Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài
Chương 8: Cô Sẽ Không Thế Nguyên Chủ Đi Đóng Phim Cấp Ba Đâu
Nói xong cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Lưu Duệ quay đầu lại liếc liếc văn phòng tổng tài, rồi chạy nhanh đuổi theo sau Sở Triều Dương, tức hộc máu mà kêu to: " Tôi chờ ngày cô quỳ xuống cầu xin tôi. “
Quỳ?
Sở Triều Dương cô thà chết còn hơn là phải quỳ xuống cầu xin người khác!
Nhìn qua sẽ tưởng tính tình cô mềm mại, nhưng thực chất cô lại là kiểu ngoài mềm trong cứng, thích ăn mềm không ăn cứng điển hình, người khác càng muốn chèn ép cô thì cô lại càng phản kháng, cũng không sợ bị bẻ gãy.
Chính vì cô không khéo léo đưa đẩy nên căn bản không thích hợp với giới giải trí, cô không thể chịu được việc mình bị ủy khuất, cũng không thể kiềm nén được cơn giận, vậy nên mặc dù đã lăn lộn ở giới giải trí gần chục năm, cô vẫn chỉ là một nghệ sĩ tuyến ba, lúc nổi lúc không, cho dù đã từng nổi một đoạn thời gian nhưng cũng rất mau bị quên lãng.
Cô vẫn phải diễn vai nữ phụ, lại còn phải tham gia nhiều game show thì mới có thể được người ta chú ý.
Mặc dù cô có kiên cường như thế nào đi chăng nữa, thì lúc đi xuống dưới công ty, bị antifan vây quanh ném phân tới tấp vào người cô vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc người ta ném phân về phía cô, cô còn không biết là cái gì, chỉ theo phản xạ xoay người gắt gao ôm Tiểu Trừng Quang vào sâu trong lồng ngực, mùi phân tanh hôi đầy người, cô khó có thể chịu đựng được từng đợt từng đợt mùi hôi xộc vào xoang mũi.
Trong một khắc, cô bỗng dưng ngưng trệ suy nghĩ, mang bộ dạng mờ mịt" tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì"
Ngay sau đó là cảm xúc ủy khuất, phẫn nộ rồi sợ hãi lần lượt ập đến.
Có vô số phóng viên chen tới chụp ảnh, vô số cái mic chĩa vào khuôn mặt cô, theo sau đó là vô số tiếng chửi rủa, nhục mạ cùng với nhiều cánh tay vươn đến muốn đánh, muốn túm lấy cô.
Một khắc đó, cô theo bản năng lui về phía sau, che chở đứa nhỏ đang nằm trong lồng ngực, bản năng cũng mách bảo cô nên chạy nhanh về phía trước, không thể để bọn họ đẩy đến, bằng không đứa nhỏ trong lồng ngực cũng sẽ bị bọn họ dẫm vào.
Cô chưa bao giờ chật vật đến vậy, chật vật như đang ở trong địa ngục.
Nhìn cục diện rối rắm ở dưới lầu, Lưu Duệ rít một điếu thuốc thật sâu, hỏi người bên cạnh: “Là cô làm? “
Đáp lại chính là một mỹ nữ trẻ tuổi, cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt lưu chuyển, khẽ cười nói: " Nếu không làm như vậy, làm sao có thể khiến tổng tài hoàn toàn chán ghét cô ta. “
Khuôn mặt của Sở Y Huyên quả thật có sức sát thương rất lớn, cho dù cô không muốn thừa nhận nhưng cũng khó tránh khỏi ghi hận chủ nhân của gương mặt kia.
Hiện tại cô ta đang bị dính phân đầy người, việc này rất nhanh sẽ bị lan truyền khắp các mạng xã hội, cô cũng không tin sau khi tổng tài nhìn thấy ảnh chụp còn có thể si mê gương mặt kia của cô ta.
Về sau, chỉ cần mọi người nhìn thấy khuôn mặt kia, liền sẽ nghĩ đến bộ dáng người dính đầy phân của cô ta ngày hôm nay, nghĩ như vậy, cô liền vui sướиɠ mà nở nụ cười.
Trong lòng Lưu Duệ cũng hiểu rõ mà không nói ra, nở nụ cười, ngón tay kẹp đầu thuốc lá, lại nói với cô: “Em nha " Tiếp theo cũng vui sướиɠ nở nụ cười: " Làm tốt lắm."
" Tổng tài không tự mình chèn ép cô ta thì cũng sẽ có người thay hắn làm việc đó" * Hắn dùng cặp mắt âm ngoan nhìn thoáng qua sự việc ở dưới lầu, chậm rãi phun ra một câu “Cho cô biết xấu hổ “. Hắn búng búng khói bụi, ánh mắt không tiêu cự nhìn qua phía cửa sổ kính, nói " Tôi đã cùng chương trình [ Siêu cấp Tân tiếng ca ]** nói chuyện, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ là quán quân của [ Siêu cấp Tân tiếng ca] mùa này."
Nữ nhân nghe vậy nhẹ nhàng cười ngọt ngào " Cảm ơn Lưu ca “
* Câu này tui cũng không chắc dịch như vậy, nguyên bản là “Tổng tài ngạnh không đứng dậy, luôn có người có thể ngạnh lên."
** Siêu Tiếng ca mới:))
[ Siêu cấp Tân tiếng ca ] là chương trình do truyền hình Quả Táo tổ chức mùa đầu tiên vào năm ngoái, được truyền thông Tinh Không tài trợ, chuyên nhằm vào việc tuyển chọn nữ ca sĩ mới. Do truyền hình Quả Táo muốn tuyển ra nhân tài có giọng hát hay và tài năng nhạc cụ tốt nên chỉ cần là con gái có niềm đam mê ca hát, không phân biệt bằng cấp, độ tuổi (dưới mười sáu tuổi cần có bố mẹ đi cùng), ngoại hình, khu vực đều có thể đến thành phố tham gia đăng kí báo danh miễn phí.
Năm nay, truyền thông Tinh Không tài trợ đài truyền hình Quả Táo tổ chức cuộc thi ca hát này cũng là vì truyền thông Tinh Không muốn nâng đỡ người của công ty mình đạt được vị trí tốt nhất.
Vốn dĩ truyền thông Tinh Không toàn lực nâng đỡ Sở Y Huyên, còn cố ý chế tác sẵn mấy bài hát, chuẩn bị phương pháp tuyên truyền đâu ra đấy để cô có thể ra album, hiện tại cái album này chỉ đành để cho người khác hát, đáng tiếc những người khác đều không có danh tiếng như Sở Y Huyên. Mà [ Siêu cấp Tân tiếng ca ] lại là một chương trình tốt để nâng cao danh tiếng, có thể trước tiên tạo ra danh tiếng nhờ [ Siêu cấp Tân tiếng ca ], ngay sau đó lập tức ra album, bán đĩa nhạc là tốt nhất.
Cô gái cùng Lưu Duệ nói chuyện chính là người mới mà truyền thông Tinh Không định nâng đỡ tiếp theo.
***
Sở Triều Dương hoàn toàn không biết mình đã trở ra bằng cách nào, cô chỉ biết gắt gao ôm chặt Tiểu Trừng Quang, không ngừng vỗ nhè nhẹ cậu, trong miệng vô thức nỉ non: " Đừng sợ, đừng sợ, ngoan ngoan, mami sẽ mang con về nhà, không sợ a." Nước phân hỗn hợp dơ bẩn, nhão nhạo, dính dính trêи da đầu cô, theo sợi tóc chảy xuống trong cổ và quần áo, hôi thối tanh tưởi vô cùng.
Tầm mắt bỗng dưng mơ hồ, nước mắt bất tri bất giác không biết từ lúc nào đã trào ra, một cỗ cảm xúc khó có thể miêu tả, ủy khuất và phẫn nộ từ từ dâng lên, bao phủ cô.
Cô đã sống đến ba mươi tuổi, nhưng chưa từng gặp qua một sự kiện nào ác liệt đến thế, chẳng sợ ở trong giới giải trí nâng cao đạp thấp, âm mưu tính kế, lục đục với nhau, bị làm khó dễ,… Cô cũng chưa bao giờ bị vũ nhục giống như hôm nay.
Đúng vậy, vũ nhục.
Cô vẫn luôn cảm thấy chính mình rất may mắn. Tuy từ khi sinh ra đã bị ném vào cô nhi viện, nhưng viện trưởng rất từ ái dì ấy không thể chiếu cố được hết tất cả, nhưng cũng chưa từng ngược đãi bọn cô, còn có thể cho bọn cô ăn no mặc ấm.
Cô không phải là loại lớn lên đặc biệt thông minh, tính tình lại còn ương ngạnh, nhan sắc không đặc biệt xuất chúng nhưng cũng được coi là một mỹ nữ, tuy rằng không khéo léo đưa đẩy nhưng trời cao lại ban tặng cho cô một thiên phú khác, đó là trời sinh đã có giọng hát hay phảng phất như được tạo ra quá mức hoàn hảo, cô được làm công việc mình yêu thích, được hát bài hát của chính cô, kiếm được không nhiều nhưng cũng không ít tiền, lắm lúc còn có thể trở về cô nhi viện chăm sóc các đệ đệ muội muội, sống một cuộc sống an bình, yên ổn.
Thân thể cô vẫn luôn run run, thời điểm cô đem Tiểu Trừng Quang đặt lên trêи ghế dành cho trẻ em ở trong xe ô tô, Tiểu Trừng Quang còn nắm chặt quần áo của cô, không muốn buông tay.
Cô đành phải nhẹ giọng nói với cậu: “Bảo bối, ngoan ngoãn ngồi đây rồi mami đưa con về nhà được không? “
Cô không phát hiện rằng lúc cô nói những lời này cả người cô đã run rẩy, cố nén nghẹn ngào.
Tiểu Trừng Quang trầm mặc nhìn cô, tay nhỏ hơi hơi chạm vào mặt cô, đôi tay đó còn ươn ướt.
Chính vì thế, cô mới biết được mình đã khóc.
Thời điểm lái xe, rất nhiều lần cô thiếu chút nữa phải phanh gấp lại. Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm đó chính là mang Tiểu Trừng Quang đi tắm, lúc đó cô mới biết gương mặt xa lạ, bầm dập trong gương kia là gương mặt của chính mình.
Lúc này đây, cô mới có thể xác nhận được chắc chắn rằng đây không phải là mơ, giấc mơ sẽ không thể nào chân thật đến thế.
Có thể là cô đã thực sự xuyên sách, đến nỗi Sở Y Huyên chân chính đã chạy đi đâu cô cũng không biết, có thể là ở thân thể cũ của cô, cũng có thể đã biến mất.
Cô không biết.
Nhưng cô hy vọng nguyên chủ sẽ ở thân thể cũ của cô, ít nhất còn có một phương thức tồn tại khác, hảo hảo sống.
Cô đem quần áo Tiểu Trừng Quang cùng quần áo của chính mình cởi sạch, sau đó dội dưới vòi hoa sen, đổ dầu gội ra lòng bàn tay, gội đi gội lại, trêи người cũng tắm lại một lần.
Cô đem Tiểu Trừng Quang và mình tắm rửa sạch sẽ, thẳng cho đến khi trêи người không còn cảm giác ghê tởm nhớp nháp mới thôi. Từ trong phòng tắm bước ra, nhìn tới một đầu rong biển đen nhánh nồng đậm trong gương, cô có cảm giác như chỉ còn cách cắt phăng mái tóc này đi thì mới có thể quên được cái đầu đầy phân trước đó.
Nhưng hiện tại cô còn không dám ra cửa, cô không biết bên ngoài có bao nhiêu paparazzi và antifan khác muốn làm gì mình nữa.
Tắm rửa xong, rốt cuộc cô cũng tìm được ở trong két sắt hai tờ giấy bất động sản cùng với một ít châu báu trang sức.
Mật mã két sắt được ghi ở phần ghi chú trong điện thoại, tất cả các loại mật mã khác của nguyên chủ cũng được ghi trong đó. Chắc là nguyên chủ sợ rằng mình sẽ quên.
Một tờ bất động sản là một căn biệt thự, còn một tờ khác là một căn hộ trong nội thành gồm có ba phòng, hai sảnh, tên chủ hộ đều là tên thật của nguyên chủ, Sở Triều Dương.
Biệt thự chính là nơi cô đang ở bây giờ, được Đỗ Cảnh Khôn mua cho, còn căn hộ kia là tự mình nguyên chủ tích góp tiền mua được. Ngoài ra, đại đa số trang sức của cô đều là được Đỗ Cảnh Khôn tặng, cũng có một số ít là do các thương hiệu khác tài trợ.
Hai mươi tuổi nguyên chủ đã đi theo Đỗ Cảnh Khôn, cô cũng đã chạm đến đỉnh cao giới giải trí trong khoảng hai năm, đáng tiếc toàn bộ số tiền cô ấy kiếm được đều dùng để mua quần áo, trang sức, cứ như thế trôi qua hai năm đó, cô ấy cũng chỉ tích được có mấy trăm vạn tiền mặt.
Ở trong ngăn giữa của két sắt cô còn tìm thấy một quyển sổ hộ khẩu, trêи sổ còn không có tên của Tiểu Trừng Quang, chỉ có giấy khai sinh của cậu, tính ra, đây cũng chỉ là một đứa bé một tuổi hơn, chính xác thì hai tháng nữa cậu mới tròn hai tuổi.
Trong bộ truyện kia, nhắc đến tướng mạo của nam chủ, cũng nhắc đến việc nam chủ đã được truyền thông nhiều lần ngỏ ý muốn mời xuất đạo, hắn có mỹ mạo kinh vi thiên nhân* phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.
* Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Mỹ mạo của nam chủ con mẹ nó hoàn toàn đều là di truyền.
Một thế hệ diễm tinh.
Sau khi suy đi tính lại, Sở Triều Dương cảm thấy vẫn nên bán căn biệt thự này đi.
Sau khi cô suy nghĩ định giá bán biệt thự xong thì cô lập tức liên hệ với bên môi giới, cô còn bán luôn cả chiếc xe thể thao màu đỏ của nguyên chủ, đồng thời, cô cũng ủy thác với công ty bán đấu giá, đem mọi trang sức châu báu trước kia đều đem đi bán đấu giá hết.
Chỉ để lại cho nguyên chủ một căn hộ ba phòng hai sảnh ở nội thành kia.
Không phải cô không muốn bán, mà là không thể bán.
Tiểu Trừng Quang đã gần hai tuổi, nhưng nguyên chủ vẫn không nhập tên Sở Trừng Quang vào trong sổ hộ khẩu, tại sao ư?, chắc hẳn là muốn trực tiếp đem cậu nhập khẩu ở Đỗ gia?
Cô vừa tra xét một chút, ở quốc gia này, chỉ có tài khoản đủ lớn hoặc là có một căn hộ riêng đã trả hết tiền vay thì mới có thể nhập tên đứa bé vào trong sổ hộ khẩu. Căn hộ này vừa vặn là do nguyên chủ một lần trả hết, tiểu khu này lại có tính an toàn cao, bảo an nghiêm khắc, rất thích hợp với điều kiện trước mắt của cô, nên cô định sẽ mang theo thằng bé cư trú tại đây.
Với tình trạng hiện tại, dù cho nguyên chủ có nhìn thấy biệt thự, xe hơi, giày dép, trang sức.. bị rao bán với biểu tình gì thì cô cũng không quản được.
Chẳng lẽ lại đem thân thể nguyên chủ đi đóng phim cấp ba? Cô mới không làm vậy đâu.
Lưu Duệ quay đầu lại liếc liếc văn phòng tổng tài, rồi chạy nhanh đuổi theo sau Sở Triều Dương, tức hộc máu mà kêu to: " Tôi chờ ngày cô quỳ xuống cầu xin tôi. “
Quỳ?
Sở Triều Dương cô thà chết còn hơn là phải quỳ xuống cầu xin người khác!
Nhìn qua sẽ tưởng tính tình cô mềm mại, nhưng thực chất cô lại là kiểu ngoài mềm trong cứng, thích ăn mềm không ăn cứng điển hình, người khác càng muốn chèn ép cô thì cô lại càng phản kháng, cũng không sợ bị bẻ gãy.
Chính vì cô không khéo léo đưa đẩy nên căn bản không thích hợp với giới giải trí, cô không thể chịu được việc mình bị ủy khuất, cũng không thể kiềm nén được cơn giận, vậy nên mặc dù đã lăn lộn ở giới giải trí gần chục năm, cô vẫn chỉ là một nghệ sĩ tuyến ba, lúc nổi lúc không, cho dù đã từng nổi một đoạn thời gian nhưng cũng rất mau bị quên lãng.
Cô vẫn phải diễn vai nữ phụ, lại còn phải tham gia nhiều game show thì mới có thể được người ta chú ý.
Mặc dù cô có kiên cường như thế nào đi chăng nữa, thì lúc đi xuống dưới công ty, bị antifan vây quanh ném phân tới tấp vào người cô vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc người ta ném phân về phía cô, cô còn không biết là cái gì, chỉ theo phản xạ xoay người gắt gao ôm Tiểu Trừng Quang vào sâu trong lồng ngực, mùi phân tanh hôi đầy người, cô khó có thể chịu đựng được từng đợt từng đợt mùi hôi xộc vào xoang mũi.
Trong một khắc, cô bỗng dưng ngưng trệ suy nghĩ, mang bộ dạng mờ mịt" tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì"
Ngay sau đó là cảm xúc ủy khuất, phẫn nộ rồi sợ hãi lần lượt ập đến.
Có vô số phóng viên chen tới chụp ảnh, vô số cái mic chĩa vào khuôn mặt cô, theo sau đó là vô số tiếng chửi rủa, nhục mạ cùng với nhiều cánh tay vươn đến muốn đánh, muốn túm lấy cô.
Một khắc đó, cô theo bản năng lui về phía sau, che chở đứa nhỏ đang nằm trong lồng ngực, bản năng cũng mách bảo cô nên chạy nhanh về phía trước, không thể để bọn họ đẩy đến, bằng không đứa nhỏ trong lồng ngực cũng sẽ bị bọn họ dẫm vào.
Cô chưa bao giờ chật vật đến vậy, chật vật như đang ở trong địa ngục.
Nhìn cục diện rối rắm ở dưới lầu, Lưu Duệ rít một điếu thuốc thật sâu, hỏi người bên cạnh: “Là cô làm? “
Đáp lại chính là một mỹ nữ trẻ tuổi, cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt lưu chuyển, khẽ cười nói: " Nếu không làm như vậy, làm sao có thể khiến tổng tài hoàn toàn chán ghét cô ta. “
Khuôn mặt của Sở Y Huyên quả thật có sức sát thương rất lớn, cho dù cô không muốn thừa nhận nhưng cũng khó tránh khỏi ghi hận chủ nhân của gương mặt kia.
Hiện tại cô ta đang bị dính phân đầy người, việc này rất nhanh sẽ bị lan truyền khắp các mạng xã hội, cô cũng không tin sau khi tổng tài nhìn thấy ảnh chụp còn có thể si mê gương mặt kia của cô ta.
Về sau, chỉ cần mọi người nhìn thấy khuôn mặt kia, liền sẽ nghĩ đến bộ dáng người dính đầy phân của cô ta ngày hôm nay, nghĩ như vậy, cô liền vui sướиɠ mà nở nụ cười.
Trong lòng Lưu Duệ cũng hiểu rõ mà không nói ra, nở nụ cười, ngón tay kẹp đầu thuốc lá, lại nói với cô: “Em nha " Tiếp theo cũng vui sướиɠ nở nụ cười: " Làm tốt lắm."
" Tổng tài không tự mình chèn ép cô ta thì cũng sẽ có người thay hắn làm việc đó" * Hắn dùng cặp mắt âm ngoan nhìn thoáng qua sự việc ở dưới lầu, chậm rãi phun ra một câu “Cho cô biết xấu hổ “. Hắn búng búng khói bụi, ánh mắt không tiêu cự nhìn qua phía cửa sổ kính, nói " Tôi đã cùng chương trình [ Siêu cấp Tân tiếng ca ]** nói chuyện, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ là quán quân của [ Siêu cấp Tân tiếng ca] mùa này."
Nữ nhân nghe vậy nhẹ nhàng cười ngọt ngào " Cảm ơn Lưu ca “
* Câu này tui cũng không chắc dịch như vậy, nguyên bản là “Tổng tài ngạnh không đứng dậy, luôn có người có thể ngạnh lên."
** Siêu Tiếng ca mới:))
[ Siêu cấp Tân tiếng ca ] là chương trình do truyền hình Quả Táo tổ chức mùa đầu tiên vào năm ngoái, được truyền thông Tinh Không tài trợ, chuyên nhằm vào việc tuyển chọn nữ ca sĩ mới. Do truyền hình Quả Táo muốn tuyển ra nhân tài có giọng hát hay và tài năng nhạc cụ tốt nên chỉ cần là con gái có niềm đam mê ca hát, không phân biệt bằng cấp, độ tuổi (dưới mười sáu tuổi cần có bố mẹ đi cùng), ngoại hình, khu vực đều có thể đến thành phố tham gia đăng kí báo danh miễn phí.
Năm nay, truyền thông Tinh Không tài trợ đài truyền hình Quả Táo tổ chức cuộc thi ca hát này cũng là vì truyền thông Tinh Không muốn nâng đỡ người của công ty mình đạt được vị trí tốt nhất.
Vốn dĩ truyền thông Tinh Không toàn lực nâng đỡ Sở Y Huyên, còn cố ý chế tác sẵn mấy bài hát, chuẩn bị phương pháp tuyên truyền đâu ra đấy để cô có thể ra album, hiện tại cái album này chỉ đành để cho người khác hát, đáng tiếc những người khác đều không có danh tiếng như Sở Y Huyên. Mà [ Siêu cấp Tân tiếng ca ] lại là một chương trình tốt để nâng cao danh tiếng, có thể trước tiên tạo ra danh tiếng nhờ [ Siêu cấp Tân tiếng ca ], ngay sau đó lập tức ra album, bán đĩa nhạc là tốt nhất.
Cô gái cùng Lưu Duệ nói chuyện chính là người mới mà truyền thông Tinh Không định nâng đỡ tiếp theo.
***
Sở Triều Dương hoàn toàn không biết mình đã trở ra bằng cách nào, cô chỉ biết gắt gao ôm chặt Tiểu Trừng Quang, không ngừng vỗ nhè nhẹ cậu, trong miệng vô thức nỉ non: " Đừng sợ, đừng sợ, ngoan ngoan, mami sẽ mang con về nhà, không sợ a." Nước phân hỗn hợp dơ bẩn, nhão nhạo, dính dính trêи da đầu cô, theo sợi tóc chảy xuống trong cổ và quần áo, hôi thối tanh tưởi vô cùng.
Tầm mắt bỗng dưng mơ hồ, nước mắt bất tri bất giác không biết từ lúc nào đã trào ra, một cỗ cảm xúc khó có thể miêu tả, ủy khuất và phẫn nộ từ từ dâng lên, bao phủ cô.
Cô đã sống đến ba mươi tuổi, nhưng chưa từng gặp qua một sự kiện nào ác liệt đến thế, chẳng sợ ở trong giới giải trí nâng cao đạp thấp, âm mưu tính kế, lục đục với nhau, bị làm khó dễ,… Cô cũng chưa bao giờ bị vũ nhục giống như hôm nay.
Đúng vậy, vũ nhục.
Cô vẫn luôn cảm thấy chính mình rất may mắn. Tuy từ khi sinh ra đã bị ném vào cô nhi viện, nhưng viện trưởng rất từ ái dì ấy không thể chiếu cố được hết tất cả, nhưng cũng chưa từng ngược đãi bọn cô, còn có thể cho bọn cô ăn no mặc ấm.
Cô không phải là loại lớn lên đặc biệt thông minh, tính tình lại còn ương ngạnh, nhan sắc không đặc biệt xuất chúng nhưng cũng được coi là một mỹ nữ, tuy rằng không khéo léo đưa đẩy nhưng trời cao lại ban tặng cho cô một thiên phú khác, đó là trời sinh đã có giọng hát hay phảng phất như được tạo ra quá mức hoàn hảo, cô được làm công việc mình yêu thích, được hát bài hát của chính cô, kiếm được không nhiều nhưng cũng không ít tiền, lắm lúc còn có thể trở về cô nhi viện chăm sóc các đệ đệ muội muội, sống một cuộc sống an bình, yên ổn.
Thân thể cô vẫn luôn run run, thời điểm cô đem Tiểu Trừng Quang đặt lên trêи ghế dành cho trẻ em ở trong xe ô tô, Tiểu Trừng Quang còn nắm chặt quần áo của cô, không muốn buông tay.
Cô đành phải nhẹ giọng nói với cậu: “Bảo bối, ngoan ngoãn ngồi đây rồi mami đưa con về nhà được không? “
Cô không phát hiện rằng lúc cô nói những lời này cả người cô đã run rẩy, cố nén nghẹn ngào.
Tiểu Trừng Quang trầm mặc nhìn cô, tay nhỏ hơi hơi chạm vào mặt cô, đôi tay đó còn ươn ướt.
Chính vì thế, cô mới biết được mình đã khóc.
Thời điểm lái xe, rất nhiều lần cô thiếu chút nữa phải phanh gấp lại. Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm đó chính là mang Tiểu Trừng Quang đi tắm, lúc đó cô mới biết gương mặt xa lạ, bầm dập trong gương kia là gương mặt của chính mình.
Lúc này đây, cô mới có thể xác nhận được chắc chắn rằng đây không phải là mơ, giấc mơ sẽ không thể nào chân thật đến thế.
Có thể là cô đã thực sự xuyên sách, đến nỗi Sở Y Huyên chân chính đã chạy đi đâu cô cũng không biết, có thể là ở thân thể cũ của cô, cũng có thể đã biến mất.
Cô không biết.
Nhưng cô hy vọng nguyên chủ sẽ ở thân thể cũ của cô, ít nhất còn có một phương thức tồn tại khác, hảo hảo sống.
Cô đem quần áo Tiểu Trừng Quang cùng quần áo của chính mình cởi sạch, sau đó dội dưới vòi hoa sen, đổ dầu gội ra lòng bàn tay, gội đi gội lại, trêи người cũng tắm lại một lần.
Cô đem Tiểu Trừng Quang và mình tắm rửa sạch sẽ, thẳng cho đến khi trêи người không còn cảm giác ghê tởm nhớp nháp mới thôi. Từ trong phòng tắm bước ra, nhìn tới một đầu rong biển đen nhánh nồng đậm trong gương, cô có cảm giác như chỉ còn cách cắt phăng mái tóc này đi thì mới có thể quên được cái đầu đầy phân trước đó.
Nhưng hiện tại cô còn không dám ra cửa, cô không biết bên ngoài có bao nhiêu paparazzi và antifan khác muốn làm gì mình nữa.
Tắm rửa xong, rốt cuộc cô cũng tìm được ở trong két sắt hai tờ giấy bất động sản cùng với một ít châu báu trang sức.
Mật mã két sắt được ghi ở phần ghi chú trong điện thoại, tất cả các loại mật mã khác của nguyên chủ cũng được ghi trong đó. Chắc là nguyên chủ sợ rằng mình sẽ quên.
Một tờ bất động sản là một căn biệt thự, còn một tờ khác là một căn hộ trong nội thành gồm có ba phòng, hai sảnh, tên chủ hộ đều là tên thật của nguyên chủ, Sở Triều Dương.
Biệt thự chính là nơi cô đang ở bây giờ, được Đỗ Cảnh Khôn mua cho, còn căn hộ kia là tự mình nguyên chủ tích góp tiền mua được. Ngoài ra, đại đa số trang sức của cô đều là được Đỗ Cảnh Khôn tặng, cũng có một số ít là do các thương hiệu khác tài trợ.
Hai mươi tuổi nguyên chủ đã đi theo Đỗ Cảnh Khôn, cô cũng đã chạm đến đỉnh cao giới giải trí trong khoảng hai năm, đáng tiếc toàn bộ số tiền cô ấy kiếm được đều dùng để mua quần áo, trang sức, cứ như thế trôi qua hai năm đó, cô ấy cũng chỉ tích được có mấy trăm vạn tiền mặt.
Ở trong ngăn giữa của két sắt cô còn tìm thấy một quyển sổ hộ khẩu, trêи sổ còn không có tên của Tiểu Trừng Quang, chỉ có giấy khai sinh của cậu, tính ra, đây cũng chỉ là một đứa bé một tuổi hơn, chính xác thì hai tháng nữa cậu mới tròn hai tuổi.
Trong bộ truyện kia, nhắc đến tướng mạo của nam chủ, cũng nhắc đến việc nam chủ đã được truyền thông nhiều lần ngỏ ý muốn mời xuất đạo, hắn có mỹ mạo kinh vi thiên nhân* phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.
* Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Mỹ mạo của nam chủ con mẹ nó hoàn toàn đều là di truyền.
Một thế hệ diễm tinh.
Sau khi suy đi tính lại, Sở Triều Dương cảm thấy vẫn nên bán căn biệt thự này đi.
Sau khi cô suy nghĩ định giá bán biệt thự xong thì cô lập tức liên hệ với bên môi giới, cô còn bán luôn cả chiếc xe thể thao màu đỏ của nguyên chủ, đồng thời, cô cũng ủy thác với công ty bán đấu giá, đem mọi trang sức châu báu trước kia đều đem đi bán đấu giá hết.
Chỉ để lại cho nguyên chủ một căn hộ ba phòng hai sảnh ở nội thành kia.
Không phải cô không muốn bán, mà là không thể bán.
Tiểu Trừng Quang đã gần hai tuổi, nhưng nguyên chủ vẫn không nhập tên Sở Trừng Quang vào trong sổ hộ khẩu, tại sao ư?, chắc hẳn là muốn trực tiếp đem cậu nhập khẩu ở Đỗ gia?
Cô vừa tra xét một chút, ở quốc gia này, chỉ có tài khoản đủ lớn hoặc là có một căn hộ riêng đã trả hết tiền vay thì mới có thể nhập tên đứa bé vào trong sổ hộ khẩu. Căn hộ này vừa vặn là do nguyên chủ một lần trả hết, tiểu khu này lại có tính an toàn cao, bảo an nghiêm khắc, rất thích hợp với điều kiện trước mắt của cô, nên cô định sẽ mang theo thằng bé cư trú tại đây.
Với tình trạng hiện tại, dù cho nguyên chủ có nhìn thấy biệt thự, xe hơi, giày dép, trang sức.. bị rao bán với biểu tình gì thì cô cũng không quản được.
Chẳng lẽ lại đem thân thể nguyên chủ đi đóng phim cấp ba? Cô mới không làm vậy đâu.
Tác giả :
Cửu Tử