Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 114
“Không giữ được thì không giữ nữa." Nguyễn Hạ nói: “Chỉ cần anh ăn thấy ngon là được rồi."
Tống Đình Thâm nghiêm trang lắc đầu: “Vậy không được đâu, còn chưa tới lúc mà."
“Chưa tới lúc cái gì?" Nguyễn Hạ vừa mới bật ra câu này, lập tức phản ứng được lời nói chưa đến lúc của anh là có ý gì, nhanh chóng đẩy anh mấy cái: “Mau mau mau, quay về phòng làm việc của anh đi!"
Tống Đình Thâm hết cách, dưới sự thúc giục của cô, quay trở về phòng làm việc, mở máy tính ra, bắt đầu đặt toàn bộ tinh thần của mình vào công việc.
Ngày hôm sau, Nguyễn Hạ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nếu như Tống thị phá sản, vậy thì chắc chắn phải thu hồi lại một ít tài sản dưới tên Tống Đình Thâm, dù sao thời đại này cũng không có công ti nào không nợ tiền ngân hàng nhỉ. Đến lúc đó Tống thị xin phá sản, chuyện đầu tiên mà ngân hàng làm đoán chừng sẽ là đóng băng tài sản, thảo nào trong nội dung tiểu thuyết, cuối cùng nguyên chủ chỉ còn lại một nhà hai phòng và chiếc xe, còn một ít tiền gửi ngân hàng nữa, đoán chừng cô vẫn chưa chuẩn bị chu đáo lắm.
Vậy hiện tại không thể chậm trễ việc này nữa, cô nên nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng!
Cô là vợ của Tống Đình Thâm, đến lúc đó tài sản dưới trên cô chắc chắn cũng mất, thừa dịp bây giờ còn chưa biết nội dung câu chuyện phát triển thế nào, cô nên nhanh chóng bán hết đống túi xách với trang sức đá quý đó đi. Đúng rồi, cả căn hộ dưới tên của cô cũng phải sang tên, sang tên cho ông Nguyễn bà Nguyễn, số tiền gửi ngân hàng đấy cũng phải chuyển sang danh nghĩa của bố mẹ. Nguyễn Hạ kiểm kê một lượt bất động sản, trang sức đá quý, túi xách và cả tiền dưới tên cô, đến cuối cùng xác nhận được chỗ này đủ để một nhà ba người bọn họ sống được mấy chục năm tới, bao gồm cả chi phí học tập, du học, cưới vợ của Vượng Tử nữa, lúc này Nguyễn Hạ mới hoàn toàn yên tâm.
Nguyễn Hạ lúc này không đến mức phải nói như chim sợ cành cong, cô giống như động vậy nhỏ sắp đối mặt với trời đông giá rét hơn, liều mạng muốn dự trữ đồ ăn, chỉ nghĩ đến mùa đông đang ở phía trước, có thể làm xong việc trữ hàng mới có thể vui vẻ ngênh đón mùa đông đến.
Bà Nguyễn bị hành động của Nguyễn Hạ dọa nhảy dựng lên, thâm chí còn lén lút kéo con gái sang một bên, hạ giọng hỏi: “Con làm chuyện gì vậy? Mở tài khoản cho mẹ và ba con, còn chuyển nhiều tiền như vậy trong một lần, vừa rồi con cũng nói chuyển nhà dưới tên con sang cho chúng ta, con điên rồi sao?"
Thật ra Nguyễn Hạ cũng không biết được công ti phá sản là qui trình như thế nào, cũng không biết được tài sản dưới danh nghĩa của Tống Đình Thâm và cô sẽ ra sao, hiện tại cô cũng không tiện đi tìm luật sư cố vấn, chỉ có thể dùng đến loại biện pháp ngốc nghếch này, muốn chuyển toàn bộ tài sản dưới tên cô sang tên bố mẹ, hẳn là biện pháp an toàn nhất.
Bà Nguyễn tiếp tục nói: “Con ngàn lần không thể làm chuyện ngốc nghếch đấy, cho dù con li hôn với ba của Vượng Tử, hành vi di dời tài sản này cũng không được làm! Chuyện này không tốt, là không đúng đâu!"
“… Không cần ly hôn." Đương nhiên rồi, bà Nguyễn có thể liên tưởng rằng tình cảm giữa hai người bọn họ xảy ra vấn đề phải li hôn, cũng không phải là do trí tưởng tượng của bà Nguyễn tốt, mà là hành vi hiện tại của cô thực sự khiến người khác dễ hiểu lầm.
Bà Nguyễn có chút không tin tưởng vào lời nói này của cô, nghi ngờ nói: “Thật sao? Vậy vì sao con lại chuyển cho bố mẹ nhiều tiền như vậy?"
“… Một hai câu không giải thích rõ ràng được."
Bà Nguyễn nói: “Mẹ cực kì có thời gian, một hai câu nói không rõ ràng, vậy thì nói thêm vài câu đi."
Nghe xong lời này, Nguyễn Hạ cũng rất bất đắc dĩ, tiện thể nói: “Vậy con nói với mẹ, mẹ không thể nói với người khác, cũng không thể biểu hiện ra ngoài lúc ở trước mặt ba Vượng Tử."
Sự thật chứng minh phụ nữ trung niên là nhóm người không dễ qua mắt nhất, hiện tại bà Nguyễn cho rằng cô muốn li hôn với Tống ĐìnhThâm, còn muốn lén lút di dời tài sản, nếu như cô không giải thích rõ ràng, không biết bà Nguyễn còn có thể tưởng tượng ra được chuyện gì nữa.
Bà Nguyễn cảnh giác: “Con nói đi, mẹ không nói với ba con đâu."
“Hình như công ty của ba Vượng Tử có chút khủng khoảng." Nguyễn Hạ nói đơn giản nhất có thể: “Con sợ rồi sẽ có vấn đề nào đó nên phải để sẵn lại một đường lui cho một nhà ba người bọn con, số tiền và bất động sản này đều là đứng tên con, mẹ, mẹ có hiểu ý con không?"
Phụ nữ trung niên là những người hay tưởng tượng nhất, hiện tại mẹ Nguyễn không có việc gì phải làm, ngày nào cũng xem phim truyền hình, Nguyễn Hạ
vừa nói xong bà liền ngây người ra, sau khi yên lặng vài phút, bà trịnh trọng nói với Nguyễn Hạ: “Mẹ hiểu rồi, con cứ yên tâm, mấy năm nay mẹ với ba con cũng để dành không ít tiền, đến lúc đó cũng sẽ cho các con."
Nguyễn Hạ vừa định nói không cần, bà Nguyễn lại cường điệu: “Nhưng mà, con phải đồng ý với mẹ, cho dù ba của Vượng Tử không có tiền con cũng không thể có lòng dạ khác được, con rể là người tốt, số tiền và bất động sản mà con có được, còn cả căn phòng mà ba con với mẹ đang ở này cùng với số tiền gửi ngân hàng đều là của nó, làm người không thể quá vụ lợi được, vợ chồng với nhau lại càng phải kề vai sát cánh."
“… Mẹ, mẹ coi con là kiểu người gì thế!" Nguyễn Hạ cạn lời: “Mẹ cứ yên tâm, bọn con sẽ không rời xa nhau chỉ vì chút chuyện cỏn con này đâu. Nhưng mà, chuyện này cũng chỉ là con tự đoán mò thôi, không chắc chắn lắm, mẹ đừng nói với ba, cũng đừng biểu hiện ra ngoài."
Bà Nguyễn: “Yên tâm, mẹ còn kín miệng hơn con cơ."
Nguyễn Hạ: “…"
Thôi được, trong chuyện này Nguyễn Hạ vẫn rất tin tưởng bà Nguyễn, dù sao bà Nguyễn cũng chỉ có nguyên chủ là con gái, lúc nào cũng luôn suy nghĩ cho cô ấy, có bà Nguyễn phối hợp cô cũng làm việc thuận lợi hơn nhiều, bà Nguyễn còn đưa card của ba bà Nguyễn cho cô, với nhà họ Tống mà nói thì số tiền này cũng không nhiều, nhưng với một gia đình bình thường thì đây cũng là một khoản tiết kiệm, bởi vậy có thể thấy được bình thường Tống Đình Thâm vô cùng rộng rãi với ba mẹ vợ của anh, ngày lễ tết vài năm trở lại đây đều đưa họ không ít tiền, bảo sao bà Nguyễn lại nói tốt cho Tống Đình Thâm như thế.
Đúng vậy, con rể tốt như thế thật sự rất hiếm thấy.
…
Nhà trẻ của Vượng Tử cũng bắt đầu cho nghỉ đông, dì giúp việc không có ở đây, Nguyễn Hạ cũng bề bộn nhiều việc, cô phải chơi với Vượng Tử, cũng phải chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày, đa phần cô đều gọi người làm theo giờ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tự dọn dẹp vệ sinh, cô chẳng khác nào Tống Đình Thâm, ngày nào cũng bận rộn như chó, buối tối tăm rửa xong nằm lên giường, Vượng Tử còn chưa ngủ cô đã nhắm mắt ngủ mất rồi.
Bây giờ Nguyễn Hạ vẫn rất may mắn, may mà trong nhà có máy rửa bát, bình thường cô không cần rửa bát, nếu không bản thân cô cũng không biết mình có thể kiên trì nổi không, là một người mẹ phải làm mọi thứ thật sự rất vất vả, vất vả hơn trước đây cô đi làm nhiều.
Vượng Tử là một cậu bé rất biết điều, cậu chú ý đến tất cả sự vất vả của mẹ mình, cho nên mấy hôm nay cậu sẽ chủ động rót nước cho Nguyễn Hạ, cũng sẽ tự giác thu dọn đồ chơi của mình, cố gắng hết sức chia sẻ với Nguyễn Hạ những việc nhỏ mình có thể làm được.
Cơ bản thì tất cả trẻ con đều rất dễ thương mẹ mình, điều mà các ông bố có cố gắng thế nào cũng không bì được, hôm nay, Tống Đình Thâm tan làm sớm hơn mọi hôm, Vượng Tử tranh thủ thời gian Nguyễn Hạ tắm rửa liền chạy đến phòng làm việc của Tống Đình Thâm, vẻ mặt cậu nghiêm túc nói: “Ba, con có thể nói chuyện với ba không?"
Tống Đình Thâm ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu chống chất như núi, dỗ cậu: “Ba đang bận, con chờ một lát được không?"
“Không được." Vượng Tử lắc đầu: “Không lâu đâu ạ, nhưng con phải nói chuyện với ba."
Đây là lần đầu tiên cậu nhóc trịnh trọng như thế, Tống Đình Thâm đành phải gật đầu, vẫy tay với Vượng Tử: “Vậy được, con đến đây muốn nói chuyện gì với ba thế?"
Vượng Tử đến trước mặt Tống Đình Thâm, nhưng cậu không ngồi lên đùi anh mà yên lặng đứng bên cạnh, biểu cảm rất nghiêm túc, thái độ cũng rất nghiêm túc: “Ba, con có ý kiến với ba rồi đó, ngày nào ba cũng về nhà rất muộn. Ba còn để mẹ cực kì vất vả, bây giờ ngày nào mẹ cũng phải ra ngoài mua đồ nấu ăn, phải dùng máy giặt để giặt đồ còn phải phơi đồ, ngày nào cũng cực kì cực kì bận rộn."
Tống Đình Thâm sửng sốt: “Mẹ vất vả lắm à?"
Khoảng thời gian này, ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, ở công ty còn không có thời gian để uống một ngụm nước, quả thật là không có quan tâm nhiều đến chuyện nhà cho lắm.
Khi anh không để ý, con trai anh đã rất bất mãn với anh.
Vượng Tử gật đầu: “Ngày nào mẹ cũng rất vất vả, có khi còn phải dọn dẹp vệ sinh, ba, không thể như thế được, con muốn giúp mẹ nhưng con còn nhỏ quá, không làm được gì nhiều, ba, con hi vọng ba về nhà sớm một chút cùng làm với mẹ, mẹ rất vất vả."
“Con không muốn mẹ vất bả, không phải ba từng nói là trong nhà chỉ có mẹ là phụ nữ, chúng ta phải chăm sóc mẹ thật tốt, hiện tại con với ba đều không làm được chuyện đó."
Mấy câu nói của Vượng Tử vẫn tác động đến Tống Đình Thâm rất nhiều, sau khi vỗ về cậu xong, Tống Đình Thâm cũng không có cách nào hoàn toàn tập trung vào công việc được. Anh cũng không ngốc, người lại còn rất thông minh, chỉ là thời gian này anh quá bận, bận đến mức trong đầu căn bản không còn chỗ trống để suy nghĩ những việc khác. Hiện giờ bình tĩnh lại một chút, Tống Đình Thâm ngồi trên ghế, nhìn hàng loạt con số trên văn kiện báo cáo. Quả thực, trong khoảng thời gian này Nguyễn Hạ có chút kì quá, chỉ là lúc đó anh không suy nghĩ quá sâu xa.