Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 22
Kỳ Lương Tần cảm thấy ngực mình trống rỗng, kỳ thật vài chục năm nay vẫn luôn là trống rỗng, trước đây cũng chưa từng cảm thấy có cái gì, hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng được. Cậu muốn ôm một thứ, nhét đầy trái tim mình.
Có đôi khi chân chính tra tấn người ta, không phải cái loại dục vọng nhiệt liệt, trắng ra, mà là giống như ôm và hôn, có thể bổ khuyết nội tâm hư không. Cậu khát vọng trong ngực ôm chầm người yêu nhất, mà hiện giờ cậu cũng không có người yêu nhất, cậu muốn ôm, là nam nhân tên Nghiêm Bách Tông này.
Về đến nhà, cậu phải đợi Nghiêm Tùng Vĩ đi tắm rửa trước mới có thể tắm, vì thế cậu liền đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đối diện.
Bởi vì là ban ngày, tình hình ở căn phòng đối diện thấy không rõ lắm, cậu mơ hồ nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cởi hết quần áo, thân hình cao lớn đi về phía phòng tắm, theo đó biến mất không thấy. Cậu cúi đầu, nắm chặt nắm tay.
Con người vì sao luôn không chống cự nổi dục vọng của mình, vì cái gì ở trước mặt dục vọng, lòng người trở nên yếu ớt như thế. Kết quả là cậu cũng bất quá chỉ là một nam nhân dùng nửa người dưới tự hỏi, cậu tự cho là bảo thủ và hồn nhiên mà làm lão xử nam nhiều năm như vậy, nhưng trong khung cũng không có gì khác với những cái gọi là yêu diễm đê tiện kia, không những không có gì khác, thậm chí so với bọn họ còn khát khao, dơ bẩn hơn. Trước kia cậu chính là ếch ngồi đáy giếng, không chịu nhảy ra đối mặt thế giới đầy thanh sắc khuyển mã* này, hiện giờ bị bắt nhảy ra khỏi giếng, dù là một cảnh sắc không thu hút cũng khiến cậu mờ mắt.
*Thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.
“Cậu đi tắm đi, " Nghiêm Tùng Vĩ từ phòng tắm đi ra, lau tóc, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần cúi đầu, sắc mặt có chút ửng hồng, nhưng vẻ mặt của cậu lại là đê mê, thậm chí có chút mê man và thương cảm. Hắn lại gọi một tiếng, Kỳ Lương Tần mới ngẩng đầu, yên lặng đi đến phòng tắm.
“Cậu làm sao vậy?" Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
“Không sao." Cậu nói xong liền đẩy cửa đi vào, Nghiêm Tùng Vĩ muốn theo vào hỏi, đẩy cửa, lại phát hiện bên trong khóa lại, không khỏi cười, lớn tiếng nói: “Tôi tắm rửa nhiều nhất là đóng cửa, cậu còn khóa, như thế nào, sợ tiểu gia nhìn như vậy à?"
Lần này Kỳ Lương Tần ở bên trong tắm rửa rất lâu, lúc đi ra vẻ mặt đã khôi phục bình thường, cậu vô cùng tinh tế cao gầy, mỗi lần tắm rửa xong đi ra đều cho người ta một loại cảm giác thực tươi mát ái dục, tóc ướt sũng che khuất bên mắt, màu môi cũng là ửng hồng, cho người ta cảm giác vừa thanh xuân vừa gợi cảm, giống như mới vừa làm chuyện gì không thể miêu tả.
“Sao anh còn ở đây?" Cậu nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ quơ chân ngồi ở mép giường, có chút giật mình.
“Cậu tắm rửa đủ lâu nha, hẳn là làm không ít chuyện đi?"
Kỳ Lương Tần nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt của Nghiêm Tùng Vĩ, thậm chí có chút thẹn thùng, mặt mày lộ ra vài phần trung thực: “Nói bậy."
Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi không nói bậy, tôi nghe thấy cậu kêu, " Nghiêm Tùng Vĩ nói xong, liền bắt chước tiếng gầm nhẹ thỏa mãn mà nam nhân lúc cuối cùng mới có thể phát ra, có chút khoa trương, lại có chút sắc: “Ưmm…"
Kết quả hắn mới vừa kêu một nửa, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, nhưng mà chỉ vang lên “cốc cốc" hai tiếng liền không còn âm thanh, hình như là nghe thấy Nghiêm Tùng Vĩ gầm nhẹ, sợ tới mức nhanh chóng ngừng tay.
Nghiêm Tùng Vĩ xoạt đứng lên: “Ai?"
“Cái kia… đi ra dùng cơm, lão thái thái bảo dì tới gọi hai người các con."
Nghiêm Tùng Vĩ thực xấu hổ, nhìn nhìn Kỳ Lương Tần cũng có chút xấu hổ.
Dì Xuân nói xong cũng không biết vì cái gì bật cười, lắc đầu, đi đến phòng bếp. Ba người lão thái thái và Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Viện đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Nghiêm Viện cười hỏi: “Dì Xuân dì cười cái gì?"
Dì Xuân đến gần, mới thấp giọng nói: “Cũng trách dì, bình thường kêu bọn họ ăn cơm kêu quen rồi, quên hiện giờ Tùng Vĩ là người đã kết hôn, hai người bọn họ đang làm ầm ĩ."
Dì nói xong liền che miệng cười, khóe mắt lộ ra nếp nhăn nhàn nhạt, cũng có chút ngại ngùng. Nghe dì vừa nói như thế, Nghiêm Viện cũng bật cười: “Thiệt hay giả."
“Vợ chồng son mới vừa kết hôn bình thường, về sau dì đừng động tới bọn họ, thích ăn hay không, ăn một bữa cơm mà mỗi lần còn phải đến mời, thật cao giá mà."
Nghiêm lão thái thái vừa dứt lời, chỉ thấy cửa phòng bên kia mở, Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần từ trong phòng đi ra, Kỳ Lương Tần còn đang cài nút.
Nghiêm Tùng Vĩ dường như có chút không quá tự nhiên cười cười với dì Xuân, hỏi: “Dì Xuân, làm món gì vậy, thật xa đã ngửi thấy mùi."
“Hấp bánh bao, nhân rau hẹ, anh hai, anh mau tới đây ăn nhiều một chút, rau hẹ tốt."
Nghiêm Tùng Vĩ kéo ghế dựa ngồi xuống, vươn tay gõ gõ đầu Nghiêm Viện: “Tiểu nha đầu xấu xa em cả ngày không đứng đắn."
“Đều là người đã kết hôn, có thể ổn trọng chút hay không, " lão thái thái nói: “Mới vừa rồi không phải chơi bóng với anh cả con sao, như thế nào, còn có sức lực hả?"
Da Nghiêm Tùng Vĩ rất trắng, nghe xong trên mặt cũng có chút phiếm hồng: “Con biết ngay dì Xuân sẽ bát quái mà, dì ấy nghe lầm, đùa giỡn thôi, bao nhiêu tinh lực buổi tối dùng không hết, ai còn đánh bóng mệt đến muốn chết muốn sống làm gì."
Kỳ Lương Tần ngồi xuống bên cạnh hắn, bởi vì biết bọn họ đang nói cái gì, ngược lại càng xấu hổ, cậu không thể so với Nghiêm Tùng Vĩ, loại chuyện này cậu xấu hổ hơn Nghiêm Tùng Vĩ nhiều.
“Lương Tần, anh cũng ăn nhiều chút." Nghiêm Viện thấy cậu dễ dàng xấu hổ, cứ tới đây trêu ghẹo cậu.
Kỳ Lương Tần có chút quẫn bách, nhanh chóng cầm lấy một cái bánh bao ăn, muốn nhanh chóng vượt qua đoạn này, ai biết mới vừa cắn một hơi, đã bị nóng đến cả người chấn động, cậu muốn phun ra, nhìn thấy Nghiêm lão thái thái, lại liều mạng nhịn xuống, chỉ hé miệng không ngừng hít khí, Nghiêm Viện phì một tiếng bật cười: “Ăn từ từ, nóng đi?"
Kỳ Lương Tần bị nóng chỉ lo hít khí, đầu lưỡi đỉnh khối bánh bao kia dịch dịch ở trong cổ họng, Nghiêm Bách Tông đưa một ly nước cho cậu: “Ấm."
Cậu không kịp nói lời cảm ơn, ôm lấy uống một hớp lớn, quả nhiên là nước ấm.
Nước mắt của cậu đều bị nóng chảy ra, dì Xuân đang bưng cháo loãng ra ngoài, nhìn thấy cậu nóng thành cái dạng này, sốt ruột nói: “Ai nha, bánh bao này mới vừa hấp xong, rất nóng, trách dì không nhắc nhở con."
“Bánh bao nóng như vậy tự mình không biết sao, ăn vội vã như vậy." Nghiêm lão thái thái vẫn là điệu bộ không quá thích: “Nóng sao?"
Kỳ Lương Tần đỏ mặt lắc đầu: “Ổn ạ."
Cậu nói xong buông ly nước xuống, nói tiếng cám ơn với Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Tùng Vĩ lại nâng mặt cậu: “Duỗi đầu lưỡi tôi nhìn xem, nóng không."
Kỳ thật là nóng, đầu lưỡi và khoang miệng đều rất đau, ánh mắt Kỳ Lương Tần vẫn mơ hồ, đều là bị nóng, vì thế cậu liền hé miệng, vươn ra một đoạn đầu lưỡi, đầu lưỡi nhỏ nhắn mượt mà, hồng lên một mảnh. Nghiêm Bách Tông nhìn thoáng qua, giống như tránh né lập tức đem ánh mắt thu về, tay cầm ly nước Kỳ Lương Tần mới vừa đặt ở trên bàn, uống một ngụm nước. Đại khái là uống xong mới ý thức được đây là Kỳ Lương Tần đã uống qua, hắn càng cảm thấy quái dị, cuống quít buông xuống, sắc mặt không gợn sóng, ực một tiếng, yết hầu động đậy, nước ấm liền vào ngũ tạng lục phủ.
Nhưng hắn hiển nhiên chỉ là đang diễn kịch một vai, bởi vì mọi người đều không chú ý hắn. Nghiêm Viện cười nói với Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ: “Anh hai, em nghe nói nước miếng có thể trị phỏng đó."
“Viện Viện, ăn cơm của con đi." Nghiêm lão thái thái nói.
Nghiêm Tùng Vĩ lại đi gõ đầu Nghiêm Viện, bị Nghiêm Viện né đi. Kỳ Lương Tần nói: “Không có việc gì, tôi uống nước là tốt rồi."
Cậu nói xong vươn tay đi lấy ly nước, lại phát hiện ly nước kia đã không còn dưới tay cậu, mà là đến dưới tay Nghiêm Bách Tông đối diện, xem ra vừa rồi Nghiêm Bách Tông đã uống một hớp lớn. Nghiêm Bách Tông đang ăn bánh bao, nhìn thấy cậu đang tìm nước, liền mặt không đổi sắc đem ly nước kia đẩy lại đây, ánh mắt mơ hồ bất định, dường như đang nhìn cậu, lại dường như không có nhìn cậu. Kỳ Lương Tần tim đập như trống, nhưng cũng là mặt không đổi sắc, bưng lên lại uống một ngụm.
Nhưng lỗ tai cậu đều hồng, ực một tiếng, yết hầu động đậy, nước ấm cũng liền đi vào ngũ tạng lục phủ.
Giống như có một mạch nước ngầm, chỉ lưu động giữa cậu và Nghiêm Bách Tông, cậu cảm nhận được cái loại hơi thở như có như không này, ái muội, hơi thở này khiến lòng cậu tràn đầy ngọt ngào.
Đều nói tình yêu tốt đẹp nhất chính là giai đoạn ái muội, cậu hiện tại là đang ở giai đoạn ái muội sao? Nói cách khác, vì sao tim cậu lại ngọt ngào như ăn mật?
Cậu dùng chiếc đũa gắp bánh bao nóng, phồng quai hàm ở nơi đó thổi.
Có đôi khi chân chính tra tấn người ta, không phải cái loại dục vọng nhiệt liệt, trắng ra, mà là giống như ôm và hôn, có thể bổ khuyết nội tâm hư không. Cậu khát vọng trong ngực ôm chầm người yêu nhất, mà hiện giờ cậu cũng không có người yêu nhất, cậu muốn ôm, là nam nhân tên Nghiêm Bách Tông này.
Về đến nhà, cậu phải đợi Nghiêm Tùng Vĩ đi tắm rửa trước mới có thể tắm, vì thế cậu liền đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đối diện.
Bởi vì là ban ngày, tình hình ở căn phòng đối diện thấy không rõ lắm, cậu mơ hồ nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cởi hết quần áo, thân hình cao lớn đi về phía phòng tắm, theo đó biến mất không thấy. Cậu cúi đầu, nắm chặt nắm tay.
Con người vì sao luôn không chống cự nổi dục vọng của mình, vì cái gì ở trước mặt dục vọng, lòng người trở nên yếu ớt như thế. Kết quả là cậu cũng bất quá chỉ là một nam nhân dùng nửa người dưới tự hỏi, cậu tự cho là bảo thủ và hồn nhiên mà làm lão xử nam nhiều năm như vậy, nhưng trong khung cũng không có gì khác với những cái gọi là yêu diễm đê tiện kia, không những không có gì khác, thậm chí so với bọn họ còn khát khao, dơ bẩn hơn. Trước kia cậu chính là ếch ngồi đáy giếng, không chịu nhảy ra đối mặt thế giới đầy thanh sắc khuyển mã* này, hiện giờ bị bắt nhảy ra khỏi giếng, dù là một cảnh sắc không thu hút cũng khiến cậu mờ mắt.
*Thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.
“Cậu đi tắm đi, " Nghiêm Tùng Vĩ từ phòng tắm đi ra, lau tóc, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần cúi đầu, sắc mặt có chút ửng hồng, nhưng vẻ mặt của cậu lại là đê mê, thậm chí có chút mê man và thương cảm. Hắn lại gọi một tiếng, Kỳ Lương Tần mới ngẩng đầu, yên lặng đi đến phòng tắm.
“Cậu làm sao vậy?" Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
“Không sao." Cậu nói xong liền đẩy cửa đi vào, Nghiêm Tùng Vĩ muốn theo vào hỏi, đẩy cửa, lại phát hiện bên trong khóa lại, không khỏi cười, lớn tiếng nói: “Tôi tắm rửa nhiều nhất là đóng cửa, cậu còn khóa, như thế nào, sợ tiểu gia nhìn như vậy à?"
Lần này Kỳ Lương Tần ở bên trong tắm rửa rất lâu, lúc đi ra vẻ mặt đã khôi phục bình thường, cậu vô cùng tinh tế cao gầy, mỗi lần tắm rửa xong đi ra đều cho người ta một loại cảm giác thực tươi mát ái dục, tóc ướt sũng che khuất bên mắt, màu môi cũng là ửng hồng, cho người ta cảm giác vừa thanh xuân vừa gợi cảm, giống như mới vừa làm chuyện gì không thể miêu tả.
“Sao anh còn ở đây?" Cậu nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ quơ chân ngồi ở mép giường, có chút giật mình.
“Cậu tắm rửa đủ lâu nha, hẳn là làm không ít chuyện đi?"
Kỳ Lương Tần nhìn thấy vẻ mặt không có ý tốt của Nghiêm Tùng Vĩ, thậm chí có chút thẹn thùng, mặt mày lộ ra vài phần trung thực: “Nói bậy."
Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi không nói bậy, tôi nghe thấy cậu kêu, " Nghiêm Tùng Vĩ nói xong, liền bắt chước tiếng gầm nhẹ thỏa mãn mà nam nhân lúc cuối cùng mới có thể phát ra, có chút khoa trương, lại có chút sắc: “Ưmm…"
Kết quả hắn mới vừa kêu một nửa, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa, nhưng mà chỉ vang lên “cốc cốc" hai tiếng liền không còn âm thanh, hình như là nghe thấy Nghiêm Tùng Vĩ gầm nhẹ, sợ tới mức nhanh chóng ngừng tay.
Nghiêm Tùng Vĩ xoạt đứng lên: “Ai?"
“Cái kia… đi ra dùng cơm, lão thái thái bảo dì tới gọi hai người các con."
Nghiêm Tùng Vĩ thực xấu hổ, nhìn nhìn Kỳ Lương Tần cũng có chút xấu hổ.
Dì Xuân nói xong cũng không biết vì cái gì bật cười, lắc đầu, đi đến phòng bếp. Ba người lão thái thái và Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Viện đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Nghiêm Viện cười hỏi: “Dì Xuân dì cười cái gì?"
Dì Xuân đến gần, mới thấp giọng nói: “Cũng trách dì, bình thường kêu bọn họ ăn cơm kêu quen rồi, quên hiện giờ Tùng Vĩ là người đã kết hôn, hai người bọn họ đang làm ầm ĩ."
Dì nói xong liền che miệng cười, khóe mắt lộ ra nếp nhăn nhàn nhạt, cũng có chút ngại ngùng. Nghe dì vừa nói như thế, Nghiêm Viện cũng bật cười: “Thiệt hay giả."
“Vợ chồng son mới vừa kết hôn bình thường, về sau dì đừng động tới bọn họ, thích ăn hay không, ăn một bữa cơm mà mỗi lần còn phải đến mời, thật cao giá mà."
Nghiêm lão thái thái vừa dứt lời, chỉ thấy cửa phòng bên kia mở, Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần từ trong phòng đi ra, Kỳ Lương Tần còn đang cài nút.
Nghiêm Tùng Vĩ dường như có chút không quá tự nhiên cười cười với dì Xuân, hỏi: “Dì Xuân, làm món gì vậy, thật xa đã ngửi thấy mùi."
“Hấp bánh bao, nhân rau hẹ, anh hai, anh mau tới đây ăn nhiều một chút, rau hẹ tốt."
Nghiêm Tùng Vĩ kéo ghế dựa ngồi xuống, vươn tay gõ gõ đầu Nghiêm Viện: “Tiểu nha đầu xấu xa em cả ngày không đứng đắn."
“Đều là người đã kết hôn, có thể ổn trọng chút hay không, " lão thái thái nói: “Mới vừa rồi không phải chơi bóng với anh cả con sao, như thế nào, còn có sức lực hả?"
Da Nghiêm Tùng Vĩ rất trắng, nghe xong trên mặt cũng có chút phiếm hồng: “Con biết ngay dì Xuân sẽ bát quái mà, dì ấy nghe lầm, đùa giỡn thôi, bao nhiêu tinh lực buổi tối dùng không hết, ai còn đánh bóng mệt đến muốn chết muốn sống làm gì."
Kỳ Lương Tần ngồi xuống bên cạnh hắn, bởi vì biết bọn họ đang nói cái gì, ngược lại càng xấu hổ, cậu không thể so với Nghiêm Tùng Vĩ, loại chuyện này cậu xấu hổ hơn Nghiêm Tùng Vĩ nhiều.
“Lương Tần, anh cũng ăn nhiều chút." Nghiêm Viện thấy cậu dễ dàng xấu hổ, cứ tới đây trêu ghẹo cậu.
Kỳ Lương Tần có chút quẫn bách, nhanh chóng cầm lấy một cái bánh bao ăn, muốn nhanh chóng vượt qua đoạn này, ai biết mới vừa cắn một hơi, đã bị nóng đến cả người chấn động, cậu muốn phun ra, nhìn thấy Nghiêm lão thái thái, lại liều mạng nhịn xuống, chỉ hé miệng không ngừng hít khí, Nghiêm Viện phì một tiếng bật cười: “Ăn từ từ, nóng đi?"
Kỳ Lương Tần bị nóng chỉ lo hít khí, đầu lưỡi đỉnh khối bánh bao kia dịch dịch ở trong cổ họng, Nghiêm Bách Tông đưa một ly nước cho cậu: “Ấm."
Cậu không kịp nói lời cảm ơn, ôm lấy uống một hớp lớn, quả nhiên là nước ấm.
Nước mắt của cậu đều bị nóng chảy ra, dì Xuân đang bưng cháo loãng ra ngoài, nhìn thấy cậu nóng thành cái dạng này, sốt ruột nói: “Ai nha, bánh bao này mới vừa hấp xong, rất nóng, trách dì không nhắc nhở con."
“Bánh bao nóng như vậy tự mình không biết sao, ăn vội vã như vậy." Nghiêm lão thái thái vẫn là điệu bộ không quá thích: “Nóng sao?"
Kỳ Lương Tần đỏ mặt lắc đầu: “Ổn ạ."
Cậu nói xong buông ly nước xuống, nói tiếng cám ơn với Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Tùng Vĩ lại nâng mặt cậu: “Duỗi đầu lưỡi tôi nhìn xem, nóng không."
Kỳ thật là nóng, đầu lưỡi và khoang miệng đều rất đau, ánh mắt Kỳ Lương Tần vẫn mơ hồ, đều là bị nóng, vì thế cậu liền hé miệng, vươn ra một đoạn đầu lưỡi, đầu lưỡi nhỏ nhắn mượt mà, hồng lên một mảnh. Nghiêm Bách Tông nhìn thoáng qua, giống như tránh né lập tức đem ánh mắt thu về, tay cầm ly nước Kỳ Lương Tần mới vừa đặt ở trên bàn, uống một ngụm nước. Đại khái là uống xong mới ý thức được đây là Kỳ Lương Tần đã uống qua, hắn càng cảm thấy quái dị, cuống quít buông xuống, sắc mặt không gợn sóng, ực một tiếng, yết hầu động đậy, nước ấm liền vào ngũ tạng lục phủ.
Nhưng hắn hiển nhiên chỉ là đang diễn kịch một vai, bởi vì mọi người đều không chú ý hắn. Nghiêm Viện cười nói với Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ: “Anh hai, em nghe nói nước miếng có thể trị phỏng đó."
“Viện Viện, ăn cơm của con đi." Nghiêm lão thái thái nói.
Nghiêm Tùng Vĩ lại đi gõ đầu Nghiêm Viện, bị Nghiêm Viện né đi. Kỳ Lương Tần nói: “Không có việc gì, tôi uống nước là tốt rồi."
Cậu nói xong vươn tay đi lấy ly nước, lại phát hiện ly nước kia đã không còn dưới tay cậu, mà là đến dưới tay Nghiêm Bách Tông đối diện, xem ra vừa rồi Nghiêm Bách Tông đã uống một hớp lớn. Nghiêm Bách Tông đang ăn bánh bao, nhìn thấy cậu đang tìm nước, liền mặt không đổi sắc đem ly nước kia đẩy lại đây, ánh mắt mơ hồ bất định, dường như đang nhìn cậu, lại dường như không có nhìn cậu. Kỳ Lương Tần tim đập như trống, nhưng cũng là mặt không đổi sắc, bưng lên lại uống một ngụm.
Nhưng lỗ tai cậu đều hồng, ực một tiếng, yết hầu động đậy, nước ấm cũng liền đi vào ngũ tạng lục phủ.
Giống như có một mạch nước ngầm, chỉ lưu động giữa cậu và Nghiêm Bách Tông, cậu cảm nhận được cái loại hơi thở như có như không này, ái muội, hơi thở này khiến lòng cậu tràn đầy ngọt ngào.
Đều nói tình yêu tốt đẹp nhất chính là giai đoạn ái muội, cậu hiện tại là đang ở giai đoạn ái muội sao? Nói cách khác, vì sao tim cậu lại ngọt ngào như ăn mật?
Cậu dùng chiếc đũa gắp bánh bao nóng, phồng quai hàm ở nơi đó thổi.
Tác giả :
Công Tử Vu Ca