Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ
Chương 25 25 Khê Khê Muốn Mời Khách
Mặc dù Tu Đình Vân xuất thân là tháo hán*, trong quân doanh ba trăm sáu mươi lăm ngày đều mặc trang phục do quân đội phát, nhưng hiện giờ hắn không còn là người đàn ông độc thân nữa, giống như giống đực theo đuổi phối ngẫu trong thế giới động vật, hắn để ý đến vẻ bề ngoài, lôi thôi cũng không phải là một thói quen tốt!
*Tháo hán: dùng để chỉ người đàn ông cao to, thô kệch.
Căn cứ theo sự dạy dỗ của 187, bản thân không am hiểu, có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ internet, hắn click mở trang Beauty Channel của Mộng võng.
“Alpha nên mặc gì khi hẹn hò?" Tu Đình Vân tìm kiếm.
Mộng võng lập tức nhảy ra một đống phim nhựa hoa thắm liễu xanh, Tu Đình Vân tìm được một cái có nhiều người xem nhất, nhân vật chính của phim cũng là một Alpha, khác hẳn Alpha ở khu quân sự, blogger này rõ ràng là loại Alpha đến từ học viện hí kịch Bắc Sơn, từ sợi tóc đến đầu ngón chân, đều để lộ ra cảm giác tinh xảo.
Tu Đình Vân lựa chọn, phối hợp theo sắc thái của người khác, ra một thân trắng đen xám, khác với tây trang và chế phục ngay ngắn, áo thun cùng quần thể thao nháy mắt tạo cảm giác trở về tuổi mười tám.
187 phun tào: thân thể hiện tại của ngươi chính là mười chín tuổi.
“Đẹp không?" Tu Đình Vân sửa sang lại cổ tay áo hỏi.
“Nice! Very good." 187 đã xem chương trình phát sóng trên địa cầu của hắn.
“Tốt là được." Đối với quan niệm thẩm mỹ của Tu Đình Vân vẫn chỉ dựa trên một tiêu chuẩn duy nhất đó là về độ nam tính, chính mình cảm thấy đẹp, có khả năng sẽ không thích hợp với Omega?
Tuy rằng 187 không đáng tin cậy, nhưng ít ra nó vẫn ở trên mạng lướt sóng.
Sau khi xác định tốt dáng vẻ dung nhan, Tu Đình Vân liền hẹn xe chuẩn bị ra cửa.
Vừa mới xuống xe, hắn liền nghe thấy giọng nói dễ nghe quen thuộc chạy về phía hắn: “Tu Đình Vân!"
Hắn đi về phía trước vài bước, tiếp được Khê Khê đang chạy chậm lại đây, phía sau là một chiếc xe màu bạc tinh tế của tư gia, phỏng chừng là người hầu trong nhà Khê Khê đưa tới.
“Chúng ta đến thật đúng lúc." Tu Đình Vân cúi đầu cười.
Khê Khê dừng lại, cười nói: “Đúng vậy."
Cậu lùi về sau một bước, quan sát kỹ lưỡng Tu Đình Vân: “Phong cách ăn mặc hôm nay không giống với trước đây.
Là ai chỉ điểm cho anh?"
“Mộng võng." Tu Đình Vân hơi khẩn trương, “Rất kỳ quái sao?"
Khê Khê đi đến bên tay phải hắn, nghe được đáp án của Tu Đình Vân ha ha cười ra tiếng: “Anh đã đi xem video blogger tạo hình!"
Hắn chỉ có thể thành thật gật đầu: “Học hỏi là vô tận."
Khê Khê mím môi cố nhịn cười: “Đẹp, một thân này mới chân chính cảm giác được chúng ta là bạn cùng lứa tuổi, bất quá, anh mặc chế phục của trường quân đội cũng rất đẹp! Thoạt nhìn rất đáng tin cậy."
Tu Đình Vân quay đầu, mang theo kinh ngạc: “Thật vậy chăng?"
Trên khuôn mặt trắng nõn của Khê Khê hơi hơi phiếm hồng: “Ân.
A, Quốc Tân Quán chính là ở phía trước!" Cậu hơi mang nôn nóng mà nói sang chuyện khác.
Cậu sợ đề tài khống chế không được, tiếp theo trực tiếp đi thẳng đến tâm tình.
Tu Đình Vân cũng không truy cứu đến cuối cùng, đi theo phương hướng Khê Khê chỉ điểm, nhìn qua.
Một tòa nhà lớn rất khí phái, không chỗ nào không để lộ ra ta đây rất có tiền rất có danh giá.
Nếu không có Khê Khê, có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ đến nơi này ăn cơm.
Ân, cảm giác được hương vị của phượng hoàng nam.
Bất quá, so sánh cùng với sự tự ti của nguyên chủ, hắn tỏ vẻ thản nhiên, hắn rất vui sướng khi được Khê Khê nhận thầu ao cá!
Ở địa phương cao cấp người phục vụ đều không phải là người máy, toàn bộ là người thật, cái này đại khái chính là sự độc đáo của thế giới công nghệ cao.
“Làm sao vậy?" Khê Khê nhìn hắn thả chậm bước chân, nghi hoặc mà muốn quay đầu lại với hắn.
Tu Đình Vân duỗi tay ngăn đầu nhỏ của Khê Khê, không cho cậu nhìn qua: “Không có việc gì, đi nhà ăn trước đi, không phải nói cá biển kia mỗi ngày số lượng có hạng, đến chậm liền không còn sao?"
“Vâng! Có cá đổng cờ cắt lát, ăn đặc biệt ngon!" Khê Khê quả nhiên bị món ăn thu hút, lập tức lôi kéo Tu Đình Vân đi đến hướng đường lớn.
Nhà ăn được xây dựng trên tầng cao, có thể quan sát về phía đường chân trời của Tinh Thành.
Bọn họ chọn một vị trí dựa vào góc tường có rèm, dựa theo quy củ, Khê Khê chỉ món, Tu Đình Vân phụ trách gật đầu.
“Thật may mắn, chúng ta tới kịp lúc, một phần cá đổng cờ cắt lát cuối cùng bị em cướp được!" Khê Khê đắc ý mà ngẩng đầu, hai tròng mắt trong suốt phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của Tu Đình Vân.
Thời điểm đang đợi đồ ăn, có một đám người tiến vào nhà ăn an tĩnh.
Tu Đình Vân nhìn qua, một đám cả trai lẫn gái kề vai sát cánh, hắn nhíu mày.
Khê Khê cũng chú ý tới, nhỏ giọng mà nói: “Cư nhiên còn gặp người đáng ghét."
“Em nhận thức?"
“Khang Tư Thuận, em ghét nhất chính là hắn, em cảm thấy ánh mắt của hắn ta rất âm u, mỗi lần gặp được hắn đều phải đi đường vòng……" Khê Khê tựa hồ là thật sự chán ghét người này, bắt đầu đếm kỹ khuyết điểm của hắn ta, “Người này vẫn luôn có tiếng là củ cải đại hoa tâm, nghe nói đánh dấu một vài Omega, Beta, Alpha cũng không buông tha……"
Tu Đình Vân lẩm bẩm ba chữ Khang Tư Thuận, rất quen thuộc, hẳn là nhân vật trong tiểu thuyết.
Trương Bồi, Khang Tư Thuận! Hắn xâu chuỗi nó lại, thầm nghĩ, Tu Đình Vân lập tức xuyên thấu xuống dưới lầu thông qua bức tường rèm trong suốt quan sát, người đàn ông canh giữ cửa tiệm vẫn còn ở đây sao?
Đáng tiếc, tầng lầu quá cao, góc độ cũng không phù hợp, nhìn không rõ người nọ.
Tu Đình Vân chỉ có thể buông xuống trước, chờ sau này lại đi tìm người đó.
Tiểu O còn đang phun tào Khang Tư Thuận, “Còn có, lúc trước truyền thông còn chiếu đoạn video hắn ta đánh người, đáng tiếc rất nhanh đã bị xóa."
Tu Đình Vân theo thói quen cho cậu một chén nước, để cậu nhuận nhuận cổ họng.
Đột nhiên, nhà ăn lại bộc phát ra tiếng ồn ào.
“Chúng tôi đến nơi này, chính là vì cá đổng cờ, nếu hôm nay không ăn được, anh liền cút khỏi đây!" Một giọng nam kiêu ngạo vang lên.
Nhân viên phục vụ bị khó xử liên tục nói xin lỗi, đám người kia không thuận theo không buông tha.
Khê Khê nghe thấy trực tiếp xiết chặt nắm tay nhỏ: “Những người này thật sự quá đáng ghét!"
Tu Đình Vân nhẹ nhàng phủ lên tay Khê Khê, nhướng mày hỏi: “Cho em một cơ hội giáo huấn bọn họ, có muốn làm hay không?"
Vẻ mặt Khê Khê mang theo dấu chấm hỏi.
“Người phục vụ hẳn là sẽ đến tìm chúng ta để châm chước, dù sao thì chúng ta thoạt nhìn tương đối thiện lương." Tu Đình Vân vừa dứt lời, người phục vụ quả nhiên đến.
Bọn họ đầu tiên là nói một đống lời xin lỗi, dò hỏi có thể chia đều phân nửa ra hay không.
Khê Khê cầu cứu mà nhìn về phía Tu Đình Vân, cậu không hiểu cái kịch bản giáo huấn này nên đi như thế nào?
Tu Đình Vân buông tay Khê Khê ra, quay về phía người phục vụ mỉm cười, cao giọng nói từng câu từng chữ: “Tôi kiến nghị các người có thể đề cao cửa ra vào an toàn cho khách hàng, đừng để a miêu a cẩu đều có thể vào, ảnh hưởng những khách hàng khác?"
Người phục vụ sợ tới mức im miệng, không dám nói tiếp.
Bởi vì khách nhân không nhiều lắm, nhà ăn tương đối an tĩnh, cho nên câu nói của Tu Đình Vân không kém đã truyền vào tai người bàn bên kia.
Tức khắc, bàn bên kia có người nổi trận lôi đình, kéo ghế dựa ra liền chạy đến chỗ bọn họ.
“Mày đang nói cái gì?" Một tên Alpha mang theo tin tức tố phẫn nộ đánh tới.
Tu Đình Vân đứng dậy, che ở phía trước Khê Khê: “Lễ nghi khi dùng cơm, lớn như vậy rồi, còn chưa học được, kiến nghị nên trở về nhà trẻ!"
Xác nhận Alpha trước mắt không phải người của thế gia, nam nhân trước mắt càng thêm kiêu ngạo: “Nhóc con, dám làm ra vẻ dũng cảm ở trước mặt lão tử, cẩn thận cái mạng nhỏ!" Hắn ta đè nặng âm thanh, thủ thế mà khiêu khích.
Tu Đình Vân hơi hơi nhíu chặt đồng tử, “Lần trước cũng có một người nói như vậy ở trước mặt tôi, cậu có biết hắn ta là ai không?" Vừa rồi hắn nghe được người của bàn kia cũng có người trêu ghẹo tên mãng hán này, kêu một cái tên khiến hắn ta quen thuộc.
“Ai?" Nam nhân tử theo bản năng hỏi.
“Tôn Hoài Sơn!" Tu Đình Vân hơi hơi mỉm cười.
Trước mắt, nam nhân tên Tôn Hoài Tề bị gọi không khống chế được mà mở to mắt, hắn ta cũng là người của Tôn gia, không giống với Tôn Hoài Sơn bị chịu loại đãi ngộ cao cấp, hắn ta bẩm sinh đã có tư chất bình thường, lăn lộn ở một trường học cấp hai, đáng tiếc không chịu nỗ lực học tập, bị đuổi học rồi.
Bất quá, nhà bọn họ chỉ là một chi bên cạnh Tôn gia, dựa vào gia chủ để tranh đua liền tốt! Lần này, hắn ta nghe nói Tôn Hoài Sơn bị một tên năm nhất của khu bình dân rác rưởi đánh thắng, tức giận về đến nhà đánh vỡ một hồi, mẹ nó còn bảo hắn ta gần nhất không cần đi phủng Tôn Hoài Sơn, miễn cho bị đánh.
Chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Tôn Hoài Tề có chút do dự, hắn ta đã quen bắt nạt kẻ yếu.
Lúc này, Khang Tư Thuận lại đây.
Không giống với Tôn Hoài Tề lỗ mãng, hắn ta có vẻ lịch sự ôn hòa, đáng tiếc một đôi mắt nham hiểm hung ác như thế nào cũng không tính là hữu hảo: “Một đĩa cá đổng cờ, tôi nguyện ý ra giá gấp mười lần, vị huynh đệ này nhường cho tôi đi!"
Vài người của bàn kia đều vây lại đây, một bộ dáng như muốn đánh nhau.
Tu Đình Vân lắc đầu: “Việc này không được, bạn tốt của tôi tới đây là muốn cá, nếu các người thật sự muốn ăn, lần tới đến nhân lúc còn sớm!"
Khê Khê lộ ra một cái đầu từ phía sau Tu Đình Vân, kiêu ngạo ương ngạnh: “Các người dây dưa không xong, đừng ngăn cản cá của tôi, trước bưng lên cho tôi đi!"
Người phục vụ cúi đầu trên đồ ăn, đem cá phi lê ướp lạnh đặt ở trước mặt Omega, sau đó nhanh chóng chạy thoát khỏi một mảnh chiến trường này.
Sau khi nhìn thấy Khê Khê, có mấy người rõ ràng đã nhận ra, buông xuống ý niệm không nghĩ tiếp tục tranh chấp.
Nhưng thật ra ánh mắt Khang Tư Thuận đột nhiên lại sáng lên: “Quan Khê em cũng ở đây, không nghĩ tới chúng ta đến đây đều là vì cá đổng cờ."
Tu Đình Vân ngăn cản tầm mắt hắn ta, bắt gặp ánh mắt quá mức nhiệt tình của Khang Tư Thuận.
Tựa hồ ý thức được đến cái gì, Khang Tư Thuận thu liễm biểu tình: “Cậu là?"
“Tu Đình Vân, anh ăn một miếng thử xem, chờ băng tan sẽ không ngon nữa!" Omega tình cờ chen vào nói, kẹp một khối phiến cá mỏng, ý bảo Tu Đình Vân mở miệng.
Tu Đình Vân rất phối hợp, khom lưng ăn xong phiến cá trên đũa của Khê Khê, sau đó hơi hơi chăm chú nhìn sườn mặt Khang Tư Thuận, gằn từng chữ một: “Ăn rất ngon!"
Khang Tư Thuận vẫn duy trì một bộ gương mặt tươi cười như cũ, “Nếu đã ăn, vậy không quấy rầy."
Hắn ta xoay người, một tên Beta bên cạnh lẩm bẩm một tiếng: “Hôm nay không ăn được cá đổng cờ sao?"
Ai cũng chưa dự đoán được, Khang Tư Thuận đột nhiên quay đầu hung hăng tát anh ta một cái, dưới toàn lực của Alpha, Beta trực tiếp ngã trên mặt đất, khuôn mặt sưng lên một mảng lớn.
Người trong nhà ăn khiếp sợ, ánh mắt sôi nổi kinh ngạc.
Khang Tư Thuận thu tay trở về: “Không ăn, đi thôi." Một hàng vài người cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả người bị đánh cũng lặng lẽ bò dậy, nơm nớp lo sợ đi theo phía sau, rời khỏi Quốc Tân Quán.
Sau khi xác định bọn họ đã rời đi, Khê Khê mới căm giận mà dùng ống hút chọc dưới đáy ly trái cây: “Thật đen đủi!"
Tu Đình Vân ngồi xuống, trịnh trọng mà nhìn về phía Khê Khê: “Về sau, gặp phải Khang Tư Thuận đều phải tránh đi, không cần dùng thân phận của ba ba và anh trai em đi khiêu khích hắn ta, biết không?"
Khê Khê bất mãn lẩm bẩm nói: “Em cũng không ngốc, muốn đánh hắn ta, khẳng định phải gọi ca ca tới! Hơn nữa, lúc trước em vẫn luôn tránh mặt hắn ta, là hắn ta lúc nào cũng chen vào!"
Khê Khê cảm thấy vô tội!.