Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn
Chương 14
“Này, tới tháng của ngươi rồi hả?" – Ngân Trúc hét lớn cho tên đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà nghe – “Sao tự nhiên gây sự cùng một thằng nhóc thế chứ?"
Diệc Ưng đưa mắt nhìn cô với ánh mắt không giấu sự khó hiểu – “Sao ngươi là nữ nhi khuê các mà nói bậy thế hả?". Lần đầu tiên anh thấy 1 đứa con gái nói ba cái chuyện này mà không chút xấu hổ.
“Nữ nhi khuê các không được nói bậy hay sao mà ngươi chưa trả lời ta. Sao gây sự với một đứa nhóc vậy?"
“Cho nó hiểu đời sớm thôi." – anh không buồn nhìn cô bình thản đáp.
“Hồi nãy ta hơi nóng quá nên đánh ngươi." – Ngân Trúc ấm úng nói tiếp - “Cho xin lỗi ha."
Diệc Ưng nói lớn lên – “ Hả? Ngươi nói gì, ta không nghe thấy gì hết."
“Xin lỗi…" – cô mở volume lớn lên một chút.
“Hả?" – Diệc Ưng giả ngây lặp lại.
Ngân Trúc cáu gắt lên – “Này, ngươi là đàn ông gì mà hẹp hòi thế chứ?". Giờ mới thấy không chỉ có phụ nữ hay gay ích kỷ hơn người mà đàn ông nhiều thằng cũng cực kỳ nhỏ nhen như tên này đây.
“Ta nói thật là từ xưa đến nay ta cực kỳ bị đứa khác đánh. Trước nay ta chỉ bị phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, đại tỷ, sư phụ và muội muội đánh nên tuyệt đối không để đứa nào đánh ta nữa."
Cô nhìn tên đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà với ánh mắt khinh thường - “Mẹ, bị 1 đống người đánh thì thêm 1 đứa có chết ai đâu". Thế mà cô cứ tưởng hắn nói từ xưa đến nay chưa có ai từng đụng đến hắn và cô là người đầu tiên chứ. Ngân Trúc nói tiếp - “Mà ngươi rảnh không?"
“Gì?"
“Đưa ta lên đó chứ ta mỏi cổ lắm rồi."
“Tự lên đi."
“Con éo biết khinh công bố ạ!"
“Nói lại thắm thiết vào thì ta đưa ngươi lên."
“Hả"
" Nói xin lỗi lại. "
Từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô chưa thấy thằng cha nào lầy và nhây như tên Diệc Ưng này, nghe xin lỗi làm hắn sướng lắm hay sao ?
" Ngươi mới nói xin lỗi ta hả ? " - Ngân Trúc nói, hắn ta lầy thì cô lầy chung với hắn.
" Ta nói ngươi nói xin lỗi ta đi. "
" Ngươi lại mới nói xin lỗi ta kìa. "
Diệc Ưng phát cáu gắt lên – " Ta nói là ngươi nói xin lỗi ta chứ không phải là ta xin lỗi ngươi. "
" À ha, ngươi nói là ta xin lỗi ngươi mà ngươi lại mới nói xin lỗi ta cho cái lỗi mà ta đánh ngươi nhưng chung quy là lỗi ngươi đôi co với thằng nhỏ. Mà lỗi lầm của ta được xây dựng trên lỗi lầm của ngươi, hai lần lỗi là thành không lỗi nên người sẽ phải xin lỗi giờ ta nghĩ lại là ngươi chứ không phải ta nên… "
Diệc Ưng cáu cắt ngang – " Ngươi tụng kinh cái quái gì thế hả ? Ta chả hiểu gì hết. "
Ngân Trúc cười lớn – " Ta còn chả hiểu ta nói gì huống chi ngươi. "
" Ngươi bị thất kinh phong à. "
" Ai cũng khen vậy hết. "
Diệc Ưng im lặng chào thua, đôi co cùng nha đầu này mệt quá!
“Này, ta thấy ngươi căng thẳng quá nên chơi chút xíu cho giải tỏa ấy mà." – Ngân Trúc mỉm cười toe toét nói tiếp – “Mà ta nói thiệt đó, đứng đây ngửa cổ nhìn ngươi mỏi quá, có gì kéo ta lên ngồi hóng mát chung đi."
Diệc Ưng ngay lập tức nhảy xuống kéo áo nha đầu nhiều chuyện này rồi phi thân ngay lên mái nhà lại – “Ngươi phiền quá!"
“Mát thiệt á!" – Ngân Trúc lấy tay giữ chặt mái ngói mình đang ngồi lên tắm tắc khen – “Hèn chi ngươi khoái ngồi ở đây."
Diệc Ưng chỉ im lặng không nói gì.
“Mà nó ngủ rồi."
“Ta chả quan tâm."
Ngân Trúc cười mỉa mai – " Ừ, ta nhiều chuyện nói ra thôi chứ ngươi éo có quan tâm. Là do ngươi thấy nó khóc lóc phiền quá chứ đâu phải thấy nó mất mẹ, mất nhà nên đưa lại đây chứ ? ". Nhân vật quần chúng nhiều chuyện là nhân tố không thể thiếu trong bất kỳ tiểu thuyết nào, có dân tình thị phi mới có chuyện để làm. Vì chuyện lớn giúp Tiểu Lang, cô không ngại đóng vai Xeko.
" Cái thân ngươi lo chưa xong mà còn quản chuyện thiên hạ. "
" Nhiều chuyện là đặc tính trời ban cho phụ nữ mà. "
" Dạo này ngươi biết cách đáp trả rồi nhỉ ? "
" Quá khen, sống chung toàn thú dữ hiền sống sao được chứ ? " - cô thản nhiên đáp – " Mà ngươi định bỏ thằng nhóc đó vậy sao ? "
" Cái đó còn tùy thuộc vào nó. "
Ngân Trúc nắm lấy vạt áo Diệc Ưng kéo kéo lại – " Hay là ngươi trộm khuế ước cứu mẹ nó thoát khỏi kỹ viện giúp nó được không ? "
Diệc Ưng quay lại nhìn cô và lắc đầu – " Ngươi chả hiểu gì hết ! "
" Ngươi nói cho ta hiểu đi. " - cô nhìn thẳng ánh mắt người đàn ông đối diện hỏi.
" Nếu giờ chúng ta lấy cắp tờ khuế ước đó đồng thời chính là tuyên chiến cùng những tổ chức của khu ăn chơi đó. Khi mất nó thì chúng nếu không tìm được chúng ta thì cũng sẽ tìm hai mẹ con kia giải quyết và cuộc sống của họ càng tệ hơn nữa. Thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. "
" Vậy là họ không còn đường thoát sao ? Hay là ta tạo điều kiện họ bỏ trốn ? " - Ngân Trúc nhìn Diệc Ưng ánh mắt không giấu sự thương tâm cho Tiểu Lang. Cô chưa bao giờ nghĩ thế giới cổ trang phức tạp như thế này, thật không giống phim truyền hình chút nào.
" Khu ăn chơi đó sống được không chỉ nhờ mấy tổ chức hắc đạo mà chắc chắn còn có quan binh triều đình chống lưng… Ngươi nghĩ họ thoát được sao ? Đây không chỉ là chuyện xé một tờ khế ước..."
" Nếu kế sách của chúng ta thành công thì tại sao không nhờ chính Thái hậu giúp ? "
Diệc Ưng cười nhạt – " Một phụ nữ cố giữ cơ nghiệp của chồng đến mức mạng sống của 2 mẹ con mình cũng không màng thì khi bị thất tiết có quan tâm đến sự sống không ? Ngươi nghĩ kỹ viện cho bà ta đợi đến khi đại thọ sao ? "
Ngân Trúc im lặng, cô thật không nghĩ đến tình cảnh này. Đáng ra cô không nên cho Tiểu Lang hy vọng. Nếu chỉ một chuyện nhỏ như thế này mà cô còn không giải quyết được thì nói chi đến đối phó những kẻ đứng đầu của thế giới này ?
Diệc Ưng liếc nhìn cô gái thất thần đang ngồi bên cạnh, anh muốn xem tiểu nha đầu này có thể giải quyết chuyện này được không ? Nếu không thì anh chả cần mất thời gian của mình để đánh bạc không có phần thắng nữa.
" Sử dụng thế mạnh của mình để chiến đấu… " - anh lạnh lùng nói – " Ngươi không thể giúp người khác khi không thể cầm vũ khí chiến đấu tự bảo vệ mình. Nhân nghĩa là thứ dành cho kẻ mạnh. "
Ngân Trúc ngẩn người ra. Thế mạnh thực sự của cô chỉ có bàn tay của người đầu bếp. Nếu chuộc cho bà ta về thì chung quy vẫn phụ thuộc gia sản Hồng gia, cô chẳng làm được cái quái gì cả. Cô nhắm mắt lại nhớ cuộc sống ở thế giới hiện đại của mình, nhớ lại bao khó khăn mà mình phải đối mặt.
" Chết tiệt, không thể nào kịp được nữa rồi. Em thua rồi. "
" Ngân Trúc, em bình tĩnh lại đi. "
" Sao em bình tĩnh được chứ ? Anh đã mất công mời ông ta đến đánh giá khả năng của em mà lại thế này… Món này phải ninh nhừ 3 ngày mới được nhưng em chỉ còn 1 ngày. "
" Hay em thử đổi món khác đi. "
" Không được, em đã luyện tập cho món này lâu lắm rồi. Giờ em đổi thứ khác có khác nào bỏ hết mọi công sức mấy tháng nay chứ ? Xem ra em không có duyên với học bổng này rồi. Xin lỗi anh, sư phụ !"
" Nếu không đi chính thống được thì sử dụng kỹ xảo che mắt thực khách thôi. "
" Che mắt ? "
" Đúng vậy, che mắt họ. "
Ngân Trúc mở mắt ra trở về thực tại. Đúng, nếu không đi chính thống được thì chỉ còn cách che mắt thiên hạ thôi.
" Chúng ta sẽ không ăn cắp mà lừa chúng " - cô nhìn thằng vào mắt Diệc Ưng nói 1 cách không do dự.
Diệc Ưng mỉm cười hỏi lại " Ngươi định lừa ai ? "
" Lừa kỹ viện và ông chủ tiệm gạo. Cả 2 đều đáng bị trừng trị. "
" Làm được không đó ? "
" Nếu ta không làm được thì đâu có tư cách để ngươi để vốn vào đánh bạc chứ ? "
" Có khẩu khí ! " - Diệc Ưng thản nhiên nói – " Ta không muốn thằng nhóc đó ăn không ngồi rồi. "
Ngân Trúc nhíu mày nhớ gương mặt nức nở khóc của Tiểu Lang – " Nó còn nhỏ quá ! "
" Ngươi đừng coi thường đàn ông chúng ta chứ ? Có bước qua nghịch cảnh thì mới có tiến bộ… Nếu không nó chỉ mãi là một thằng nhóc yếu đuối thôi. "
" Ngươi không xấu tính lắm nhỉ ? "
Diệc Ưng nhìn chằm chằm gương mặt Ngân Trúc đang khen mình rồi nở nụ cười hồn nhiên như khi anh giết người – " Ngủ ngon ". Sau đó anh nhảy xuống dưới đất nhẹ nhàng bước về khu nhà của mình.
" Này, đưa ta xuống đã chứ ? " - cô hét lớn lên.
Anh chả buồn quan tâm chỉ ngáp lớn – " Buồn ngủ quá ! "
" Thằng chim ó kia, ta nghĩ lại rồi. Ngươi hoàn toàn không tốt chút nào ! Ngươi là cẩu đê tiện. Ngươi là thằng đàn ông tồi nhất lịch sử nhân loại. " - Ngân Trúc hét lên trong vô vọng. Cô sai rồi, tên này quá xấu xa và là thằng đàn ông cẩu huyết nhất trong ngôn tình.
Diệc Ưng đưa mắt nhìn cô với ánh mắt không giấu sự khó hiểu – “Sao ngươi là nữ nhi khuê các mà nói bậy thế hả?". Lần đầu tiên anh thấy 1 đứa con gái nói ba cái chuyện này mà không chút xấu hổ.
“Nữ nhi khuê các không được nói bậy hay sao mà ngươi chưa trả lời ta. Sao gây sự với một đứa nhóc vậy?"
“Cho nó hiểu đời sớm thôi." – anh không buồn nhìn cô bình thản đáp.
“Hồi nãy ta hơi nóng quá nên đánh ngươi." – Ngân Trúc ấm úng nói tiếp - “Cho xin lỗi ha."
Diệc Ưng nói lớn lên – “ Hả? Ngươi nói gì, ta không nghe thấy gì hết."
“Xin lỗi…" – cô mở volume lớn lên một chút.
“Hả?" – Diệc Ưng giả ngây lặp lại.
Ngân Trúc cáu gắt lên – “Này, ngươi là đàn ông gì mà hẹp hòi thế chứ?". Giờ mới thấy không chỉ có phụ nữ hay gay ích kỷ hơn người mà đàn ông nhiều thằng cũng cực kỳ nhỏ nhen như tên này đây.
“Ta nói thật là từ xưa đến nay ta cực kỳ bị đứa khác đánh. Trước nay ta chỉ bị phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, đại tỷ, sư phụ và muội muội đánh nên tuyệt đối không để đứa nào đánh ta nữa."
Cô nhìn tên đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà với ánh mắt khinh thường - “Mẹ, bị 1 đống người đánh thì thêm 1 đứa có chết ai đâu". Thế mà cô cứ tưởng hắn nói từ xưa đến nay chưa có ai từng đụng đến hắn và cô là người đầu tiên chứ. Ngân Trúc nói tiếp - “Mà ngươi rảnh không?"
“Gì?"
“Đưa ta lên đó chứ ta mỏi cổ lắm rồi."
“Tự lên đi."
“Con éo biết khinh công bố ạ!"
“Nói lại thắm thiết vào thì ta đưa ngươi lên."
“Hả"
" Nói xin lỗi lại. "
Từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô chưa thấy thằng cha nào lầy và nhây như tên Diệc Ưng này, nghe xin lỗi làm hắn sướng lắm hay sao ?
" Ngươi mới nói xin lỗi ta hả ? " - Ngân Trúc nói, hắn ta lầy thì cô lầy chung với hắn.
" Ta nói ngươi nói xin lỗi ta đi. "
" Ngươi lại mới nói xin lỗi ta kìa. "
Diệc Ưng phát cáu gắt lên – " Ta nói là ngươi nói xin lỗi ta chứ không phải là ta xin lỗi ngươi. "
" À ha, ngươi nói là ta xin lỗi ngươi mà ngươi lại mới nói xin lỗi ta cho cái lỗi mà ta đánh ngươi nhưng chung quy là lỗi ngươi đôi co với thằng nhỏ. Mà lỗi lầm của ta được xây dựng trên lỗi lầm của ngươi, hai lần lỗi là thành không lỗi nên người sẽ phải xin lỗi giờ ta nghĩ lại là ngươi chứ không phải ta nên… "
Diệc Ưng cáu cắt ngang – " Ngươi tụng kinh cái quái gì thế hả ? Ta chả hiểu gì hết. "
Ngân Trúc cười lớn – " Ta còn chả hiểu ta nói gì huống chi ngươi. "
" Ngươi bị thất kinh phong à. "
" Ai cũng khen vậy hết. "
Diệc Ưng im lặng chào thua, đôi co cùng nha đầu này mệt quá!
“Này, ta thấy ngươi căng thẳng quá nên chơi chút xíu cho giải tỏa ấy mà." – Ngân Trúc mỉm cười toe toét nói tiếp – “Mà ta nói thiệt đó, đứng đây ngửa cổ nhìn ngươi mỏi quá, có gì kéo ta lên ngồi hóng mát chung đi."
Diệc Ưng ngay lập tức nhảy xuống kéo áo nha đầu nhiều chuyện này rồi phi thân ngay lên mái nhà lại – “Ngươi phiền quá!"
“Mát thiệt á!" – Ngân Trúc lấy tay giữ chặt mái ngói mình đang ngồi lên tắm tắc khen – “Hèn chi ngươi khoái ngồi ở đây."
Diệc Ưng chỉ im lặng không nói gì.
“Mà nó ngủ rồi."
“Ta chả quan tâm."
Ngân Trúc cười mỉa mai – " Ừ, ta nhiều chuyện nói ra thôi chứ ngươi éo có quan tâm. Là do ngươi thấy nó khóc lóc phiền quá chứ đâu phải thấy nó mất mẹ, mất nhà nên đưa lại đây chứ ? ". Nhân vật quần chúng nhiều chuyện là nhân tố không thể thiếu trong bất kỳ tiểu thuyết nào, có dân tình thị phi mới có chuyện để làm. Vì chuyện lớn giúp Tiểu Lang, cô không ngại đóng vai Xeko.
" Cái thân ngươi lo chưa xong mà còn quản chuyện thiên hạ. "
" Nhiều chuyện là đặc tính trời ban cho phụ nữ mà. "
" Dạo này ngươi biết cách đáp trả rồi nhỉ ? "
" Quá khen, sống chung toàn thú dữ hiền sống sao được chứ ? " - cô thản nhiên đáp – " Mà ngươi định bỏ thằng nhóc đó vậy sao ? "
" Cái đó còn tùy thuộc vào nó. "
Ngân Trúc nắm lấy vạt áo Diệc Ưng kéo kéo lại – " Hay là ngươi trộm khuế ước cứu mẹ nó thoát khỏi kỹ viện giúp nó được không ? "
Diệc Ưng quay lại nhìn cô và lắc đầu – " Ngươi chả hiểu gì hết ! "
" Ngươi nói cho ta hiểu đi. " - cô nhìn thẳng ánh mắt người đàn ông đối diện hỏi.
" Nếu giờ chúng ta lấy cắp tờ khuế ước đó đồng thời chính là tuyên chiến cùng những tổ chức của khu ăn chơi đó. Khi mất nó thì chúng nếu không tìm được chúng ta thì cũng sẽ tìm hai mẹ con kia giải quyết và cuộc sống của họ càng tệ hơn nữa. Thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. "
" Vậy là họ không còn đường thoát sao ? Hay là ta tạo điều kiện họ bỏ trốn ? " - Ngân Trúc nhìn Diệc Ưng ánh mắt không giấu sự thương tâm cho Tiểu Lang. Cô chưa bao giờ nghĩ thế giới cổ trang phức tạp như thế này, thật không giống phim truyền hình chút nào.
" Khu ăn chơi đó sống được không chỉ nhờ mấy tổ chức hắc đạo mà chắc chắn còn có quan binh triều đình chống lưng… Ngươi nghĩ họ thoát được sao ? Đây không chỉ là chuyện xé một tờ khế ước..."
" Nếu kế sách của chúng ta thành công thì tại sao không nhờ chính Thái hậu giúp ? "
Diệc Ưng cười nhạt – " Một phụ nữ cố giữ cơ nghiệp của chồng đến mức mạng sống của 2 mẹ con mình cũng không màng thì khi bị thất tiết có quan tâm đến sự sống không ? Ngươi nghĩ kỹ viện cho bà ta đợi đến khi đại thọ sao ? "
Ngân Trúc im lặng, cô thật không nghĩ đến tình cảnh này. Đáng ra cô không nên cho Tiểu Lang hy vọng. Nếu chỉ một chuyện nhỏ như thế này mà cô còn không giải quyết được thì nói chi đến đối phó những kẻ đứng đầu của thế giới này ?
Diệc Ưng liếc nhìn cô gái thất thần đang ngồi bên cạnh, anh muốn xem tiểu nha đầu này có thể giải quyết chuyện này được không ? Nếu không thì anh chả cần mất thời gian của mình để đánh bạc không có phần thắng nữa.
" Sử dụng thế mạnh của mình để chiến đấu… " - anh lạnh lùng nói – " Ngươi không thể giúp người khác khi không thể cầm vũ khí chiến đấu tự bảo vệ mình. Nhân nghĩa là thứ dành cho kẻ mạnh. "
Ngân Trúc ngẩn người ra. Thế mạnh thực sự của cô chỉ có bàn tay của người đầu bếp. Nếu chuộc cho bà ta về thì chung quy vẫn phụ thuộc gia sản Hồng gia, cô chẳng làm được cái quái gì cả. Cô nhắm mắt lại nhớ cuộc sống ở thế giới hiện đại của mình, nhớ lại bao khó khăn mà mình phải đối mặt.
" Chết tiệt, không thể nào kịp được nữa rồi. Em thua rồi. "
" Ngân Trúc, em bình tĩnh lại đi. "
" Sao em bình tĩnh được chứ ? Anh đã mất công mời ông ta đến đánh giá khả năng của em mà lại thế này… Món này phải ninh nhừ 3 ngày mới được nhưng em chỉ còn 1 ngày. "
" Hay em thử đổi món khác đi. "
" Không được, em đã luyện tập cho món này lâu lắm rồi. Giờ em đổi thứ khác có khác nào bỏ hết mọi công sức mấy tháng nay chứ ? Xem ra em không có duyên với học bổng này rồi. Xin lỗi anh, sư phụ !"
" Nếu không đi chính thống được thì sử dụng kỹ xảo che mắt thực khách thôi. "
" Che mắt ? "
" Đúng vậy, che mắt họ. "
Ngân Trúc mở mắt ra trở về thực tại. Đúng, nếu không đi chính thống được thì chỉ còn cách che mắt thiên hạ thôi.
" Chúng ta sẽ không ăn cắp mà lừa chúng " - cô nhìn thằng vào mắt Diệc Ưng nói 1 cách không do dự.
Diệc Ưng mỉm cười hỏi lại " Ngươi định lừa ai ? "
" Lừa kỹ viện và ông chủ tiệm gạo. Cả 2 đều đáng bị trừng trị. "
" Làm được không đó ? "
" Nếu ta không làm được thì đâu có tư cách để ngươi để vốn vào đánh bạc chứ ? "
" Có khẩu khí ! " - Diệc Ưng thản nhiên nói – " Ta không muốn thằng nhóc đó ăn không ngồi rồi. "
Ngân Trúc nhíu mày nhớ gương mặt nức nở khóc của Tiểu Lang – " Nó còn nhỏ quá ! "
" Ngươi đừng coi thường đàn ông chúng ta chứ ? Có bước qua nghịch cảnh thì mới có tiến bộ… Nếu không nó chỉ mãi là một thằng nhóc yếu đuối thôi. "
" Ngươi không xấu tính lắm nhỉ ? "
Diệc Ưng nhìn chằm chằm gương mặt Ngân Trúc đang khen mình rồi nở nụ cười hồn nhiên như khi anh giết người – " Ngủ ngon ". Sau đó anh nhảy xuống dưới đất nhẹ nhàng bước về khu nhà của mình.
" Này, đưa ta xuống đã chứ ? " - cô hét lớn lên.
Anh chả buồn quan tâm chỉ ngáp lớn – " Buồn ngủ quá ! "
" Thằng chim ó kia, ta nghĩ lại rồi. Ngươi hoàn toàn không tốt chút nào ! Ngươi là cẩu đê tiện. Ngươi là thằng đàn ông tồi nhất lịch sử nhân loại. " - Ngân Trúc hét lên trong vô vọng. Cô sai rồi, tên này quá xấu xa và là thằng đàn ông cẩu huyết nhất trong ngôn tình.
Tác giả :
Lửng Con