Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 59
Tư Vũ để ý thấy ánh mắt Lục Ngũ gia đang dừng trên môi mình. Ngón tay ấm áp của hắn vuốt ve cánh môi giống như đang nâng niu một thứ đồ cổ quý hiếm, điều này khiến cô có cảm giác bản thân đang bị một tên thợ săn hung tàn theo dõi.
Cũng may Hứa Thanh Uyển là một người không biết điều, cô ta liều mạng vặn vẹo thân thể, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định: "Tư Vũ, cô làm gì vậy, cô mau bảo bạn cô buông tôi ra, chúng ta đang ở buổi xem thử đó, chẳng may bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu..."
Hứa Thanh Uyển hoàn toàn quên mất ngay từ đầu chính cô ta có một bụng ý xấu: theo đuôi Tư Vũ tới đây muốn tìm được nhược điểm của người ta, còn âm thầm cầu nguyện Tư Vũ có bí mật không thể cho ai biết, nếu có chứng cứ cô ta nhất định sẽ khiến Tư Vũ thân bại danh liệt. Bây giờ lại tỏ vẻ đường hoàng vô tội, giống như hành động lén lút vừa rồi là người khác chứ không phải cô ta.
Tư Vũ nghe Hứa Thanh Uyển nói, trong lòng thở phào một hơi, cô làm bộ nhìn về phía Hứa Thanh Uyển, né tránh ngón tay của Lục Ngũ gia, không tiếng động kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lúc này cảm giác áp bách mới giảm đi một chút.
"Anh ấy không phải bạn tôi, tôi không có quyền gì ở đây cả, cô đừng cầu xin tôi." Tư Vũ thấy Hứa Thanh Uyển tha thiết nhìn mình, cô không khỏi nhíu mày. Cô cũng không ngốc, vết xe đổ của Hàn Điềm Điềm còn ngay đó, Hứa Thanh Uyển âm thầm theo dõi bọn họ, cô ta định làm gì không cần nghĩ cũng biết, Tư Vũ không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Hai tay Hứa Thanh Uyển vẫn bị khóa chặt, cả người vừa đau vừa mỏi khiến khuôn mặt cô có chút vặn vẹo, lại nghe thấy Tư Vũ từ chối dứt khoát như vậy, đáy mắt lập tức có một chút oán hận.
Lục Ngũ gia lúc này mới chú ý tới cái người dư thừa kia, hắn không tự giác vuốt ve ngón tay cái, giống như nhớ nhung cảm giác mềm mại vừa rồi, mà bàn tay còn lại lại chậm rãi vân vê Phật châu, một bộ siêu phàm thoát tục.
"Em có quyền." Lục Ngũ gia vừa mở miệng câu đầu tiên đã vả mặt Tư Vũ, nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, hắn cười khẽ, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Hứa Thanh Uyển: "Em muốn xử lý cô ta thế nào?"
Hỏi cô? Tư Vũ cho rằng mình nghe lầm rồi, nhưng quan sát một lúc lại phát hiện vẻ mặt Lục Ngũ gia vô cùng nghiêm túc — hắn thật sự đang hỏi ý kiến của cô.
Từ đầu cho đến bây giờ, Tư Vũ không dám khẳng định mình hiểu biết Lục Ngũ gia bao nhiêu, nhưng có một điều cô cực kì chắc chắn: Người đàn ông này có bệnh khống chế rất mạnh, mọi chuyện phải nghe theo ý hắn thì hắn mới vừa lòng, nhưng chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo vốn có một chút hắn nhất định sẽ không chịu được. Ví dụ như thuốc mà Tư Vũ uống đều do hắn điều chế, hay chính bộ váy trên người Tư Vũ - kiểu dáng nhan sắc đều phải phù hợp với sở thích của hắn, những kẻ khiến hắn khó chịu cũng sẽ trở nên xui xẻo không hay ho.
Thế nên Lục Ngũ gia đột nhiên hỏi ý kiến của cô khiến Tư Vũ không biết phải làm sao: "Tôi, tôi không biết......?"
Bởi vì biểu tình của hắn rất nghiêm túc nên Tư Vũ cũng bất tri bất giác nghiêm túc tự hỏi bản thân. Cô thật sự cảm thấy Hứa Thanh Uyển rất phiền, nhưng tránh xa cô ta một chút là được rồi, những cách khác cô lại chưa từng nghĩ đến.
Nhìn vẻ mặt của Tư Vũ, Lục Ngũ gia có thể đoán được cô gái nhỏ này đang nghĩ gì, trong lòng thở dài một tiếng, thật là nhu nhược.
"Ném ra ngoài." Lục Ngũ gia không chút chần chừ quyết định.
"Đợi đã, Lục tiên sinh, không — Ngũ gia, ngài nghe tôi nói, tôi không phải cố ý!" Hứa Thanh Uyển cảm nhận được hai bả vai bị khóa chặt, đau đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám làm bộ làm tịch nữa, cô biết người đàn ông trước mắt này không hề nói đùa, lập tức luống cuống nói: "Tôi, lần sau tôi nhất định sẽ không làm như vậy......"
Giờ phút này, lòng ghen tỵ cũng không còn quan trọng nữa rồi, Hứa Thanh Uyển chỉ biết cô không thể bị kéo ra ngoài, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, nếu bị chụp được cô nhất định sẽ tiêu đời!
Tư Vũ bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Hàn Điềm Điềm, lập tức nói: "Đợi chút, tôi có việc muốn hỏi cô ấy."
Bảo tiêu thấy cô lên tiếng, hỏi cũng không hỏi, dứt khoát buông lỏng tay, giống một chiếc bóng lui về góc tối.
"Hứa Thanh Uyển, hồi nãy cô định hãm hại Hàn Điềm Điềm đúng không?" Tư Vũ bước lên một bước, cau mày hỏi.
Hứa Thanh Uyển đi giày cao gót, được thả ra suýt chút nữa đứng không vững, vừa rồi cô ra sức giãy giụa khiến đầu tóc rối bời, cả người chật vật không chịu được. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Vũ, trong lòng ghen tỵ cực kì, vốn định châm chọc liên quan gì đến cô, lại đụng phải ánh mắt như đang nhìn người chết của người đàn ông kia, Hứa Thanh Uyển lập tức run rẩy, ma xui quỷ khiến gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, tại sao cô phải thừa nhận chứ?
Nhưng mà ánh mắt của Ngũ gia thật sự quá dọa người, cô có cảm tưởng nếu mình không chịu nói thật... hắn nhất định sẽ giết cô. Trước đây Hứa Thanh Uyển còn có ý định trèo lên người đàn ông này, nhưng hiện tại cô hận không thể né hắn thật xa, cả người không khống chế được run rẩy lẩy bẩy.
Tư Vũ không thèm để ý nội tâm Hứa Thanh Uyển hối hận thế nào, tiếp tục hỏi: "Đồng phạm của cô là ai, có ghi âm lại không?"
Lúc này Hứa Thanh Uyển liên tục lắc đầu.
Thấy cô ta không phối hợp, Tư Vũ đành nhẹ giọng: "Cô nói tên người kia cho tôi, tôi sẽ để cô trở về hội trường, nếu không... những người này muốn cô biến mất là một chuyện vô cùng đơn giản, cô hiểu chứ?"
Tư Vũ cũng không định uy hiếp người khác, nhưng Hứa Thanh Uyển quá đỗi giảo hoạt, chỉ có nhân cơ hội này mới ép được cô ta nói thật.
Hứa Thanh Uyển nghe thế, quả nhiên có chút dao động, nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám bướng bỉnh nữa, bắt đắc dĩ đành phải khai ra phóng viên hợp tác với cô.
Có được tư liệu hoàn chỉnh, Tư Vũ định nhờ Lục Tinh Châu đi cảnh cáo một chút, ai ngờ vừa lấy điện thoại ra, Lục Ngũ gia lập tức nhăn mày: "Em còn muốn gọi cho ai?"
Cô gái nhỏ này có chuyện không nhờ hắn giải quyết còn muốn đi nhờ ai hả? Lá gan đúng là càng ngày càng to.
Tư Vũ trả lời đương nhiên: "Lục Tinh Châu chứ ai, hắn không phải là tổng giám đốc Hoàn Nghệ sao, hẳn phải rất quen thuộc với giới truyền thông mới đúng, tôi định hỏi hắn có thể liên hệ người này thu hồi bản thảo hay không..."
Hứa Thanh Uyển đứng ở một bên nghe ngóng, trong lòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Chu Tư Vũ hình như có quan hệ không tồi với tổng giám đốc Hoàn Nghệ, nếu vậy... mình còn có cơ hội đẩy ngã cô ta sao?
Lục Ngũ gia lười hỏi lại, dứt khoát phân phó thủ hạ đi làm việc, nhân tiện cũng cho người đưa Hứa Thanh Uyển trở về hội trường. Lúc này hắn mới bước đến gần Tư Vũ, cười như không cười hỏi: "Em gặp chuyện gì cũng nghĩ tới Lục Tinh Châu trước tiên, nhỉ?"
Một chữ cuối cùng chứa đầy ý cười, nhưng không hiểu sao Tư Vũ lại cảm thấy vô cùng áp bách. Cô liên tục lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có, tôi chỉ cảm thấy đưa hắn xử lý có vẻ dễ dàng hơn......"
Lục Ngũ gia nhìn con thỏ không biết điều này, trong lòng tràn đầy tức giận. Hắn trời nam biển bắc vơ vét các loại thuốc quý hiếm, vất vả nuôi béo cô, khiến cô không còn gầy trơ xương như lần đầu mới gặp, vậy mà cô dám quên sạch, số lần gọi cho Lục Tinh Châu còn nhiều hơn cả hắn — đã thế đa số đều là hắn chủ động gọi tới.
Như vậy không được.
Hắn nuôi béo con thỏ trắng này là để bản thân dùng chứ không hề có ý định bán cho kẻ khác, thế nên hành vi của Tư Vũ khiến Lục ba tuổi vô cùng vô cùng chướng mắt.
Lục Ngũ gia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô quan sát vài giây. Lúc Tư Vũ còn đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì, người đàn ông này đột nhiên cúi đầu, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên mi mắt cô.
Tư Vũ: "!!"
Tư Vũ sợ ngây người.
Hắn muốn làm gì?
Động tác này cũng không được tính là hôn, chỉ chạm vào rồi tách ra, không có chút hành động dư thừa nào. Nhưng nó đủ khiến Tư Vũ chấn động tột cùng, quá đỗi kinh ngạc này khiến cô quên đi chuyện hộc máu, chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nửa ngày không nói ra được một chữ.
Lục Ngũ gia lại ra vẻ đúng lý hợp tình, không hề cảm thấy động tác thân mật này có gì không đúng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, hắn nhỏ giọng dụ dỗ: "Lần sau có chuyện gì cũng đừng đi tìm người khác, được chứ?"
Đầu óc của Tư Vũ còn chưa kịp trở lại bình thường, cô chỉ biết gật đầu trong chết lặng, cũng không biết bản thân vừa đồng ý điều gì.
"Đừng sợ." Lục Ngũ gia ôn nhu nói: "Tôi không có ý gì cả."
Trêu chọc cô một chút thôi, hắn đã suy nghĩ cho lá gan của con thỏ này rất nhiều rồi, nếu không phải nơi này không đúng, cũng sợ dọa cô chạy, hắn nhất định sẽ càng quá đáng
Lục Ngũ gia ngồi trên địa vị cao nhiều năm, vô cùng am hiểu đạo lý mềm nắn rắn buông, một lát nữa chờ cô gái nhỏ phản ứng lại nhất định sẽ cháy lớn. Vì thế hắn săn sóc vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Tư Vũ: "Trở về đi, tối nay tôi sẽ đến đón em."
......
Tư Vũ giống như một lũ u hồn "bay" trở về hội trường, trong đầu cô loạn cực kì, tất nhiên không nghe thấy câu nói cuối cùng của Lục Ngũ gia. Cô thất thần đến mức lúc quay về chỗ ngồi suýt chút nữa va vào chân Hàn Điềm Điềm ngã cái chổng vó, nhưng dù vậy ánh mắt Tư Vũ vẫn không hề có tiêu cự.
Phim đã đến hồi kết, công chúa Vân Hòa do Tư Vũ thủ vai cũng đã chết, trong phòng có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non, các fan đều đang đắm chìm trong bộ phim, không có một ai để ý đến Tư Vũ.
Hàn Điềm Điềm vốn dĩ đang lau nước mắt, lại bị Tư Vũ va phải chân, ba hồn bảy vía vội vàng đỡ lấy tay cô: "Cậu làm sao thế, có chỗ nào không thoải mái hả?"
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hàn Điềm Điềm có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tư Vũ, lúc này cả người cô đỏ ửng, đôi mắt hạnh lóng lánh hơi nước, giống như bị ai trêu chọc đến phát khóc vậy, Hàn Điềm Điềm hoảng sợ.
Đã xảy ra chuyện gì, không phải Tư Vũ vừa rồi đi ra ngoài cùng Kỷ Lâm ư, hai người quan hệ tốt lắm mà, đừng bảo là cãi nhau chứ, nếu không tại sao cô ấy lại tức giận đến đỏ cả mặt như vậy, hình như còn rơi nước mắt nữa?
Hàn Điềm Điềm lo lắng gọi một tiếng: "Tư Vũ?"
"... Tớ không sao." Tư Vũ phản xạ có điều kiện trả lời, trong mắt dần dần có tiêu cự. Ba loại cảm xúc khiếp sợ, ngượng ngùng cùng hoảng loạn đan xen vào nhau khiến đôi mắt của cô càng trở nên ướt át. Không đến vài giây, Tư Vũ nhịn không được bụm mặt: "Không được, mình không chấp nhận......"
Chắc là Lục Ngũ gia đang đùa cô đúng không? Hay là động tác này ám chỉ điều gì đó hoặc là hắn định tìm cô tính sổ?
Tư Vũ liều mạng tìm cớ. Hàn Điềm Điềm ngồi bên cạnh lại kinh ngạc cực kì, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Cô không chấp nhận chuyện gì? Quan hệ chị em của Tư Vũ và Kỷ Lâm tan vỡ?!
Cũng may Hứa Thanh Uyển là một người không biết điều, cô ta liều mạng vặn vẹo thân thể, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định: "Tư Vũ, cô làm gì vậy, cô mau bảo bạn cô buông tôi ra, chúng ta đang ở buổi xem thử đó, chẳng may bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu..."
Hứa Thanh Uyển hoàn toàn quên mất ngay từ đầu chính cô ta có một bụng ý xấu: theo đuôi Tư Vũ tới đây muốn tìm được nhược điểm của người ta, còn âm thầm cầu nguyện Tư Vũ có bí mật không thể cho ai biết, nếu có chứng cứ cô ta nhất định sẽ khiến Tư Vũ thân bại danh liệt. Bây giờ lại tỏ vẻ đường hoàng vô tội, giống như hành động lén lút vừa rồi là người khác chứ không phải cô ta.
Tư Vũ nghe Hứa Thanh Uyển nói, trong lòng thở phào một hơi, cô làm bộ nhìn về phía Hứa Thanh Uyển, né tránh ngón tay của Lục Ngũ gia, không tiếng động kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lúc này cảm giác áp bách mới giảm đi một chút.
"Anh ấy không phải bạn tôi, tôi không có quyền gì ở đây cả, cô đừng cầu xin tôi." Tư Vũ thấy Hứa Thanh Uyển tha thiết nhìn mình, cô không khỏi nhíu mày. Cô cũng không ngốc, vết xe đổ của Hàn Điềm Điềm còn ngay đó, Hứa Thanh Uyển âm thầm theo dõi bọn họ, cô ta định làm gì không cần nghĩ cũng biết, Tư Vũ không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Hai tay Hứa Thanh Uyển vẫn bị khóa chặt, cả người vừa đau vừa mỏi khiến khuôn mặt cô có chút vặn vẹo, lại nghe thấy Tư Vũ từ chối dứt khoát như vậy, đáy mắt lập tức có một chút oán hận.
Lục Ngũ gia lúc này mới chú ý tới cái người dư thừa kia, hắn không tự giác vuốt ve ngón tay cái, giống như nhớ nhung cảm giác mềm mại vừa rồi, mà bàn tay còn lại lại chậm rãi vân vê Phật châu, một bộ siêu phàm thoát tục.
"Em có quyền." Lục Ngũ gia vừa mở miệng câu đầu tiên đã vả mặt Tư Vũ, nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, hắn cười khẽ, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Hứa Thanh Uyển: "Em muốn xử lý cô ta thế nào?"
Hỏi cô? Tư Vũ cho rằng mình nghe lầm rồi, nhưng quan sát một lúc lại phát hiện vẻ mặt Lục Ngũ gia vô cùng nghiêm túc — hắn thật sự đang hỏi ý kiến của cô.
Từ đầu cho đến bây giờ, Tư Vũ không dám khẳng định mình hiểu biết Lục Ngũ gia bao nhiêu, nhưng có một điều cô cực kì chắc chắn: Người đàn ông này có bệnh khống chế rất mạnh, mọi chuyện phải nghe theo ý hắn thì hắn mới vừa lòng, nhưng chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo vốn có một chút hắn nhất định sẽ không chịu được. Ví dụ như thuốc mà Tư Vũ uống đều do hắn điều chế, hay chính bộ váy trên người Tư Vũ - kiểu dáng nhan sắc đều phải phù hợp với sở thích của hắn, những kẻ khiến hắn khó chịu cũng sẽ trở nên xui xẻo không hay ho.
Thế nên Lục Ngũ gia đột nhiên hỏi ý kiến của cô khiến Tư Vũ không biết phải làm sao: "Tôi, tôi không biết......?"
Bởi vì biểu tình của hắn rất nghiêm túc nên Tư Vũ cũng bất tri bất giác nghiêm túc tự hỏi bản thân. Cô thật sự cảm thấy Hứa Thanh Uyển rất phiền, nhưng tránh xa cô ta một chút là được rồi, những cách khác cô lại chưa từng nghĩ đến.
Nhìn vẻ mặt của Tư Vũ, Lục Ngũ gia có thể đoán được cô gái nhỏ này đang nghĩ gì, trong lòng thở dài một tiếng, thật là nhu nhược.
"Ném ra ngoài." Lục Ngũ gia không chút chần chừ quyết định.
"Đợi đã, Lục tiên sinh, không — Ngũ gia, ngài nghe tôi nói, tôi không phải cố ý!" Hứa Thanh Uyển cảm nhận được hai bả vai bị khóa chặt, đau đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không dám làm bộ làm tịch nữa, cô biết người đàn ông trước mắt này không hề nói đùa, lập tức luống cuống nói: "Tôi, lần sau tôi nhất định sẽ không làm như vậy......"
Giờ phút này, lòng ghen tỵ cũng không còn quan trọng nữa rồi, Hứa Thanh Uyển chỉ biết cô không thể bị kéo ra ngoài, bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, nếu bị chụp được cô nhất định sẽ tiêu đời!
Tư Vũ bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Hàn Điềm Điềm, lập tức nói: "Đợi chút, tôi có việc muốn hỏi cô ấy."
Bảo tiêu thấy cô lên tiếng, hỏi cũng không hỏi, dứt khoát buông lỏng tay, giống một chiếc bóng lui về góc tối.
"Hứa Thanh Uyển, hồi nãy cô định hãm hại Hàn Điềm Điềm đúng không?" Tư Vũ bước lên một bước, cau mày hỏi.
Hứa Thanh Uyển đi giày cao gót, được thả ra suýt chút nữa đứng không vững, vừa rồi cô ra sức giãy giụa khiến đầu tóc rối bời, cả người chật vật không chịu được. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Vũ, trong lòng ghen tỵ cực kì, vốn định châm chọc liên quan gì đến cô, lại đụng phải ánh mắt như đang nhìn người chết của người đàn ông kia, Hứa Thanh Uyển lập tức run rẩy, ma xui quỷ khiến gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, tại sao cô phải thừa nhận chứ?
Nhưng mà ánh mắt của Ngũ gia thật sự quá dọa người, cô có cảm tưởng nếu mình không chịu nói thật... hắn nhất định sẽ giết cô. Trước đây Hứa Thanh Uyển còn có ý định trèo lên người đàn ông này, nhưng hiện tại cô hận không thể né hắn thật xa, cả người không khống chế được run rẩy lẩy bẩy.
Tư Vũ không thèm để ý nội tâm Hứa Thanh Uyển hối hận thế nào, tiếp tục hỏi: "Đồng phạm của cô là ai, có ghi âm lại không?"
Lúc này Hứa Thanh Uyển liên tục lắc đầu.
Thấy cô ta không phối hợp, Tư Vũ đành nhẹ giọng: "Cô nói tên người kia cho tôi, tôi sẽ để cô trở về hội trường, nếu không... những người này muốn cô biến mất là một chuyện vô cùng đơn giản, cô hiểu chứ?"
Tư Vũ cũng không định uy hiếp người khác, nhưng Hứa Thanh Uyển quá đỗi giảo hoạt, chỉ có nhân cơ hội này mới ép được cô ta nói thật.
Hứa Thanh Uyển nghe thế, quả nhiên có chút dao động, nghĩ tới nghĩ lui cũng không dám bướng bỉnh nữa, bắt đắc dĩ đành phải khai ra phóng viên hợp tác với cô.
Có được tư liệu hoàn chỉnh, Tư Vũ định nhờ Lục Tinh Châu đi cảnh cáo một chút, ai ngờ vừa lấy điện thoại ra, Lục Ngũ gia lập tức nhăn mày: "Em còn muốn gọi cho ai?"
Cô gái nhỏ này có chuyện không nhờ hắn giải quyết còn muốn đi nhờ ai hả? Lá gan đúng là càng ngày càng to.
Tư Vũ trả lời đương nhiên: "Lục Tinh Châu chứ ai, hắn không phải là tổng giám đốc Hoàn Nghệ sao, hẳn phải rất quen thuộc với giới truyền thông mới đúng, tôi định hỏi hắn có thể liên hệ người này thu hồi bản thảo hay không..."
Hứa Thanh Uyển đứng ở một bên nghe ngóng, trong lòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Chu Tư Vũ hình như có quan hệ không tồi với tổng giám đốc Hoàn Nghệ, nếu vậy... mình còn có cơ hội đẩy ngã cô ta sao?
Lục Ngũ gia lười hỏi lại, dứt khoát phân phó thủ hạ đi làm việc, nhân tiện cũng cho người đưa Hứa Thanh Uyển trở về hội trường. Lúc này hắn mới bước đến gần Tư Vũ, cười như không cười hỏi: "Em gặp chuyện gì cũng nghĩ tới Lục Tinh Châu trước tiên, nhỉ?"
Một chữ cuối cùng chứa đầy ý cười, nhưng không hiểu sao Tư Vũ lại cảm thấy vô cùng áp bách. Cô liên tục lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có, tôi chỉ cảm thấy đưa hắn xử lý có vẻ dễ dàng hơn......"
Lục Ngũ gia nhìn con thỏ không biết điều này, trong lòng tràn đầy tức giận. Hắn trời nam biển bắc vơ vét các loại thuốc quý hiếm, vất vả nuôi béo cô, khiến cô không còn gầy trơ xương như lần đầu mới gặp, vậy mà cô dám quên sạch, số lần gọi cho Lục Tinh Châu còn nhiều hơn cả hắn — đã thế đa số đều là hắn chủ động gọi tới.
Như vậy không được.
Hắn nuôi béo con thỏ trắng này là để bản thân dùng chứ không hề có ý định bán cho kẻ khác, thế nên hành vi của Tư Vũ khiến Lục ba tuổi vô cùng vô cùng chướng mắt.
Lục Ngũ gia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô quan sát vài giây. Lúc Tư Vũ còn đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì, người đàn ông này đột nhiên cúi đầu, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên mi mắt cô.
Tư Vũ: "!!"
Tư Vũ sợ ngây người.
Hắn muốn làm gì?
Động tác này cũng không được tính là hôn, chỉ chạm vào rồi tách ra, không có chút hành động dư thừa nào. Nhưng nó đủ khiến Tư Vũ chấn động tột cùng, quá đỗi kinh ngạc này khiến cô quên đi chuyện hộc máu, chỉ biết ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, nửa ngày không nói ra được một chữ.
Lục Ngũ gia lại ra vẻ đúng lý hợp tình, không hề cảm thấy động tác thân mật này có gì không đúng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, hắn nhỏ giọng dụ dỗ: "Lần sau có chuyện gì cũng đừng đi tìm người khác, được chứ?"
Đầu óc của Tư Vũ còn chưa kịp trở lại bình thường, cô chỉ biết gật đầu trong chết lặng, cũng không biết bản thân vừa đồng ý điều gì.
"Đừng sợ." Lục Ngũ gia ôn nhu nói: "Tôi không có ý gì cả."
Trêu chọc cô một chút thôi, hắn đã suy nghĩ cho lá gan của con thỏ này rất nhiều rồi, nếu không phải nơi này không đúng, cũng sợ dọa cô chạy, hắn nhất định sẽ càng quá đáng
Lục Ngũ gia ngồi trên địa vị cao nhiều năm, vô cùng am hiểu đạo lý mềm nắn rắn buông, một lát nữa chờ cô gái nhỏ phản ứng lại nhất định sẽ cháy lớn. Vì thế hắn săn sóc vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Tư Vũ: "Trở về đi, tối nay tôi sẽ đến đón em."
......
Tư Vũ giống như một lũ u hồn "bay" trở về hội trường, trong đầu cô loạn cực kì, tất nhiên không nghe thấy câu nói cuối cùng của Lục Ngũ gia. Cô thất thần đến mức lúc quay về chỗ ngồi suýt chút nữa va vào chân Hàn Điềm Điềm ngã cái chổng vó, nhưng dù vậy ánh mắt Tư Vũ vẫn không hề có tiêu cự.
Phim đã đến hồi kết, công chúa Vân Hòa do Tư Vũ thủ vai cũng đã chết, trong phòng có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non, các fan đều đang đắm chìm trong bộ phim, không có một ai để ý đến Tư Vũ.
Hàn Điềm Điềm vốn dĩ đang lau nước mắt, lại bị Tư Vũ va phải chân, ba hồn bảy vía vội vàng đỡ lấy tay cô: "Cậu làm sao thế, có chỗ nào không thoải mái hả?"
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hàn Điềm Điềm có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tư Vũ, lúc này cả người cô đỏ ửng, đôi mắt hạnh lóng lánh hơi nước, giống như bị ai trêu chọc đến phát khóc vậy, Hàn Điềm Điềm hoảng sợ.
Đã xảy ra chuyện gì, không phải Tư Vũ vừa rồi đi ra ngoài cùng Kỷ Lâm ư, hai người quan hệ tốt lắm mà, đừng bảo là cãi nhau chứ, nếu không tại sao cô ấy lại tức giận đến đỏ cả mặt như vậy, hình như còn rơi nước mắt nữa?
Hàn Điềm Điềm lo lắng gọi một tiếng: "Tư Vũ?"
"... Tớ không sao." Tư Vũ phản xạ có điều kiện trả lời, trong mắt dần dần có tiêu cự. Ba loại cảm xúc khiếp sợ, ngượng ngùng cùng hoảng loạn đan xen vào nhau khiến đôi mắt của cô càng trở nên ướt át. Không đến vài giây, Tư Vũ nhịn không được bụm mặt: "Không được, mình không chấp nhận......"
Chắc là Lục Ngũ gia đang đùa cô đúng không? Hay là động tác này ám chỉ điều gì đó hoặc là hắn định tìm cô tính sổ?
Tư Vũ liều mạng tìm cớ. Hàn Điềm Điềm ngồi bên cạnh lại kinh ngạc cực kì, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Cô không chấp nhận chuyện gì? Quan hệ chị em của Tư Vũ và Kỷ Lâm tan vỡ?!
Tác giả :
Chấp Đăng Dạ Hành