Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 25 25 Mộ Tuyết Bạc Đầu
Một ngày trước kỳ thi đại học Sở Ngự nhận được một lá thư Sở phụ gửi tới.
Lúc trước Sở Ngự khi gửi thư cho gia đình có nói với Sở phụ về chuyện lên báo, Sở phụ rất nhanh liền hồi âm.
Sau khi biết rõ nguyên do, Sở phụ yên tâm hơn nhiều, bất quá thay vì nửa tháng gửi thư một lần như trước kia, hiện tại đã biến thành ba ngày hai gửi một lần.
Trong thư viết mong Sở Ngự thi tốt, không cần có áp lực quá lớn, cố gắng hết sức là được.
Cùng với lá thư được gửi tới còn có một túi khô bò, là món ăn vặt Sở Ngự thích nhất.
Trường thi được thiết lập ở huyện thành, đến sớm nhất là 9 giờ sáng.
Vì phương tiện, Thẩm phụ đã viết thư giới thiệu cho Thẩm Kiêu và Sở Ngự, dự định để cho bọn họ ở huyện thành lại một đêm, sáng mai trực tiếp đi thi.
Phòng ở đã được Thẩm phụ tìm người đặt trước nửa tháng, hai người thu dọn đồ đạc, cầm thư giới thiệu trực tiếp đi.
Buổi tối, sau khi hai người ăn cơm xong, đi thẳng vào phòng tắm rửa sạch sẻ một phen, liền nằm xuống.
Đêm tối che dấu rất tốt biểu tình trên mặt của hai người.
Thẩm Kiêu giật giật thân thể, cẩn thận nghiêng người, cậu có chút không ngủ được.
Sở Ngự chú ý đến động tác của thiếu niên, cũng nghiêng người sang, hỏi, “Ngủ không được?"
Thẩm Kiêu rụt cổ, thấp giọng nói: “Ân, có một chút."
Nghĩ đến cũng phải, thiếu niên chỉ mới 18 tuổi, tự nhiên sẽ rất hưng phấn và khẩn trương đối với kỳ thi có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người này.
Sở Ngự cách chăn vỗ vỗ thiếu niên, “Không cần sợ hãi, cũng không cần khẩn trương, em đã chuẩn bị rất tốt, an tâm ngủ đi, kỳ thi rất nhanh, không khó như em nghĩ đâu."
Mặc dù vẫn còn có chút khẩn trương, nhưng Thẩm Kiêu đã có thể chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Cách lớp chăn bông nắm lấy tay đối phương, thì thào nói “Được".
Rất nhanh thiếu niên đã chìm vào giấc ngủ, hô hấp dần dần vững vàng.
Sở Ngự ngồi dậy, khẽ hôn lên trán đối phương, thấp giọng nói, “Chúc em may mắn".
Trời đã sáng, hai người đi vào trường thi.
Đây là một kỳ thi có ý nghĩa quan trọng, cả nước 579 vạn thí sinh tham gia, có mặt ở mọi lứa tuổi, bọn họ đều tràn ngập hy vọng về tương lai, mặc dù suất trúng tuyển trong kỳ thi không đến 5%.
Các thí sinh trong trường thi đều nghiêm túc trả lời câu hỏi, có thí sinh đôi tay trở nên tím tái, có thí sinh đôi tay nứt nẻ đổ máu, cũng có người làm bài đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng bọn họ vẫn kiên trì như cũ, cơ hội đã ở ngay trước mắt, bọn họ liều mạng cũng muốn bắt được.
Trong tiếng sàn sạt của ngòi bút cọ vào trang giấy, hai ngày thi rất nhanh liền kết thúc.
Sở Ngự giao giấy thi trước mười phút, ra bên ngoài trường thi chờ Thẩm Kiêu.
“Linh linh linh, đã hết giờ thi, thỉnh các thí sinh lập tức ngừng giải đề, người vi phạm sẽ bị xử lý theo kỷ luật, chờ giám thị viên thu xong bài thi, mới có thể rời khỏi chỗ ngồi.
Đã hết giờ thi, thỉnh các thí sinh……"
Tiếng chuông vang lên, kỳ thi này đã hoàn toàn kết thúc.
Sở Ngự chờ chờ, trên mặt đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tuyết rơi.
Tháng mười hai, trận tuyết đầu tiên trong năm.
Tâm tình bị bông tuyết đầy trời cảm nhiễm, trở nên lâng lâng.
Thí sinh chậm rãi từ trong phòng học đi ra, rất nhanh Sở Ngự đã thấy được người hắn đang chờ.
Thiếu niên mở một nụ cười, chạy về phía hắn.
Sở Ngự cảm thấy nếu lúc này hắn có thể giang hai tay ra thì tốt rồi, nhưng chung quy lại không được.
Thiếu niên chạy đến trước mặt, hai mắt sáng lấp lánh.
Sở Ngự phất phất tuyết trên đỉnh đầu đối phương, nhẹ giọng nói, “Chúng ta về nhà."
Thẩm Kiêu cười càng thêm vui vẻ, lúm đồng tiền càng lúc càng lớn, “Được, về nhà."
Hai người quay lại khách sạn thư dọn một chút đồ đạt, liền bước lên đường về nhà.
Thi xong đã hơn 5 giờ, đi tới đi tới trời dần dần đen xuống, cùng với tuyết rơi, có một cổ hương vị nói không nên lời.
Thời điểm đến Thẩm gia truân trời đã hoàn toàn tối đen, Sở Ngự đưa thiếu niên về nhà.
Thẩm gia vẫn dùng bóng đèn, ánh đèn vàng óng ánh, khắc ở trên lưng thiếu niên thoạt nhìn thực ấm áp.
Nhìn một ít tuyết còn sót lại trên đầu thiếu niên, Sở Ngự không tiến lên đem chúng nó lấy xuống.
“Trở về đi, người trong nhà hẳn là đang sốt ruột chờ."
Thẩm Kiêu suy nghĩ thật lâu vẫn là từ bỏ lời mời, “Được, vậy anh cũng mau trở về đi! Đèn pin này hình như không sáng lắm, chờ lát nữa có khả năng sẽ hết pin, mau trở về đi thôi."
Sở Ngự gật gật đầu, “Ân."
Trở lại phòng y tế, Sở Ngự đến phòng bếp đun một nồi nước ấm.
Ánh lửa rất lớn, cũng thực ấm áp, tiểu hoa tuyết trên đầu Sở Ngự cũng dần dần biến mất.
Lúc nằm trên giường lau tóc, trong đầu Sở Ngự vẫn luôn xuất hiện thân ảnh của thiếu niên, nói như vậy, bọn họ cũng coi như mộ tuyết bạc đầu.
Mặc kệ về sau như thế nào, cũng coi như đó là một loại niệm tưởng.
Bên kia Thẩm Kiêu cũng vừa rửa mặt sạch sẽ, nằm trên giường.
Sau khi thi xong cậu rốt cuộc cũng có thể thở một hơi.
Đề thi tương đối đơn giản, cậu phát huy cũng khá ổn định, nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, điểm của cậu hẳn là sẽ không đến nổi khó xem, đến lúc đó bất luận Sở Ngự có báo trường đại học nào, cậu cũng có thể tranh thủ đến cùng thành thị với đối phương.
Nghĩ vậy, ý cười trên mặt Thẩm Kiêu càng thêm rõ ràng.
Nhịn không được đứng dậy, đi đến bên bàn học, lấy ra một quyển notebook.
Những gì được ghi lại bên trong đều là chuyện Thẩm Kiêu cảm thấy vui vẻ, vụn vặt linh tinh, có rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện Thẩm Kiêu cảm thấy có ý nghĩa, đều ghi tạc bên trên.
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, đương nhiên cũng sẽ được ghi vào.
Ngày 8 tháng 12, tuyết.
Hôm nay tham gia thi đại học, lúc thi phát huy cũng không tệ lắm, có thể làm gần như tất cả các câu hỏi.
Các từ cũng không có gì để xoá và sửa, hy vọng điểm sẽ không đến nổi khó xem.
Hôm nay khi trở về thì tuyết rơi, bên trong hành lý tôi mang theo có mũ, là mẹ tôi chuẩn bị cho tôi và Sở Ngự ca, nhưng tôi không có lấy ra.
Bởi vì khi nhìn thấy bông tuyết dần dần nhuộm trắng đầu tóc đối phương tôi lại nổi lên tư tâm.
Mộ tuyết bạc đầu, mộ tuyết bạc đầu.
Tôi coi như đây cũng là mộ tuyết bạc đầu.
Viết xong một chữ cuối cùng, Thẩm Kiêu khép lại notebook, đem nó khóa lại trong ngăn tủ.
Nằm lên giường, Thẩm Kiêu đè nén chăn, tiến vào mộng đẹp.
Chờ đợi thành tích cần phải qua một tháng, một tháng này đối với Sở Ngự mà nói có chút bận rộn.
Bởi vì chuyện phát biểu luận văn, hắn có hai người bạn qua thư ở nước ngoài.
Hiện tại khác với thế kỷ 21, có thể trực tiếp gửi bưu kiện điện tử, Sở Ngự không có điều kiện kia.
Mỗi lần viết thư đều phải mười ngày nửa tháng mới có thể tính là một lần chuyển tiếp.
Kiều Lí cùng Johan là bạn mới của hắn, bằng hữu của Sở Ngự không nhiều lắm, có thể nói là không có.
Nhưng không nghĩ tới ở thập niên 70, hắn có thể thu hoạch được hai người bạn rất phù hợp với sở thích của hắn, mặc dù hứng thú không lớn, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.
Đại đa số các giao lưu của Sở Ngự cùng bọn họ đều mang tính học thuật, phần lớn là thảo luận về phương diện một số nan đề vật lý.
Mặc dù mấy người đều có điều phải giữ lại, nhưng chung quy vẫn rất vui vẻ.
Lần này Johan viết thư cho hắn, hy vọng hắn có thể tới Y quốc một chuyến.
Bài phát biểu luận văn trước đây đã được nghiệm chứng, nhưng Sở Ngự lại không có nói cho bọn họ biết cách tính trị số trung tâm cụ thể như thế nào, trong khoảng thời gian này M quốc cùng Y thủ đô đều đang tính toán trị số này.
Luận văn phát biểu không cần trị số kia, Sở Ngự dùng phương pháp khác thay thế cho tầng giải toán đó, nhưng trên thực tế khi chế tạo lại không đúng, cho dù thí nghiệm thành công, nhưng yêu cầu phải có lượng lớn sức người sức của duy trì, không có khả năng sản xuất hàng loạt.
Hiện giờ người phương Tây rất khinh thường người Hoa Quốc, Sở Ngự đương nhiên không có khả năng đem kỹ thuật trung tâm nói cho bọn họ biết.
Có lẽ Kiều Lí cùng Johan không kỳ thị người Hoa Quốc, có lẽ bọn họ chỉ nhiệt tình yêu thương nghiên cứu khoa học, nhưng Sở Ngự vẫn như cũ sẽ từ chối.
Xử lý xong thư của Kiều Lí cùng Johan, Sở Ngự mở thư của Sở phụ ra.
Lần này Sở phụ gửi tới vài lá thư.
Trong thư nói, khoảng thời gian trước Sở gia gia sinh bệnh nặng, nhưng suy xét đến Sở Ngự đang chuẩn bị thi đại học, lão nhân gia sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của hắn, không nói cho hắn biết, nhưng cũng may cuối cùng lão nhân không có việc gì.
Trong lúc đó có một người tên Tần Nghĩa tới bệnh viện một chuyến, nói là bằng hữu của hắn, mang đến rất nhiều đồ, nhưng đã từ chối nhận lấy.
Lá thư cuối cùng, bảo hắn hãy nghỉ ngơi cho tốt, chú ý thân thể, mọi việc trong nhà đều tốt.
Sở Ngự xem xong thư, mở ngăn tủ, để lại tiền vé xe, gửi toàn bộ số tiền còn lại về nhà, không nhiều lắm, cũng chỉ là mấy đồng tiền thịt, nhưng lão nhân nhìn thấy hẳn là sẽ rất cao hứng.
Một tháng thời gian không dài không ngắn, rất nhanh liền đến ngày yết bảng.
Hôm nay Thẩm Kiêu đến phòng y tế hỗ trợ Sở Ngự.
Hai ngày nay lão nhân trong thôn liên tiếp có hai ba người sinh bệnh, có mấy lão nhân goá vợ, Sở Ngự để cho bọn họ ở lại phòng y tế, thuận tiện điều trị.
Mấy ngày trôi qua, thân thể lão nhân cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng thoạt nhìn không còn cứng rằng như trước kia, nhưng chung quy vẫn tốt hơn bộ dáng suy yếu của hai ngày trước.
“Sinh viên Sở, làm phiền cậu rồi.
Nếu không có cậu, bộ xương già này của chúng ta có lẽ sẽ chịu không nổi đi."
Sở Ngự nhìn mấy lão nhân trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Mọi người không có gì đáng ngại, đây là chuyện tôi nên làm."
Thẩm Kiêu ôm một đống củi gỗ tiến vào, “Mọi người, mau vào phòng nằm đi, đừng để bị đông lạnh." Đem củi gỗ cất đi, Thẩm Kiêu nói tiếp: “Chờ lát nữa giường đất được hơ nóng, mọi ngươi liền đem áo khoác bên ngoài cởi ra, cháu sẽ mang về nhà nhét vải bông vào bên trong cho mọi người."
Khóe mắt lão nhân có chút ướt át, quần áo bọn họ thường xuyên mặc người chính là của nhà Thẩm Kiêu đưa cho mấy năm trước.
Thẩm Minh là một thôn trưởng rất tốt, mấy năm nay trong thôn rất ít có lão nhân đói chết lạnh chết, phần lớn đều là bệnh chết.
Nhi tử của bọn họ còn chưa thể trở về, bạn già cũng đi trước, toàn bộ gia đình cũng chỉ còn lại một người, có đôi khi cũng nghĩ tới nếu không liền xong hết mọi chuyện đi, nhưng luôn có những người như vậy khiến ngươi cảm thấy tồn tại vẫn tốt hơn, tựa như Sở Ngự và Thẩm Kiêu hiện tại.
Người khác đều có thể vì mấy lão nhân này vội này vội kia, ngày mùa đông đi ra ngoài nhặt củi, mua thuốc.
Nếu bọn họ còn không biết quý trọng, khả năng kiếp sau sẽ đi theo con đường súc sinh, không thể làm người.
Mấy người nổi lên bàn việc nhà, một người bác hỏi Thẩm Kiêu: “Kiêu Kiêu, mẹ cháu có tìm đối tượng cho cháu chưa? Cũng gần hai mươi đi? Vẫn nên sớm tìm một đối tượng tốt."
Sở Ngự nghe thế, đặt đống dược liệu đang đảo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiêu bị hỏi loại chuyện này, huống chi người cậu thích đang ở bên cạnh cậu, mặt cậu có chút nóng, vội vàng nói: “Bác, người nói cái gì vậy, con mới mười tám, vẫn còn sớm."
Lão nhân nhìn tiểu hài tử đỏ mặt, ha ha cười ra tiếng, “Cháu xấu hổ cái gì, chuyện sớm hay muộn, năm ta bằng tuổi cháu, đã sớm lấy vợ rồi."
“Thẩm đại gia ông nói rất đúng, Kiêu Kiêu không còn sớm, để mẹ cháu tìm cho cháu một cô nương ngoan ngoãn."
Trong đó một người bác thấy Thẩm Kiêu như sắp khóc, vội vàng nói: “Nói gì vậy, Kiêu Kiêu là người muốn thi đại học, về sau khẳng định có thể tìm một tức phụ trong thành, gấp như vậy làm gì, lại không phải người khác chọn Kiêu Kiêu của chúng ta."
Các lão nhân nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện nói rất có đạo lý, vội vàng nói: “Đúng, Thẩm nhị gia ông nói không sai, đến lúc đó Kiêu Kiêu cưới tức phụ trong thành trở về, ha ha ha."
Tác giả có lời muốn nói:
Kiêu Kiêu là lão bà, không phải bằng hữu, hắc hắc!
Mọi người: Kiêu Kiêu muốn cưới tức phụ trong thành.
Sở - tức phụ trong thành - Ngự..