Xuyên Thành Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 12
Nhâm Hoài Phong không hề biết, khi hắn nói ra lời này, người mà hắn tâm tâm niệm niệm đứng cách đó không xa, vừa vặn nghe toàn bộ đoạn nói chuyện.
Tiêu Diên Lễ đến đón hài tử kia đi, chờ lão quản gia đi hồi lâu, y mới bước tới.
Nhâm Hoài Phong thấy y xuất hiện, hơi kinh ngạc.
Tiêu Diên Lễ nói: “Hài tử kia, không thể để ở chỗ ngươi mãi."
Nhâm Hoài Phong nói: “Ngươi quang minh chính đại như vậy đảm nhiệm mang về?"
Tiêu Diên Lễ lắc lắc đầu, Nhâm Hoài Phong hỏi: “Tiêu Tứ Lang đâu?"
Tiêu Diên Lễ cũng không trả lời, Nhâm Hoài Phong cảm thấy có gì đó kỳ quái, chợt nhớ tới mấy lời tâm huyết vừa giãi bày với lão quản gia.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ, trên mặt Tiêu Diên Lễ vẫn không có bất kỳ tâm tình, nhưng Nhâm Hoài Phong biết y nhất định đã nghe được.
Nhâm Hoài Phong không khỏi cười khổ nói: “Ta không nghĩ bị ngươi biết sớm như vậy."
Tiêu Diên Lễ không nói gì.
Nhâm Hoài Phong dẫn Tiêu Diên Lễ tới viện của Liễu di nương, bầu không khí giữa hai người tĩnh mịch đến kỳ quái.
Đứng ở cửa viện, Nhâm Hoài Phong dừng bước, hắn nói: “Có thể ngươi không tin, nhưng ta quả thực không có đường lui."
Đôi mắt Tiêu Diên Lễ thâm trầm như biển rộng, rơi trên người Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong yên lặng nhìn hắn, nghe thanh âm của nam nhân chậm rãi mở miệng: “Nhâm Tam công tử, đừng nên đùa giỡn như vậy."
Nhâm Hoài Phong trầm mặc, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Nếu Tiêu Nhị công tử, cho là một trò đùa, thì chính là một trò đùa đi."
Không còn ai lên tiếng, Nhâm Hoài Phong bước vào viện, Liễu di nương ôm hài tử tới đón, một tiếng yểu điệu “Tam gia" truyền vào tai tất cả mọi người, Nhâm Hoài Phong cười nói chuyện với Liễu di nương.
“Không cần nhiều lễ nghi như vậy, hài tử mấy ngày trước mang tới chỗ ngươi đâu?’
Liễu di nương nói: “Ở trong phòng đây."
Nhâm Hoài Phong dẫn Tiêu Diên Lễ vào nhà, thân thể Liễu di nương mềm mại không xương dựa trên người Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong nâng lên nàng, bất động thanh sắc mà từ chối.
“Không nghe bên ngoài đồn đại ư, gia gần nhất thích nam nhân…"
Liễu di nương duyên dáng mỉm cười: “Tam gia cứ đùa, nô tỳ và các tỷ muội theo ngươi nhiều năm như vậy, nếu ngươi thích nam nhân, còn muốn bọn nô tỳ làm gì?"
Nhâm Hoài Phong cười không đáp, chỉ nói: “Ngươi mấy ngày nay cũng đừng khắt khe tư sinh tử của ta nha!"
Liễu di nương nói: “Nào dám, ngài mỗi ngày đều tới chỗ ta, không biết hài tử do vị tỷ muội nào sinh ra, trông thật xinh xắn, Tam gia nhanh đem người vào phủ để nô tỳ nhìn một cái."
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Không dám để các ngươi nhìn thấy, sợ các ngươi nổi cơn ghen, đem người xé ra."
“Ái chà chà…" Liễu di nương che miệng cười, “Bảo bối đến vậy, xem ra Tam gia là động chân tình."
Nhâm Hoài Phong không tiếp lời, tự tay ôm hài tử trong nôi ra.
Liễu di nương hỏi: “Tam gia muốn ôm đi đâu?"
Nhâm Hoài Phong đáp: “Ôm đi vòng vòng, chắc mang cho người khác nuôi, ngươi cũng đừng đau lòng."
Liễu di nương biểu thị: “Hai nhi tử của nô tỳ còn nuôi không nổi, đâu dám đau lòng."
Nhâm Hoài Phong và Tiêu Diên Lễ ra cửa, Liễu di nương cùng đi ra, cuối cùng không quên hỏi một câu: “Tam gia nói thật cho nô tỳ, sau này có phải muốn mang vài tiểu quan vào phủ thật không?"
Nhâm Hoài Phong nói: “Không phải, gia sau này chỉ đón một người về, ngươi cũng đừng ghen."
Liễu di nương cười hì hì: “Nô tỳ cao hứng còn không kịp đây."
Ra khỏi viện Liễu di nương, Nhâm Hoài Phong đưa hài tử cho Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ nhìn hai má hài tử, lộ ra một tia cười ôn nhu, nhìn ra y rất yêu thích hài tử.
“Đa tạ Nhâm Tam công tử."
Nhâm Hoài Phong nói: “Không cần phải nói tạ ơn, đều là ta nguyện ý làm."
Tiêu Diên Lễ vẫn khách khí như trước: “Không quản thế nào, đây đều là việc của Tiêu gia, khiến Nhâm Tam công tử liều mình giúp đỡ, ta thay xá đệ cám ơn ngươi."
Nhâm Hoài Phong miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, hắn cảm nhận được Tiêu Diên Lễ xa cách, phần xa cách này hắn thấy rõ mình rất khó vượt qua, cũng không thể làm gì.
Đối với nam nhân như Tiêu Diên Lễ mà nói, tác phong cả đời này đều đúng quy đúng củ, phù hợp với lễ nghi thế gia công tử, tuyệt đối không thể làm ra bất kỳ việc gì khác thường.
Trên người y gánh vác danh dự và sứ mệnh của cả đại gia tộc, cho nên nam nhân này tất nhiên coi trọng lễ tiết, vững vàng như núi, mỗi tiếng nói cử động không để bất kỳ ai có cơ hội chỉ trích. Càng không thể như hắn cả ngày làm đề tài thậm chí là trò cười cho trà dư tửu hậu.
Hắn cùng y vốn là người của hai thế giới, một kẻ bị khinh bỉ, một người được chiêm ngưỡng, giả nếu có người đem tên của bọn họ đánh đồng với nhau, đối Tiêu Diên Lễ mà nói hẳn là một loại sỉ nhục đi.
Nam nhân ưu tú như vậy, thế gia công tử ưu tú như vậy, mãi mãi không nên tồn tại bất kỳ bê bối nào.
Nhâm Hoài Phong nhắm mắt lại, trong lòng không tiếng động mà thở dài một hơi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, tuy dính một chút đến Phụng An Bá phủ, nhưng phần lớn đều liên quan tới Tuyên Ninh Hầu phủ.
Đầu tiên Tiêu Tứ Lang sắp thành thân với Đông Tích Thu, hài tử kia dưới danh nghĩa tư sinh tử của Tiêu Tứ Lang được đón vào Tiêu gia, quan trọng nhất đạo ý chỉ của Thái hậu, tứ hôn Thận Quận Vương phủ Thừa Ninh Quận chúa với Tuyên Ninh Hầu phủ Thế tử Tiêu Diên Lễ.
Người bên ngoài cho rằng Tiêu Diên Lễ ôm được như hoa mỹ quyến về, nhân sinh đắc ý, nhưng thực tế chỉ là một thủ đoạn Thận Quận Vương phủ khống chế Tiêu gia thôi.
Tiêu Diên Lễ không thể kháng chỉ không tuân, Tuyên Ninh Hầu phủ không thể trực tiếp đối đầu với Thận Quận Vương phủ, vì vậy chuyện hôn sự này coi như chuyện ván đã đóng thuyền.
Thời điểm Nhâm Hoài Phong nghe tin tức này, hắn đang nằm an nhàn mát mẻ trên ghế, bên cạnh bày một bàn dưa hấu ướp đá ngon miệng, một bên khác còn có Trư Mao vì hắn quạt, trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ mà thoải mái.
Tuy biết rõ Tiêu Diên Lễ sẽ thú thêm Thẩm Thừa Ninh, nhưng lúc nghe tin tức đích thực, trong lòng vẫn lộp bộp chìm xuống, phảng phất có một khối đá lớn rơi vào trong nước, trầm lặng khiến người không thở nổi, tựa như khí quản bị cái gì ngăn chặn.
“Hôn kỳ xác định vào lúc nào?" Ngữ khí Nhâm Hoài Phong nghe rất bình tĩnh.
Lão quản gia cung kính trả lời: “Ngày mùng 8 tháng 10, là ngày tốt nhất năm nay."
Nhâm Hoài Phong gật gật đầu: “Ngày tốt, còn có ba tháng? Chắc sau hôn lễ của Tiêu Tứ công tử và Đông Tam tiểu thư."
Lão quản gia đáp: “Vâng, hôn sự của Tiêu Tứ công tử vào đầu tháng sau, thiệp mời cũng đã phát tới."
Nhâm Hoài Phong nhíu mày: “Vội như vậy?"
Lão quản gia suy nghĩ một chút, trả lời: “Nghe nói Tiêu Tứ công tử tự quyết định, bên Đông gia suy nghĩ một chút, cũng đồng ý."
Nhâm Hoài Phong ừ một tiếng, “Được thôi, nếu còn có ba tháng, vậy ta cũng không thể nhàn rỗi nữa, trước không phải đồn ta thích nam sắc sao? Lần này minh xác thêm, nói ta coi trọng Tiêu Nhị công tử…"
“Tiểu Bá gia!" Lão quản gia khiếp sợ.
Nhâm Hoài Phong không để ý lắm: “Ngược lại cũng là sự thật không phải sao? Tiêu Nhị phu nhân chưa xuất giá này vốn không có ý tốt, ta phải ứng đối tốt một chút."
Không tới nửa ngày, lời đồn mới đã được nhân sĩ có tâm trong kinh thành phân tán, nói tới có mũi có mắt, bày ra chi tiết từng việc cũ, khiến người nghe cảm thấy nhiều phần chân thật.
Tiêu Tứ Lang tìm tới thư phòng Tiêu Diên Lễ: “Nhị ca, ngươi có nghe nói không?"
Ánh mắt Tiêu Diên Lễ từ trên một quyển sách chuyển qua trên mặt Tiêu Tứ Lang, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói cái gì?"
Tiêu Tứ Lang nói lại một lần bên ngoài đồn đại, “Ta điều tra, mấy lời đồn đại nhảm nhí này đều từ phủ Nhâm Hoài Phong chảy ra, chắc chắn là chủ ý của Nhâm Hoài Phong."
Tiêu Diên Lễ đã nhiều ngày không nghe ba chữ Nhâm Hoài Phong, hôm nay đột nhiên nghe đến hơi thất thần.
Y cười nói: “Chỉ là lời đồn đại thôi, sẽ không có ai tin là thật."
Tiêu Tứ Lang không bình tĩnh như thế, “Nhị ca, ngươi nói Nhâm Tam đến tột cùng muốn làm gì? Ý chỉ của Thái hậu, hắn vẫn muốn thò một chân vào sao? Thật chán sống rồi!"
Tiêu Diên Lễ suy nghĩ một chút, “Có lẽ hắn thấy chơi vui."
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải lời đồn đều từ một phía Nhâm Tam, không tổn hại danh tiếng Nhị ca, ta đã xông tới Phụng An Bá phủ, hảo hảo giáo huấn tiểu tử thúi kia một bữa! Dám ăn tim hùm gan báo!"
Tiêu Diên Lễ trầm mặc không nói, Tiêu Tứ Lang lại nói: “Bất quá nếu như có thể bởi vậy mà Thừa Ninh quận chúa từ hôn, đối với Nhị ca mà nói, cũng không phải chuyện xấu, mà…"
“Mà Nhâm Hoài Phong khẳng định đắc tội với Thận Quận Vương phủ, Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho hắn." Tiêu Diên Lễ cực kỳ rõ ràng nói ra nửa câu Tiêu Tứ Lang chưa nói xong.
Tiêu Tứ Lang nói: “Đây là hắn tự tìm."
Tiêu Diên Lễ không dám gật bừa, cũng không có ý kiến gì.
Tiêu Tứ Lang đột nhiên nhìn Tiêu Diên Lễ, trong đầu hắn dần hiện ra một ý nghĩ.
“Nhị ca, từ sau lần tới Linh Quang tự vái phật, Nhâm Tam như biến thành người khác, gần đây còn liên tiếp giúp đỡ chúng ta, chẳng lẽ hắn thật có tâm tư gì?"
Tiêu Diên Lễ bị ánh mắt Tiêu Tứ Lang nhìn ra không nhịn được, y phất tay một cái, kiên quyết phủ định: “Không thể! Lời đồn hắn thích nam sắc ban đầu thế nào truyền tới, trong này hẳn ngươi quá rõ đi?"
Tiêu Tứ Lang nghĩ đến tình hình đêm đó, không khỏi có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là đem vừa nãy suy đoán coi như thôi.
“Thôi, chắc tiểu tử kia điên rồi! Hắn muốn ồn ào thì ồn ào, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta, ta đều không quản! Sống hay chết, đều do tiểu tử kia tự tạo! Liên quan gì tới chúng ta?"
Tiêu Tứ Lang sải bước đi, để lại một mình Tiêu Diên Lễ, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ trầm tư.
Buổi sáng hôm sau, Tuyên Ninh Hầu phủ nhận được bái thiếp của Nhâm Hoài Phong.
Phương thức biểu đạt tình yêu có ngàn loại vạn loại, tặng quà là loại thường thấy nhất.
Nhâm Hoài Phong lật tung kho bảo bảo của Phụng An Bá phủ, lấy ra một ít vật quý trọng mà không thất lễ, chuẩn bị mỗi ngày đưa một cái tới trước mặt Tiêu Diên Lễ.
Hôm nay hắn mang theo một bức tranh chữ giá trị liên thành, tới Tuyên Ninh Hầu phủ.
Nghe đâu họa sư vẽ bức tranh chữ này, là người Tiêu Diên Lễ rất ngưỡng mộ, thuở nhỏ còn học theo thư pháp đối phương, tự dưng có được tác phẩm sẽ càng vui, Nhâm Hoài Phong đưa tới chính là làm vui lòng, không hề luyến tiếc.
“Vẫn nghe nói ngươi thích tranh chữ của vị Trương tiên sinh này, trong nhà vừa vặn có một bức, ta cũng không hiểu thưởng thức, liền cho ngươi giữ lại thưởng thức."
Nhâm Hoài Phong mở tranh chữ cho Tiêu Diên Lễ xem, Tiêu Diên Lễ nhìn thấy, trong mắt thật có tia kinh diễm.
Nhưng rất nhanh liền thu liễm, nói: “Bản vẽ này bây giờ đã là tuyệt tích, giá trị liên thành, ta không thể nhận."
Nhâm Hoài Phong cười cười: “Có gì không thể nhận? Ta đưa ngươi, ngươi sẽ cầm, ai bảo ta coi trọng Tiêu Nhị công tử chứ? Dù bảo ta hái sao trời hái mặt trăng, ta cũng không do dự."
Tiêu Diên Lễ đến đón hài tử kia đi, chờ lão quản gia đi hồi lâu, y mới bước tới.
Nhâm Hoài Phong thấy y xuất hiện, hơi kinh ngạc.
Tiêu Diên Lễ nói: “Hài tử kia, không thể để ở chỗ ngươi mãi."
Nhâm Hoài Phong nói: “Ngươi quang minh chính đại như vậy đảm nhiệm mang về?"
Tiêu Diên Lễ lắc lắc đầu, Nhâm Hoài Phong hỏi: “Tiêu Tứ Lang đâu?"
Tiêu Diên Lễ cũng không trả lời, Nhâm Hoài Phong cảm thấy có gì đó kỳ quái, chợt nhớ tới mấy lời tâm huyết vừa giãi bày với lão quản gia.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Diên Lễ, trên mặt Tiêu Diên Lễ vẫn không có bất kỳ tâm tình, nhưng Nhâm Hoài Phong biết y nhất định đã nghe được.
Nhâm Hoài Phong không khỏi cười khổ nói: “Ta không nghĩ bị ngươi biết sớm như vậy."
Tiêu Diên Lễ không nói gì.
Nhâm Hoài Phong dẫn Tiêu Diên Lễ tới viện của Liễu di nương, bầu không khí giữa hai người tĩnh mịch đến kỳ quái.
Đứng ở cửa viện, Nhâm Hoài Phong dừng bước, hắn nói: “Có thể ngươi không tin, nhưng ta quả thực không có đường lui."
Đôi mắt Tiêu Diên Lễ thâm trầm như biển rộng, rơi trên người Nhâm Hoài Phong.
Nhâm Hoài Phong yên lặng nhìn hắn, nghe thanh âm của nam nhân chậm rãi mở miệng: “Nhâm Tam công tử, đừng nên đùa giỡn như vậy."
Nhâm Hoài Phong trầm mặc, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Nếu Tiêu Nhị công tử, cho là một trò đùa, thì chính là một trò đùa đi."
Không còn ai lên tiếng, Nhâm Hoài Phong bước vào viện, Liễu di nương ôm hài tử tới đón, một tiếng yểu điệu “Tam gia" truyền vào tai tất cả mọi người, Nhâm Hoài Phong cười nói chuyện với Liễu di nương.
“Không cần nhiều lễ nghi như vậy, hài tử mấy ngày trước mang tới chỗ ngươi đâu?’
Liễu di nương nói: “Ở trong phòng đây."
Nhâm Hoài Phong dẫn Tiêu Diên Lễ vào nhà, thân thể Liễu di nương mềm mại không xương dựa trên người Nhâm Hoài Phong, Nhâm Hoài Phong nâng lên nàng, bất động thanh sắc mà từ chối.
“Không nghe bên ngoài đồn đại ư, gia gần nhất thích nam nhân…"
Liễu di nương duyên dáng mỉm cười: “Tam gia cứ đùa, nô tỳ và các tỷ muội theo ngươi nhiều năm như vậy, nếu ngươi thích nam nhân, còn muốn bọn nô tỳ làm gì?"
Nhâm Hoài Phong cười không đáp, chỉ nói: “Ngươi mấy ngày nay cũng đừng khắt khe tư sinh tử của ta nha!"
Liễu di nương nói: “Nào dám, ngài mỗi ngày đều tới chỗ ta, không biết hài tử do vị tỷ muội nào sinh ra, trông thật xinh xắn, Tam gia nhanh đem người vào phủ để nô tỳ nhìn một cái."
Nhâm Hoài Phong cười nói: “Không dám để các ngươi nhìn thấy, sợ các ngươi nổi cơn ghen, đem người xé ra."
“Ái chà chà…" Liễu di nương che miệng cười, “Bảo bối đến vậy, xem ra Tam gia là động chân tình."
Nhâm Hoài Phong không tiếp lời, tự tay ôm hài tử trong nôi ra.
Liễu di nương hỏi: “Tam gia muốn ôm đi đâu?"
Nhâm Hoài Phong đáp: “Ôm đi vòng vòng, chắc mang cho người khác nuôi, ngươi cũng đừng đau lòng."
Liễu di nương biểu thị: “Hai nhi tử của nô tỳ còn nuôi không nổi, đâu dám đau lòng."
Nhâm Hoài Phong và Tiêu Diên Lễ ra cửa, Liễu di nương cùng đi ra, cuối cùng không quên hỏi một câu: “Tam gia nói thật cho nô tỳ, sau này có phải muốn mang vài tiểu quan vào phủ thật không?"
Nhâm Hoài Phong nói: “Không phải, gia sau này chỉ đón một người về, ngươi cũng đừng ghen."
Liễu di nương cười hì hì: “Nô tỳ cao hứng còn không kịp đây."
Ra khỏi viện Liễu di nương, Nhâm Hoài Phong đưa hài tử cho Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ nhìn hai má hài tử, lộ ra một tia cười ôn nhu, nhìn ra y rất yêu thích hài tử.
“Đa tạ Nhâm Tam công tử."
Nhâm Hoài Phong nói: “Không cần phải nói tạ ơn, đều là ta nguyện ý làm."
Tiêu Diên Lễ vẫn khách khí như trước: “Không quản thế nào, đây đều là việc của Tiêu gia, khiến Nhâm Tam công tử liều mình giúp đỡ, ta thay xá đệ cám ơn ngươi."
Nhâm Hoài Phong miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, hắn cảm nhận được Tiêu Diên Lễ xa cách, phần xa cách này hắn thấy rõ mình rất khó vượt qua, cũng không thể làm gì.
Đối với nam nhân như Tiêu Diên Lễ mà nói, tác phong cả đời này đều đúng quy đúng củ, phù hợp với lễ nghi thế gia công tử, tuyệt đối không thể làm ra bất kỳ việc gì khác thường.
Trên người y gánh vác danh dự và sứ mệnh của cả đại gia tộc, cho nên nam nhân này tất nhiên coi trọng lễ tiết, vững vàng như núi, mỗi tiếng nói cử động không để bất kỳ ai có cơ hội chỉ trích. Càng không thể như hắn cả ngày làm đề tài thậm chí là trò cười cho trà dư tửu hậu.
Hắn cùng y vốn là người của hai thế giới, một kẻ bị khinh bỉ, một người được chiêm ngưỡng, giả nếu có người đem tên của bọn họ đánh đồng với nhau, đối Tiêu Diên Lễ mà nói hẳn là một loại sỉ nhục đi.
Nam nhân ưu tú như vậy, thế gia công tử ưu tú như vậy, mãi mãi không nên tồn tại bất kỳ bê bối nào.
Nhâm Hoài Phong nhắm mắt lại, trong lòng không tiếng động mà thở dài một hơi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, tuy dính một chút đến Phụng An Bá phủ, nhưng phần lớn đều liên quan tới Tuyên Ninh Hầu phủ.
Đầu tiên Tiêu Tứ Lang sắp thành thân với Đông Tích Thu, hài tử kia dưới danh nghĩa tư sinh tử của Tiêu Tứ Lang được đón vào Tiêu gia, quan trọng nhất đạo ý chỉ của Thái hậu, tứ hôn Thận Quận Vương phủ Thừa Ninh Quận chúa với Tuyên Ninh Hầu phủ Thế tử Tiêu Diên Lễ.
Người bên ngoài cho rằng Tiêu Diên Lễ ôm được như hoa mỹ quyến về, nhân sinh đắc ý, nhưng thực tế chỉ là một thủ đoạn Thận Quận Vương phủ khống chế Tiêu gia thôi.
Tiêu Diên Lễ không thể kháng chỉ không tuân, Tuyên Ninh Hầu phủ không thể trực tiếp đối đầu với Thận Quận Vương phủ, vì vậy chuyện hôn sự này coi như chuyện ván đã đóng thuyền.
Thời điểm Nhâm Hoài Phong nghe tin tức này, hắn đang nằm an nhàn mát mẻ trên ghế, bên cạnh bày một bàn dưa hấu ướp đá ngon miệng, một bên khác còn có Trư Mao vì hắn quạt, trải qua cuộc sống gia đình tạm bợ mà thoải mái.
Tuy biết rõ Tiêu Diên Lễ sẽ thú thêm Thẩm Thừa Ninh, nhưng lúc nghe tin tức đích thực, trong lòng vẫn lộp bộp chìm xuống, phảng phất có một khối đá lớn rơi vào trong nước, trầm lặng khiến người không thở nổi, tựa như khí quản bị cái gì ngăn chặn.
“Hôn kỳ xác định vào lúc nào?" Ngữ khí Nhâm Hoài Phong nghe rất bình tĩnh.
Lão quản gia cung kính trả lời: “Ngày mùng 8 tháng 10, là ngày tốt nhất năm nay."
Nhâm Hoài Phong gật gật đầu: “Ngày tốt, còn có ba tháng? Chắc sau hôn lễ của Tiêu Tứ công tử và Đông Tam tiểu thư."
Lão quản gia đáp: “Vâng, hôn sự của Tiêu Tứ công tử vào đầu tháng sau, thiệp mời cũng đã phát tới."
Nhâm Hoài Phong nhíu mày: “Vội như vậy?"
Lão quản gia suy nghĩ một chút, trả lời: “Nghe nói Tiêu Tứ công tử tự quyết định, bên Đông gia suy nghĩ một chút, cũng đồng ý."
Nhâm Hoài Phong ừ một tiếng, “Được thôi, nếu còn có ba tháng, vậy ta cũng không thể nhàn rỗi nữa, trước không phải đồn ta thích nam sắc sao? Lần này minh xác thêm, nói ta coi trọng Tiêu Nhị công tử…"
“Tiểu Bá gia!" Lão quản gia khiếp sợ.
Nhâm Hoài Phong không để ý lắm: “Ngược lại cũng là sự thật không phải sao? Tiêu Nhị phu nhân chưa xuất giá này vốn không có ý tốt, ta phải ứng đối tốt một chút."
Không tới nửa ngày, lời đồn mới đã được nhân sĩ có tâm trong kinh thành phân tán, nói tới có mũi có mắt, bày ra chi tiết từng việc cũ, khiến người nghe cảm thấy nhiều phần chân thật.
Tiêu Tứ Lang tìm tới thư phòng Tiêu Diên Lễ: “Nhị ca, ngươi có nghe nói không?"
Ánh mắt Tiêu Diên Lễ từ trên một quyển sách chuyển qua trên mặt Tiêu Tứ Lang, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói cái gì?"
Tiêu Tứ Lang nói lại một lần bên ngoài đồn đại, “Ta điều tra, mấy lời đồn đại nhảm nhí này đều từ phủ Nhâm Hoài Phong chảy ra, chắc chắn là chủ ý của Nhâm Hoài Phong."
Tiêu Diên Lễ đã nhiều ngày không nghe ba chữ Nhâm Hoài Phong, hôm nay đột nhiên nghe đến hơi thất thần.
Y cười nói: “Chỉ là lời đồn đại thôi, sẽ không có ai tin là thật."
Tiêu Tứ Lang không bình tĩnh như thế, “Nhị ca, ngươi nói Nhâm Tam đến tột cùng muốn làm gì? Ý chỉ của Thái hậu, hắn vẫn muốn thò một chân vào sao? Thật chán sống rồi!"
Tiêu Diên Lễ suy nghĩ một chút, “Có lẽ hắn thấy chơi vui."
Tiêu Tứ Lang hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải lời đồn đều từ một phía Nhâm Tam, không tổn hại danh tiếng Nhị ca, ta đã xông tới Phụng An Bá phủ, hảo hảo giáo huấn tiểu tử thúi kia một bữa! Dám ăn tim hùm gan báo!"
Tiêu Diên Lễ trầm mặc không nói, Tiêu Tứ Lang lại nói: “Bất quá nếu như có thể bởi vậy mà Thừa Ninh quận chúa từ hôn, đối với Nhị ca mà nói, cũng không phải chuyện xấu, mà…"
“Mà Nhâm Hoài Phong khẳng định đắc tội với Thận Quận Vương phủ, Thẩm gia sẽ không bỏ qua cho hắn." Tiêu Diên Lễ cực kỳ rõ ràng nói ra nửa câu Tiêu Tứ Lang chưa nói xong.
Tiêu Tứ Lang nói: “Đây là hắn tự tìm."
Tiêu Diên Lễ không dám gật bừa, cũng không có ý kiến gì.
Tiêu Tứ Lang đột nhiên nhìn Tiêu Diên Lễ, trong đầu hắn dần hiện ra một ý nghĩ.
“Nhị ca, từ sau lần tới Linh Quang tự vái phật, Nhâm Tam như biến thành người khác, gần đây còn liên tiếp giúp đỡ chúng ta, chẳng lẽ hắn thật có tâm tư gì?"
Tiêu Diên Lễ bị ánh mắt Tiêu Tứ Lang nhìn ra không nhịn được, y phất tay một cái, kiên quyết phủ định: “Không thể! Lời đồn hắn thích nam sắc ban đầu thế nào truyền tới, trong này hẳn ngươi quá rõ đi?"
Tiêu Tứ Lang nghĩ đến tình hình đêm đó, không khỏi có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là đem vừa nãy suy đoán coi như thôi.
“Thôi, chắc tiểu tử kia điên rồi! Hắn muốn ồn ào thì ồn ào, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta, ta đều không quản! Sống hay chết, đều do tiểu tử kia tự tạo! Liên quan gì tới chúng ta?"
Tiêu Tứ Lang sải bước đi, để lại một mình Tiêu Diên Lễ, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ trầm tư.
Buổi sáng hôm sau, Tuyên Ninh Hầu phủ nhận được bái thiếp của Nhâm Hoài Phong.
Phương thức biểu đạt tình yêu có ngàn loại vạn loại, tặng quà là loại thường thấy nhất.
Nhâm Hoài Phong lật tung kho bảo bảo của Phụng An Bá phủ, lấy ra một ít vật quý trọng mà không thất lễ, chuẩn bị mỗi ngày đưa một cái tới trước mặt Tiêu Diên Lễ.
Hôm nay hắn mang theo một bức tranh chữ giá trị liên thành, tới Tuyên Ninh Hầu phủ.
Nghe đâu họa sư vẽ bức tranh chữ này, là người Tiêu Diên Lễ rất ngưỡng mộ, thuở nhỏ còn học theo thư pháp đối phương, tự dưng có được tác phẩm sẽ càng vui, Nhâm Hoài Phong đưa tới chính là làm vui lòng, không hề luyến tiếc.
“Vẫn nghe nói ngươi thích tranh chữ của vị Trương tiên sinh này, trong nhà vừa vặn có một bức, ta cũng không hiểu thưởng thức, liền cho ngươi giữ lại thưởng thức."
Nhâm Hoài Phong mở tranh chữ cho Tiêu Diên Lễ xem, Tiêu Diên Lễ nhìn thấy, trong mắt thật có tia kinh diễm.
Nhưng rất nhanh liền thu liễm, nói: “Bản vẽ này bây giờ đã là tuyệt tích, giá trị liên thành, ta không thể nhận."
Nhâm Hoài Phong cười cười: “Có gì không thể nhận? Ta đưa ngươi, ngươi sẽ cầm, ai bảo ta coi trọng Tiêu Nhị công tử chứ? Dù bảo ta hái sao trời hái mặt trăng, ta cũng không do dự."
Tác giả :
Đường Nhất Trương