Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược
Chương 103
Nhưng mà lão thái thái còn chưa kịp gặp Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần đã gọi điện thoại lại đây, nói muốn gặp bà.
Lão thái thái đã kéo đen số điện thoại của Kỳ Lương Tần, bà xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc với Kỳ Lương Tần, thề muốn diệt trừ hết thảy dấu vết của cậu. Kỳ Lương Tần là thông qua dì Xuân chuyển đạt tin tức này.
“Sao nó không kêu lão đại trực tiếp nói cho tôi biết, còn muốn dì nói tôi biết?"
“Chuyện cậu ấy tới gặp bà, Bách Tông không biết."
Lão thái thái bộ dạng căm thù đến tận xương tuỷ: “Uốn uốn éo éo không biết nó muốn làm cái gì, tôi phiền nhất dạng con trai như nó. Nói là lão đại không biết, ai biết có phải nó lại bày trò hay không, chỉ chờ để sau đó cáo trạng, nói tôi làm khó nó như thế nào."
Dì Xuân có chút khó xử nói: “Vậy lão thái thái còn muốn gặp cậu ấy hay không?"
“Gặp, vì sao không gặp, đưa lên cửa cho tôi mắng, tôi còn có thể sợ nó à?"
Dì Xuân liền gọi điện thoại thông báo với Kỳ Lương Tần: “Lão thái thái sẽ không tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện với con, con phải chuẩn bị tâm lý."
“Con biết ạ."
Hai ngày này Kỳ Lương Tần thượng hoả thực nghiêm trọng.
Nghiêm Bách Tông phải đi làm, mỗi ngày giữa trưa và buổi tối ăn một bữa cơm với cậu, tối quay về ngủ. Đại khái là không muốn gánh nặng của cậu quá lớn, Nghiêm Bách Tông rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà với cậu, Kỳ Lương Tần cũng không có hỏi.
Không phải không muốn hỏi, là trong lòng có thẹn, cho nên không biết nói gì. Là cậu khiến Nghiêm Bách Tông đi đến nông nỗi khó cả đôi đường hiện giờ, cậu thẹn với người Nghiêm gia, nhưng lại không chịu buông tha hạnh phúc của mình.
Lòng người vi diệu và phức tạp cỡ nào. Cậu nhìn Nghiêm Bách Tông tỉnh bơ, có chút đau lòng hắn, đau lòng phát ra từ tâm khảm, cậu thật sự không muốn để Nghiêm Bách Tông nếm một chút đau khổ nào. Nhưng cậu lại có tư tâm và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy, vì tư dục bản thân, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không chịu buông tay.
Khách sạn cậu ở cách Nghiêm gia không xa, cùng đường với công ty của Nghiêm gia và Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông mỗi ngày đến xem cậu, nhưng mà hai người khắc chế hơn rất nhiều, đại khái cũng là không có tâm tình, không có hành động thân thiết gì. Nghiêm Bách Tông cái gì cũng không nói, Nghiêm Tùng Vĩ ngược lại một ngày ba bốn cú điện thoại gọi lại đây, tùy thời báo cáo tình huống trong nhà.
Kỳ Lương Tần cảm thấy việc này liên quan đến bản thân, cậu không thể cái gì cũng giao cho Nghiêm Bách Tông, mình cũng cần có hành động mới được. Trong lòng cậu cũng bất an, càng thái bình, cậu càng sợ hãi ở sau có bão táp chờ cậu. Cậu là đánh chết cũng không chịu chia tay, nhưng cậu sợ Nghiêm Bách Tông sẽ.
Hôn nhân không được người nhà chúc phúc, có lẽ không tất sẽ không hạnh phúc, nhưng mà hôn nhân bị người nhà nguyền rủa, liền nhất định không hạnh phúc. Dù Nghiêm Bách Tông từ bỏ gia đình lựa chọn ở bên cậu, cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông cũng sẽ không chân chính vui vẻ.
Nếu Nghiêm Bách Tông không vui vẻ, cậu lại làm sao có thể đạt được tình yêu bản thân mình muốn chứ. Cậu muốn Nghiêm Bách Tông không có buồn phiền sau này mà thương cậu, toàn tâm toàn ý thương cậu, thì phải phá được cửa ải của lão thái thái.
Lão thái thái không để cậu vào cửa nhà, cũng không có đến quán cà phê hoặc là chỗ nào, mà là trực tiếp hẹn ở ven đường, bảo Kỳ Lương Tần ở một ngã tư bên ngoài tiểu khu chờ bà.
Kỳ Lương Tần tới từ sớm. Lão thái thái ngồi xe ở xa xa liền nhìn thấy cậu đứng ở ngã tư.
Trong lòng lão thái thái thực không thoải mái, bởi vì bà cảm thấy mấy ngày không gặp Kỳ Lương Tần dường như trổ mã càng tuấn tú. Kỳ Lương Tần thoạt nhìn càng khiến người ta vừa lòng, trong lòng bà lại càng không thoải mái. Một người đàn ông vốn có thể trở thành con dâu hoàn mỹ, hiện giờ thế mà lại thành một con sói vô ơn, bà làm sao có thể không tức giận, ảo não.
Xe dừng lại trước mặt Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần mới nhìn rõ lái xe chính là Nghiêm Viện. Cậu hơi khom người với Nghiêm Viện, cúi đầu chào hỏi, không có khoa trương như cái loại khom người thông thường trong phim Hàn hoặc phim Nhật, so với gật đầu thì càng thành khẩn kính cẩn, đây là phương thức chào hỏi nhiều năm qua cậu dưỡng thành. Lão thái thái mở cửa sổ xe ra, lộ ra gương mặt tỉ mỉ võ trang, lạnh lùng nhìn cậu.
“Chào ngài." Kỳ Lương Tần lần thứ hai cúi đầu chào hỏi.
Cái từ “ngài" này, dường như đa phần là xuất hiện ở trường hợp xã giao chính quy và trên văn bản, trong sinh hoạt hằng ngày có rất ít người dùng, trước đây lúc Kỳ Lương Tần ở Nghiêm gia, mọi người nói chuyện với lão thái thái, gần như rất ít khi dùng đến cái chữ này. Hiện giờ cậu dùng “ngài", tự nhiên là vì tỏ vẻ cung kính, có tâm lấy lòng.
Lão thái thái không để mình bị đẩy vòng vòng, bà đương nhiên không có khả năng thích kiểu này, lạnh lùng nhìn Kỳ Lương Tần một cái: “Không phải cậu có chuyện muốn nói với ta sao, ta đến rồi, cậu còn lề mề cái gì?"
“Con muốn nói chuyện đàng hoàng với ngài."
“Nói ngay ở chỗ này đi." Lão thái thái nói: “Không có người ngoài, cũng đỡ dọa người."
Nghiêm Viện phía trước cúi đầu, tay đặt ở trên tay lái, bị ánh nắng chiếu vào, hoa văn mới sơn trên móng tay phiếm màu hồng nhạt. Nghiêm Viện cũng không thích Kỳ Lương Tần, từ khi cô biết Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ là kết hôn giả cũng đã sinh lòng bất mãn, sau đó biết Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông bên nhau, chỉ là gia tăng bất mãn của cô mà thôi. Nhưng mà cô đối với Nghiêm Bách Tông là kính sợ, cũng có huyết mạch thân tình, cho nên vì Nghiêm Bách Tông, cô chỉ có thể làm phái trung gian.
Cô cũng nghe lời Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Chuyện này hai chúng ta đừng xen vào, nhất là em, vốn chỉ là người ngoài cuộc, lại càng không được xen vào trong, miễn cho rơi vào cảnh trong ngoài đều không phải. Anh cả và mẹ đối với Kỳ Lương Tần là hai thái độ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chúng ta giúp ai cũng không thích hợp. Anh biết em có ý kiến với Kỳ Lương Tần, nhưng tương lai lỡ cậu ta kết hôn với anh cả, em không thích cậu ta nữa, thì cậu ta cũng là người yêu của anh cả, không cần làm quá khó coi."
Chỉ là Kỳ Lương Tần thật sự sẽ tu thành chính quả với anh cả của cô sao, cô cảm thấy thực ảo. Hơn nữa nói khó coi, hiện giờ cũng đã hết sức khó coi.
“Con với Tùng Vĩ là kết hôn giả, quan hệ gì cũng không có, con đối với hắn một chút động lòng cũng không có, hắn với con cũng không có, hắn là thẳng nam tiêu chuẩn, mà con là đồng tính luyến ái trời sinh." Kỳ Lương Tần nói.
Trước khi đến, kỳ thật cậu đã làm đủ chuẩn bị, cậu nghĩ phải nói cái gì, thậm chí lúc nào tạm dừng, nói như thế nào mới có vẻ chân thành tha thiết, ở mức độ lớn nhất đạt được lão thái thái lượng giải. Nhưng mà chân chính đứng trước mặt lão thái thái, cậu mới phát hiện hết thảy chuẩn bị đều là phí công. Cậu có chút nói năng lộn xộn, nhưng có một loại dũng khí và xúc động khó hiểu tràn ngập trong lòng cậu: “Nghiêm Bách Tông là người đàn ông đầu tiên con yêu, cũng là người duy nhất."
Lão thái thái không cho là đúng nhìn cậu: “Cậu yêu ai không yêu ai, ta cũng không muốn biết."
Kỳ Lương Tần có chút cấp bách nói: “Con không phải là có ý định nói ra để ngài tức giận… con là muốn nói với ngài, xin đừng cảm thấy con với Tùng Vĩ thế nào, rồi lại cùng Bách Tông thế nào… con không phải là quyến rũ hai người con trai của ngài, khiến hai người con trai của ngài đều…"
“Cậu muốn nói cậu và lão nhị trong trong sạch sạch, không phải là một người ngủ với một cặp anh em ruột, đúng không?" Lão thái thái nhìn cậu, giọng điệu có chút trào phúng: “Cậu muốn cho thấy cậu có bao nhiêu trung trinh thuần khiết sao?"
“Không phải, con chỉ không muốn ngài hiểu lầm… con…" Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng, tạm dừng một hồi, nói tiếp: “Con biết rõ quan hệ của mình với anh ấy đặc biệt, nhưng vẫn quyến rũ anh ấy. Con tự nhiên là đáng xấu hổ, con phạm sai lầm không thể thay đổi, đây là sự thật con không thể nào cãi lại. Cho nên hiện giờ con bị trừng phạt, đó cũng là nên, con không có gì để ấm ức cho mình, con quả thật có lỗi."
“Vậy cậu còn muốn nói gì nữa?" Lão thái thái nhìn Kỳ Lương Tần, trên mặt không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa, có nhiều son phấn hơn cũng không che được vẻ tiều tụy và chán ghét của bà.
Kỳ Lương Tần há miệng: “Chỉ là ngài có thể cho con một cơ hội, thử tiếp nhận con hay không. Con đương nhiên là đáng giận, rất đáng giận…" Kỳ Lương Tần bắt đầu nói năng lộn xộn: “Con không biết nên nói như thế nào, con biết rõ quá khứ cũng sẽ không đi qua, chỉ là quá khứ hợp thành con ở hiện tại, đã khắc lên một vết… Nhưng con làm sao được, con đã như vậy rồi…"
Kỳ Lương Tần cảm nhận được thất bại thật sâu sắc, bởi vì cậu không cách nào tìm được một lý do ăn khớp rõ ràng có sức thuyết phục, thử giúp mình đạt được tha thứ. Cậu nói mãi, cũng tự cảm thấy hoang đường buồn cười.
Cậu quyến rũ Nghiêm Bách Tông, đây là sự thật, lúc cậu quyến rũ biết rõ Nghiêm Bách Tông với cậu có quan hệ tách không rõ, sẽ có hậu quả không thể đoán trước, lại cố ý không thèm nghĩ tới, đó cũng là thật. Đây đều là sự thật không cách nào cãi lại, dù là lấy danh nghĩa tình yêu cũng không thể che giấu sự đáng giận của cậu. Cậu cũng muốn tình yêu của mình hoàn mỹ không tỳ vết, lưỡng tình tương duyệt, người người chúc phúc. Nhưng tình yêu của cậu cố tình là như vậy. Thứ mà trong lòng cậu coi trọng nhất, cố tình lại có vết nhơ như vậy.
Bất đắc dĩ bao nhiêu, buồn cười bao nhiêu, gieo gió gặt bão đáng thương.
Nhưng mà tình cảm của cậu với Nghiêm Bách Tông, chẳng lẽ không phải yêu sao. Không, cậu cảm thấy tình yêu của cậu với Nghiêm Bách Tông nhiệt liệt mà thuần túy, cậu cảm thấy trên đời này không có mấy ai có thể so sánh với tình yêu của cậu với Nghiêm Bách Tông. Tình yêu của cậu như một ngọn lửa, cháy bỏng cậu, cậu thường thường vì cái loại tình yêu cực nóng cố chấp này mà cảm thấy tra tấn. Nếu yêu có thể ước lượng, có thể đong đếm, cậu có thể không chút nào sợ hãi mà so sánh với bất cứ ai, tình yêu của cậu còn nặng hơn núi, còn sâu hơn biển, vừa nông cạn nhiệt liệt, lại thâm sâu nặng nề, vừa kiểu cách đáng xấu hổ, lại quang vinh động nhân.
Lão thái thái nhìn cậu mặt đỏ bừng, cùng với ánh mắt không biết nói cái gì, rồi lại nghẹn lời, rốt cuộc vẫn tránh né ánh mắt cậu, nói: “Cậu cũng biết mình đáng xấu hổ, cậu cũng biết chuyện cậu làm có bao nhiêu xấu hổ, cậu cũng biết đây là vết nhơ cậu vĩnh viễn không cách nào hủy diệt."
Giọng điệu bà hơi có chút kích động, Nghiêm Viện quay đầu nhìn bà, thấp giọng nói: “Mẹ đừng nóng giận."
Cô nói xong ngẩng đầu nhìn Kỳ Lương Tần một cái, Kỳ Lương Tần đối diện ánh mắt cô, càng cúi thấp đầu xuống. Nghiêm Viện nói: “Kỳ Lương Tần, anh còn không biết xấu hổ nói những lời này, ngay cả tôi cũng phải tức giận."
Kỳ Lương Tần vội vàng há mồm nói: “Tôi…"
“Có khả năng ở trong mắt cậu, trong mắt lão đại, ta chính là người túm lấy một cái sai lầm có thể hóa giải mà không chịu buông, nhưng ta chính là người như vậy."
Lão thái thái cắt ngang lời cậu, oán hận nhìn chằm chằm cậu: “Ta không bắt buộc cậu, cậu cũng đừng cưỡng cầu ta. Ta nhìn cậu đã cảm thấy đáng xấu hổ đáng giận, đây chính là cái nhìn của ta với cậu. Tự nhiên có người không cho là như vậy giống ta, ví dụ như Nghiêm Bách Tông của cậu, hắn tiếp nhận cậu như vậy, yêu cậu như vậy. Tựa như cậu nói, đó chính là cậu, thật xấu xa. Nhưng ta không phải là nó, nó cũng không phải ta, ta vẫn muốn cố gắng khiến nó rời khỏi cậu, cũng như nó sẽ ở bên cạnh cậu, ý đồ thuyết phục ta. Ta nói những lời này, chính là để cậu hết hy vọng, mặc kệ là cậu hay là lão đại, hai người nói cái gì với ta cũng không hữu dụng. Cậu ở trong lòng ta, chính là thật đáng giận, không còn gì khác."
Kỳ Lương Tần cảm thấy nan kham mà xấu hổ, trong lòng còn rất khó chịu. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nghe thấy mấy lời nói này vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Cậu im lặng một hồi, nói: “Con lớn lên trong gia đình mồ côi cha, năm đó mẹ con chết bệnh, con làm xong tang sự ngồi xe về thành phố mình làm việc, lúc sắp đến, con đặc biệt thương tâm, bởi vì con cảm thấy mình thực cô độc, thực lẻ loi. Con một lòng nghĩ, nếu thành phố này có người ở nhà ga đón con thì tốt biết bao nhiêu, lúc con đi tiễn con, lúc con về đón con… con ở nơi này không quen không thân, chỉ có một mình Nghiêm Bách Tông. Có thể là con chẳng biết xấu hổ, nhưng con chính là rất muốn sống cùng anh ấy cả đời, con nghĩ anh ấy yêu con, những người khác đều không thay thế được anh ấy, con đã cảm thấy anh ấy là tốt nhất. Con cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, con không nỡ buông tay, cũng không có mặt mũi yêu cầu ngài buông tha, chỉ là hy vọng ngài đừng quá làm khó anh ấy."
“Lão đại từ nhỏ đến lớn không để ta phải nhọc lòng, là một đứa con trai rất đắc ý của ta, bị cậu gây tai họa thành như vậy!" Lão thái thái bỗng nhiên kích động, rưng rưng nước mắt nói: “Bởi vì cậu mà ta phải tổn thương nó, cậu có biết trong lòng ta có bao nhiêu hận không, ta không đau lòng, ta chỉ hận. Vốn đang êm đẹp, đều bị cậu hủy! Cậu bảo ta làm thế nào tha thứ cậu, ta thật sự là nghĩ không ra biện pháp tha thứ cho cậu. Nó mặc dù vẫn ở nhà, nhưng ta biết rốt cuộc nó vẫn thiên về cậu, nếu thật sự muốn nó làm lựa chọn, nó vẫn sẽ lựa chọn cậu, nó vì cậu mà từ bỏ người mẹ là ta, vết rách này cả đời ở trong lòng ta, cậu! Kỳ Lương Tần, cậu…" Lão thái thái bỗng nhiên quay đầu vào trong, vẻ mặt đỏ bừng rơi nước mắt: “Sao cậu lại như vậy?!"
Tình yêu là có thể khống chế sao, có thể yêu ai, không thể yêu ai, biết người này không thể yêu, thì sẽ không yêu.
Không, tình yêu không thể khống chế, tình yêu dường như thực sự là định mệnh kỳ diệu, cho nên có người sẽ bị coi thường, có người sẽ vờ ngớ ngẩn, có người vì thế mà giết người phóng hỏa, có người vì thế mà lục thân không nhận, tình yêu sẽ thay đổi một người. Bạn gặp một người, là tính cách bạn thích, là tuổi bạn thích, là thân thể bạn thích, là tướng mạo bạn thích, hết thảy điều kiện bạn thích hắn đều có, là người bạn sẽ yêu, bạn làm sao có thể không yêu.
Lão thái thái chính là biết tình yêu không thể khống chế, biết từ một mức độ nào đó mà nói thì Kỳ Lương Tần cũng có việc cậu không biết làm sao, lỗi duy nhất của Kỳ Lương Tần, bất quá là yêu một người không nên yêu, vì là người không nên yêu, cho nên mới có lừa gạt. Nhưng tình yêu là không thể khống chế, bà không thể yêu cầu Kỳ Lương Tần đừng yêu Nghiêm Bách Tông, nhưng bà mới có thể càng hận, bởi vì biết không nên hận, cho nên càng hận.
Không thì còn có thể hận ai, chẳng lẽ hận mình?
Kỳ Lương Tần thấy lão thái thái khóc, cảm xúc vẫn luôn đè nén lập tức dũng mãnh ào ra, cậu mím môi thật chặt cúi đầu, nhưng cậu cảm thấy giờ phút này cậu rơi nước mắt, sẽ khiến lão thái thái càng hận, trong lòng cậu dường như cảm thấy mình không xứng rơi nước mắt, một người khởi xướng, vốn nên thừa nhận những đau khổ đó, lại có cái gì để khóc chứ, cho nên cậu cố nén, nói: “Con…"
Sao cậu lại đáng giận đáng xấu hổ như vậy, nhưng đây lại cố tình là con người cậu chân thật nhất. Cậu đạp lên huyết lệ của người khác mà đi lên, chảy ra sẽ chỉ là nước mắt cá sấu.
Mình yêu là chân thật mà. Mình yêu Nghiêm Bách Tông sâu sắc phát ra từ phế phủ mà. Tuy rằng mình không phải là không có Nghiêm Bách Tông liền không thể sống, nhưng mình chính là không nguyện ý buông tay, mình không muốn thành toàn cho người khác làm mình đau khổ, như vậy liền thật sự là cái gì cũng sai, chỉ còn lại đáng xấu hổ và ích kỷ thôi sao.
Trong đầu cậu thực loạn, không nghĩ ra, cậu vừa cảm thấy mình có lý do, lại cảm thấy mình thực ti tiện. Tình yêu của cậu dưới sự tự mình chán ghét vứt bỏ cùng với người khác trở ngại mà càng thêm nóng rực, đốt cậu thở không nổi.
Càng dơ bẩn càng nóng rực, càng vô sỉ càng nóng rực, ngã vào trong địa ngục, hưởng thụ thiên đường sung sướng.
“Ta với cậu không có gì để nói, từ nay về sau, cậu tranh người đàn ông của cậu, ta đoạt con ta, không cần gặp lại."
Lão thái thái nói xong, đã đóng cửa sổ xe lại.
Xe từ bên cạnh cậu lái đi, Kỳ Lương Tần ngơ ngác đứng ở ven đường, đỏ bừng trên mặt thật lâu không tiêu tan, nước mắt cậu cuối cùng cũng không có rơi xuống. Trong đầu cậu ong ong, trống rỗng.
Nhưng mà cậu đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng cách đó không xa.
“Sao anh lại tới đây?" Cậu đi qua hỏi.
“Đã ra từ rất sớm, dì Xuân nói cho anh biết chuyện hai người gặp mặt, " Nghiêm Bách Tông cúi đầu nhìn kỹ cậu, hỏi: “Hai người nói cái gì?"
Kỳ Lương Tần cúi đầu, không nói gì. Ánh sáng mặt trời chiếu trên lỗ tai cậu, lỗ tai đỏ rực, nhưng Nghiêm Bách Tông biết lúc này đây không phải là màu sắc ái dục.
“Được rồi, trở về đi." Nghiêm Bách Tông cũng không hỏi nhiều, kéo tay Kỳ Lương Tần.
Tay Kỳ Lương Tần có một tầng mồ hôi, thấm ướt lòng bàn tay khô ráo của Nghiêm Bách Tông.
“Xin lỗi, " Kỳ Lương Tần nói: “Thật sự là xin lỗi anh." Hiện giờ cậu cũng chỉ có thể nói những lời không hữu dụng đó, cậu cũng sẽ không bởi vậy mà tỉnh ngộ quay đầu lại.
Nghiêm Bách Tông nhéo nhéo tay cậu.
Cảm tạ thế giới này, khoan dung với đồng tính luyến ái như vậy, để hai người đàn ông cũng có thể nắm tay dưới ban ngày ban mặt. Đây là chuyện trước đây cậu nghĩ cũng không dám nghĩ. Sự hạnh phúc và tự do của đồng chí, xét đến cùng, vẫn phải ỷ lại phần lớn vào hoàn cảnh khoan dung. Hiện giờ cậu may mắn sinh hoạt ở nơi này, bởi vì nơi này đồng tính luyến ái cũng có thể sống thật tốt, cậu không cần cô độc cả đời, gặp Nghiêm Bách Tông, cũng bởi vậy mà càng khát vọng với cuộc sống tương lai tốt đẹp, càng tham lam mà muốn chiếm hữu, bởi vì có thể thực hiện, những ảo tưởng tốt đẹp về tình yêu của cậu, đều có thể thực hiện. Những thứ đó hấp dẫn cậu, cho nên cậu hấp dẫn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Viện xuyên thấu qua kính chiếu hậu quay đầu lại nhìn, nói: “Anh cả."
Lão thái thái cũng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông nắm tay Kỳ Lương Tần.
Hai người bọn họ cùng một chỗ, thật sự là một đôi đẹp mắt, chiều cao cũng hợp, khí tràng cũng hợp.
Lão thái thái nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Anh cả con hiện giờ ta cũng không hiểu."
Giọng nói của bà thê lương, tràn ngập sự bất đắc dĩ của một người mẹ.
Nghiêm Viện nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá thương tâm."
“Sao có thể không thương tâm, " lão thái thái hít một hơi, lau một giọt nước trên khóe mắt: “Đều nói con lớn không cần mẹ, trước đây không biết, hiện giờ cảm thấy thật sự là tiếc nuối lớn nhất của người làm mẹ."
Mà bên ngoài ánh nắng vừa vặn, từ xưa cha mẹ và con cái chiến tranh, cuối cùng tan tác, đều là cha mẹ.
Lão thái thái bởi vì ý thức được điểm này, trong lòng tràn ngập bi thương. Nắng thu bên ngoài có đẹp nữa, cũng là lạnh lẽo.
Lão thái thái đã kéo đen số điện thoại của Kỳ Lương Tần, bà xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc với Kỳ Lương Tần, thề muốn diệt trừ hết thảy dấu vết của cậu. Kỳ Lương Tần là thông qua dì Xuân chuyển đạt tin tức này.
“Sao nó không kêu lão đại trực tiếp nói cho tôi biết, còn muốn dì nói tôi biết?"
“Chuyện cậu ấy tới gặp bà, Bách Tông không biết."
Lão thái thái bộ dạng căm thù đến tận xương tuỷ: “Uốn uốn éo éo không biết nó muốn làm cái gì, tôi phiền nhất dạng con trai như nó. Nói là lão đại không biết, ai biết có phải nó lại bày trò hay không, chỉ chờ để sau đó cáo trạng, nói tôi làm khó nó như thế nào."
Dì Xuân có chút khó xử nói: “Vậy lão thái thái còn muốn gặp cậu ấy hay không?"
“Gặp, vì sao không gặp, đưa lên cửa cho tôi mắng, tôi còn có thể sợ nó à?"
Dì Xuân liền gọi điện thoại thông báo với Kỳ Lương Tần: “Lão thái thái sẽ không tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện với con, con phải chuẩn bị tâm lý."
“Con biết ạ."
Hai ngày này Kỳ Lương Tần thượng hoả thực nghiêm trọng.
Nghiêm Bách Tông phải đi làm, mỗi ngày giữa trưa và buổi tối ăn một bữa cơm với cậu, tối quay về ngủ. Đại khái là không muốn gánh nặng của cậu quá lớn, Nghiêm Bách Tông rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà với cậu, Kỳ Lương Tần cũng không có hỏi.
Không phải không muốn hỏi, là trong lòng có thẹn, cho nên không biết nói gì. Là cậu khiến Nghiêm Bách Tông đi đến nông nỗi khó cả đôi đường hiện giờ, cậu thẹn với người Nghiêm gia, nhưng lại không chịu buông tha hạnh phúc của mình.
Lòng người vi diệu và phức tạp cỡ nào. Cậu nhìn Nghiêm Bách Tông tỉnh bơ, có chút đau lòng hắn, đau lòng phát ra từ tâm khảm, cậu thật sự không muốn để Nghiêm Bách Tông nếm một chút đau khổ nào. Nhưng cậu lại có tư tâm và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy, vì tư dục bản thân, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không chịu buông tay.
Khách sạn cậu ở cách Nghiêm gia không xa, cùng đường với công ty của Nghiêm gia và Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông mỗi ngày đến xem cậu, nhưng mà hai người khắc chế hơn rất nhiều, đại khái cũng là không có tâm tình, không có hành động thân thiết gì. Nghiêm Bách Tông cái gì cũng không nói, Nghiêm Tùng Vĩ ngược lại một ngày ba bốn cú điện thoại gọi lại đây, tùy thời báo cáo tình huống trong nhà.
Kỳ Lương Tần cảm thấy việc này liên quan đến bản thân, cậu không thể cái gì cũng giao cho Nghiêm Bách Tông, mình cũng cần có hành động mới được. Trong lòng cậu cũng bất an, càng thái bình, cậu càng sợ hãi ở sau có bão táp chờ cậu. Cậu là đánh chết cũng không chịu chia tay, nhưng cậu sợ Nghiêm Bách Tông sẽ.
Hôn nhân không được người nhà chúc phúc, có lẽ không tất sẽ không hạnh phúc, nhưng mà hôn nhân bị người nhà nguyền rủa, liền nhất định không hạnh phúc. Dù Nghiêm Bách Tông từ bỏ gia đình lựa chọn ở bên cậu, cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông cũng sẽ không chân chính vui vẻ.
Nếu Nghiêm Bách Tông không vui vẻ, cậu lại làm sao có thể đạt được tình yêu bản thân mình muốn chứ. Cậu muốn Nghiêm Bách Tông không có buồn phiền sau này mà thương cậu, toàn tâm toàn ý thương cậu, thì phải phá được cửa ải của lão thái thái.
Lão thái thái không để cậu vào cửa nhà, cũng không có đến quán cà phê hoặc là chỗ nào, mà là trực tiếp hẹn ở ven đường, bảo Kỳ Lương Tần ở một ngã tư bên ngoài tiểu khu chờ bà.
Kỳ Lương Tần tới từ sớm. Lão thái thái ngồi xe ở xa xa liền nhìn thấy cậu đứng ở ngã tư.
Trong lòng lão thái thái thực không thoải mái, bởi vì bà cảm thấy mấy ngày không gặp Kỳ Lương Tần dường như trổ mã càng tuấn tú. Kỳ Lương Tần thoạt nhìn càng khiến người ta vừa lòng, trong lòng bà lại càng không thoải mái. Một người đàn ông vốn có thể trở thành con dâu hoàn mỹ, hiện giờ thế mà lại thành một con sói vô ơn, bà làm sao có thể không tức giận, ảo não.
Xe dừng lại trước mặt Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần mới nhìn rõ lái xe chính là Nghiêm Viện. Cậu hơi khom người với Nghiêm Viện, cúi đầu chào hỏi, không có khoa trương như cái loại khom người thông thường trong phim Hàn hoặc phim Nhật, so với gật đầu thì càng thành khẩn kính cẩn, đây là phương thức chào hỏi nhiều năm qua cậu dưỡng thành. Lão thái thái mở cửa sổ xe ra, lộ ra gương mặt tỉ mỉ võ trang, lạnh lùng nhìn cậu.
“Chào ngài." Kỳ Lương Tần lần thứ hai cúi đầu chào hỏi.
Cái từ “ngài" này, dường như đa phần là xuất hiện ở trường hợp xã giao chính quy và trên văn bản, trong sinh hoạt hằng ngày có rất ít người dùng, trước đây lúc Kỳ Lương Tần ở Nghiêm gia, mọi người nói chuyện với lão thái thái, gần như rất ít khi dùng đến cái chữ này. Hiện giờ cậu dùng “ngài", tự nhiên là vì tỏ vẻ cung kính, có tâm lấy lòng.
Lão thái thái không để mình bị đẩy vòng vòng, bà đương nhiên không có khả năng thích kiểu này, lạnh lùng nhìn Kỳ Lương Tần một cái: “Không phải cậu có chuyện muốn nói với ta sao, ta đến rồi, cậu còn lề mề cái gì?"
“Con muốn nói chuyện đàng hoàng với ngài."
“Nói ngay ở chỗ này đi." Lão thái thái nói: “Không có người ngoài, cũng đỡ dọa người."
Nghiêm Viện phía trước cúi đầu, tay đặt ở trên tay lái, bị ánh nắng chiếu vào, hoa văn mới sơn trên móng tay phiếm màu hồng nhạt. Nghiêm Viện cũng không thích Kỳ Lương Tần, từ khi cô biết Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ là kết hôn giả cũng đã sinh lòng bất mãn, sau đó biết Kỳ Lương Tần và Nghiêm Bách Tông bên nhau, chỉ là gia tăng bất mãn của cô mà thôi. Nhưng mà cô đối với Nghiêm Bách Tông là kính sợ, cũng có huyết mạch thân tình, cho nên vì Nghiêm Bách Tông, cô chỉ có thể làm phái trung gian.
Cô cũng nghe lời Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Chuyện này hai chúng ta đừng xen vào, nhất là em, vốn chỉ là người ngoài cuộc, lại càng không được xen vào trong, miễn cho rơi vào cảnh trong ngoài đều không phải. Anh cả và mẹ đối với Kỳ Lương Tần là hai thái độ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chúng ta giúp ai cũng không thích hợp. Anh biết em có ý kiến với Kỳ Lương Tần, nhưng tương lai lỡ cậu ta kết hôn với anh cả, em không thích cậu ta nữa, thì cậu ta cũng là người yêu của anh cả, không cần làm quá khó coi."
Chỉ là Kỳ Lương Tần thật sự sẽ tu thành chính quả với anh cả của cô sao, cô cảm thấy thực ảo. Hơn nữa nói khó coi, hiện giờ cũng đã hết sức khó coi.
“Con với Tùng Vĩ là kết hôn giả, quan hệ gì cũng không có, con đối với hắn một chút động lòng cũng không có, hắn với con cũng không có, hắn là thẳng nam tiêu chuẩn, mà con là đồng tính luyến ái trời sinh." Kỳ Lương Tần nói.
Trước khi đến, kỳ thật cậu đã làm đủ chuẩn bị, cậu nghĩ phải nói cái gì, thậm chí lúc nào tạm dừng, nói như thế nào mới có vẻ chân thành tha thiết, ở mức độ lớn nhất đạt được lão thái thái lượng giải. Nhưng mà chân chính đứng trước mặt lão thái thái, cậu mới phát hiện hết thảy chuẩn bị đều là phí công. Cậu có chút nói năng lộn xộn, nhưng có một loại dũng khí và xúc động khó hiểu tràn ngập trong lòng cậu: “Nghiêm Bách Tông là người đàn ông đầu tiên con yêu, cũng là người duy nhất."
Lão thái thái không cho là đúng nhìn cậu: “Cậu yêu ai không yêu ai, ta cũng không muốn biết."
Kỳ Lương Tần có chút cấp bách nói: “Con không phải là có ý định nói ra để ngài tức giận… con là muốn nói với ngài, xin đừng cảm thấy con với Tùng Vĩ thế nào, rồi lại cùng Bách Tông thế nào… con không phải là quyến rũ hai người con trai của ngài, khiến hai người con trai của ngài đều…"
“Cậu muốn nói cậu và lão nhị trong trong sạch sạch, không phải là một người ngủ với một cặp anh em ruột, đúng không?" Lão thái thái nhìn cậu, giọng điệu có chút trào phúng: “Cậu muốn cho thấy cậu có bao nhiêu trung trinh thuần khiết sao?"
“Không phải, con chỉ không muốn ngài hiểu lầm… con…" Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng, tạm dừng một hồi, nói tiếp: “Con biết rõ quan hệ của mình với anh ấy đặc biệt, nhưng vẫn quyến rũ anh ấy. Con tự nhiên là đáng xấu hổ, con phạm sai lầm không thể thay đổi, đây là sự thật con không thể nào cãi lại. Cho nên hiện giờ con bị trừng phạt, đó cũng là nên, con không có gì để ấm ức cho mình, con quả thật có lỗi."
“Vậy cậu còn muốn nói gì nữa?" Lão thái thái nhìn Kỳ Lương Tần, trên mặt không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa, có nhiều son phấn hơn cũng không che được vẻ tiều tụy và chán ghét của bà.
Kỳ Lương Tần há miệng: “Chỉ là ngài có thể cho con một cơ hội, thử tiếp nhận con hay không. Con đương nhiên là đáng giận, rất đáng giận…" Kỳ Lương Tần bắt đầu nói năng lộn xộn: “Con không biết nên nói như thế nào, con biết rõ quá khứ cũng sẽ không đi qua, chỉ là quá khứ hợp thành con ở hiện tại, đã khắc lên một vết… Nhưng con làm sao được, con đã như vậy rồi…"
Kỳ Lương Tần cảm nhận được thất bại thật sâu sắc, bởi vì cậu không cách nào tìm được một lý do ăn khớp rõ ràng có sức thuyết phục, thử giúp mình đạt được tha thứ. Cậu nói mãi, cũng tự cảm thấy hoang đường buồn cười.
Cậu quyến rũ Nghiêm Bách Tông, đây là sự thật, lúc cậu quyến rũ biết rõ Nghiêm Bách Tông với cậu có quan hệ tách không rõ, sẽ có hậu quả không thể đoán trước, lại cố ý không thèm nghĩ tới, đó cũng là thật. Đây đều là sự thật không cách nào cãi lại, dù là lấy danh nghĩa tình yêu cũng không thể che giấu sự đáng giận của cậu. Cậu cũng muốn tình yêu của mình hoàn mỹ không tỳ vết, lưỡng tình tương duyệt, người người chúc phúc. Nhưng tình yêu của cậu cố tình là như vậy. Thứ mà trong lòng cậu coi trọng nhất, cố tình lại có vết nhơ như vậy.
Bất đắc dĩ bao nhiêu, buồn cười bao nhiêu, gieo gió gặt bão đáng thương.
Nhưng mà tình cảm của cậu với Nghiêm Bách Tông, chẳng lẽ không phải yêu sao. Không, cậu cảm thấy tình yêu của cậu với Nghiêm Bách Tông nhiệt liệt mà thuần túy, cậu cảm thấy trên đời này không có mấy ai có thể so sánh với tình yêu của cậu với Nghiêm Bách Tông. Tình yêu của cậu như một ngọn lửa, cháy bỏng cậu, cậu thường thường vì cái loại tình yêu cực nóng cố chấp này mà cảm thấy tra tấn. Nếu yêu có thể ước lượng, có thể đong đếm, cậu có thể không chút nào sợ hãi mà so sánh với bất cứ ai, tình yêu của cậu còn nặng hơn núi, còn sâu hơn biển, vừa nông cạn nhiệt liệt, lại thâm sâu nặng nề, vừa kiểu cách đáng xấu hổ, lại quang vinh động nhân.
Lão thái thái nhìn cậu mặt đỏ bừng, cùng với ánh mắt không biết nói cái gì, rồi lại nghẹn lời, rốt cuộc vẫn tránh né ánh mắt cậu, nói: “Cậu cũng biết mình đáng xấu hổ, cậu cũng biết chuyện cậu làm có bao nhiêu xấu hổ, cậu cũng biết đây là vết nhơ cậu vĩnh viễn không cách nào hủy diệt."
Giọng điệu bà hơi có chút kích động, Nghiêm Viện quay đầu nhìn bà, thấp giọng nói: “Mẹ đừng nóng giận."
Cô nói xong ngẩng đầu nhìn Kỳ Lương Tần một cái, Kỳ Lương Tần đối diện ánh mắt cô, càng cúi thấp đầu xuống. Nghiêm Viện nói: “Kỳ Lương Tần, anh còn không biết xấu hổ nói những lời này, ngay cả tôi cũng phải tức giận."
Kỳ Lương Tần vội vàng há mồm nói: “Tôi…"
“Có khả năng ở trong mắt cậu, trong mắt lão đại, ta chính là người túm lấy một cái sai lầm có thể hóa giải mà không chịu buông, nhưng ta chính là người như vậy."
Lão thái thái cắt ngang lời cậu, oán hận nhìn chằm chằm cậu: “Ta không bắt buộc cậu, cậu cũng đừng cưỡng cầu ta. Ta nhìn cậu đã cảm thấy đáng xấu hổ đáng giận, đây chính là cái nhìn của ta với cậu. Tự nhiên có người không cho là như vậy giống ta, ví dụ như Nghiêm Bách Tông của cậu, hắn tiếp nhận cậu như vậy, yêu cậu như vậy. Tựa như cậu nói, đó chính là cậu, thật xấu xa. Nhưng ta không phải là nó, nó cũng không phải ta, ta vẫn muốn cố gắng khiến nó rời khỏi cậu, cũng như nó sẽ ở bên cạnh cậu, ý đồ thuyết phục ta. Ta nói những lời này, chính là để cậu hết hy vọng, mặc kệ là cậu hay là lão đại, hai người nói cái gì với ta cũng không hữu dụng. Cậu ở trong lòng ta, chính là thật đáng giận, không còn gì khác."
Kỳ Lương Tần cảm thấy nan kham mà xấu hổ, trong lòng còn rất khó chịu. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nghe thấy mấy lời nói này vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Cậu im lặng một hồi, nói: “Con lớn lên trong gia đình mồ côi cha, năm đó mẹ con chết bệnh, con làm xong tang sự ngồi xe về thành phố mình làm việc, lúc sắp đến, con đặc biệt thương tâm, bởi vì con cảm thấy mình thực cô độc, thực lẻ loi. Con một lòng nghĩ, nếu thành phố này có người ở nhà ga đón con thì tốt biết bao nhiêu, lúc con đi tiễn con, lúc con về đón con… con ở nơi này không quen không thân, chỉ có một mình Nghiêm Bách Tông. Có thể là con chẳng biết xấu hổ, nhưng con chính là rất muốn sống cùng anh ấy cả đời, con nghĩ anh ấy yêu con, những người khác đều không thay thế được anh ấy, con đã cảm thấy anh ấy là tốt nhất. Con cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, con không nỡ buông tay, cũng không có mặt mũi yêu cầu ngài buông tha, chỉ là hy vọng ngài đừng quá làm khó anh ấy."
“Lão đại từ nhỏ đến lớn không để ta phải nhọc lòng, là một đứa con trai rất đắc ý của ta, bị cậu gây tai họa thành như vậy!" Lão thái thái bỗng nhiên kích động, rưng rưng nước mắt nói: “Bởi vì cậu mà ta phải tổn thương nó, cậu có biết trong lòng ta có bao nhiêu hận không, ta không đau lòng, ta chỉ hận. Vốn đang êm đẹp, đều bị cậu hủy! Cậu bảo ta làm thế nào tha thứ cậu, ta thật sự là nghĩ không ra biện pháp tha thứ cho cậu. Nó mặc dù vẫn ở nhà, nhưng ta biết rốt cuộc nó vẫn thiên về cậu, nếu thật sự muốn nó làm lựa chọn, nó vẫn sẽ lựa chọn cậu, nó vì cậu mà từ bỏ người mẹ là ta, vết rách này cả đời ở trong lòng ta, cậu! Kỳ Lương Tần, cậu…" Lão thái thái bỗng nhiên quay đầu vào trong, vẻ mặt đỏ bừng rơi nước mắt: “Sao cậu lại như vậy?!"
Tình yêu là có thể khống chế sao, có thể yêu ai, không thể yêu ai, biết người này không thể yêu, thì sẽ không yêu.
Không, tình yêu không thể khống chế, tình yêu dường như thực sự là định mệnh kỳ diệu, cho nên có người sẽ bị coi thường, có người sẽ vờ ngớ ngẩn, có người vì thế mà giết người phóng hỏa, có người vì thế mà lục thân không nhận, tình yêu sẽ thay đổi một người. Bạn gặp một người, là tính cách bạn thích, là tuổi bạn thích, là thân thể bạn thích, là tướng mạo bạn thích, hết thảy điều kiện bạn thích hắn đều có, là người bạn sẽ yêu, bạn làm sao có thể không yêu.
Lão thái thái chính là biết tình yêu không thể khống chế, biết từ một mức độ nào đó mà nói thì Kỳ Lương Tần cũng có việc cậu không biết làm sao, lỗi duy nhất của Kỳ Lương Tần, bất quá là yêu một người không nên yêu, vì là người không nên yêu, cho nên mới có lừa gạt. Nhưng tình yêu là không thể khống chế, bà không thể yêu cầu Kỳ Lương Tần đừng yêu Nghiêm Bách Tông, nhưng bà mới có thể càng hận, bởi vì biết không nên hận, cho nên càng hận.
Không thì còn có thể hận ai, chẳng lẽ hận mình?
Kỳ Lương Tần thấy lão thái thái khóc, cảm xúc vẫn luôn đè nén lập tức dũng mãnh ào ra, cậu mím môi thật chặt cúi đầu, nhưng cậu cảm thấy giờ phút này cậu rơi nước mắt, sẽ khiến lão thái thái càng hận, trong lòng cậu dường như cảm thấy mình không xứng rơi nước mắt, một người khởi xướng, vốn nên thừa nhận những đau khổ đó, lại có cái gì để khóc chứ, cho nên cậu cố nén, nói: “Con…"
Sao cậu lại đáng giận đáng xấu hổ như vậy, nhưng đây lại cố tình là con người cậu chân thật nhất. Cậu đạp lên huyết lệ của người khác mà đi lên, chảy ra sẽ chỉ là nước mắt cá sấu.
Mình yêu là chân thật mà. Mình yêu Nghiêm Bách Tông sâu sắc phát ra từ phế phủ mà. Tuy rằng mình không phải là không có Nghiêm Bách Tông liền không thể sống, nhưng mình chính là không nguyện ý buông tay, mình không muốn thành toàn cho người khác làm mình đau khổ, như vậy liền thật sự là cái gì cũng sai, chỉ còn lại đáng xấu hổ và ích kỷ thôi sao.
Trong đầu cậu thực loạn, không nghĩ ra, cậu vừa cảm thấy mình có lý do, lại cảm thấy mình thực ti tiện. Tình yêu của cậu dưới sự tự mình chán ghét vứt bỏ cùng với người khác trở ngại mà càng thêm nóng rực, đốt cậu thở không nổi.
Càng dơ bẩn càng nóng rực, càng vô sỉ càng nóng rực, ngã vào trong địa ngục, hưởng thụ thiên đường sung sướng.
“Ta với cậu không có gì để nói, từ nay về sau, cậu tranh người đàn ông của cậu, ta đoạt con ta, không cần gặp lại."
Lão thái thái nói xong, đã đóng cửa sổ xe lại.
Xe từ bên cạnh cậu lái đi, Kỳ Lương Tần ngơ ngác đứng ở ven đường, đỏ bừng trên mặt thật lâu không tiêu tan, nước mắt cậu cuối cùng cũng không có rơi xuống. Trong đầu cậu ong ong, trống rỗng.
Nhưng mà cậu đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng cách đó không xa.
“Sao anh lại tới đây?" Cậu đi qua hỏi.
“Đã ra từ rất sớm, dì Xuân nói cho anh biết chuyện hai người gặp mặt, " Nghiêm Bách Tông cúi đầu nhìn kỹ cậu, hỏi: “Hai người nói cái gì?"
Kỳ Lương Tần cúi đầu, không nói gì. Ánh sáng mặt trời chiếu trên lỗ tai cậu, lỗ tai đỏ rực, nhưng Nghiêm Bách Tông biết lúc này đây không phải là màu sắc ái dục.
“Được rồi, trở về đi." Nghiêm Bách Tông cũng không hỏi nhiều, kéo tay Kỳ Lương Tần.
Tay Kỳ Lương Tần có một tầng mồ hôi, thấm ướt lòng bàn tay khô ráo của Nghiêm Bách Tông.
“Xin lỗi, " Kỳ Lương Tần nói: “Thật sự là xin lỗi anh." Hiện giờ cậu cũng chỉ có thể nói những lời không hữu dụng đó, cậu cũng sẽ không bởi vậy mà tỉnh ngộ quay đầu lại.
Nghiêm Bách Tông nhéo nhéo tay cậu.
Cảm tạ thế giới này, khoan dung với đồng tính luyến ái như vậy, để hai người đàn ông cũng có thể nắm tay dưới ban ngày ban mặt. Đây là chuyện trước đây cậu nghĩ cũng không dám nghĩ. Sự hạnh phúc và tự do của đồng chí, xét đến cùng, vẫn phải ỷ lại phần lớn vào hoàn cảnh khoan dung. Hiện giờ cậu may mắn sinh hoạt ở nơi này, bởi vì nơi này đồng tính luyến ái cũng có thể sống thật tốt, cậu không cần cô độc cả đời, gặp Nghiêm Bách Tông, cũng bởi vậy mà càng khát vọng với cuộc sống tương lai tốt đẹp, càng tham lam mà muốn chiếm hữu, bởi vì có thể thực hiện, những ảo tưởng tốt đẹp về tình yêu của cậu, đều có thể thực hiện. Những thứ đó hấp dẫn cậu, cho nên cậu hấp dẫn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Viện xuyên thấu qua kính chiếu hậu quay đầu lại nhìn, nói: “Anh cả."
Lão thái thái cũng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông nắm tay Kỳ Lương Tần.
Hai người bọn họ cùng một chỗ, thật sự là một đôi đẹp mắt, chiều cao cũng hợp, khí tràng cũng hợp.
Lão thái thái nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Anh cả con hiện giờ ta cũng không hiểu."
Giọng nói của bà thê lương, tràn ngập sự bất đắc dĩ của một người mẹ.
Nghiêm Viện nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá thương tâm."
“Sao có thể không thương tâm, " lão thái thái hít một hơi, lau một giọt nước trên khóe mắt: “Đều nói con lớn không cần mẹ, trước đây không biết, hiện giờ cảm thấy thật sự là tiếc nuối lớn nhất của người làm mẹ."
Mà bên ngoài ánh nắng vừa vặn, từ xưa cha mẹ và con cái chiến tranh, cuối cùng tan tác, đều là cha mẹ.
Lão thái thái bởi vì ý thức được điểm này, trong lòng tràn ngập bi thương. Nắng thu bên ngoài có đẹp nữa, cũng là lạnh lẽo.
Tác giả :
Công Tử Vu Ca