Xuyên Thành Người Vợ Thế Thân Của Vai Ác
Chương 22
Nguyễn Ninh thực sự cảm thấy không thoải mái, tự mình trải qua cùng đọc trong tiểu thuyết hoàn toàn khác nhau, đọc tiểu thuyết cô chẳng qua chỉ là cảm thấy tức giận, mà bây giờ cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tần Tứ rất nhanh tới đây, vừa thấy được trạng thái của cô, lông mày liền nhíu lại.
Lần trước hắn bóp chết con mèo kia ở trước mặt cô, Nguyễn Ninh liền bị sợ bệnh một hồi, lần này e rằng cũng là bởi vì bị kinh sợ.
Hắn chẳng qua là rời đi một lúc, cô nhìn thấy gì? Sẽ sợ đến như vậy?
Tần Tứ đem Nguyễn Ninh ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc của cô, ở bên tai cô ôn nhu nói: “Khó chịu chỗ nào?"
Nguyễn Ninh ở trong ngực Tần Tứ, cảm nhận được cảm giác quen thuộc, an toàn, cô không tự chủ được đến gần hắn, cũng ôm lấy hắn.
Tần Tứ trong lòng bộc phát nhu hòa, hôn cô một cái.
“Chúng ta về nhà, có được hay không?"
Nguyễn Ninh gật đầu một cái, mặt chôn sâu vào ngực hắn.
Tần Tứ bế Nguyễn Ninh, đối với vẻ mặt đầy lo lắng của Tần lão phu nhân, nói: “Bà nội, con mang Ninh Ninh trở về trước."
Tần lão phu nhân vội vàng gật đầu, nhưng suy nghĩ một chút lại không đúng, kỳ quái nói: “…Ninh Ninh?"
Tần Tứ nói: “Trở về, con sẽ tìm thời gian cùng bà nội giải thích rõ. Nguyễn Ninh mới là người con muốn kết hôn. Con chỉ cưới cô ấy."
Tần lão phu nhân trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng bà tin Tần Tứ, đối với Nguyễn Ninh cũng rất có hảo cảm, trước mắt thân thể Nguyễn Ninh là quan trọng, bà sẽ chờ Tần Tứ giải thích rõ.
“Vậy con nhanh chóng mang… mang Ninh Ninh trở về đi thôi, có sao hay không đều phải gọi điện thoại nói một tiếng cho bà nội."
Tần tứ: " Ừ."
Nguyễn Ninh muốn để Tần lão phu nhân dọn ra Tần trạch cũng không kịp nói, cô đã hoàn toàn bị lời của Tần Tứ làm kinh động.
Hắn thật sự đã biết mình không phải là Nguyễn Trân?!
Vậy tại sao hắn một mực không vạch trần? Hắn biết từ lúc nào?
Nguyễn Ninh thật ra cũng không phải là quá kinh ngạc, nguyên trứ trong Tần Tứ không bao lâu nữa thì biết chân tướng chuyện cưới thay, bây giờ biết cũng chẳng có gì lạ.
Nguyễn Ninh choáng váng, kinh sợ vừa rồi bị cũng tiêu tán không ít, cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì, Tần Tứ lại là ý gì.
Một đường về đến nhà, sau khi xuống xe, Tần Tứ còn muốn đi ôm Nguyễn Ninh, Nguyễn Ninh nhưng cự tuyệt.
“Tôi… Tôi vẫn là tự mình đi." Nguyễn ninh cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn, “Tôi cảm giác đã tốt hơn nhiều."
Tần Tứ thấy cô quả thật tốt rồi, liền không miễn cưỡng, chỉ ôm eo cô, đưa cô vào biệt thự.
Vừa vào nhà, Nguyễn Ninh liền muốn chạy đi phòng mình, tối hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đầu óc cô có chút không rõ.
Tần Tứ nhưng đi theo sau lưng cô, lúc cô bước vào phòng đóng cửa lại, hắn lấy tay để ở cửa phòng.
“Tôi có lời muốn nói với em." Tần Tứ dừng một chút, kêu cô,:"Ninh Ninh."
Nguyễn Ninh: “…"
Đây là muốn ngửa bài sao?
Nguyễn Ninh có chút khẩn trương, dập đầu ba đạo: “Anh… anh biết từ lúc nào…"
Tần Tứ lại cười, giọng ôn nhu: “Chớ khẩn trương, tôi không có ăn thịt người."
Nguyễn Ninh: “…"
Tần Tứ đi vào phòng cô, sau đó đóng cửa lại, cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh.
“Nếu như thời gian lâu như vậy đến giờ, tôi ngay cả người bên cạnh mình là ai cũng không biết, chẳng phải là rất vô năng?"
Nguyễn Ninh: “…"
Vậy ngược lại cũng là.
Nguyễn Ninh nuốt nước miếng, nói: “Vậy… Vậy anh tại sao không vạch trần?"
Cô nghĩ tới một loại có khả năng, nhất thời sửng sốt, trong lòng hoảng loạn lên.
Chẳng lẽ Tần Tứ đối với cô…
Nguyễn Ninh lấy dũng khí, đối mặt với cặp mắt thâm thúy của hắn: “… Anh là bởi vì thích tôi sao?"
Tần tứ: " Ừ."
Nguyễn Ninh không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy, nhưng là: “Vậy anh yêu tôi sao?"
Nghe được vấn đề này, Tần Tứ đột nhiên cong môi cười, tựa hồ cảm thấy cái vấn đề này rất buồn cười, cũng không trả lời cô.
Nguyễn Ninh cũng biết, nhân vật phản diện lãnh huyết vô tình làm sao có thể yêu một người phụ nữ chứ? Hắn đối với mình thích, chỉ sợ cũng chẳng qua là không sai biệt lắm thích một món đồ.
Nguyễn Ninh nói: “Vậy… Vậy anh giải trừ hôn ước đi, tôi thấy anh cũng không thích Nguyễn Trân, ngươi hẳn không muốn cùng cô ấy kết hôn."
Đôi mắt hẹp dài của Tần Tứ híp lại, giọng có chút lạnh: “Em muốn rời khỏi tôi?"
Nguyễn Ninh: “…"
Tần Tứ nói: “Bây giờ có thể em không thích tôi, tôi có thể cho em thời gian, nhưng là…" Hắn giơ tay vuốt nhẹ môi cô, ngón tay lạnh như băng, cô bỗng dưng run lên, “Ninh Ninh, không nên để cho tôi quá lâu."
Nguyễn Ninh cảm thấy mình bất tri bất giác bước vào một cái ổ sói, mà con sói kia mỗi thời mỗi khắc cũng đang nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm cô, răng đều đã để ở trên cổ cô, tùy thời sẽ đem cô nuốt vào bụng.
Mà bây giờ cô mỗi một khắc cũng giống như là nằm ở trên thớt thịt, vô cùng đau khổ.
·
Tần Tứ và Nguyễn Ninh đã ngửa bài cùng Tần lão phu nhân, cái nhìn của những người khác cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, hắn tìm Tần lão phu nhân nói rõ hết thảy sau, liền định hủy bỏ hôn ước cùng Nguyễn Trân, đổi thành Nguyễn Ninh.
Hôn ước giữa Tần Tứ và Nguyễn Trân là ông nội của hắn khi còn sống quyết định, Tần lão phu nhân nghe xong, trầm mặc hồi lâu, nhìn Tần Tứ nói: “Con thật là muốn cùng Nguyễn Ninh kết hôn? Con một chút cũng không thích Nguyễn Trân?"
Tần Tứ không do dự: " Ừ."
Tần lão phu nhân: “…"
Khẽ thở dài một cái, Tần lão phu nhân thỏa hiệp nói: “Ta chưa thấy qua Nguyễn Trân, chỉ gặp qua Nguyễn Ninh, đối với Nguyễn Ninh đứa nhỏ này ấn tượng ngược lại không tệ. Bà nội tin tưởng ánh mắt của con, nếu con thích, vậy thì đổi đi."
Tần Tứ nói: “Chẳng qua là phụ ông nội một ý tốt."
Tần lão phu nhân nói: “Người mất đã vậy, còn sống người quan trọng hơn, ông nội con nếu là dám can đảm trách tội, bà nội trăm năm sau, tự mình cùng hắn nói, hắn không dám có ý kiến."
Tần Tứ không nhịn được cười nói: “Cảm ơn bà nội tác thành."
Tần lão phu nhân nói: “Thân thể của Ninh Ninh khá hơn chút nào không?"
Tần Tứ: " Ừ, đã tốt lắm, chẳng qua là bị kinh sợ."
Tần lão phu nhân ngẩn ra: “Bị kinh sợ?"
Tần Tứ nói: “Cô ấy chưa nói là vì cái gì, con đoán cô ấy là thấy được vật gì không nên nhìn. Lúc ấy con ở dưới lầu, không biết cô ấy nhìn thấy cái gì. Về sau điều tra giám sát, nhưng là không may, lúc đó camera bị tắt, không thấy cái gì. Nhưng mà, Ninh Ninh có đôi lời để con nói với bà nội, cô ấy muốn hỏi bà nội có hay không muốn dọn ra bên ngoài Tần trạch ở?"
Nghe Tần Tứ nói như vậy, sắc mặt của Tần lão phu nhân đã hoàn toàn tái nhợt, trong lòng vô cung sợ hãi, bà là một người thong minh, suy nghĩ một chút tiền nhân hậu quả rồi cùng với lời Tần Tứ nói, bà còn không hiểu? Chẳng qua là bà không nghĩ tới… không nghĩ tới Tần Phóng lại thật can đảm dám động thủ với bà!
“Súc sinh!" Tần lão phu nhân mắng một câu, trên mặt vừa là thống khổ vừa là đau lòng.
Bà sớm biết Tần Phóng không phải tốt, chẳng qua là không nghĩ tới hắn lại dám làm như vậy! Nếu như không phải là Ninh Ninh, sợ rằng bây giờ bà đã đi bồi ông nội của Tần Tứ rồi.
Tần Tứ thấy phản ứng này của Tần lão phu nhân, sững sốt một chút, rất nhanh hiểu rõ, nhất thời sắc mặt lạnh xuống.
“Tần Phóng đại khái cảm thấy thời gian sống quá dài, bắt đầu ghét đời rồi."
Tần Tứ đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Tần lão phu nhân thấy hắn lập tức muốn đi sắp xếp Tần Phóng, chốc lát cũng không đợi được, giật mình trong lòng, vội vàng kêu ở hắn: “Tiểu Tứ, con trở lại… Ngồi xuống, nghe bà nội nói."
Tần Tứ dừng chân, không có trở về ngồi, vẻ mặt hung ác, thanh âm cũng vô cùng bình thản nói: " Không thể để lại Tần Phóng."
Tần lão phu nhân run lên, từ trên ghế salon đứng lên: “… Không được, chuyện này từ bàn lại, Tần Phóng dù sao cũng là con ruột của ba con, con bây giờ không thể động vào hắn."
Tần Tứ vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ cũng không nghe vào.
Tần lão phu nhân tăng thêm giọng nói: “Con không đáp ứng bà nội, thì bà nội không đồng ý để con sửa đổi hôn ước."
Tần Tứ: “…"
Quả nhiên đánh rắn đánh bảy tấc, Tần lão phu nhân sống hơn nửa đời người, so với ai khác cũng hiểu.
Hồi lâu, cuối cùng Tần Tứ thở dài.
Tần lão phu nhân lúc này mới yên lòng, Tần Phóng có thể bất nhân, bà lại không thể vô nghĩa, bà không thể không suy xét Tần Hải Minh.
“Lần này may mà có Ninh Ninh, con trở về giúp bà cám ơn nó." Tần lão phu nhân nói, “Sau này có thời gian, bà nội sẽ nói cám ơn trước mặt."
Tần Tứ nói: “Bà nội, bà không muốn dời ra ngoài ở?"
Ý tưởng này của hắn cuối cùng cùng Nguyễn Ninh không hẹn mà hợp.
Tần lão phu nhân yên lặng chốc lát, nhưng lắc đầu một cái: “Không cần, hắn nếu là tâm xấu không chết, bà rời xa nữa cũng vô ích. Điều này hiển nhiên là hướng về phía con, con càng phải coi chừng mới được."
Tần Tứ nhíu mày.
Tần lão phu nhân nói: “Con không cần lo lắng quá mức, nếu ta đã biết hắn là dã tâm của sói, sẽ có đề phòng, sẽ không để cho hắn được như ý."
Mặc dù đã đáp ứng Tần lão phu nhân không động đến Tần Phóng, nhưng Tần Tứ cũng không để cho hắn ung dung tự tại, một chút trừng phạt cũng không có.
Khi Tần Phóng vừa rời khỏi công ty ngày hôm đó, liền bị người ta chụp bao bố, mang đến một cái phòng tối nhỏ, mười mấy đôi chân đồng loạt đạp xuống, thiếu chút nữa đánh chết hắn, chờ được cứu vào bệnh viện, Tần Phóng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Ở trong bệnh viện chừng hai tuần lễ, Tần Phóng cảm thấy mình đã tàn phế, mà trên thực tế quả hắn cũng tàn phế thật.
Trên mặt hắn có nhiều vết sẹo dữ tợn, xấu xí, đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn hại hắn bị hủy dung.
Tần Phóng coi trọng nhất là bề ngoài, lại phong lưu thành tính, phụ nữ của hắn đếm không hết, nhưng bây giờ, mặt hắn bị phá hủy, trở nên xấu xí, đáng sợ.
“A!!!!!!"
Tần Phóng ném vỡ không ít đồ, bàn tay hắn dính mảnh kính bị vỡ của gương, máu nhỏ giọt trên đât.
“Tần Tứ, nhất định là Tần Tứ!" Tần Phóng mặt mũi dữ tợn nói,: “Món nợ này tao sẽ không từ bỏ, tao muốn báo thù, tao nhất định phải trả thù!!"
“Cái gì…? Tần thiếu muốn cùng Trân Trân hủy hôn ước?"
Ở Nguyễn gia, Nguyễn Tuấn Đào sáng sớm đã nhận được điện thoại của Tần Tứ, sau khi nhận điện thoại, nghe thanh âm của chính Tần Tứ, hắn trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, giọng cung kính.
Nghe Tần Tứ nói muốn cùng Nguyễn Trân giải trừ hôn ước, Nguyễn Tuấn Đào vô cùng khiếp sợ, hắn cùng Hàn Mẫn, Nguyễn Trân mắt nhìn nhau một cái, sau đó hắn bật loa ngoài.
Nguyễn Trân nắm chặt lòng bàn tay, chân mày cau lại.
Mặt Hàn Mẫn đầy lo lắng, bà ta phí hết tâm tư để cho Nguyễn Ninh đi gả thay, vì là chính không muốn giải trừ hôn ước, nhưng là bây giờ… Nhất định là Nguyễn Ninh làm hỏng!
Giọng nói trầm như rượu của Tần Tứ từ trong điện thoại truyền ra.
" Hôn ước giữa tôi cùng Nguyễn Trân đã giải trừ, bắt đầu từ bây giờ, vị hôn thê của tôi là Nguyễn Ninh."
Nguyễn Tuấn Đào: “…"
Hàn Mẫn: “…"
Nguyễn Trân: “…"
Tần Tứ chờ bọn họ tiêu hóa xong, lại nói: " Những ngày qua Ninh Ninh đều ở tại nơi này của ta, sau này cũng sẽ luôn ở tại nơi này, tất cả mọi chuyện của cô ấy sau này thuộc tôi sẽ quản, không nhọc người ngoài phí tâm."
Nói xong câu này, Tần Tứ liền cúp điện thoại.
Mà qua hồi lâu, ba người kia mới rốt cục kịp phản ứng, Tần Tứ đây đã biết chân tướng chuyện gả thay?! Hắn biết ở bên cạnh hắn vẫn là Nguyễn Ninh?
Nguyễn Trân đột nhiên đứng lên, trở về phòng.
Hàn Mẫn ở sau lưng kêu cô ta: “Trân Trân…"
Nguyễn Trân phanh một tiếng đóng cửa phòng.
Tại sao? Tại sao bọn họ mỗi một người đều muốn tới làm nhục cô?!
Nguyễn Trân ngã ngồi dưới đất, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Cô không hạnh phúc, cô tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Ninh một mình lấy được hạnh phúc, cô tuyệt đối không!
Tần Tứ rất nhanh tới đây, vừa thấy được trạng thái của cô, lông mày liền nhíu lại.
Lần trước hắn bóp chết con mèo kia ở trước mặt cô, Nguyễn Ninh liền bị sợ bệnh một hồi, lần này e rằng cũng là bởi vì bị kinh sợ.
Hắn chẳng qua là rời đi một lúc, cô nhìn thấy gì? Sẽ sợ đến như vậy?
Tần Tứ đem Nguyễn Ninh ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve tóc của cô, ở bên tai cô ôn nhu nói: “Khó chịu chỗ nào?"
Nguyễn Ninh ở trong ngực Tần Tứ, cảm nhận được cảm giác quen thuộc, an toàn, cô không tự chủ được đến gần hắn, cũng ôm lấy hắn.
Tần Tứ trong lòng bộc phát nhu hòa, hôn cô một cái.
“Chúng ta về nhà, có được hay không?"
Nguyễn Ninh gật đầu một cái, mặt chôn sâu vào ngực hắn.
Tần Tứ bế Nguyễn Ninh, đối với vẻ mặt đầy lo lắng của Tần lão phu nhân, nói: “Bà nội, con mang Ninh Ninh trở về trước."
Tần lão phu nhân vội vàng gật đầu, nhưng suy nghĩ một chút lại không đúng, kỳ quái nói: “…Ninh Ninh?"
Tần Tứ nói: “Trở về, con sẽ tìm thời gian cùng bà nội giải thích rõ. Nguyễn Ninh mới là người con muốn kết hôn. Con chỉ cưới cô ấy."
Tần lão phu nhân trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng bà tin Tần Tứ, đối với Nguyễn Ninh cũng rất có hảo cảm, trước mắt thân thể Nguyễn Ninh là quan trọng, bà sẽ chờ Tần Tứ giải thích rõ.
“Vậy con nhanh chóng mang… mang Ninh Ninh trở về đi thôi, có sao hay không đều phải gọi điện thoại nói một tiếng cho bà nội."
Tần tứ: " Ừ."
Nguyễn Ninh muốn để Tần lão phu nhân dọn ra Tần trạch cũng không kịp nói, cô đã hoàn toàn bị lời của Tần Tứ làm kinh động.
Hắn thật sự đã biết mình không phải là Nguyễn Trân?!
Vậy tại sao hắn một mực không vạch trần? Hắn biết từ lúc nào?
Nguyễn Ninh thật ra cũng không phải là quá kinh ngạc, nguyên trứ trong Tần Tứ không bao lâu nữa thì biết chân tướng chuyện cưới thay, bây giờ biết cũng chẳng có gì lạ.
Nguyễn Ninh choáng váng, kinh sợ vừa rồi bị cũng tiêu tán không ít, cô cũng không biết tiếp theo nên làm gì, Tần Tứ lại là ý gì.
Một đường về đến nhà, sau khi xuống xe, Tần Tứ còn muốn đi ôm Nguyễn Ninh, Nguyễn Ninh nhưng cự tuyệt.
“Tôi… Tôi vẫn là tự mình đi." Nguyễn ninh cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn, “Tôi cảm giác đã tốt hơn nhiều."
Tần Tứ thấy cô quả thật tốt rồi, liền không miễn cưỡng, chỉ ôm eo cô, đưa cô vào biệt thự.
Vừa vào nhà, Nguyễn Ninh liền muốn chạy đi phòng mình, tối hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đầu óc cô có chút không rõ.
Tần Tứ nhưng đi theo sau lưng cô, lúc cô bước vào phòng đóng cửa lại, hắn lấy tay để ở cửa phòng.
“Tôi có lời muốn nói với em." Tần Tứ dừng một chút, kêu cô,:"Ninh Ninh."
Nguyễn Ninh: “…"
Đây là muốn ngửa bài sao?
Nguyễn Ninh có chút khẩn trương, dập đầu ba đạo: “Anh… anh biết từ lúc nào…"
Tần Tứ lại cười, giọng ôn nhu: “Chớ khẩn trương, tôi không có ăn thịt người."
Nguyễn Ninh: “…"
Tần Tứ đi vào phòng cô, sau đó đóng cửa lại, cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh.
“Nếu như thời gian lâu như vậy đến giờ, tôi ngay cả người bên cạnh mình là ai cũng không biết, chẳng phải là rất vô năng?"
Nguyễn Ninh: “…"
Vậy ngược lại cũng là.
Nguyễn Ninh nuốt nước miếng, nói: “Vậy… Vậy anh tại sao không vạch trần?"
Cô nghĩ tới một loại có khả năng, nhất thời sửng sốt, trong lòng hoảng loạn lên.
Chẳng lẽ Tần Tứ đối với cô…
Nguyễn Ninh lấy dũng khí, đối mặt với cặp mắt thâm thúy của hắn: “… Anh là bởi vì thích tôi sao?"
Tần tứ: " Ừ."
Nguyễn Ninh không nghĩ tới hắn sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy, nhưng là: “Vậy anh yêu tôi sao?"
Nghe được vấn đề này, Tần Tứ đột nhiên cong môi cười, tựa hồ cảm thấy cái vấn đề này rất buồn cười, cũng không trả lời cô.
Nguyễn Ninh cũng biết, nhân vật phản diện lãnh huyết vô tình làm sao có thể yêu một người phụ nữ chứ? Hắn đối với mình thích, chỉ sợ cũng chẳng qua là không sai biệt lắm thích một món đồ.
Nguyễn Ninh nói: “Vậy… Vậy anh giải trừ hôn ước đi, tôi thấy anh cũng không thích Nguyễn Trân, ngươi hẳn không muốn cùng cô ấy kết hôn."
Đôi mắt hẹp dài của Tần Tứ híp lại, giọng có chút lạnh: “Em muốn rời khỏi tôi?"
Nguyễn Ninh: “…"
Tần Tứ nói: “Bây giờ có thể em không thích tôi, tôi có thể cho em thời gian, nhưng là…" Hắn giơ tay vuốt nhẹ môi cô, ngón tay lạnh như băng, cô bỗng dưng run lên, “Ninh Ninh, không nên để cho tôi quá lâu."
Nguyễn Ninh cảm thấy mình bất tri bất giác bước vào một cái ổ sói, mà con sói kia mỗi thời mỗi khắc cũng đang nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm cô, răng đều đã để ở trên cổ cô, tùy thời sẽ đem cô nuốt vào bụng.
Mà bây giờ cô mỗi một khắc cũng giống như là nằm ở trên thớt thịt, vô cùng đau khổ.
·
Tần Tứ và Nguyễn Ninh đã ngửa bài cùng Tần lão phu nhân, cái nhìn của những người khác cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn, hắn tìm Tần lão phu nhân nói rõ hết thảy sau, liền định hủy bỏ hôn ước cùng Nguyễn Trân, đổi thành Nguyễn Ninh.
Hôn ước giữa Tần Tứ và Nguyễn Trân là ông nội của hắn khi còn sống quyết định, Tần lão phu nhân nghe xong, trầm mặc hồi lâu, nhìn Tần Tứ nói: “Con thật là muốn cùng Nguyễn Ninh kết hôn? Con một chút cũng không thích Nguyễn Trân?"
Tần Tứ không do dự: " Ừ."
Tần lão phu nhân: “…"
Khẽ thở dài một cái, Tần lão phu nhân thỏa hiệp nói: “Ta chưa thấy qua Nguyễn Trân, chỉ gặp qua Nguyễn Ninh, đối với Nguyễn Ninh đứa nhỏ này ấn tượng ngược lại không tệ. Bà nội tin tưởng ánh mắt của con, nếu con thích, vậy thì đổi đi."
Tần Tứ nói: “Chẳng qua là phụ ông nội một ý tốt."
Tần lão phu nhân nói: “Người mất đã vậy, còn sống người quan trọng hơn, ông nội con nếu là dám can đảm trách tội, bà nội trăm năm sau, tự mình cùng hắn nói, hắn không dám có ý kiến."
Tần Tứ không nhịn được cười nói: “Cảm ơn bà nội tác thành."
Tần lão phu nhân nói: “Thân thể của Ninh Ninh khá hơn chút nào không?"
Tần Tứ: " Ừ, đã tốt lắm, chẳng qua là bị kinh sợ."
Tần lão phu nhân ngẩn ra: “Bị kinh sợ?"
Tần Tứ nói: “Cô ấy chưa nói là vì cái gì, con đoán cô ấy là thấy được vật gì không nên nhìn. Lúc ấy con ở dưới lầu, không biết cô ấy nhìn thấy cái gì. Về sau điều tra giám sát, nhưng là không may, lúc đó camera bị tắt, không thấy cái gì. Nhưng mà, Ninh Ninh có đôi lời để con nói với bà nội, cô ấy muốn hỏi bà nội có hay không muốn dọn ra bên ngoài Tần trạch ở?"
Nghe Tần Tứ nói như vậy, sắc mặt của Tần lão phu nhân đã hoàn toàn tái nhợt, trong lòng vô cung sợ hãi, bà là một người thong minh, suy nghĩ một chút tiền nhân hậu quả rồi cùng với lời Tần Tứ nói, bà còn không hiểu? Chẳng qua là bà không nghĩ tới… không nghĩ tới Tần Phóng lại thật can đảm dám động thủ với bà!
“Súc sinh!" Tần lão phu nhân mắng một câu, trên mặt vừa là thống khổ vừa là đau lòng.
Bà sớm biết Tần Phóng không phải tốt, chẳng qua là không nghĩ tới hắn lại dám làm như vậy! Nếu như không phải là Ninh Ninh, sợ rằng bây giờ bà đã đi bồi ông nội của Tần Tứ rồi.
Tần Tứ thấy phản ứng này của Tần lão phu nhân, sững sốt một chút, rất nhanh hiểu rõ, nhất thời sắc mặt lạnh xuống.
“Tần Phóng đại khái cảm thấy thời gian sống quá dài, bắt đầu ghét đời rồi."
Tần Tứ đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Tần lão phu nhân thấy hắn lập tức muốn đi sắp xếp Tần Phóng, chốc lát cũng không đợi được, giật mình trong lòng, vội vàng kêu ở hắn: “Tiểu Tứ, con trở lại… Ngồi xuống, nghe bà nội nói."
Tần Tứ dừng chân, không có trở về ngồi, vẻ mặt hung ác, thanh âm cũng vô cùng bình thản nói: " Không thể để lại Tần Phóng."
Tần lão phu nhân run lên, từ trên ghế salon đứng lên: “… Không được, chuyện này từ bàn lại, Tần Phóng dù sao cũng là con ruột của ba con, con bây giờ không thể động vào hắn."
Tần Tứ vẻ mặt lạnh lùng, tựa hồ cũng không nghe vào.
Tần lão phu nhân tăng thêm giọng nói: “Con không đáp ứng bà nội, thì bà nội không đồng ý để con sửa đổi hôn ước."
Tần Tứ: “…"
Quả nhiên đánh rắn đánh bảy tấc, Tần lão phu nhân sống hơn nửa đời người, so với ai khác cũng hiểu.
Hồi lâu, cuối cùng Tần Tứ thở dài.
Tần lão phu nhân lúc này mới yên lòng, Tần Phóng có thể bất nhân, bà lại không thể vô nghĩa, bà không thể không suy xét Tần Hải Minh.
“Lần này may mà có Ninh Ninh, con trở về giúp bà cám ơn nó." Tần lão phu nhân nói, “Sau này có thời gian, bà nội sẽ nói cám ơn trước mặt."
Tần Tứ nói: “Bà nội, bà không muốn dời ra ngoài ở?"
Ý tưởng này của hắn cuối cùng cùng Nguyễn Ninh không hẹn mà hợp.
Tần lão phu nhân yên lặng chốc lát, nhưng lắc đầu một cái: “Không cần, hắn nếu là tâm xấu không chết, bà rời xa nữa cũng vô ích. Điều này hiển nhiên là hướng về phía con, con càng phải coi chừng mới được."
Tần Tứ nhíu mày.
Tần lão phu nhân nói: “Con không cần lo lắng quá mức, nếu ta đã biết hắn là dã tâm của sói, sẽ có đề phòng, sẽ không để cho hắn được như ý."
Mặc dù đã đáp ứng Tần lão phu nhân không động đến Tần Phóng, nhưng Tần Tứ cũng không để cho hắn ung dung tự tại, một chút trừng phạt cũng không có.
Khi Tần Phóng vừa rời khỏi công ty ngày hôm đó, liền bị người ta chụp bao bố, mang đến một cái phòng tối nhỏ, mười mấy đôi chân đồng loạt đạp xuống, thiếu chút nữa đánh chết hắn, chờ được cứu vào bệnh viện, Tần Phóng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Ở trong bệnh viện chừng hai tuần lễ, Tần Phóng cảm thấy mình đã tàn phế, mà trên thực tế quả hắn cũng tàn phế thật.
Trên mặt hắn có nhiều vết sẹo dữ tợn, xấu xí, đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn hại hắn bị hủy dung.
Tần Phóng coi trọng nhất là bề ngoài, lại phong lưu thành tính, phụ nữ của hắn đếm không hết, nhưng bây giờ, mặt hắn bị phá hủy, trở nên xấu xí, đáng sợ.
“A!!!!!!"
Tần Phóng ném vỡ không ít đồ, bàn tay hắn dính mảnh kính bị vỡ của gương, máu nhỏ giọt trên đât.
“Tần Tứ, nhất định là Tần Tứ!" Tần Phóng mặt mũi dữ tợn nói,: “Món nợ này tao sẽ không từ bỏ, tao muốn báo thù, tao nhất định phải trả thù!!"
“Cái gì…? Tần thiếu muốn cùng Trân Trân hủy hôn ước?"
Ở Nguyễn gia, Nguyễn Tuấn Đào sáng sớm đã nhận được điện thoại của Tần Tứ, sau khi nhận điện thoại, nghe thanh âm của chính Tần Tứ, hắn trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, giọng cung kính.
Nghe Tần Tứ nói muốn cùng Nguyễn Trân giải trừ hôn ước, Nguyễn Tuấn Đào vô cùng khiếp sợ, hắn cùng Hàn Mẫn, Nguyễn Trân mắt nhìn nhau một cái, sau đó hắn bật loa ngoài.
Nguyễn Trân nắm chặt lòng bàn tay, chân mày cau lại.
Mặt Hàn Mẫn đầy lo lắng, bà ta phí hết tâm tư để cho Nguyễn Ninh đi gả thay, vì là chính không muốn giải trừ hôn ước, nhưng là bây giờ… Nhất định là Nguyễn Ninh làm hỏng!
Giọng nói trầm như rượu của Tần Tứ từ trong điện thoại truyền ra.
" Hôn ước giữa tôi cùng Nguyễn Trân đã giải trừ, bắt đầu từ bây giờ, vị hôn thê của tôi là Nguyễn Ninh."
Nguyễn Tuấn Đào: “…"
Hàn Mẫn: “…"
Nguyễn Trân: “…"
Tần Tứ chờ bọn họ tiêu hóa xong, lại nói: " Những ngày qua Ninh Ninh đều ở tại nơi này của ta, sau này cũng sẽ luôn ở tại nơi này, tất cả mọi chuyện của cô ấy sau này thuộc tôi sẽ quản, không nhọc người ngoài phí tâm."
Nói xong câu này, Tần Tứ liền cúp điện thoại.
Mà qua hồi lâu, ba người kia mới rốt cục kịp phản ứng, Tần Tứ đây đã biết chân tướng chuyện gả thay?! Hắn biết ở bên cạnh hắn vẫn là Nguyễn Ninh?
Nguyễn Trân đột nhiên đứng lên, trở về phòng.
Hàn Mẫn ở sau lưng kêu cô ta: “Trân Trân…"
Nguyễn Trân phanh một tiếng đóng cửa phòng.
Tại sao? Tại sao bọn họ mỗi một người đều muốn tới làm nhục cô?!
Nguyễn Trân ngã ngồi dưới đất, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Cô không hạnh phúc, cô tuyệt đối sẽ không để cho Nguyễn Ninh một mình lấy được hạnh phúc, cô tuyệt đối không!
Tác giả :
Thập Tam Đậu Khấu