Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác
Chương 34
Hôn lễ đúng hạn cử hành. Mọi hành động của Tần Tứ đều thu hút sự chú ý của mọi người, càng đừng nói đến hôn lễ của hắn, càng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Tần Tứ không quan tâm hôn lễ náo nhiệt hay không, long trọng hay không. Hắn mở tiệc chiêu đãi hơn phân nửa doanh nhân có tiếng tăm, ngoại trừ Tần Hải Minh, Nguyễn gia, Lục gia thì gần như các ông trùm đều tề tựu. Hắn tự mình mở tiệc chiêu đãi, không ai dám không tới.
Hôn lễ của Tần Tứ cử hành tại resort Sơn Trang, xung quanh có sân rộng lớn, kiến trúc xa hoa, cảnh vật thanh nhã, bên ngoài biệt thự là sân golf cực lớn, phía sau còn có suối nước nóng.
Nguyễn Ninh chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng gần tới ngày, trong lòng cô căng thẳng rất nhiều.
Cô mặc bộ áo cưới xinh đẹp có chút không chân thật, ngay cả dì Trương đều nhìn đến choáng váng. Một người xinh đẹp, ở bên cạnh mỗi ngày sẽ hình thành thói quen cảm thấy bình thường. Nhưng Nguyễn Ninh là một trường hợp khác, dì Trương mỗi ngày nhìn cô, lúc này vẫn nhịn không được trầm trồ. Nguyễn tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, mặc kệ ai đứng bên cạnh cũng sẽ bị đoạt mất hào quang, cũng chỉ có Tần thiếu mới xứng đôi với cô.
Trong phòng lúc này chỉ có hai người các cô, Tần Tứ ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa, Nguyễn Ninh bị dì Trương nhìn đến phát hoảng.
“Dì Trương, sao nhìn con chằm chằm vậy?"
“Vì tiểu thư thật xinh đẹp." Dì Trương nghĩ sao nói vậy: “Không phải dì Trương lanh mồm lanh miệng, theo tôi thấy, tiểu thư gả cho Tần thiếu thấy thương."
Nguyễn Ninh ngây ngốc, chớp mắt: “…… Hả? Vì sao?"
Dì Trương nói: “Tuy diện mạo của Tần thiếu xứng với tiểu thư nhưng hắn lớn tuổi hơn nhiều"
Nguyễn Ninh ngơ ngác nói: “Không phải mới 26 thôi sao?"
Dì Trương ỷ lại Tần Tứ không ở đây, Nguyễn Ninh lại tương đối dễ nói chuyện, không giữ miệng nói: “Mới 26? Tiểu thư cũng không nhìn xem mình bao nhiêu. Cô mới 20 tuổi! Đây là trâu già gặm cỏ non đấy. Ba tuổi cách một thế hệ, 6 tuổi cách hai đời. Tiểu thư không sợ hai người có sự khác nhau à?"
Nguyễn Ninh: “……"
Cô cạn lời!
Dì Trương thấy Nguyễn Ninh không nói lời nào, từ từ thở dài: “Dù gì tiểu thư cũng là người của Tần thiếu từ sớm. Hôm nay kết hôn, nói gì cũng chậm. May mà Tần thiếu săn sóc tỉ mỉ, đào hết tâm can, cũng không khổ quá nhiều."
Nguyễn Ninh không thể bình tĩnh, đôi mắt hơi trừng lớn, cô chỉ chú ý một câu. Cô là người của Tần Tứ? Khi nào?
Nguyễn Ninh nói: “Tôi không phải……"
Thôi kệ, hiểu lầm thì hiểu lầm.
Trong khoảng thời gian này cô ở nhà của Tần Tứ, trong mắt người ngoài hai người ở chung, không nghĩ Tần Tứ sẽ vì cô thủ thân như ngọc. Cô muốn giải thích, nhiều người như vậy, càng nói chỉ càng bôi đen thêm mà thôi.
Hôm nay cô cùng Tần Tứ kết hôn, cũng không cần thiết để ý chuyện này.
Hơn nữa câu “cô là người của Tần Tứ", không biết vì sao cô cảm thấy vui vẻ. Cô mới phát hiện thì ra cô lại khát vọng câu nói này biến thành hiện thực đến như vậy.
Hai người đang nói chuyện, Tần Tứ đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Hôm nay hắn quý khí bức người, tuấn mỹ không tưởng tượng được. Tây trang đen đặt may càng hỗ trợ hắn thêm hoàn mỹ, vai rộng eo thon, thân cao thon dài.
Nguyễn Ninh chìm chằm chằm không chớp mắt.
Tần Tứ bước chân đi vào, thẳng đến trước mặt Nguyễn Ninh, nhìn cô bình tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn dì Trương.
“Ninh Ninh gả cho tôi, là phúc của tôi."
Dì Trương: “……"
Thôi xong, đối thoại vừa rồi bị Tần thiếu nghe hết rồi!
Tần Tứ hôm nay tâm tình cực tốt, không cùng dì Trương so đo, nói: “Ra ngoài trước đi."
Dì Trương lấy lại phản ứng, căng da đầu nói: “Như vậy không hợp quy củ. Tần thiếu……"
Tần Tứ liếc mắt sắc lạnh nhìn sang, dì Trương lập tức im lặng, chạy nhanh ra ngoài, còn tri kỷ giúp bọn họ đem cửa đóng lại.
Cửa phòng bị đóng lại, Tần Tứ nhịn không được cúi người đi qua, ngậm lấy cánh môi mềm mại hồng nhuận của Nguyễn Ninh, trằn trọc không ngừng thâm nhập.
Nguyễn Ninh bị hắn hôn không phản ứng kịp, đợi khi lấy lại phản ứng, bờ môi mát lạnh đã di dời sang cổ cô gặm nhấm.
Nguyễn Ninh nhanh chóng đẩy đầu hắn.
“Không được, không thể lưu lại dấu vết."
Tần Tứ ánh mắt thâm trầm: “Ninh Ninh……"
Nguyễn Ninh trái tim run rẩy, nhưng vẫn duy trì lý trí: “…… Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em trang điểm hoàn chỉnh cả rồi."
Tần Tứ thầm than một tiếng, đành phải buông cô ra.
Hai người đứng im trong chốc lát, Nguyễn Ninh nói: “Dì Trương nói vậy thôi chứ không có ác ý. Anh đừng để trong lòng."
Tần Tứ nói: “Anh không có so đo."
Nguyễn Ninh đổi đề tài: “…… Anh qua đây có chuyện gì hả?"
Tần Tứ nói: “Không có việc gì."
Nguyễn Ninh: “?"
Tần Tứ thò lại gần, lại hôn một cái: “Anh nhớ em nên sang hôn em."
Nguyễn Ninh: “……"
Bên ngoài nhiều khách khứa như vậy cũng không quan tâm, chạy sang tìm cô hôn một chút, cô vừa tức vừa buồn cười.
“Ngốc nghếch." Nguyễn Ninh cười nói.
Tần Tứ than thở nói: “Đúng vậy, anh ngốc nghếch."
Nguyễn Ninh phản ứng lại, cô không khỏi sửng sốt, có chút không tin được: “Tần Tứ, anh…… Anh căng thẳng sao?"
Tần Tứ cười cười, hào phóng thừa nhận nói: “Rõ ràng như vậy sao?"
Nguyễn Ninh: “……"
Tần Tứ cũng sẽ căng thẳng sao? Hắn gặp nạn mặt không đổi sắc, không nghĩ tới kết hôn sẽ làm hắn lo lắng như vậy?!
Tần Tứ nhìn ra tâm tư của cô, buồn cười nhéo mặt cô: “Anh đương nhiên sẽ lo lắng. Từ nay về sau, Ninh Ninh là của anh. Sao anh có thể bình tĩnh được?"
Nguyễn Ninh đỏ mặt, người nam nhân này cứ như sinh ra dành cho cô vậy, luôn nói ra những lời cợt nhả không đỡ được.
——
Hôn lễ bắt đầu, Nguyễn Ninh chưa từng nghĩ tới người nắm tay cô đi trên thảm đỏ sẽ là Nguyễn Lẫm.
“Tân hôn vui vẻ. Ninh Ninh hôm nay thật xinh đẹp!" Nguyễn Lẫm cười nhìn cô.
Nguyễn Ninh trừng lớn đôi mắt, không thể tin được: “Anh trai? Sao anh ở đây?"
Nguyễn Lẫm dáng người cao thẳng, một thân tây trang đen, có vẻ như gầy hơn xưa nhưng tinh thần không tệ lắm.
“Là Tần Tứ đồng ý cho anh đến đây." Nguyễn Lẫm nói: “Hôm nay là hôn lễ của em, anh không muốn bỏ lỡ."
Nguyễn Ninh đột nhiên có chút cảm động. Cô cho rằng buổi lễ của mình sẽ không có bạn bè hay người thân, không ngờ Nguyễn Lẫm lại đột nhiên xuất hiện.
“Cảm ơn anh." Nguyễn Ninh nói.
Nguyễn Lẫm cười cười, dắt tay cô đi về hướng người đàn ông đang chờ phía trước.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Nguyễn Ninh, khiến cô không khỏi khẩn trương, nắm chặt ống tay áo Nguyễn Lẫm.
Nguyễn Lẫm vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô thả lỏng.
Đi qua thảm đỏ, càng lúc càng tới gần Tần Tứ, nhìn hắn mỉm cười chờ mình đến gần, Nguyễn Ninh thả lỏng, cũng nhìn Tần Tứ mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Rốt cuộc, Nguyễn Ninh đi tới trước mặt Tần Tứ, Nguyễn Lẫm cười đưa Nguyễn Ninh đến tay Tần Tứ.
Tần Tứ lập tức nắm chặt, hô hấp đình trệ.
Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.
Ninh Ninh của hắn, rốt cuộc cũng trở thành vợ của hắn.
Không ai chú ý, ở ngoài hiện trường hôn lễ, Lục Cảnh đứng xa xa nhìn Nguyễn Ninh mặc áo cưới không rời mắt, nhìn cô cùng một nam nhân khác kết hôn, nhìn cô đeo nhẫn lên cho người khác, nhìn cô bị người khác ôm hôn môi.
Không phải anh, từ đầu đến cuối không phải anh.
Vì sao anh muốn tìm khổ chạy tới đây, tận mắt nhìn thấy cô gả cho Tần Tứ, mới bằng lòng hết hy vọng?
Nếu…… Nếu anh có thể ở gặp cô trước Tần Tứ, có lẽ anh đã có hy vọng rồi. Đáng tiếc chuyện đó không xảy ra, Nguyễn Ninh cũng không thuộc về anh.
Lục Cảnh buông xuống tầm mắt, chậm rãi xoay người, rời xa hiện trường hôn lễ, bóng dáng từ xa nhìn lại có chút chạy trối chết.
Anh không nên tới, hắn thật sự không nên tới.
——
Ban ngày ồn ào náo nhiệt, ban đêm yên lặng.
Nguyễn Ninh cởi xuống áo cưới, tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu trắng, ngồi ở trên giường phát ngốc.
Tần Tứ đang tắm rửa, tiếng nước xôn xao làm cô hoảng loạn.
“Đinh" một tiếng, di động vang lên, Nguyễn Ninh bị dọa nhảy dựng, cầm lấy di động xem, trên màn hình hiện ra tin tức liên quan đến chuyện kết hôn.
“Đêm tân hôn, người chồng không có kinh nghiệm gây nên bi kịch, cô gái đã bỏ mình trên đường đưa đi bệnh viện."
Nguyễn Ninh: “……"
…… Sẽ, sẽ chết người sao?
Nguyễn Ninh sợ tới mức ném di động, cũng không dám click mở tin tức, chỉ nhìn tiêu đề hoảng hốt.
Vốn dĩ cô không quá lo lắng, còn có chút chờ mong nhưng giờ cô lại muốn đánh bài lùi.
Tần Tứ chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, hắn hình như cũng không có kinh nghiệm đấy!
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Tần Tứ mặc áo ngủ với cô, cổ áo mở rộng, một bên sấy tóc đi về phía cô.
Nguyễn Ninh khẩn trương nuốt nước miếng: “……"
Tần Tứ đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh trong chốc lát, sau đó ném khăn lông lau tóc xuống, không nói hai lời, đi thẳng vô chủ đề.
Tần Tứ nâng cằm Nguyễn Ninh lên hôn, hôn trong chốc lát, thấy cô cứng đờ, hắn cười nhẹ đẩy cô đè ở trên giường, dùng hết sự kiên nhẫn từ khi sinh ra đến giờ đối đãi với cô.
Không khí ám muội, Nguyễn Ninh đột nhiên đánh gãy hắn: “Tần Tứ!"
Tần Tứ cũng không ngẩng đầu lên: “Hả?"
Nguyễn Ninh thanh âm run rẩy: “Anh…… Anh muốn có một đứa con không?"
Tần Tứ sửng sốt một chút, nói: “Con cái từ từ, hiện tại không gấp."
Nguyễn Ninh nói: “Vậy, vậy tối nay…… Có thể chia phòng ngủ không?"
Tần Tứ: “……"
Động tác của hắn dừng lại, ngây ngốc mới hiểu được Nguyễn Ninh đang nói cái gì. Hắn tức cười, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, nhẹ nhàng hỏi cô: “Vì sao em muốn chia phòng ngủ?"
Nguyễn Ninh thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị tốt……"
Tần Tứ lẳng lặng cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, thái độ kiên quyết nói: “Không thể chia phòng ngủ."
Nguyễn Ninh trong mắt hiện lên hoảng loạn.
Tần Tứ bắt giữ cảm xúc của cô, cho rằng cô đang khẩn trương, có chút đau lòng, nhưng đêm nay hắn không thể nuông chiều theo cô, bắt lấy tay nhỏ, sờ đến nơi nào của chính mình: “Ninh Ninh, anh đã chuẩn bị tốt."
Nguyễn Ninh: “……"
Cô sợ tới mức giật tay lùi về nhưng đã bị Tần Tứ giữ chặt, không cho cô cử động.
Cả một đêm Nguyễn Ninh vừa thống khổ vừa vui thích, một đêm phập phồng. Tần Tứ nhẫn nại dịu dàng, Tần Tứ cường thế bá đạo, Tần Tứ không có biện pháp tự khống chế, Tần Tứ luôn ở bên tai kêu cô “Ninh Ninh"…………
——
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, đầu Lục Cảnh đau muốn nứt ra, dại ra hai giây, sau đó xốc chăn xuống giường, cả người tựa như sét đánh.
Bên cạnh hắn còn có một cô gái, trên người đối phương trống rỗng, còn có dấu vết rõ ràng cho thấy hiện trường kịch liệt đêm qua.
Lục Cảnh thoáng suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, ký ức chậm rãi quay về. Lục Cảnh nhớ lại hôm qua hắn đi đến hiện trường hôn lễ của Nguyễn Ninh, tận mắt nhìn thấy cô gả cho Tần Tứ, nội tâm buồn khổ cực điểm, từ hiện trường hôn lễ quay về, hắn đi quán bar.
Uống rượu từ chiều đến tối, say rối tinh rối mù, thần trí không rõ ràng. Nhưng ký ức Nguyễn Ninh mặc áo cưới không xóa nhòa được.
“Ninh Ninh, Ninh Ninh……" Lục Cảnh thấp giọng nỉ non.
Sau đó có người ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay cướp đi bình rượu. Hắn thầm mắng một câu, đang muốn đánh một quyền, là tên nào không biết sống chết, dám lấy rượu của hắn?
Nhưng vừa nhấc đầu, thấy gương mặt kia, Lục Cảnh ngơ ngẩn, nắm chặt tay, cả người bổ nhào vào trên người đối phương, ôm chặt lấy.
“Ninh Ninh, em đã đến rồi? Là em đúng không?"
Lục Cảnh kinh ngạc vạn phần.
Người bị hắn ôm trong ngực, thân thể cứng đờ, không có đẩy ra hắn, vỗ về sau lưng hắn.
“Anh Lục Cảnh, anh uống say."
Người đến là Nguyễn Trân, cô cùng Nguyễn Ninh có khuôn mặt gần giống nhau.
Lục Cảnh xác thật uống say nên không nhìn rõ người trước mặt rốt cuộc là Nguyễn Trân hay là Nguyễn Ninh, hắn thấy khuôn mặt hắn hằng đêm nhớ thương, đầu óc càng thêm choáng váng.
Nguyễn Trân nước mắt chảy xuống, Lục Cảnh là người kiêu ngạo như vậy, lại mua say vì Nguyễn Ninh, vì Nguyễn Ninh mà biến thành dáng vẻ này.
Lục Cảnh nói: “Ninh Ninh, em đừng rời khỏi anh được không? Em đừng trở lại bên người Tần Tứ."
Nguyễn Trân nghe không nổi nữa, vừa định đẩy hắn ra, giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Lục Cảnh đột nhiên hôn lấy cô.
“Em đừng đi, em đừng bỏ anh lại một mình……"
Nguyễn Trân nhìn người đàn ông cô thích, cuối cùng không thể bỏ lại hắn một mình……
Nhớ lại tất cả mọi chuyện tối qua, Lục Cảnh thống khổ ôm lấy đầu mình.
Hôm qua hắn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ kết hôn, trong lòng khó chịu nên đi uống chút rượu. Hắn mất khống chế nhưng hắn nhớ rõ ràng, trước mặt hắn là Nguyễn Ninh, vì sao bây giờ lại biến thành Nguyễn Trân?
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh chính mình cười tự giễu. Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ kết hôn, cô sẽ ngủ trên giường của Tần Tứ. Hắn thật là ngu ngốc mới gây ra nhầm lần như vậy.
Lúc này Nguyễn Trân tỉnh lại, cô thấy Lục Cảnh đứng ở mép giường, trên mặt phiếm hồng.
“Anh Lục Cảnh, anh tỉnh rồi?"
Lục Cảnh mặt không biểu tình nhìn cô, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Nguyễn Trân bị hắn nhìn không được tự nhiên, gian nan nói: “Anh Lục Cảnh ……"
Lục Cảnh trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng mở miệng nói: “Cô muốn tôi bồi thường cái gì?"
Nguyễn Trân: “……"
Một câu như sét đánh giữa trời quang, Nguyễn Trân mặt mày tái nhợt.
Lục Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên cười, ngữ điệu nghiền ngẫm: “Nguyễn Trân, đây cũng không phải lần đầu tiên của cô. Đừng nói là muốn tôi phụ trách?"
Nguyễn Trân sắc mặt càng thêm tái nhợt, khó coi tới cực đỉnh, cô run thanh âm nói: “Lục Cảnh, sao anh có thể nói như vậy?"
Lục Cảnh nhìn cô rơi nước mắt, mày nhăn lại.
Nguyễn Trân khóc lóc nói: “Lục Cảnh, sao anh có thể nhục nhã em như vậy? Hôm qua anh ôm em, không cho em đi, bây giờ không chịu nhận sao?"
Yêu thích của Lục Cảnh đối với Nguyễn Trân đã không còn, đặc biệt là sau khi biết mình có tình cảm với Nguyễn Ninh, cũng chỉ nghĩ đến Nguyễn Ninh, không còn cần ai nữa.
Hắn rút từ trong túi một xấp tiền để vào tay Nguyễn Trân.
“Tiền này tôi bồi thường cho cô, đêm qua coi như không có chuyện gì, sau này đừng đến tìm tôi."
Đầu ngón tay của Nguyễn Trân trở nên trắng bệch, ngực đau khó chịu. Lục Cảnh dám đối xử với cô như vậy?
Anh ta dựa vào cái gì?!
Nguyễn gia phá sản, cô hiện tại thất vọng đến cực điểm, không nghĩ tới ngay cả Lục Cảnh cũng đem tiền nhục nhã cô!
Suốt đêm qua Lục Cảnh lăn lộn cô, luôn miệng kêu “Ninh Ninh."
Thật châm chọc, buồn cười!
Nếu không phải bởi vì Nguyễn Ninh cùng cô có gương mặt giống nhau, Lục Cảnh chỉ sợ không liếc nhìn cô lấy một lần.
Lục Cảnh mặc quần áo, đẩy cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Nguyễn Trân nhìn bóng dáng hắn quyết tuyệt không quay đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng ủy khuất cùng đố kị lan tràn.
Đều tại Nguyễn Ninh, lại là Nguyễn Ninh!
Lần lượt hại cô gặp nhục nhã, lần lượt cướp đi đồ của cô! Anh trai cô, người cô thích, vị hôn phu của cô…… Tất cả đều vì Nguyễn Ninh!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!!!
Gương mặt khổ sở của Nguyễn Trân biến thành tức giận, vặn vẹo đáng sợ.
Cô lấy di động ra gọi cho một số điện thoại, trong lòng cô giờ khắc này đã bị trả thù lấp đầy.
“Tôi muốn anh giúp tôi một việc!" Nguyễn Trân nói với đầu dây bên kia điện thoại.
Di động truyền đến giọng nam lười biếng: “Sao? Nguyễn đại tiểu thư nhớ tôi? Cô cùng Lục Cảnh làm xong, có phải hay không cảm thấy tôi kỹ thuật tốt hơn?"
Nguyễn Trân sửng sốt, nắm chặt di động: “Anh……"
Người đàn ông cười nói: “Ngạc nhiên vì sao tôi biết? Ngày hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy hai người đi vào khách sạn, vừa rồi Lục Cảnh một mình đi ra ngoài, cô bị hắn vứt bỏ?"
Nguyễn Trân sắc mặt tái nhợt, thẹn quá hóa giận nói: “Lâm Duệ, anh câm miệng cho tôi!"
Lâm Duệ cười ha ha, nói: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì? Tôi cũng có thể, với điều kiện là cô ngủ cùng tôi."
Nguyễn Trân: “……"
Nghe yêu cầu như vậy, Nguyễn Trân cảm thấy phẫn nộ, nhưng lúc này trong đầu cô lấp đầu cảm giác muốn trả thù. Cô nghe thấy chính mình lạnh nhạt đáp ứng yêu cầu đối phương: “Được, nhưng tôi muốn anh cùng ngủ với một người này trước."
Lâm Duệ sửng sốt, hắn không nghĩ tới Nguyễn Trân thật sự sẽ đáp ứng, nhưng hắn thực mau bình tĩnh hỏi: “Ai?"
Nguyễn Trân mắt lộ ra hung ác nói: “Một người có khuôn mặt giống tôi."
Lâm Duệ vừa nghe tới hứng thú: “Hử?"
Nguyễn Trân nói: “Cô ta là em gái sinh đôi của tôi. Vợ mới cưới của Tần Tứ, cũng là người trong lòng Lục Cảnh. Anh dám sao?"
Lần này Lâm Duệ trầm mặc, trầm mặc rất lâu. Ngay lúc Nguyễn Trân cho rằng hắn sẽ cự tuyệt, Lâm Duệ mở miệng, chẳng qua thái độ không hề tuỳ tiện: “Có thể, nhưng hơi phiền phức, cần phải dùng thuốc. Hơn nữa cô phải ngủ cùng tôi mười lần, một lần cũng không thể thiếu."
Nguyễn Trân: “Anh dám……"
Lâm Duệ đánh gãy lời nói của cô: “Nếu cô không đồng ý cũng không sao cả. Tôi làm việc dù có nguy hiểm hơn nữa, Tần Tứ hay Lục Cảnh sẽ không điều tra ra được, nếu không cô có thể tìm người khác."
Nguyễn Trân bực bội nói: “Tôi đáp ứng anh! Tôi sẽ dẫn cô ta ra, sau đó sẽ gọi cho anh."
“Được." Lâm Duệ lời nói vừa đổi: “Vậy Nguyễn đại tiểu thư, cô hiện tại có phải hay không nên thỏa mãn nhu cầu của tôi một chút?"
Nguyễn Trân mới vừa bị Lục Cảnh lăn lộn cả đêm, không còn sức lực, vừa định cự tuyệt, Lâm Duệ lại mang giọng điệu trào phúng cười nói: “Có phải bị Lục Cảnh lăn lộn không còn sức lực không?"
Nhắc đến Lục Cảnh, Nguyễn Trân quả nhiên bị kích thích, cắn răng nói: “Giờ tôi qua."
Lâm Duệ: “Tôi đợi. Bảo bối của tôi, tôi rất nhớ cô."
Nguyễn Trân thiếu chút nữa quăng di động đi.
Nhưng nghĩ đến nhẫn nhịn không bao lâu, Nguyễn Ninh sẽ thân bại danh liệt, bị Tần Tứ chán ghét phỉ nhổ, cô hưng phấn mở to đôi mắt.
Chỉ cần có thể làm Nguyễn Ninh hai bàn tay trắng, mọi thứ đều xứng đáng.
Tần Tứ không quan tâm hôn lễ náo nhiệt hay không, long trọng hay không. Hắn mở tiệc chiêu đãi hơn phân nửa doanh nhân có tiếng tăm, ngoại trừ Tần Hải Minh, Nguyễn gia, Lục gia thì gần như các ông trùm đều tề tựu. Hắn tự mình mở tiệc chiêu đãi, không ai dám không tới.
Hôn lễ của Tần Tứ cử hành tại resort Sơn Trang, xung quanh có sân rộng lớn, kiến trúc xa hoa, cảnh vật thanh nhã, bên ngoài biệt thự là sân golf cực lớn, phía sau còn có suối nước nóng.
Nguyễn Ninh chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng gần tới ngày, trong lòng cô căng thẳng rất nhiều.
Cô mặc bộ áo cưới xinh đẹp có chút không chân thật, ngay cả dì Trương đều nhìn đến choáng váng. Một người xinh đẹp, ở bên cạnh mỗi ngày sẽ hình thành thói quen cảm thấy bình thường. Nhưng Nguyễn Ninh là một trường hợp khác, dì Trương mỗi ngày nhìn cô, lúc này vẫn nhịn không được trầm trồ. Nguyễn tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, mặc kệ ai đứng bên cạnh cũng sẽ bị đoạt mất hào quang, cũng chỉ có Tần thiếu mới xứng đôi với cô.
Trong phòng lúc này chỉ có hai người các cô, Tần Tứ ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa, Nguyễn Ninh bị dì Trương nhìn đến phát hoảng.
“Dì Trương, sao nhìn con chằm chằm vậy?"
“Vì tiểu thư thật xinh đẹp." Dì Trương nghĩ sao nói vậy: “Không phải dì Trương lanh mồm lanh miệng, theo tôi thấy, tiểu thư gả cho Tần thiếu thấy thương."
Nguyễn Ninh ngây ngốc, chớp mắt: “…… Hả? Vì sao?"
Dì Trương nói: “Tuy diện mạo của Tần thiếu xứng với tiểu thư nhưng hắn lớn tuổi hơn nhiều"
Nguyễn Ninh ngơ ngác nói: “Không phải mới 26 thôi sao?"
Dì Trương ỷ lại Tần Tứ không ở đây, Nguyễn Ninh lại tương đối dễ nói chuyện, không giữ miệng nói: “Mới 26? Tiểu thư cũng không nhìn xem mình bao nhiêu. Cô mới 20 tuổi! Đây là trâu già gặm cỏ non đấy. Ba tuổi cách một thế hệ, 6 tuổi cách hai đời. Tiểu thư không sợ hai người có sự khác nhau à?"
Nguyễn Ninh: “……"
Cô cạn lời!
Dì Trương thấy Nguyễn Ninh không nói lời nào, từ từ thở dài: “Dù gì tiểu thư cũng là người của Tần thiếu từ sớm. Hôm nay kết hôn, nói gì cũng chậm. May mà Tần thiếu săn sóc tỉ mỉ, đào hết tâm can, cũng không khổ quá nhiều."
Nguyễn Ninh không thể bình tĩnh, đôi mắt hơi trừng lớn, cô chỉ chú ý một câu. Cô là người của Tần Tứ? Khi nào?
Nguyễn Ninh nói: “Tôi không phải……"
Thôi kệ, hiểu lầm thì hiểu lầm.
Trong khoảng thời gian này cô ở nhà của Tần Tứ, trong mắt người ngoài hai người ở chung, không nghĩ Tần Tứ sẽ vì cô thủ thân như ngọc. Cô muốn giải thích, nhiều người như vậy, càng nói chỉ càng bôi đen thêm mà thôi.
Hôm nay cô cùng Tần Tứ kết hôn, cũng không cần thiết để ý chuyện này.
Hơn nữa câu “cô là người của Tần Tứ", không biết vì sao cô cảm thấy vui vẻ. Cô mới phát hiện thì ra cô lại khát vọng câu nói này biến thành hiện thực đến như vậy.
Hai người đang nói chuyện, Tần Tứ đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Hôm nay hắn quý khí bức người, tuấn mỹ không tưởng tượng được. Tây trang đen đặt may càng hỗ trợ hắn thêm hoàn mỹ, vai rộng eo thon, thân cao thon dài.
Nguyễn Ninh chìm chằm chằm không chớp mắt.
Tần Tứ bước chân đi vào, thẳng đến trước mặt Nguyễn Ninh, nhìn cô bình tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn dì Trương.
“Ninh Ninh gả cho tôi, là phúc của tôi."
Dì Trương: “……"
Thôi xong, đối thoại vừa rồi bị Tần thiếu nghe hết rồi!
Tần Tứ hôm nay tâm tình cực tốt, không cùng dì Trương so đo, nói: “Ra ngoài trước đi."
Dì Trương lấy lại phản ứng, căng da đầu nói: “Như vậy không hợp quy củ. Tần thiếu……"
Tần Tứ liếc mắt sắc lạnh nhìn sang, dì Trương lập tức im lặng, chạy nhanh ra ngoài, còn tri kỷ giúp bọn họ đem cửa đóng lại.
Cửa phòng bị đóng lại, Tần Tứ nhịn không được cúi người đi qua, ngậm lấy cánh môi mềm mại hồng nhuận của Nguyễn Ninh, trằn trọc không ngừng thâm nhập.
Nguyễn Ninh bị hắn hôn không phản ứng kịp, đợi khi lấy lại phản ứng, bờ môi mát lạnh đã di dời sang cổ cô gặm nhấm.
Nguyễn Ninh nhanh chóng đẩy đầu hắn.
“Không được, không thể lưu lại dấu vết."
Tần Tứ ánh mắt thâm trầm: “Ninh Ninh……"
Nguyễn Ninh trái tim run rẩy, nhưng vẫn duy trì lý trí: “…… Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em trang điểm hoàn chỉnh cả rồi."
Tần Tứ thầm than một tiếng, đành phải buông cô ra.
Hai người đứng im trong chốc lát, Nguyễn Ninh nói: “Dì Trương nói vậy thôi chứ không có ác ý. Anh đừng để trong lòng."
Tần Tứ nói: “Anh không có so đo."
Nguyễn Ninh đổi đề tài: “…… Anh qua đây có chuyện gì hả?"
Tần Tứ nói: “Không có việc gì."
Nguyễn Ninh: “?"
Tần Tứ thò lại gần, lại hôn một cái: “Anh nhớ em nên sang hôn em."
Nguyễn Ninh: “……"
Bên ngoài nhiều khách khứa như vậy cũng không quan tâm, chạy sang tìm cô hôn một chút, cô vừa tức vừa buồn cười.
“Ngốc nghếch." Nguyễn Ninh cười nói.
Tần Tứ than thở nói: “Đúng vậy, anh ngốc nghếch."
Nguyễn Ninh phản ứng lại, cô không khỏi sửng sốt, có chút không tin được: “Tần Tứ, anh…… Anh căng thẳng sao?"
Tần Tứ cười cười, hào phóng thừa nhận nói: “Rõ ràng như vậy sao?"
Nguyễn Ninh: “……"
Tần Tứ cũng sẽ căng thẳng sao? Hắn gặp nạn mặt không đổi sắc, không nghĩ tới kết hôn sẽ làm hắn lo lắng như vậy?!
Tần Tứ nhìn ra tâm tư của cô, buồn cười nhéo mặt cô: “Anh đương nhiên sẽ lo lắng. Từ nay về sau, Ninh Ninh là của anh. Sao anh có thể bình tĩnh được?"
Nguyễn Ninh đỏ mặt, người nam nhân này cứ như sinh ra dành cho cô vậy, luôn nói ra những lời cợt nhả không đỡ được.
——
Hôn lễ bắt đầu, Nguyễn Ninh chưa từng nghĩ tới người nắm tay cô đi trên thảm đỏ sẽ là Nguyễn Lẫm.
“Tân hôn vui vẻ. Ninh Ninh hôm nay thật xinh đẹp!" Nguyễn Lẫm cười nhìn cô.
Nguyễn Ninh trừng lớn đôi mắt, không thể tin được: “Anh trai? Sao anh ở đây?"
Nguyễn Lẫm dáng người cao thẳng, một thân tây trang đen, có vẻ như gầy hơn xưa nhưng tinh thần không tệ lắm.
“Là Tần Tứ đồng ý cho anh đến đây." Nguyễn Lẫm nói: “Hôm nay là hôn lễ của em, anh không muốn bỏ lỡ."
Nguyễn Ninh đột nhiên có chút cảm động. Cô cho rằng buổi lễ của mình sẽ không có bạn bè hay người thân, không ngờ Nguyễn Lẫm lại đột nhiên xuất hiện.
“Cảm ơn anh." Nguyễn Ninh nói.
Nguyễn Lẫm cười cười, dắt tay cô đi về hướng người đàn ông đang chờ phía trước.
Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Nguyễn Ninh, khiến cô không khỏi khẩn trương, nắm chặt ống tay áo Nguyễn Lẫm.
Nguyễn Lẫm vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô thả lỏng.
Đi qua thảm đỏ, càng lúc càng tới gần Tần Tứ, nhìn hắn mỉm cười chờ mình đến gần, Nguyễn Ninh thả lỏng, cũng nhìn Tần Tứ mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Rốt cuộc, Nguyễn Ninh đi tới trước mặt Tần Tứ, Nguyễn Lẫm cười đưa Nguyễn Ninh đến tay Tần Tứ.
Tần Tứ lập tức nắm chặt, hô hấp đình trệ.
Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.
Ninh Ninh của hắn, rốt cuộc cũng trở thành vợ của hắn.
Không ai chú ý, ở ngoài hiện trường hôn lễ, Lục Cảnh đứng xa xa nhìn Nguyễn Ninh mặc áo cưới không rời mắt, nhìn cô cùng một nam nhân khác kết hôn, nhìn cô đeo nhẫn lên cho người khác, nhìn cô bị người khác ôm hôn môi.
Không phải anh, từ đầu đến cuối không phải anh.
Vì sao anh muốn tìm khổ chạy tới đây, tận mắt nhìn thấy cô gả cho Tần Tứ, mới bằng lòng hết hy vọng?
Nếu…… Nếu anh có thể ở gặp cô trước Tần Tứ, có lẽ anh đã có hy vọng rồi. Đáng tiếc chuyện đó không xảy ra, Nguyễn Ninh cũng không thuộc về anh.
Lục Cảnh buông xuống tầm mắt, chậm rãi xoay người, rời xa hiện trường hôn lễ, bóng dáng từ xa nhìn lại có chút chạy trối chết.
Anh không nên tới, hắn thật sự không nên tới.
——
Ban ngày ồn ào náo nhiệt, ban đêm yên lặng.
Nguyễn Ninh cởi xuống áo cưới, tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu trắng, ngồi ở trên giường phát ngốc.
Tần Tứ đang tắm rửa, tiếng nước xôn xao làm cô hoảng loạn.
“Đinh" một tiếng, di động vang lên, Nguyễn Ninh bị dọa nhảy dựng, cầm lấy di động xem, trên màn hình hiện ra tin tức liên quan đến chuyện kết hôn.
“Đêm tân hôn, người chồng không có kinh nghiệm gây nên bi kịch, cô gái đã bỏ mình trên đường đưa đi bệnh viện."
Nguyễn Ninh: “……"
…… Sẽ, sẽ chết người sao?
Nguyễn Ninh sợ tới mức ném di động, cũng không dám click mở tin tức, chỉ nhìn tiêu đề hoảng hốt.
Vốn dĩ cô không quá lo lắng, còn có chút chờ mong nhưng giờ cô lại muốn đánh bài lùi.
Tần Tứ chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, hắn hình như cũng không có kinh nghiệm đấy!
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Tần Tứ mặc áo ngủ với cô, cổ áo mở rộng, một bên sấy tóc đi về phía cô.
Nguyễn Ninh khẩn trương nuốt nước miếng: “……"
Tần Tứ đi đến mép giường, cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh trong chốc lát, sau đó ném khăn lông lau tóc xuống, không nói hai lời, đi thẳng vô chủ đề.
Tần Tứ nâng cằm Nguyễn Ninh lên hôn, hôn trong chốc lát, thấy cô cứng đờ, hắn cười nhẹ đẩy cô đè ở trên giường, dùng hết sự kiên nhẫn từ khi sinh ra đến giờ đối đãi với cô.
Không khí ám muội, Nguyễn Ninh đột nhiên đánh gãy hắn: “Tần Tứ!"
Tần Tứ cũng không ngẩng đầu lên: “Hả?"
Nguyễn Ninh thanh âm run rẩy: “Anh…… Anh muốn có một đứa con không?"
Tần Tứ sửng sốt một chút, nói: “Con cái từ từ, hiện tại không gấp."
Nguyễn Ninh nói: “Vậy, vậy tối nay…… Có thể chia phòng ngủ không?"
Tần Tứ: “……"
Động tác của hắn dừng lại, ngây ngốc mới hiểu được Nguyễn Ninh đang nói cái gì. Hắn tức cười, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, nhẹ nhàng hỏi cô: “Vì sao em muốn chia phòng ngủ?"
Nguyễn Ninh thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị tốt……"
Tần Tứ lẳng lặng cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, thái độ kiên quyết nói: “Không thể chia phòng ngủ."
Nguyễn Ninh trong mắt hiện lên hoảng loạn.
Tần Tứ bắt giữ cảm xúc của cô, cho rằng cô đang khẩn trương, có chút đau lòng, nhưng đêm nay hắn không thể nuông chiều theo cô, bắt lấy tay nhỏ, sờ đến nơi nào của chính mình: “Ninh Ninh, anh đã chuẩn bị tốt."
Nguyễn Ninh: “……"
Cô sợ tới mức giật tay lùi về nhưng đã bị Tần Tứ giữ chặt, không cho cô cử động.
Cả một đêm Nguyễn Ninh vừa thống khổ vừa vui thích, một đêm phập phồng. Tần Tứ nhẫn nại dịu dàng, Tần Tứ cường thế bá đạo, Tần Tứ không có biện pháp tự khống chế, Tần Tứ luôn ở bên tai kêu cô “Ninh Ninh"…………
——
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, đầu Lục Cảnh đau muốn nứt ra, dại ra hai giây, sau đó xốc chăn xuống giường, cả người tựa như sét đánh.
Bên cạnh hắn còn có một cô gái, trên người đối phương trống rỗng, còn có dấu vết rõ ràng cho thấy hiện trường kịch liệt đêm qua.
Lục Cảnh thoáng suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, ký ức chậm rãi quay về. Lục Cảnh nhớ lại hôm qua hắn đi đến hiện trường hôn lễ của Nguyễn Ninh, tận mắt nhìn thấy cô gả cho Tần Tứ, nội tâm buồn khổ cực điểm, từ hiện trường hôn lễ quay về, hắn đi quán bar.
Uống rượu từ chiều đến tối, say rối tinh rối mù, thần trí không rõ ràng. Nhưng ký ức Nguyễn Ninh mặc áo cưới không xóa nhòa được.
“Ninh Ninh, Ninh Ninh……" Lục Cảnh thấp giọng nỉ non.
Sau đó có người ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay cướp đi bình rượu. Hắn thầm mắng một câu, đang muốn đánh một quyền, là tên nào không biết sống chết, dám lấy rượu của hắn?
Nhưng vừa nhấc đầu, thấy gương mặt kia, Lục Cảnh ngơ ngẩn, nắm chặt tay, cả người bổ nhào vào trên người đối phương, ôm chặt lấy.
“Ninh Ninh, em đã đến rồi? Là em đúng không?"
Lục Cảnh kinh ngạc vạn phần.
Người bị hắn ôm trong ngực, thân thể cứng đờ, không có đẩy ra hắn, vỗ về sau lưng hắn.
“Anh Lục Cảnh, anh uống say."
Người đến là Nguyễn Trân, cô cùng Nguyễn Ninh có khuôn mặt gần giống nhau.
Lục Cảnh xác thật uống say nên không nhìn rõ người trước mặt rốt cuộc là Nguyễn Trân hay là Nguyễn Ninh, hắn thấy khuôn mặt hắn hằng đêm nhớ thương, đầu óc càng thêm choáng váng.
Nguyễn Trân nước mắt chảy xuống, Lục Cảnh là người kiêu ngạo như vậy, lại mua say vì Nguyễn Ninh, vì Nguyễn Ninh mà biến thành dáng vẻ này.
Lục Cảnh nói: “Ninh Ninh, em đừng rời khỏi anh được không? Em đừng trở lại bên người Tần Tứ."
Nguyễn Trân nghe không nổi nữa, vừa định đẩy hắn ra, giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Lục Cảnh đột nhiên hôn lấy cô.
“Em đừng đi, em đừng bỏ anh lại một mình……"
Nguyễn Trân nhìn người đàn ông cô thích, cuối cùng không thể bỏ lại hắn một mình……
Nhớ lại tất cả mọi chuyện tối qua, Lục Cảnh thống khổ ôm lấy đầu mình.
Hôm qua hắn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ kết hôn, trong lòng khó chịu nên đi uống chút rượu. Hắn mất khống chế nhưng hắn nhớ rõ ràng, trước mặt hắn là Nguyễn Ninh, vì sao bây giờ lại biến thành Nguyễn Trân?
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh chính mình cười tự giễu. Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ kết hôn, cô sẽ ngủ trên giường của Tần Tứ. Hắn thật là ngu ngốc mới gây ra nhầm lần như vậy.
Lúc này Nguyễn Trân tỉnh lại, cô thấy Lục Cảnh đứng ở mép giường, trên mặt phiếm hồng.
“Anh Lục Cảnh, anh tỉnh rồi?"
Lục Cảnh mặt không biểu tình nhìn cô, ánh mắt lạnh đến đáng sợ.
Nguyễn Trân bị hắn nhìn không được tự nhiên, gian nan nói: “Anh Lục Cảnh ……"
Lục Cảnh trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng mở miệng nói: “Cô muốn tôi bồi thường cái gì?"
Nguyễn Trân: “……"
Một câu như sét đánh giữa trời quang, Nguyễn Trân mặt mày tái nhợt.
Lục Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên cười, ngữ điệu nghiền ngẫm: “Nguyễn Trân, đây cũng không phải lần đầu tiên của cô. Đừng nói là muốn tôi phụ trách?"
Nguyễn Trân sắc mặt càng thêm tái nhợt, khó coi tới cực đỉnh, cô run thanh âm nói: “Lục Cảnh, sao anh có thể nói như vậy?"
Lục Cảnh nhìn cô rơi nước mắt, mày nhăn lại.
Nguyễn Trân khóc lóc nói: “Lục Cảnh, sao anh có thể nhục nhã em như vậy? Hôm qua anh ôm em, không cho em đi, bây giờ không chịu nhận sao?"
Yêu thích của Lục Cảnh đối với Nguyễn Trân đã không còn, đặc biệt là sau khi biết mình có tình cảm với Nguyễn Ninh, cũng chỉ nghĩ đến Nguyễn Ninh, không còn cần ai nữa.
Hắn rút từ trong túi một xấp tiền để vào tay Nguyễn Trân.
“Tiền này tôi bồi thường cho cô, đêm qua coi như không có chuyện gì, sau này đừng đến tìm tôi."
Đầu ngón tay của Nguyễn Trân trở nên trắng bệch, ngực đau khó chịu. Lục Cảnh dám đối xử với cô như vậy?
Anh ta dựa vào cái gì?!
Nguyễn gia phá sản, cô hiện tại thất vọng đến cực điểm, không nghĩ tới ngay cả Lục Cảnh cũng đem tiền nhục nhã cô!
Suốt đêm qua Lục Cảnh lăn lộn cô, luôn miệng kêu “Ninh Ninh."
Thật châm chọc, buồn cười!
Nếu không phải bởi vì Nguyễn Ninh cùng cô có gương mặt giống nhau, Lục Cảnh chỉ sợ không liếc nhìn cô lấy một lần.
Lục Cảnh mặc quần áo, đẩy cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh. Nguyễn Trân nhìn bóng dáng hắn quyết tuyệt không quay đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng ủy khuất cùng đố kị lan tràn.
Đều tại Nguyễn Ninh, lại là Nguyễn Ninh!
Lần lượt hại cô gặp nhục nhã, lần lượt cướp đi đồ của cô! Anh trai cô, người cô thích, vị hôn phu của cô…… Tất cả đều vì Nguyễn Ninh!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!!!
Gương mặt khổ sở của Nguyễn Trân biến thành tức giận, vặn vẹo đáng sợ.
Cô lấy di động ra gọi cho một số điện thoại, trong lòng cô giờ khắc này đã bị trả thù lấp đầy.
“Tôi muốn anh giúp tôi một việc!" Nguyễn Trân nói với đầu dây bên kia điện thoại.
Di động truyền đến giọng nam lười biếng: “Sao? Nguyễn đại tiểu thư nhớ tôi? Cô cùng Lục Cảnh làm xong, có phải hay không cảm thấy tôi kỹ thuật tốt hơn?"
Nguyễn Trân sửng sốt, nắm chặt di động: “Anh……"
Người đàn ông cười nói: “Ngạc nhiên vì sao tôi biết? Ngày hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy hai người đi vào khách sạn, vừa rồi Lục Cảnh một mình đi ra ngoài, cô bị hắn vứt bỏ?"
Nguyễn Trân sắc mặt tái nhợt, thẹn quá hóa giận nói: “Lâm Duệ, anh câm miệng cho tôi!"
Lâm Duệ cười ha ha, nói: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì? Tôi cũng có thể, với điều kiện là cô ngủ cùng tôi."
Nguyễn Trân: “……"
Nghe yêu cầu như vậy, Nguyễn Trân cảm thấy phẫn nộ, nhưng lúc này trong đầu cô lấp đầu cảm giác muốn trả thù. Cô nghe thấy chính mình lạnh nhạt đáp ứng yêu cầu đối phương: “Được, nhưng tôi muốn anh cùng ngủ với một người này trước."
Lâm Duệ sửng sốt, hắn không nghĩ tới Nguyễn Trân thật sự sẽ đáp ứng, nhưng hắn thực mau bình tĩnh hỏi: “Ai?"
Nguyễn Trân mắt lộ ra hung ác nói: “Một người có khuôn mặt giống tôi."
Lâm Duệ vừa nghe tới hứng thú: “Hử?"
Nguyễn Trân nói: “Cô ta là em gái sinh đôi của tôi. Vợ mới cưới của Tần Tứ, cũng là người trong lòng Lục Cảnh. Anh dám sao?"
Lần này Lâm Duệ trầm mặc, trầm mặc rất lâu. Ngay lúc Nguyễn Trân cho rằng hắn sẽ cự tuyệt, Lâm Duệ mở miệng, chẳng qua thái độ không hề tuỳ tiện: “Có thể, nhưng hơi phiền phức, cần phải dùng thuốc. Hơn nữa cô phải ngủ cùng tôi mười lần, một lần cũng không thể thiếu."
Nguyễn Trân: “Anh dám……"
Lâm Duệ đánh gãy lời nói của cô: “Nếu cô không đồng ý cũng không sao cả. Tôi làm việc dù có nguy hiểm hơn nữa, Tần Tứ hay Lục Cảnh sẽ không điều tra ra được, nếu không cô có thể tìm người khác."
Nguyễn Trân bực bội nói: “Tôi đáp ứng anh! Tôi sẽ dẫn cô ta ra, sau đó sẽ gọi cho anh."
“Được." Lâm Duệ lời nói vừa đổi: “Vậy Nguyễn đại tiểu thư, cô hiện tại có phải hay không nên thỏa mãn nhu cầu của tôi một chút?"
Nguyễn Trân mới vừa bị Lục Cảnh lăn lộn cả đêm, không còn sức lực, vừa định cự tuyệt, Lâm Duệ lại mang giọng điệu trào phúng cười nói: “Có phải bị Lục Cảnh lăn lộn không còn sức lực không?"
Nhắc đến Lục Cảnh, Nguyễn Trân quả nhiên bị kích thích, cắn răng nói: “Giờ tôi qua."
Lâm Duệ: “Tôi đợi. Bảo bối của tôi, tôi rất nhớ cô."
Nguyễn Trân thiếu chút nữa quăng di động đi.
Nhưng nghĩ đến nhẫn nhịn không bao lâu, Nguyễn Ninh sẽ thân bại danh liệt, bị Tần Tứ chán ghét phỉ nhổ, cô hưng phấn mở to đôi mắt.
Chỉ cần có thể làm Nguyễn Ninh hai bàn tay trắng, mọi thứ đều xứng đáng.
Tác giả :
Thập Tam Đậu Khấu