Xuyên Thành Tu Tiên Pháo Hôi Nữ Phối Phía Sau
Chương 11 11 Cảnh Đêm
Thời tiết rét lạnh, Thẩm Thanh Nhất không ở bên ngoài đợi quá lâu.
Trở lại đại điện thu dọn xong đồ vật sau đó rời khỏi.
"Ầm!"
Có âm thanh lớn vang lên, Thẩm Thanh Nhất đang rơi vào giấc ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nàng từ trên giường bò dậy.
Chỉ thấy cửa sổ bị mở ra, mà nàng nhớ rõ là đã đóng trước khi đi ngủ.
Bên ngoài là gió lớn thổi vù vù, những bông tuyết bay như lông ngỗng.
Tuyết đọng trên mặt đất cũng bị gió thổi bay lên, vô số bông tuyết trắng xóa bay vào nhà qua cửa sổ.
Thẩm Thanh Nhất vội vàng từ trên giường bò lên, khoác một chiếc mũ vành rộng, muốn đi đóng cửa sổ lại.
"Hô hô!"
Đột nhiên, gió lớn kèm theo tuyết đọng trên cánh cửa hướng về Thẩm Thanh Nhất ập đến.
"Ba~!"
Nàng né tránh không kịp, trên mặt lập tức nhiều cảm thấy lạnh giá.
Đưa tay sờ một cái mặt.
Tuyết đọng tan ra, một chút nước theo ngón tay giữa nhỏ xuống.
Thẩm Thanh Nhất hơi sững sờ.
Nàng vậy mà cảm nhận được sự ấm áp.
Bông tuyết thế nào lại là ấm?
Thẩm Thanh Nhất không hiểu, ngoài phòng gió lớn vẫn thổi như cũ.
"Bành!"
Lại một âm thanh thật lớn vang lên, Thẩm Thanh Nhất giật mình, đây là tiếng từ đại điện bên kia truyền tới.
Thẩm Thanh Nhất sợ gió lớn thổi bay cửa sổ đại điện, làm hỏng đồ vật bên trong.
Nàng không còn thời gian tự hỏi, thắt chặt áo choàng, xỏ giày, liền hướng đại điện chạy đến.
Qua hành lang ngắn ngủi, gió lớn cùng tuyết rơi thổi qua rét lạnh, khuôn mặt Thẩm Thanh Nhất trở nên xanh tím.
Quả nhiên, đợi nàng tới đại điện, liền thấy cửa lớn đại điện mở rộng ra, vô số bông tuyết lớn nhỏ theo gió lao vào bên trong.
Mấy bức chân dung treo ở trên cao cũng chập chờn lay theo gió.
Cánh cửa sổ bên trái cũng bị gió thổi mở ra.
Bên cạnh một cái lư hương ngã ngửa trên mặt đất, tàn hương bên trong rơi tung tóe.
Thẩm Thanh Nhất vội vàng đem cửa sổ đóng lại.
Chờ sau khi đóng cửa kỹ càng, Thẩm Thanh Nhất mới thở dài một hơi.
Trở lại nơi tế tự, đối với mấy bức chân dung bái một cái, bèn đưa tay vuốt lên bức họa.
"Tê!"
Thẩm Thanh Nhất bỗng nhiên rút về tay.
Đầu ngón tay nhói một cái như bị kim châm, máu tươi nhỏ xuống trên mặt đất.
Thẩm Thanh Nhất cũng không nghĩ tới, mấy bức họa này nhìn xa như đã mủn ra, thường thường không có gì lạ, mép giấy lại cứng rắn như vậy.
Chẳng qua là nhẹ nhàng chạm một cái, ngón tay liền bị chảy máu.
Xoa nhẹ máu tươi trên tay, Thẩm Thanh Nhất ngồi xổm người xuống, nhặt lư hương đang ở dưới đất lên.
Trong lúc quét dọn tàn hương dưới đất, nàng phát hiện một cái gậy gỗ,
Thẩm Thanh Nhất nhặt lên cây gậy đã nhiễm tàn hương.
"Hô!"
Thổi phù một cái, lộ ra thân gậy bên trong.
Cây gậy nho nhỏ cứng cứng như vừa được làm bằng gỗ, vừa được làm bằng sắt bên ngoài còn có một số loại hoa văn đồ án.
Nhìn từ bề ngoài vừa bình thường lại cũ kĩ, chỉ là Thẩm Thanh Nhất không có tùy ý xử lý.
Nàng không biết thứ này đến từ chỗ nào, nếu cầm đi liền là trộm.
Thẩm Thanh Nhất vung cây gậy nhỏ một cái, lại nhìn xung quanh đại điện một lần, cuối cùng vẫn không biết được cây gậy đến từ đâu.
Chờ dọn dẹp xong tất cả, Thẩm Thanh Nhất đem gậy gỗ thả lại trên một cái bàn ở bên trong góc đại điện.
Chờ khi viện trưởng trở về hỏi một chút, nếu là không phải thứ gì quan trọng, lại cất đi cũng không muộn.
Thẩm Thanh Nhất đóng cửa đại điện lại, quay người rời khỏi.
Chỉ là nàng không biết, sau khi nàng rời đi, bức chân dung từng cắt vỡ ngón tay nàng kia lại bắt đầu đung đưa trong đại điện mà không cần gió.
Một vệt ánh sáng chợt lóe lên từ trên chiếc gậy ở nơi hẻo lánh.
Thẩm Thanh Nhất trở lại chỗ ở của mình, đẩy ra cửa phòng, liền chui vào trong ổ chăn còn chút hơi ấm của mình ngủ tiếp.
Hai tay để lên miệng, thổi ra mấy hơi ấm, dùng sức cọ xát, kéo chăn mền lên, lần thứ hai chìm vào giấc ngủ.
Bên trong giấc mộng, Thẩm Thanh Nhất tựa như ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt.
Thân thể lạnh lẽo cũng dần dần ấm áp.
Ngày hôm sau dậy thật sớm, Thẩm Thanh Nhất liền rời giường thu dọn đồ đạc.
Cách đêm giao thừa càng gần, tu tiên giới liền càng náo nhiệt.
Mặc dù đã có rất nhiều tu sĩ và phàm nhân rời khỏi, về nhà ăn tết, thế nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ, phàm nhân mới tràn vào.
Trong Tu Tiên giới, tu sĩ cùng phàm nhân có nhà không ít.
Thế nhưng lại có càng người không nhà để về.
.