Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
Chương 72-73

Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 72-73

Chương 72:


Lúc ấy Đường Thọ đang học tiểu học, ba Đường cùng mẹ Đường đang nháo muốn ly hôn, ba Đường liền không muốn về nhà.

Thật vất vả về nhà được một chuyến thì cũng không ngừng cãi vã, sau đó lại là những ngày tháng không về nhà.

Những khi như vậy, mẹ Đường sẽ khóc, mới đầu còn tốt, đầu tiên chỉ là mắng ba Đường, sau đó lại mắng đối tượng khác câu dẫn ba Đường là hồ ly tinh, sau đó đối tượng bị mắng liền biến thành cậu.

Đường mẹ từ một người mẹ ôn nhu thiện lương biến thành một người đàn bà đanh đá lôi thôi lếch thếch, há mồm ra toàn là oán trời trách đất cùng chửi rủa.

Những hành vi như vậy hiển nhiên khiến người Đường cha thi thoảng mới trở về một lần càng đẩy ra xa hơn, dần dần ngay cả điện thoại của Đường mẹ cũng bị Đường cha kéo vào sổ đen.

Lúc này Đường mẹ giống như là bước vào đường cùng, cả ngày âm u dọa người, bắt đầu làm quen với rượu.

Không ngày nào là bà không say, mà sau khi say rượu bà thường lôi Đường Thọ ra hết đánh rồi mắng, đem mọi oán hận cùng tức giận đối với Đường cha phát tiết hết lên người Đường Thọ.

Hận Đường cha không màng tình nghĩa phu thê bao năm, nói chạy theo người liền chạy.

Lại hận Đường Thọ vô dụng, cũng không biết gọi điện thoại cho hắn, nói chút lời ngọt ngào, cầu xin cha không vứt bỏ cái gia đình này.

Đường Thọ lúc đó vẫn chỉ là một hài tử, nhìn mẫu thân say khướt hoàn toàn mất đi lý trí thì sợ hãi chỉ biết khóc, nhưng tiếng khóc của cậu không kéo nổi lý trí của mẹ về, ngược lại càng thêm kích thích thần kinh của bà, đánh càng thêm tàn nhẫn.

Sau đó, Đường Thọ liền biết dù có khóc cũng không đổi lấy được sự thương hại của mẹ, chỉ sẽ khiến mẹ hành hung càng thêm mạnh tay liền không còn khóc và cầu xin nữa.

Khi nào thật sự bị đánh tới không chịu nổi nữa thì chạy trốn dưới gậm giường, trong ngăn tủ, dưới gầm bàn, đó đều là những nơi có thể giúp Đường Thọ tránh được đòn roi.

Đáng tiếc, sau đó vẫn bị mẹ Đường làm đủ mọi cách kéo ra để tiếp tục đánh.

Ngày đó mẹ Đường uống rất nhiều rượu, Đường Thọ trốn ở trong căn phòng nhỏ của mình, xuyên qua cái cửa đã đóng chặt mà vẫn còn ngừi thấy mùi rượu nồng nặc, cậu thậm chí chỉ hận không thể cuộn tròn người rồi dung nhập vào trong tường, nhưng chung quy cậu cũng không biết thuật ẩn thân, bị mẹ Đường kéo ra khỏi phòng và đánh.

Một lần này mẹ Đường ra tay thật tàn nhẫn, quyền cước dừng lại ở trên người cậu tựa như đánh lục phủ ngũ tạng của cậu lệch ra khỏi vị trí, ngay cả sức để kêu lên cậu cũng không có, trong cảm nhận của cậu chỉ có đau và đau, rốt cuộc sau đó cậu hôn mê bất tỉnh mới có thể coi như được giải thoát khỏi cơn đau ấy.

Khi tỉnh lại cũng không biết là đã mấy ngày sau, cậu đang nằm trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt, vây quanh giường bệnh là người một nhà đã lâu không thấy.

Hai người ca ca ở trọ ở trường đều đã về, còn có người cha đã lâu không thấy mặt kia của cậu, và người mẹ đang ngồi gần ở giường bệnh nhất.

Giờ phút này trong mắt Đường mẹ đều là nước mắt hối hận, thấy cậu tỉnh liền kích động đứng lên, Đường Thọ nhìn thấy Đường mẹ liền mấp máy môi nói gì đó, Đường mẹ phải để sát tai vào mới nghe thấy câu đầu tiên nhi tử nói là:"Mẹ, về sau ta sẽ nghe lời, cầu ngài đừng đánh ta, ta đau quá!"
Nghe rõ Đường Thọ nói, người Đường gia đều khóc, sau lại không biết Đường mẹ nới với Đường cha thế nào, tóm lại Đường cha đã trở lại, không có cả ngày không về nhà nữa, Đường mẹ trong một đêm lại biến về người mẹ ôn nhu hiền lành trước đây.


Nhưng Đường Thọ đã sinh ra bóng ma, sau khi trở về nhà, Đường mẹ chỉ cần hơi to tiếng một chút, hay là người một nhà uống chút rượu chúc mừng, hoặc là nhìn thấy một người lạ say sỉn đều có thể khiến Đường Thọ nhớ tới khi còn nhỏ suýt nữa bị mẹ đánh tới chết kia, toàn thân đều run rẩy cuộn thành một đoàn.

Sau lớn thêm một chút, Đường Thọ thành niên, đã học được cách che giấu, không đem sợ hãi biểu lộ ra một cách trắng trợn ra như vậy, người Đường gia cho rằng cậu đã quên đi đoạn ký ức đó.

Đường cha cùng Đường mẹ có khi khắc khẩu, thời điểm bực bội liền sẽ đối với Đường Thọ oán giận vài câu.

Nói nếu không phải vì cậu, hắn đã sớm cùng Đường mẹ ly hôn, sở dĩ không ly hôn là vì hắn biết, Đường mẹ sẽ không đem quyền nuôi dưỡng Đường Thọ cho hắn, chỉ biết lấy Đường Thọ uy hiếp hắn, mà hắn sợ Đường Thọ tiếp tục bị bà ta ngược đãi, mới bất đắc dĩ hòa hảo với Đường mẹ miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.

Đường mẹ lại từ sau khi Đường cha trở về, liền biến thành người mẹ ôn nhu trước kia, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh, luôn vây quanh Đường Thọ.

Chỉ là đôi mắt thi thoảng nhìn về phía Đường Thọ sẽ toát ra vài phần áy náy, đối với Đường Thọ càng thêm nuông chiều.

Khi Đường Thọ mới xuyên qua đây, thân thể bệnh tật thập phần nguy hiểm, nằm ở trên giường thở thôi cũng thấy mệt.

Hùng Tráng Sơn sẽ nấu cho cậu thịt cùng trứng gà, nói Hùng Tráng Sơn nấu thịt chính là cho thịt vào trong nước nấu lên, nước còn chưa có sôi thật liền mang miếng thịt còn dính máu mang lên cho Đường Thọ ăn, Đường Thọ ăn không vô đều phun ra.

Hùng Tráng Sơn ngượng ngùng mà vuốt vuốt cái mũi, biết ngày tháng mình trải qua có chút qua loa, liền mời thôn dân lại đây trợ giúp nấu cơm.

Ngày tháng sinh hoạt của Hùng gia vẫn luôn không kém, có gà vịt ngỗng, còn có dê và heo.

Ngày thường Hùng Tráng Sơn còn có thể giúp người ta giết súc vật kiếm tiền, cũng có thể lên núi săn thú, lương thực trong nhà ngoài nộp thuế thì đều giữ lại để ăn.

Không có áp lực sinh hoạt gì, hơn nữa Hùng Tráng Sơn lại từng tòng quân, những binh lính từ trong quân doanh ra đều ham mê rượu, nhưng Hùng Tráng Sơn lại không có cái ham mê này, không có việc gì sẽ không động đến rượu.

Một lần, Hùng Tráng Sơn uống có chút nhiều, trên gương mặt có chút say, y vừa đi tới chỗ Đường Thọ vừa nấc cụt, khiến Đường Thọ nhớ tới đoạn ký ức khi còn nhỏ kia.

Cậu chịu đựng run rẩy, liều mạng nói với chính mình, không cần sợ hãi, hết thảy đều đã qua.

Chính là đối diện với cậu chính là Hùng Tráng Sơn, trời sinh gương mặt có chút hung ác, ngay khi y giơ tay lên muốn động vào má cậu, trong nháy mắt cái gì cậu cũng quên hết.

Đường Thọ cuộn tròn thân thể, hai tay ôm lấy chính mình, đem bản thân nhét vào chiếc tủ duy nhất trong phòng, run rẩy khẩn cầu nói:"Đừng đánh ta, cầu ngươi đừng đánh ta, ta sẽ nghe lời, chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời ngươi."
Vô luận Hùng Tráng Sơn dỗ dành như thế nào Đường Thọ cũng không chịu đi ra, Hùng Tráng Sơn lại không dám cường ngạnh kéo ra, cũng phát hiện trước đó hẳn là cậu đã phát sinh chuyện gì, sợ cậu sau khi y uống say, liền bỏ trốn ra ngoài.

Đó là đoạn thời gian Đường Thọ tới Hùng gia, lần đầu tiên Hùng Tráng Sơn không ngủ cùng Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn ngồi bên ngoài của phòng cả một đêm, khi mùi rượu trên người bay đi hết mới dám về phòng.

Sau chuyện đó, Hùng Tráng Sơn cũng không chạm qua rượu, trong nhà Hùng gia cũng không xuất hiện rượu nữa, nhưng Đường Thọ trước sau nhớ rõ, khi cậu vừa tới, Hùng Tráng Sơn mỗi ngày đều dậy sớm uống một ngụm rượu rồi mới đi ra ngoài làm việc.

Mỗi khi Hùng Tráng Sơn uống rượu, uống đến no say, khuôn mặt vốn hung ác kia cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, thậm chí nếu không có rượu thì không thể ăn cơm, nhưng có lẽ vì một lần kia, Hùng Tráng Sơn đã hoàn toàn giữ giới, từ đó đã không còn biết rượu là cái gì.

"Phu lang...!Phu lang...!" Hùng Tráng Sơn gọi hai tiếng, mới đưa Đường Thọ từ trong kí ức kéo ra.

Đối diện với hai mắt của người thương, bỗng nhiên có cảm giác chuyện cũ nhẹ nhàng như mây khói.

Sau lần sự kiện đó khi còn nhỏ, cậu liền hy vọng có gia đình nhỏ thuộc về mình, tìm bạn gái, ở bên nhau khi hoạn nạn, tuyệt đối sẽ đối tốt với nàng, cũng mong nàng sẽ đau lòng cậu.

Hiện tại có Hùng Tráng Sơn, trừ bỏ chuyện y là nam nhân, hết thảy đều hoàn mỹ vượt qua tưởng tượng của Đường Thọ.

Chính là, nam nhân thì có quan hệ gì.

Có thể vì cậu trong lúc vô ý nói ra một câu mà đánh cược tính mạng (nhắc cho bạn nào qên đó là vụ Hùng Tráng Sơn đi săn dê làm chăn lông cho Đường Thọ mà bị thương ở đùi được ba người đỡ cáng về đó ạ) , có thể vì cậu mà bỏ đi thứ mà mình yêu thích (rượu) , người nam nhân này nguyện thay đổi chính mình tất cả chỉ vì cậu.

Đường Thọ nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu nên cảm thấy may mắn vì có y bồi bên cạnh người.

"Nhị lang." Đường Thọ nói:"Kỳ thật ngươi có thể uống một chút rượu, chỉ cần không uống say, ta sẽ không sợ hãi, cho nên ngươi không cần vì ta....!"
Hùng Tráng Sơn đánh gãy lời Đường Thọ chưa nói hết, quả quyết nói:"Cùng với rượu so sánh, ngươi mới quan trọng nhất với ta."
Nhìn vẻ mặt kiên quyết, đầy mặt viết việc này không có gì mà phải lựa chọn của Hùng Tráng Sơn, trong lòng Đường Thọ tràn ngập hạnh phúc, không khỏi tiến sát vào trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn ngươi, cảm ơn đã làm hết thảy vì ta.".

Hùng Tráng Sơn đem người ôm lấy, hơi dùng lực một chút liền đem người bế lên đặt trên đùi mình:"Phu lang, ngươi là phu lang của ta, đây đều không phải là chuyện đương nhiên sao."
"Đây là nhà chúng ta, ngươi muốn sao liền vậy, không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai, ngày mai ta liền kêu người viết đề ngoài cửa, bất luận kẻ nào đến chốn đào nguyên đều không được uống rượu.

Như vậy có được không?"
Đường Thọ ghé vào trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn hạnh phúc nói:"Hảo."
Huyện lệnh đáp ứng phê chuẩn, Đường Thọ liền không khách khí mà chọn ra mấy lô đất, tiền cũng không vội đưa, dù sao huyện lệnh cũng đáp ứng không lấy lãi.

Xưởng tạo giấy có người của quan gia bên trong, tuyển người đều là người của trấn Ngọc Lâm, người thôn Hạnh Hoa không ai dám nói ra câu nghi ngờ.

Nhưng xưởng thực phẩm bất đồng, đây hoàn toàn là sản nghiệp của Hùng gia, liền có vài thôn dân có tâm tư, đi tìm lý chính Chu Hà nói chuyện.

"Xưởng tạo giấy kia chúng ta không nói, là gia nghiệp của hoàng thất, Hùng gia chỉ thay mặt bán ra, rốt cuộc không được làm chủ, nhưng xưởng làm thực phẩm này là của chính hắn, lúc này như thế nào cũng tới lượt thôn dân chúng ta đi."

Chu Hà mí mắt cũng không nâng lên, nhàn nhạt nói:"Ngươi cũng đã nói, xưởng thực phẩm kia là nghề nghiệp của Hùng gia, người ta thuê ai, ai quản được đến."
Thôn dân hơi hé miệng, biện bạch nói:"Kia như thế nào có giống nhau, đều là người một thôn, có chuyện tốt đương nhiên phải ưu tiên thôn dân chính mình đầu tiên."
Chu Hà nhàn nhạt nói:"Lời này của ngươi hãy đi nói cùng Hùng Tráng Sơn.

Ta chỉ là một lý chính, không quản đến trên phương diện này."
Lời này thôn dân sao dám đi bày biện với Hùng Tráng Sơn, tuy Đường Thọ nói tính tình Hùng Tráng Sơn rất tốt nhưng tính tình này một phần cũng không liên quan tới bọn họ.

Hắn dám khẳng định nếu hắn dám đưa ra yêu cầu này, Hùng Tráng Sơn nhất định sẽ đem hắn ném bay ra ngoài.

Đường Thọ đã sớm dự đoán được sẽ có vài thôn dân có loại suy nghĩ như vậy, nhưng cậu cũng không thèm để ý, đề thông báo chiêu công ở toàn bộ trấn Ngọc Lâm, chỉ cần là người chăm chỉ, có thể tới nhà cậu đăng ký.

Một cái nhà máy không thể tuyển chọn toàn bộ người trong thôn, điều này sẽ gây bất lợi với việc quản lý, chỉ cần một người thôn dân trong đó không hài lòng sẽ khuyến khích những người khác, đây sẽ là mầm tai họa.

Nếu có những người ở địa phương khác lẫn vào, thôn dân sẽ không dám ỷ vào tầng thân phận cùng thôn này mà quá phận mà đòi hỏi này nọ, một là do sẽ không có người đồng lòng, hai là công việc tốt và ổn định như vậy, nếu ngươi không làm, các công nhân khác còn đang muốn an bài người thân nhà mình vào đây.

Như thế sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.

Hùng gia xây dựng xưởng, huyện lệnh cũng mở cửa thành cho lưu dân đi vào.

Cùng ngày, cơ hồ là toàn bộ bộ khoái cùng nha dịch trong nha môn đều cầm đao ra trấn thủ.

"Không được chen chúc, không được ồn ào, đều thành thật xếp hàng cho ta, nếu ai dám sinh sự đừng trách đao này của ta không có mắt." Bộ khoái dơ cái đao sắc bén của mình nên trước mặt lưu dân, lúc này mới đem các lưu dân có ý đồ rục rịch yên tĩnh lại, thành thành thật thật xếp hàng.

Bộ khoái cùng nha dịch phân tán bốn phía lẫn trong đám lưu dân, các thanh đao luôn được đặt trong tình trạng sẵn sàng, phòng ngừa bọn họ sinh sự.

Trong nha môn đã sớm có người nấu xong cháo, mùi cao lương theo không khí mà bay ra, dẫn tới mấy lưu dân không thành thật xôn xao hẳn lên.

Nhân lúc có mấy nha dịch không chú ý, trực tiếp đi lên đoạt lấy, làm bà đang chuẩn bị phát cháo sợ tới mức hét toáng lên.

Nghe tiếng hét các nha dịch và bộ khoái mới phản ứng lại, bước lên trước, giơ chân đá ngã kẻ đó, đặt đao trên cổ gã, hung ác nói:"Lời nói của ta ngươi coi như là đánh rắm à!"
Người nhà nam nhân kia vội vàng quỳ trên mặt đất xin tha, nhưng lúc này nếu không giết gà dọa khỉ, chỉ sợ sẽ có những người khác noi theo và phát sinh nhiều chuyện khác.

Bộ khoái đem nam nhân kia cùng người nhà trục xuất toàn bộ ra khỏi trấn, cũng nói với bọn họ, cả đời này không được bước vào trấn Ngọc Lâm, nếu không sẽ trị tội bọn họ về việc ngày hôm nay.

Một phen nghiêm trị như vậy mới khiến các lưu dân thành thật lại, không dám sinh ra tâm tư khác.

Sau khi phát cháo cho bọn họ, lại lập lều trại để nghỉ ngơi qua đêm, nam bắt đầu sửa đường, nữ trừ bỏ những người cá biệt ở lại nấu cơm nước, thì giúp Hùng gia khâu giày cùng làm bao bì đóng Du Trà Diện cùng mì gói.

Mười cái túi là một văn tiền, đương nhiên tiền này nhóm nữ nhân không được nhận, tuy là nha môn thu nhưng là để cấp lương thực cho nhóm lưu dân này.

Mà chút tiền tài ấy còn xa mới đủ cho nha môn tiền nha môn bỏ ra lo cho lưu dân.


Vì khích lệ nhóm lưu dân trung thành, nha môn còn đưa ra điều kiện, chỉ cần người một nhà có biểu hiện tốt đẹp, liền có thể xin ở cùng một chỗ.

Lời này vừa được đưa ra, nhất thời khích lệ được rất nhiều lưu dân nhiệt tình.

Vào thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, Khương Thần chọc chọc Trịnh Hằng nói:"Ngươi đã liên tục được hai bông hoa đi, nghe nói nương tử ngươi bên kia cũng vậy, chỉ cần hôm nay lại nhận được thêm một cái, ngày mai cả nhà ngươi liền dược dọn tới ở cùng một chỗ."
Khuôn mặt Trịnh Hằng không che được sự vui mừng:"Hoa hôm nay ta nhất định sẽ đạt được, giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm, nương tử ta nói cũng sẽ cố gắng để đạt được, ngày mai cả nhà ta sẽ có thể được dọn đến ở ký túc xá."
Khương Thần hâm mộ nói:"Thật tốt, người một nhà chúng ta tạm thời không thể ở cùng nhau, nương tử ta thân thể không tốt, chỉ sợ không kiếm được hoa nhỏ." (hoa này nó gần giống như phiếu bé ngoan á mn nha)
Trịnh Hằng an ủi:"Ngươi cũng đừng có gấp, ta thấy từ cái tốc độ này, chúng ta lại nhiều người như vậy, không dùng tới nửa tháng đường liền có thể tu sửa tốt, như vậy người một nhà liền có thể đoàn tụ."
"Nói tới chuyện này, không biết sau khi làm đường xong, huyện lệnh sẽ xắp xếp cho chúng ta đi nơi nào.

Nếu có thể đến thôn Hạnh Hoa, thì cho ta cái hộ tịch ở trên trấn ta cũng không đổi a."
"Có ai không muốn tới thôn Hạnh Hoa, nhưng ta nghe nói, thôn Hạnh Hoa không dễ tới, phải biểu hiện thật tốt mới có hy vọng."
"Ai dám lười biếng, huyện lệnh đều nói, biểu hiện của chúng ta hiện tại đều sẽ lưu lại trong hồ sơ, chờ tu sửa đường xong sẽ tới các thôn xem, bọn họ đều dựa vào biểu hiện này mà chọn người, còn những người không được tuyển sẽ được đưa cho ít tiền rồi đuổi ra khỏi trấn Ngọc Lâm."
"Không nói cái này, ngày mai Hùng gia sẽ tới đây tuyển công nhân, nghe nói sẽ tuyển 10 người không phân biệt nam nữ.

Nếu có thể được chọn thì thật là tốt."
"Đúng vậy."
Nhiều người nên đường cái thật mau được tu sửa xong, căn cứ vào biểu hiện của bọn họ, các lý chính cũng mau chóng tuyển người vào thôn của mình, trong thôn ấy cũng bỏ ra ít đất cho bọn họ lấy đất nền làm nhà.

Nhưng đất này sẽ chỉ được miễn phí ở được trong vòng năm năm, sau 5 năm đó phải dùng bạc để mua, nếu không đủ thì phải trả tiền thuê nhà hàng tháng.

Đồng thời nha môn cũng sẽ cấp cho những hộ này chút đất hoang, mấy năm đầu khai khẩn rồi dưỡng thổ nhưỡng, không trồng ra lương thực, liền ấn theo đầu người cấp lương thực miễn phí mỗi tháng, lĩnh trong vòng ba năm.

Còn ai có năng lực, có thể xin việc ở trấn trên, nha môn sẽ cấp cho họ hộ khẩu ở trấn trên, hơn nữa miễn phí ký túc xá cho họ ở.

Trịnh Hằng cùng nương tử may mắn được tuyển vào làm thủ công trong xưởng thực phẩm, trở thành số ít lưu dân may mắn có được hộ khẩu ở trên thị trấn.

Tuy nhà xưởng có mở cửa sổ, nhưng nhiều người nên không khí vẫn oi bức, mấy ngày nay khẩu vị nương tử Trịnh Hằng không tốt, ngực lại bồn chồn.

Hôm nay đang làm liền ngất xỉu.

"Ca phu, có nữ công té xỉu." Hùng Trụ vội vàng chạy tới Hùng gia hoảng loạn nói.

Suy xét đến xưởng thực phẩm không có quan gia che chở, toàn quyền giao cho người ngoài không thể hoàn toàn yên tâm, Đường Thọ liền an bài hai huynh đệ Hùng gia vào đó.

Hai huynh đệ khuyết thiếu kinh nghiệm quản lý, Đường Thọ chỉ cho họ quản quản phó, còn quản sự thì tìm người có kinh nghiệm hơn.

Đường Thọ đang hóng gió bên đình đột nhiên đứng lên:"Sao lại như vậy, đi mời đại phu qua xem."
"Thời điểm ta tới, đại ca đã đi mời đại phu, ta không chờ nổi liền chạy về đây báo với ngươi."
"Nhị lang, chúng ta mau đi qua xưởng thực phẩm xem có chuyện gì?".

Chương 73:

Uyển Tình cùng Lý Tứ là người đã chịu qua khổ, tuy nói là có ân cứu mạng với Hùng Tráng Sơn, nhưng cũng không dám đòi hỏi Hùng Tráng Sơn đối với bọn họ như thế nào. Dù sao cha mẹ ruột của Lý Tứ đối sử với hắn còn không ra sao, huống hồ là một người ngoài không thân không quen.

Cho nên sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Tứ cùng Uyển Tình liền đứng dậy muốn hỗ trợ dọn dẹp lại bị Đường Thọ cản lại:"Không cần đến các ngươi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi thôi, một đường đi lại đây, lên đường không phân biệt ngày đêm, chắc chắn ăn không ít khổ. Ngày tháng làm việc kiếm tiền ở phía sau, dưỡng tốt thân thể mới là tiền vốn, huống hồ nhà chúng ta hiện nay tạm có Vu Phong cùng Vu Thành trợ giúp. Không cần vội vã."

Một đường khổ nạn tới đây, ăn qua quá nhiều đau khổ, nhân tâm lạnh nhạt cũng đã nhìn qua, cho nên phu phu Lý Tứ có chút lo sợ, nhất thời không biết lời này của Đường Thọ là khách sáo hay là thật lòng, Đường Thọ có thể hay không có ấn tượng xấu với bọn họ. Dù sao sinh hoạt về sau còn phải dựa vào Hùng gia, hai người đều rất cẩn thận, sợ sẽ bước những bước đi sai lầm.

Lúc này Hùng Tráng Sơn dứt khoát nói:"Đi nghỉ ngơi trước đi."

Đường Thọ cũng nói đệm theo:"Nghe Nhị Lang, ta cho các ngươi thời gian ba ngày để nghỉ ngơi, trong ba ngày này việc gì các ngươi cũng không cần quản, chỉ cần ăn no ngủ đủ, điều chỉnh trạng thái nghỉ ngơi và làm việc cho tốt, sau ba ngày sẽ lại đây giúp đỡ cho ta và Nhị Lang, nếu có thể thích ứng, tiền công ta sẽ trả giống với hai huynh đệ Vu Phong.

Phu thê Lý Tứ chỉ hận không thể làm việc ngay bây giờ, nhưng Hùng Tráng Sơn cũng đã mở miệng, họ cũng không dám phản bác, Lý Tứ biết Hùng Tráng Sơn xưa nay làm việc quyết đoán, nói nhiều sẽ khiến y tâm sinh phiền chán, liền đáp ứng.

Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn tự mình đưa bọn họ đến bên trong những tiểu lâu trống, vừa vặn thu xếp cho bọn họ ở trên một lầu. (Lầu 1, lầu 2....kiểu nhiều phòng ấy), Lý Tứ sợ bọn họ ở nhiều ra một căn phòng sẽ khiến Hùng gia đón thiếu thêm một vị khách nhân, liền đưa ra ý kiến là để cả nhà bọn họ ở chung một phòng là được. Đường Thọ nhìn tới Lý đại nương tử đã dậy thì không đồng ý mà lắc đầu.

Lý đại nương tử cùng tam muội vừa vặn ở phòng cách vách, Lý Tứ cùng Uyển Tình cũng thuận tiện chăm sóc, dưới sự kiên trì của Đường Thọ, cân nhắc đến nữ nhi cũng đã lớn tuổi (sắp tới tuổi gả chồng) Lý Tứ liền đồng ý.

Lầu một có một nơi dùng để nấu nước, Lý Tứ cùng Uyển Tình đun nước, để cho hai đứa trẻ tắm rửa trước, sau đó bản thân mới đi tắm.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, khách sạn Hùng gia không chỉ tinh xảo, mà những chi tiết nhỏ cũng được xử lý rất tinh tế. Tỷ như chỗ tắm rửa không phải là thùng gỗ, mà là bồn tắm làm bằng gỗ người tắm có thể nằm được, sau khi ngâm mình, cũng không cần giống như thùng gỗ phải xách nước đi đổ, chỉ cần nhấc một cái nút gỗ dưới đáy bồn tắm, nước sẽ tự chảy ra ngoài, người cái gì cũng không cần làm.

Lý Tứ đâu đã được nhìn qua thứ này, đôi mắt đều trừng lớn.

Hắn không biết đây là hệ thống bài thải nước, Hùng gia thỉnh thợ thủ công chuyên thiết kế trong nha môn trên trấn Ngọc Lâm thiết kế. Với trình độ thiết kế này của họ, không ai có thể khinh thường. Dù là ở đời sau hệ thống bài thải nước tiên tiến, có những hệ thống bài thải nước được bảo lưu lại từ đời triều Thanh, dù mưa lớn đến đâu cũng không thành vấn đề, hoàn toàn thông thuận mà thoát xả. Với điểm này, rrất nhiều địa phương ở đời sau cũng không so sánh được, TV thường xuyên đưa tin nơi nào đó do có mưa to mà bị ngập lụt. Cổ nhân tuy thiếu khuyết khoa học kĩ thuật, nhưng cũng rất tinh vi, làm ra rất nhiều đồ vật nếu lấy trình độ đời sau cũng chưa chắc đã làm ra được, thậm chí còn có rất nhiều bí ẩn mà đời sau không khám phá ra được.

Lý Tứ cùng Uyển Tình tắm xong, nằm ở trên giường, toàn thân từ trong đến ngoài đều thoải mái.

Lý Tứ thở dài:"Thật không dám nghĩ tới, người chúng ta muốn tìm lại thật sự là Hùng Tráng Sơn đang nóng bỏng tay, rõ ràng là cùng nhau sống trong quân doanh, mà Hùng Tráng Sơn trải qua cuộc sống vô ưu, mà ta lại..... "

Uyển Tình vội nói:"Nhị Lang, đây không phải là do ngươi sai, ngươi cũng là một nam nhân biết đảm đương, nếu không phải tay chân ngươi không tiện, không làm được việc nặng, chúng ta làm sao phải lưu lạc đến mức này. Bất kể thế nào, hiện tại chúng ta cũng đã vượt qua, sau này cố gắng làm việc cho Hùng gia kiếm đủ tiền để đi chuộc Lý nhị lang, ta tin tưởng tương lai của chúng ta sẽ ngày càng tốt."

Lý Tứ nhìn nương tử nằm bên cạnh hai má che kín tang thương kiên định nói:"Tất cả cực khổ đều đã qua, từ nay về sau chúng ta nhất định có thể được sống cuộc sống tốt."

"Ân, nhất định có thể." Uyển Tình đáp lời.

Hai người nằm nói chuyện phiếm, rõ ràng vẫn còn đầy bụng tâm sự, nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Ở phòng đối diện, Lý đại nương tử cùng tam muội đồng dạng cũng đang say sưa giấc nồng.

Sau khi Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn tâm ý tương thông, biết Hùng Tráng Sơn là một người ham ăn, bản thân lại là một người thích đồ ăn tinh xảo, Đường Thọ chỉ muốn đem hết những đồ ăn ngon và tinh xảo trong thiên hạ đền cho đối phương thưởng thức. Đường Thọ luôn cảm thấy ẩm thực Dục triều quá mức đơn điệu, rất nhiều đồ ăn đơn giản của hậu thế cũng không có xuất hiện ở đây, thật thiệt thòi cho cái miệng của Nhị Lang nhà cậu, liền mỗi ngày đều cải cách bữa ăn cho Nhị Lang.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ tới đồ ăn vặt, là thực phẩm rất được hoan nghênh, nam nữ già trẻ đều thích ăn, đồ này tuy không có dinh dưỡng gì, thế nhưng nếu ai không ăn những đồ này thì thời thơ ấu của người đó chưa được hoàn chỉnh. Nhị Lang nhà cậu phỏng chừng thời thơ ấu thì làm bụng vất vả, thời niên thiếu thì đi vào quân doanh, căn bản không có thời kỳ trưởng thành. Đường Thọ càng nghĩ càng đau lòng, cũng có chút tâm tư muốn bồi thường, muốn làm cho Hùng Tráng Sơn chút đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt ở hậu thế đều được làm ra từ khoai tây, ở Dục triều khoai tây từ nước ngoài còn chưa có du nhập tới, dù cậu có bản lĩnh cũng không có chỗ để phát huy. Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Thọ liền nghĩ tới mỳ ăn liền, đó là đồ tốt a, khi cậu còn bé còn rất thích ăn, lén lút tiết kiệm tiền mua được một gói, so với món gì cũng thơm ngon hơn, hơn nữa thứ này cũng rất dễ làm.

Đường Thọ nhìn Hùng Tráng Sơn đôi mắt sáng ngời:"Nhị Lang, ngươi chưa từng ăn mỳ ăn liền đi, một chốc lát ta sẽ làm cho ngươi ăn."

Nghe tên, Hùng Tráng Sơn chỉ có thể đoán đó là một loại mỳ phở, cũng là do tài làm đồ ăn của phu lang quá tốt, làm cho mỗi lần y nghe thấy đều cảm thấy thèm thuồng.

"Được."

Đường Thọ từ trên xích đu nhảy xuống, thời điểm đi ngang qua Hùng Tráng Sơn, điếc không sợ súng mà nâng cằm y hôn một cái, sau đó như một con chim yến nhỏ vui vẻ bay đi, cậu không thấy được ở phía sau, ánh mắt Hùng Tráng Sơn thâm trầm đến đáng sợ.

Vu Phong cùng Vu Thành vừa lúc xào xong mẻ Du Trà Diện, thấy cậu bước vào vội nói:"Hùng phu lang, trong nhà bếp nóng, mau đi ra bên ngoài cho mát mẻ, đừng để bị cảm nhiệt."

Đường Thọ lại cười nói:"Các ngươi trước dừng xào Du Trà Diện trước đi, ta nghĩ ra một thứ tốt mới."

"A, là thứ tốt gì?" Vu Thành cùng Vu Phong biết bản lĩnh của Đường Thọ, đối với thứ tốt mà Đường Thọ nói đã có thể ngửi thấy mùi bạc.

Đường Thọ nói:"Hai người các ngươi đứng ở bên cạnh nhìn đi, thứ này ăn là hết xẩy luôn."

Đường Thọ nói xong liền bận rộn, trước tiên lấy chút tiêu, gừng cùng một chút gia vị đã cắt lát và đã được hong khô đưa cho bọn họ, bảo hai người đi giã thành bột mịn.

Mà cậu ở lại trong phòng bếp lấy ra chút bột mỳ, bỏ thêm một chút muối, cho thêm lượng nước vừa phải, sau đó nhào đều bột lên.

Đem bột đã nhào tốt cán mỏng, sau đó đặt hai miếng đã cán chồng lên nhau tiếp tục cán mỏng, độ dày chỉ khoảng chừng một mm.

Sau đó dùng dao đem cắt thành sợi mỳ, độ dày chỉ tầm 0,9 đến 1mm, như vậy thì sau khi cho vào nấu với nước, sợi mỳ nở ra là vừa tầm, phát huy mỹ vị lớn nhất.

Chú ý, cắt xong sợi mỳ rồi thì không cần luộc, mà là chưng. Cho nước vào trong nồi, đem mỳ sợi đặt vào bên trong hấp, sau đó đảo qua với chút dầu. Lúc này có thể ở trên sợi mỳ mà rắc gia vị vào để cho ngon miệng hơn, tiếp đó đem cắt sợi mỳ thành đoạn ngắn chừng 30cm, rồi đem đi chiên. Chiên xong, nhấc ra để ở giá sạch, dùng quạt quạt cho mỳ hạ nhiệt độ, như vậy mỳ ăn liền hoàn thành.

Tuy rằng mỳ ăn này không thể so sánh được với hậu thế được làm từ thịt cá, nhưng vẫn khiến người ta vừa nhìn liền muốn ăn. Vu Thành chờ Đường Thọ làm xong liền tiến lên, cười ha hả mà nói:"Hùng phu lang, tuy rằng lần này ngươi làm không phải thịt, nhưng không hiểu tại sao ta vẫn cảm thấy thèm như vậy."

Thèm là được rồi, Đường Thọ nghĩ thầm, mì ăn liền ở đời sau thời điểm mới lưu hành, không ai có thể cự tuyệt.

Vu Thành thèm đến chịu không nổi, duỗi tay ra muốn lấy, bị Đường Thọ hung hăng đánh một cái trên mu bàn tay.

"Không thể ăn sao?" Vu Thành ôm mu bàn tay, đáng thương vô cùng mà nhìn Đường Thọ.

Vẫn là Vu Phong nhanh trí, trong nháy mắt hắn liền thanh tỉnh, lập tức nói:"Hùng phu lang, ta đi gọi Hùng lang quân." Nói xong, liền giống như gió mà chạy đi.

Hùng Tráng Sơn thật mau liền đi tới, nhìn thấy khuôn mỳ đầu tiên là ngẩn ra, mãi đến khi Đường Thọ cười ha ha nhìn y, nhìn Đường Thọ tự đắc như hiến vật quý đến trước mặt y cười nói:"Ngươi nếm thử đi, đây là mỳ ăn liền, có thể ăn sống cũng có thể nấu lên ăn."

Hùng Tráng Sơn nhìn khuôn mỳ, không có thịt thì làm sao có thể ngon được, nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của phu lang, theo bản năng mà đem mỳ ăn liền bỏ vào trong miệng.

Ăn ngon! Cơ hồ là trong nháy mắt, Hùng Tráng Sơn liền tăng nhanh tốc độ ăn uống. Mỳ ăn liền chính là có mị lực như vậy, có thể trong nháy mắt chinh phục được đầu lưỡi của tất cả mọi người.

Hùng Tráng Sơn ăn xong một cái lại lấy thêm một cái, Đường Thọ nhân tiện nói:"Còn có thể nấu lên, chờ ta nấu canh lên cho ngươi ăn, cái đó mới gọi là tuyệt hảo."

Hùng Tráng Sơn vừa ăn vừa gật đầu, hai người Vu Phong đã sớm thèm đến chảy nước miếng, dùng ánh mắt đăm đăm mà nhìn Đường Thọ, Đường Thọ nhìn hai đôi mắt ấy, cầm một cái mỳ đưa cho Vu Phong.

Vu Thành ngốc ngốc chỉ vào chính mình nói:"Còn có ta, còn có ta, Hùng phu lang ngươi đã quên mất ta."

Đường Thọ hừ hừ, ngạo kiều mà quay đầu:"Không quên, chính là không cho ngươi, còn nguyên nhân là gì, tự ngươi suy nghĩ đi thôi."

"A?"

Vu Phong bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đem Vu Thành lôi ra ngoài, phần một nửa cái mỳ cho hắn.

"Tại sao Hùng phu lang không cho ta?" Vu Thành ủy khuất đầy mình.

Vu Phong hận rèn sắt không thành thép mà chọc chọc trán hắn nói:"Ngươi cũng đâu phải ngốc, ta hỏi ngươi, Hùng phu lang của chúng ta ngày thường lười thành cái dạng gì, buổi sáng ngủ tới giờ nào mới thức dậy. Ngay cả cơm canh của khách nhân trong nhà cũng còn lười làm, giao cho hai chúng ta làm, ngươi cho rằng là ta hay là ngươi có thể khiến Hùng phu lang đích thân xuống bếp làm đồ ăn, đương nhiên chỉ có Hùng lang quân. Đây đều là làm cho Hùng lang quân, ngươi làm sao lại không có mắt như vậy, còn dám là người đầu tiên ăn thử!"

"Không phải chứ, chỉ bởi lý do này, làm sao có khả năng, Hùng phu lang sẽ không phải là người hẹp hòi như vậy đi?"

Vu Phong nghiêng đầu, như có điều suy tư mà nói:"Không biết tại sao, theo trực giác của ta, nếu là Hùng phu lang mỏng manh yếu đuối của trước kia thì không có khả năng. Nhưng sau khi từ lần trước hai người dắt tay nhau về không khí giữa hai người đã thay đổi, cái loại cảm giác này, thập phần khiến người khác ê răng."

Vu Phong còn đang phân tích, Vu Thành đã đem mỳ lên ăn:"Ân, ăn ngon."

Vu Phong:"........ "

Nấu mỳ ăn liền không có nước tương, Đường Thọ liền tự chế. Trong nhà có miếng mỡ bò, gỡ xuống xào qua để lấy mỡ, sau đó lấy một ít xương trâu đem đi hầm canh.

Canh xương trâu nấu xong, cho mỡ bò vào xào tỏi vàng lên, đổ vào nồi canh xương trâu, đợi canh sôi lên liền thả mỳ vào, sau đó cắt thịt bò ra thành miếng nhỏ, thêm cà rốt cùng nấm hương đảo lên, cho thêm một chút muối. Cuối cùng đổ lẫn vào nhau, cho thêm một chút dấm cùng hai giọt tương, thêm vài sợi hành thái nhỏ liền bắc ra.

Hương thơm mỳ ăn liền bay xa vạn dặm, dù ở rất xa cũng ngửi được mùi hương này ở trong không khí, nhóm thương nhân đang tản bộ ở trong sân suýt bị mùi hương này khiến cho chảy nước miếng.

Trước tiên Đường Thọ lấy một chén lớn đưa cho Hùng Tráng Sơn, sau đó lấy cho chính mình một chén, lúc này mới đến phiên Vu Phong cùng Vu Thành.

Nhìn Hùng Tráng Sơn cúi đầu ăn đến thỏa mãn, trong lòng Đường Thọ ấm áp. Cậu duỗi ra bàn chân, nhẹ nhàng cọ cọ đùi Hùng Tráng Sơn hỏi:"Ăn ngon sao?" Một bên hỏi một bên cái chân cọ thẳng về phía trước.

Hùng Tráng Sơn ngẩng cao đầu nhìn Đường Thọ, mạnh mẽ hút một ngụm mỳ sợi, mâu sắc tối tăm không rõ ý nghĩa, ý tứ hàm xúc nói:"Ăn ngon."

Đường Thọ hừ cười, cái chân hoành hành cọ loạn trên đùi Hùng Tráng Sơn, hai con mắt chăm chú nhìn y, cũng ý nói mập mờ:"Đúng là rất ngon. Ta cũng rất thích."

Ở một bên cạnh bàn hai người Vu Phong chỉ cúi đầu mà ăn, coi bản thân như mắt mù tai điếc, cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy. Chỉ có miệng là có thể dùng, ân, là dùng để ăn, ân, ăn ngon.

Mùi hương của mỳ ăn liền quá dụ hoặc người, rất mau đưa đến các vị thương nhân đang ở trọ tại Hùng gia tới đây.

"Hùng phu lang, ngươi đây là ăn cái gì, thật là thơm, có thể hay không cho chúng ta nếm thử, thật sự quá dụ người." Người tới chính là hai phụ thân Yale.

"Đồ chúng ta vừa ăn được gọi là mỳ ăn liền, có thể ăn sống cũng có thể nấu với nước để ăn. Nấu cũng không có khó khăn gì, chỉ cần nấu sủi nước lên thả vào là xong."

"Cái gì? Chỉ cần thêm chút nước nóng là có thể có đồ ăn ngon như vậy?" Hán tử không thể tin được, làm sao có khả năng. Mỹ vị trước nay đều phức tạp, đồ này chỉ cần nước nóng mà đã thơm ngon như vậy, cách nấu cũng quá đơn giản, này sợ là đầu bếp cũng bị thất nghiệp.

Đường Thọ khẳng định nói:"Đúng, đây chính là mị lực của mỳ ăn liền, vừa thuận tiện lại vừa mỹ vị."

Hán tử hoảng hốt, Yale nuốt xuống nước miếng.

"A phụ, ta muốn ăn."

"Bởi vì hôm nay chỉ là làm thử nghiệm, cho nên không bán ra bên ngoài, bất quá, nếu là Yale ta có thể ngoại lệ cho đứa nhỏ một bát nếm thử, bởi vì phụ thân Yale đã giúp chúng ta một chuyện."

Hán tử cũng biết Đường Thọ đây là đang nói đến chuyện hắn truyền lại lời ủy thác của Lý Tứ, hắn cũng thật không dám nghĩ đến, người Lý Tứ muốn tìm lại thật sự là Hùng Tráng Sơn đỉnh đỉnh đại danh này. Hiện tại xem ra, rốt cuộc cũng khổ tận cam lai.

Đường Thọ múc cho Yale một chén, tiếp đó tất cả thương nhân đều chạy tới muốn Đường Thọ làm bán cho họ. Bởi vì chỉ là muốn làm cho Hùng Tráng Sơn ăn, nên Đường Thọ cũng không có làm nhiều như vậy, tự nhiên không thể bán cho bọn họ, còn nữa, chưa ăn được thì luôn thèm, đem khẩu vị của bọn họ treo lên, như vậy mới có thể bán được nhiều.

Đường Thọ đối với đám thương nhân không ăn được mỳ mà bất mãn nói:"Hôm nay chỉ là làm thử nghiệm, nên có ít, chúng ta tự mình đã ăn hết sạch. Nhưng mọi người cũng không cần sốt ruột, ngày mai nhà ta bắt đầu làm bán."

"Các ngươi nhập mỳ ăn liền này, nếu trên đường muốn ăn cũng rất tiện, thậm chí không cần nấu, dùng nước ấm ngâm một chút là có thể ăn."

Một thương nhân nói:"Hùng phu lang, thật sự chỉ cần dùng nước ấm là có thể cho ra mỹ vị như thế này."

Đường Thọ nói:"Ta đây nấu tự nhiên cùng với chỉ dùng nước sôi trụng ra bất đồng, nhưng mùi vị cũng sẽ không kém đi bao nhiêu. Nếu ngươi có điều hoài nghi, có thể chờ đến ngày mai khi thành phẩm mỳ ăn liền ra đời, chính mình tự trụng một bát, sau đó hãng quyết định."

Những thương nhân đó hoàn toàn bị trù nghệ của Đường Thọ thuyết phục, biết đến dù người khác làm ra cũng sẽ không thơm ngon được như vậy, giống như Du Trà Diện. Vì vậy, có người sợ mỳ ăn liền này ngày sau sẽ cháy hàng như Du Trà Diện, muốn lấy hàng còn phải chờ, lập tức nói:"Bao nhiêu tiền một túi, ta muốn 500 túi."

Các thương nhân khác đều sợ mình chậm chân, vội nói:"Ta cũng muốn 500 túi."

"Ta muốn 300 túi.... "

Trong lúc nhất thời đầy tiếng đặt hàng dồn dập, lại không có một ai hỏi giá."

Hai người Vu Phong vội vàng ăn hết bát mỳ, một người lấy giấy bút ghi số lượng đặt hàng và tiền đặt cọc, một người đứng bên cạnh thu tiền cọc.

Tác giả : Hậu Lai Giả
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại