Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?
Chương 4
“Tôi biết, tôi là kiểu bất nam bất nữ rất nhiều người cũng nói tôi như vậy, nhưng mà tôi tuyệt đối không quan tâm?" Song Hee Eun nói xong liền đem kịch bản đặt trên bàn trà, đứng dậy duỗi cái lưng đang mỏi nhừ.
Con mèo béo kia liền nhảy từ salon đến bàn trà, bộ dáng vẫn mạnh mẽ như vậy, chỉ thấy đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng lật trang thư nhất của kịch bản ra, lại từ từ lật những trang tiếp theo giống như là thực sự nghiêm túc đọc kịch bản.
Song Hee Eun biết rõ, chí ít ở thời điểm hiện tại linh hồn của hai người họ không thể quy vị trở lại làm chính mình, mấy ngày này cô nhất định phải sinh hoạt chung với Kwon Ji Yong trong thân thể mèo Garfield, mà cô không thể không tiếp tục đóng vai Kwon Ji Yong.
Khi Kwon Ji Yong trong lốt mèo đang chăm chú đọc kịch bản, Song Hee Eun một mình đi vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp vô cùng sạch sẽ ngay cả tủ lạnh cũng không có cái gì, ưu điểm duy nhất là không có một hạt bụi nào đi.
Từ khi cô tỉnh lại vào buổi sáng cho đến bây giờ cô còn chưa được ăn cái gì đâu, Song Hee Eun sờ sờ cái bụng rắn chắc, mặc dù cái thân thể này không phải của cô nhưng mà người phải chịu đựng cái cảm giác đói bụng này là cô.
Không được, bây giờ cô phải ra ngoài mua đồ mới được.
Nghĩ tới đây Song Hee Eun quay người đi ra ngoài, khi cô đi đến cửa phòng bếp thì thấy mèo béo cũng đang tiến về phía này, hỏi: “Cô muốn là cái gì?"
Song Hee Eun gãi gãi đầu: “Tôi đang tìm xem có cái gì ăn được hay không...có vẻ như là không có gì cả nha."
“Nói nhảm." Mèo béo liếc nhìn cô 1 cái mới nói: “Hôm qua tôi vừa mới chuyển đến đây...liền có thêm cô."
Anh ta đây là đang trách cô sao?
Cô cũng là người bị hại mà, thân thể của cô còn đang ở trong bệnh viện sống chết sao còn không biết đây này.
Song Hee Eun bĩu môi, nuốt những lời định nói ra xuống, thôi bỏ đi ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu: “Anh...có tiền sao, tiền của tôi đều để ở nhà tôi hết rồi." Vì sao sau khi nói ra câu này cô lại cảm thấy có gì đó không đúng...
Mèo béo đung đưa vài cái trước mặt cô: “Cô đi theo tôi." Nói xong hắn liền đi về một hướng.
Song Hee Eun đi theo mèo béo vào trong phòng ngủ, đúng là căn phong cô tỉnh dậy vào buổi sáng ấy.
“Nhìn thấy cái giá treo quần áo kia không, trên đó có một cái áo khoác ở trong túi của nó có thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng và một ít tiền lẻ."
Song Hee Eun làm theo chỉ dẫn cỉa Kwon Ji Yong thì tìm thấy ví tiền của hắn, lúc cô mở ra xem thử thì tình cờ nhìn thấy chứng minh thư nhân dân của Kwon Ji Yong, trong tấm ảnh hắn thật là trẻ mặc dù bây giờ hắn cũng không già.
“Xì...trông thật là trẻ."
Mèo béo liếc cô 1 cái: “Bây giờ tôi cũng không già." Nói xong hắn nâng chân lên uốn éo đi ra khỏi phòng ngủ. Trước khi đi khỏi còn nói thêm một câu: “Tôi khuyên co trước khi ra cửa nên hóa trang một chút đừng để cho người khác nhận ra."
“Tôi biết, tôi biết, tôi cũng không ngốc." Nói xong Song Hee Eun giống như phát hiện ra đại lục mới, cô bắt đầu lựa quần áo từ một hàng vali đựng quần áo chưa kịp sắp xếp đến phòng giữ đồ, có trang phục sang trọng, cũng có quần áo giản dị thoải mái, đồ mặc ở nhà.
Lần đầu tiên trong đời cô chọn trang phục cho nam mà cảm thấy hoa hết cả mắt, dứt khoát chọn một bộ màu đen, lấy kính râm khẩu trang mũ đeo lên, làm thành dạng như thế này liền không nhìn rõ mặt.
Song Hee Eun xem xét lại bản thân một lần nữa cảm thấy không có gì sai sót mới cầm ví đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cô quay lại.
Kwon Ji Yong đang nằm sấp trên ghế salon dùng móng vuốt cẩn thận thao tác trên màn hình điện thoại di động, khi hắn tỉnh dậy hắn đang ở trong vòng tay của Song Hee Eun, chắc chắc lúc đó hắn nghĩ có phải mình đang nằm mơ, cái này... Tình huống gì đây rốt cuộc nữ nhân này đang muốn làm gì.
“Xuýt nữa thì quên mang theo anh." Nói xong Song Hee Eun liền ôm mèo béo lên rồi đi ra cửa, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa Kwon Ji Yong mới phản ứng lại.
“Cô làm gì thế, mau bỏ tôi xuống!" Vừa nói hắn vừa dùng móng vuốt cào toán loạn.
“Ai nha, anh làm đau tôi rồi đó." Xuýt nữa thì Song Hee Eun quăng cục thịt béo này xuống đất. Cô trợn mắt lên, bây giờ nhìn Kwon Ji Yong cô cảm thấy cục thịt béo này vô cùng đáng yêu nháy mắt lại mềm lòng, được rồi bầy giờ cứ coi anh là một con mèo vậy.
“Tôi nói cho anh biết, đừng có mà làm loạn nữa bây giờ tôi muốn đưa anh đi shopping." Cô nói xong liền lấy tay xoa đầu hắn rồi quay đầu đi vào thang máy.
Kwon Ji Yong vừa định hỏi chỉ là đi shopping thôi mà cần gì phải mang hắn theo, thế nhưng trong thang máy có người nên hắn đành phải kìm nén xuống, dùng hết sức chen vào ngực cô.
A di trong thang máy là nhân viên phụ trách quét dọn tòa nhà này, bà dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn thoáng qua mèo béo được ôm trong ngực Song Hee Eun, nó rất đáng yêu làm cho người yêu thích.
“Tiểu gia hỏa, con mèo của cậu thật mập nha! Vô cùng đáng yêu!"
Nghe thấy a di gọi mình như vậy Song Hee Eun không khỏi giật mình, xem ra về sau cô phải thích ứng với những cách xưng hô như thế này, như là tiểu gia hỏa....
Song Hee Eun gật nhẹ đầu: “Cảm ơn lời khen của a di, mèo của cháu có hơi béo." Vừa nói cô vừa vuốt lông Kwon Ji Yong.
Cũng không biết lông mày của Kwon Ji Yong đã nhăn đến tận chỗ nào rồi, lần đầu tiên trong đời có người dùng từ đáng yêu để hình dung hắn, hắn đường đường là một người đàn ông mạnh mẽ.
Vì che dấu tai mắt của người khác, Song Hee Eun trực tiếp chặn một cái taxi đến một siêu thị cỡ lớn, thế nhưng lúc chuẩn bị tiến vào thị bị người ngăn lại.
“Chào anh, anh không thể mang con mèo này vào được, cảm ơn vì sự hợp tác."
Không thể mang vào sao? Vậy được rồi, thế là Song Hee Eun vô tình để lại con mèo béo ở chỗ lỗi vào dành cho thú nuôi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Trong lòng Kwon Ji Yong k khỏi nói thầm một câu cái người phụ nữ khoong có lương tâm này.
Còn chưa thoát khỏi cái bóng ma khi mà bị vứt bỏ, một cô bé tầm 4 – 5 tuổi được mẹ dắt tò mò đi đến lại dùng đồ chơi trong tay để chơi với hắn, Kwon Ji Yong hoàn toàn mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm, cao ngạo nằm im một chỗ không nhúc nhích.
Cuối cùng bé gái kia cảm thấy không vui, chạy đến trước mặt mẹ bé phàn nàn: “Mẹ, con mèo kia chơi không vui!"
Một tiếng sau, Song Hee Eun thắng lợi trở về trong tay cầm hai cái túi lớn, mừng rỡ đến trước mặt hắn nói: “Nhìn này tôi mua được thật nhiều đồ ăn!"
Kwon Ji Yong quay mặt đi mấy cái kia đều là đồ ăn của cô mà.
“Được rồi!" Song Hee Eun bế hắn lên một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi mua đồ cho anh ăn nha."
Kwon Ji Yong trừng mắt, đồ cho hắn ăn... không phải bây giờ cô ta muốn dẫn hắn đi mua thức ăn cho mèo chứ?
Bọn hắn xuống e trước một cửa hàng thú cưng, cửa hàng thú cưng này có chi nhánh toàn quốc, có danh tiếng như vậy có thể tin cậy, Song Hee Eun yên tâm mang theo mèo béo tiến vào.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đãi bọn hắn, vẫn không quên khen ngợi một câu con mèo này thật đáng yêu, bình thường cho ăn cái gì mà lại mập như vậy, cũng không thể quá mập nha cũng nên có nó đi giảm béo.
Đối mặt với đống thức ăn cho mèo, Song Hee Eun nhất thời không quyết định được nên mua loại nào đành hỏi con mèo trong ngực: “A, anh chọn đi, anh thích cái nào?"
Nhân viên cửa hàng đứng một bên nhịn không được che miệng cười: “Anh trai này thật hài hước, mèo không thể nói chuyện được để tôi giới thiệu cái này cho anh...."
Con mèo béo kia liền nhảy từ salon đến bàn trà, bộ dáng vẫn mạnh mẽ như vậy, chỉ thấy đó dùng móng vuốt nhẹ nhàng lật trang thư nhất của kịch bản ra, lại từ từ lật những trang tiếp theo giống như là thực sự nghiêm túc đọc kịch bản.
Song Hee Eun biết rõ, chí ít ở thời điểm hiện tại linh hồn của hai người họ không thể quy vị trở lại làm chính mình, mấy ngày này cô nhất định phải sinh hoạt chung với Kwon Ji Yong trong thân thể mèo Garfield, mà cô không thể không tiếp tục đóng vai Kwon Ji Yong.
Khi Kwon Ji Yong trong lốt mèo đang chăm chú đọc kịch bản, Song Hee Eun một mình đi vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp vô cùng sạch sẽ ngay cả tủ lạnh cũng không có cái gì, ưu điểm duy nhất là không có một hạt bụi nào đi.
Từ khi cô tỉnh lại vào buổi sáng cho đến bây giờ cô còn chưa được ăn cái gì đâu, Song Hee Eun sờ sờ cái bụng rắn chắc, mặc dù cái thân thể này không phải của cô nhưng mà người phải chịu đựng cái cảm giác đói bụng này là cô.
Không được, bây giờ cô phải ra ngoài mua đồ mới được.
Nghĩ tới đây Song Hee Eun quay người đi ra ngoài, khi cô đi đến cửa phòng bếp thì thấy mèo béo cũng đang tiến về phía này, hỏi: “Cô muốn là cái gì?"
Song Hee Eun gãi gãi đầu: “Tôi đang tìm xem có cái gì ăn được hay không...có vẻ như là không có gì cả nha."
“Nói nhảm." Mèo béo liếc nhìn cô 1 cái mới nói: “Hôm qua tôi vừa mới chuyển đến đây...liền có thêm cô."
Anh ta đây là đang trách cô sao?
Cô cũng là người bị hại mà, thân thể của cô còn đang ở trong bệnh viện sống chết sao còn không biết đây này.
Song Hee Eun bĩu môi, nuốt những lời định nói ra xuống, thôi bỏ đi ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu: “Anh...có tiền sao, tiền của tôi đều để ở nhà tôi hết rồi." Vì sao sau khi nói ra câu này cô lại cảm thấy có gì đó không đúng...
Mèo béo đung đưa vài cái trước mặt cô: “Cô đi theo tôi." Nói xong hắn liền đi về một hướng.
Song Hee Eun đi theo mèo béo vào trong phòng ngủ, đúng là căn phong cô tỉnh dậy vào buổi sáng ấy.
“Nhìn thấy cái giá treo quần áo kia không, trên đó có một cái áo khoác ở trong túi của nó có thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng và một ít tiền lẻ."
Song Hee Eun làm theo chỉ dẫn cỉa Kwon Ji Yong thì tìm thấy ví tiền của hắn, lúc cô mở ra xem thử thì tình cờ nhìn thấy chứng minh thư nhân dân của Kwon Ji Yong, trong tấm ảnh hắn thật là trẻ mặc dù bây giờ hắn cũng không già.
“Xì...trông thật là trẻ."
Mèo béo liếc cô 1 cái: “Bây giờ tôi cũng không già." Nói xong hắn nâng chân lên uốn éo đi ra khỏi phòng ngủ. Trước khi đi khỏi còn nói thêm một câu: “Tôi khuyên co trước khi ra cửa nên hóa trang một chút đừng để cho người khác nhận ra."
“Tôi biết, tôi biết, tôi cũng không ngốc." Nói xong Song Hee Eun giống như phát hiện ra đại lục mới, cô bắt đầu lựa quần áo từ một hàng vali đựng quần áo chưa kịp sắp xếp đến phòng giữ đồ, có trang phục sang trọng, cũng có quần áo giản dị thoải mái, đồ mặc ở nhà.
Lần đầu tiên trong đời cô chọn trang phục cho nam mà cảm thấy hoa hết cả mắt, dứt khoát chọn một bộ màu đen, lấy kính râm khẩu trang mũ đeo lên, làm thành dạng như thế này liền không nhìn rõ mặt.
Song Hee Eun xem xét lại bản thân một lần nữa cảm thấy không có gì sai sót mới cầm ví đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cô quay lại.
Kwon Ji Yong đang nằm sấp trên ghế salon dùng móng vuốt cẩn thận thao tác trên màn hình điện thoại di động, khi hắn tỉnh dậy hắn đang ở trong vòng tay của Song Hee Eun, chắc chắc lúc đó hắn nghĩ có phải mình đang nằm mơ, cái này... Tình huống gì đây rốt cuộc nữ nhân này đang muốn làm gì.
“Xuýt nữa thì quên mang theo anh." Nói xong Song Hee Eun liền ôm mèo béo lên rồi đi ra cửa, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa Kwon Ji Yong mới phản ứng lại.
“Cô làm gì thế, mau bỏ tôi xuống!" Vừa nói hắn vừa dùng móng vuốt cào toán loạn.
“Ai nha, anh làm đau tôi rồi đó." Xuýt nữa thì Song Hee Eun quăng cục thịt béo này xuống đất. Cô trợn mắt lên, bây giờ nhìn Kwon Ji Yong cô cảm thấy cục thịt béo này vô cùng đáng yêu nháy mắt lại mềm lòng, được rồi bầy giờ cứ coi anh là một con mèo vậy.
“Tôi nói cho anh biết, đừng có mà làm loạn nữa bây giờ tôi muốn đưa anh đi shopping." Cô nói xong liền lấy tay xoa đầu hắn rồi quay đầu đi vào thang máy.
Kwon Ji Yong vừa định hỏi chỉ là đi shopping thôi mà cần gì phải mang hắn theo, thế nhưng trong thang máy có người nên hắn đành phải kìm nén xuống, dùng hết sức chen vào ngực cô.
A di trong thang máy là nhân viên phụ trách quét dọn tòa nhà này, bà dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn thoáng qua mèo béo được ôm trong ngực Song Hee Eun, nó rất đáng yêu làm cho người yêu thích.
“Tiểu gia hỏa, con mèo của cậu thật mập nha! Vô cùng đáng yêu!"
Nghe thấy a di gọi mình như vậy Song Hee Eun không khỏi giật mình, xem ra về sau cô phải thích ứng với những cách xưng hô như thế này, như là tiểu gia hỏa....
Song Hee Eun gật nhẹ đầu: “Cảm ơn lời khen của a di, mèo của cháu có hơi béo." Vừa nói cô vừa vuốt lông Kwon Ji Yong.
Cũng không biết lông mày của Kwon Ji Yong đã nhăn đến tận chỗ nào rồi, lần đầu tiên trong đời có người dùng từ đáng yêu để hình dung hắn, hắn đường đường là một người đàn ông mạnh mẽ.
Vì che dấu tai mắt của người khác, Song Hee Eun trực tiếp chặn một cái taxi đến một siêu thị cỡ lớn, thế nhưng lúc chuẩn bị tiến vào thị bị người ngăn lại.
“Chào anh, anh không thể mang con mèo này vào được, cảm ơn vì sự hợp tác."
Không thể mang vào sao? Vậy được rồi, thế là Song Hee Eun vô tình để lại con mèo béo ở chỗ lỗi vào dành cho thú nuôi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Trong lòng Kwon Ji Yong k khỏi nói thầm một câu cái người phụ nữ khoong có lương tâm này.
Còn chưa thoát khỏi cái bóng ma khi mà bị vứt bỏ, một cô bé tầm 4 – 5 tuổi được mẹ dắt tò mò đi đến lại dùng đồ chơi trong tay để chơi với hắn, Kwon Ji Yong hoàn toàn mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm, cao ngạo nằm im một chỗ không nhúc nhích.
Cuối cùng bé gái kia cảm thấy không vui, chạy đến trước mặt mẹ bé phàn nàn: “Mẹ, con mèo kia chơi không vui!"
Một tiếng sau, Song Hee Eun thắng lợi trở về trong tay cầm hai cái túi lớn, mừng rỡ đến trước mặt hắn nói: “Nhìn này tôi mua được thật nhiều đồ ăn!"
Kwon Ji Yong quay mặt đi mấy cái kia đều là đồ ăn của cô mà.
“Được rồi!" Song Hee Eun bế hắn lên một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi mua đồ cho anh ăn nha."
Kwon Ji Yong trừng mắt, đồ cho hắn ăn... không phải bây giờ cô ta muốn dẫn hắn đi mua thức ăn cho mèo chứ?
Bọn hắn xuống e trước một cửa hàng thú cưng, cửa hàng thú cưng này có chi nhánh toàn quốc, có danh tiếng như vậy có thể tin cậy, Song Hee Eun yên tâm mang theo mèo béo tiến vào.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đãi bọn hắn, vẫn không quên khen ngợi một câu con mèo này thật đáng yêu, bình thường cho ăn cái gì mà lại mập như vậy, cũng không thể quá mập nha cũng nên có nó đi giảm béo.
Đối mặt với đống thức ăn cho mèo, Song Hee Eun nhất thời không quyết định được nên mua loại nào đành hỏi con mèo trong ngực: “A, anh chọn đi, anh thích cái nào?"
Nhân viên cửa hàng đứng một bên nhịn không được che miệng cười: “Anh trai này thật hài hước, mèo không thể nói chuyện được để tôi giới thiệu cái này cho anh...."
Tác giả :
Bắc Âm Thật