Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế
Chương 47-3: Phần cuối

Xuyên Thành Vị Hôn Phu Chuyên Tìm Đường Chết Của Ảnh Đế

Chương 47-3: Phần cuối

Mấy người rời khỏi đoàn phim, cùng ra ngoài ăn bữa cơm. Giang Mặc Thần muốn mang Kỳ Kỳ ra ngoài chơi, nhưng lại không biết ở thành phố này nơi nào chơi vui, hắn và Yến Thanh Trì thương thảo một phen, cuối cùng chọn được một bộ phim hoạt hình gần đây mới chiếu rất nổi, quyết định mang Kỳ Kỳ đi xem.

Giang Mặc Thần chọn một rạp chiếu phim tương đối xa, bao cả phòng chiếu.

Bởi vì Giang Tinh Thần lâm thời có một chuyện muốn xử lý, cho nên không định đi với bọn họ, chỉ nói, "Một nhà ba người các em hảo hảo chơi, chị tận dụng thời gian này xử lý chút công việc."

"Đã tới tham ban em, còn muốn làm việc?" Giang Mặc Thần nhìn cô, "Nghỉ ngơi một lát đi."

Giang Tinh Thần cười cười, "Tới tham ban em thuần túy là vì Kỳ Kỳ, bằng không chị đã làm việc ở nhà, được rồi, ba đứa hảo hảo chơi, không cần phải xen vào chị."

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, "Vậy được rồi."

Như cũ là Vương Hướng Hải lái xe, Giang Mặc Thần để Lưu Ngải lại cho Giang Tinh Thần, kêu Lưu Ngải cơ linh chút. Lưu Ngải vừa mới từ Vương Hướng Hải nơi đó biết đây mới là người cầm lái chân chính của toàn bộ Giang thị, trong nháy mắt sợ tới mức cùng tay cùng chân, cười đều cũng méo, sợ Boss nhìn hắn không vừa mắt, điều hắn khỏi Giang Mặc Thần.

Giang Tinh Thần thấy hắn câu nệ, cũng chưa nói cái gì, chỉ cười cười, giơ giơ lên cằm với Giang Mặc Thần, ý bảo hắn có thể đi rồi.

Lúc này Giang Mặc Thần mới cùng Yến Thanh Trì còn có Kỳ Kỳ cùng nhau rời đi.

Yến Thanh Trì thở hắt ra, không tự giác yên tâm, y còn tưởng rằng lần này Giang Tinh Thần đột nhiên đến có hứng, sẽ tâm sự sinh hoạt sau khi kết hôn với mình, hoặc là khảo nghiệm mình một phen. Kết quả thế nhưng cái gì cũng không có. Yến Thanh Trì mạc danh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy như vậy liền khá tốt.

"Em sợ chị của anh a." Giang Mặc Thần thấy y thả lỏng lại, hỏi.

Yến Thanh Trì quay đầu lại nhìn hắn, "Chưa nói tới sợ, liền tính là sợ, cũng là sợ chị ấy không thích em đi."

"Sợ chị ấy không thích em, cho em một ngàn vạn, để em rời khỏi anh?"

Yến Thanh Trì nghe vậy, cười một cái, "Vấn đề này em biết trả lời, Vệ Lam đã dạy em đáp án tiêu chuẩn, em sẽ hỏi chị ấy em trai của chị chỉ có giá trị một ngàn vạn sao? Sau đó để chị ấy cho em thêm số không."

Giang Mặc Thần: "...... Cho nên, anh cũng chỉ giá trị một trăm triệu?"

"Nghĩ cái gì vậy, em cầm này một trăm triệu qua tay giao cho anh a, sau đó cho anh đi giải quyết chị anh."

"Này còn kém không nhiều lắm. Bất quá em không cần lo lắng, chị của anh kỳ thật đối với người trong nhà rất tốt, chỉ cần là anh thích là được."

Yến Thanh Trì nhướng mày, "Nga, vậy anh thích em sao?"

Giang Mặc Thần: "......"

Yến Thanh Trì cười cười, "Thích sao?"

Kỳ Kỳ thấy Yến Thanh Trì nhìn về phía Giang Mặc Thần, cũng ngẩng đầu nhìn Giang Mặc Thần theo, Giang Mặc Thần nghẹn lời, chỉ có thể "Khụ" một tiếng, cúi đầu nói chuyện với Kỳ Kỳ.

Yến Thanh Trì có chút kinh ngạc, từ trước đến nay Giang Mặc Thần đối với y đều là miệng không đúng lòng —— thân thể hắn rất thành thật, nhưng quen tính phủ nhận cảm tình của chính mình, thế nhưng lúc này không có phủ nhận, Yến Thanh Trì thầm nghĩ, không phải là thật sự thích y đi? Y có chút tò mò, lại cũng không tính toán truy vấn, rốt cuộc, lấy hiểu biết của y đối Giang Mặc Thần, lại truy vấn đi xuống, Giang Mặc Thần sẽ phủ nhận.

Yến Thanh Trì cười một cái, không biết vì sao, lại có chút vui vẻ.

Nhưng mà Giang Mặc Thần lại không vui vẻ như vậy, hắn sao có thể nghĩ đến đột nhiên Yến Thanh Trì sẽ nói một câu như vậy, sao có thể nghĩ đến mình sẽ sửng sốt, thế nhưng không có buột miệng thốt ra không thích. Giang Mặc Thần đem nguyên nhân quy kết tới trên người Kỳ Kỳ, rốt cuộc Kỳ Kỳ còn ngồi ở giữa hai người, hắn sao có thể làm trò trước mặt Kỳ Kỳ nói không thích Yến Thanh Trì, cho nên mới không có trả lời vấn đề này.

Hắn nhìn nhóc con trong lòng ngực mình, thầm nói, nhất định là cái dạng này.

Đáng thương Kỳ Kỳ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, trên người đã cõng một cái nồi lớn thật lớn.

Chờ tới cửa rạp chiếu phim, Giang Mặc Thần để Vương Hướng Hải đi lấy vé xem phim. Chờ sắp tới giờ, mới mang mũ khẩu trang mắt kính lên, chuẩn bị đi vào rạp chiếu phim. Nhưng mà vừa chuẩn bị bước xuống xe, Giang Mặc Thần đột nhiên nảy ra ý hay, hắn tháo mắt kính xuống, nói vài câu với Vương Hướng Hải, theo sau, nói với Kỳ Kỳ: "Chờ một lát, con đi theo Vương thúc thúc tiến vào, phụ thân và ba ba con ở phòng chiếu phim chờ con."

Kỳ Kỳ không hiểu lắm, "Cái gì là phòng chiếu phim a?"

Giang Mặc Thần cười sờ sờ tóc của bé, "Vương thúc thúc của con biết, một lát chú ấy mang con vào."

Lúc này Kỳ Kỳ mới gật đầu, "Ân ân."

Yến Thanh Trì khó hiểu, "Anh làm gì vậy?"

"Giúp em đề cao nhân khí một chút."

"A?"

"Đi thôi, hai chúng ta đi vào trước."

Vẻ mặt Yến Thanh Trì mộng bức, nhưng mà Vương Hướng Hải đang đứng một bên nghe xong Giang Mặc Thần cùng Kỳ Kỳ đối thoại còn mộng bức hơn y, vừa nãy lão bản của hắn nói cái gì? Phụ thân và ba ba con? Ba ba ở đây là...... Yến Thanh Trì?

Vương Hướng Hải cảm thấy chính mình đã chịu một kích, đã biết Kỳ Kỳ là con trai của lão bản, ba ba Kỳ Kỳ là Yến Thanh Trì, cầu, lão bản và Yến Thanh Trì có quan hệ gì? Hắn vốn dĩ cho rằng hai vị này chỉ là đang ái muội lẫn nhau, nào có thể nghĩ thế nhưng đã là một đôi! Vương Hướng Hải nháy mắt cảm thấy có phải mình đã biết quá nhiều không, cảm thấy mình thật sự cần đi gặp biển rộng, làm mình đối mặt với biển rộng, cảm thụ xuân về hoa nở, bình tĩnh bình tĩnh.

Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, "Thúc thúc?"

"Ai, tiểu thiếu gia, làm sao vậy?"

"Chúng ta không đi theo ba ba bọn họ sao?"

Vương Hướng Hải lúc này mới nhớ tới vừa mới Giang Mặc Thần phân phó chuyện của hắn, hoặc là nói lão bản để bụng Yến Thanh Trì như vậy, đi xem phim cũng phải giúp y xào một đợt nhiệt độ, nguyên lai là nguyên nhân này a. Vương Hướng Hải không khỏi cảm khái, xem ra trở về phải nhắc nhở Tiểu Lưu một chút, đối Yến Thanh Trì đã không thể giống như xuân phong ấm áp, mà là nhiệt tình như mặt trời chói chang! Chủ động đối y hảo một chút!

Yến Thanh Trì đi theo Giang Mặc Thần vào rạp chiếu phim, Giang Mặc Thần chủ động đi lấy lấy phiếu ở máy lấy phiếu, Yến Thanh Trì nghi hoặc, "Không phải mới để Tiểu Vương đi lấy phiếu sao?"

"Anh bao tràng, chỉ để hắn tùy tiện lấy bốn vé, dư lại cũng chưa lấy, vừa vặn anh liền thuận tay lấy hết." Hắn nhìn mắt Yến Thanh Trì, "Diễn trò sao, tự nhiên phải làm nguyên bộ."

Cái này làm Yến Thanh Trì càng thêm khó hiểu, "Diễn cái gì?"

Giang Mặc Thần nhìn thoáng qua nhân viên thưa thớt trong phòng chiếu phim, "Em nói có thể có người nhận ra anh không?"

Yến Thanh Trì bị hắn hỏi hơi dừng một chút, "Anh hy vọng người khác nhận ra anh?"

"Không chỉ nhận ra anh, tốt nhất chụp tấm ảnh, trực tiếp phát Weibo."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, "Anh hy vọng có người có thể chụp được ảnh của chúng ta, sau đó fan của anh nhìn thấy, sẽ cảm thấy quan hệ của chúng ta thật tốt, do đó đề cao chú ý với em."

"Trẻ nhỏ dễ dạy."

"Anh thật đúng là hao tổn tâm huyết."

Giang Mặc Thần vô ngữ, "Anh đây là vì ai a? Em cho rằng ai cũng có thể có loại đãi ngộ này sao?"

Yến Thanh Trì cười cười, thiếu chút nữa liền phải hỏi hắn, cho nên có phải anh thích em hay không. Bất quá rốt cuộc y cũng hiểu biết Giang Mặc Thần, biết cho dù Giang Mặc Thần hiện tại thật sự đối với y có chút hảo cảm, như vậy cũng sẽ không thừa nhận. Chờ đến khi hắn hoàn toàn thích mình, thậm chí ý thức được hắn thích mình, lúc ấy, hắn mới có thể thừa nhận.

Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, bất giác sinh ra vài phần chờ mong, trên tay y có đoạn ghi âm ngày đó Giang Mặc Thần ở trên xe thề son sắt kêu mình đừng thích hắn, hắn khẳng định sẽ không thích mình. Đến lúc đó, y liền làm trò thả ra trước mặt Giang Mặc Thần, cho hắn biết cái gì gọi là tự vả mặt!

Tôi Giang Mặc Thần cho dù chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng sẽ không thích cậu, cậu tốt nhất đừng thích tôi! —— ba ba anh sai rồi, là anh niên thiếu khinh cuồng, em xem anh quỳ tiêu chuẩn chưa?

Yến Thanh Trì ngẫm lại, liền cảm thấy cái này cảnh tượng thật làm người chờ mong, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, bất quá y kiềm chế lại, phối hợp Giang Mặc Thần hiện tại nói, "Vì em, vì em."

"Cho nên em nên nói cái gì?"

"Vì để em có thể sáng tạo lớn hơn nữa ích lợi và giá trị cho công ty, lão bản, đây là anh nên làm."

Đang cho rằng y sẽ nói cảm ơn — Giang Mặc Thần bị những lời này nghẹn một chút, "...... Em, câm miệng!"

———————
Tác giả : Lâm Áng Tư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại