Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 26
Tiêu Diên Lễ không nghe rõ, động tác mài mực dừng lại.
Ngước mắt nhìn Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong có chút ngượng ngùng, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng, vậy thì quyết tâm.
Nhâm Hoài Phong hỏi tiếp: “Cái kia… Ý của ta, ta là muốn hỏi một chút, trước ngươi cùng tức phụ ngươi, bao lâu… ừm một lần?"
Tiêu Diên Lễ không lên tiếng.
Nhâm Hoài Phong một mặt tươi cười ghé vào trước mắt Tiêu Diên Lễ, cười hì hì, thật giống không có ý tứ gì khác.
Đối diện không quá hai giây đồng hồ, Nhâm Hoài Phong lúng túng, có chút không chịu nổi.
Hắn rụt trở về, “Ta… Ta dĩ nhiên không phải bất kính với tẩu tẩu, ta chỉ cảm thấy, người giống như ngươi, thoạt nhìn thật giống vĩnh viễn cũng sẽ không động tình."
“Ngươi mới vừa nói gì, tẩu tẩu?" Tiêu Diên Lễ để ý trọng điểm không giống người bình thường cho lắm.
Nhâm Hoài Phong sửng sốt một chút, “Vậy ta có thể gọi gì?"
“Chẳng lẽ ta còn gọi tỷ tỷ? Ta hẳn lớn hơn nàng đi, ta năm nay hai mươi sáu rồi!"
Tiêu Diên Lễ nói: “Tuổi các ngươi tương đương."
Nhâm Hoài Phong im lặng chốc lát, nói: “Ta cũng không biết người nào như ngươi."
Không lý do gì mà có chút phiền muộn, Nhâm Hoài Phong luồn vào giữa những ngón tay Tiêu Diên Lễ, cùng y mười ngón liên kết.
Từ một bên án thư bước qua, trực tiếp mò tới trong lồng ngực Tiêu Diên Lễ, ngồi trên đùi của y.
“Ta không nặng đi?"
“Hơi." Tiêu Diên Lễ nói.
“Nếu không ngươi ngồi trên đùi ta?"
Tiêu Diên Lễ lạnh lùng từ chối: “Không cần."
Nhâm Hoài Phong cười hì hì, “Ta lần đầu tiên ngồi trên đùi người khác."
“Kia bao nhiêu người ngồi qua đùi của ngươi?" Tiêu Diên Lễ nhàn nhạt hỏi một câu.
Nhâm Hoài Phong sửng sốt, cá nhân hắn mà nói, hắn là trong sạch.
Nhưng nếu như là nguyên thân, hậu viện nhiều thị thiếp như vậy, nhi tử nữ nhi gộp lại hơn ba mươi, dù thế nào cũng không thuần khiết được.
Không biết tại sao từ đáy lòng bay lên một luồng tự ti, Nhâm Hoài Phong nói: “Ta từ nay về sau, trong lòng chỉ có một mình ngươi."
Hắn nghiêng mặt, hôn Tiêu Diên Lễ.
Môi răng gần gũi, hắn dường như nghe thấy Tiêu Diên Lễ thở dài một tiếng.
Hắn đầu tiên tính thăm dò mà hôn môi, cảm giác hai mảnh ôn nhuận, tâm lý liền mềm nhũn.
Hắn có thể nghe hôn môi lẫn nhau phát ra tiếng nước, vừa ngượng ngùng lại cảm thấy nội tâm tràn đầy thỏa mãn.
Hắn dò đầu lưỡi vào, Tiêu Diên Lễ cũng không từ chối.
Cọ xát dây dưa một hồi, Nhâm Hoài Phong thở dốc nói: “Tiêu Diên Lễ, ta nghĩ chết trong ngực ngươi."
Tiêu Diên Lễ cũng thở hổn hển, “Đến lúc này còn muốn chết?"
Nhâm Hoài Phong hơi ngạc nhiên, lộ ra một tia cười xấu xa, “Muốn a, muốn ngươi giết chết ta, ngươi làm gì?"
Tiêu Diên Lễ không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ.
Như là thú hoang lặng im trước khi chém giết.
Ánh mắt Nhâm Hoài Phong, thuận theo đôi mắt Tiêu Diên Lễ, đi xuống, lướt qua hai má, đôi môi, trên môi còn có dấu ấn chút nước trao đổi óng ánh.
Sau đó là cằm, cổ, hầu kết.
Hắn nhìn thấy hầu kết Tiêu Diên Lễ giật giật, Nhâm Hoài Phong cúi thấp đầu, đến gần…
“Oành!" Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra.
Nhâm Hoài Phong kinh ngạc, quay đầu về phía cửa, thấy Tiêu Tứ Lang trợn mắt há mồm đứng ở đó.
Nhìn lại mình một chút, khóa ngồi trên đùi Tiêu Diên Lễ, ôm cổ Tiêu Diên Lễ, tay Tiêu Diên Lễ ôm lấy hông mình.
Thời gian phảng phất dừng lại, sau đó Tiêu Tứ Lang xoay thân lại, “Thực sự xin lỗi, ta cái gì cũng không thấy."
Nhâm Hoài Phong từ trên người Tiêu Diên Lễ nhảy xuống, sửa sang lại y phục, “Không có chuyện gì, y phục còn chưa thoát đây, ngươi có thể thấy cái gì?"
Tiêu Diên Lễ ngồi ngay ngắn lại, xoa xoa mi tâm, mở miệng: “Lão Tứ, ngươi đóng cửa lại."
Tiêu Tứ Lang theo lời đóng cửa lại, xoay người thấy hai người đã rời ra, thở phào nhẹ nhõm.
Nhâm Hoài Phong ngồi ở một góc án thư, tùy ý thưởng thức giá bút ngọc của Tiêu Diên Lễ, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm giá bút ngọc hỏi Tiêu Diên Lễ: “Ôi chao, đồ chơi này sao quen mắt thế này, là cái ta đưa cho ngươi đi."
Tiêu Diên Lễ gật đầu, “Ừ."
Nhâm Hoài Phong có vẻ hơi cao hứng, “Hóa ra ngươi không vứt, ta tưởng những thứ ta đưa cho ngươi ngươi đều ném."
“Đồ vật quý báu như vậy, ném đáng tiếc." Tiêu Diên Lễ nhàn nhạt nói một câu, liền nhìn về phía Tiêu Tứ Lang, “Ngươi tới có chuyện gì?"
Tiêu Tứ Lang sửa sang lại tâm tư, từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, “Nhị ca, ta chiếm được mật thám mật báo, Thẩm Thuần đang điều binh về kinh thành."
Thần sắc Tiêu Diên Lễ nhất thời ngưng trọng mấy phần, “Xem ra không ít kẻ gian, xem chừng đã muốn đánh, qua năm nay có lẽ không dễ."
Nhâm Hoài Phong suy tư.
Tiêu Tứ Lang nói: “Ta thấy kế hoạch mồi nhử bắt buộc phải làm, chỉ là bên mẫu thân có chút khó khăn, ta muốn cùng Nhị ca thương lượng, nên khuyên bảo mẫu thân thế nào."
Tiêu Diên Lễ lắc đầu, “Ta cũng không tán thành ý nghĩ của ngươi."
“Vì sao?" Tiêu tứ lang không rõ.
Dưới cái nhìn của hắn, Nhị ca Tiêu Diên Lễ hẳn là cùng hắn đứng chung một chỗ, gia quốc thiên hạ, nam chí ở đây, huống chi là nam nhân Tiêu gia?
Thế nhưng Tiêu Tứ Lang liếc mắt nhìn Nhâm Hoài Phong, bỗng nhiên không còn vững tin như vậy.
Tiêu Diên Lễ nói: “Ngươi còn có Nhị ca, ngươi đi làm chi?"
Tiêu Tứ Lang nghe không hiểu, “Nhị ca, ý của ngươi là…"
Nhâm Hoài Phong thưởng thức vật trong tay dừng một chút, đến cùng không nói gì.
Buổi trưa, Trư Mao thật nghe Nhâm Hoài Phong nói, đem đồ hắn thường dùng gói thành hai hòm, đường hoàng đưa đến Tiêu gia.
Nhâm Hoài Phong chỉ huy hắn chuyển vào trong phòng Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ cũng không nói gì.
“Nếu không, ta mang cả Trư Mao điều lại đây hầu hạ?" Nhâm Hoài Phong đưa ra kiến nghị với Tiêu Diên Lễ, “Ngươi xem, hầu hạ ngươi đều là đại khuê nữ lưu thủy hoàng hoa [1], ta cảm thấy sau này hai ta phu phu sinh hoạt không quá thích hợp, cho nên để Trư Mao đến ở cùng chúng ta, ngươi thấy thế nào?"
[1] cúc vàng trên nước, đại khái xinh đẹp
Tiêu Diên Lễ chưa nói được hay không, mà hỏi: “Thu Hòa nơi nào đắc tội ngươi?"
Nhâm Hoài Phong nói: “Nàng không đắc tội ta, ta cũng không phải nhìn nàng không vừa mắt, ta chỉ là thấy, sau này hai ta lúc ngủ, cũng không thể để một đại cô nương đến hầu hạ, hơn nữa ta cũng không quen nữ hài tử hầu hạ người…"
Câu cuối cùng là nhỏ giọng lầm bầm, nhưng Tiêu Diên Lễ nghe thấy, khẽ cười một tiếng: “Ngươi không quen nữ hài tử hầu hạ người?"
Nhâm Hoài Phong nghe lời này, liền giận: “Khỏi nói chuyện kia được không? Ta đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người rồi! Hơn nữa, ta hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với một mình ngươi, Nhị gia, nếu không hai ta ban ngày tuyên dâm luôn?"
Tiêu Diên Lễ không để ý tới Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong mặc nhiên y chấp nhận, dặn dò Trư Mao ở lại Tuyên Ninh Hầu phủ.
Nhưng đến cùng cũng không đuổi Thu Hòa, thậm chí ngay cả động cũng không dám động, hắn sợ a!
Đến tối, Nhâm Hoài Phong vô cùng tự giác chạy hướng Tiêu Diên Lễ, Trư Mao kinh ngạc sững sờ.
“Tam gia, ngươi cùng Tuyên Ninh Hầu từ lúc nào quan hệ… gần như thế rồi?" Nói xong làm một cái thủ thế.
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Đêm qua."
Trư Mao vẫn cảm thấy ngạc nhiên, “Tuyên Ninh Hầu hắn… hắn đáp ứng ngươi?"
Nhâm Hoài Phong vô cùng thần bí mà cười cười, nói: “Ngược lại ta đêm nay phải đem hắn ngủ."
Trư Mao oa một tiếng, giơ ngón tay cái lên, “Tam gia, có chí hướng!"
Nhâm Hoài Phong không quản bộ dáng tác quái của hắn, sắc đẹp trước mặt, gần trong gang tấc, còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ!
Tiêu Diên Lễ ở trong thư phòng viết sổ con, ngày đông lạnh, trong phòng đốt chậu than, ấm áp dễ chịu.
Biết Nhâm Hoài Phong vào phòng, hắn đến gần, Tiêu Diên Lễ bỗng nhiên buông bút xuống, khép lại sổ con.
“Cái này viết xong?" Nhâm Hoài Phong chớp mắt một cái.
Tiêu Diên Lễ cất sổ con, đứng lên, “Ngày mai thượng triều, ngươi đi không?"
Theo lý thuyết thượng triều Nhâm Hoài Phong thân là Phụng An Bá Thế tử có thể đi, có điều Nhâm Hoài Phong không muốn đứng ở đó ngủ gà ngủ gật, lần nào cũng lười biếng không đi.
Nhưng bây giờ Tiêu Diên Lễ hỏi hắn có đi không, hắn liền gật đầu: “Đi."
Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng, quay đầu hướng bên giang trong đi.
Tiêu Diên Lễ hầu như đều ngủ đêm tại thư phòng, phòng ngủ không thường đi, đặc biệt sau khi Thẩm thị vào cửa, y chưa từng trở lại ngủ.
Nhâm Hoài Phong đi theo phía sau mông y, lén lút nhìn bóng lưng Tiêu Diên Lễ.
Thân hình Tiêu Diên Lễ vô cùng tốt, phẳng, rắn chắc, đường nét ưu mỹ.
Nhâm Hoài Phong cảm thấy ánh mắt hèn mọn của mình liền nóng rực, hận không thể nhào tới đem Tiêu Diên Lễ ăn.
Đột nhiên Tiêu Diên Lễ đứng lại, Nhâm Hoài Phong suýt đụng vào, sờ sờ mũi, lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Tiêu Diên Lễ hơi nhíu mày, “Ngươi làm gì?"
“Không làm gì."
Nhâm Hoài Phong cũng không biết nói cái gì, Tiêu Diên Lễ ngồi ở mép giường, nhìn hắn: “Trước ngươi làm vài câu thơ kia coi như có chỗ thích hợp."
Nhâm Hoài Phong không nghĩ tới Tiêu Diên Lễ đột nhiên nói đến vấn đề này, những câu thơ kia, bất quá đều là hắn lôi từ chỗ khác ra, ngoại trừ câu cuối cùng, gió xuân mười dặm không bằng ngươi, chỉ cầu một người Tiêu Diên Lễ, không khỏi cũng quá vè.
Nhưng… Tiêu Diên Lễ đột nhiên nói tới cái này là có ý gì?
Nhâm Hoài Phong nghi ngờ nhìn Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ trong mắt phảng phất mang theo ý cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, bộ dáng rất chăm chú rất chân thành.
Nhâm Hoài Phong không dám suy nghĩ nhiều, “Nhị gia, ngươi nhìn ta như vậy, ta… ta không chịu được."
Theo bản năng đến gần, tư thái hai người là Tiêu Diên Lễ ngồi, Nhâm Hoài Phong đứng.
Nhưng Nhâm Hoài Phong vẫn cứ cảm thấy Tiêu Diên Lễ là ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt Tiêu Diên Lễ từ trên mặt Nhâm Hoài Phong, dời xuống, xẹt qua ngực, bụng, xuống chút nữa.
Nhâm Hoài Phong không chịu nổi, nhào tới, quán tính khiến hai người ngã xuống trên giường.
Nhâm Hoài Phong chống đỡ hai tay, đem Tiêu Diên Lễ đặt dưới thân, hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn, hắn hỏi Tiêu Diên Lễ: “Nhị gia, ngươi muốn thử một chút cùng nam nhân lên giường là cảm giác gì sao?"
Hầu kết Tiêu Diên Lễ trượt xuống, Nhâm Hoài Phong tiếp tục nói: “Ta bảo đảm ta sẽ dẫn ngươi vui sướng không gì sánh kịp, là ba mươi năm qua ngươi chưa từng thể nghiệm qua, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Tiêu Diên Lễ đưa tay ôm đầu Nhâm Hoài Phong trói lại, “Nói nhảm gì đó."
Nhâm Hoài Phong cười cười, “Ta biết Nhị gia sẽ không tình nguyện dưới người, không bằng liền mời nhị gia, giết chết ta đi!"
*
Ngày thượng triều, nửa đêm trời còn chưa sáng đã nên ra ngoài
Nhâm Hoài Phong ở trong ổ chăn, chỉ ngủ không tới hai canh giờ, đã bị Tiêu Diên Lễ đánh thức.
“Sớm như vậy, lên giường cái gì?" Nhâm Hoài Phong tức giận nói.
Tiêu Diên Lễ đang mặc y phục, không để hạ nhân tiến vào hầu hạ, dáng dấp hai người lần này, thực sự không thể để cho người ngoài nhìn thấy.
“Đau…" Nhâm Hoài Phong không muốn nhúc nhích.
Tiêu Diên Lễ hỏi: “Chỗ nào đau?"
“Khắp toàn thân đều đau, nhị gia quá mạnh, nếu không phải ta lúc thường rèn luyện thân thể, chỉ sợ không khiêng được."
Nhâm Hoài Phong đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ không thể không khom lưng tới gần Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong không nói lời nào liền ngậm vào môi Tiêu Diên Lễ, ôn hòa hôn một lát, hai người tách ra, Nhâm Hoài Phong nói: “Nhị gia, lại tới một lần nữa rồi rời giường."
Tiêu Diên Lễ mới vừa mặc y phục liền bị bới, bất đắc dĩ nói: “Cẩn thận đến muộn."
Nhâm Hoài Phong nói: “Nhị gia mau mau XXX ta."
Hai người chỉ còn dư lại thở dốc.
Editor có lời muốn nói:
Cầu xôi thịt chi tiết a~ ヾ(。`Д´。)ノ┌┛
Ngước mắt nhìn Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong có chút ngượng ngùng, nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng, vậy thì quyết tâm.
Nhâm Hoài Phong hỏi tiếp: “Cái kia… Ý của ta, ta là muốn hỏi một chút, trước ngươi cùng tức phụ ngươi, bao lâu… ừm một lần?"
Tiêu Diên Lễ không lên tiếng.
Nhâm Hoài Phong một mặt tươi cười ghé vào trước mắt Tiêu Diên Lễ, cười hì hì, thật giống không có ý tứ gì khác.
Đối diện không quá hai giây đồng hồ, Nhâm Hoài Phong lúng túng, có chút không chịu nổi.
Hắn rụt trở về, “Ta… Ta dĩ nhiên không phải bất kính với tẩu tẩu, ta chỉ cảm thấy, người giống như ngươi, thoạt nhìn thật giống vĩnh viễn cũng sẽ không động tình."
“Ngươi mới vừa nói gì, tẩu tẩu?" Tiêu Diên Lễ để ý trọng điểm không giống người bình thường cho lắm.
Nhâm Hoài Phong sửng sốt một chút, “Vậy ta có thể gọi gì?"
“Chẳng lẽ ta còn gọi tỷ tỷ? Ta hẳn lớn hơn nàng đi, ta năm nay hai mươi sáu rồi!"
Tiêu Diên Lễ nói: “Tuổi các ngươi tương đương."
Nhâm Hoài Phong im lặng chốc lát, nói: “Ta cũng không biết người nào như ngươi."
Không lý do gì mà có chút phiền muộn, Nhâm Hoài Phong luồn vào giữa những ngón tay Tiêu Diên Lễ, cùng y mười ngón liên kết.
Từ một bên án thư bước qua, trực tiếp mò tới trong lồng ngực Tiêu Diên Lễ, ngồi trên đùi của y.
“Ta không nặng đi?"
“Hơi." Tiêu Diên Lễ nói.
“Nếu không ngươi ngồi trên đùi ta?"
Tiêu Diên Lễ lạnh lùng từ chối: “Không cần."
Nhâm Hoài Phong cười hì hì, “Ta lần đầu tiên ngồi trên đùi người khác."
“Kia bao nhiêu người ngồi qua đùi của ngươi?" Tiêu Diên Lễ nhàn nhạt hỏi một câu.
Nhâm Hoài Phong sửng sốt, cá nhân hắn mà nói, hắn là trong sạch.
Nhưng nếu như là nguyên thân, hậu viện nhiều thị thiếp như vậy, nhi tử nữ nhi gộp lại hơn ba mươi, dù thế nào cũng không thuần khiết được.
Không biết tại sao từ đáy lòng bay lên một luồng tự ti, Nhâm Hoài Phong nói: “Ta từ nay về sau, trong lòng chỉ có một mình ngươi."
Hắn nghiêng mặt, hôn Tiêu Diên Lễ.
Môi răng gần gũi, hắn dường như nghe thấy Tiêu Diên Lễ thở dài một tiếng.
Hắn đầu tiên tính thăm dò mà hôn môi, cảm giác hai mảnh ôn nhuận, tâm lý liền mềm nhũn.
Hắn có thể nghe hôn môi lẫn nhau phát ra tiếng nước, vừa ngượng ngùng lại cảm thấy nội tâm tràn đầy thỏa mãn.
Hắn dò đầu lưỡi vào, Tiêu Diên Lễ cũng không từ chối.
Cọ xát dây dưa một hồi, Nhâm Hoài Phong thở dốc nói: “Tiêu Diên Lễ, ta nghĩ chết trong ngực ngươi."
Tiêu Diên Lễ cũng thở hổn hển, “Đến lúc này còn muốn chết?"
Nhâm Hoài Phong hơi ngạc nhiên, lộ ra một tia cười xấu xa, “Muốn a, muốn ngươi giết chết ta, ngươi làm gì?"
Tiêu Diên Lễ không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ.
Như là thú hoang lặng im trước khi chém giết.
Ánh mắt Nhâm Hoài Phong, thuận theo đôi mắt Tiêu Diên Lễ, đi xuống, lướt qua hai má, đôi môi, trên môi còn có dấu ấn chút nước trao đổi óng ánh.
Sau đó là cằm, cổ, hầu kết.
Hắn nhìn thấy hầu kết Tiêu Diên Lễ giật giật, Nhâm Hoài Phong cúi thấp đầu, đến gần…
“Oành!" Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra.
Nhâm Hoài Phong kinh ngạc, quay đầu về phía cửa, thấy Tiêu Tứ Lang trợn mắt há mồm đứng ở đó.
Nhìn lại mình một chút, khóa ngồi trên đùi Tiêu Diên Lễ, ôm cổ Tiêu Diên Lễ, tay Tiêu Diên Lễ ôm lấy hông mình.
Thời gian phảng phất dừng lại, sau đó Tiêu Tứ Lang xoay thân lại, “Thực sự xin lỗi, ta cái gì cũng không thấy."
Nhâm Hoài Phong từ trên người Tiêu Diên Lễ nhảy xuống, sửa sang lại y phục, “Không có chuyện gì, y phục còn chưa thoát đây, ngươi có thể thấy cái gì?"
Tiêu Diên Lễ ngồi ngay ngắn lại, xoa xoa mi tâm, mở miệng: “Lão Tứ, ngươi đóng cửa lại."
Tiêu Tứ Lang theo lời đóng cửa lại, xoay người thấy hai người đã rời ra, thở phào nhẹ nhõm.
Nhâm Hoài Phong ngồi ở một góc án thư, tùy ý thưởng thức giá bút ngọc của Tiêu Diên Lễ, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm giá bút ngọc hỏi Tiêu Diên Lễ: “Ôi chao, đồ chơi này sao quen mắt thế này, là cái ta đưa cho ngươi đi."
Tiêu Diên Lễ gật đầu, “Ừ."
Nhâm Hoài Phong có vẻ hơi cao hứng, “Hóa ra ngươi không vứt, ta tưởng những thứ ta đưa cho ngươi ngươi đều ném."
“Đồ vật quý báu như vậy, ném đáng tiếc." Tiêu Diên Lễ nhàn nhạt nói một câu, liền nhìn về phía Tiêu Tứ Lang, “Ngươi tới có chuyện gì?"
Tiêu Tứ Lang sửa sang lại tâm tư, từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, “Nhị ca, ta chiếm được mật thám mật báo, Thẩm Thuần đang điều binh về kinh thành."
Thần sắc Tiêu Diên Lễ nhất thời ngưng trọng mấy phần, “Xem ra không ít kẻ gian, xem chừng đã muốn đánh, qua năm nay có lẽ không dễ."
Nhâm Hoài Phong suy tư.
Tiêu Tứ Lang nói: “Ta thấy kế hoạch mồi nhử bắt buộc phải làm, chỉ là bên mẫu thân có chút khó khăn, ta muốn cùng Nhị ca thương lượng, nên khuyên bảo mẫu thân thế nào."
Tiêu Diên Lễ lắc đầu, “Ta cũng không tán thành ý nghĩ của ngươi."
“Vì sao?" Tiêu tứ lang không rõ.
Dưới cái nhìn của hắn, Nhị ca Tiêu Diên Lễ hẳn là cùng hắn đứng chung một chỗ, gia quốc thiên hạ, nam chí ở đây, huống chi là nam nhân Tiêu gia?
Thế nhưng Tiêu Tứ Lang liếc mắt nhìn Nhâm Hoài Phong, bỗng nhiên không còn vững tin như vậy.
Tiêu Diên Lễ nói: “Ngươi còn có Nhị ca, ngươi đi làm chi?"
Tiêu Tứ Lang nghe không hiểu, “Nhị ca, ý của ngươi là…"
Nhâm Hoài Phong thưởng thức vật trong tay dừng một chút, đến cùng không nói gì.
Buổi trưa, Trư Mao thật nghe Nhâm Hoài Phong nói, đem đồ hắn thường dùng gói thành hai hòm, đường hoàng đưa đến Tiêu gia.
Nhâm Hoài Phong chỉ huy hắn chuyển vào trong phòng Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ cũng không nói gì.
“Nếu không, ta mang cả Trư Mao điều lại đây hầu hạ?" Nhâm Hoài Phong đưa ra kiến nghị với Tiêu Diên Lễ, “Ngươi xem, hầu hạ ngươi đều là đại khuê nữ lưu thủy hoàng hoa [1], ta cảm thấy sau này hai ta phu phu sinh hoạt không quá thích hợp, cho nên để Trư Mao đến ở cùng chúng ta, ngươi thấy thế nào?"
[1] cúc vàng trên nước, đại khái xinh đẹp
Tiêu Diên Lễ chưa nói được hay không, mà hỏi: “Thu Hòa nơi nào đắc tội ngươi?"
Nhâm Hoài Phong nói: “Nàng không đắc tội ta, ta cũng không phải nhìn nàng không vừa mắt, ta chỉ là thấy, sau này hai ta lúc ngủ, cũng không thể để một đại cô nương đến hầu hạ, hơn nữa ta cũng không quen nữ hài tử hầu hạ người…"
Câu cuối cùng là nhỏ giọng lầm bầm, nhưng Tiêu Diên Lễ nghe thấy, khẽ cười một tiếng: “Ngươi không quen nữ hài tử hầu hạ người?"
Nhâm Hoài Phong nghe lời này, liền giận: “Khỏi nói chuyện kia được không? Ta đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người rồi! Hơn nữa, ta hiện tại chỉ cảm thấy hứng thú với một mình ngươi, Nhị gia, nếu không hai ta ban ngày tuyên dâm luôn?"
Tiêu Diên Lễ không để ý tới Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong mặc nhiên y chấp nhận, dặn dò Trư Mao ở lại Tuyên Ninh Hầu phủ.
Nhưng đến cùng cũng không đuổi Thu Hòa, thậm chí ngay cả động cũng không dám động, hắn sợ a!
Đến tối, Nhâm Hoài Phong vô cùng tự giác chạy hướng Tiêu Diên Lễ, Trư Mao kinh ngạc sững sờ.
“Tam gia, ngươi cùng Tuyên Ninh Hầu từ lúc nào quan hệ… gần như thế rồi?" Nói xong làm một cái thủ thế.
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Đêm qua."
Trư Mao vẫn cảm thấy ngạc nhiên, “Tuyên Ninh Hầu hắn… hắn đáp ứng ngươi?"
Nhâm Hoài Phong vô cùng thần bí mà cười cười, nói: “Ngược lại ta đêm nay phải đem hắn ngủ."
Trư Mao oa một tiếng, giơ ngón tay cái lên, “Tam gia, có chí hướng!"
Nhâm Hoài Phong không quản bộ dáng tác quái của hắn, sắc đẹp trước mặt, gần trong gang tấc, còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn? Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ!
Tiêu Diên Lễ ở trong thư phòng viết sổ con, ngày đông lạnh, trong phòng đốt chậu than, ấm áp dễ chịu.
Biết Nhâm Hoài Phong vào phòng, hắn đến gần, Tiêu Diên Lễ bỗng nhiên buông bút xuống, khép lại sổ con.
“Cái này viết xong?" Nhâm Hoài Phong chớp mắt một cái.
Tiêu Diên Lễ cất sổ con, đứng lên, “Ngày mai thượng triều, ngươi đi không?"
Theo lý thuyết thượng triều Nhâm Hoài Phong thân là Phụng An Bá Thế tử có thể đi, có điều Nhâm Hoài Phong không muốn đứng ở đó ngủ gà ngủ gật, lần nào cũng lười biếng không đi.
Nhưng bây giờ Tiêu Diên Lễ hỏi hắn có đi không, hắn liền gật đầu: “Đi."
Tiêu Diên Lễ ừ một tiếng, quay đầu hướng bên giang trong đi.
Tiêu Diên Lễ hầu như đều ngủ đêm tại thư phòng, phòng ngủ không thường đi, đặc biệt sau khi Thẩm thị vào cửa, y chưa từng trở lại ngủ.
Nhâm Hoài Phong đi theo phía sau mông y, lén lút nhìn bóng lưng Tiêu Diên Lễ.
Thân hình Tiêu Diên Lễ vô cùng tốt, phẳng, rắn chắc, đường nét ưu mỹ.
Nhâm Hoài Phong cảm thấy ánh mắt hèn mọn của mình liền nóng rực, hận không thể nhào tới đem Tiêu Diên Lễ ăn.
Đột nhiên Tiêu Diên Lễ đứng lại, Nhâm Hoài Phong suýt đụng vào, sờ sờ mũi, lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Tiêu Diên Lễ hơi nhíu mày, “Ngươi làm gì?"
“Không làm gì."
Nhâm Hoài Phong cũng không biết nói cái gì, Tiêu Diên Lễ ngồi ở mép giường, nhìn hắn: “Trước ngươi làm vài câu thơ kia coi như có chỗ thích hợp."
Nhâm Hoài Phong không nghĩ tới Tiêu Diên Lễ đột nhiên nói đến vấn đề này, những câu thơ kia, bất quá đều là hắn lôi từ chỗ khác ra, ngoại trừ câu cuối cùng, gió xuân mười dặm không bằng ngươi, chỉ cầu một người Tiêu Diên Lễ, không khỏi cũng quá vè.
Nhưng… Tiêu Diên Lễ đột nhiên nói tới cái này là có ý gì?
Nhâm Hoài Phong nghi ngờ nhìn Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ trong mắt phảng phất mang theo ý cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, bộ dáng rất chăm chú rất chân thành.
Nhâm Hoài Phong không dám suy nghĩ nhiều, “Nhị gia, ngươi nhìn ta như vậy, ta… ta không chịu được."
Theo bản năng đến gần, tư thái hai người là Tiêu Diên Lễ ngồi, Nhâm Hoài Phong đứng.
Nhưng Nhâm Hoài Phong vẫn cứ cảm thấy Tiêu Diên Lễ là ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt Tiêu Diên Lễ từ trên mặt Nhâm Hoài Phong, dời xuống, xẹt qua ngực, bụng, xuống chút nữa.
Nhâm Hoài Phong không chịu nổi, nhào tới, quán tính khiến hai người ngã xuống trên giường.
Nhâm Hoài Phong chống đỡ hai tay, đem Tiêu Diên Lễ đặt dưới thân, hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn, hắn hỏi Tiêu Diên Lễ: “Nhị gia, ngươi muốn thử một chút cùng nam nhân lên giường là cảm giác gì sao?"
Hầu kết Tiêu Diên Lễ trượt xuống, Nhâm Hoài Phong tiếp tục nói: “Ta bảo đảm ta sẽ dẫn ngươi vui sướng không gì sánh kịp, là ba mươi năm qua ngươi chưa từng thể nghiệm qua, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Tiêu Diên Lễ đưa tay ôm đầu Nhâm Hoài Phong trói lại, “Nói nhảm gì đó."
Nhâm Hoài Phong cười cười, “Ta biết Nhị gia sẽ không tình nguyện dưới người, không bằng liền mời nhị gia, giết chết ta đi!"
*
Ngày thượng triều, nửa đêm trời còn chưa sáng đã nên ra ngoài
Nhâm Hoài Phong ở trong ổ chăn, chỉ ngủ không tới hai canh giờ, đã bị Tiêu Diên Lễ đánh thức.
“Sớm như vậy, lên giường cái gì?" Nhâm Hoài Phong tức giận nói.
Tiêu Diên Lễ đang mặc y phục, không để hạ nhân tiến vào hầu hạ, dáng dấp hai người lần này, thực sự không thể để cho người ngoài nhìn thấy.
“Đau…" Nhâm Hoài Phong không muốn nhúc nhích.
Tiêu Diên Lễ hỏi: “Chỗ nào đau?"
“Khắp toàn thân đều đau, nhị gia quá mạnh, nếu không phải ta lúc thường rèn luyện thân thể, chỉ sợ không khiêng được."
Nhâm Hoài Phong đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ không thể không khom lưng tới gần Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong không nói lời nào liền ngậm vào môi Tiêu Diên Lễ, ôn hòa hôn một lát, hai người tách ra, Nhâm Hoài Phong nói: “Nhị gia, lại tới một lần nữa rồi rời giường."
Tiêu Diên Lễ mới vừa mặc y phục liền bị bới, bất đắc dĩ nói: “Cẩn thận đến muộn."
Nhâm Hoài Phong nói: “Nhị gia mau mau XXX ta."
Hai người chỉ còn dư lại thở dốc.
Editor có lời muốn nói:
Cầu xôi thịt chi tiết a~ ヾ(。`Д´。)ノ┌┛
Tác giả :
Đường Nhất Trương