Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 37 Chương 37
Edit: Aly
Một câu vô cùng đơn giản “Anh đang nghe", trực tiếp làm cho lỗ tai Thẩm Kiêu đỏ lên, âm thanh truyền tới ống nghe có chút sai lệch, khiến giọng nói của Sở Ngự trở nên có chút trầm thấp, một câu đã giải quyết tương tư hơn hai tháng của cậu.
Thẩm Kiêu nỗ lực khắc chế đỏ ửng sắp bò lên trên mặt, hỏi, “Vậy nếu anh không vội, buổi sáng ngày mai em sẽ đến trường gặp anh, có thể chứ?"
Ngay sau đó, ống nghe bên kia truyền đến câu trả lời, “Đương nhiên có thể, hai ngày nay vừa làm xong công việc, hai ngày tới đều sẽ rảnh."
Nghe Sở Ngự nói xong, Thẩm Kiêu thật cao hứng, “Vậy sáng mai 9 giờ em sẽ có mặt ở trường học của anh."
“Được, em đã biết đường đi chưa?"
“Đã biết."
Sau khi kết thúc trò chuyện, Sở Ngự nhắm mắt lại, nằm ghế trên trong chốc lát.
Chờ khi thân thể không còn quá mệt mỏi, vào phòng tắm, tắm rửa.
Tắm rửa xong, đơn giản thu dọn một chút đồ đạc, cưỡi xe đạp trở về nhà.
Nhà cách đây không xa, mấy tháng nay không trở về nhìn xem, hiện tại trở về ngày mai ra cũng thuận tiện.
Trương Thanh nhìn Thẩm Kiêu cầm điện thoại từ trong phòng đi ra, vui đùa nói, “Cậu nói cậu, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đốt đèn đọc đêm, mỗi đêm một hai giờ mới ngủ, phiên dịch không phiên xong, một tuần nữa cũng cuối kỳ, cậu thì tốt rồi, ngày mai còn cố ý đi tìm người chơi."
Ý cười trên mặt Thẩm Kiêu còn chưa kịp thu hồi, đã nghe thấy Trương Thanh trêu đùa, cậu nhịn không được phản bác, “Tôi không phải đi chơi, tôi là đi ra ngoài thả lỏng nghỉ ngơi một chút, hơn nữa tôi đã ôn tập xong rồi, không cần lo lắng khảo thí cuối kỳ."
Trương Thanh có chút há hốc mồm, “Cậu đừng gạt tôi, đôi ta ngoại trừ hai tiết Anh Pháp bất đồng, các khóa khác đều giống nhau, cậu nói cho tôi biết hiện tại cậu đã ôn tập xong nội dung kiểm tra cuối kỳ?"
Thẩm Kiêu có chút đắc ý, “Cho nên nói, ngày mai tôi là đi hảo hảo thả lỏng thả lỏng, chứ không phải cái gì mà đi ra ngoài chơi." Nói xong, đem một tầng sách trong lòng ngực Trương Thanh, rút ra, “Đi thôi, còn chưa ôn tập xong đâu bạn học Trương Thanh, chúng ta nên đi học."
Nhìn Thẩm Kiêu đi về hướng khu dạy học, Trương Thanh có chút ngốc, sau khi phản ứng lại, đuổi theo, “Vậy cũng là đi ra ngoài chơi, cậu phiên dịch còn chưa làm xong đâu?"
Ở chung lâu rồi, tính cách hai người càng ngày càng hợp nhau, ở trước mặt Thẩm Kiêu, Trương Thanh đã không còn là nam hài thường xuyên có một khuôn mặt lạnh của trước đây, càng bại lộ thêm bản tính, có chút độc miệng, lảm nhảm.
Mà Thẩm Kiêu cũng thay đổi rất nhiều, tuy thời điểm nói chuyện vẫn ôn ôn nhu nhu như cũ, nhưng cũng sẽ bất động thanh sắc dỗi người, hoạt bát hơn không ít.
Hai người tranh nhu một đường, thẳng đến vào phòng học, mới an tĩnh lại.
Sau khi tinh luyện titanium thành công, trước tiên Trương Kế Vinh gọi điện thoại trở về báo cáo.
Cũng báo cho Trịnh Lâm Nho tin tức Sở Ngự sẽ mua vé trở về kinh trong cùng ngày, an bài người đi cùng.
Tần Nghĩa đi theo Sở Ngự cũng đã non nửa năm thời gian, tính cách của đối phương cũng hiểu biết được đại khái.
Đối phương không thông tri cho hắn đi nhà ga đón người, đó chính là muốn tự mình ngốc, hận không thể người xung quanh càng ít càng tốt.
Sở Ngự rất chú trọng riêng tư, nhưng cũng không có phản cảm quá lớn đối với những người tùy thời đang âm thầm bảo hộ hoặc là bên người hắn, mặc dù chú trọng riêng tư, nhưng cũng rất tôn trọng thông cảm cho công việc của người khác.
Biết Sở Ngự trở về, Trịnh Lâm Nho thật cao hứng, có thể nói Sở Ngự hiện tại chính là một cái bát vàng.
Ông muốn gặp đối phương, bày tỏ lòng cảm kích về những cống hiến hắn làm ra.
Cho nên ông gọi điện thoại đến văn phòng Tần Nghĩa, “Tiểu Tần a, Tiểu Sở hắn tới rồi đi? Nếu đã tới rồi, ta muốn đi xem hắn, trong khoảng thời gian này hắn cũng đủ vất vả."
Từ ngày hôm qua sau khi nói cho Trịnh Lâm Nho biết Sở Ngự phải về, hắn liền nghĩ cuộc gọi này nhất định sẽ đến, hắn là một thư ký, cũng là hai đầu khó, từ chối một lần thì được, từ chối hai lần hắn cảm thấy Trịnh Công sẽ cho rằng thái độ làm việc của hắn có vấn đề, nhưng vấn đề là, Sở Ngự vừa nói với hắn, đêm nay phải về nhà, hơn nữa người đã đi rồi, hắn đành phải cười khổ hai tiếng, đem tình hình thực tế nói ra.
Cũng may cuối cùng ngữ khí của Trịnh Lâm Nho rất bình tĩnh, không có ý tứ trách cứ hắn.
Bên kia Sở Ngự vừa đem xe đạp tiến vào sân, đã bị một cụ ông ngăn cản, ngữ khí có chút kích động.
“Nha, đây là Sở Ngự đại tiểu tử của lão Sở gia đi, hôm nay nghỉ, có thời gian về nhà?" Mọi người sống ở nơi này đều biết, Sở Ngự đại nhi tử lão Sở gia khó lường, thi đậu Thanh Đại, trước đó còn lên báo chí, lão Sở gia xem như nở mày nở mặt một phen, cụ ông tự nhiên cũng biết Sở Ngự.
Ở niên đại này, đối với những hài tử ngoan, lão nhân luôn có thiện ý rất lớn.
Sở Ngự gật đầu, cười nói, “Đúng vậy gia gia, con là Sở Ngự, hôm nay không có khóa, ngày mai cuối tuần được nghỉ ngơi, cho nên về nhà nhìn xem."
Lão nhân thực vui vẻ, nếp nhăn trên mặt đều dính vào nhau, nhưng thoạt nhìn vẫn rất hiền từ, “Về nhà là tốt, về nhà là tốt.
Ngày nghỉ nên trở về nhiều hơn, ba cháu cũng vừa tan tầm, xe mới ngừng vài phút." Nói xong chỉ chỉ một chiếc xe đạp có chút cũ bên cạnh.
Tiếp theo lùi về sau vài bước, hướng tới trên lầu hô, “Lão Sở, Sở Ngự nhà ông đã trở lại."
Các tòa nhà gần đây có hơi chen chúc, tòa nhà có chút cũ nát quanh quẩn tiếng la của cụ ông.
Sở Ngự không nghĩ tới, cụ ông tuy thoạt nhìn lớn tuổi, nhưng lại tràn đầy tinh thần như vậy, những tiếng kêu to vừa rồi có thể nói mười phần khí thế.
Cụ ông nhìn ánh mắt Sở Ngự, có chút đắc ý, “Ai, người tuy già rồi, nhưng một bụng giọng nói vẫn là có thể, trước kia a cái gì cũng không thích, chỉ yêu thích hát tuồng, bình thường thì luyện giọng, đừng nói, thời điểm ta còn trẻ chính là hảo hát tuồng một phen."
Vừa nói xong, cửa sổ một nhà liền mở ra, Sở phụ nhô đầu ra, “Vương đại gia, nhi tử ta thật sự đã trở lại?" Nói xong liền thấy được Sở Ngự đanv đứng bên cạnh Vương đại gia.
Tầng lầu không cao, Sở gia ở tại lầu 3, ánh mắt Sở Ngự rất tốt, hắn thấy Sở phụ trong nháy mắt gương mặt phát ra tươi cười.
Đột nhiên liền rất muốn lớn tiếng kêu một câu, đại não vừa có loại suy nghĩ này, trong miệng liền nhảy ra ngoài một tiếng, “Ba." Thanh âm so với ngày thường lớn hơn nhiều.
Sở phụ thật cao hứng, lập tức đáp lại nói, “Ai, đồ đạc nhiều hay không, ta xuống dưới lấy cho con."
Nhìn Sở phụ vội vội vàng vàng tưởng lao xuống lầu, Sở Ngự vội vàng nói, “Ba, không cần xuống đây, con không mang theo thứ gì."
“Được, vậy con mau lên đây đi."
Vương đại gia cũng thúc giục nói, “Mau đi lên đi, đôi mắt bà cháu cũng sắo nhìn thấu."
Sở Ngự cười cười, “Con đây đi về trước, hôm nào rảnh, con đi nghe khúc của ngài."
“Cái này tốt, cái này tốt, ta sống ở tòa nhà bên cạnh kia, cũng là lầu 3, cháu ngày nào đó có rảnh, tùy thời có thể đi tìm ta.
Ta có rất nhiều thứ tốt, đến lúc đó sẽ cho cháu kiến thức kiến thức."
“Cháu rất chờ mong, bất quá đại khái phải chờ đến lúc ăn tết mới có thể rãnh rỗi."
Vương đại gia phẩy phẩy trong quạt hương bồ tay, “Không thành vấn đề, cháu tới ta liền cao hứng."
“Đến lúc đó, con cũng sẽ chuẩn bị cho ngài một ít thứ tốt, không uổng công ngài hôm nay mời."
“Ha ha ha, hảo, ta rất thích đứa nhỏ hiểu lễ nghĩa như cháu." Nói xong hướng Sở phụ hô hai câu, “Lão sở, nhi tử này ông dạy thật tốt."
Nghe được hài tử của mình được khen Sở phụ rất đắc ý, nhưng ông vẫn phải làm bộ làm tịch, “Ai nha, Vương đại gia, có thể nghe ngài xướng một khúc đó là phúc phận của nó, ngài đừng khen nó."
Cuối cùng Sở Ngự trong lúc hai người một phủng một biếm đi lên lầu.
Sở Ngự vừa đi đến cửa nhà, cửa liền mở, trong tiếng thúc giục của Sở phụ, Sở Ngự vào phòng.
Sở phụ muốn phao một ly trà cho Sở Ngự, Sở Ngự cự tuyệt, “Ba, con mới từ F thị trở về, có chút mệt, chờ lát nữa muốn đi ngủ trước một giấc, không uống trà."
Nghe Sở Ngự nói xong, Sở phụ liên tục gật đầu, “Được được được, trước không uống, vậy hiện tại con mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Ta gọi điện thoại cho mẹ con, hỏi bà ấy một chút hôm nay có thể đổi ca hay không, nếu không được, chờ lát nữa ta nấu cơm cho con."
“Được, con về phòng nghỉ ngơi trước."
Sở phụ xua xua tay, “Đi thôi đi thôi."
Sở Ngự không sống nhiều trong căn nhà này, nhưng mỗi lần ăn tết trở về, trên chăn đều sẽ gửi được nồng nặc mùi nắng, kiều Sở Ngự không nghĩ tới chính là, một khắc kia khi đắp chăn lên hắn cũng nghe thấy được mùi nắng, trong lòng có chút ấm áp.
Buồn ngủ thêm mỏi mệt thúc đẩy hắn thực mau tiến vào mộng đẹp.
Buổi chiều khi tan học, Thẩm Kiêu từ chối đề nghị cùng đi ăn cơm của Trương Thanh, cậu muốn đến chỗ Vương đại gia kia mua chút đồ vật.
Lúc này có rất nhiều muỗi, đi ở trên đường cũng có thể nghe được tiếng muỗi kêu ong ong ong.
Thẩm Kiêu rất hút muỗi, trước kia ở nhà, mỗi khi đến mùa hè, ngày hôm sau tỉnh dậy đều sẽ bị cắn ba năm mũi, cho dù đóng mùng vẫn sẽ bị cắn.
Cho đến khi Sở Ngự phát hiện, đã làm rất nhiều gói thảo dược chống muỗi cho cậu, từ đó về sau trên cơ bản không con muỗi nào cắn cậu.
Gói thảo dược hương vị rất đạm, chỉ có một mùi hương dược thảo nhàn nhạt, bình thường mang theo trên người căn bản sẽ không có mùi hương gì, tuy gói thuốc được khâu vá rất thô ráp, nhưng Thẩm Kiêu rất thích, vẫn luôn mang theo trên người.
Vương đại gia rất nhàn nhã, nằm trên ghế bập bênh, lắc qua lắc lại, trong tiệm thậm chí còn bật quạt điện, nhìn quạt điện quay hô hô, Thẩm Kiêu có chút hâm mộ.
Bởi vì là thời gian cơm chiều, trong tiệm chỉ có một mình Thẩm Kiêu.
Vương đại gia nghe thấy âm thanh liền mở mắt nhìn nhìn, thấy người đến là Thẩm Kiêu, cười cười, “Tiểu oa nhi, không ăn cơm, chạy tới chỗ ta này mua đồ."
Thẩm Kiêu gật đầu, “Ân, muốn chọn chút trái cây gì đó." Nói xong đi vào.
Nhìn thấy trái cây không được tươi giống như lần trước, Thẩm Kiêu có chút nhụt chí.
Ngay sau đó đi dạo trong tiệm một vòng, phát hiện không có gì đặc biệt hợp tâm ý, Sở Ngự không thích ăn ngọt, ở trường học có thể ăn cơm, nhưng mua rau quả thực không thực tế, thời gian rảnh rỗi gặp mặt mua chút lễ vật gì đó lại có vẻ có chút kỳ quái, xem ra ngày mai chỉ có thể ra bên ngoài nhìn xem có trái cây tươi hay không.
Vương đại gia thấy Thẩm Kiêu cái gì cũng không chọn, quay đầu liền phải đi ra ngoài, vội vàng gọi cậu lại, “Ai, tiểu oa nhi, như thế nào cái gì cũng không mua liền đi rồi."
“Cháu muốn mua trái cây tươi, nơi này trái cây không quá tươi, ngày mai ra bên ngoài mua."
“A, lần này tại sao không hỏi xem ta có trái cây tốt hay không."
Thẩm Kiêu có chút tò mò, “Lần trước ngài không phải hết chỗ chê sao?"
Vương đại gia trợn mắt liếc Thẩm Kiêu một cái, “Lần trước là lần trước, lần này là lần này, có thể giống nhau sao? Cháu cả ngày ở trong trường học học tập lại không học được linh hoạt, ta xem đừng để càng học càng ngốc."
Thẩm Kiêu phản bác nói, “Mới không có."
Vương đại gia đứng dậy, vào kho hàng, từ bên trong dọn ra một rương táo, đỏ rực, đặt trước mặt Thẩm Kiêu, “Lần này có trái cây tốt.".