Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng
Chương 27
Editor : Tiểu Bạch Liên Hoa
Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du đi theo sau Thẩm Mộc Dương bước vào nhà.
Nguyễn Du Du vô cùng vui sướng mà chào hỏi: “Ông nội, cháu tới rồi."
Thẩm Mộc Bạch cười liếc Thẩm Mộc Dương một cái, “Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Thẩm Mộc Dương gắt gao ôm cánh tay lão gia tử, “Ông nội…….."
Lão gia tử vỗ vỗ tay hắn, “Hai đứa đã lâu không gặp, đi giãn gân cốt xíu đi."
“Đâu có đâu, tụi cháu mới gặp hôm qua mà." Thẩm Mộc Dương nhìn đông nhìn tây, “Hơn nữa trong phòng ông nội có rất nhiều đồ quý, không cẩn thận rơi vỡ thì tốn không ít tiền đâu."
Thẩm Mộc Bạch ngoắc ngoắc ngón tay, “Nói đúng lắm, lại đây, chúng ta ra bên ngoài vườn hoa."
Thẩm Mộc Dương không tự chủ được lùi hai bước, chậm rì rì nửa ngày sau mới đi tới chỗ Thẩm Mộc Bạch, bị Thẩm Mộc Bạch duỗi tay kẹp lấy cổ, lôi ra bên ngoài.
Nguyễn Du Du nghi hoặc nhìn lão gia tử, lão gia tử xua xua tay, “Không có việc gì, cháu đừng lo lắng, hai anh em chúng nó từ nhỏ đã nháo như vậy, không lo."
Mắt thấy hai anh em thực sự muốn đánh lộn, Nguyễn Du Du không thể đứng yên, đi theo ra bên ngoài.
Hai anh em đã động chân động tay, Thẩm Mộc Bạch phóng tới, Thẩm Mộc Dương cũng không nhường, toàn lực phòng thủ, ra chiêu hung ác,cùng anh trai vận động, hắn chỉ có thể dốc toàn lực may ra mới bảo toàn long thể quý giá này.
Nguyễn Du Du đứng một bên thập phần khẩn trương, đôi mắt mở to, gắt gao nhìn hai thân ảnh trên cỏ.
Đánh đánh một hồi, Thẩm Mộc Dương chớp mắt, hướng về phía cô hô to một tiếng, “Chị dâu nhỏ, cẩn thận!"
Nguyễn Du Du sửng sốt, cô chỉ là đứng xem náo nhiệt, xảy ra chuyện gì được chứ.
Còn chưa suy nghĩ xong, liền thấy Thẩm Mộc Bạch quay đầu lại nhìn, nét mặt cô gái nhỏ mờ mịt, bình an vô sự đứng đó, trong lòng biết mắc mưu, vội vàng quay người muốn né, chân Thẩm Mộc Dương đã quét đến, đá vào bên hông hắn, Thẩm Mộc Bạch lùi lại vài bước thân hình mới ổn định.
“Ha" Đối với Thẩm Mộc Dương mà nói, có thể động thủ thành công với anh trai là một kỳ tích, hắn vô cùng kích động lẫn đắc ý, hưng phấn mà kêu: “Anh, em đá trúng anh rồi, haha"
Thẩm Mộc Bạch đứng thẳng thân mình, bẻ khớp tay, cười như không cười nhìn Thẩm Mộc Dương, chậm rì rì mở miệng, “Đúng là đá trúng rồi."
Thẩm Mộc Dương lập tức chột dạ, “Aiiii, anh hai, hôm nay hoạt động đến đây thôi, em còn có chuyện muốn nói với anh."
“Vừa rồi mới chỉ là khởi động làm nóng người, hiện tại mới chính thức bắt đầu, tới, để anh nhìn xem, mấy ngày nay chú có tiến bộ gì không?"
Hai anh em lần nữa giao thủ, Nguyễn Du Du xem đến hoa cả mắt.
Bọn họ đánh thật lâu, Nguyễn Du Du đứng muốn mỏi chân mà hai người vẫn chưa có xu hướng dừng lại.
“Du Du,vào uống nước dưa hấu cho mát đi, hai tên tiểu tử đó khi nào còn tinh lực sẽ không ngừng tay đâu."
Nguyễn Du Du đoán chừng anh em bọn họ sẽ có chừng mực, cũng không lo lắng nhiều nữa, trở lại biệt thự, trên bàn ăn nước dưa hấu mới ép, vô cung mát lạnh. Cô một bên chậm rãi thưởng thức một bên nói chuyện phiếm cùng lão gia tử, “Ông nội, lần trước bùa dưỡng thân cháu khắc, ông nội còn giữ không?"
Lão gia tử từ trong túi lấy ra thẻ ngọc được gói cẩn thận, “Ta vẫn luôn đem theo bên mình, có vấn đề gì không tốt sao?"
Nguyễn Du Du lắc đầu, “Không có, chỉ là cháu sợ người thấy bất tiện, nên muốn thêm dây đeo cho người, cái của Tiểu Bạch cháu cũng thêm dây rồi."
“Nga, Du Du cũng khắc cho Mộc Bạch sao, tên tiểu tử này có số hưởng rồi." Lão gia tử rất cao hứng, cười tủm tỉm mà nhìn Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du uống một hớp lớn nước dưa hấu, nước trái cây mát lạnh ngọt ngào theo khoang miệng chảy uống bụng, thật sảng khoái, cô thoải mái đến khóe mắt cong cong, “ Cháu lấy chỗ người bốn thẻ ngọc, khắc bùa dưỡng thân xong liền khắc cho Tiểu Bạch một cái bùa bình an, thêm dây để đeo trên cổ. Cháu đang chuẩn bị khắc thêm cho ông nội cái bùa bình an nữa."
Lão gia tử cười đến càng vui vẻ, “Du Du a, những cái thẻ bài để trong phòng cất chứa cũng vô dụng, chiếm chỗ, cháu đều cầm đi hết đi. Lần trước ta kêu lão Vương đều giao hết cho cháu, như thế nào còn để lại."
“Cháu lấy nhiều cũng không để làm gì, ông nội lưu lại, lễ tết có thể thay tiền mừng tuổi mà phát cho tiểu hài tử nha."
“Nào có ai để tiểu hài tử chơi mấy khối ngọc quý bao giờ, hộp ngọc kia cháu cứ giữ lấy, còn nhiều lắm, vạn nhất ngày nào đó nhàn rỗi ngứa tay, con có thể khắc bùa a."
Lão gia tử nói, đôi mắt hướng ra mặt cỏ bên ngoài.
Nguyễn Du Du lập tức hiểu rõ, lão gia tử là lo cho Thẩm Mộc Dương nữa. Cô nghĩ nghĩ, mình nhận của ông nội không ít, cũng không cần thiết quá khách khí với lão gia tử, “Vậy cháu liền nhận cái hộp, nếu ông nội có gì cứ nói với cháu."
Lão gia tử cười tủm tỉm, gật gật đầu, “Này liền đúng rồi, người một nhà với nhau, không cần quá khách khí."
Anh em hai người kia rốt cuộc cũng dừng lại, thời điểm bước vào biệt thự, đều nhếch nhác khỏi nói.
Thẩm Mộc Bạch coi như còn tạm, đầu tóc hơi rối loạn, nút áo sơ mi bị bung ra hai cúc, nhìn qua càng thêm chút nét quyến rũ, ngược lại Thẩm Mộc Dương thì thảm không nỡ nhìn, trên người dính mấy vết bùn đất, tóc còn dính cỏ khô, khóe miệng cũng bị xước một chút.
Thím Phương đưa nước ép dưa hấu lên, hai người đều cầm cái ly lên một hơi uống cạn.
Thẩm Mộc Dương nằm xoài lên sôpha, hai chân duỗi thẳng, “A, đã lâu không hoạt động, vẫn là cùng anh hai giao thủ là sảng khoái."
“Đi tắm rửa, tắm xong nên ăn cơm." Thẩm Mộc Bạch đá hắn một cái.
“Nghỉ xíu đã, em mệt quá." Thẩm Mộc Dương lười biếng không chịu động.
“Mới hoạt động một chút đã than mệt rồi, tên tiểu tử nhà anh phải rèn luyện mới được." Lão gia tử biểu tình hận sắt không thành thép, lắc đầu, “Như vậy không ổn rồi, Mộc Dương, bên kia có ngọn núi nhỏ, cháu chạy bộ qua đi, bò lên đỉnh núi lại chạy bộ trở về."
“A!" Thẩm Mộc Dương vẻ mặt hoảng sợ, “Không phải chứ, chẳng phải mới kêu cháu tắm rửa đi ăn cơm sao."
Lão gia tử cười cười, “Ta cũng chưa kêu cháu phải chạy liền nha, trước khi mặt trời lặn, cháu chạy ba vòng từ đây qua đó là được. "
“Ba vòng sao!!!!!!!!" biểu tình Thẩm Mộc Dương càng thảm, trực tiếp muốn ngất xỉu.
Lão gia tử “từ ái" mà nhìn hắn, “Không vội, không vội, trước mặt trời lặn hoàn thành là được rồi."
Thẩm Mộc Dương khóc không ra nước mắt, ông nội ý chí sắt đá, anh trai máu lạnh vô tình, chị dâu nhỏ……
Mắt hắn vô cùng trông mong mà nhìn Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du chớp mắt hai cái, “Cái kia…… ngọn núi nhỏ đó có thể đi lên sao, có đường sao."
“Có a." Lão gia tử nói: “Có bậc thang đá nối thẳng lên đỉnh núi, trên đỉnh núi còn có cái đình nhỏ, bên trong có bàn ghế, rất mát mẻ a."
Nguyễn Du Du hưng phấn đến đôi mắt đều sáng lên, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, “Tiểu Bạch, chúng ta buổi chiều mang đồ ăn lên đó được không, chúng ta đi dã ngoại."
Thẩm Mộc Dương vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “…….."
Từ từ!
Tiểu Bạch
“Ha ha ha haaaaa -------" Thẩm Mộc Dương cười đến đau bụng, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Mộc Bạch, “Ha ha ha ha, anh hai, thì ra anh là Tiểu Bạch a!"
Thẩm Mộc Bạch nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Ba vòng quay lại, anh cùng Du Du một bên ăn, một bên cổ vũ cho chú, cố lên."
Thẩm Mộc Dương: “……"
Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị đồ cho chuyến dã ngoài buổi chiều.
Nguyễn Du Du chưa từng leo núi, cũng chưa từng tham gia hoạt động ngoại khóa nào ở trường học, nên đối với “ăn cơm dã ngoại" có loại đặc biệt mong chờ.
“Tiểu Bạch, anh nói xem, đi dã ngoại thì ăn gì mới hợp." Nguyễn Du Du mở tủ lạnh ra.
Thẩm Mộc Bạch từ đỉnh đầu cô nhìn qua, thím Phương đã bỏ vào tủ lạnh rất nhiều đồ cho buổi dã ngoại, sandwich mềm mềm chỉnh tề xếp thành chồng, còn có mấy chiếc cupcake nhỏ nhỏ xinh xinh được cột nơ, chân giò hun khói cũng được thái thành tưng miếng ngay ngắn đặt trong hộp.
Thẩm Mộc Bạch lấy cái túi to lại đựng đồ, “Em chọn đi."
Nguyễn Du Du vô cùng hưng phấn, mỗi thứ đều bỏ vào, ba chồng sandwich, ba cái cupcake…..
Thẩm Mộc Bạch hơi nhíu mày, vợ hắn đây là chuẩn bị cả phần cho tên tiểu tử kia nữa, bất quá tên nhóc thối đó có lộc ăn hay không thì không biết.
Thượng vàng hạ cám một túi, cô đem túi đeo lên lưng, thỏa mãn nói: “Đi thôi."
Thẩm Mộc Bạch nhíu mày, “Nặng không, để anh cầm."
Nguyễn Du Du lắc đầu, “Không cần đâu, đeo đồ ăn lên núi mới có cảm giác dã ngoại nha."
Thẩm Mộc Dương cũng vừa lúc xuống lầu, quần đùi áo thun giày thể thao, “Đi thôi, cùng đi leo núi."
Nguyễn Du Du nhìn phòng ông nội đóng cửa, cô thấp giọng hỏi, “ Không phải ông kêu anh chạy bộ sao."
“Có sao??" Thẩm Mộc Dương mặt tỉnh bơ nhẹ nhàng xua tay, “Ông nội chỉ bảo trước lúc mặt trời xuống núi đi ba vòng là được rồi, thời gian dư dả."
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
Ba người cùng nhau ra cửa.
Một đường nhỏ dành cho người đi bộ song song với quốc lộ, hai bên đường cây cổ thụ cành lá xum xuê, vô cùng mát mẻ dễ chịu.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chủ yếu là Nguyễn Du Du kể những chuyện xảy ra ở trường học, nào là huấn luyện quân sự, nào là nhà ăn, nào là phố ăn vặt gì đó gần trường, Thẩm Mộc Dương nghe cô kể một đường, phát hiện hình như cô căn bản không biết chuyện xảy ra trên diễn đàn.
Thẩm Mộc Dương nhẹ nhàng thở ra, thật may cô không biết, hắn không muốn chị dâu nhỏ vô tư này của hắn bị ảnh hưởng bởi mấy thứ không hay ho trên diễn đàn, cảm giác trạng thái lúc này của cô lúc này không tồi.
Nguyễn Du Du hưng phấn kể chuyện một hồi, tới chân núi liền có chút héo héo.
Cô đeo một balo đồ ăn, bên trong còn có ba bình nước, hơn nữa mới vừa huấn luyện quân sự xong, chưa nghỉ ngơi đầy đủ, đi bộ thì xem ra không có việc gì, nhưng leo núi liền có chút khó khăn đây.
Thẩm Mộc Dương định giúp cô đeo lấy cái balo, mới tiến lên một bước chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Mộc Bạch liếc cho cụp đuôi lùi lại.
Thẩm Mộc Bạch: “Đường trên núi không này không dễ đi, để anh dắt em đi."
Nguyễn Du Du xác thực có chút mệt, chần chờ một chút, đưa tay nắm lấy tay hắn.
Lòng bàn tay hắn hơi có chút thô ráp, mang theo vết chai mỏng, ngón tay thon dài hữu lực, bao trọn bàn tay của cô, cảm giác vô cùng an toàn ấm áp.
Đây là lần đầu tiên hai người nắm tay, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Du Du liền phiếm hồng, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhưng tay nhỏ vẫn ngoan ngoãn nắm lại tay hắn.
(editor : đợi chờ hai chục chương a cỵ mới nắm tay là s (╯°□°)╯︵ ┻━┻)
Thẩm Mộc Dương kỳ quái nhìn vị anh trai cao cao tại thượng của mình, hứ, muốn nắm tay người ta thì cứ việc nắm, bày đặt kiếm cớ còn trừng hắn như vậy. Thật tổn thương mà, có vợ liền quên em trai.
Đi vài bước, Thẩm Mộc Bạch nói: “Du Du, em đã đeo balo này một đường, nên để anh đeo rồi."
Nguyễn Du Du cũng không cậy mạnh, đem balo tháo xuống rồi đưa cho Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch một tay tiếp lấy rồi khoác lên vai, tay kia vẫn không buông tay nhỏ của Nguyễn Du Du.
Thẩm Mộc Dương ở phía sau nhìn hai người đằng trước tình tứ, tự nhiên miệng một đống thức ăn cho chóa, thật nghẹn chết mà. Hắn cảm thấy hôm nay hắn như tên ngốc tử vậy, bị anh trai giáo huấn cho lên bờ xuống ruộng đã đủ thảm, không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại còn theo hai vợ chồng nhà này coi ân ái.
(editor : công nhận chương này a thật thảm:))) thoii thì về đây e xưn :>)
“Hai người cứ từ từ đi, em chạy lên trước." Thẩm Mộc Dương vẫy vẫy tay rồi chạy vọt lên trước, ăn thức ăn cho chóa thế là đủ rồi.
Nguyễn Du Du có chút lo lắng hỏi : “ Anh ấy phải chạy hết ba vòng thật sao?"
“Không thành vấn đề, thể lực của nó dư sức, em yên tâm." Thẩm Mộc Bạch cười nói, nhân cơ hội cào cào vào lòng bàn tay của cô. Cô gái nhỏ tuy rằng gầy, nhưng thịt lòng bàn tay rất đầy đặn, sờ vào cảm xúc thật tốt.
Nguyễn Du Du cảm thấy hơi ngứa, cúi đầu nhìn xuống, khóe môi không tự chủ được vào dương lên.
Không có balo tiêu tốn sức lực, còn có Thẩm Mộc Bạch một bên tận tình dắt đi, Nguyễn Du Du cũng thấy không mệt lắm, từ từ nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Lên tới sườn núi liền thấy Thẩm Mộc Dương từ phía trên chạy chậm xuống, vẫy tay với bọn họ sau đó chạy vọt qua.
Lên trên đỉnh núi quả thật có một cái đình nhỏ, bên trong có một bộ bàn ghế gỗ.
Nguyễn Du Du kỳ thật chưa đói lắm, nhưng đây là lần đâu tiên cô ăn cơm dã ngoại, liền cao hứng bày hết đồ ăn trong balo lên bàn.
Đang dọn đồ ăn thì có một chú vẹt nhỏ màu đỏ bau tới, nghiêng đầu tò mò nhìn hai người, còn pipi kêu vài tiếng.
Nguyễn Du Du hiếm lạ vô cùng, cô mở một cái cupcake lấy một ít vụn nhỏ, ném nhẹ về chỗ con chim.
Chim nhỏ sợ tới mức “Hưu----- " một chút rồi bay đi.
Nguyễn Du Du tiếc nuối thở dài, một miếng lại một miếng cắn chiếc bánh mới bóc, đôi mắt tròn xoe không cam lòng mà nhìn về phía bé chim nhỏ mới bị dọa sợ bay đi. ┬─┬ノ( º _ ºノ)
Thẩm Mộc Bạch nhìn mà buồn cười, vặn một bình nước đưa tới tay cô, “Chỗ này hoang dại, động vật đều tương đối nhát người, nó bay đi cũng là bình thường."
Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ cũng đúng, không rối rắm gì nhiều, cắn thêm miếng bánh, hỏi : “Tiểu Bạch, anh muốn ăn gì?"
Thẩm Mộc Bạch cũng không thấy đói bụng lắm, đem hộp trái cây mở ra, dùng nĩa chọc một khối thanh long đưa tới trước mặt Nguyễn Du Du, “Em ăn đi, anh không đói."
Nguyễn Du Du chớp chớp mắt hai cái, nhìn miếng thanh long trước mặt lại nhìn tay hắn cầm cái nĩa, nhìn điệu bộ hình như muốn đút cho cô ăn nữa, tức thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, thẹn thùng nhận lấy, “Để, để em tự mình ăn."
Thẩm Mộc Bạch cũng không miến cưỡng, hôm nay đã nắm được tay, hẳn là vợ nhỏ của hắn thấy xấu hổ, không nên liều lĩnh. Hắn thu tay, lại chọc lấy một miếng khác tự mình ăn.
Đỉnh núi thật mát mẻ, Nguyễn Du Du nhìn xa xa trong chốc lát, đột nhiên phát hiện cái cupcake cô ăn dở còn một chút mà giờ mất tiêu rồi.
Kỳ quái quay đầu tìm kiếm, lại thấy cách đó không xa , chú chim nhỏ mới nãy đang cắm đầu ăn miếng bánh kia.
“ Tên trộm nhỏ." Nguyễn Du Du cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng non.
Hai người một bên ngắm cảnh một bên ăn, ăn được một nửa lại thấy bóng dáng Thẩm Mộc Dương lên núi, thấy dáng vẻ vui vẻ thoải mái của hai người, cầm lấy khắn giấy trên bàn lau lau mồ hôi trên trán, thờ dài : “Hai người cũng thật là hưởng thụ a.."
Nguyễn Du Du mở một bình nước ra đưa cho hắn, cười tủm tỉm khích lệ: “Em chồng, cố lên nha!!!"
Thẩm Mộc Dương uống một hơi cạn nửa bình, nhận mệnh lại quay đầu chạy xuống núi.
Chờ hắn lần thứ ba xuất hiện ở đỉnh núi, Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch đã bắt đầu thu dọn đồ đạ chuẩn bị đi rồi.
Thẩm Mộc Dương nhìn thời gian, cách lúc mặt trời xuống núi còn một tiếng nữa, cũng đủ để hắn chậm rãi đi trở về,liền dứt khoát ngồi xuống, uống vài miếng nước, bốc vài miếng chân giò hun khói ăn.
Ba người cùng nhau chậm rì rì xuống núi, Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du, Thẩm Mộc Dương khoác balo lắc lư đi phía sau.
Bởi vì là Tết Trung Thu, phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, vừa vào cửa liền nghe được mùi mĩ vị bay tới.
Người mà mới rồi xuống núi rất ung dung nhẹ nhàng - Thẩm Mộc Dương vào phòng liền nằm liệt trên sô pha, sống chết ăn vạ : “ Ông nội, người chặt đứt chân con đi, đau chết rồi."
“Cho nên mới kêu anh đi rèn luyện đấy, mới có ba vòng mà đã biến thành cái dạng này." Lão gia tử không dao động, “ lại nói kêu với ta thì được ích gì, đi mà ăn vạ Mộc Bạch ấy, chẳng phải nó biết bấm huyệt mát xa sao."
“A, đúng rồi!" Thẩm Mộc Dương chân chó nhìn Thẩm Mộc Bạch “Anh hai thân ái, giúp em bấm hai cái được không, chân đau chết rồi."
Thẩm Mộc Bạch nhìn cũng không thèm nhìn nhìn, cười nhạo một tiếng.
Thẩm Mộc Dương cũng không nản lòng, dường như đã biết chắc Thẩm Mộc Bạch sẽ từ chối, liền chuyển hướng qua Nguyễn Du Du, “Chị dâu nhỏ, em có mấy cuốn vở ghi chép tổng hợp lại kiến thức từng năm thi khảo sát, chỉ cần mấy cuốn này, lúc kiểm tra đảm bảo không cần ôn lại tất cả sách của trường cũng có thể nắm chắc 90%, thế nào, muốn không??" hoho, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, anh trai không muốn giúp hắn bấm huyệt phải không, không phải còn có chị dâu sao. Haha.
“Thật sao??" Nguyễn Du Du kinh ngạc nhìn Thẩm Mộc Dương, vừa định nói đương nhiên muốn, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, quay lại nhìn Thẩm Mộc Bạch, chần chờ mà mở miệng: “Tiểu Bạch……"
Thẩm Mộc Dương vừa nghe hai chữ “Tiểu Bạch" liền cười đến run bả vai.
Thẩm Mộc Bạch đứng trước mặt hắn, từ trên nhìn xuống, không mặn không nhạt nói : “Hai cái"
“Ân, ân, ân, hai cái." Thẩm Mộc Dương liền nằm bịch xuống ghế, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bày ra bộ dáng hưởng thụ, chờ người đến phục vụ.
Người còn chưa tắm rửa, chạy một chiều khắp người đều là mồ hôi, Thẩm Mộc Bạch ghét bỏ liếc hắn một cái, nhón tay dài đè xuống trên đùi hắn, mỗi bên ấn xuống một cái, xong liền đứng lên đi rửa tay.
Thẩm Mộc Dương : “………."
Anh trai keo kiệt, nói hai cái vậy mà thật chỉ có hai cái!
Hắn còn chưa kịp hưởng thụ sự phục vụ hiếm có của anh trai mà, nhưng tay nghề không tồi, chân đỡ mỏi thật.
Ngoài cửa có chút nào nhiệt, thì ra là Thẩm Vinh Hưng cùng Đường Tùng Phương tới.
Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du đang ngồi trên gế, Thẩm Mộc Dương thì nằm liệt trên sô pha, tóc ướt mồ hôi, khóe miệng còn có chút máu bầm, trên mặt cũng có vài vết bầm nhỏ. Hiển nhiên trong mắt người nào đó thì chính là một bộ dạng thảm không thể nhìn.
Đường Tùng Phương vừa vào cửa còn chưa chào hỏi lão gia tử đàng hoàng, thấy bộ dạng Thẩm Mộc Dương liền hét lên chạy vào: “Mộc Dương, con làm sao vậy, ai lại đem con đánh thành như vậy."
Miệng thì hỏi vậy nhưng đôi mắt đã oán hận nhìn về phía Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Vinh Hưng cũng nổi giận : “Từ bé tính tính không tốt, lớn lên cũng không biết kiềm chế yên phân lại! Tôi sao lại sinh ra cái dạng như anh, từ nhỏ đến lớn đều đem em trai đả thương nó bao nhiêu lần!"
(editor : công nhận hai vợ chồng nhà này đi tới đâu là có tuồng chèo cải lương tới đó :)))
Thẩm Mộc Dương từ sô pha ngồi dậy, “Ai nói là con bị đánh, đây là do tự con ngã."
Thẩm Vinh Hưng trừng mắt, “Ngã mà khóe miệng con có máu bầm hả!"
Đường Tùng Phương dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt không có giọt nước nào, sờ đầu Thẩm Mộc Dương, “Con trai tội nghiệp của mẹ, con tâm đi lương thiên, từ nhỏ đến lớn bị nó đánh bao nhiêu lần mà con vẫn nói giúp cho nó."
Thẩm Mộc Dương nghiêng đầu qua một bên né tránh tay bà ta: “Khi còn nhỏ con đi học đều bị bắt nạt, nếu không phải có anh trai bảo vệ, anh trai huấn luyện, con sớm đã không được như ngày hôm nay."
“Tiểu tử thúi nhà anh còn dám cãi, biết ơn kẻ không nên biết ơn, ta không ra ngoài lăn lộn xã giao thì ngày hôm nay anh có thể ở đây hưởng thụ sao!"
Đường Tùng Phương yên lặng “rơi lệ" , “Đều tại mẹ không tốt, đã xem nhẹ chuyện của con."
Thẩm Mộc Dương lười nhìn hai người họ kẻ khóc người nháo, ném xuống một câu “ Con đi tắm rửa" liền đi lên lầu, Đường Tùng Phương vội vàng đuổi theo sau.
Thẩm Mộc bạch cũng Nguyễn Du Du, lão gia tử đều ngồi sô pha nhìn trò khôi hài của đôi vợ chồng kia, kẻ tung người hứng, Thẩm Vinh Hưng đứng trong phòng đột nhiên có chút xấu hổ.
Lão gia tử nhàn nhạt nói, “Vừa tới nhà của ta liền la lối khóc lóc, ta còn chưa có chết đâu, nếu tới chỉ để nháo gà bay chó sủa thì miễn, không cần tới chướng mắt ta."
Thẩm Vinh Hưng: “….ba, con….."
…………….
Đường Tùng Phương đuổi theo kéo tay Thẩm Mộc Dương lại, “Con, cái tên ngốc này!" giọng điệu hận sắt không thành thép, thấp giọng mắng : “Con sao có thể dễ dàng tiin người như vậy chứ, thằng nhãi kia làm sao có thể thật tình đối đãi với con được chứ."
Thẩm Mộc Dương biểu tình lãnh đạm: “Con theo anh trai lớn lên, anh ấy đối xử với con như thế nào chỉ cần bằng mắt thường con cũng có thể nhìn thấu. Mẹ đừng quản."
Đường Tùng Phương tức giận đến che ngực thở dốc, “Hắn đối đãi với con tốt chẳng qua chỉ là mặt ngoài, vì tài sản a!"
Thẩm Mộc Dương hừ lạnh một tiếng, “Những thứ gia sản đó, vốn dĩ anh ấy cũng có quyền được hưởng, mặc kệ như thế nào, tương lai một đồng con cũng không để anh ấy chịu thiệt."
♪ ♬ ヾ(´︶'♡)ノ ♬ ♪┬─┬ノ( º _ ºノ)
Editor : có ai nhận ra sự thay đổi gì k nào :3 ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄