừng lái xe, gọi lão Hồ đi đón."

“Con đã gọi lão Hồ rồi."

Lão thái thái gật gật đầu, lúc này mới trở về phòng. Nghiêm Bách Tông cầm điều khiển từ xa đổi vài kênh, xem tin tức buổi chiều xong, liền tắt TV, mình thì đi ra cửa.

Bên ngoài gió đêm mát mẻ, hắn đứng ở trước sân, từ xa xa nhìn thấy đèn xe, liền vội vàng đi về, đèn xe càng ngày càng sáng, hắn đơn giản chạy chậm một trận, vào cửa cởi giày, mang dép lê liền xoay người trở về phòng.

Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần đều uống chút rượu, nhưng mà đều không uống nhiều. Hai người vào cửa, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Hình như đều ngủ rồi."

“Dì Xuân gọi điện thoại nói để lại chút canh cho chúng ta ở phòng bếp, anh đi uống một hớp đi."

“Tôi không uống, mệt chết đi được, tôi đi tắm rửa một cái đã."

Hai người bọn họ nói xong vào phòng khách, liền thấy Nghiêm Bách Tông từ căn phòng bên cạnh đi ra, trong tay cầm cái ly.

“Về rồi." Nghiêm Bách Tông nói.

“Anh cả." Kỳ Lương Tần vẫn thực lễ phép hơi khom người gật đầu, Nghiêm Tùng Vĩ cười, nói: “Còn chưa ngủ hả?"

“Đã ngủ, đi ra uống ly nước."

Nghiêm Bách Tông nói xong liền nhìn nhìn hai người bọn họ: “Không uống nhiều đi."

“Anh xem hai người bọn em giống bộ dạng uống nhiều sao. Có cái người này…" Nghiêm Tùng Vĩ nói xong chỉ chỉ Kỳ Lương Tần: “Mới uống hai ly đã luôn chắn rượu cho em, mặt mũi em đều bị cậu ta làm mất hết, đều tưởng em là đồ hèn sợ vợ đó."

Nghiêm Bách Tông nhìn về phía Kỳ Lương Tần, cười nói: “Làm tốt lắm."

Kỳ Lương Tần cười hì hì, đại khái là uống chút rượu, trên mặt mang màu rượu.

Nghiêm Tùng Vĩ trở về phòng tắm rửa, Kỳ Lương Tần thì đến phòng bếp, múc một bát canh dì Xuân chừa lại, cậu đứng ở bên cạnh bàn, xoay người uống vài hớp, đang lang thôn hổ yết, liền thấy Nghiêm Bách Tông bưng một ly nước tựa vào cửa phòng bếp.

Cậu nhanh chóng đứng thẳng thân thể, Nghiêm Bách Tông hỏi: “Chưa ăn no à?"

“Không phải, có hơi khát, uống chút nước nóng, dễ uống hơn nước lã. Anh muốn uống không?"

Nghiêm Bách Tông liền đi tới, buông ly nước trong tay xuống. Kỳ Lương Tần cầm cái bát đi ra, cũng múc một bát cho hắn. Nghiêm Bách Tông vừa uống vừa hỏi: “Hôm nay thế nào, bọn họ có ăn hiếp cậu hay không?"

Kỳ Lương Tần liền cười, lắc đầu nói: “Không có, chỉ là đều thích chọc tôi chơi."

“Bọn họ là thấy cậu thành thật."

Kỳ Lương Tần lại cười cười, có chút câu nệ, dường như không biết phải nói gì. Nghiêm Bách Tông vài hớp liền uống xong, Kỳ Lương Tần tiếp nhận bát trong tay hắn: “Đưa tôi đi, tôi rửa."

“Đi ngủ sớm một chút đi." Nghiêm Bách Tông nói: “Ngày mai còn chạy bộ không?"

Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, cúi đầu nói: “Không biết."

Nghiêm Bách Tông không nói gì, liền đi ra ngoài.

Ngày hôm sau sáng sớm Nghiêm Bách Tông đã thức dậy, quanh quẩn trong phòng khách nửa phút, cảm thấy mình có chút hoang đường buồn cười, liền ra cửa. Hôm nay thời gian dậy muộn hơn bình thường một chút, ráng sớm ở không trung phía đông là màu da cam. Hắn chạy đại khái năm sáu phút, chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần chạy phía sau hắn.

Đối với người không thường đi giao tiếp mà nói, ngẫu nhiên đi ra ngoài xã giao một hồi, đều sẽ cảm thấy đặc biệt mỏi mệt. Sáng sớm sau khi Kỳ Lương Tần tỉnh lại, kỳ thật vô cùng buồn ngủ, cậu vốn là người rời giường khó khăn nghiêm trọng, thường xuyên có thể ngủ thẳng đến mặt trời lên cao. Ngày hôm qua xã giao đến đêm khuya, cậu thật sự rất mỏi mệt.

Nhưng cậu vẫn dựa vào một luồng nghị lực mà đứng dậy. Sức mạnh của tình yêu thật sự vượt quá tưởng tượng, có thể từ trong đến ngoài từ đầu đến chân mà thay đổi một người. Cậu muốn cáo biệt mình trong quá khứ, trên mặt tình cảm càng cố gắng hơn một chút, Nghiêm Bách Tông cao như vậy, cậu phải nhón chân, nhảy nhảy lên mới với tới môi hắn.

Nghiêm Bách Tông cũng không có thả chậm tốc độ, vẫn chạy theo tốc độ trước đó. Mà Kỳ Lương Tần cũng không có ý tứ tăng nhanh tốc độ đuổi theo hắn, hai người cứ như vậy duy trì khoảng cách ba đến bốn mét, cũng không biết chạy bao lâu, mặt trời từ trong ráng sớm nhô ra, lộ ra vạn luồng kim quang. Nghiêm Bách Tông híp mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời sáng sớm ngày hè, mà Kỳ Lương Tần thì cúi đầu, một lòng một dạ đạp cái bóng dài thòn mà nhạt nhẽo của Nghiêm Bách Tông.
Tác giả : Công Tử Vu Ca
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại