Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay
Chương 38
Edit: Ngọc
Beta: Hạ Y
Tin tức truyền đi rất nhanh, Đổng gia bên kia đã biết chuyện trước khi Vệ Vân Chiêu dẫn thái y về Vệ gia.
Những người biết chuyện đều rất lo lắng, chau mày, phản ứng không giống nhau, nhưng bắt đầu có bất mãn với chuyện Vệ Vân Chiêu truyền đến tai Hoàng thượng, cũng có bất mãn với Vệ phu nhân Đổng thị.
Sắc mặt Đổng đại phu nhân không tốt, lúc này nghiêm mặt rất lâu, khó chịu nói: “Đổng gia sinh ra nàng ta, nuôi nấng nàng ta, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, ta thấy vốn trong lòng tiểu muội không có Đổng gia, chỉ có con trai."
Đổng đại lão gia xụ mặt cũng sinh lòng oán hận với muội muội mình, gần đây lão bám lấy Thanh Hà quận vương, tích cực thể hiện, Thanh Hà quận vương đã có ý muốn tiến cử lão lên chức, lần này Vệ gia lại gây chuyện cản trở lão, đương nhiên lão rất bất mãn.
Giữa con trai và con gái, tất nhiên Đổng lão phu nhân và lão gia tử sẽ thiên về con trai hơn, huống chi việc này còn liên quan đến tương lai toàn bộ dòng dõi của Vệ gia.
Đổng lão gia tử nói với Đổng lão phu nhân: “Bà đến Vệ gia một chuyến, bảo nó quản Vệ Vân Chiêu cho tốt, đừng ra ngoài làm hỏng việc. Vệ gia đã không ổn, chỉ có nhà mẹ đẻ mới có thể giúp nó không đến nỗi bị người ta bắt nạt, sỉ nhục, bảo nó nghe lời chút."
“Ôi chao, con dâu cả theo ta đi một chuyến, đi ngay bây giờ."
Mẹ chồng nàng dâu hai người vội vã ra cửa đến Vệ gia.
Ý tưởng này của Đổng gia Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm không biết, nếu biết, chắc chắn Giang Lâm sẽ cười nói cho bọn họ biết, thế nào gọi là gây chuyện, nhiêu đây mới chỉ là bắt đầu.
Quả thực cậu bắt đầu muốn làm to chuyện, Đổng gia đừng hòng ai được yên ổn.
Vệ Vân Chiêu dẫn thái y về phủ, nhưng Vệ phu nhân không phối hợp, nói gì cũng không chịu để cho thái y xem bệnh, một mực nói mình không có bệnh, xem ra là đã hạ quyết tâm phối hợp với nhà mẹ để gây sự.
Giang Lâm đứng bên cạnh Vệ Vân Chiêu, nhỏ giọng kể lại chuyện hôm nay sau khi hắn đi Vệ phu nhân tới tìm cậu nói chuyện.
Vệ Vân Chiêu để mặc Giang Lâm đẩy mình vào phòng, đứng bên cạnh giường, cách màng vải nhìn Vệ phu nhân trên giường: “Mẫu thân muốn hưu thư hay là hòa ly?"
*hưu thư: thư bỏ vợ.
*hòa ly: ly hôn dưới sự thỏa thuận của đôi bên, khác với hưu thư là đơn phương bỏ vợ.
Lời nói của hắn khiến bà kinh ngạc, Vệ phu nhân bật dậy: “Con có ý gì?"
Vệ Vân Chiêu nói: “Trong lòng mẫu thân chỉ có Đổng gia, phụ thân đã chết, Vệ gia cũng không còn gì đáng giá để mẫu thân lưu luyến, ta cảm thấy không bằng để mẫu thân tự do thì tốt hơn."
“Mẫu thân yên tâm, con trai bây giờ đã là gia chủ của Vệ gia, dù là hưu thư hay hòa ly đều có thể viết được, sáng nay vừa mới viết cho Chu thị, mẫu thân cũng biết mà."
Vệ phu nhân vén rèm bước xuống giường, vẻ mặt khó có thể tin được, ánh mắt đờ đẫn, bà chậm rãi bước đến trước mặt Vệ Vân Chiêu: “Con muốn đuổi ta đi?"
“Vân Chiêu, ta là mẹ con." Tay nàng chỉ về phía Giang Lâm: “Vậy mà con lại tin vào lời của tai tinh đó, muốn đuổi mẹ ruột đi sao?"
“Hóa ra mẫu thân vẫn còn biết người là mẹ ta, ta tưởng rằng mẫu thân chỉ biết mình là con gái của Đổng gia." Vẻ mặt Vệ Vân Chiêu đầy châm biếm.
Vệ phu nhân đối diện với ánh mắt lạnh băng không còn chút tình cảm của Vệ Vân Chiêu, bỗng nhiên hơi hoảng sợ: “Không phải… Vân Chiêu con nghe mẹ giải thích, không phải là mẹ vì Đổng gia, mẹ cũng là vì Vệ gia."
Vệ phu nhân hoảng loạn nói: “Chờ đại ca, là đại cữu cữu con thăng quan, chắc chắn ông ấy sẽ dìu dắt Vệ gia, đến lúc đó Vân Chiêu con sẽ không còn là một tiểu quan Ngũ phẩm nữa, đợi con làm quan lớn, Vệ gia có thể đứng lên lần nữa, mẹ làm vậy cũng là vì con."
“Vân Kỳ vẫn chỉ là một đứa trẻ, mẹ không nỡ để nó chịu đựng những thứ này, còn chính mẹ cả đêm không ngủ được, mẹ cũng không dễ chịu gì, nhưng mẹ hết cách rồi, bây giờ Vệ gia gặp nạn chỉ có Đổng gia chịu giúp Vệ gia, mẹ muốn các con có cuộc sống tốt đẹp, cho dù phải chịu đựng khó khăn mẹ cũng bằng lòng."
“Vân Chiêu, mẹ chỉ muốn tốt cho con, con nghe lời mẹ, đừng tiếp tục dính vào chuyện này nữa có được không?"
Hóa ra còn có nghĩa lớn như vậy, hy sinh mình và đứa con trai năm tuổi để đổi lấy tương lai tốt đẹp của cả nhà, vậy cũng quá vĩ đại rồi.
Giang Lâm nhỏ giọng nói thầm với Vệ Vân Chiêu: “Mẹ ngươi bị Đổng gia tẩy não hoàn toàn rồi, nói nhảm kiểu này cũng tin."
Tuy Vệ Vân Chiêu lần đầu nghe thấy hai chữ tẩy não, nhưng không thể không nói là rất thích hợp để miêu tả vào lúc này.
Vệ Vân Chiêu cười: “Thì ra là con hiểu lầm mẫu thân, hóa ra mẫu thân chỉ muốn tốt cho con."
Vệ phu nhân nghe Vệ Vân Chiêu nói như vậy, dường như thấy được hy vọng, gật đầu liên tục, ánh mắt đầy yêu thương: “Ôi, Chiêu Nhi cuối cùng con cũng hiểu nỗi khổ tâm của mẹ là tốt rồi, con và Vân Kỳ đều do mẹ sinh ra, sao mẹ có thể hại các con được chứ."
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Mẫu thân nói đại cữu cữu có ý định dìu dắt Vệ gia, nhưng con nhớ ngày trước khi tổ mẫu đến tìm Đổng gia xin giúp đỡ là mẹ đón người về. Đổng gia đã có ý định dìu dắt Vệ gia vì sao ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không chịu giúp?"
Vệ phu nhân nhíu mày, bắt đầu giải thích: “Đó là bởi vì ngũ thúc con vô dụng, đại cữu cữu con cảm thấy để hắn chịu chút đau khổ mới tốt, lúc đó mới không đồng ý."
“Chịu chút đau khổ của mẫu thân là nhận hình xử trảm sao?"
“Vậy con có hơi sợ hợp tác với đại cữu cữu, con sợ con sẽ mất mạng tại chỗ!"
Giọng điệu hắn nặng thêm, khí thế khiếp người, Vệ phu nhân bị dọa sợ, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.
Vệ Vân Chiêu không có ý vong vo cùng bà, thẳng thừng: “Thái y đến rồi, mẫu thân không muốn khám cũng phải khám, người không có quyền lựa chọn. Trừ phi người muốn con làm lớn chuyện của Đổng gia cho mọi người biết."
Đổng gia là điểm yếu, vì nhà mẹ đẻ, Vệ phu nhân dĩ nhiên phải xem bệnh.
Thái y nói trúng độc không nặng, chỉ là bị rối loạn thần kinh nên xuất hiện ảo giác, may là phát hiện sớm nên chỉ cần giải độc là được. Nếu chậm thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ bệnh đến phát điên, cuối cùng không trị được nữa rồi chết.
Nghe thấy từ sẽ chết, Vệ phu nhân rõ ràng rất sợ, miệng lẩm bẩm: “Sao lại như vậy? Đại tẩu nói là thuốc độc bình thường, không có việc gì, chỉ uống một ít thì không bị sao cả, làm sao lại, không thể nào, ta không tin…"
Thái y bốc thuốc, Giang Lâm giao cho Bạch Cập đi đun thuốc, sau đó Bạch Cập Bạch Vi cho Vệ phu nhân uống thuốc, nếu như không phối hợp thì đổ luôn, loại người tự mình tìm đường chết không đáng để đồng cảm.
Trước khi đi thái y còn bắt mạch cho Vệ Vân Chiêu, vẫn như trước, không loại bỏ được độc còn sót lại, mạch tượng hơi yếu, chân cũng không nhúc nhích được, thái y để lại thuốc cho Vệ Vân Chiêu, sau đó trở về cung.
Bên này thái y vừa mới đi, bên kia quản gia đã bảo người Đổng gia đến.
Giang Lâm cười nhạo: “Tích cực thật, rõ ràng là chột dạ."
Vệ phu nhân nghe thấy vậy, lập tức xuống giường, sai quản gia: “Nhanh, nhanh mời người vào."
Quản gia không nhúc nhích, đang chờ ý của Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân bị bệnh, không tiếp khách."
Quản gia đáp lại rồi xoay người rời đi, Vệ phu nhân cuống lên: “Vân Chiêu, bà ngoại và đại cữu mẫu của con đến, đều là trưởng bối, sao lại chặn người ở ngoài cửa."
Vệ Vân Chiêu hỏi lại: “Vậy con phải làm thế nào? Tìm người trói bọn họ lại tống đến nha môn, lấy tội danh mưu hại đứa trẻ năm tuổi?"
“Nếu mẫu thân cảm thấy con khoan dung quá mức, con có thể chiều theo ý của mẫu thân." Vệ Vân Chiêu nói xong liền muốn gọi người đến.
Vệ phu nhân tiến lên nắm lấy tay Vệ Vân Chiêu, lắc đầu với hắn: “Đừng, Chiêu Nhi đừng, bọn họ không phải là cố ý, đều là do người của Quận vương phủ ép buộc bọn họ, không phải lỗi của bọn họ."
Vệ Vân Chiêu đẩy tay Vệ phu nhân ra: “Con biết, oan có đầu nợ có chủ, con sẽ tính toán từ từ với bọn họ."
Nói xong, liền bảo Giang Lâm đẩy hắn đi, để lại Vệ phu nhân hồn bay phách lạc nhìn bóng lưng của hai người.
Trong lòng Vệ phu nhân hiểu rõ, bọn họ trong miệng Vệ Vân Chiêu tất nhiên bao gồm có người của Đổng gia, bởi vì tai tinh kia đã nói với cậu sẽ tìm Đổng gia gây chuyện, Vân Chiêu đã bị cậu mê hoặc.
…
Ngoài cổng Vệ gia, hiển nhiên Đổng lão phu nhân và Đổng đại phu nhân không ngờ rằng Vệ gia không cho bọn họ vào cửa.
Lần trước Đổng đại phu nhân đến không đợi bẩm báo đã vào thẳng nhà, hôm nay đợi đi bẩm báo rất lâu thì lại không cho vào.
Đổng đại phu nhân bắt đầu cáu kỉnh mắng người, cơ thể người gác cổng vẫn thẳng tắp, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, giống như không nghe thấy.
Quản gia nói rồi, nếu làm xong việc, Thiếu phu nhân vui vẻ sẽ thưởng tiền cho bọn họ, bây giờ Thiếu phu nhân không thiếu tiền.
Người gác cổng không đáp, Đổng đại phu nhân và Đổng lão phu nhân biết thân biết phận, cũng không chịu mất mặt xin người gác cổng đi vào trong báo một tiếng, chỉ có thể tức giận không cam lòng rời đi.
Vừa lên xe ngựa, Đổng đại phu nhân mở miệng mắng: “Một tiểu quan Ngũ phẩm mà dám ngang ngược như vậy, ta nhổ vào, sớm muộn gì ngay cả chức tiểu quan Ngũ phẩm này cũng không còn, cái thứ gì chứ."
Đổng lão phu nhân không hùa theo mấy lời này, chỉ giục người đánh xe mau mau trở về, Vệ gia không cho vào, cứ lời qua tiếng lại như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nói là do Thanh Hà quận vương phủ sai bảo, nhưng quận vương phủ không thừa nhận, những chuyện kia tất cả đều là do con dâu cả ra tay, ngộ ngỡ quận vương phủ muốn đẩy tất cả chuyện này lên đầu bọn họ, Đổng lão phu nhân không dám nghĩ đến hậu quả.
Trên đường Đổng đại phu nhân không ngừng chửi mắng, Đổng lão phu nhân nghe thấy hơi phiền, mắng lại: “Ngậm miệng, cũng tại ngươi, ai bảo ngươi nhiều chuyện đắc tội với quận vương phủ, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như bây giờ."
Đổng đại phu nhân bĩu môi: “Con chỉ nói chuyện với người, ai mà biết được, hơn nữa, bây giờ ở bên ngoài cũng không còn ai bàn tán chuyện Tưởng Nhu không sinh được con, tất cả đều đã qua rồi."
Đổng lão phu nhân hừ một tiếng: “Nếu không phải đổ chuyện này lên đầu Minh Phương, bây giờ Đổng gia sẽ gặp nạn, con trai ngươi mới thiệt thòi."
Đổng lão phu nhân đánh bà ta hai cái: “Đều là do cái miệng này của ngươi, còn chưa dừng lại, nếu cái miệng của ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận ta đánh nát miệng ngươi."
Đổng đại phu nhân không dám nói nữa, ngồi im giả câm giả điếc.
Trở về phủ, Đổng lão phu nhân gọi tất cả mọi người đến để bắt đầu bàn bạc cách đối phó, thứ nhất phải phòng thủ việc quận vương phủ đẩy chuyện này lên đầu bọn họ, hai là phải đề phòng Vệ gia làm lớn chuyện này.
Điều mà Đổng gia lo lắng nhất chính là Vệ gia sẽ làm lớn chuyện, hơn nữa còn liên quan đến hạ cổ, Hoàng thượng ghét nhất thuật vu cổ, chuyện này mà ồn ào sợ rằng toàn bộ Đổng gia đều đi đời.
Đổng đại lão gia bắt đầu hối hận: “Can đầu chớ nên đáp ứng việc hạ cổ, nó vẫn còn là trẻ con, Vệ Vân Chiêu lại thương đệ đệ, sợ rằng lúc này không ổn." Nói xong còn oán trách liếc nhìn Đổng đại phu nhân.
Đổng đại phu nhân không vui: “Khi xảy ra chuyện thì trách ta, lúc trước các người đều gật đầu, nếu không phải vì chức quan của ông, ta sẽ làm chuyện như vậy sao? Đứa trẻ kia ngoan ngoãn lại nghe lời, ta cũng không đành lòng."
“Được rồi, bây giờ nói những thứ này thì có tác dụng gì, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách ổn định Vệ gia lại." Đổng lão gia tử lên tiếng hòa hoãn.
“Cha, ngay cả mặt Vệ Vân Chiêu chúng ta cũng không gặp được, việc này không dễ xử lý."
Đổng lão gia tử đứng dậy: “Ta đi gặp nó, ta không tin ông ngoại đây tự mình đi gặp nó, mà nó dám từ chối không cho ta vào cửa!"
Đổng đại lão gia nói muốn đi cùng, xe ngựa vừa về đến Đổng gia lại bắt đầu đi đến Vệ gia.
…
Ở bên khác, Thanh Hà quận vương phủ cũng không bình tĩnh được, bởi vì Thanh Hà quận vương bị Hoàng thượng triệu vào cung.
Quận vương phi cuống cuồng, không ngừng trách Tưởng Nhu chớ nên làm những việc này, nhất là không nên uy hiếp tất cả đại phu ở Thịnh Kinh, đây khác nào là đang gây hấn với thiên uy.
Tưởng Nhu vẫn lạnh mặt không phản ứng gì nhiều: “Phụ thân không biết chuyện, cho dù Hoàng thượng có triệu ông vào cung cũng không hỏi ra được gì. Cổ trùng là do người của Đổng gia nuôi, cảnh cáo đại phu không được đến Vệ gia xem bệnh là hạ nhân làm, cùng lắm thì quận vương phủ phạm phải tội quản giáo không nghiêm, bây giờ Hoàng thượng cần phụ thân để làm việc, sẽ không tức giận với quận vương phủ.
Ngoài miệng Tưởng Nhu nói đơn giản như chỉ cần mở mồm là đẩy hết sạch tất cả mọi chuyện lên đầu người khác còn bản thân thì sạch sẽ, nhưng trong lòng cũng đang đánh trống, chỉ sợ Hoàng thượng muốn tra kỹ chuyện này, còn muốn truy cứu thêm.
“Nhưng phụ thân con về sẽ tức giận, lần trước chuyện tính toán người của Vệ gia phụ thân con đã cảnh cáo ta rồi, bây giờ lại là Vệ gia, chắc chắn phụ thân con…"
“Vậy thì sao!" Quận vương phi còn chưa dứt lời đã bị Tưởng Nhu lớn tiếng cắt ngang: “Nếu không phải do Vệ gia, thì con cũng không đến bây giờ còn chưa gả đi được, để rồi bị tất cả mọi người ở Thịnh Kinh chê cười là bà cô không ai thèm lấy?“
“Coi như là con trả thù Vệ gia, là Vệ gia hại con trước!"
Tưởng Nhu hơi kích động, quận vương phi thở dài, an ủi con gái: “Nhưng con cũng biết những lời kia đâu phải là do Vệ phu nhân lan truyền."
Tưởng Nhu cười lạnh: “Biết thì sao, dù sao Đổng gia nói Vệ Đổng thị lan truyền, bà ta lại không phản bác, muốn trách thì trách bà ta có nhà mẹ đẻ quá tốt, toàn tâm toàn ý muốn hại bà ta."
“Nhu Nhi, mẹ biết hai năm qua con không thoải mái gì, cũng phải chịu khổ, là mẹ vô dụng, năm đó không bảo vệ con thật tốt. Nhưng mẹ vẫn muốn khuyên con, sau lần này hãy thu tay lại, ta cảm thấy Vệ gia hơi quỷ quái, không dễ đối phó."
Tưởng Nhu nhìn người phụ nữ đau khổ trước mặt, hơi mềm lòng: “Chuyện năm đó không trách người được, muốn trách thì trách mắt con bị mù, không nhìn ra dã tâm của tiện nhân kia. Còn Vệ gia, chẳng qua là con không cam lòng."
“Nếu năm đó Vệ Vân Chiêu không từ chối con, Vệ gia chắc chắn sẽ không đi đến bước đường này như ngày hôm nay. Mà bây giờ hắn thà lấy một nam nhân cũng không chịu nhìn con thêm một cái, dựa vào cái gì? Tưởng Nhu con ngoại trừ không thể có thai, có điểm nào không xứng với Vệ Vân Chiêu hắn chứ, hắn thà muốn một nam nhân cũng không muốn con. Con ngây ngốc đợi hắn ha năm ròng, cuối cùng lại đợi được kết quả như vậy, mẫu thân, người bảo con làm sao bỏ được."
Quận vương phi nói: “Không phải Vệ Vân Chiêu muốn cưới nam nhân, là Hoàng thượng ban hôn, Vệ Vân Chiêu không dám từ chối, nếu ta sớm biết con chưa chết tâm với nó, khi đó ta đã để cho cha con thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn."
Lòng Tưởng Nhu run lên, nàng ta không dám đáp lại câu này, bởi vì nàng ta chột dạ.
Nàng ta thích Vệ Vân Chiêu, nhưng không thích sâu nặng đến vậy, hơn nữa nàng ta thích Vệ Vân Chiêu còn sống, nàng ta chưa bao giờ muốn gả cho một kẻ hấp hối sắp chết để xung hỉ. Nếu nàng ta thực sự có tâm, không cần người khác phải nói, nàng ta sẽ chủ động nói ra.
Nhưng nàng ta không làm vậy, trong lòng nàng ta biết rõ ràng là vì cái gì.
Nhưng Tưởng Nhu sẽ không nói ra, bây giờ Vệ Vân Chiêu tỉnh rồi, mặc dù chân không thể đi được, nhưng Tưởng Nhu cảm nhận được hắn có thể đứng lên, sau này tiền đồ vô lượng. Nàng ta chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, là Vệ Vân Chiêu phụ bạc nàng ta, nàng ta si tình đợi Vệ Vân Chiêu hai năm ròng, đến bây giờ vẫn chưa gả đi.
Nàng ta muốn Vệ Vân Chiêu áy náy với mình, còn muốn Vệ Vân Chiêu phải lấy nàng ta.
Tưởng Nhu nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, bây giờ vẫn chưa muộn, chờ chuyện này trôi qua, con sẽ khiến Vệ Vân Chiêu bỏ Giang Lâm, tình nguyện đến cửa cầu hôn con."
Thấy gương mặt tràn đầy tự tin của con gái, quận vương phi không biết nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành, cảm thấy chuyện này không dễ qua như vậy.
Hai mẹ con đợi hơn nửa ngày, Thanh Hà quận vương mới từ trong cung trở về.
Quận vương phi ra đón: “Quận vương về rồi, Hoàng thượng triệu ông vào cung có chuyện gì…."
Quận vương phi chưa dứt lời đã bị quận vương đẩy sang một bên, ông đi thẳng đến chỗ Tưởng Nhu, vừa đến gần đã giáng cái tát lên mặt Tưởng Nhu: “Nghiệt nữ, ngươi muốn chết cũng đừng kéo toàn bộ quận vương phủ xuống chôn cùng ngươi, ngươi không xứng!"
Cái tát này giáng xuống khiến người trong phòng đều sửng sốt, vẻ mặt Thanh Hà quận vương đầy tức giận, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa.
Tưởng Nhu đặt tay lên mặt, sững sờ nhìn Thanh Hà quận vương: “Phụ thân, người đánh con?"
“Ta không chỉ đánh ngươi, ta còn muốn đánh ngươi tiếp, đồ vô sỉ, gan to bằng trời, có phải cho ngươi thêm vài lá gan nữa là ngươi dám tạo phản phải không!"
Thanh Hà quận vương lại giơ tay lên muốn đánh xuống, nhưng quận vương phi nhào tới nắm lấy tay ông: “Quận vương, lão gia, ông làm cái gì vậy hả, có gì thì từ từ nói, Nhu Nhi là cô nương, sao có thể đánh nó."
Thanh Hà quận vương hất tay quận vương phi, tức giận nói: “Nếu nó là con trai thì bây giờ cả nhà chúng ta đoàn tụ ở dưới đất."
“Không phải ngươi muốn biết Hoàng thượng triệu ta vào cung để làm gì sao, vậy ta nói cho ngươi biết, Hoàng thượng hỏi ta có muốn ngồi lên ngai vàng hay không!"
Một câu nói khiến thân thể quận vương phi chấn động, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
Quận vương phi lẩm bẩm lắc đầu: “Làm sao lại như vậy? Không thể nào, chúng ta chưa từng có tâm tư như vậy, chỉ là không cho vài đại phu đến Vệ gia xem bệnh thôi mà, tuyệt đối không có tâm tư nào khác."
Thanh Hà quận vương cười lạnh: “Thế nào? Ngươi còn muốn có tâm tư khác? Dưới chân thiên tử, dám ỷ thế hiếp người, một tay che trời, ngươi còn ngại chưa đủ sao?"
“Thái tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng không dám làm chuyện như vậy, quận vương phủ là cái thá gì mà dám đi uy hiếp đại phu không cho đi khám bệnh cho người khác, ngươi nói ta nghe, quận vương phủ tính là cái gì?"
Quận vương phi chỉ khóc lóc lắc đầu, không dám nói nữa.
Tưởng Nhu bình tĩnh lại sau cái tát đó, kéo quận vương phi ra đằng sau mình, nói với Thanh Hà quận vương: “Phụ thân, tất cả chuyện này đều là do con làm, mẫu thân không liên quan gì, người muốn đánh phải không, con chịu. Hoàng thượng muốn truy cứu, con cũng bằng lòng một mình gánh vác, không để cho quận vương phủ thêm phiền phức."
Thanh Hà quận vương chỉ ra cổng: “Vậy bây giờ đến Vệ gia nhận sai, chịu phạt, ta không quan tâm ngươi đã làm gì, người của Vệ gia tha thứ cho ngươi, chuyện này coi như chấm dứt, nếu không…"
Thanh Hà quận vương còn chưa dứt lời, nhưng Tưởng Nhu đã có thể đoán được, nếu không chờ Hoàng thượng truy cứu, không phải chỉ cần xin lỗi là xong.
“Phụ thân có thể cho con biết, Hoàng thượng còn nói thêm gì nữa không?" Tưởng Nhu không nhúc nhích, nhìn Thanh Hà quận vương rồi hỏi.
“Hoàng thượng nói, cả nhà Vệ gia trung thành, có người quên nhưng riêng ông ta không quên."
Trong lòng Tưởng Nhu chùng xuống, đây là Hoàng thượng muốn cho Vệ gia chỗ dựa sao: “Nhưng sao Hoàng thượng lại làm như vậy?"
Tưởng Nhu nghĩ mãi không ra, nếu Hoàng thượng có lòng bảo vệ Vệ gia, vậy tại sao lại ban hôn cho Vệ Vân Chiêu một người nam nhân?
Nhưng nàng ta nhanh chóng vui mừng, Hoàng thượng vẫn còn quan tâm đến Vệ gia, vậy tức là Vệ Vân Chiêu sẽ có một tương lai tươi sáng, sau này chắc chắn sẽ có địa vị cực cao, nếu mà nàng ta gả cho Vệ Vân Chiêu…
“Sau khi trang điểm con sẽ đến Vệ gia nhận lỗi, phụ thân yên tâm, con chắc chắn sẽ được Vệ gia tha thứ cho sự lỗ mãng của mình."
Tưởng Nhu nói xong liền dẫn theo nha hoàn về trong viện để trang điểm.
Thanh Hà quận vương thở dài, không biết con gái mình có suy nghĩ gì, nhưng thật sự tâm tư của bậc đế vương khó dò, trở mặt như trở bàn tay, Vệ gia không phải không xứng, chỉ là không dám xứng.
Quận vương phi cũng nghe được câu kia, sau khi Tưởng Nhu đi rồi bà ta hỏi Thanh Hà quận vương: “Lão gia, Hoàng thượng có ý gì?"
“Lòng quân khó dò, vẫn nên cách xa Vệ gia một chút, bà cố gắng dạy dỗ Nhu Nhi, nhanh chóng tìm cho nó mối hôn sự, kém chút cũng được, đừng nghĩ đến Vệ Vân Chiêu."
Thanh Hà quận vương không có ý định nói nhiều với vương phi, để lại vài câu rồi rời đi.
…
Hôm nay Vệ gia rất bận rộn, tiếp nhận từng chuyện, người đến cũng vậy.
Khi Vệ Vân Chiêu nghe nói Đổng lão gia tử và Đổng lão gia đến, hơi ngoài ý muốn, lần cuối hắn gặp hai người này là vào hai năm trước.
“Nếu đã tự đến cửa rồi, không cho vào là ta bất kính với trưởng bối, nên mời họ vào đi." Vệ Vân Chiêu dặn dò quản gia.
Giang Lâm ngáp một cái, đẩy hắn đến tiền viện gặp khách: “Hôm nay đúng là bận bịu, chúng ta còn chưa làm gì, Đổng gia đã tự chột dạ, từng nhóm từng nhóm một đến nhà."
Vệ Vân Chiêu quay đầu nhìn cậu: “Mệt rồi?"
Giang Lâm lắc đầu: “Hơi buồn ngủ, thấy hơi phiền, ta không muốn nhìn mặt của mấy người này."
Từ biểu hiện của Vệ phu nhân, Giang Lâm gần như đoán được cả nhà này là loại người gì.
“Nếu không muốn nhìn thì đừng nhìn." Vệ Vân Chiêu cầm tay Giang Lâm: “Lát nữa ngươi không cần nói, cứ giao cho ta là được, ta sẽ nhanh chóng đuổi bọn họ đi."
“Ừm, người vừa đi thì lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, ai đến cũng không gặp."
Hai cha con Đổng gia đã ở trong phòng ngồi uống trà, hai người chiếm vị trí chủ nhà, giống như đang ở nhà mình, thấy Vệ Vân Chiêu đến, hai người càng bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối, ngồi ngay ngắn tỏ vẻ uy nghiêm, chờ Vệ Vân Chiêu chào hỏi bọn họ.
Giang Lâm rất khó chịu, ngừng ngáp, chỉ vào chỗ của Đổng đại lão gia: “Ai mời người ngồi đó?"
Vệ Vân Chiêu là gia chủ của Vệ gia, ở nhà mình, chỉ cần không muốn khiêm tốn, hoàn toàn có thể ngồi ở ghế chủ.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Bỏ đi."
Giọng điệu hắn bình tĩnh gọi người: “Ông ngoại, đại cữu cữu, không biết hôm nay hai vị đến thăm là có chuyện gì?"
Thái độ này dĩ nhiên khiến hai người kia bất mãn, không hề kính trọng càng không thân thiết.
“Làm sao? Đã lâu không gặp, ngay cả ngoại công và cữu cữu ngươi cũng không muốn nhận?" Đổng đại lão gia nghiêm mặt chất vấn.
Vệ Vân Chiêu cười nói: “Quả thực là đã lâu không gặp, nếu hôm nay hai vị không đến thăm, Vân Chiêu cũng sắp quên mình còn có nhà ngoại, vẫn còn ông ngoại và cữu cữu."
Khi Vệ Túc vẫn còn, hai nhà qua lại nhiều, hoặc là nói người của Đổng gia rất chăm chỉ. Vệ Vân Chiêu biết được từ chỗ Tuân Thất, khi phụ thân hắn đưa tang, Đổng đại lão gia có tới dâng một nén nhang rồi đi ngay. Sau đó để nữ quyến trong nhà đến chăm sóc hắn một thời gian, trừ lần đó ra thì còn thêm lần Đổng đại phu nhân đến nhà hạ cổ Vệ Vân Kỳ.
Trong thời gian đó không tiếp tục qua lại nữa, vào thời điểm Vệ gia khó khăn nhất không đến hỏi thăm một câu, khi hắn trúng độc bất tỉnh, Đổng gia cũng không đưa bất cứ thứ gì, giống như hoàn toàn vạch rõ quan hệ với Vệ gia, không còn qua lại như trước.
Vệ Vân Chiêu cũng không ép, đối phương không muốn đến thì hắn sẽ không chủ động mời, nhưng việc Đổng gia không nên làm nhất chính là lợi dụng một đứa trẻ năm tuổi Vệ Vân Kỳ để bọn họ đạt được mục đích của mình.
Trong lòng hắn những người này kém xa Vệ Vân Kỳ, hắn sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho bọn họ.
Beta: Hạ Y
Tin tức truyền đi rất nhanh, Đổng gia bên kia đã biết chuyện trước khi Vệ Vân Chiêu dẫn thái y về Vệ gia.
Những người biết chuyện đều rất lo lắng, chau mày, phản ứng không giống nhau, nhưng bắt đầu có bất mãn với chuyện Vệ Vân Chiêu truyền đến tai Hoàng thượng, cũng có bất mãn với Vệ phu nhân Đổng thị.
Sắc mặt Đổng đại phu nhân không tốt, lúc này nghiêm mặt rất lâu, khó chịu nói: “Đổng gia sinh ra nàng ta, nuôi nấng nàng ta, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, ta thấy vốn trong lòng tiểu muội không có Đổng gia, chỉ có con trai."
Đổng đại lão gia xụ mặt cũng sinh lòng oán hận với muội muội mình, gần đây lão bám lấy Thanh Hà quận vương, tích cực thể hiện, Thanh Hà quận vương đã có ý muốn tiến cử lão lên chức, lần này Vệ gia lại gây chuyện cản trở lão, đương nhiên lão rất bất mãn.
Giữa con trai và con gái, tất nhiên Đổng lão phu nhân và lão gia tử sẽ thiên về con trai hơn, huống chi việc này còn liên quan đến tương lai toàn bộ dòng dõi của Vệ gia.
Đổng lão gia tử nói với Đổng lão phu nhân: “Bà đến Vệ gia một chuyến, bảo nó quản Vệ Vân Chiêu cho tốt, đừng ra ngoài làm hỏng việc. Vệ gia đã không ổn, chỉ có nhà mẹ đẻ mới có thể giúp nó không đến nỗi bị người ta bắt nạt, sỉ nhục, bảo nó nghe lời chút."
“Ôi chao, con dâu cả theo ta đi một chuyến, đi ngay bây giờ."
Mẹ chồng nàng dâu hai người vội vã ra cửa đến Vệ gia.
Ý tưởng này của Đổng gia Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm không biết, nếu biết, chắc chắn Giang Lâm sẽ cười nói cho bọn họ biết, thế nào gọi là gây chuyện, nhiêu đây mới chỉ là bắt đầu.
Quả thực cậu bắt đầu muốn làm to chuyện, Đổng gia đừng hòng ai được yên ổn.
Vệ Vân Chiêu dẫn thái y về phủ, nhưng Vệ phu nhân không phối hợp, nói gì cũng không chịu để cho thái y xem bệnh, một mực nói mình không có bệnh, xem ra là đã hạ quyết tâm phối hợp với nhà mẹ để gây sự.
Giang Lâm đứng bên cạnh Vệ Vân Chiêu, nhỏ giọng kể lại chuyện hôm nay sau khi hắn đi Vệ phu nhân tới tìm cậu nói chuyện.
Vệ Vân Chiêu để mặc Giang Lâm đẩy mình vào phòng, đứng bên cạnh giường, cách màng vải nhìn Vệ phu nhân trên giường: “Mẫu thân muốn hưu thư hay là hòa ly?"
*hưu thư: thư bỏ vợ.
*hòa ly: ly hôn dưới sự thỏa thuận của đôi bên, khác với hưu thư là đơn phương bỏ vợ.
Lời nói của hắn khiến bà kinh ngạc, Vệ phu nhân bật dậy: “Con có ý gì?"
Vệ Vân Chiêu nói: “Trong lòng mẫu thân chỉ có Đổng gia, phụ thân đã chết, Vệ gia cũng không còn gì đáng giá để mẫu thân lưu luyến, ta cảm thấy không bằng để mẫu thân tự do thì tốt hơn."
“Mẫu thân yên tâm, con trai bây giờ đã là gia chủ của Vệ gia, dù là hưu thư hay hòa ly đều có thể viết được, sáng nay vừa mới viết cho Chu thị, mẫu thân cũng biết mà."
Vệ phu nhân vén rèm bước xuống giường, vẻ mặt khó có thể tin được, ánh mắt đờ đẫn, bà chậm rãi bước đến trước mặt Vệ Vân Chiêu: “Con muốn đuổi ta đi?"
“Vân Chiêu, ta là mẹ con." Tay nàng chỉ về phía Giang Lâm: “Vậy mà con lại tin vào lời của tai tinh đó, muốn đuổi mẹ ruột đi sao?"
“Hóa ra mẫu thân vẫn còn biết người là mẹ ta, ta tưởng rằng mẫu thân chỉ biết mình là con gái của Đổng gia." Vẻ mặt Vệ Vân Chiêu đầy châm biếm.
Vệ phu nhân đối diện với ánh mắt lạnh băng không còn chút tình cảm của Vệ Vân Chiêu, bỗng nhiên hơi hoảng sợ: “Không phải… Vân Chiêu con nghe mẹ giải thích, không phải là mẹ vì Đổng gia, mẹ cũng là vì Vệ gia."
Vệ phu nhân hoảng loạn nói: “Chờ đại ca, là đại cữu cữu con thăng quan, chắc chắn ông ấy sẽ dìu dắt Vệ gia, đến lúc đó Vân Chiêu con sẽ không còn là một tiểu quan Ngũ phẩm nữa, đợi con làm quan lớn, Vệ gia có thể đứng lên lần nữa, mẹ làm vậy cũng là vì con."
“Vân Kỳ vẫn chỉ là một đứa trẻ, mẹ không nỡ để nó chịu đựng những thứ này, còn chính mẹ cả đêm không ngủ được, mẹ cũng không dễ chịu gì, nhưng mẹ hết cách rồi, bây giờ Vệ gia gặp nạn chỉ có Đổng gia chịu giúp Vệ gia, mẹ muốn các con có cuộc sống tốt đẹp, cho dù phải chịu đựng khó khăn mẹ cũng bằng lòng."
“Vân Chiêu, mẹ chỉ muốn tốt cho con, con nghe lời mẹ, đừng tiếp tục dính vào chuyện này nữa có được không?"
Hóa ra còn có nghĩa lớn như vậy, hy sinh mình và đứa con trai năm tuổi để đổi lấy tương lai tốt đẹp của cả nhà, vậy cũng quá vĩ đại rồi.
Giang Lâm nhỏ giọng nói thầm với Vệ Vân Chiêu: “Mẹ ngươi bị Đổng gia tẩy não hoàn toàn rồi, nói nhảm kiểu này cũng tin."
Tuy Vệ Vân Chiêu lần đầu nghe thấy hai chữ tẩy não, nhưng không thể không nói là rất thích hợp để miêu tả vào lúc này.
Vệ Vân Chiêu cười: “Thì ra là con hiểu lầm mẫu thân, hóa ra mẫu thân chỉ muốn tốt cho con."
Vệ phu nhân nghe Vệ Vân Chiêu nói như vậy, dường như thấy được hy vọng, gật đầu liên tục, ánh mắt đầy yêu thương: “Ôi, Chiêu Nhi cuối cùng con cũng hiểu nỗi khổ tâm của mẹ là tốt rồi, con và Vân Kỳ đều do mẹ sinh ra, sao mẹ có thể hại các con được chứ."
Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Mẫu thân nói đại cữu cữu có ý định dìu dắt Vệ gia, nhưng con nhớ ngày trước khi tổ mẫu đến tìm Đổng gia xin giúp đỡ là mẹ đón người về. Đổng gia đã có ý định dìu dắt Vệ gia vì sao ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không chịu giúp?"
Vệ phu nhân nhíu mày, bắt đầu giải thích: “Đó là bởi vì ngũ thúc con vô dụng, đại cữu cữu con cảm thấy để hắn chịu chút đau khổ mới tốt, lúc đó mới không đồng ý."
“Chịu chút đau khổ của mẫu thân là nhận hình xử trảm sao?"
“Vậy con có hơi sợ hợp tác với đại cữu cữu, con sợ con sẽ mất mạng tại chỗ!"
Giọng điệu hắn nặng thêm, khí thế khiếp người, Vệ phu nhân bị dọa sợ, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch.
Vệ Vân Chiêu không có ý vong vo cùng bà, thẳng thừng: “Thái y đến rồi, mẫu thân không muốn khám cũng phải khám, người không có quyền lựa chọn. Trừ phi người muốn con làm lớn chuyện của Đổng gia cho mọi người biết."
Đổng gia là điểm yếu, vì nhà mẹ đẻ, Vệ phu nhân dĩ nhiên phải xem bệnh.
Thái y nói trúng độc không nặng, chỉ là bị rối loạn thần kinh nên xuất hiện ảo giác, may là phát hiện sớm nên chỉ cần giải độc là được. Nếu chậm thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ bệnh đến phát điên, cuối cùng không trị được nữa rồi chết.
Nghe thấy từ sẽ chết, Vệ phu nhân rõ ràng rất sợ, miệng lẩm bẩm: “Sao lại như vậy? Đại tẩu nói là thuốc độc bình thường, không có việc gì, chỉ uống một ít thì không bị sao cả, làm sao lại, không thể nào, ta không tin…"
Thái y bốc thuốc, Giang Lâm giao cho Bạch Cập đi đun thuốc, sau đó Bạch Cập Bạch Vi cho Vệ phu nhân uống thuốc, nếu như không phối hợp thì đổ luôn, loại người tự mình tìm đường chết không đáng để đồng cảm.
Trước khi đi thái y còn bắt mạch cho Vệ Vân Chiêu, vẫn như trước, không loại bỏ được độc còn sót lại, mạch tượng hơi yếu, chân cũng không nhúc nhích được, thái y để lại thuốc cho Vệ Vân Chiêu, sau đó trở về cung.
Bên này thái y vừa mới đi, bên kia quản gia đã bảo người Đổng gia đến.
Giang Lâm cười nhạo: “Tích cực thật, rõ ràng là chột dạ."
Vệ phu nhân nghe thấy vậy, lập tức xuống giường, sai quản gia: “Nhanh, nhanh mời người vào."
Quản gia không nhúc nhích, đang chờ ý của Vệ Vân Chiêu.
Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân bị bệnh, không tiếp khách."
Quản gia đáp lại rồi xoay người rời đi, Vệ phu nhân cuống lên: “Vân Chiêu, bà ngoại và đại cữu mẫu của con đến, đều là trưởng bối, sao lại chặn người ở ngoài cửa."
Vệ Vân Chiêu hỏi lại: “Vậy con phải làm thế nào? Tìm người trói bọn họ lại tống đến nha môn, lấy tội danh mưu hại đứa trẻ năm tuổi?"
“Nếu mẫu thân cảm thấy con khoan dung quá mức, con có thể chiều theo ý của mẫu thân." Vệ Vân Chiêu nói xong liền muốn gọi người đến.
Vệ phu nhân tiến lên nắm lấy tay Vệ Vân Chiêu, lắc đầu với hắn: “Đừng, Chiêu Nhi đừng, bọn họ không phải là cố ý, đều là do người của Quận vương phủ ép buộc bọn họ, không phải lỗi của bọn họ."
Vệ Vân Chiêu đẩy tay Vệ phu nhân ra: “Con biết, oan có đầu nợ có chủ, con sẽ tính toán từ từ với bọn họ."
Nói xong, liền bảo Giang Lâm đẩy hắn đi, để lại Vệ phu nhân hồn bay phách lạc nhìn bóng lưng của hai người.
Trong lòng Vệ phu nhân hiểu rõ, bọn họ trong miệng Vệ Vân Chiêu tất nhiên bao gồm có người của Đổng gia, bởi vì tai tinh kia đã nói với cậu sẽ tìm Đổng gia gây chuyện, Vân Chiêu đã bị cậu mê hoặc.
…
Ngoài cổng Vệ gia, hiển nhiên Đổng lão phu nhân và Đổng đại phu nhân không ngờ rằng Vệ gia không cho bọn họ vào cửa.
Lần trước Đổng đại phu nhân đến không đợi bẩm báo đã vào thẳng nhà, hôm nay đợi đi bẩm báo rất lâu thì lại không cho vào.
Đổng đại phu nhân bắt đầu cáu kỉnh mắng người, cơ thể người gác cổng vẫn thẳng tắp, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, giống như không nghe thấy.
Quản gia nói rồi, nếu làm xong việc, Thiếu phu nhân vui vẻ sẽ thưởng tiền cho bọn họ, bây giờ Thiếu phu nhân không thiếu tiền.
Người gác cổng không đáp, Đổng đại phu nhân và Đổng lão phu nhân biết thân biết phận, cũng không chịu mất mặt xin người gác cổng đi vào trong báo một tiếng, chỉ có thể tức giận không cam lòng rời đi.
Vừa lên xe ngựa, Đổng đại phu nhân mở miệng mắng: “Một tiểu quan Ngũ phẩm mà dám ngang ngược như vậy, ta nhổ vào, sớm muộn gì ngay cả chức tiểu quan Ngũ phẩm này cũng không còn, cái thứ gì chứ."
Đổng lão phu nhân không hùa theo mấy lời này, chỉ giục người đánh xe mau mau trở về, Vệ gia không cho vào, cứ lời qua tiếng lại như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nói là do Thanh Hà quận vương phủ sai bảo, nhưng quận vương phủ không thừa nhận, những chuyện kia tất cả đều là do con dâu cả ra tay, ngộ ngỡ quận vương phủ muốn đẩy tất cả chuyện này lên đầu bọn họ, Đổng lão phu nhân không dám nghĩ đến hậu quả.
Trên đường Đổng đại phu nhân không ngừng chửi mắng, Đổng lão phu nhân nghe thấy hơi phiền, mắng lại: “Ngậm miệng, cũng tại ngươi, ai bảo ngươi nhiều chuyện đắc tội với quận vương phủ, nếu không lấy đâu ra nhiều chuyện như bây giờ."
Đổng đại phu nhân bĩu môi: “Con chỉ nói chuyện với người, ai mà biết được, hơn nữa, bây giờ ở bên ngoài cũng không còn ai bàn tán chuyện Tưởng Nhu không sinh được con, tất cả đều đã qua rồi."
Đổng lão phu nhân hừ một tiếng: “Nếu không phải đổ chuyện này lên đầu Minh Phương, bây giờ Đổng gia sẽ gặp nạn, con trai ngươi mới thiệt thòi."
Đổng lão phu nhân đánh bà ta hai cái: “Đều là do cái miệng này của ngươi, còn chưa dừng lại, nếu cái miệng của ngươi còn dám nói linh tinh, cẩn thận ta đánh nát miệng ngươi."
Đổng đại phu nhân không dám nói nữa, ngồi im giả câm giả điếc.
Trở về phủ, Đổng lão phu nhân gọi tất cả mọi người đến để bắt đầu bàn bạc cách đối phó, thứ nhất phải phòng thủ việc quận vương phủ đẩy chuyện này lên đầu bọn họ, hai là phải đề phòng Vệ gia làm lớn chuyện này.
Điều mà Đổng gia lo lắng nhất chính là Vệ gia sẽ làm lớn chuyện, hơn nữa còn liên quan đến hạ cổ, Hoàng thượng ghét nhất thuật vu cổ, chuyện này mà ồn ào sợ rằng toàn bộ Đổng gia đều đi đời.
Đổng đại lão gia bắt đầu hối hận: “Can đầu chớ nên đáp ứng việc hạ cổ, nó vẫn còn là trẻ con, Vệ Vân Chiêu lại thương đệ đệ, sợ rằng lúc này không ổn." Nói xong còn oán trách liếc nhìn Đổng đại phu nhân.
Đổng đại phu nhân không vui: “Khi xảy ra chuyện thì trách ta, lúc trước các người đều gật đầu, nếu không phải vì chức quan của ông, ta sẽ làm chuyện như vậy sao? Đứa trẻ kia ngoan ngoãn lại nghe lời, ta cũng không đành lòng."
“Được rồi, bây giờ nói những thứ này thì có tác dụng gì, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách ổn định Vệ gia lại." Đổng lão gia tử lên tiếng hòa hoãn.
“Cha, ngay cả mặt Vệ Vân Chiêu chúng ta cũng không gặp được, việc này không dễ xử lý."
Đổng lão gia tử đứng dậy: “Ta đi gặp nó, ta không tin ông ngoại đây tự mình đi gặp nó, mà nó dám từ chối không cho ta vào cửa!"
Đổng đại lão gia nói muốn đi cùng, xe ngựa vừa về đến Đổng gia lại bắt đầu đi đến Vệ gia.
…
Ở bên khác, Thanh Hà quận vương phủ cũng không bình tĩnh được, bởi vì Thanh Hà quận vương bị Hoàng thượng triệu vào cung.
Quận vương phi cuống cuồng, không ngừng trách Tưởng Nhu chớ nên làm những việc này, nhất là không nên uy hiếp tất cả đại phu ở Thịnh Kinh, đây khác nào là đang gây hấn với thiên uy.
Tưởng Nhu vẫn lạnh mặt không phản ứng gì nhiều: “Phụ thân không biết chuyện, cho dù Hoàng thượng có triệu ông vào cung cũng không hỏi ra được gì. Cổ trùng là do người của Đổng gia nuôi, cảnh cáo đại phu không được đến Vệ gia xem bệnh là hạ nhân làm, cùng lắm thì quận vương phủ phạm phải tội quản giáo không nghiêm, bây giờ Hoàng thượng cần phụ thân để làm việc, sẽ không tức giận với quận vương phủ.
Ngoài miệng Tưởng Nhu nói đơn giản như chỉ cần mở mồm là đẩy hết sạch tất cả mọi chuyện lên đầu người khác còn bản thân thì sạch sẽ, nhưng trong lòng cũng đang đánh trống, chỉ sợ Hoàng thượng muốn tra kỹ chuyện này, còn muốn truy cứu thêm.
“Nhưng phụ thân con về sẽ tức giận, lần trước chuyện tính toán người của Vệ gia phụ thân con đã cảnh cáo ta rồi, bây giờ lại là Vệ gia, chắc chắn phụ thân con…"
“Vậy thì sao!" Quận vương phi còn chưa dứt lời đã bị Tưởng Nhu lớn tiếng cắt ngang: “Nếu không phải do Vệ gia, thì con cũng không đến bây giờ còn chưa gả đi được, để rồi bị tất cả mọi người ở Thịnh Kinh chê cười là bà cô không ai thèm lấy?“
“Coi như là con trả thù Vệ gia, là Vệ gia hại con trước!"
Tưởng Nhu hơi kích động, quận vương phi thở dài, an ủi con gái: “Nhưng con cũng biết những lời kia đâu phải là do Vệ phu nhân lan truyền."
Tưởng Nhu cười lạnh: “Biết thì sao, dù sao Đổng gia nói Vệ Đổng thị lan truyền, bà ta lại không phản bác, muốn trách thì trách bà ta có nhà mẹ đẻ quá tốt, toàn tâm toàn ý muốn hại bà ta."
“Nhu Nhi, mẹ biết hai năm qua con không thoải mái gì, cũng phải chịu khổ, là mẹ vô dụng, năm đó không bảo vệ con thật tốt. Nhưng mẹ vẫn muốn khuyên con, sau lần này hãy thu tay lại, ta cảm thấy Vệ gia hơi quỷ quái, không dễ đối phó."
Tưởng Nhu nhìn người phụ nữ đau khổ trước mặt, hơi mềm lòng: “Chuyện năm đó không trách người được, muốn trách thì trách mắt con bị mù, không nhìn ra dã tâm của tiện nhân kia. Còn Vệ gia, chẳng qua là con không cam lòng."
“Nếu năm đó Vệ Vân Chiêu không từ chối con, Vệ gia chắc chắn sẽ không đi đến bước đường này như ngày hôm nay. Mà bây giờ hắn thà lấy một nam nhân cũng không chịu nhìn con thêm một cái, dựa vào cái gì? Tưởng Nhu con ngoại trừ không thể có thai, có điểm nào không xứng với Vệ Vân Chiêu hắn chứ, hắn thà muốn một nam nhân cũng không muốn con. Con ngây ngốc đợi hắn ha năm ròng, cuối cùng lại đợi được kết quả như vậy, mẫu thân, người bảo con làm sao bỏ được."
Quận vương phi nói: “Không phải Vệ Vân Chiêu muốn cưới nam nhân, là Hoàng thượng ban hôn, Vệ Vân Chiêu không dám từ chối, nếu ta sớm biết con chưa chết tâm với nó, khi đó ta đã để cho cha con thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn."
Lòng Tưởng Nhu run lên, nàng ta không dám đáp lại câu này, bởi vì nàng ta chột dạ.
Nàng ta thích Vệ Vân Chiêu, nhưng không thích sâu nặng đến vậy, hơn nữa nàng ta thích Vệ Vân Chiêu còn sống, nàng ta chưa bao giờ muốn gả cho một kẻ hấp hối sắp chết để xung hỉ. Nếu nàng ta thực sự có tâm, không cần người khác phải nói, nàng ta sẽ chủ động nói ra.
Nhưng nàng ta không làm vậy, trong lòng nàng ta biết rõ ràng là vì cái gì.
Nhưng Tưởng Nhu sẽ không nói ra, bây giờ Vệ Vân Chiêu tỉnh rồi, mặc dù chân không thể đi được, nhưng Tưởng Nhu cảm nhận được hắn có thể đứng lên, sau này tiền đồ vô lượng. Nàng ta chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, là Vệ Vân Chiêu phụ bạc nàng ta, nàng ta si tình đợi Vệ Vân Chiêu hai năm ròng, đến bây giờ vẫn chưa gả đi.
Nàng ta muốn Vệ Vân Chiêu áy náy với mình, còn muốn Vệ Vân Chiêu phải lấy nàng ta.
Tưởng Nhu nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, bây giờ vẫn chưa muộn, chờ chuyện này trôi qua, con sẽ khiến Vệ Vân Chiêu bỏ Giang Lâm, tình nguyện đến cửa cầu hôn con."
Thấy gương mặt tràn đầy tự tin của con gái, quận vương phi không biết nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành, cảm thấy chuyện này không dễ qua như vậy.
Hai mẹ con đợi hơn nửa ngày, Thanh Hà quận vương mới từ trong cung trở về.
Quận vương phi ra đón: “Quận vương về rồi, Hoàng thượng triệu ông vào cung có chuyện gì…."
Quận vương phi chưa dứt lời đã bị quận vương đẩy sang một bên, ông đi thẳng đến chỗ Tưởng Nhu, vừa đến gần đã giáng cái tát lên mặt Tưởng Nhu: “Nghiệt nữ, ngươi muốn chết cũng đừng kéo toàn bộ quận vương phủ xuống chôn cùng ngươi, ngươi không xứng!"
Cái tát này giáng xuống khiến người trong phòng đều sửng sốt, vẻ mặt Thanh Hà quận vương đầy tức giận, hai mắt đỏ ngầu như muốn phun lửa.
Tưởng Nhu đặt tay lên mặt, sững sờ nhìn Thanh Hà quận vương: “Phụ thân, người đánh con?"
“Ta không chỉ đánh ngươi, ta còn muốn đánh ngươi tiếp, đồ vô sỉ, gan to bằng trời, có phải cho ngươi thêm vài lá gan nữa là ngươi dám tạo phản phải không!"
Thanh Hà quận vương lại giơ tay lên muốn đánh xuống, nhưng quận vương phi nhào tới nắm lấy tay ông: “Quận vương, lão gia, ông làm cái gì vậy hả, có gì thì từ từ nói, Nhu Nhi là cô nương, sao có thể đánh nó."
Thanh Hà quận vương hất tay quận vương phi, tức giận nói: “Nếu nó là con trai thì bây giờ cả nhà chúng ta đoàn tụ ở dưới đất."
“Không phải ngươi muốn biết Hoàng thượng triệu ta vào cung để làm gì sao, vậy ta nói cho ngươi biết, Hoàng thượng hỏi ta có muốn ngồi lên ngai vàng hay không!"
Một câu nói khiến thân thể quận vương phi chấn động, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.
Quận vương phi lẩm bẩm lắc đầu: “Làm sao lại như vậy? Không thể nào, chúng ta chưa từng có tâm tư như vậy, chỉ là không cho vài đại phu đến Vệ gia xem bệnh thôi mà, tuyệt đối không có tâm tư nào khác."
Thanh Hà quận vương cười lạnh: “Thế nào? Ngươi còn muốn có tâm tư khác? Dưới chân thiên tử, dám ỷ thế hiếp người, một tay che trời, ngươi còn ngại chưa đủ sao?"
“Thái tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng không dám làm chuyện như vậy, quận vương phủ là cái thá gì mà dám đi uy hiếp đại phu không cho đi khám bệnh cho người khác, ngươi nói ta nghe, quận vương phủ tính là cái gì?"
Quận vương phi chỉ khóc lóc lắc đầu, không dám nói nữa.
Tưởng Nhu bình tĩnh lại sau cái tát đó, kéo quận vương phi ra đằng sau mình, nói với Thanh Hà quận vương: “Phụ thân, tất cả chuyện này đều là do con làm, mẫu thân không liên quan gì, người muốn đánh phải không, con chịu. Hoàng thượng muốn truy cứu, con cũng bằng lòng một mình gánh vác, không để cho quận vương phủ thêm phiền phức."
Thanh Hà quận vương chỉ ra cổng: “Vậy bây giờ đến Vệ gia nhận sai, chịu phạt, ta không quan tâm ngươi đã làm gì, người của Vệ gia tha thứ cho ngươi, chuyện này coi như chấm dứt, nếu không…"
Thanh Hà quận vương còn chưa dứt lời, nhưng Tưởng Nhu đã có thể đoán được, nếu không chờ Hoàng thượng truy cứu, không phải chỉ cần xin lỗi là xong.
“Phụ thân có thể cho con biết, Hoàng thượng còn nói thêm gì nữa không?" Tưởng Nhu không nhúc nhích, nhìn Thanh Hà quận vương rồi hỏi.
“Hoàng thượng nói, cả nhà Vệ gia trung thành, có người quên nhưng riêng ông ta không quên."
Trong lòng Tưởng Nhu chùng xuống, đây là Hoàng thượng muốn cho Vệ gia chỗ dựa sao: “Nhưng sao Hoàng thượng lại làm như vậy?"
Tưởng Nhu nghĩ mãi không ra, nếu Hoàng thượng có lòng bảo vệ Vệ gia, vậy tại sao lại ban hôn cho Vệ Vân Chiêu một người nam nhân?
Nhưng nàng ta nhanh chóng vui mừng, Hoàng thượng vẫn còn quan tâm đến Vệ gia, vậy tức là Vệ Vân Chiêu sẽ có một tương lai tươi sáng, sau này chắc chắn sẽ có địa vị cực cao, nếu mà nàng ta gả cho Vệ Vân Chiêu…
“Sau khi trang điểm con sẽ đến Vệ gia nhận lỗi, phụ thân yên tâm, con chắc chắn sẽ được Vệ gia tha thứ cho sự lỗ mãng của mình."
Tưởng Nhu nói xong liền dẫn theo nha hoàn về trong viện để trang điểm.
Thanh Hà quận vương thở dài, không biết con gái mình có suy nghĩ gì, nhưng thật sự tâm tư của bậc đế vương khó dò, trở mặt như trở bàn tay, Vệ gia không phải không xứng, chỉ là không dám xứng.
Quận vương phi cũng nghe được câu kia, sau khi Tưởng Nhu đi rồi bà ta hỏi Thanh Hà quận vương: “Lão gia, Hoàng thượng có ý gì?"
“Lòng quân khó dò, vẫn nên cách xa Vệ gia một chút, bà cố gắng dạy dỗ Nhu Nhi, nhanh chóng tìm cho nó mối hôn sự, kém chút cũng được, đừng nghĩ đến Vệ Vân Chiêu."
Thanh Hà quận vương không có ý định nói nhiều với vương phi, để lại vài câu rồi rời đi.
…
Hôm nay Vệ gia rất bận rộn, tiếp nhận từng chuyện, người đến cũng vậy.
Khi Vệ Vân Chiêu nghe nói Đổng lão gia tử và Đổng lão gia đến, hơi ngoài ý muốn, lần cuối hắn gặp hai người này là vào hai năm trước.
“Nếu đã tự đến cửa rồi, không cho vào là ta bất kính với trưởng bối, nên mời họ vào đi." Vệ Vân Chiêu dặn dò quản gia.
Giang Lâm ngáp một cái, đẩy hắn đến tiền viện gặp khách: “Hôm nay đúng là bận bịu, chúng ta còn chưa làm gì, Đổng gia đã tự chột dạ, từng nhóm từng nhóm một đến nhà."
Vệ Vân Chiêu quay đầu nhìn cậu: “Mệt rồi?"
Giang Lâm lắc đầu: “Hơi buồn ngủ, thấy hơi phiền, ta không muốn nhìn mặt của mấy người này."
Từ biểu hiện của Vệ phu nhân, Giang Lâm gần như đoán được cả nhà này là loại người gì.
“Nếu không muốn nhìn thì đừng nhìn." Vệ Vân Chiêu cầm tay Giang Lâm: “Lát nữa ngươi không cần nói, cứ giao cho ta là được, ta sẽ nhanh chóng đuổi bọn họ đi."
“Ừm, người vừa đi thì lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách, ai đến cũng không gặp."
Hai cha con Đổng gia đã ở trong phòng ngồi uống trà, hai người chiếm vị trí chủ nhà, giống như đang ở nhà mình, thấy Vệ Vân Chiêu đến, hai người càng bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối, ngồi ngay ngắn tỏ vẻ uy nghiêm, chờ Vệ Vân Chiêu chào hỏi bọn họ.
Giang Lâm rất khó chịu, ngừng ngáp, chỉ vào chỗ của Đổng đại lão gia: “Ai mời người ngồi đó?"
Vệ Vân Chiêu là gia chủ của Vệ gia, ở nhà mình, chỉ cần không muốn khiêm tốn, hoàn toàn có thể ngồi ở ghế chủ.
Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Bỏ đi."
Giọng điệu hắn bình tĩnh gọi người: “Ông ngoại, đại cữu cữu, không biết hôm nay hai vị đến thăm là có chuyện gì?"
Thái độ này dĩ nhiên khiến hai người kia bất mãn, không hề kính trọng càng không thân thiết.
“Làm sao? Đã lâu không gặp, ngay cả ngoại công và cữu cữu ngươi cũng không muốn nhận?" Đổng đại lão gia nghiêm mặt chất vấn.
Vệ Vân Chiêu cười nói: “Quả thực là đã lâu không gặp, nếu hôm nay hai vị không đến thăm, Vân Chiêu cũng sắp quên mình còn có nhà ngoại, vẫn còn ông ngoại và cữu cữu."
Khi Vệ Túc vẫn còn, hai nhà qua lại nhiều, hoặc là nói người của Đổng gia rất chăm chỉ. Vệ Vân Chiêu biết được từ chỗ Tuân Thất, khi phụ thân hắn đưa tang, Đổng đại lão gia có tới dâng một nén nhang rồi đi ngay. Sau đó để nữ quyến trong nhà đến chăm sóc hắn một thời gian, trừ lần đó ra thì còn thêm lần Đổng đại phu nhân đến nhà hạ cổ Vệ Vân Kỳ.
Trong thời gian đó không tiếp tục qua lại nữa, vào thời điểm Vệ gia khó khăn nhất không đến hỏi thăm một câu, khi hắn trúng độc bất tỉnh, Đổng gia cũng không đưa bất cứ thứ gì, giống như hoàn toàn vạch rõ quan hệ với Vệ gia, không còn qua lại như trước.
Vệ Vân Chiêu cũng không ép, đối phương không muốn đến thì hắn sẽ không chủ động mời, nhưng việc Đổng gia không nên làm nhất chính là lợi dụng một đứa trẻ năm tuổi Vệ Vân Kỳ để bọn họ đạt được mục đích của mình.
Trong lòng hắn những người này kém xa Vệ Vân Kỳ, hắn sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho bọn họ.
Tác giả :
Bán Nguyệt Tinh