Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
Chương 4
Diệp Phạm đi vào phim trường, cô biết hôm nay Đường Cẩm sẽ đến phim trường, Đường Cẩm cùng Diệp Phạm là lần đầu tiên gặp mặt.
Ngày đó,khi cô cùng Hạ Hàn đóng phim, Đường Cẩm cũng không ở đoàn phim, cô ta lịch trình bận rộn, ở một đoàn phim khác.
Diệp Phạm nhớ tới tình tiết trong sách, Đường Cẩm ghen ghét nguyên chủ có khuôn mặt xinh đẹp, lo lắng người diễn thế này cướp đi sự nổi bật của cô ta, ở đâu cũng chèn ép nguyên chủ. Về sau lại biết được nguyên chủ là con gái ruột của Đường thái thái, là huyết mạch của Đường Gia, Đường Cẩm ngày càng thêm khi dễ nguyên chủ.
Diệp Phạm rũ xuống mắt, trong lòng khắp nơi đều lạnh lẽo. Nếu theo như tình tiết trong sách, Đường Cẩm cùng cô nhất định sẽ đối đầu với nhau. Nếu Đường Cẩm ra tay với cô, cô sẽ không ngồi chờ chết.
Cô ngồi tại chỗ, an tĩnh mà chờ.
Một lát sau, cửa vang lên âm thanh huyên náo, đoàn người đã đi tới.
Diệp Phạm ngẩng đầu nhìn sang, đi đầu là một nữ nhân cao gầy, người đó da trắng môi đỏ, trên mặt đeo chiếc kính râm.
Là Đường Cẩm.
Đường Cẩm đi vào, bên cạnh là hai người trợ lý. Cô ta chậm rãi tháo kính râm xuống, mang theo hơi thở của minh tinh.
Đường Cẩm có thể trở thành tiểu hoa, tất nhiên là phải xinh đẹp, chẳng qua lúc này sắc mặt cô ta mang theo biểu tình kiêu căng, khiến người ta cảm giác cô ta cao cao tại thượng(1) mà tạo ra khoảng cách.
(1) Cao cao tại thượng: cao cao ở phía trên, ý chỉ là địa vị cao
Đường Cẩm luôn bộc lộ cảm xúc chân thật của chính mình, nhưng khi đứng trước mặt công chúng, cô ta sẽ đóng thật tốt vai một thần tượng tri kỷ với fans.
Cô ta trước mắt người khác cười đến ngọt ngào, sau lưng sẽ lập tức ra tay chỉnh đốn những người gây bất lợi cho cô ta, không có chút nào gọi là nương tay.
Đường Cẩm ngồi ở trên ghế, cô ta vừa mới ngồi xuống, trợ lý Tiểu Nghiêm lập tức đưa một chén nước cho Đường Cẩm, Đường Cẩm nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Tiểu Nghiêm nhắc nhở Đường Cẩm: "Hôm nay cô phải diễn cảnh trong trời mưa."
Đường Cẩm nhìn kịch bản một chút, nhíu mày lại: "Diễn trong trời mưa?"
Tiểu Nghiêm gật đầu: "Cảnh diễn này cô phải dầm mưa, sau đó từ bên trên sườn dốc trượt xuống dưới."
"Cảnh diễn này tôi không muốn quay." Đường Cẩm lập tức cự tuyệt.
Đoạn diễn vừa dơ vừa mệt này, cô ta sẽ không bao giờ diễn.
Đường Cẩm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Người diễn thế của tôi đâu?"
Tiểu Nghiêm nhìn chung quanh phim trường một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Diệp Phạm, cậu ta chỉ phương hướng Diệp Phạm ngồi: "Cô ây tên là Diệp Phạm, là diễn viên đóng thế của cô."
Đường Cẩm nhìn theo phương hướng mà Tiểu Nghiêm chỉ, cô ta híp mắt: "Người phụ nữ kia là người đóng thế của tôi?"
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, người đóng thế của cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy.
Diệp Phạm nghiêng người, lộ ra sườn mặt trắng như tuyết xinh đẹp. Còn chưa có nhìn được cả khuôn mặt, nhưng cô ta đã biết, Diệp Phạm là một đại mỹ nhân.
Ánh mắt Đường Cẩm trầm xuống, chỉ là một người diễn thế nhưng ngoại hình lại xuất sắc như vậy. Trong lòng cô ta khắp nơi đều là tức giận và ghen tị, bàn tay nắm chặt hơn.
Bất quá, vậy thì sao. Nếu không có bối cảnh, một người mới trong giới giải trí này, mãi mãi cũng không thể lộ mặt.
Đường Cẩm cười, cô ta căn bản không đem Diệp Phạm để vào mắt.
Lúc này, đạo diễn đi đến bên cạnh Đường Cẩm, hỏi: "Hôm nay cô muốn tự mình diễn cảnh này sao?"
Đường Cẩm nhìn Tiểu Nghiêm một cái, Tiểu Nghiêm hiểu ý nói: "Đạo diễn, thân thể Đường Cẩm hôm nay không thoải mái lắm, cảnh diễn trong mưa hôm nay khả năng không quay được."
Đường Cẩm không nói một tiếng nào, khuôn mặt bình tĩnh. Trong giới showbiz mọi người đều biết Đường Cẩm có bối cảnh lớn, Đường gia cung cấp tài nguyên cho cô ta cũng phải là tài nguyên tốt nhất.
Lông mày đạo diễn nhướng lên rất nhỏ.
Ông biết Đường gia thế lực to lớn, nhưng loại người ông không thích nhất cũng chính là người ỷ vào thế lực mà không chịu cố gắng.
Nhìn vào thể diện của Đường gia, đạo diễn ép cảm xúc xuống, ông không nói gì thêm. Ông nhìn về phía Diệp Phạm, mở miệng: "Nếu đã nói như vậy, cảnh diễn này đành phải nhờ đến Diệp Phạm diễn rồi."
Diệp Phạm nghe xong câu nói của đạo diễn, sắc mặt cô bình tĩnh, cô đã sớm dự đoán được Đường Cẩm sẽ không chịu diễn trong mưa.
Đường Cẩm lòng dạ hiểm độc được che đậy sâu vô cùng, mặt ngoài đối đãi với mọi người rất thân thiện, ở trong giới nhận được đủ lời khen ngợi. Thật ra cô ta ỷ vào nhà mình có địa vị cao, nhiều tài của, sau lưng đạp đổ không ít đối thủ cạnh tranh.
Diệp Phạm nhàn nhạt vâng một tiếng.
Diệp Phạm đi trang điểm, thay đổi trang phục diễn, đứng dưới ánh đèn.
Diệp Phạm mặc một bộ quần áo cũ, tóc cũng không trang trí thêm bất cứ thứ gì, lại làm cho cô có vẻ xinh đẹp và thanh cao lại lạnh nhạt, khí chất không tầm thường.
Đáy mắt Đường Cẩm nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét.
Nhưng cô ta không thể không thừa nhận, Diệp Phạm thật sự rất đẹp, cho dù có phải mặc quần áo như vậy, nhưng lại không có hạ thấp đi sự xinh đẹp của Diệp Phạm.
Ở phim trường mọi người nhìn Diệp Phạm, lại nhìn qua Đường Cẩm.
Bọn họ nghĩ thầm, Diệp Phạm rõ ràng chỉ là người đóng thế cho Đường Cẩm, nhưng Đường Cẩm so với Diệp Phạm trước mặt, lại hoàn toàn bị Diệp Phạm càng lúc càng mạnh mẽ cướp đi mọi sự nổi bật.
Cảnh quay bắt đầu.
Cảnh quay này là diễn trong mưa, sân khấu đã bố trí xong.
Cảnh diễn này là nói về cảnh nữ chính nhớ lại bản thân khi huấn luyện, trong mưa to, cô từ bên trên sườn dốc trượt xuống dưới, cuối cùng lấy súng nhắm thẳng vào người trước mặt.
Diệp Phạm cũng không biết diễn kịch, cô chỉ biết đem bản thân hòa vào nhân vật này, tự trải nghiệm cảm xúc của nhân vật.
Diệp Phạm đứng trên sườn dốc, thân người thấp xuống, từ bên trên sườn dốc trượt xuống.
Bên trên sườn dốc đặt rất nhiều nhánh cây rải rác mỗi chỗ một ít cùng những hòn đá nhỏ, sượt qua quần áo, đều truyền đến cảm giác đau rát từ da thịt.
Sau đó, Diệp Phạm chân sau quỳ trên mặt đất, đôi tay cầm súng, nhắm vào người phía trước.
Đạo diễn kêu: "Dừng."
Diệp Phạm đứng lên, nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn: "Diệp Phạm, vừa rồi cô có vài động tác không quá chuẩn xác."
Đạo diễn làm mẫu qua một số động tác, Diệp Phạm nghiêm túc lắng nghe: "Được."
Đường Cẩm tựa vào ghế, giữa lông mày lộ ra vẻ đắc ý. Nếu cô ta tự mình quay cảnh diễn này, thì người chịu khổ bây giờ chính là cô ta rồi.
Cô ta dù bận rộn vẫn ung dung mà nhìn Diệp Phạm.
Diệp Phạm thay đổi quần áo, bị mưa dầm đến quần áo ẩm ướt giờ cũng bị thổi khô. Cô một lần nữa đứng từ bên trên sườn dốc trượt xuống, giơ súng với người phía trước.
Đạo diễn cau mày: "Cắt."
Diệp Phạm nhìn đạo diễn.
Đạo diễn suy nghĩ một lúc, nói: "Vừa rồi động tác của cô rất tốt, nhưng tay lại giơ hơi cao một chút."
Không phải Diệp Phạm diễn không tốt, chẳng qua ông yêu cầu quá nghiêm khắc, mỗi chi tiết đều không được có sai chỗ.
"Được." Diệp Phạm không nhiều lời.
Cô khiêm tốn nghe, nếu cô đã đi tới đoàn phim, tự nhiên phải tiếp nhận, đây cũng là một cơ hội học tập.
Lúc này, một người từ cửa đi đến. Hạ Hàn cất bước, không nhanh không chậm đi vào phim trường.
Anh tùy ý liếc mắt một cái ở chỗ Diệp Phạm, ánh mắt dừng một chút.
Sau đó, Hạ Hàn nhàn nhạt nhìn sang.
Diệp Phạm đứng trong mưa, sống lưng thẳng tắp. Ngũ quan cô vốn dĩ là xinh đẹp rạng ngời, bây giờ trên mặt có chút tái nhợt, lại mang theo một tia quật cường(2).
(2) Quật cường: cứng cỏi mạnh mẽ, không chịu từ bỏ hay khuất phục
Người đại diện của Hạ Hàn thuận miệng nói một câu: "Đoạn diễn này vốn là Đường Cẩm phải diễn nhưng Đường Cẩm nói không thoải mái, nên Diệp Phạm lên diễn thay."
Hạ Hàn không nói gì.
Một lần lại một lần NG(3), Diệp Phạm không có chút nào là không kiên nhẫn.
(3) NG_Not Good: cảnh diễn hỏng
Diệp Phạm đứng trong mưa, mưa bụi trên cằm cô chậm rãi lăn xuống, quần áo cũng thấm ướt.
Cô nhìn qua có chút chật vật, nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô, thậm chí thêm vài phần tái nhợt yếu đuối, càng làm người khác không thể dời mắt.
Hạ Hàn ánh mắt khẽ động, người đóng thế mà nỗ lực như vậy, ở giới giải trí cũng không thấy nhiều.
Tay Hạ Hàn rời khỏi thành ghế, thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối, vô cùng hứng thú mà tiếp tục xem.
Đường Cẩm nhìn khuôn mặt Diệp Phạm, trong lòng nổi lên ghen ghét, cô ta bỗng nhiên mở miệng: "Đạo diễn, vừa rồi trong động tác kia, hình như đã quay phải khuôn mặt Diệp Phạm?"
Đạo diễn nhìn vào ống kính, quả thật là như vậy. Sợi tóc che đi sườn mặt Diệp Phạm, nếu không quá chú trọng chi tiết này, chắc chắn ống kính ngay tức khắc có thể bỏ qua.
Nhưng vì ông yêu cầu thực quá khắc nghiệt, có chỗ nào không tốt cho dù chỉ là một chút, ông đều yêu cầu diễn lại.
Đạo diễn nhìn về phía Diệp Phạm, giọng điệu hòa giải: "Diệp Phạm, cô diễn lại một lần nữa đi, tranh thủ một lần nhanh chóng là qua."
Ông đối với Diệp Phạm rất hài lòng, đã bị ông bắt diễn lại nhiều như vậy, Diệp Phạm từ đầu đến cuối thái độ vẫn rất tốt,một người nghiêm túc như thế, ông đương nhiên sẽ coi trọng mấy phần.
Diệp Phạm một lần nữa đứng trên sườn dốc, cô nhìn về phía trước, trong đầu hiện lên lời đạo diễn vừa nói. Diệp Phạm thực hiện động tác.
Cuối cùng, ống kính thông qua.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, cảnh diễn này đã quay thật lâu, may mà đạt tới hiệu quả gần như hoàn hảo.
Ông cười nói: "Diệp Phạm, cô đã vất vả rồi."
"Không có gì." Diệp Phạm lắc đầu.
Tất cả mọi người trong phim trường chăm chú nhìn vào Diệp Phạm, phải biết rằng có thể đạt được một câu khẳng định của ông đạo diễn này quả thật so với lên trời còn khó hơn. Thế nhưng Diệp Phạm lại làm được, cô nghiêm túc thế nào mọi người đều rõ như ban ngày.
Đường Cẩm hừ lạnh một tiếng.
Hạ Hàn vẫn luôn chú ý Diệp Phạm, nhìn Diệp Phạm hoàn thành trọn vẹn cảnh diễn này, ánh mắt anh khẽ động.
Ánh mắt Hạ Hàn dừng vào bóng lưng nhỏ yếu mà thẳng tắp của cô gái, đôi mắt có chút ánh lửa bùng cháy.
Diệp Phạm.
Hạ Hàn thong thả nhai nuốt hai chữ này, trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia hứng thú.
Môi mỏng cong lên.
Hạ Hàn trầm ngâm một lát, cùng người đại diện nói mấy câu.
Người đại diện có chút sửng sốt, nhưng anh ta cũng không nhiều lời, đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, nghe nói bộ phim còn có nhân vật vũ nữ là chưa quyết định được ai sẽ diễn?"
Đạo diễn gật đầu: "Người diễn nhân vật vũ nữ này trước kia có việc không thể tới diễn được nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm thấy người phù hợp."
"Vậy ông nghĩ Diệp Phạm thế nào?"
Đạo diễn sửng sốt, ông vẫn luôn coi Diệp Phạm là người đóng thế Đường Cẩm, chưa từng nghĩ đến phương diện này. Nhưng hôm nay Diệp Phạm nghiêm túc như vậy làm ông nhớ kỹ người này.
Giờ nghĩ đến, Diệp Phạm ngũ quan xinh đẹp rạng ngời, khí chất lại vô cùng phù hợp với nhân vật này. Cô quả thật là người được chọn phù hợp nhất.
Đạo diễn đột nhiên hỏi một câu: "Đây là ý của Hạ Hàn?"
"Phải."
Đạo diễn như có điều phải suy nghĩ.
Diệp Phạm ngũ quan tươi tắn xinh đẹp, khí chất lại thanh lãnh, vô cùng phù hợp với nhân vật này, trước mắt bọn họ cũng không tìm thấy diễn viên nào phù hợp như thế, chi bằng để Diệp Phạm thử xem sao.
Diệp Phạm cầm lấy túi xách, đi đến một chỗ yên lặng hẻo lánh. Hôm nay cô vẫn luôn phải ở lại đóng phim, không nói chuyện được với bảo bảo dù là qua điện thoại, cũng không biết tình huống chỗ bảo bảo thế nào.
Diệp Phạm nhíu mày, chỗ khuỷu tay truyền đến cảm xúc đau đớn. Cô vén ống tay áo lên, rũ mắt nhìn xuống. Trên da thịt trắng tuyết có rất nhiều vết thương nho nhỏ do quẹt qua đất đá trên sườn dốc, in trên da mỏng, hết sức rõ ràng.
Là lúc vừa rồi đóng phim bị thương, vừa nãy cô vẫn luôn chịu đau, bây giờ quay xong đoạn diễn, mới cảm thấy những chỗ bị quẹt qua đều cực kỳ khó chịu.
Di động được Diệp Phạm cầm lên, trong điện thoại vang lên thanh âm mềm mại nhẹ nhàng của Diệp Đạc: "Mẹ."
Diệp Phạm trong phút chốc cảm thấy những đau đớn kia đều tan biến, cô ôn nhu nói: "Bảo bối, hôm nay có ngoan ngoãn không hả."
"Con rất ngoan, chỉ là nhớ mẹ." Bảo bảo âm thanh có chút ủy khuất.
Diệp Phạm tâm đều hóa thành một vũng nước: "Mẹ sẽ lập tức về nhà ngay nha."
Diệp Phạm rời đi, không biết vì cái gì, ánh mắt Hạ Hàn dõi theo thân ảnh của cô, nhìn qua.
Vừa đúng lúc trông thấy được nụ cười trên mặt Diệp Phạm, nhàn nhạt nhưng hết sức nhu hòa.
Hạ Hàn nhướng mày.
Mặc dù đoạn diễn này phải quay lại nhiều lần như vậy, Diệp Phạm từ đầu đến cuối cũng đều có dáng vẻ lạnh nhạt.
Nhưng lúc này, cô thế mà cũng có biểu cảm ôn nhu như vậy.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản lại xuất hiện trên cùng một người.
Hạ Hàn từ trước đến nay đáy lòng luôn vô tình lạnh nhạt, khó khăn lắm mới nổi lên được một tia hứng thú.
Nhưng, cũng rất nhanh liền biến mất, không để lại một chút dấu vết.
Ngày đó,khi cô cùng Hạ Hàn đóng phim, Đường Cẩm cũng không ở đoàn phim, cô ta lịch trình bận rộn, ở một đoàn phim khác.
Diệp Phạm nhớ tới tình tiết trong sách, Đường Cẩm ghen ghét nguyên chủ có khuôn mặt xinh đẹp, lo lắng người diễn thế này cướp đi sự nổi bật của cô ta, ở đâu cũng chèn ép nguyên chủ. Về sau lại biết được nguyên chủ là con gái ruột của Đường thái thái, là huyết mạch của Đường Gia, Đường Cẩm ngày càng thêm khi dễ nguyên chủ.
Diệp Phạm rũ xuống mắt, trong lòng khắp nơi đều lạnh lẽo. Nếu theo như tình tiết trong sách, Đường Cẩm cùng cô nhất định sẽ đối đầu với nhau. Nếu Đường Cẩm ra tay với cô, cô sẽ không ngồi chờ chết.
Cô ngồi tại chỗ, an tĩnh mà chờ.
Một lát sau, cửa vang lên âm thanh huyên náo, đoàn người đã đi tới.
Diệp Phạm ngẩng đầu nhìn sang, đi đầu là một nữ nhân cao gầy, người đó da trắng môi đỏ, trên mặt đeo chiếc kính râm.
Là Đường Cẩm.
Đường Cẩm đi vào, bên cạnh là hai người trợ lý. Cô ta chậm rãi tháo kính râm xuống, mang theo hơi thở của minh tinh.
Đường Cẩm có thể trở thành tiểu hoa, tất nhiên là phải xinh đẹp, chẳng qua lúc này sắc mặt cô ta mang theo biểu tình kiêu căng, khiến người ta cảm giác cô ta cao cao tại thượng(1) mà tạo ra khoảng cách.
(1) Cao cao tại thượng: cao cao ở phía trên, ý chỉ là địa vị cao
Đường Cẩm luôn bộc lộ cảm xúc chân thật của chính mình, nhưng khi đứng trước mặt công chúng, cô ta sẽ đóng thật tốt vai một thần tượng tri kỷ với fans.
Cô ta trước mắt người khác cười đến ngọt ngào, sau lưng sẽ lập tức ra tay chỉnh đốn những người gây bất lợi cho cô ta, không có chút nào gọi là nương tay.
Đường Cẩm ngồi ở trên ghế, cô ta vừa mới ngồi xuống, trợ lý Tiểu Nghiêm lập tức đưa một chén nước cho Đường Cẩm, Đường Cẩm nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Tiểu Nghiêm nhắc nhở Đường Cẩm: "Hôm nay cô phải diễn cảnh trong trời mưa."
Đường Cẩm nhìn kịch bản một chút, nhíu mày lại: "Diễn trong trời mưa?"
Tiểu Nghiêm gật đầu: "Cảnh diễn này cô phải dầm mưa, sau đó từ bên trên sườn dốc trượt xuống dưới."
"Cảnh diễn này tôi không muốn quay." Đường Cẩm lập tức cự tuyệt.
Đoạn diễn vừa dơ vừa mệt này, cô ta sẽ không bao giờ diễn.
Đường Cẩm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Người diễn thế của tôi đâu?"
Tiểu Nghiêm nhìn chung quanh phim trường một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Diệp Phạm, cậu ta chỉ phương hướng Diệp Phạm ngồi: "Cô ây tên là Diệp Phạm, là diễn viên đóng thế của cô."
Đường Cẩm nhìn theo phương hướng mà Tiểu Nghiêm chỉ, cô ta híp mắt: "Người phụ nữ kia là người đóng thế của tôi?"
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, người đóng thế của cô lớn lên lại xinh đẹp như vậy.
Diệp Phạm nghiêng người, lộ ra sườn mặt trắng như tuyết xinh đẹp. Còn chưa có nhìn được cả khuôn mặt, nhưng cô ta đã biết, Diệp Phạm là một đại mỹ nhân.
Ánh mắt Đường Cẩm trầm xuống, chỉ là một người diễn thế nhưng ngoại hình lại xuất sắc như vậy. Trong lòng cô ta khắp nơi đều là tức giận và ghen tị, bàn tay nắm chặt hơn.
Bất quá, vậy thì sao. Nếu không có bối cảnh, một người mới trong giới giải trí này, mãi mãi cũng không thể lộ mặt.
Đường Cẩm cười, cô ta căn bản không đem Diệp Phạm để vào mắt.
Lúc này, đạo diễn đi đến bên cạnh Đường Cẩm, hỏi: "Hôm nay cô muốn tự mình diễn cảnh này sao?"
Đường Cẩm nhìn Tiểu Nghiêm một cái, Tiểu Nghiêm hiểu ý nói: "Đạo diễn, thân thể Đường Cẩm hôm nay không thoải mái lắm, cảnh diễn trong mưa hôm nay khả năng không quay được."
Đường Cẩm không nói một tiếng nào, khuôn mặt bình tĩnh. Trong giới showbiz mọi người đều biết Đường Cẩm có bối cảnh lớn, Đường gia cung cấp tài nguyên cho cô ta cũng phải là tài nguyên tốt nhất.
Lông mày đạo diễn nhướng lên rất nhỏ.
Ông biết Đường gia thế lực to lớn, nhưng loại người ông không thích nhất cũng chính là người ỷ vào thế lực mà không chịu cố gắng.
Nhìn vào thể diện của Đường gia, đạo diễn ép cảm xúc xuống, ông không nói gì thêm. Ông nhìn về phía Diệp Phạm, mở miệng: "Nếu đã nói như vậy, cảnh diễn này đành phải nhờ đến Diệp Phạm diễn rồi."
Diệp Phạm nghe xong câu nói của đạo diễn, sắc mặt cô bình tĩnh, cô đã sớm dự đoán được Đường Cẩm sẽ không chịu diễn trong mưa.
Đường Cẩm lòng dạ hiểm độc được che đậy sâu vô cùng, mặt ngoài đối đãi với mọi người rất thân thiện, ở trong giới nhận được đủ lời khen ngợi. Thật ra cô ta ỷ vào nhà mình có địa vị cao, nhiều tài của, sau lưng đạp đổ không ít đối thủ cạnh tranh.
Diệp Phạm nhàn nhạt vâng một tiếng.
Diệp Phạm đi trang điểm, thay đổi trang phục diễn, đứng dưới ánh đèn.
Diệp Phạm mặc một bộ quần áo cũ, tóc cũng không trang trí thêm bất cứ thứ gì, lại làm cho cô có vẻ xinh đẹp và thanh cao lại lạnh nhạt, khí chất không tầm thường.
Đáy mắt Đường Cẩm nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét.
Nhưng cô ta không thể không thừa nhận, Diệp Phạm thật sự rất đẹp, cho dù có phải mặc quần áo như vậy, nhưng lại không có hạ thấp đi sự xinh đẹp của Diệp Phạm.
Ở phim trường mọi người nhìn Diệp Phạm, lại nhìn qua Đường Cẩm.
Bọn họ nghĩ thầm, Diệp Phạm rõ ràng chỉ là người đóng thế cho Đường Cẩm, nhưng Đường Cẩm so với Diệp Phạm trước mặt, lại hoàn toàn bị Diệp Phạm càng lúc càng mạnh mẽ cướp đi mọi sự nổi bật.
Cảnh quay bắt đầu.
Cảnh quay này là diễn trong mưa, sân khấu đã bố trí xong.
Cảnh diễn này là nói về cảnh nữ chính nhớ lại bản thân khi huấn luyện, trong mưa to, cô từ bên trên sườn dốc trượt xuống dưới, cuối cùng lấy súng nhắm thẳng vào người trước mặt.
Diệp Phạm cũng không biết diễn kịch, cô chỉ biết đem bản thân hòa vào nhân vật này, tự trải nghiệm cảm xúc của nhân vật.
Diệp Phạm đứng trên sườn dốc, thân người thấp xuống, từ bên trên sườn dốc trượt xuống.
Bên trên sườn dốc đặt rất nhiều nhánh cây rải rác mỗi chỗ một ít cùng những hòn đá nhỏ, sượt qua quần áo, đều truyền đến cảm giác đau rát từ da thịt.
Sau đó, Diệp Phạm chân sau quỳ trên mặt đất, đôi tay cầm súng, nhắm vào người phía trước.
Đạo diễn kêu: "Dừng."
Diệp Phạm đứng lên, nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn: "Diệp Phạm, vừa rồi cô có vài động tác không quá chuẩn xác."
Đạo diễn làm mẫu qua một số động tác, Diệp Phạm nghiêm túc lắng nghe: "Được."
Đường Cẩm tựa vào ghế, giữa lông mày lộ ra vẻ đắc ý. Nếu cô ta tự mình quay cảnh diễn này, thì người chịu khổ bây giờ chính là cô ta rồi.
Cô ta dù bận rộn vẫn ung dung mà nhìn Diệp Phạm.
Diệp Phạm thay đổi quần áo, bị mưa dầm đến quần áo ẩm ướt giờ cũng bị thổi khô. Cô một lần nữa đứng từ bên trên sườn dốc trượt xuống, giơ súng với người phía trước.
Đạo diễn cau mày: "Cắt."
Diệp Phạm nhìn đạo diễn.
Đạo diễn suy nghĩ một lúc, nói: "Vừa rồi động tác của cô rất tốt, nhưng tay lại giơ hơi cao một chút."
Không phải Diệp Phạm diễn không tốt, chẳng qua ông yêu cầu quá nghiêm khắc, mỗi chi tiết đều không được có sai chỗ.
"Được." Diệp Phạm không nhiều lời.
Cô khiêm tốn nghe, nếu cô đã đi tới đoàn phim, tự nhiên phải tiếp nhận, đây cũng là một cơ hội học tập.
Lúc này, một người từ cửa đi đến. Hạ Hàn cất bước, không nhanh không chậm đi vào phim trường.
Anh tùy ý liếc mắt một cái ở chỗ Diệp Phạm, ánh mắt dừng một chút.
Sau đó, Hạ Hàn nhàn nhạt nhìn sang.
Diệp Phạm đứng trong mưa, sống lưng thẳng tắp. Ngũ quan cô vốn dĩ là xinh đẹp rạng ngời, bây giờ trên mặt có chút tái nhợt, lại mang theo một tia quật cường(2).
(2) Quật cường: cứng cỏi mạnh mẽ, không chịu từ bỏ hay khuất phục
Người đại diện của Hạ Hàn thuận miệng nói một câu: "Đoạn diễn này vốn là Đường Cẩm phải diễn nhưng Đường Cẩm nói không thoải mái, nên Diệp Phạm lên diễn thay."
Hạ Hàn không nói gì.
Một lần lại một lần NG(3), Diệp Phạm không có chút nào là không kiên nhẫn.
(3) NG_Not Good: cảnh diễn hỏng
Diệp Phạm đứng trong mưa, mưa bụi trên cằm cô chậm rãi lăn xuống, quần áo cũng thấm ướt.
Cô nhìn qua có chút chật vật, nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô, thậm chí thêm vài phần tái nhợt yếu đuối, càng làm người khác không thể dời mắt.
Hạ Hàn ánh mắt khẽ động, người đóng thế mà nỗ lực như vậy, ở giới giải trí cũng không thấy nhiều.
Tay Hạ Hàn rời khỏi thành ghế, thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối, vô cùng hứng thú mà tiếp tục xem.
Đường Cẩm nhìn khuôn mặt Diệp Phạm, trong lòng nổi lên ghen ghét, cô ta bỗng nhiên mở miệng: "Đạo diễn, vừa rồi trong động tác kia, hình như đã quay phải khuôn mặt Diệp Phạm?"
Đạo diễn nhìn vào ống kính, quả thật là như vậy. Sợi tóc che đi sườn mặt Diệp Phạm, nếu không quá chú trọng chi tiết này, chắc chắn ống kính ngay tức khắc có thể bỏ qua.
Nhưng vì ông yêu cầu thực quá khắc nghiệt, có chỗ nào không tốt cho dù chỉ là một chút, ông đều yêu cầu diễn lại.
Đạo diễn nhìn về phía Diệp Phạm, giọng điệu hòa giải: "Diệp Phạm, cô diễn lại một lần nữa đi, tranh thủ một lần nhanh chóng là qua."
Ông đối với Diệp Phạm rất hài lòng, đã bị ông bắt diễn lại nhiều như vậy, Diệp Phạm từ đầu đến cuối thái độ vẫn rất tốt,một người nghiêm túc như thế, ông đương nhiên sẽ coi trọng mấy phần.
Diệp Phạm một lần nữa đứng trên sườn dốc, cô nhìn về phía trước, trong đầu hiện lên lời đạo diễn vừa nói. Diệp Phạm thực hiện động tác.
Cuối cùng, ống kính thông qua.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, cảnh diễn này đã quay thật lâu, may mà đạt tới hiệu quả gần như hoàn hảo.
Ông cười nói: "Diệp Phạm, cô đã vất vả rồi."
"Không có gì." Diệp Phạm lắc đầu.
Tất cả mọi người trong phim trường chăm chú nhìn vào Diệp Phạm, phải biết rằng có thể đạt được một câu khẳng định của ông đạo diễn này quả thật so với lên trời còn khó hơn. Thế nhưng Diệp Phạm lại làm được, cô nghiêm túc thế nào mọi người đều rõ như ban ngày.
Đường Cẩm hừ lạnh một tiếng.
Hạ Hàn vẫn luôn chú ý Diệp Phạm, nhìn Diệp Phạm hoàn thành trọn vẹn cảnh diễn này, ánh mắt anh khẽ động.
Ánh mắt Hạ Hàn dừng vào bóng lưng nhỏ yếu mà thẳng tắp của cô gái, đôi mắt có chút ánh lửa bùng cháy.
Diệp Phạm.
Hạ Hàn thong thả nhai nuốt hai chữ này, trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia hứng thú.
Môi mỏng cong lên.
Hạ Hàn trầm ngâm một lát, cùng người đại diện nói mấy câu.
Người đại diện có chút sửng sốt, nhưng anh ta cũng không nhiều lời, đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, nghe nói bộ phim còn có nhân vật vũ nữ là chưa quyết định được ai sẽ diễn?"
Đạo diễn gật đầu: "Người diễn nhân vật vũ nữ này trước kia có việc không thể tới diễn được nữa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm thấy người phù hợp."
"Vậy ông nghĩ Diệp Phạm thế nào?"
Đạo diễn sửng sốt, ông vẫn luôn coi Diệp Phạm là người đóng thế Đường Cẩm, chưa từng nghĩ đến phương diện này. Nhưng hôm nay Diệp Phạm nghiêm túc như vậy làm ông nhớ kỹ người này.
Giờ nghĩ đến, Diệp Phạm ngũ quan xinh đẹp rạng ngời, khí chất lại vô cùng phù hợp với nhân vật này. Cô quả thật là người được chọn phù hợp nhất.
Đạo diễn đột nhiên hỏi một câu: "Đây là ý của Hạ Hàn?"
"Phải."
Đạo diễn như có điều phải suy nghĩ.
Diệp Phạm ngũ quan tươi tắn xinh đẹp, khí chất lại thanh lãnh, vô cùng phù hợp với nhân vật này, trước mắt bọn họ cũng không tìm thấy diễn viên nào phù hợp như thế, chi bằng để Diệp Phạm thử xem sao.
Diệp Phạm cầm lấy túi xách, đi đến một chỗ yên lặng hẻo lánh. Hôm nay cô vẫn luôn phải ở lại đóng phim, không nói chuyện được với bảo bảo dù là qua điện thoại, cũng không biết tình huống chỗ bảo bảo thế nào.
Diệp Phạm nhíu mày, chỗ khuỷu tay truyền đến cảm xúc đau đớn. Cô vén ống tay áo lên, rũ mắt nhìn xuống. Trên da thịt trắng tuyết có rất nhiều vết thương nho nhỏ do quẹt qua đất đá trên sườn dốc, in trên da mỏng, hết sức rõ ràng.
Là lúc vừa rồi đóng phim bị thương, vừa nãy cô vẫn luôn chịu đau, bây giờ quay xong đoạn diễn, mới cảm thấy những chỗ bị quẹt qua đều cực kỳ khó chịu.
Di động được Diệp Phạm cầm lên, trong điện thoại vang lên thanh âm mềm mại nhẹ nhàng của Diệp Đạc: "Mẹ."
Diệp Phạm trong phút chốc cảm thấy những đau đớn kia đều tan biến, cô ôn nhu nói: "Bảo bối, hôm nay có ngoan ngoãn không hả."
"Con rất ngoan, chỉ là nhớ mẹ." Bảo bảo âm thanh có chút ủy khuất.
Diệp Phạm tâm đều hóa thành một vũng nước: "Mẹ sẽ lập tức về nhà ngay nha."
Diệp Phạm rời đi, không biết vì cái gì, ánh mắt Hạ Hàn dõi theo thân ảnh của cô, nhìn qua.
Vừa đúng lúc trông thấy được nụ cười trên mặt Diệp Phạm, nhàn nhạt nhưng hết sức nhu hòa.
Hạ Hàn nhướng mày.
Mặc dù đoạn diễn này phải quay lại nhiều lần như vậy, Diệp Phạm từ đầu đến cuối cũng đều có dáng vẻ lạnh nhạt.
Nhưng lúc này, cô thế mà cũng có biểu cảm ôn nhu như vậy.
Hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản lại xuất hiện trên cùng một người.
Hạ Hàn từ trước đến nay đáy lòng luôn vô tình lạnh nhạt, khó khăn lắm mới nổi lên được một tia hứng thú.
Nhưng, cũng rất nhanh liền biến mất, không để lại một chút dấu vết.
Tác giả :
Bệ Hạ Bất Thượng Triều