Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại
Chương 11 11 Sáng Mắt
Edit: Ly Ly
Beta: Manh Manh
Ngày hôm sau, Tô Điềm Điềm nói với Thẩm mẫu rằng bản thân muốn đến địa phương Thẩm Kiến Quốc công tác để chiếu cố đối phương.
Thẩm mẫu nghe Tô Điềm Điềm muốn đi theo Thẩm Kiến Quốc lái xe thể thao có điểm ngoài ý muốn, dù sao lái xe rất vất vả, ngày đêm ngược xuôi, có đôi khi còn đi xa nhà, đến thành thị khác, mặc dù công việc ổn định, cũng kiếm được nhiều, nhưng lại rất mệt mỏi.
Vừa mới bắt đầu bản thân cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng bạn già nhà mình kiên trì, bà cũng không dám nói thêm cái gì, khoảng thời gian trước bà cũng rất chướng mắt cô con dâu này, không nghĩ tới hiện tại nàng nguyện ý đi theo Thẩm Kiến Quốc lái xe thể thao, này đã làm cho ấn tượng của Thẩm mẫu đối với nàng tốt lên không ít.
“Kiến Quốc cũng đã làm việc bên ngoài mấy năm, đơn vị hẳn là phân cho nó ký túc xá hoặc phòng ở, nếu con muốn đi, thì có thể viết thư hỏi nó một chút coi có được không." Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Bất quá công việc của Kiến Quốc rất vất vả, dù con có đến đó, nó phỏng chừng cũng không thể mang con cùng lái xe thể thao, hơn nữa đôi khi có khả năng sẽ ngày đêm điên đảo, con còn phải hầu hạ nó."
Tô Điềm Điềm vội vàng nói: “Không thành vấn đề đâu mẹ, con chính là muốn ở cùng một chỗ với Kiến Quốc, con muốn chiếu cố anh ấy." Nói xong một khuôn mặt đỏ bừng.
Thẩm mẫu thấy Tô Điềm Điềm như vậy cũng không nói gì nữa, để nàng viết một bức thư giải thích tình huống cho Thẩm Kiến Quốc, chờ lát nữa đưa bức thư cho nàng.
Tô Điềm Điềm gật gật đầu.
Thời gian qua thực mau, trong nháy mắt đã trôi qua hai tuần, Thẩm Kiến Quốc cũng viết thư trở về cho gia đình.
Trong thư nói khoảng nửa tháng nữa, anh sẽ về nhà, thời điểm anh lái xe rất cẩn thận, để người trong nhà yên tâm.
Đến lúc đó anh còn mang một người bằng hữu trở về nhìn xem chân cho Thẩm Kiêu.
Thẩm Kiến Quốc cũng viết một bức thư riêng cho Tô Điềm Điềm, đại ý là anh đã viết đơn xin nhà ở, đến lúc đó khi đơn vị chấp thuận là Tô Điềm Điềm có thể đến đơn vị của bọn họ.
Khi Tô Điềm Điềm nhìn thấy thư thật cao hứng, xem ra đời trước nàng quả nhiên bị mù mắt, cư nhiên bởi vì vẻ ngoài dữ tợn của Thẩm Kiến Quốc, liền tin vào lời châm ngòi của Thẩm Liên Hoa mà lui hôn, coi trọng tên tiểu bạch kiểm Sở Ngự kia.
Không biết có phải do duyên cớ bởi vì nàng trọng sinh hay không, mà sinh ra hiệu ứng bươm bướm.
Đời này nàng không có tin vào lời gièm pha của Thẩm Liên Hoa, nhanh chóng gả cho Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Liên Hoa không có cơ hội đem Sở Ngự giới thiệu cho nàng, mà Sở Ngự cũng trời xui đất khiến lên làm bác sĩ phòng y tế, tuy rằng đời trước Sở Ngự xác thật giống như là bác sĩ làm ở bệnh viện lớn……
Mấy ngày nay nàng vội vàng lưu lại ấn tượng tốt cho người Thẩm gia, tích cóp tiền vốn.
Cũng chưa có cơ hội hảo hảo “Báo đáp" hai người Sở Ngự và Thẩm Liên Hoa đời trước đã đem nàng đẩy mạnh xuống vực sâu, hiện tại xem ra nàng cũng nên tìm chút phiền toái cho hai người này.
Phòng y tế, Sở Ngự đang đọc sách cho thiếu niên.
Thẩm Kiêu rất thích nghe Sở Ngự đọc sách, thanh âm Sở Ngự có chút thấp, giọng đọc nghe rất êm tai.
Hôm nay Sở Ngự đọc cho Thẩm Kiêu nghe chính là một ít tri thức về phương diện sự vận động của thiên thể do chính mình viết.
Nơi sâu thẳm trong ký ức của Sở Ngự có rất nhiều truyện cổ tích, nhưng hắn càng thích mở rộng một ít đồ vật mà bản thân cảm thấy hứng thú trên sách tiếng Anh cơ sở, không thâm ảo, rất dễ hiểu, hắn tin tưởng thiếu niên sẽ thích.
Danh từ riêng cũng không được sử dụng nhiều, đến lúc đó Thẩm Kiêu có nền tảng cơ sở nhất định tự mình cũng có thể xem hiểu, còn có thể tự mình điền vào một ít thuật ngữ chuyên nghiệp.
Đọc đọc, Sở Ngự nghe thấy trong viện có người gọi hắn, thanh âm nghe tới cũng không sốt ruột, nghĩ đến vấn đề hẳn là không nghiêm trọng.
Sở Ngự buông sách, đỡ Thẩm Kiêu nằm xuống, dịch chăn cho cậu, “Cậu cứ ngủ trưa trước, buổi tối sẽ đọc tiếp cho cậu nghe."
Thẩm Kiêu gật gật đầu: “Sở ca, anh mau đi ra đi, đừng để cho người ta chờ sốt ruột." Nói xong vội vàng nhắm mắt lại.
Sở Ngự cười cười, ra khỏi phòng, khóa cửa lại.
Chạng vạng Thẩm Kiêu bị một trận hương cơm câu tỉnh, quá thơm, cậu không thể không thèm.
Nhưng cậu lại không muốn rời giường, mấy ngày qua cậu càng ngày càng lười, càng ngày càng tham ngủ.
Sau một phen kịch liệt đấu tranh trong đầu, Thẩm Kiêu buông lỏng tay đang nắm chặt chăn, mở bừng mắt.
Sở Ngự đem đồ ăn bưng lên bàn, rửa tay tính toán ôm Thẩm Kiêu ra ngoài ăn cơm.
Vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy thiếu niên đang cười khanh khách nhìn hắn, đôi mắt rất có thần, cùng mọi khi rất không giống nhau.
Sở Ngự biết đây là đối phương có thể thấy, hắn không khỏi cười cười, “Chúc mừng!"
Thẩm Kiêu vừa mới còn đắm chìm trong vui sướng khi đôi mắt đã hồi phục thị lực, đang định nói cho Sở Ngự tin tức tốt này, cửa đã bị mở ra.
Nắng hè luôn rất trìu mến, sẽ mang đến cho mọi người một đám mây đỏ thật xinh đẹp, lâu ngày không chịu rời đi.
Những gì Thẩm Kiêu nhìn thấy chính là một bức tranh như vậy, bên ngoài một mảnh đám mây lửa đỏ, thanh niên ngược lại với ánh sáng đi tới, bộ dáng có chút mơ hồ, nhưng mơ hồ có thể thấy rõ toàn cảnh, lớn lên thực tuấn mỹ, thoạt nhìn thực ôn nhu, cùng thanh niên trong tưởng tượng của Thẩm Kiêu dần dần hợp lại.
Một màn cười nói chúc mừng kia của thanh niên khiến Thẩm Kiêu nhớ thật lâu thật lâu……
Đem thiếu niên ôm vào trong viện, Sở Ngự cho cậu ngồn trên xe lăn: “Tôi sẽ đi đến nhà cậu một chuyến trước, nói cho ba cậu là đôi mắt của cậu đã tốt, cậu trước tiên cứ ngốc ở đây một lát.
Nếu đói bụng thì cứ ăn cơm trước đi."
Thẩm Kiêu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Sở Ngự vào nhà cầm một cây quạt đưa cho Thẩm Kiêu, để cậu đuổi muỗi, hiện tại muỗi dần dần nhiều lên, nếu không cẩn thận sẽ bị cắn, hai ngày trước Thẩm Kiêu bị cắn vài cái, ngày hôm sau khi Sở Ngự nhìn thấy, có chút đau lòng.
Vội vàng lên núi tìm chút thảo dược đuổi muỗi, may một cái túi hương cho đối phương, mặc dù bộ dáng thoạt nhìn có chút một lời khó nói hết.
Sân cùng trong phòng Sở Ngự cũng bậc lửa thảo dược huân huân, hiệu quả đuổi muỗi không tồi.
Nhìn Thẩm Kiêu cầm cây quạt quạt tới quạt lui, Sở Ngự cảm thấy có chút buồn cười.
Sờ sờ đầu đối phương, Sở Ngự liền đi về hướng Thẩm gia, bình thường Sở Ngự nấu cơm tương đối sớm, hiện tại Thẩm gia hẳn là cũng vừa tan tầm về nhà, trễ một chút đi liền đến lúc đối phương ăn cơm, nghĩ vậy, Sở Ngự nện bước nhanh hơn.
Nhà của Thẩm Kiêu thuộc diện có điều kiện tốt nhất trong thôn, nhà ở rất lớn, hơn nữa còn là nhà ngói, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Sở Ngự đứng ở bên ngoài hô một tiếng: “Thẩm thúc!" Chỉ chốc lát sau, Thẩm phụ liền đi ra, thoạt nhìn có chút hoảng loạn.
“Sinh viên Sở, sao cậu tới đây, có phải Thẩm Kiêu đã ra xảy chuyện gì rồi không?" Thẩm phụ nghe thấy giọng nói của Sở Ngự, phản ứng đầu tiên là hỏng rồi, không phải là nhà mình hài tử xảy ra chuyện gì đi? Ông có chút sốt ruột, hận không thể lập tức bay đến phòng y tế.
Sở Ngự nhìn bộ dáng nôn nóng của Thẩm phụ vội vàng an ủi nói: “Thẩm thúc, Thẩm Kiêu không có việc gì, tôi đến là muốn nói với thúc là mắt của Thẩm Kiêu đã tốt, hiện tại đã có thể nhìn thấy.
Đặc biệt lại đây nói với mọi người một tiếng."
Thẩm phụ nghe xong ngẩn người, vừa mới bắt đầu thời điểm ông nghe Sở Ngự nói đôi mắt của nhi tử nhà mình còn có thể hồi phục thị lực ông đã có chút không thể tin được, chân của nhi tử có thể giữ được ông đã cảm thấy là do đời trước thắp nhiều hương để cho bọn họ gặp được quý nhân như Sở Ngự đây.
Ông vẫn luôn cho rằng Sở Ngự là đang an ủi bọn họ, không nghĩ tới đôi mắt của nhi tử thật sự tốt.
Ông cảm giác hai mắt của mình có chút ươn ướt, run giọng nói: “Cảm ơn cậu, sinh viên Sở, thật sự cảm ơn cậu".
Sở Ngự cười nói: “Thẩm thúc, tôi đã nói rồi, tình huống này của Thẩm Kiêu đôi mắt sẽ chậm rãi khôi phục, này không phải công lao của tôi.
Ngài nếu muốn đi xem Thẩm Kiêu, vậy nhanh lên đi thôi, nếu không chốc lát nữa trời tối, hiện tại đôi mắt Thẩm Kiêu vừa vặn, không nên thấy ánh sáng, ánh đèn quá chói mắt, bật đèn cũng không tốt lắm."
Thẩm phụ vội vàng nói: “Tôi đây liền đi.
Sinh viên Sở cậu về trước đi, tôi vào nhà nói với bọn họ một tiếng."
Sở Ngự gật gật đầu, đi trước.
Thẩm phụ vừa mới vào nhà, Thẩm mẫu liền hỏi: “Vừa nảy ngoài cửa là ai a?" Vừa rồi trong viện chỉ có một mình Thẩm phụ, những người khác đều ở trong phòng, không nghe thấy giọng nói của Sở Ngự.
“Đôi mắt Kiêu Kiêu đã tốt, sinh viên Sở lại đây nói một tiếng." Nói xong bước nhanh vào phòng, ông muốn đem tin tức tốt này nói cho cha mẹ mình nghe.
Loảng xoảng, rổ của Thẩm mẫu rớt xuống trên mặt đất, bà không rảnh lo cho đồ ăn rơi trên mặt đất, vội vàng chạy vào nhà.
Vừa rồi bạn già nói đôi mắt của Kiêu Kiêu đã tốt, đôi mắt đã tốt……
Sở Ngự về đến nhà, thấy thiếu niên đang nhàm chán quạt cây quạt.
Hiện tại đã là tháng 5 rồi, nhiệt độ buổi tối cũng dần dần lên cao, không hề lạnh giống như lúc trước.
Nhìn món sườn heo chua ngọt còn nguyên trên bàn cơm, Sở Ngự có chút ngoài ý muốn.
Dù sao đây cũng là món thiếu niên thích ăn, hôm nay khi hắn làm sườn heo chua ngọt liền tưởng tượng thấy bộ dáng đôi mắt sáng lên của Thẩm Kiêu sau khi thấy cơm chiều, không nghĩ tới đối phương cư nhiên không hề động đũa.
“Tại sao không ăn trước, chờ lát nữa cơm sẽ nguội mất." Sở Ngự cầm lấy thảo dược đuổi muỗi bên cạnh, bậc lửa huân huân.
Thẩm Kiêu quạt vài cái cho Sở Ngự nói: “Anh còn chưa trở về đâu."
Bị thiếu niên đến lấy lòng trả lời, Sở Ngự cong cong khóe miệng, “Vậy tôi đem đồ ăn thu lại trước, ba cậu một lát nữa sẽ đến xem cậu."
Thẩm Kiêu gật gật đầu, nhưng lực đạo quạt gió trên tay nhỏ đi không ít, giống như quả bóng cao su bị chọc thủng khí, héo héo.
Sở Ngự nhìn dáng vẻ của Thẩm Kiêu thì có chút mềm lòng, nhưng vẫn đem đồ ăn thu vào phòng bếp..