Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 81: Đã vượt biển xanh , không ngại nước
Câu trả lời của Án Hà Thanh khiến Tiết Nghiêm lùi về sau nửa bước.
Hắn đã từng thấy qua Án Hà Thanh như vậy, ở lúc Án Hà Thanh chỉ có mười lăm tuổi.
Năm đó, Bắc Cương một tiểu quốc cùng Nam Yến quốc giao hữu, đã cống nạp một con báo tuyết còn nhỏ, các vị hoàng tử từ nhỏ ở Nam quốc làm sao thấy qua loài động vật vừa đẹp lại hung mãnh như thế, đều vô cùng thích thú, ào ào hướng phụ vương đòi muốn.
Lúc đó quân vương Nam Yến quốc không hề muốn đem báo tuyết ban tặng cho bất cứ người nào, lại đối với những vị hoàng tử nói không ra lời cự tuyệt, thế là hứa rằng: “Các ngươi ai có thể trước tiên săn được một con hổ, thì ta sẽ đem con báo tuyết này ban tặng cho người đó."
Lúc đó hoàng tử lớn nhất chỉ có mười bảy tuổi, vẫn là tuổi còn trẻ, đừng nói một con hổ, chỉ là một con sói đói, những vị hoàng tử này cũng vô lực chống đỡ, quân vương Nam Yến quốc nói ra lời này, rõ ràng là muốn khiến họ biết khó mà lùi.
Quả nhiên ngày thứ hai, không có thấy hoàng tử đến đòi phụ hoàng muốn báo tuyết nữa, nhưng mà bảy ngày sau đó, Án Hà Thanh vậy mà lại biến mất rồi.
Trong cung đại loạn, có người đã ở trong Tẩm cung Án Hà Thanh phát hiện sách vở và công cụ có liên quan đến săn bắn, quân vương Nam Yến quốc vội vàng phái binh đi rừng sâu lân cận hoàng thành tìm kiếm.
Sau đó, Án Hà Thanh được phát hiện ở trong một cái khe núi, hắn thương tích đầy mình gần như tắt thở, bên cạnh có nằm một cái xác của một con hổ nhỏ.
Tiết Nghiêm vẫn còn nhớ lúc mình đến thăm Án Hà Thanh, hắn toàn thân quấn đầy vải gạt bôi đầy thuốc, không quan tâm sự khuyên can của nô tỳ, khăng khăng đứng ở trước chuồng của con báo tuyết, chớp chớp mắt mà nhìn loài động vật hình dáng mạnh mẽ đẹp đẽ đó.
Án Hà Thanh nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Nghiêm, quay qua đầu lại, Tiết Nghiêm nhìn thấy đáy mắt hắn là sự vui mừng không thể giẩu nổi, âm thanh hắn nâng cao, giống như muốn hướng toàn thế giới tuyên bố vậy: “Thúc phụ, nó là của ta rồi."
Năm đó Án Hà Thanh chỉ có mười lăm tuổi.
Án Hà Thanh mười lăm tuổi thì đã không quản mạng sống đi tranh đoạt thứ mà hắn muốn có được, và giờ đây thiếu niên đó đã trưởng thành, Tiết Nghiêm lại làm sao có thể ngăn cản nổi?
Án Hà Thanh một lần nữa đối với Tiết Nghiêm hành lễ, nhìn như tôn kính, nhưng đó là thông điệp cuối cùng hắn hạ cho Tiết Nghiêm.
Tiết Nghiêm mắt mở trừng trừng nhìn Án Hà Thanh hướng Tiêu Dư An đi đến, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên kêu gọi: “Đợi đã."
Tiết Nghiêm nhớ ra chuyện của báo tuyết vẫn còn có đoạn sau.
Sau ba tháng báo tuyết bị cống nạp, Nam Yến quốc nghênh đón mùa hạ, báo tuyết bởi vì không thích ứng khí hậu nóng bức của phương nam, bắt đầu trở nên lừ đừ, lù rù thậm chí sinh bệnh nhiều lần, Án Hà Thanh gấp đến nổi ngày ngày vây quanh chuồng mà xoay, quân vương Nam Yến quốc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tìm đến sứ thần dò hỏi đối sách.
Sứ thần nói: “Chỉ có đem báo tuyết đưa trở về Bắc Cương, nhưng mà lưu lại cũng chưa hẳn không thể, chỉ là không dể dàng gì trưởng thành khỏe mạnh."
Án Hà Thanh đã trầm mặc nửa ngày, hỏi: “Nếu không đưa về Bắc Cương, nó sẽ chết chứ?"
Sứ thần đáp: “Có thể, cho dù không chết, cũng sống không lâu."
Trong lòng quân vương Nam Yến quốc nghĩ Án Hà Thanh yêu thích con báo tuyết này như thế, làm sao có thể cam lòng để nó lần nữa trở về Bắc Cương, thế là qua loa tống cổ sứ thần đi, không còn đề cập đến chuyện này nữa, nào ngờ chưa qua ba ngày, Án Hà Thanh đích thân lo liệu tốt tất cả công việc, để sứ thần mang theo báo tuyết rời khỏi Nam quốc.
Tuy rằng Án Hà Thanh không nói qua một câu không cam lòng, nhưng mà thị nữ nói với Tiết Nghiêm, Án Hà Thanh thường xuyên nhìn cái chuồng trống ngây ra.
Tiết Nghiêm nhớ ra chuyện này cấp tốc tổ chức tốt từ ngữ khuyên can, hắn thấy Án Hà Thanh không có bởi vì mình gọi mà ngừng lại bước chân, hơi thoáng nâng cao âm lượng: “Cho dù ngươi nguyện ý bảo vệ hắn, nhưng ngươi chung quy đã hủy nước của hắn, hắn sẽ cư xử như thế nào với ngươi? Lại nguyện ý để ngươi bảo vệ hắn sao?"
Thân thể Án Hà Thanh cứng lại, bước chân tạm ngừng, nhưng mà cuối cùng không có ngừng lại.
Hắn đã từng thấy qua Án Hà Thanh như vậy, ở lúc Án Hà Thanh chỉ có mười lăm tuổi.
Năm đó, Bắc Cương một tiểu quốc cùng Nam Yến quốc giao hữu, đã cống nạp một con báo tuyết còn nhỏ, các vị hoàng tử từ nhỏ ở Nam quốc làm sao thấy qua loài động vật vừa đẹp lại hung mãnh như thế, đều vô cùng thích thú, ào ào hướng phụ vương đòi muốn.
Lúc đó quân vương Nam Yến quốc không hề muốn đem báo tuyết ban tặng cho bất cứ người nào, lại đối với những vị hoàng tử nói không ra lời cự tuyệt, thế là hứa rằng: “Các ngươi ai có thể trước tiên săn được một con hổ, thì ta sẽ đem con báo tuyết này ban tặng cho người đó."
Lúc đó hoàng tử lớn nhất chỉ có mười bảy tuổi, vẫn là tuổi còn trẻ, đừng nói một con hổ, chỉ là một con sói đói, những vị hoàng tử này cũng vô lực chống đỡ, quân vương Nam Yến quốc nói ra lời này, rõ ràng là muốn khiến họ biết khó mà lùi.
Quả nhiên ngày thứ hai, không có thấy hoàng tử đến đòi phụ hoàng muốn báo tuyết nữa, nhưng mà bảy ngày sau đó, Án Hà Thanh vậy mà lại biến mất rồi.
Trong cung đại loạn, có người đã ở trong Tẩm cung Án Hà Thanh phát hiện sách vở và công cụ có liên quan đến săn bắn, quân vương Nam Yến quốc vội vàng phái binh đi rừng sâu lân cận hoàng thành tìm kiếm.
Sau đó, Án Hà Thanh được phát hiện ở trong một cái khe núi, hắn thương tích đầy mình gần như tắt thở, bên cạnh có nằm một cái xác của một con hổ nhỏ.
Tiết Nghiêm vẫn còn nhớ lúc mình đến thăm Án Hà Thanh, hắn toàn thân quấn đầy vải gạt bôi đầy thuốc, không quan tâm sự khuyên can của nô tỳ, khăng khăng đứng ở trước chuồng của con báo tuyết, chớp chớp mắt mà nhìn loài động vật hình dáng mạnh mẽ đẹp đẽ đó.
Án Hà Thanh nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Nghiêm, quay qua đầu lại, Tiết Nghiêm nhìn thấy đáy mắt hắn là sự vui mừng không thể giẩu nổi, âm thanh hắn nâng cao, giống như muốn hướng toàn thế giới tuyên bố vậy: “Thúc phụ, nó là của ta rồi."
Năm đó Án Hà Thanh chỉ có mười lăm tuổi.
Án Hà Thanh mười lăm tuổi thì đã không quản mạng sống đi tranh đoạt thứ mà hắn muốn có được, và giờ đây thiếu niên đó đã trưởng thành, Tiết Nghiêm lại làm sao có thể ngăn cản nổi?
Án Hà Thanh một lần nữa đối với Tiết Nghiêm hành lễ, nhìn như tôn kính, nhưng đó là thông điệp cuối cùng hắn hạ cho Tiết Nghiêm.
Tiết Nghiêm mắt mở trừng trừng nhìn Án Hà Thanh hướng Tiêu Dư An đi đến, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên kêu gọi: “Đợi đã."
Tiết Nghiêm nhớ ra chuyện của báo tuyết vẫn còn có đoạn sau.
Sau ba tháng báo tuyết bị cống nạp, Nam Yến quốc nghênh đón mùa hạ, báo tuyết bởi vì không thích ứng khí hậu nóng bức của phương nam, bắt đầu trở nên lừ đừ, lù rù thậm chí sinh bệnh nhiều lần, Án Hà Thanh gấp đến nổi ngày ngày vây quanh chuồng mà xoay, quân vương Nam Yến quốc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tìm đến sứ thần dò hỏi đối sách.
Sứ thần nói: “Chỉ có đem báo tuyết đưa trở về Bắc Cương, nhưng mà lưu lại cũng chưa hẳn không thể, chỉ là không dể dàng gì trưởng thành khỏe mạnh."
Án Hà Thanh đã trầm mặc nửa ngày, hỏi: “Nếu không đưa về Bắc Cương, nó sẽ chết chứ?"
Sứ thần đáp: “Có thể, cho dù không chết, cũng sống không lâu."
Trong lòng quân vương Nam Yến quốc nghĩ Án Hà Thanh yêu thích con báo tuyết này như thế, làm sao có thể cam lòng để nó lần nữa trở về Bắc Cương, thế là qua loa tống cổ sứ thần đi, không còn đề cập đến chuyện này nữa, nào ngờ chưa qua ba ngày, Án Hà Thanh đích thân lo liệu tốt tất cả công việc, để sứ thần mang theo báo tuyết rời khỏi Nam quốc.
Tuy rằng Án Hà Thanh không nói qua một câu không cam lòng, nhưng mà thị nữ nói với Tiết Nghiêm, Án Hà Thanh thường xuyên nhìn cái chuồng trống ngây ra.
Tiết Nghiêm nhớ ra chuyện này cấp tốc tổ chức tốt từ ngữ khuyên can, hắn thấy Án Hà Thanh không có bởi vì mình gọi mà ngừng lại bước chân, hơi thoáng nâng cao âm lượng: “Cho dù ngươi nguyện ý bảo vệ hắn, nhưng ngươi chung quy đã hủy nước của hắn, hắn sẽ cư xử như thế nào với ngươi? Lại nguyện ý để ngươi bảo vệ hắn sao?"
Thân thể Án Hà Thanh cứng lại, bước chân tạm ngừng, nhưng mà cuối cùng không có ngừng lại.
Tác giả :
Y Nùng Dĩ Dực