Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ
Chương 116: Huyền Thần Y và Minh Sát 3
Huyền Thần Y mạnh mẽ phát lực, đâm kiếm về phía Minh Sát !
Minh Sát nheo đôi mắt đỏ lại, lan tỏa khí tức nguy hiểm !
Khóe môi câu ra nụ cười trào phúng, không hề do dự ngăn cản sự tấn công của Huyền Thần Y ! Huyền Thần Y giống như đã liệu trước chiêu thức của Minh Sát, hắn lập tức trở tay chém ngang nửa người trên của Minh Sát. Minh Sát nhẹ nhàng lùi về sau, tránh được một chiêu hung ác, tóc đen tung bay, hồng y phần phật, ánh quang lạnh lẽo của Huyền Minh kiếm khẽ động, đâm về phía Huyền Thần Y. Huyền Thần Y vội vã thu người lại, cẩn thận đề phòng sự tấn công mạnh mẽ của Huyền Minh kiếm.
“Huyền Thần Y, ngươi đánh không lại nàng, còn có thể đánh lại ta sao ?" Minh Sát lười nhác nói.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Huyền Thần Y lấm tấm mồ hôi, hắn không nói gì, chỉ khẽ cười, chuyên tâm nhìn sự chuyển động mũi kiếm của Minh Sát.
Trong đôi mắt Minh Sát như có hào quang, ngay sau đó trở nên lãnh khốc vô cùng, chiêu thức càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày đặc, cũng càng lúc càng ngoan độc, không hề lưu tình ! Huyền Thần Y lúc đầu còn có thể tự mình ứng phó, nhưng về sau, dần dần lực bất tòng tâm, tốc độ ra chiêu càng lúc càng chậm.
“Minh Sát, kiếm pháp của ngươi lợi hại hơn trước nhiều" Huyền Thần Y thở gấp nói, trong mắt hiện lên tia không phục.
Minh Sát khẽ nhếch khóe môi tuấn mỹ, lại nở nụ cười lạnh lẽo : “Là vì nàng mà thay đổi"
Huyền Thần Y gập người né một mũi kiếm độc ác, cười cười nói, “Xem ra ngươi không giết ta sẽ không buông tha" Minh Sát không nói gì, lại đâm thẳng một kiếm tới. Huyền Thần Y xoay người, nhưng cẩm bào lại bị thủng một lỗ, có máu chảy ra, đau đớn từ vết thương tràn ngập toàn thân. Huyền Thần Y lại không nhìn đến vết thương của mình, chỉ là tự mỉa mai cười cười.
“Bất cứ ai cản trở con đường của nàng, đối đầu với nàng, đều phải chết. Minh Sát ta sẽ không quan tâm ngươi là ai, có giao tình gì với nàng, ta chỉ cần biết phải giúp nàng thanh trừ tất cả" Minh Sát lạnh lùng nói, “Kình An Vương, kêu viện binh của ngươi lên hết đi, như vậy ngươi có thể sống lâu thêm một chút"
Huyền Thần Y cười nhạt, ưu nhã nói, “Không cần. Ta lần này thân là Vương gia dẫn binh đi diệt trừ Ma giáo, thì nhất định phải đứng trước mặt bọn họ. Minh Sát ngươi cho dù võ công siêu quần, không ai bì kịp, cũng chẳng qua là giết vài người bọn ta. Nhưng những hành vi nhuốm máu của Ma giáo, thử hỏi thiên hạ, ai nguyện ý đứng nhìn Ma giáo ngông cuồng như vậy, ai lại không muốn Mộ Thiên Vẫn chết ? Triều đình giang hồ vốn dĩ an bình vô sự, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nhưng lần này Thánh thượng phái hai vị Vương gia ra tiêu diệt Ma giáo, cũng tức là Ma giáo đã khiến người ta thống hận cực độ. Tất cả mọi người dám giận không dám nói, dưới sự thống trị của Mộ Thiên Vẫn, người người đều nguy hiểm, thiên hạ khó được thái bình"
“Đủ rồi, ngươi nói nhiều quá rồi" Minh Sát dùng kiếm ngoan độc đâm về phía Huyền Thần Y, nói, “Cho dù nàng bị mọi người xa lánh, bị thiên hạ căm hận, Minh Sát ta cũng tuyệt đối không vứt bỏ nàng mà đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, nếu người trong thiên hạ hận nàng, vậy hãy để ta và nàng cùng bị căm hận !"
Huyền Thần Y không nói gì, lại tránh một chiêu chém ngang nặng nề của Minh Sát, hắn cảm thấy cánh tay phải hình như đã bị thương, dùng kiếm có chút tốn sức.
Minh Sát khinh miệt liếc nhìn hắn, “Ta sẽ không giống một số kẻ, đã từng rất yêu nàng, nhưng đến cuối cùng lại đối đầu với nàng"
Huyền Thần Y thần sắc phức tạp nhìn Minh Sát, khẽ thở dài, “Ta và ngươi không giống nhau, ngươi mười một năm trước từng là đại ma đầu ai ai cũng biết, ngươi giết bao nhiêu người, đều không cảm thấy tội lỗi, hơn nữa ai cũng sợ ngươi, cho dù ngươi giúp đỡ Mộ Thiên Vẫn, cũng là đúng tình đúng lí. Nhưng ta thì không, ta là Kình An Vương, thân phận của ta, là bảo hộ Hoàng thành và sự an định của thiên hạ, ta không thể chung đường với nàng, cho dù ta nguyện ý, cho dù bị người dị nghị, nhưng, ta không thể chịu được nàng tàn sát người khác, ta buộc phải ngăn cản nàng"
Sắc mặt Minh Sát khẽ biến, ánh mắt cũng không sắc bén như trước.
“Đây chính là khác biệt giữa ta và ngươi"
Hắn nhàn nhạt nói. Mũi kiếm từ từ chậm lại.
“Ngươi còn bao nhiêu lực phản kích ?" Hắn nói.
Minh Sát nheo đôi mắt đỏ lại, lan tỏa khí tức nguy hiểm !
Khóe môi câu ra nụ cười trào phúng, không hề do dự ngăn cản sự tấn công của Huyền Thần Y ! Huyền Thần Y giống như đã liệu trước chiêu thức của Minh Sát, hắn lập tức trở tay chém ngang nửa người trên của Minh Sát. Minh Sát nhẹ nhàng lùi về sau, tránh được một chiêu hung ác, tóc đen tung bay, hồng y phần phật, ánh quang lạnh lẽo của Huyền Minh kiếm khẽ động, đâm về phía Huyền Thần Y. Huyền Thần Y vội vã thu người lại, cẩn thận đề phòng sự tấn công mạnh mẽ của Huyền Minh kiếm.
“Huyền Thần Y, ngươi đánh không lại nàng, còn có thể đánh lại ta sao ?" Minh Sát lười nhác nói.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Huyền Thần Y lấm tấm mồ hôi, hắn không nói gì, chỉ khẽ cười, chuyên tâm nhìn sự chuyển động mũi kiếm của Minh Sát.
Trong đôi mắt Minh Sát như có hào quang, ngay sau đó trở nên lãnh khốc vô cùng, chiêu thức càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày đặc, cũng càng lúc càng ngoan độc, không hề lưu tình ! Huyền Thần Y lúc đầu còn có thể tự mình ứng phó, nhưng về sau, dần dần lực bất tòng tâm, tốc độ ra chiêu càng lúc càng chậm.
“Minh Sát, kiếm pháp của ngươi lợi hại hơn trước nhiều" Huyền Thần Y thở gấp nói, trong mắt hiện lên tia không phục.
Minh Sát khẽ nhếch khóe môi tuấn mỹ, lại nở nụ cười lạnh lẽo : “Là vì nàng mà thay đổi"
Huyền Thần Y gập người né một mũi kiếm độc ác, cười cười nói, “Xem ra ngươi không giết ta sẽ không buông tha" Minh Sát không nói gì, lại đâm thẳng một kiếm tới. Huyền Thần Y xoay người, nhưng cẩm bào lại bị thủng một lỗ, có máu chảy ra, đau đớn từ vết thương tràn ngập toàn thân. Huyền Thần Y lại không nhìn đến vết thương của mình, chỉ là tự mỉa mai cười cười.
“Bất cứ ai cản trở con đường của nàng, đối đầu với nàng, đều phải chết. Minh Sát ta sẽ không quan tâm ngươi là ai, có giao tình gì với nàng, ta chỉ cần biết phải giúp nàng thanh trừ tất cả" Minh Sát lạnh lùng nói, “Kình An Vương, kêu viện binh của ngươi lên hết đi, như vậy ngươi có thể sống lâu thêm một chút"
Huyền Thần Y cười nhạt, ưu nhã nói, “Không cần. Ta lần này thân là Vương gia dẫn binh đi diệt trừ Ma giáo, thì nhất định phải đứng trước mặt bọn họ. Minh Sát ngươi cho dù võ công siêu quần, không ai bì kịp, cũng chẳng qua là giết vài người bọn ta. Nhưng những hành vi nhuốm máu của Ma giáo, thử hỏi thiên hạ, ai nguyện ý đứng nhìn Ma giáo ngông cuồng như vậy, ai lại không muốn Mộ Thiên Vẫn chết ? Triều đình giang hồ vốn dĩ an bình vô sự, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nhưng lần này Thánh thượng phái hai vị Vương gia ra tiêu diệt Ma giáo, cũng tức là Ma giáo đã khiến người ta thống hận cực độ. Tất cả mọi người dám giận không dám nói, dưới sự thống trị của Mộ Thiên Vẫn, người người đều nguy hiểm, thiên hạ khó được thái bình"
“Đủ rồi, ngươi nói nhiều quá rồi" Minh Sát dùng kiếm ngoan độc đâm về phía Huyền Thần Y, nói, “Cho dù nàng bị mọi người xa lánh, bị thiên hạ căm hận, Minh Sát ta cũng tuyệt đối không vứt bỏ nàng mà đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, nếu người trong thiên hạ hận nàng, vậy hãy để ta và nàng cùng bị căm hận !"
Huyền Thần Y không nói gì, lại tránh một chiêu chém ngang nặng nề của Minh Sát, hắn cảm thấy cánh tay phải hình như đã bị thương, dùng kiếm có chút tốn sức.
Minh Sát khinh miệt liếc nhìn hắn, “Ta sẽ không giống một số kẻ, đã từng rất yêu nàng, nhưng đến cuối cùng lại đối đầu với nàng"
Huyền Thần Y thần sắc phức tạp nhìn Minh Sát, khẽ thở dài, “Ta và ngươi không giống nhau, ngươi mười một năm trước từng là đại ma đầu ai ai cũng biết, ngươi giết bao nhiêu người, đều không cảm thấy tội lỗi, hơn nữa ai cũng sợ ngươi, cho dù ngươi giúp đỡ Mộ Thiên Vẫn, cũng là đúng tình đúng lí. Nhưng ta thì không, ta là Kình An Vương, thân phận của ta, là bảo hộ Hoàng thành và sự an định của thiên hạ, ta không thể chung đường với nàng, cho dù ta nguyện ý, cho dù bị người dị nghị, nhưng, ta không thể chịu được nàng tàn sát người khác, ta buộc phải ngăn cản nàng"
Sắc mặt Minh Sát khẽ biến, ánh mắt cũng không sắc bén như trước.
“Đây chính là khác biệt giữa ta và ngươi"
Hắn nhàn nhạt nói. Mũi kiếm từ từ chậm lại.
“Ngươi còn bao nhiêu lực phản kích ?" Hắn nói.
Tác giả :
Ô Nha Thất 7