Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện
Chương 5
Sáng ngày thứ hai Quý Khinh Chu thức dậy bị Sở Thành ôm chặt trong lòng, cậu mới vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ màng, hậu tri hậu giác nhìn Sở Thành một lúc lâu mới nhớ ra hôm qua mình xuyên sách, xuyên thành Quý Khinh Chu trong quyển tiểu thuyết kia, mới vừa làm rõ quan hệ với Phương Diệu Tuyên, trước mắt sắp ở chung với Sở Thành.
Lúc này Quý Khinh Chu mới có thời gian và tâm trạng để mắng, dm sao lại chọn cậu xuyên vào đây? Vì cậu và nguyên chủ trùng tên ư? Tùy tiện quá vậy! Cậu lúc này cũng chỉ có thể vui mừng vì mình xuyên qua sớm, chậm hơn một bước, xuyên đến lúc nguyên chủ ở cùng Phương Diệu Tuyên vậy thà rằng nhảy lầu cho xong chết sớm siêu sinh sớm, dây dưa ngược thân ngược tâm anh là đồ điên tôi là đồ ngu.
Mặc dù Quý Khinh Chu lớn lên trong gia đình đơn thân, từ nhỏ sống chung với mẹ nương tựa lẫn nhau nhưng điều kiện trong nhà rất tốt cho nên tâm thái cậu rất được, gặp chuyện gì cũng có thể bảo trì thái độ tích cực lạc quan. Hiện tại đã xuyên qua muốn trở về cũng không có cách nào, cũng may mẹ cậu 2 năm trước đã kết hôn với chú Lý, coi như không có cậu cũng có người làm bạn chăm sóc cho mẹ, cũng xem như an ủi.
Cho nên vấn đề cần bận tâm bây giờ là bên phía cậu.
Quý Khinh Chu nghĩ tới đây, giương mắt nhìn Sở Thành, Sở Thành còn đang ngủ, thoạt nhìn anh tuấn vô hại. Quý Khinh Chu nhìn hắn, nghĩ tới trong sách chỉ miêu tả Sở Thành gia thế hiển hách, tuổi trẻ tài cao, có tiền. Với cả khi đọc truyện cậu mơ hồ cảm giác được Sở Thành người này vì còn trẻ không thích quanh co lòng vòng luôn nói chuyện thẳng thắn, đồng thời cũng chính vì hắn còn trẻ, tính cách tương đối chính trực cho nên không thích cưỡng bách người khác, phần lớn thời gian hắn đều muốn giao lưu bình đẳng.
Quý Khinh Chu nhớ lại lần tiếp xúc với Sở Thành khi cậu mới xuyên tới hôm qua, có thể chắc chắn điểm này, Sở Thành xác thực rất dễ thương lượng, chỉ cần cậu chịu nói chuyện đàng hoàng với anh.
Quý Khinh Chu bày tỏ cậu rất nguyện ý câu thông!
Sở Thành tỉnh lại muộn hơn Quý Khinh Chu, nhìn người trong ngực, bối rối một lúc mới phản ứng được. Quý Khinh Chu từ chối trả tiền lại, lựa chọn trả bằng thân cho nên anh mang cậu về chuẩn bị ở chung.
Hắn buông Quý Khinh Chu ra, ngồi dậy.
Quý Khinh Chu sợ mình đánh thức anh nên cũng không rời giường, lúc này thấy Sở Thành tự giác buông mình ra, cũng ngồi dậy, hỏi hắn, "Anh muốn ăn gì? Tôi đi làm bữa sáng cho chúng ta."
"Không cần." Sở Thành nói, "Đi ra ngoài ăn đi, tiện đường giúp cậu chuyển nhà."
"Sớm thế á?"
Sở Thành giương mắt nhìn cậu, Quý Khinh Chu thức thời ngậm miệng, "Ngày mới nên bắt đầu lên kế hoạch từ sáng, sớm chút lại càng tốt."
Sở Thành nở nụ cười, "Cậu cũng rất biết nói chuyện."
Quý Khinh Chu mỉm cười, cậu có thể làm sao, cậu cũng rất bất đắc dĩ mà.
Hai người rửa mặt xong, cùng xuống lầu ăn bữa sáng, Sở Thành chở Quý Khinh Chu tới nhà cậu. Đồ vật của nguyên chủ không nhiều cũng không có gì đáng giá, Quý Khinh Chu chỉ lấy quần áo với tiền của nguyên chủ tích cóp để trong một cái vali là xong.
Quý Khinh Chu vốn là muốn trả lại phòng, dù sao hiện tại phòng cũng không có ai ở, mỗi tháng còn phải trả tiền thì phí quá. Nhưng Sở Thành ngăn lại, "Tiền tôi giúp cậu trả, cứ giữ lại căn phòng này đi."
Quý Khinh Chu không biết hắn đây là ý gì, nghi hoặc nhìn, Sở Thành bình tĩnh nói, "Cậu cũng không ở chỗ tôi cả đời, giữ lại phòng này coi như tôi cho cậu, đợi đến khi cậu đi thì trở lại chỗ này ở."
Quý Khinh Chu không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ý của Sở Thành rất rõ ràng, hai người bọn họ không có khả năng cũng không có tương lai, chờ quan hệ bao dưỡng kết thúc, Quý Khinh Chu cũng nên rời đi. Nhưng Quý Khinh Chu lại cảm thấy anh khá dịu dàng, còn muốn để lại đường lui cho cậu, không đến nỗi tới lúc rời đi phải chật vật không có chỗ ở.
"Cảm ơn." Cậu nói.
"Không cần khách khí." Sở Thành trả lời, "Đi thôi, về nhà tôi."
Quý Khinh Chu gật đầu, đi theo.
Sở Thành hôm nay còn có việc, sau khi đưa cậu về nhà liền rời đi, chỉ nói có gì cần cậu có thể tự đi mua thêm, không cần phải hỏi anh.
Quý Khinh Chu cũng không tự làm khó mình, ra siêu thị mua thêm đồ dùng sinh hoạt. Sau khi về nhà, Quý Khinh Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 5 giờ, nhanh chóng nấu một nồi cháo, cất vào hộp, lại lấy ra rau cải muối ớt vừa mua trong siêu thị mà mẹ Quý thích ăn bỏ vào hộp mang theo ra ngoài.
Trong lúc chờ xe bus, Wechat thông báo có tin nhắn, là người đại diện của nguyên chủ - Chu Thành Phong, hỏi cậu "Bận không?"
Quý Khinh Chu trả lời: Tôi đến bệnh viện thăm mẹ tôi.
Chu Thành Phong nói: Vậy sau khi về thì tới công ty một chuyến, có chuyện cần nói với cậu.
Quý Khinh Chu đáp: Được.
Cậu cũng có chút hảo cảm với người đại diện của nguyên chủ, khi bệnh tình mẹ nguyên chủ chuyển xấu, Chu Thành Phong gặp nguyên chủ, ký với cậu ta, đồng thời còn cho mượn một số tiền lớn giải quyết việc khẩn cấp cho nguyên chủ, chờ chút, Quý Khinh Chu ngẩn ra, vậy giờ số tiền kia cậu gánh luôn à?!!
Quý Khinh Chu mệt tâm vl, trước khi xuyên sách thì cậu cũng coi như là có chút tích trữ sống qua ngày rất dễ chịu, bây giờ xuyên qua nợ nần chồng chất, chênh lệch kiểu này quá lớn rồi. Xuyên qua như cớt! Lần hai khinh bỉ việc xuyên sách này.
Quý Khinh Chu mua bánh bao cho mẹ Quý trước cửa bệnh viện, sau đó lên thang máy đến phòng bệnh của mẹ Quý.
Trạng thái của Uông Phương hôm nay nhìn qua không tệ, ăn rau cải muối ớt, ăn bánh bao, hai chén cháo, vừa ăn vừa hỏi Quý Khinh Chu gần đây đang bận gì à?
Quý Khinh Chu chiếu lệ nói mấy câu, Uông Phương hỏi cậu, "Kiếm tiền à?"
Quý Khinh Chu cười nói, "Kiếm được khá nhiều."
Uông Phương nhìn cậu, bà biết con trai mình hiện đang là minh tinh, minh tinh kiếm lời quả thật nhiều hơn so với người thường, nhưng bà cũng nghe người khác nói bên trong giới giải trí rất loạn, không khỏi tự trách bản thân, đau lòng nắm tay cậu nói: "Con nhớ phải giữ gìn sức khoẻ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân bị kiệt sức."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Vâng."
Thành thật mà nói cậu với Uông Phương kỳ thực không có bao nhiêu thân tình, dù sao cậu cũng không phải con ruột của Uông Phương bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu. Nhưng trong truyện Uông Phương là một người mẹ tốt, hơn nữa bản thân cậu cũng là nương tựa mẹ mình lớn lên, nhìn thấy Uông Phương cậu sẽ nhớ tới mẹ ruột mình. Nếu cậu đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ thì cậu cũng sẽ hiếu thuận với Uông Phương, để bà sống thật tốt, ít nhất không giống trong sách gốc, vì lời nói của Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân mà cảm thấy mình liên lụy Quý Khinh Chu, trầm mặc lựa chọn tự sát.
°
Cậu và Uông Phương nói chuyện một lát, thấy Uông Phương hơi mệt liền rời đi, ngồi xe tới công ty.
Công ty giải trí nguyên chủ ký là Tây Ngu trực thuộc Sở gia - công ty giải trí tốt nhất trong nước, vốn là một nhân vật tuyến 18 vừa không bối cảnh vừa không nhân mạch sao mà ký nổi loại công ty này, nhưng vì có hào quang nhân vật chính khiến Chu Thành Phong nhìn trúng nguyên chủ nên mới có cơ hội được ký với Tây Ngu.
Quý Khinh Chu đến đúng lúc Chu Thành Phong đang gọi điện, thấy cậu tới, thảy kịch bản trên bàn cho cậu, không tiếng động nói: "Xem đi."
Quý Khinh Chu mở ra nhìn một chút, còn chưa xem được bao nhiêu Chu Thành Phong đã nói xong cúp điện thoại, nói với Quý Khinh Chu: "Vai này cho cậu, đội ngũ ở mức trung bình, là phim chiếu mạng, đã an bài xong cuối tháng sẽ quay, phù hợp để cậu kiếm tiền."
Quý Khinh Chu hơi kinh ngạc, cuối tháng, nhanh như vậy phải đi đóng phim rồi?
Cậu nhớ lại nội dung trong truyện, hình như là có đoạn này, có điều khi đó Phương Diệu Tuyên thấy kịch bản này quá low hơn nữa bởi vì Sở Thành nên Phương Diệu Tuyên một lòng muốn tách "Quý Khinh Chu" khỏi Tây Ngu, bởi vậy hắn không để "Quý Khinh Chu" quay bộ phim này, mà trực tiếp đi hủy hợp đồng của "Quý Khinh Chu" với Chu Thành Phong. Thay "Quý Khinh Chu" bồi thường, đem "Quý Khinh Chu" đến phòng làm việc của mình để "Quý Khinh Chu" đóng phim với hắn.
Thế nhưng hắn sợ "Quý Khinh Chu" bay cao quá sẽ thoát khỏi tầm khống chế của mình, cũng sợ bay lên cao gặp phải bạch nguyệt quang La Dư Tân cho nên không để cậu diễn vai chính mà đi diễn vai phụ. Đây cũng chính là lý do mãi đến tận khi "Quý Khinh Chu" giải nghệ vẫn là tiểu sinh tuyến 18.
Phương Diệu Tuyên căn bản không có ý định cho cậu ta nổi tiếng, chỉ muốn nhốt nguyên chủ trong lồng tre của mình, mà sau nguyên chủ mới phát hiện nhưng vì yêu nên nhiều lần tha thứ cho hắn.
Có điều chuyện này không liên quan tới cậu, Quý Khinh Chu nghĩ, dù sao bây giờ cậu với Phương Diệu Tuyên cũng không có quan hệ gì.
Quý Khinh Chu cầm lấy kịch bản, đáp một tiếng: "Được."
Cậu cảm thấy cũng khá trùng hợp, nguyên chủ là minh tinh còn cậu thì vừa tốt nghiệp học viện biểu diễn, nếu như không phải vì lần xuyên sách không hiểu ra sao này thì cậu đã đi thử vai cho một bộ phim được thầy mình giới thiệu sau khi thức dậy, tuy hiện tại xuyên việt rồi nhưng với việc diễn xuất cậu vẫn rất quen thuộc.
"Được, cậu trở về xem kịch bản," Chu Thành Phong châm thuốc, "Không hiểu gì thì hỏi tôi."
Quý Khinh Chu gật đầu.
Chu Thành Phong nhả khói, Quý Khinh Chu không quen mùi thuốc lá, thoáng cách xa hắn một chút.
"Đi thôi, mời cậu ăn cơm." Chu Thành Phong nói, đứng lên.
"Tôi ăn rồi." Quý Khinh Chu nói, cậu đem cháo với bánh bao cho Uông Phương khá nhiều, Uông Phương ăn không hết cậu xử lý tất.
"Vậy coi như theo tôi đi ăn đi, đã trễ thế này tôi còn chưa ăn cơm đây."
Quý Khinh Chu nghe vậy, cũng không từ chối nữa, "Vậy cũng được."
Trong lúc chờ thang máy, Quý Khinh Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 9h30, trước đó cậu còn lo Sở Thành buổi tối về nhà ăn cơm hoặc là tối về nhà không thấy cậu sẽ gọi điện thoại, kết quả nửa ngày trôi qua Sở Thành cũng không liên hệ. Xem ra bọn họ tuy rằng ở chung nhưng Sở Thành cũng không quản cậu, như vậy khá ổn.
"Keng" một tiếng, thang máy mở ra, Quý Khinh Chu đi vào với Chu Thành Phong, kết quả vừa mới chuẩn bị đóng cửa liền nghe thấy: "Chờ một chút."
Quý Khinh Chu cảm thấy thanh âm này hơi quen tai, cậu bấm nút chờ, quả nhiên rất nhanh có người tiến vào. Quý Khinh Chu nhìn người vừa bước vào, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, người đột nhiên tiến vào này không phải là người cậu vừa nghĩ sẽ không quản cậu - Sở Thành đây sao!
Sở Thành nhìn cậu, nở nụ cười, "Tôi còn tưởng cậu ở nhà đấy."
"Người đại diện tìm tôi có chút chuyện." Quý Khinh Chu thành thật nói.
Sở Thành quay đầu nhìn về phía Chu Thành Phong, Chu Thành Phong nhìn hai người bọn họ, "Hai người biết nhau à?"
Sở Thành không nói gì, chỉ nhìn về phía Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu nhìn anh cười như không chờ cậu trả lời, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Là...bạn?"
"Bạn?" Sở Thành hỏi ngược lại.
"Là... Bạn trai?"
Lúc này Quý Khinh Chu mới có thời gian và tâm trạng để mắng, dm sao lại chọn cậu xuyên vào đây? Vì cậu và nguyên chủ trùng tên ư? Tùy tiện quá vậy! Cậu lúc này cũng chỉ có thể vui mừng vì mình xuyên qua sớm, chậm hơn một bước, xuyên đến lúc nguyên chủ ở cùng Phương Diệu Tuyên vậy thà rằng nhảy lầu cho xong chết sớm siêu sinh sớm, dây dưa ngược thân ngược tâm anh là đồ điên tôi là đồ ngu.
Mặc dù Quý Khinh Chu lớn lên trong gia đình đơn thân, từ nhỏ sống chung với mẹ nương tựa lẫn nhau nhưng điều kiện trong nhà rất tốt cho nên tâm thái cậu rất được, gặp chuyện gì cũng có thể bảo trì thái độ tích cực lạc quan. Hiện tại đã xuyên qua muốn trở về cũng không có cách nào, cũng may mẹ cậu 2 năm trước đã kết hôn với chú Lý, coi như không có cậu cũng có người làm bạn chăm sóc cho mẹ, cũng xem như an ủi.
Cho nên vấn đề cần bận tâm bây giờ là bên phía cậu.
Quý Khinh Chu nghĩ tới đây, giương mắt nhìn Sở Thành, Sở Thành còn đang ngủ, thoạt nhìn anh tuấn vô hại. Quý Khinh Chu nhìn hắn, nghĩ tới trong sách chỉ miêu tả Sở Thành gia thế hiển hách, tuổi trẻ tài cao, có tiền. Với cả khi đọc truyện cậu mơ hồ cảm giác được Sở Thành người này vì còn trẻ không thích quanh co lòng vòng luôn nói chuyện thẳng thắn, đồng thời cũng chính vì hắn còn trẻ, tính cách tương đối chính trực cho nên không thích cưỡng bách người khác, phần lớn thời gian hắn đều muốn giao lưu bình đẳng.
Quý Khinh Chu nhớ lại lần tiếp xúc với Sở Thành khi cậu mới xuyên tới hôm qua, có thể chắc chắn điểm này, Sở Thành xác thực rất dễ thương lượng, chỉ cần cậu chịu nói chuyện đàng hoàng với anh.
Quý Khinh Chu bày tỏ cậu rất nguyện ý câu thông!
Sở Thành tỉnh lại muộn hơn Quý Khinh Chu, nhìn người trong ngực, bối rối một lúc mới phản ứng được. Quý Khinh Chu từ chối trả tiền lại, lựa chọn trả bằng thân cho nên anh mang cậu về chuẩn bị ở chung.
Hắn buông Quý Khinh Chu ra, ngồi dậy.
Quý Khinh Chu sợ mình đánh thức anh nên cũng không rời giường, lúc này thấy Sở Thành tự giác buông mình ra, cũng ngồi dậy, hỏi hắn, "Anh muốn ăn gì? Tôi đi làm bữa sáng cho chúng ta."
"Không cần." Sở Thành nói, "Đi ra ngoài ăn đi, tiện đường giúp cậu chuyển nhà."
"Sớm thế á?"
Sở Thành giương mắt nhìn cậu, Quý Khinh Chu thức thời ngậm miệng, "Ngày mới nên bắt đầu lên kế hoạch từ sáng, sớm chút lại càng tốt."
Sở Thành nở nụ cười, "Cậu cũng rất biết nói chuyện."
Quý Khinh Chu mỉm cười, cậu có thể làm sao, cậu cũng rất bất đắc dĩ mà.
Hai người rửa mặt xong, cùng xuống lầu ăn bữa sáng, Sở Thành chở Quý Khinh Chu tới nhà cậu. Đồ vật của nguyên chủ không nhiều cũng không có gì đáng giá, Quý Khinh Chu chỉ lấy quần áo với tiền của nguyên chủ tích cóp để trong một cái vali là xong.
Quý Khinh Chu vốn là muốn trả lại phòng, dù sao hiện tại phòng cũng không có ai ở, mỗi tháng còn phải trả tiền thì phí quá. Nhưng Sở Thành ngăn lại, "Tiền tôi giúp cậu trả, cứ giữ lại căn phòng này đi."
Quý Khinh Chu không biết hắn đây là ý gì, nghi hoặc nhìn, Sở Thành bình tĩnh nói, "Cậu cũng không ở chỗ tôi cả đời, giữ lại phòng này coi như tôi cho cậu, đợi đến khi cậu đi thì trở lại chỗ này ở."
Quý Khinh Chu không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, ý của Sở Thành rất rõ ràng, hai người bọn họ không có khả năng cũng không có tương lai, chờ quan hệ bao dưỡng kết thúc, Quý Khinh Chu cũng nên rời đi. Nhưng Quý Khinh Chu lại cảm thấy anh khá dịu dàng, còn muốn để lại đường lui cho cậu, không đến nỗi tới lúc rời đi phải chật vật không có chỗ ở.
"Cảm ơn." Cậu nói.
"Không cần khách khí." Sở Thành trả lời, "Đi thôi, về nhà tôi."
Quý Khinh Chu gật đầu, đi theo.
Sở Thành hôm nay còn có việc, sau khi đưa cậu về nhà liền rời đi, chỉ nói có gì cần cậu có thể tự đi mua thêm, không cần phải hỏi anh.
Quý Khinh Chu cũng không tự làm khó mình, ra siêu thị mua thêm đồ dùng sinh hoạt. Sau khi về nhà, Quý Khinh Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 5 giờ, nhanh chóng nấu một nồi cháo, cất vào hộp, lại lấy ra rau cải muối ớt vừa mua trong siêu thị mà mẹ Quý thích ăn bỏ vào hộp mang theo ra ngoài.
Trong lúc chờ xe bus, Wechat thông báo có tin nhắn, là người đại diện của nguyên chủ - Chu Thành Phong, hỏi cậu "Bận không?"
Quý Khinh Chu trả lời: Tôi đến bệnh viện thăm mẹ tôi.
Chu Thành Phong nói: Vậy sau khi về thì tới công ty một chuyến, có chuyện cần nói với cậu.
Quý Khinh Chu đáp: Được.
Cậu cũng có chút hảo cảm với người đại diện của nguyên chủ, khi bệnh tình mẹ nguyên chủ chuyển xấu, Chu Thành Phong gặp nguyên chủ, ký với cậu ta, đồng thời còn cho mượn một số tiền lớn giải quyết việc khẩn cấp cho nguyên chủ, chờ chút, Quý Khinh Chu ngẩn ra, vậy giờ số tiền kia cậu gánh luôn à?!!
Quý Khinh Chu mệt tâm vl, trước khi xuyên sách thì cậu cũng coi như là có chút tích trữ sống qua ngày rất dễ chịu, bây giờ xuyên qua nợ nần chồng chất, chênh lệch kiểu này quá lớn rồi. Xuyên qua như cớt! Lần hai khinh bỉ việc xuyên sách này.
Quý Khinh Chu mua bánh bao cho mẹ Quý trước cửa bệnh viện, sau đó lên thang máy đến phòng bệnh của mẹ Quý.
Trạng thái của Uông Phương hôm nay nhìn qua không tệ, ăn rau cải muối ớt, ăn bánh bao, hai chén cháo, vừa ăn vừa hỏi Quý Khinh Chu gần đây đang bận gì à?
Quý Khinh Chu chiếu lệ nói mấy câu, Uông Phương hỏi cậu, "Kiếm tiền à?"
Quý Khinh Chu cười nói, "Kiếm được khá nhiều."
Uông Phương nhìn cậu, bà biết con trai mình hiện đang là minh tinh, minh tinh kiếm lời quả thật nhiều hơn so với người thường, nhưng bà cũng nghe người khác nói bên trong giới giải trí rất loạn, không khỏi tự trách bản thân, đau lòng nắm tay cậu nói: "Con nhớ phải giữ gìn sức khoẻ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân bị kiệt sức."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Vâng."
Thành thật mà nói cậu với Uông Phương kỳ thực không có bao nhiêu thân tình, dù sao cậu cũng không phải con ruột của Uông Phương bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu. Nhưng trong truyện Uông Phương là một người mẹ tốt, hơn nữa bản thân cậu cũng là nương tựa mẹ mình lớn lên, nhìn thấy Uông Phương cậu sẽ nhớ tới mẹ ruột mình. Nếu cậu đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ thì cậu cũng sẽ hiếu thuận với Uông Phương, để bà sống thật tốt, ít nhất không giống trong sách gốc, vì lời nói của Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân mà cảm thấy mình liên lụy Quý Khinh Chu, trầm mặc lựa chọn tự sát.
°
Cậu và Uông Phương nói chuyện một lát, thấy Uông Phương hơi mệt liền rời đi, ngồi xe tới công ty.
Công ty giải trí nguyên chủ ký là Tây Ngu trực thuộc Sở gia - công ty giải trí tốt nhất trong nước, vốn là một nhân vật tuyến 18 vừa không bối cảnh vừa không nhân mạch sao mà ký nổi loại công ty này, nhưng vì có hào quang nhân vật chính khiến Chu Thành Phong nhìn trúng nguyên chủ nên mới có cơ hội được ký với Tây Ngu.
Quý Khinh Chu đến đúng lúc Chu Thành Phong đang gọi điện, thấy cậu tới, thảy kịch bản trên bàn cho cậu, không tiếng động nói: "Xem đi."
Quý Khinh Chu mở ra nhìn một chút, còn chưa xem được bao nhiêu Chu Thành Phong đã nói xong cúp điện thoại, nói với Quý Khinh Chu: "Vai này cho cậu, đội ngũ ở mức trung bình, là phim chiếu mạng, đã an bài xong cuối tháng sẽ quay, phù hợp để cậu kiếm tiền."
Quý Khinh Chu hơi kinh ngạc, cuối tháng, nhanh như vậy phải đi đóng phim rồi?
Cậu nhớ lại nội dung trong truyện, hình như là có đoạn này, có điều khi đó Phương Diệu Tuyên thấy kịch bản này quá low hơn nữa bởi vì Sở Thành nên Phương Diệu Tuyên một lòng muốn tách "Quý Khinh Chu" khỏi Tây Ngu, bởi vậy hắn không để "Quý Khinh Chu" quay bộ phim này, mà trực tiếp đi hủy hợp đồng của "Quý Khinh Chu" với Chu Thành Phong. Thay "Quý Khinh Chu" bồi thường, đem "Quý Khinh Chu" đến phòng làm việc của mình để "Quý Khinh Chu" đóng phim với hắn.
Thế nhưng hắn sợ "Quý Khinh Chu" bay cao quá sẽ thoát khỏi tầm khống chế của mình, cũng sợ bay lên cao gặp phải bạch nguyệt quang La Dư Tân cho nên không để cậu diễn vai chính mà đi diễn vai phụ. Đây cũng chính là lý do mãi đến tận khi "Quý Khinh Chu" giải nghệ vẫn là tiểu sinh tuyến 18.
Phương Diệu Tuyên căn bản không có ý định cho cậu ta nổi tiếng, chỉ muốn nhốt nguyên chủ trong lồng tre của mình, mà sau nguyên chủ mới phát hiện nhưng vì yêu nên nhiều lần tha thứ cho hắn.
Có điều chuyện này không liên quan tới cậu, Quý Khinh Chu nghĩ, dù sao bây giờ cậu với Phương Diệu Tuyên cũng không có quan hệ gì.
Quý Khinh Chu cầm lấy kịch bản, đáp một tiếng: "Được."
Cậu cảm thấy cũng khá trùng hợp, nguyên chủ là minh tinh còn cậu thì vừa tốt nghiệp học viện biểu diễn, nếu như không phải vì lần xuyên sách không hiểu ra sao này thì cậu đã đi thử vai cho một bộ phim được thầy mình giới thiệu sau khi thức dậy, tuy hiện tại xuyên việt rồi nhưng với việc diễn xuất cậu vẫn rất quen thuộc.
"Được, cậu trở về xem kịch bản," Chu Thành Phong châm thuốc, "Không hiểu gì thì hỏi tôi."
Quý Khinh Chu gật đầu.
Chu Thành Phong nhả khói, Quý Khinh Chu không quen mùi thuốc lá, thoáng cách xa hắn một chút.
"Đi thôi, mời cậu ăn cơm." Chu Thành Phong nói, đứng lên.
"Tôi ăn rồi." Quý Khinh Chu nói, cậu đem cháo với bánh bao cho Uông Phương khá nhiều, Uông Phương ăn không hết cậu xử lý tất.
"Vậy coi như theo tôi đi ăn đi, đã trễ thế này tôi còn chưa ăn cơm đây."
Quý Khinh Chu nghe vậy, cũng không từ chối nữa, "Vậy cũng được."
Trong lúc chờ thang máy, Quý Khinh Chu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 9h30, trước đó cậu còn lo Sở Thành buổi tối về nhà ăn cơm hoặc là tối về nhà không thấy cậu sẽ gọi điện thoại, kết quả nửa ngày trôi qua Sở Thành cũng không liên hệ. Xem ra bọn họ tuy rằng ở chung nhưng Sở Thành cũng không quản cậu, như vậy khá ổn.
"Keng" một tiếng, thang máy mở ra, Quý Khinh Chu đi vào với Chu Thành Phong, kết quả vừa mới chuẩn bị đóng cửa liền nghe thấy: "Chờ một chút."
Quý Khinh Chu cảm thấy thanh âm này hơi quen tai, cậu bấm nút chờ, quả nhiên rất nhanh có người tiến vào. Quý Khinh Chu nhìn người vừa bước vào, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, người đột nhiên tiến vào này không phải là người cậu vừa nghĩ sẽ không quản cậu - Sở Thành đây sao!
Sở Thành nhìn cậu, nở nụ cười, "Tôi còn tưởng cậu ở nhà đấy."
"Người đại diện tìm tôi có chút chuyện." Quý Khinh Chu thành thật nói.
Sở Thành quay đầu nhìn về phía Chu Thành Phong, Chu Thành Phong nhìn hai người bọn họ, "Hai người biết nhau à?"
Sở Thành không nói gì, chỉ nhìn về phía Quý Khinh Chu.
Quý Khinh Chu nhìn anh cười như không chờ cậu trả lời, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Là...bạn?"
"Bạn?" Sở Thành hỏi ngược lại.
"Là... Bạn trai?"
Tác giả :
Lâm Áng Tư