Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác
Chương 2
"Phải, chúng cháu chưa kịp cản."
Tần Tự đến Lục gia sau, vẫn luôn là tính tình âm u, quái gở bất thường, một nam nhân nho nhỏ, ai cũng không quen,ai đều nhìn không thấu,còn thường xuyên có cái loại ánh mắt ăn thịt người,Lục Chấp Hoành không nói chuyện,ánh mắt đã tin ba phần.
Lục Chấp Hoành nói:"Tần Tự,cậu nếu vẫn luôn đi xuống như vậy,chúng ta không thể không liên hệ cùng cô nhi viện,suy xét đem cậu đưa trở về."
Người đàn ông trung niên giữa mày nhăn ra một đạo thật sâu.
Năm đó nhận Tần Tự về từ cô nhi viện, mục đích ngay từ đầu chính là vì Lục Niệm, chỉ là mấy năm qua, Lục Niệm đối với nó không có chút hứng thú nào, thậm chí mâu thuẫn.
Lục gia không đến mức nuôi không nổi một hài tử, chỉ là Lục gia cũng không dưỡng người rảnh rỗi, nếu hắn vẫn luôn không dùng được, còn có khả năng sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với Lục Niệm, ông tự nhiên có thể đem hắn trở về.
Đưa trở về......
Đưa trở về mà nói, rất có khả năng không còn cơ hội đi học.
Thiếu niên không nói chuyện, rũ đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt, thấy không rõ biểu tình, nhưng môi gắt gao cắn chặt,gần như không có huyết sắc.
Một câu biện bạch đều không có.
Không ai tin lời cậu nói.
Từ sinh ra đã bắt đầu, cậu đã quen thói đãi ngộ này đến nỗi có chút chết lặng.
Cậu nhớ tới trên tường cô nhi viện là mạng nhện, tường thuân nứt, mùa đông lạnh lẽo, ở trên giường cuộn thành một đoàn, bọc trong chăn mỏng, nhìn bên ngoài không có chừng mực, kẹp phong tuyết mộ.
"Không phải anh ấy." Sau lưng truyền đến thanh âm nghẹn ngào.
Lộc Niệm cố sức từ trên giường ngồi dậy, tính trẻ con chưa thoát khuôn mặt nhỏ còn tái nhợt, lặp lại thêm một lần: "Không phải anh ấy, không phải Tần Tự đẩy." Lần này, thanh âm hơi lớn một ít, cực kỳ rõ ràng.
Tần Tự ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn về phía cô, phòng trong nhất thời hoàn toàn an tĩnh.
Lục Dương cuối cùng cũng thừa nhận bởi vì trong lúc đánh nhau hỗn loạn, cậu ta không có thấy rõ ràng rốt cuộc là ai đẩy, ba người kia gia trưởng đều bị kêu lại, Lục Chấp Hoành trực tiếp gọi luật sư của Lục gia cùng bọn họ giao thiệp.
Lộc Niệm phát hiện thân thể mình thật sự kém, nói xong câu nói kia lại cố hết sức đem cảnh tưởng lúc đó thuật lại một chút, mí mắt cô liền bắt đầu ức chế không được trùng xuống, đầu như say xe, cố sức nói xong chữ cuối cùng lông mi đã gục, lại hôn mê.
Tần Tự xem như thoát hiềm nghi,nhưng mà từ đầu tới đuôi, không ai xin lỗi cậu.
Lục Chấp Hoành theo thói quen tính bỏ qua, công ty ông còn có việc vụ muốn xử lý, kêu Trương Thu Bình lưu tại bệnh viện chăm sóc Lộc Niệm, lại thuê thêm hai người chăm sóc, liền về công ty trước.
Mấy ngày nay Lộc Niệm vẫn luôn tỉnh tỉnh mơ mơ, tỉnh ngủ, ngủ tỉnh.
"Tiểu thư, bác sĩ nói chúng ta ngày mai có thể xuất viện về nhà."
Động tác Trương Thu Bình thành thạo cầm lấy chén, múc cho Lộc Niệm một chén canh gà, bên trong thả táo đỏ, mùi hầm thanh hương bốn phía, Lộc Niệm nhận chén, uống lên mấy ngụm, cảm thấy từ dạ dày nổi lên một cổ ấm áp.
Bên ngoài tuyết đã ngừng, phòng bệnh mở máy sưởi, ấm áp như xuân.
Lộc Niệm uống xong, đối Trương Thu Bình mỉm cười ngọt ngào, "Cảm ơn bác."
"Đứa nhỏ này, cùng bác khách khí cái gì."
Trương Thu Bình thu chén, tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, sắc mặt tuy rằng còn trắng bệch nhưng khóe mắt khóe miệng đều cong cong, lúc trước bà rất ít nhìn thấy đứa nhỏ này cười như vậy, nhất thời cảm thấy nụ cười khảm tới tâm, trong lòng phá lệ nóng hổi.
Trương Thu Bình làm bảo mẫu ở Lục gia đã lâu, xem như nhìn Lộc Niệm lớn lên từ nhỏ, chiếu cố tinh tế chu đáo, đem sự việc quanh cô lo liệu không chỗ nào là không ổn.
Lộc Niệm ở bệnh viện ở một tuần, cảm giác thân thể trên cơ bản đã khôi phục hơn phân nửa, sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thu Bình trước tới bệnh viện, thay cho cô áo bệnh nhân, lại giúp cô bọc áo lông dê ấm áp cùng khăn quàng cổ.
Xe của Lục đã sớm ngừng trước cửa bệnh viện, hộ công đem cô bế lên xe, một người khác đem đồ đạc của cô dùng trong viện cất trong cốp xe, Trương Thu Bình ngồi ở bên cạnh, cài hệ đai an toàn cho cô, một bên lải nhải nói:
"Buổi sáng hôm nay tiên sinh thật sự không thể phân thân nổi, chỉ có thể chở tiểu thư về trước, tiên sinh vội xong rồi, liền lập tức lại đây xem tiểu thư."
Bà tựa hồ rất sợ Lộc Niệm để ý, trộm xem xét cô vài lần, mấy phen vì Lục Chấp Hoành giải thích.
Lộc Niệm đối với ba thật ra không quá để ý, tùy ý gật gật đầu.
Cô hiện tại đầu óc hơi rõ ràng một chút, hồi tưởng về bối cảnh trong quyển sách, bởi vì Lục Niệm không có suất diễn, Lộc Niệm lúc ấy xem sách cũng không xem cẩn thận, cho nên cũng chỉ nhớ mang máng đại khái.
Trong sách viết đến Lục gia, kỳ thật bối cảnh cũng rất phức tạp, tổ tiên Lục gia làm giàu, Lục lão gia tử có ba người con, trong đó Lục Chấp Hoành vốn dĩ không phải xuất sắc nhất, nhưng là bởi vì cưới được đại tiểu thư Trình gia, sau lại phát triển như cá gặp nước, nhất cử ngược lại trở thành này người phát triển tốt nhất, dưới gối lại chỉ có Lục Niệm bệnh tật.
Mẹ Lục Niệm lúc sinh cô tuổi đã không nhỏ, khi sinh gặp phải tình trạng khó sinh, đào hư thân thể, không lâu liền mắc bệnh qua đời.
Lục Chấp Hoành ở không tới lúc Lục Niệm sáu tuổi thì tái hôn, cưới một phụ nữ nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng mà bọn họ đến bây giờ vẫn luôn không con, Lục Niệm như cũ là con gái duy nhất của Lục Chấp Hoành, đại tiểu thư Lục gia, địa vị ở nhà một chút cũng không thấp.
Chỉ là Lục Niệm từ khi trong bụng mẹ vốn đã yếu ớt, mẹ mất sớm, ba thường xuyên không về nhà, trong nhà còn có mẹ kế không thể bớt lo, thân thể cực kém, ba ngày thì hai ngày đầu bệnh tật, cho nên tính tình Lục Niệm cực kỳ quái đản, Lộc Niệm nhớ mang máng, trong truyện gốc cô chết non rất sớm.
Hồi ức xong bối cảnh.
Lộc Niệm nâng tay lên, kéo bao tay xuống quan sát một lát, Trương Thu Bình thấy động tác của cô, con ngươi hiện lên vài phần không được tự nhiên, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Dưới bao tay là bàn tay tái nhợt nhỏ bé, yếu ớt trong suốt, mảnh khảnh tựa hồ dùng một chút lực là có thể bẻ gãy, trên cổ tay phải che kín là chi chít những vết thương, có mới có cũ, hẳn là có ý đồ tự sát rất nhiều lần, rõ ràng chủ mới là trẻ con.
Lộc Niệm trầm mặc kéo bao tay xuống.
Nguyên chủ hẳn đã sớm không muốn ở lại nhân gian.
Cô nghĩ, một người như Lục Niệm chạy tới cái sân thượng hoang vắng không người, hẳn cũng ôm loại mục đích này.
Ô tô chạy thật sự vững vàng, Lộc Niệm nhìn ngoài cửa sổ một lược mà ngắm phong cảnh, cô sẽ thay chủ nhân thân thể này sống sót, sống thật tốt.
Làm một người đã chết qua một lần, cô thực quý trọng cơ hội sống lại lần này,mặc kệ là chân thật hay là ở nơi nào đó trong sách.
Thật nhanh, xe chạy tới khu biệt thự, chạy vào trang viên Lục gia, một con đường cái rộng lớn màu trắng,chung quanh là tiểu lâu tinh xảo, đêm qua vừa có tuyết rơi lên có tốp ba tốp năm làm vệ sinh ở bên đường quét tuyết.
Phòng Lộc Niệm ở trên tầng thứ hai, bố trí thật sự ấm áp, trong phòng ngủ có một chiếc giường công chúa, trên treo màn rũ mỏng, hoa văn tinh xảo, trên mặt đất là một tầng thảm lông dê thật dày, một con búp bê thỏ vải thật lớn rơi trên mặt đất, trên giường cũng rơi rụng không ít búp bê các kiểu.
Rốt cuộc tay không quá tiện, Lộc Niệm bất đắc dĩ nhờ sự trợ giúp của Trương Thu Bình đun nước ấm tắm rửa sạch sẽ, đem tóc đen thổi khô, thay một bộ váy ở nhà, lăn lộn xong một hồi, cả người Lộc Niệm đều ra một thân mồ hôi, Trương Thu Bình hầu hạ cô đã lâu, ngược lại cảm thấy tiểu thư hôm nay tâm tình không tồi, rất phối hợp, làm thần thanh khí sảng.
Hiện tại nhiệm vụ chính của cô là dưỡng bệnh,uống thuốc cùng đồ bổ xong,Lộc Niệm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ,ánh ấm dào dạt, cô nhớ tới một việc.
"Dì Trương." Lộc Niệm hỏi: "Tần Tự có trở lại cùng chúng ta không?"
Sau cái trận ngã kia đầu óc có chút hồ đồ,cư nhiên lại quên cái chuyện quan trọng này.
Hôm nay là cuối tuần,Tần Tự hẳn là không đi học.
Trương Thu Bình ngoài ý muốn từ miệng cô nghe thấy cái tên này,bà nhớ tới ngày đó ở phòng bệnh Lộc Niệm đứng ra bảo vệ Tần Tự,động tác thu thập quần áo đều chậm lại: "Chắc cũng trở về rồi, không rõ lắm -- Niệm Niệm tìm cậu ấy có việc?"
Lộc Niệm không phủ nhận, chậm rãi nói: "Coi......coi như có một chút việc đi." Cô cũng muốn nhìn một chút vết thương của hắn như thế nào rồi.
"Tôi đây lập tức đi gọi người dẫn cậu ấy lại đây cho tiểu thư." Trương Thu Bình có thói quen tay xoa xoa trên tạp dề,xoay người rời đi.
Lục Niệm không nghĩ tới bà sẽ nói như vậy, vội nói: "Chờ một chút."
Vì sao lại giống xã hội phong kiến như vậy,cũng mặc kệ ý nguyện của Tần Tự,mặc kệ hắn hiện tại rốt cuộc có thuận tiện hay không.
Trương Thu Bình há mồm liền nói: "Dù sao cậu ấy cũng không có chuyện gì."
Địa vị của Tần Tự ở Lục gia cực thấp,mọi người đều biết, tuy rằng hắn là vì Lục Niệm mới phải tới Lục gia,nhưng Lục Niệm căn bản không chút để ý,tính cách Tần Tự như thế,cũng không chủ động làm cho người ta thích,hơn nữa xuất phát từ pháp luật hạn chế,ngay từ đầu tên của Tần Tự cũng không có trên hộ khẩu của Lục gia,cho nên hắn ở Lục gia càng thêm không được, căn bản không ai để vào mắt.
Trương Thu Bình tự nhiên cũng như thế,trong nhà này bà cho rằng tác dụng của Tần Tự cũng chỉ là dỗ Niệm Niệm vui vẻ, đương nhiên có thể gọi tới tức tới, đuổi cái tức đi.
Lộc Niệm lặng lẽ nhăn lại lông mày nhỏ, lắc đầu: "Không cần."
Trương Thu Bình không biết chính mình nói sai câu nào,có chút khẩn trương.
Trong lòng Lộc Niệm vẫn là có chút không bỏ xuống được, không lâu,cô đứng lên: "Dì Trương,cháu muốn ra ngoài đi một chút."
Trương Thu Bình phản xạ có điều kiện,lắc đầu: "Bên ngoài lạnh như vậy."
Lộc Niệm cười một cái,lôi kéo tay áo Trương Thu Bình,ngữ khí mềm mại:"Dì Trương,cháu ở bệnh viện nghẹn hỏng rồi,cháu biết người là muốn tốt cho cháu,chỉ là muốn đi chung quanh nhà dạo một chút, trở lại rất nhanh, không có gì việc gì đâu."
Trương Thu Bình đương nhiên cũng không có biện pháp dẹp bỏ mong muốn của Lộc Niệm,thấy cô lấy ra ngữ khí làm nũng, đành phải đồng ý.
Lộc Niệm kêu những hộ công đều không cần đi theo, bọc một tầng áo ngoài,mang khăn quàng cổ cùng bao tay, lúc này mới thật vất vả đi ra khỏi cửa.
Đây là khu biệt thự của nhà có tiền,xanh hoá làm rất tốt, hoàn cảnh yên tĩnh, không khí rất là tươi mát.
Bên đường còn chút tuyết đọng quét chưa hết,Lộc Niệm đi dọc theo trang viên Lục gia từ từ ra ngoài, không lâu liền thấy người, một ít bạn nhỏ cùng tuổi với cô,ngồi xổm bên đường nắm tuyết,ném thật mạnh cho nhau,chơi thật sự vui vẻ.
"Lục Niệm." Mấy nam sinh thấy cô chậm rãi đi qua,nhận ra cô đều vây quanh lại, vẻ mặt hưng phấn.
Bọn họ đều là con cái tại các khu biệt thự ở đây,cũng học chung một trường,Lục gia tự nhiên đều nghe nói qua, chỉ là Lục Niệm tính cách quái gở, ngày thường rất ít ra cửa,bọn họ không có cơ hội cùng cô chơi.
Bởi vì tuổi không lớn, bọn họ tuy rằng biết Lục Niệm là đại tiểu thư Lục gia,nhưng ý niệm nghĩ mọi cách để lấy lòng cô cũng không quá rõ ràng.
Chỉ là, Lục Niệm lớn lên đẹp nha, đây là ấn tượng đầu tiên cho bạn trẻ.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, tính trẻ con chưa hết,trên mặt luôn có thần sắc bệnh tật,nhưng lớn lên thật là đẹp mắt,tinh tế tinh xảo giống như búp bê Tây Dương, khuôn mặt trắng trắng,tóc ô ô mềm mại, bọn họ đều muốn chơi cùng Lục Niệm.
Lộc Niệm cười xin lỗi một cái, chỉ chỉ yết hầu của mình,lại ho khan một tiếng,mấy đứa cũng hiểu ý tứ của cô, tiếng ném tuyết lập tức phóng nhỏ đi mấy độ, giống như sợ làm cô vỡ nát.
Khâu Lâm nói, "Lục Niệm,cậu lần này nghỉ học lâu như vậy,tớ có thể đem sách vở cho cậu mượn."
"Tay Niệm Niệm không có tiện,tớ giúp cô ấy chép." Nói chuyện chính là Cố Bình Trạch,Cố gia cùng Lục gia ngày thường hay lui tới,cho nên Cố Bình Trạch còn nhỏ liền biết Lục Niệm, nói chuyện cũng rất thân mật.
Lộc Niệm ám chỉ mình sẽ dùng tới,cuối cùng thật vất vả để thoát khỏi hai tiểu nam sinh nhiệt tình, tiếp tục đi đều theo đường, không lâu,dưới tàng cây rốt cuộc thấy được một hình bóng quen thuộc.
Tần Tự đứng ở cách đó không xa, không biết ở kia bao lâu, trong tay là một bồi tuyết,đã bị tạo thành băng, cúi đầu không biết đang làm cái gì.
Thấy cô bị quay mọi người vây quanh,hắn không có nửa phần ý tứ muốn chủ động lại gần,hiện tại cô đến,tầm mắt Tần Tự cũng không hoạt động, hờ hững ném tuyết,ngồi dậy muốn rời đi.
Hắn mới là một nam sinh choai choai mười một mười hai tuổi, còn chưa bắt đầu dậy thì, thân hình vẫn như cũ là bộ dáng nam sinh nhỏ.
Lộc Niệm chú ý tay của hắn bị lộ ra,xương ngón tay rất dài, làn da lại cùng gương mặt giống nhau,toàn bộ đều tái nhợt không hề có huyết sắc, phía trên là vết thương sưng đỏ do giá rét đều phá lệ rõ ràng,lúc trước lại bị người khác hung hăng dẫm,máu bầm nổi lên,đã có chút ứ thanh, cùng làn da nứt nẻ hỗn hợp,Lộc Niệm xem mà lòng đau xót.
〈Tặng ★ theo dõi Kỷ và thường xuyên cmt nhá. Yêu❀〉
Tần Tự đến Lục gia sau, vẫn luôn là tính tình âm u, quái gở bất thường, một nam nhân nho nhỏ, ai cũng không quen,ai đều nhìn không thấu,còn thường xuyên có cái loại ánh mắt ăn thịt người,Lục Chấp Hoành không nói chuyện,ánh mắt đã tin ba phần.
Lục Chấp Hoành nói:"Tần Tự,cậu nếu vẫn luôn đi xuống như vậy,chúng ta không thể không liên hệ cùng cô nhi viện,suy xét đem cậu đưa trở về."
Người đàn ông trung niên giữa mày nhăn ra một đạo thật sâu.
Năm đó nhận Tần Tự về từ cô nhi viện, mục đích ngay từ đầu chính là vì Lục Niệm, chỉ là mấy năm qua, Lục Niệm đối với nó không có chút hứng thú nào, thậm chí mâu thuẫn.
Lục gia không đến mức nuôi không nổi một hài tử, chỉ là Lục gia cũng không dưỡng người rảnh rỗi, nếu hắn vẫn luôn không dùng được, còn có khả năng sinh ra ảnh hưởng không tốt đối với Lục Niệm, ông tự nhiên có thể đem hắn trở về.
Đưa trở về......
Đưa trở về mà nói, rất có khả năng không còn cơ hội đi học.
Thiếu niên không nói chuyện, rũ đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt, thấy không rõ biểu tình, nhưng môi gắt gao cắn chặt,gần như không có huyết sắc.
Một câu biện bạch đều không có.
Không ai tin lời cậu nói.
Từ sinh ra đã bắt đầu, cậu đã quen thói đãi ngộ này đến nỗi có chút chết lặng.
Cậu nhớ tới trên tường cô nhi viện là mạng nhện, tường thuân nứt, mùa đông lạnh lẽo, ở trên giường cuộn thành một đoàn, bọc trong chăn mỏng, nhìn bên ngoài không có chừng mực, kẹp phong tuyết mộ.
"Không phải anh ấy." Sau lưng truyền đến thanh âm nghẹn ngào.
Lộc Niệm cố sức từ trên giường ngồi dậy, tính trẻ con chưa thoát khuôn mặt nhỏ còn tái nhợt, lặp lại thêm một lần: "Không phải anh ấy, không phải Tần Tự đẩy." Lần này, thanh âm hơi lớn một ít, cực kỳ rõ ràng.
Tần Tự ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn về phía cô, phòng trong nhất thời hoàn toàn an tĩnh.
Lục Dương cuối cùng cũng thừa nhận bởi vì trong lúc đánh nhau hỗn loạn, cậu ta không có thấy rõ ràng rốt cuộc là ai đẩy, ba người kia gia trưởng đều bị kêu lại, Lục Chấp Hoành trực tiếp gọi luật sư của Lục gia cùng bọn họ giao thiệp.
Lộc Niệm phát hiện thân thể mình thật sự kém, nói xong câu nói kia lại cố hết sức đem cảnh tưởng lúc đó thuật lại một chút, mí mắt cô liền bắt đầu ức chế không được trùng xuống, đầu như say xe, cố sức nói xong chữ cuối cùng lông mi đã gục, lại hôn mê.
Tần Tự xem như thoát hiềm nghi,nhưng mà từ đầu tới đuôi, không ai xin lỗi cậu.
Lục Chấp Hoành theo thói quen tính bỏ qua, công ty ông còn có việc vụ muốn xử lý, kêu Trương Thu Bình lưu tại bệnh viện chăm sóc Lộc Niệm, lại thuê thêm hai người chăm sóc, liền về công ty trước.
Mấy ngày nay Lộc Niệm vẫn luôn tỉnh tỉnh mơ mơ, tỉnh ngủ, ngủ tỉnh.
"Tiểu thư, bác sĩ nói chúng ta ngày mai có thể xuất viện về nhà."
Động tác Trương Thu Bình thành thạo cầm lấy chén, múc cho Lộc Niệm một chén canh gà, bên trong thả táo đỏ, mùi hầm thanh hương bốn phía, Lộc Niệm nhận chén, uống lên mấy ngụm, cảm thấy từ dạ dày nổi lên một cổ ấm áp.
Bên ngoài tuyết đã ngừng, phòng bệnh mở máy sưởi, ấm áp như xuân.
Lộc Niệm uống xong, đối Trương Thu Bình mỉm cười ngọt ngào, "Cảm ơn bác."
"Đứa nhỏ này, cùng bác khách khí cái gì."
Trương Thu Bình thu chén, tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, sắc mặt tuy rằng còn trắng bệch nhưng khóe mắt khóe miệng đều cong cong, lúc trước bà rất ít nhìn thấy đứa nhỏ này cười như vậy, nhất thời cảm thấy nụ cười khảm tới tâm, trong lòng phá lệ nóng hổi.
Trương Thu Bình làm bảo mẫu ở Lục gia đã lâu, xem như nhìn Lộc Niệm lớn lên từ nhỏ, chiếu cố tinh tế chu đáo, đem sự việc quanh cô lo liệu không chỗ nào là không ổn.
Lộc Niệm ở bệnh viện ở một tuần, cảm giác thân thể trên cơ bản đã khôi phục hơn phân nửa, sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thu Bình trước tới bệnh viện, thay cho cô áo bệnh nhân, lại giúp cô bọc áo lông dê ấm áp cùng khăn quàng cổ.
Xe của Lục đã sớm ngừng trước cửa bệnh viện, hộ công đem cô bế lên xe, một người khác đem đồ đạc của cô dùng trong viện cất trong cốp xe, Trương Thu Bình ngồi ở bên cạnh, cài hệ đai an toàn cho cô, một bên lải nhải nói:
"Buổi sáng hôm nay tiên sinh thật sự không thể phân thân nổi, chỉ có thể chở tiểu thư về trước, tiên sinh vội xong rồi, liền lập tức lại đây xem tiểu thư."
Bà tựa hồ rất sợ Lộc Niệm để ý, trộm xem xét cô vài lần, mấy phen vì Lục Chấp Hoành giải thích.
Lộc Niệm đối với ba thật ra không quá để ý, tùy ý gật gật đầu.
Cô hiện tại đầu óc hơi rõ ràng một chút, hồi tưởng về bối cảnh trong quyển sách, bởi vì Lục Niệm không có suất diễn, Lộc Niệm lúc ấy xem sách cũng không xem cẩn thận, cho nên cũng chỉ nhớ mang máng đại khái.
Trong sách viết đến Lục gia, kỳ thật bối cảnh cũng rất phức tạp, tổ tiên Lục gia làm giàu, Lục lão gia tử có ba người con, trong đó Lục Chấp Hoành vốn dĩ không phải xuất sắc nhất, nhưng là bởi vì cưới được đại tiểu thư Trình gia, sau lại phát triển như cá gặp nước, nhất cử ngược lại trở thành này người phát triển tốt nhất, dưới gối lại chỉ có Lục Niệm bệnh tật.
Mẹ Lục Niệm lúc sinh cô tuổi đã không nhỏ, khi sinh gặp phải tình trạng khó sinh, đào hư thân thể, không lâu liền mắc bệnh qua đời.
Lục Chấp Hoành ở không tới lúc Lục Niệm sáu tuổi thì tái hôn, cưới một phụ nữ nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng mà bọn họ đến bây giờ vẫn luôn không con, Lục Niệm như cũ là con gái duy nhất của Lục Chấp Hoành, đại tiểu thư Lục gia, địa vị ở nhà một chút cũng không thấp.
Chỉ là Lục Niệm từ khi trong bụng mẹ vốn đã yếu ớt, mẹ mất sớm, ba thường xuyên không về nhà, trong nhà còn có mẹ kế không thể bớt lo, thân thể cực kém, ba ngày thì hai ngày đầu bệnh tật, cho nên tính tình Lục Niệm cực kỳ quái đản, Lộc Niệm nhớ mang máng, trong truyện gốc cô chết non rất sớm.
Hồi ức xong bối cảnh.
Lộc Niệm nâng tay lên, kéo bao tay xuống quan sát một lát, Trương Thu Bình thấy động tác của cô, con ngươi hiện lên vài phần không được tự nhiên, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Dưới bao tay là bàn tay tái nhợt nhỏ bé, yếu ớt trong suốt, mảnh khảnh tựa hồ dùng một chút lực là có thể bẻ gãy, trên cổ tay phải che kín là chi chít những vết thương, có mới có cũ, hẳn là có ý đồ tự sát rất nhiều lần, rõ ràng chủ mới là trẻ con.
Lộc Niệm trầm mặc kéo bao tay xuống.
Nguyên chủ hẳn đã sớm không muốn ở lại nhân gian.
Cô nghĩ, một người như Lục Niệm chạy tới cái sân thượng hoang vắng không người, hẳn cũng ôm loại mục đích này.
Ô tô chạy thật sự vững vàng, Lộc Niệm nhìn ngoài cửa sổ một lược mà ngắm phong cảnh, cô sẽ thay chủ nhân thân thể này sống sót, sống thật tốt.
Làm một người đã chết qua một lần, cô thực quý trọng cơ hội sống lại lần này,mặc kệ là chân thật hay là ở nơi nào đó trong sách.
Thật nhanh, xe chạy tới khu biệt thự, chạy vào trang viên Lục gia, một con đường cái rộng lớn màu trắng,chung quanh là tiểu lâu tinh xảo, đêm qua vừa có tuyết rơi lên có tốp ba tốp năm làm vệ sinh ở bên đường quét tuyết.
Phòng Lộc Niệm ở trên tầng thứ hai, bố trí thật sự ấm áp, trong phòng ngủ có một chiếc giường công chúa, trên treo màn rũ mỏng, hoa văn tinh xảo, trên mặt đất là một tầng thảm lông dê thật dày, một con búp bê thỏ vải thật lớn rơi trên mặt đất, trên giường cũng rơi rụng không ít búp bê các kiểu.
Rốt cuộc tay không quá tiện, Lộc Niệm bất đắc dĩ nhờ sự trợ giúp của Trương Thu Bình đun nước ấm tắm rửa sạch sẽ, đem tóc đen thổi khô, thay một bộ váy ở nhà, lăn lộn xong một hồi, cả người Lộc Niệm đều ra một thân mồ hôi, Trương Thu Bình hầu hạ cô đã lâu, ngược lại cảm thấy tiểu thư hôm nay tâm tình không tồi, rất phối hợp, làm thần thanh khí sảng.
Hiện tại nhiệm vụ chính của cô là dưỡng bệnh,uống thuốc cùng đồ bổ xong,Lộc Niệm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ,ánh ấm dào dạt, cô nhớ tới một việc.
"Dì Trương." Lộc Niệm hỏi: "Tần Tự có trở lại cùng chúng ta không?"
Sau cái trận ngã kia đầu óc có chút hồ đồ,cư nhiên lại quên cái chuyện quan trọng này.
Hôm nay là cuối tuần,Tần Tự hẳn là không đi học.
Trương Thu Bình ngoài ý muốn từ miệng cô nghe thấy cái tên này,bà nhớ tới ngày đó ở phòng bệnh Lộc Niệm đứng ra bảo vệ Tần Tự,động tác thu thập quần áo đều chậm lại: "Chắc cũng trở về rồi, không rõ lắm -- Niệm Niệm tìm cậu ấy có việc?"
Lộc Niệm không phủ nhận, chậm rãi nói: "Coi......coi như có một chút việc đi." Cô cũng muốn nhìn một chút vết thương của hắn như thế nào rồi.
"Tôi đây lập tức đi gọi người dẫn cậu ấy lại đây cho tiểu thư." Trương Thu Bình có thói quen tay xoa xoa trên tạp dề,xoay người rời đi.
Lục Niệm không nghĩ tới bà sẽ nói như vậy, vội nói: "Chờ một chút."
Vì sao lại giống xã hội phong kiến như vậy,cũng mặc kệ ý nguyện của Tần Tự,mặc kệ hắn hiện tại rốt cuộc có thuận tiện hay không.
Trương Thu Bình há mồm liền nói: "Dù sao cậu ấy cũng không có chuyện gì."
Địa vị của Tần Tự ở Lục gia cực thấp,mọi người đều biết, tuy rằng hắn là vì Lục Niệm mới phải tới Lục gia,nhưng Lục Niệm căn bản không chút để ý,tính cách Tần Tự như thế,cũng không chủ động làm cho người ta thích,hơn nữa xuất phát từ pháp luật hạn chế,ngay từ đầu tên của Tần Tự cũng không có trên hộ khẩu của Lục gia,cho nên hắn ở Lục gia càng thêm không được, căn bản không ai để vào mắt.
Trương Thu Bình tự nhiên cũng như thế,trong nhà này bà cho rằng tác dụng của Tần Tự cũng chỉ là dỗ Niệm Niệm vui vẻ, đương nhiên có thể gọi tới tức tới, đuổi cái tức đi.
Lộc Niệm lặng lẽ nhăn lại lông mày nhỏ, lắc đầu: "Không cần."
Trương Thu Bình không biết chính mình nói sai câu nào,có chút khẩn trương.
Trong lòng Lộc Niệm vẫn là có chút không bỏ xuống được, không lâu,cô đứng lên: "Dì Trương,cháu muốn ra ngoài đi một chút."
Trương Thu Bình phản xạ có điều kiện,lắc đầu: "Bên ngoài lạnh như vậy."
Lộc Niệm cười một cái,lôi kéo tay áo Trương Thu Bình,ngữ khí mềm mại:"Dì Trương,cháu ở bệnh viện nghẹn hỏng rồi,cháu biết người là muốn tốt cho cháu,chỉ là muốn đi chung quanh nhà dạo một chút, trở lại rất nhanh, không có gì việc gì đâu."
Trương Thu Bình đương nhiên cũng không có biện pháp dẹp bỏ mong muốn của Lộc Niệm,thấy cô lấy ra ngữ khí làm nũng, đành phải đồng ý.
Lộc Niệm kêu những hộ công đều không cần đi theo, bọc một tầng áo ngoài,mang khăn quàng cổ cùng bao tay, lúc này mới thật vất vả đi ra khỏi cửa.
Đây là khu biệt thự của nhà có tiền,xanh hoá làm rất tốt, hoàn cảnh yên tĩnh, không khí rất là tươi mát.
Bên đường còn chút tuyết đọng quét chưa hết,Lộc Niệm đi dọc theo trang viên Lục gia từ từ ra ngoài, không lâu liền thấy người, một ít bạn nhỏ cùng tuổi với cô,ngồi xổm bên đường nắm tuyết,ném thật mạnh cho nhau,chơi thật sự vui vẻ.
"Lục Niệm." Mấy nam sinh thấy cô chậm rãi đi qua,nhận ra cô đều vây quanh lại, vẻ mặt hưng phấn.
Bọn họ đều là con cái tại các khu biệt thự ở đây,cũng học chung một trường,Lục gia tự nhiên đều nghe nói qua, chỉ là Lục Niệm tính cách quái gở, ngày thường rất ít ra cửa,bọn họ không có cơ hội cùng cô chơi.
Bởi vì tuổi không lớn, bọn họ tuy rằng biết Lục Niệm là đại tiểu thư Lục gia,nhưng ý niệm nghĩ mọi cách để lấy lòng cô cũng không quá rõ ràng.
Chỉ là, Lục Niệm lớn lên đẹp nha, đây là ấn tượng đầu tiên cho bạn trẻ.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, tính trẻ con chưa hết,trên mặt luôn có thần sắc bệnh tật,nhưng lớn lên thật là đẹp mắt,tinh tế tinh xảo giống như búp bê Tây Dương, khuôn mặt trắng trắng,tóc ô ô mềm mại, bọn họ đều muốn chơi cùng Lục Niệm.
Lộc Niệm cười xin lỗi một cái, chỉ chỉ yết hầu của mình,lại ho khan một tiếng,mấy đứa cũng hiểu ý tứ của cô, tiếng ném tuyết lập tức phóng nhỏ đi mấy độ, giống như sợ làm cô vỡ nát.
Khâu Lâm nói, "Lục Niệm,cậu lần này nghỉ học lâu như vậy,tớ có thể đem sách vở cho cậu mượn."
"Tay Niệm Niệm không có tiện,tớ giúp cô ấy chép." Nói chuyện chính là Cố Bình Trạch,Cố gia cùng Lục gia ngày thường hay lui tới,cho nên Cố Bình Trạch còn nhỏ liền biết Lục Niệm, nói chuyện cũng rất thân mật.
Lộc Niệm ám chỉ mình sẽ dùng tới,cuối cùng thật vất vả để thoát khỏi hai tiểu nam sinh nhiệt tình, tiếp tục đi đều theo đường, không lâu,dưới tàng cây rốt cuộc thấy được một hình bóng quen thuộc.
Tần Tự đứng ở cách đó không xa, không biết ở kia bao lâu, trong tay là một bồi tuyết,đã bị tạo thành băng, cúi đầu không biết đang làm cái gì.
Thấy cô bị quay mọi người vây quanh,hắn không có nửa phần ý tứ muốn chủ động lại gần,hiện tại cô đến,tầm mắt Tần Tự cũng không hoạt động, hờ hững ném tuyết,ngồi dậy muốn rời đi.
Hắn mới là một nam sinh choai choai mười một mười hai tuổi, còn chưa bắt đầu dậy thì, thân hình vẫn như cũ là bộ dáng nam sinh nhỏ.
Lộc Niệm chú ý tay của hắn bị lộ ra,xương ngón tay rất dài, làn da lại cùng gương mặt giống nhau,toàn bộ đều tái nhợt không hề có huyết sắc, phía trên là vết thương sưng đỏ do giá rét đều phá lệ rõ ràng,lúc trước lại bị người khác hung hăng dẫm,máu bầm nổi lên,đã có chút ứ thanh, cùng làn da nứt nẻ hỗn hợp,Lộc Niệm xem mà lòng đau xót.
〈Tặng ★ theo dõi Kỷ và thường xuyên cmt nhá. Yêu❀〉
Tác giả :
Vụ Hạ Tùng