Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Chương 78: Lăng Nguyệt Giáo chủ biết Huyền Minh kiếm pháp 2
“Ta muốn gặp Giáo chủ các ngươi" Tôi cản một thanh y nữ tử lại, ôn hòa nói.
“Ngươi là…"Cô ta có chút ghen tị đánh giá dung nhan tôi, sau đó mở to mắt nhìn đôi mắt màu máu của tôi, hoài nghi hỏi, “Vị cô nương này, Giáo chủ ta không tiếp khách"
“Nhưng, hiện tại ta muốn gặp nàng"
“Không được" Cô ta ra vẻ người bề trên nói, “Giáo của chúng ta không thu giáo đồ mới, đây là quy định của Giáo chủ" Ngay sau đó cô ta lại mỉa mai cười nhạt nói, “Cô nương đẹp như vậy, tại sao không đến Ma giáo ? Giáo chủ bên đó hình như đang đến các môn phái thu nạp người"
“Nhưng, ta chính là vị Giáo chủ bên đó… “ Ý cười trong mắt tôi mờ dần đi, “Ta không muốn nói lại lần nữa ! Dẫn ta đi !"
Huyền Minh kiếm đặt trên cổ cô ta, tôi dùng sức, một tia máu lập tức xuất hiện !
Vị thanh y nữ tử đó bị dọa đến đứng không vững, “Ngươi…ngươi chính là Mộ Thiên Vẫn…"
“Không sai" Tôi cười lạnh nói.
“Ta…ta dẫn…ngươi đi…"
Lúc Di Đinh chạy đến đại dường, tôi đã đoan đoan chính chính ngồi vào chính vị uống trà, dưới chân là mười mấy giáo đồ của Lăng Nguyệt Giáo, mùi vị máu tươi tràn ngập cả đại đường, tình cảnh thê thảm vô cùng.
Di Đinh tướng mạo thanh lệ, giống như trong lời đồn. Có điều, cũng chỉ là thanh lệ mà thôi.
Rõ ràng cô ta cố gắng áp chế lửa giận và hoang mang, tận lực ôn hòa hỏi : “Tại hạ Lăng Nguyệt Giáo chủ Di Đinh, xin hỏi cô nương là thần thánh phương nào đến Lăng Nguyệt Giáo gây rối ?"
Tôi chỉ cúi đầu uống trà, từ sau khi cô ta đến cũng không có nhìn cô ta một cái. Lúc này đầu cũng không ngẩng lên, hoàn toàn không nghe thấy lời của cô ta.
“Xin hỏi…" Di Đinh nhịn không được hỏi lại một lần.
Tôi vẫn không để ý cô ta.
Khi tôi dự đoán đã đến lúc cô ta phát giận, tôi hạ ly trà xuống, tự lầm bầm nói : “Trà của Lăng Nguyệt Giáo thật thô tục, ngươi nói phải không ?" Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta cười nhẹ, một tay đồng thời phóng ly trà đang nóng hổi với tốc độ nhanh như chẻ tre về phía cô ta !
Cô ta không đoán được tôi sẽ ra tay nên không kịp phòng bị, nhưng cũng nhanh chóng vươn tay, đẩy ly trà ra. Nhưng nước trà vẫn đổ ra ngoài, đổ lên tay cô ta, nóng đến phồng giộp lên, nhìn vào mà sợ.
Cô ta hít một ngụm khí, nhịn không được nữa, nhanh chóng rút kiếm ra : “Các hạ ba lần bốn lượt làm khó Lăng Nguyệt Giáo, cuối cùng là vì sao ! Di Đinh với ngươi không oán không thù, thật là quá đáng !"
“Quá đáng ? Nha hoàn nhà ngươi tiếp đãi chậm trễ, cho nên ta không vui giết vài tên, trà của ngươi quá thô tục, rất khó uống, cho nên ta ném nó đi, có gì quá đáng ? Lăng Nguyệt Giáo chủ vô năng như vậy, lại bị nước trà làm bỏng, truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến thiên hạ chê cười" Tôi trào phúng nói.
“Còn nữa, đừng rút kiếm chỉ vào ta, ta sẽ không vui đâu" Tôi lướt qua thanh kiếm của cô ta, tinh tế hiếm có, nhưng tuyệt đối không bằng một phần của Huyền Minh kiếm.
Cô ta sững người, căm hận thu kiếm vào bao, nói, “Chỉ cần ngươi không nói, ai mà biết chứ ! Di Đinh ta chưa từng sợ bất cứ ai, trước nay chỉ có người khác sợ ta !"
Cô ta nhìn đôi mắt đỏ như máu của tôi, không hề sợ hãi, thậm chí có chút tự đắc.
Tôi lạnh nhạt rút kiếm ra, “Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sợ !"
Tôi nhanh chóng đâm kiếm vào cô ta !
Cô ta xoay người tránh một mũi kiếm lợi hại của tôi, cũng rút kiếm ra đánh với tôi.
Tới chiêu thức thứ hai, tôi đột nhiên hoài nghi ! Cô ta sử dụng kiếm pháp gì ? Là Huyền Minh kiếm pháp !
Chẳng trách võ công cao cường. Huyền Minh kiếm pháp chỉ cần học một chút là có thể xưng bá võ lâm. Có điều trước mặt tôi, cô ta vẫn yếu đuối như vậy, chỉ cần một chút, thì chết không có đất chôn.
Trên mặt cô ta lộ vẻ sợ hãi, rất kinh ngạc chỉ trong một thời gian ngắn thì đã ở thế hạ phong, hơn nữa ngay cả ngăn chặn cũng trở nên khó khăn !
“Bang !" một tiếng, kiếm của Di Đinh đã rơi trên mặt đất.
“Kiếm loạn ư ? Hay là mềm lòng ?" Tôi ôn hòa hỏi. Nhưng lời này rơi vào tai cô ta lại mang theo một chút trào phúng.
“Ngươi là…"Cô ta có chút ghen tị đánh giá dung nhan tôi, sau đó mở to mắt nhìn đôi mắt màu máu của tôi, hoài nghi hỏi, “Vị cô nương này, Giáo chủ ta không tiếp khách"
“Nhưng, hiện tại ta muốn gặp nàng"
“Không được" Cô ta ra vẻ người bề trên nói, “Giáo của chúng ta không thu giáo đồ mới, đây là quy định của Giáo chủ" Ngay sau đó cô ta lại mỉa mai cười nhạt nói, “Cô nương đẹp như vậy, tại sao không đến Ma giáo ? Giáo chủ bên đó hình như đang đến các môn phái thu nạp người"
“Nhưng, ta chính là vị Giáo chủ bên đó… “ Ý cười trong mắt tôi mờ dần đi, “Ta không muốn nói lại lần nữa ! Dẫn ta đi !"
Huyền Minh kiếm đặt trên cổ cô ta, tôi dùng sức, một tia máu lập tức xuất hiện !
Vị thanh y nữ tử đó bị dọa đến đứng không vững, “Ngươi…ngươi chính là Mộ Thiên Vẫn…"
“Không sai" Tôi cười lạnh nói.
“Ta…ta dẫn…ngươi đi…"
Lúc Di Đinh chạy đến đại dường, tôi đã đoan đoan chính chính ngồi vào chính vị uống trà, dưới chân là mười mấy giáo đồ của Lăng Nguyệt Giáo, mùi vị máu tươi tràn ngập cả đại đường, tình cảnh thê thảm vô cùng.
Di Đinh tướng mạo thanh lệ, giống như trong lời đồn. Có điều, cũng chỉ là thanh lệ mà thôi.
Rõ ràng cô ta cố gắng áp chế lửa giận và hoang mang, tận lực ôn hòa hỏi : “Tại hạ Lăng Nguyệt Giáo chủ Di Đinh, xin hỏi cô nương là thần thánh phương nào đến Lăng Nguyệt Giáo gây rối ?"
Tôi chỉ cúi đầu uống trà, từ sau khi cô ta đến cũng không có nhìn cô ta một cái. Lúc này đầu cũng không ngẩng lên, hoàn toàn không nghe thấy lời của cô ta.
“Xin hỏi…" Di Đinh nhịn không được hỏi lại một lần.
Tôi vẫn không để ý cô ta.
Khi tôi dự đoán đã đến lúc cô ta phát giận, tôi hạ ly trà xuống, tự lầm bầm nói : “Trà của Lăng Nguyệt Giáo thật thô tục, ngươi nói phải không ?" Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta cười nhẹ, một tay đồng thời phóng ly trà đang nóng hổi với tốc độ nhanh như chẻ tre về phía cô ta !
Cô ta không đoán được tôi sẽ ra tay nên không kịp phòng bị, nhưng cũng nhanh chóng vươn tay, đẩy ly trà ra. Nhưng nước trà vẫn đổ ra ngoài, đổ lên tay cô ta, nóng đến phồng giộp lên, nhìn vào mà sợ.
Cô ta hít một ngụm khí, nhịn không được nữa, nhanh chóng rút kiếm ra : “Các hạ ba lần bốn lượt làm khó Lăng Nguyệt Giáo, cuối cùng là vì sao ! Di Đinh với ngươi không oán không thù, thật là quá đáng !"
“Quá đáng ? Nha hoàn nhà ngươi tiếp đãi chậm trễ, cho nên ta không vui giết vài tên, trà của ngươi quá thô tục, rất khó uống, cho nên ta ném nó đi, có gì quá đáng ? Lăng Nguyệt Giáo chủ vô năng như vậy, lại bị nước trà làm bỏng, truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến thiên hạ chê cười" Tôi trào phúng nói.
“Còn nữa, đừng rút kiếm chỉ vào ta, ta sẽ không vui đâu" Tôi lướt qua thanh kiếm của cô ta, tinh tế hiếm có, nhưng tuyệt đối không bằng một phần của Huyền Minh kiếm.
Cô ta sững người, căm hận thu kiếm vào bao, nói, “Chỉ cần ngươi không nói, ai mà biết chứ ! Di Đinh ta chưa từng sợ bất cứ ai, trước nay chỉ có người khác sợ ta !"
Cô ta nhìn đôi mắt đỏ như máu của tôi, không hề sợ hãi, thậm chí có chút tự đắc.
Tôi lạnh nhạt rút kiếm ra, “Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sợ !"
Tôi nhanh chóng đâm kiếm vào cô ta !
Cô ta xoay người tránh một mũi kiếm lợi hại của tôi, cũng rút kiếm ra đánh với tôi.
Tới chiêu thức thứ hai, tôi đột nhiên hoài nghi ! Cô ta sử dụng kiếm pháp gì ? Là Huyền Minh kiếm pháp !
Chẳng trách võ công cao cường. Huyền Minh kiếm pháp chỉ cần học một chút là có thể xưng bá võ lâm. Có điều trước mặt tôi, cô ta vẫn yếu đuối như vậy, chỉ cần một chút, thì chết không có đất chôn.
Trên mặt cô ta lộ vẻ sợ hãi, rất kinh ngạc chỉ trong một thời gian ngắn thì đã ở thế hạ phong, hơn nữa ngay cả ngăn chặn cũng trở nên khó khăn !
“Bang !" một tiếng, kiếm của Di Đinh đã rơi trên mặt đất.
“Kiếm loạn ư ? Hay là mềm lòng ?" Tôi ôn hòa hỏi. Nhưng lời này rơi vào tai cô ta lại mang theo một chút trào phúng.
Tác giả :
Ô Nha Thất 7