Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He
Chương 95: Mary Sue bảy màu
Thanh âm cuồng nhiệt của Hoàng Phủ Hùng quanh quẩn trong đại điện nơi Vân Hứa Chu, thậm chí còn mang một chút âm thanh nức nở như vậy.
Ước chừng chính là khóc cho cái chuyện ' trời xanh rốt cuộc mở mắt 'này.
Vân Hứa Chu bình tĩnh nói: "Đế cung cảm thấy Vân Châu ta dễ khi dễ. Hoàng Phủ Hùng, không cần ngươi dặn, ta sẽ tự tóm năm vạn Bắc doanh vệ kia lại. Ngươi đánh hay không đánh Khương Nhạn Cơ ta quản không được, nhưng nếu ngươi dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đánh lén ta, cũng đừng trách ta đánh bay cửa thành hai châu Đồ, Tấn thành toàn cho ngươi!"
"Ngươi yên tâm." Hoàng Phủ Hùng cắn răng, âm thanh yếu đuối nhưng thực nghiêm trọng, "Lão Vân, ta với Khương Nhạn Cơ thù không đội trời chung. Nếu ngươi chịu giúp đỡ ta báo thù, sau khi thành sự, cái vị trí đế quân kia ngươi ngồi đi! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta báo thù này!"
Vân Hứa Chu trầm ngâm một lát: "Ý của ngươi là, giữ lại này năm vạn quân Bắc doanh vệ còn chưa đủ? Ngươi muốn ta xuất binh đánh Thiên Đô? Ngươi vì sao không tìm U Vô Mệnh?"
Hoàng Phủ Hùng sửng sốt trong chốc lát: "...... Nói được cũng đúng ha, ta vì sao không tìm U Vô Mệnh?"
"Đúng vậy, ngươi vì sao không tìm U Vô Mệnh?"
Hoàng Phủ Hùng: "......"
Sau một lúc lâu, rầu rĩ nói: "Lúc nào cũng coi hắn như kẻ địch, không có cách nào liên lạc. Mà nữa, nếu U Vô Mệnh chịu giúp ta, ta cũng không thể nâng đỡ người điên làm hoàng đế chứ?"
Vân Hứa Chu cười cười: "Ngươi đấu thắng Khương Nhạn Cơ rồi nói sau. Lão Hùng, nghe lời này của ngươi, cháu trai ngươi thật sự đã xảy ra chuyện? Xác định là họ Khương làm?"
Thanh âm Hoàng Phủ Hùng chậm rãi truyền ra: "Không chỉ mỗi Độ Nhi. Ngay cả đại ca ta, cũng bị bà ta...... hại."
"Tê ——" Vân Hứa Chu giả vờ thất thần nói không nên lời.
"Không nói nữa!" Hoàng Phủ Hùng nói, "Việc này không nên chậm trễ, ta bên này điều quân, liên lạc U Châu, ngươi bên kia cố gắng kéo chết Bắc doanh vệ cho ta."
"Được."
Ngọc giản vỡ nát.
Liên lạc xong Hoàng Phủ Hùng, Vân Hứa Chu xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau, bắt đầu xử lý tin tức tình báo ở biên cảnh. Bắc doanh vệ quả nhiên thực lực kinh người, từ lúc tin trực tiếp truyền đến đến khi bây giờ lại có tin kế tiếp còn chưa đến một canh giờ, bọn họ liền đã phá liền ba tòa thành, đi vào đại địa băng nguyên.
Địa hình Vân Châu hẹp dài, Đông Tây thì hẹp, Nam Bắc thì dài. Bắc doanh vệ bắt đầu xâm lấn từ phía Tây Vân Châu, chỉ cần năm sáu cái canh giờ liền có thể đánh đến Vân Đô —— đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Đô không ngại bại lộ hoạt động hợp tác với lão Vân đế cũng phải trực tiếp phái tinh binh nghiền lại đây.
Mắt Vân Hứa Chu lộ ra trầm ngâm. Giờ này khắc này, sự tình bên kia tổ miếu ngược lại càng không thể nóng nảy. Chỉ cần bảo vệ được Vân Đô, bí mật phía dưới tổ miếu sớm muộn gì cũng bị phanh phui ra khắp thiên hạ.
Nếu bị Bắc doanh vệ kia đánh vào......
Vân Hứa Chu nghiến răng thật mạnh, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên bi phẫn.
Nếu không phải đội binh tinh nhuệ đã bị phát đi bình ma hết, một đám Bắc doanh vệ mà dám đánh tới Vân Châu sao?!
......
Bên kia.
Trên đỉnh đầu con rùa khổng lồ thú, Tang Viễn Viễn thấy ngọc giản liên hệ với Vân Hứa Chu lập loè, liền vội vàng rời đi, sau đó trong lòng đã hiểu được đại khái.
"Thiên Đô nhất quyết xuất binh ra tay với Vân Châu! U Vô Mệnh, con quái vật này khẳng định bảo hộ bí mật khó lường gì đó. Bọn họ đang tức giận!"
U Vô Mệnh nhướng mày: "Nhưng cánh quân bị điều đi chính là Bắc doanh vệ."
"Thì sao ?"
"Bắc doanh vệ được điều tới biên giới phí Bắc Thiên Đô là để duy trì đề phòng chiến tranh, nói trắng ra là để phòng ta. Hiện giờ ta bị Hoàng Phủ Hùng dọa chạy, Thiên Đô nếu muốn điều quân tới đánh nơi này, cánh quân thích hợp nhất không đâu hơn mũi tên đen Bắc doanh vệ đã lên cung này."
Tang Viễn Viễn mở to mắt: "Vậy...... Chẳng phải là cơ hội tốt cho Hoàng Phủ Hùng động thủ sao?!"
"Đúng," Khoé môi U Vô Mệnh hiện lên nụ cười xấu xa, "Khương Nhạn Cơ sẽ lơ là không để quân lại thủ Đế cung, nếu Hoàng Phủ Hùng giờ phút này động thủ, chờ đến khi Khương Nhạn Cơ lấy lại tinh thần chỉ sợ đã bị đánh tới cửa nhà!"
"Hoàng Phủ Hùng sẽ động thủ sao?"
U Vô Mệnh thần bí nở nụ cười: "Xem Nhiếp Chính Vương nói như thế nào nữa."
Bỗng nhiên, cơn chấn động như trận núi lở truyền đến, chỉ thấy phía dưới đại địa gồm mặt đất đen xen lẫn với tuyết trắng hỗn độn thành một mảnh màu xám ầm ầm nổ tung, con rùa băng to lớn đang liên tiếp rút hai cái chân sau từ dưới mặt đất ra, đạp thật mạnh lên phế tích, sò đá bó từng vòng lên xiềng xích bằng hắc thiết thông qua ngầm.
U Vô Mệnh nắm thật chặt cánh tay: "Tiểu Tang Quả, nắm cho chặt."
Nàng lập tức triệu ra một đống ' rong biển ', tự quấn bản thân mình lại thành một cái bao thuốc nổ cột vào trên người hắn.
U Vô Mệnh: "......" Tức phụ này của hắn thật không có chút nào giống như, thật sự luôn.
Hoàn cảnh này vốn nên là nàng ôm lấy eo hắn, tóc dài cùng váy áo phiêu lãng trong gió, duy mĩ như một bức hoạ tình, bây giờ lại cứ như vậy mà nàng trói mình thành cái bánh chưng.
Cúi đầu vừa nhìn thấy người này dán vào trước người mình, đang giơ khuôn mặt nhỏ cười, bộ dáng như đang cảm thấy vô cùng an toàn.
U Vô Mệnh: "......" Thôi được rồi, an toàn là trên hết.
Gói thành cái bánh như vậy, thật đúng là an toàn vô cùng.
Sau khi tứ chi to lớn của con rùa băng lần lượt được rút ta hết l, chỉ thấy một sợi dây nối đất thẳng tắp ngay lập tức căng lên, chỉ trong chớp mắt, đại địa phảng phất bị một đao chém thành hai nửa, vỡ ra một khe hở dài sâu hơn trăm trượng, chợt, một cái đuôi treo đầy gai nhọn từ dưới nền đất quăng lên, hất lên giữa không trung một cái, chợt ném thật mạnh về phía hai người dám can đảm đứng trên đỉnh đầu nó.
U Vô Mệnh trở tay xuất đao.
Không đánh không được, hắn giơ đao chém về phía cái đuôi khủng to như dãy núi đang đập đến.
Hắc diễm bùng cháy rừng rực trên lưỡi đao, chống lại kia cái đuôi khủng bố đang lao vút lại mang theo từng trận gió.
Thân hình cao gầy của hắn như một cây tùng hiên ngang đứng trong bão tuyết không suy sụp.
Hắn bỗng nhiên phát hiện cái gói rong biển Tang Viễn Viễn này thực sự cũng tiện lợi vô cùng, nếu không giờ phút này hắn còn phải phân tâm đi che chở nàng.
Trận gió mang theo lửa cháy bừng bừng chạm vào cái mũi đuôi mang đầy gai ngược kia ầm ầm trên sông băng!
Phía trên cái đuôi rùa, hào quang bảy màu lưu chuyển, khi chạm vào hắc diễm, cả hai đều văng ra.
Giống như đánh phải một tầng phòng hộ không thể phá được.
Sau một kích đó, con rùa băng to lớn chợt rụt đầu lại, sau đó hất lên thật mạnh, ném U Vô Mệnh đến giữa không trung, cái miệng khổng lồ há rộng, nghiêng đầu hứng lấy người phía trên rơi xuống!
Đừng thấy hình thể nó khổng lồ mà khinh thường, động tác lại như gió mạnh mang sấm sét, khi nó vươn đầu ra như mang theo tàn ảnh.
Hai cánh U Vô Mệnh rung lên, lao mình xẹt qua nguy hiểm trong gang tấc.
Thân hình lưu loát xoay một cái trên không trung, đá trúng cái mũi to lớn của con rùa băng, lướt qua đôi mắt nó, giương đao ra trảm!
Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy cả hai đang sắp trượt đà văng vào tòa sông băng.
Nàng tung ra một dây rong biển, câu lấy đỉnh sừng trên đầu còn rùa đen, cho U Vô Mệnh mượn lực.
"Thông minh!" Hắn bớt thời giờ tán thưởng một câu, giây tiếp theo, trọng đao chém trúng đôi mắt con rùa băng.
Vẫn như cũ có hào quang bảy màu chặn công kích lại.
"Có thể đánh đấy." Hắn lời ít ý nhiều, "Nhưng mà...... Ta muốn ăn nó."
Hắn thu hai cánh lại, nhảy về phía sau xoay lại một cái, rơi xuống theo hình vuông góc.
Rùa băng chớp mí mắt thật lớn, đột nhiên mở cái miệng khổng lồ ra, một ngụm táp về phía cái con con trùng bay bay không biết trời cao đất rộng này.
U Vô Mệnh giơ tay ấn đầu Tang Viễn Viễn vào trước ngực mình thật chặt, quanh thân nổ lên hắc diễm, giống một con cá trơn trượt lách vào trong cái miệng khổng lồ của con rùa băng.
Rùa là loại không có răng nhưng trong khoang miệng lại dày đặc vô số gai ngược sắc nhọn, như một cái băng truỳ dán đầy lớp gai ngược theo các chiều lại rậm rạp, vừa nhìn liền cảm thấy sởn tóc gáy.
U Vô Mệnh đem đao xoay ra phía trước, hắc diễm bùng lên dữ dội, nhưng kinh khủng ở chỗ, khi hắc diễm trong mấy khắc ngắn ngủi chạm vào hào quang bảy màu nổi lên trên băng trùy, trong khoảnh khắc phá luôn cả bức tường bảo vệ của ánh sáng bảy màu.
Máu băng bay tứ tung, băng quy phát hiện không đúng, nó lập tức rụt cổ muốn phun hắn ra ngoài.
"Không kịp nữa rồi."
U Vô Mệnh lạnh lùng cười, hai cánh phía sau lưng mở ra, lập tức xuyên qua cổ họng của con rùa băng, theo thực quản lập tức chui vào trong bụng nó.
Tang Viễn Viễn: "......" Sau khi tốt nghiệp nhà trẻ xong, nàng chưa từng lần nào chơi cầu tuột lại nha.
U Vô Mệnh chêm phía dưới nàng, hắn cong người dậy, ôm lấy che chở cho nàng, cười đến thập phần vui sướng bên tai nàng.
Tang Viễn Viễn: "......" Nàng biết ngay mà, người này khẳng định chơi vui muốn chết.
Từ trong cơ thể con rùa khổng lồ nhìn ra ngoài, tầng tầng lớp lớp nội tạng trong suốt, huyết nhục và các lớp thịt đan xen vào nhau, như kính vạn hoa bằng băng sương.
"Chàng muốn ăn ở đâu?" Nàng sợ hắn chơi vui đến quên cả trời đất, quên mất chính sự.
"Trái tim."
U Vô Mệnh vui sướng cười, ôm lấy nàng xoay người đứng lên, hai cánh mở ra, chỉ xuống một chỗ có một viên băng cầu hình bầu dục thật lớn.
Tang Viễn Viễn ngạc nhiên phát hiện, viên băng cầu dưới chân mình đang trầm ổn, chậm rãi nhảy lên.
"Chàng muốn luyện nó?"
U Vô Mệnh đánh giá khắp nơi một lát, nghiêng nghiêng đầu chỉ vào một khe hở nơi tạng phủ: "Ờ. Tiểu Tang Quả, nàng chui vào đó mắc võng nằm đi, ngủ một giấc tỉnh lại là ta xong rồi."
"Nó sẽ lăn lộn khắp nơi không?" Tang Viễn Viễn không dám tưởng tượng cái con rùa băng khổng lồ này nếu mà đau đớn lăn lộn chắc chắn một đường nghiền Vân Đô thành bình địa, lúc đó sẽ là cái cảnh tượng gì.
Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận không chừng là hoàn toàn mồ yên mả đẹp.
U Vô Mệnh có lệ trấn an nói: "Yên tâm yên tâm, ta xem qua rồi, con rùa này bốn chân còn mang xích sắt lớn mà. Lăn không được bao xa."
Tang Viễn Viễn gật gật đầu.
' rong biển ' lượn vòng, quấn lấy những cái đó phần nội tạng lớn lớn bé bé của rùa băng, đan thành một cái kén linh uẩn. Tang Viễn Viễn nhìn trái nhìn phải, sau đó ném một đoá hoa ăn thịt người ra để nó ngậm cái cái kén kia vào giữa, cố định nó thêm ổn định vững chắc.
Làm xong cái giường hoa quỷ dị này, Tang Viễn Viễn khinh thân nhảy lên, nhảy vào trong miệng hoa, chỉ huy cánh hoa khép lại, chỉ để lại một cái cửa sổ nho nhỏ.
Nàng ghé vào nụ hoa, tay nâng má, chớp mắt nháy mắt nhìn U Vô Mệnh.
Chỉ thấy hắn trở tay đâm hắc đao vào trái tim băng quy, sau đó hai đầu gối châu lại, một tay cầm chuôi đao duy trì thân hình, một tay kia bắt quyết đơn giản, đặt đầu gối xuống.
Ánh lửa đen bùng phát lên, bắt đầu từ trên sóng hắc đao, như hắc triều đổ xuống, tràn về hướng trái tim trong suốt.
Ngay lập tức trái tim trong suốt của con rùa băng khổng lồ bảy màu bị hắc diễm hoàn toàn bao trùm, luyện hóa lên. Nó đau đến nghển cổ kêu gào, bắt đầu phình phịch quay cuồng.
Tang Viễn Viễn không để ý bị quăng người một phát 360 độ ngã ra khỏi nụ hoa.
Nàng vội vàng trèo lại lên cánh hoa ăn thịt người, rút cánh hoa lại thành một cái túi ngủ, lại triệu ra mấy cuộn ' rong biển ', cố định thân thể của mình chặt chẽ ở bên trong.
May mắn bốn chân của con rùa băng này đều bị xiềng xích hắc thiết trói chặt, có giãy giụa đến điên loạn cũng chỉ có thể đem toà cổ miếu cặn bã vốn đã là phế tích nghiền một hồi, cũng không gây ra tai ương gì cho bá tánh gần đó.
Thời gian tích tắc trôi đi.
Dưới sự luyện hoá của hắc, trái tim trong suốt kia dần dần bị nhuộm thành màu đen, mà tất cả những gì tuần hoàn đến trái tim xong đều biến thành vật trong tay của U Vô Mệnh.
Tạng phủ của con rùa băng bắt đầu thấm máu.
Dòng máu lạnh băng đó cũng chất chứa đầy linh lực bảy màu, tâm niệm Tang Viễn Viễn vừa động, ném hoa ăn thịt người ra, lệnh chúng nó quyến rũ giãn ra cánh hoa, tại thân thể của rùa băng mà chạy đi chạy lại, miệng khép khép mở mở như sứa, nuốt hết tất cả máu rùa vào trong cánh hoa.
Linh lực bảy màu trong cơ thể rùa băng còn nồng đậm hơn nhiều mấy con rắn trùng chuột kiến trong tổ miếu, Tang Viễn Viễn cảm thấy từng đợt cay nồng xông thẳng lên trán, làm nàng sặc đến nước mắt lưng tròng.
Nàng trở mình, nằm thẳng bên trong cánh hoa, ném ra một đống lớn hoa thái dương để trị liệu cho mình.
Bỗng nhiên nàng ngoài ý muốn phát hiện, mấy cái khuôn mặt nhỏ của hoa hướng dương đã ẩn ẩn biến thành màu hơi tổng hợp.
Nhưng thật ra cũng không phải xấu như trong tưởng tượng. Khuôn mặt hoa vẫn vàng óng ánh, nhưng từ một góc độ nào đó nhìn lại có thể nhìn ra óng ánh bảy màu lưu chuyển, giống như là xà cừ trong vỏ sò vậy.
Nàng có dự cảm mình sẽ thực mau chóng có thể hoàn toàn thích ứng với cái lực lượng bảy màu này.
Nằm trong chốc lát, trong lòng lại thấy nhớ U Vô Mệnh, liền bò lên, ló ra thăm dò nhìn hắn một cái
Chỉ thấy từng đóa hoa ăn thịt người cực đại như là con mực con sứa, khép mở cánh hoa tuần tra khắp mọi nơi, cắn nuốt hết tất cả máu rùa chảy ra để luyện hóa. Mà sau khi U Vô Mệnh dùng hắc diễm bao lại trái tim rùa băng xong, ngọn lửa đen lại theo tâm mạch lan tràn đi khắp nơi, đem toàn bộ nội tạng đều nhuộm thành màu đen.
U Vô Mệnh vẫn còn đang khép hai mắt, nhàn nhàn mà ngồi ở trên trái tim, một tay nắm chuôi đao.
Nàng phát hiện, hắn cũng không phải luyện hoá theo kiểu cắn nuốt hết trái tim thật lớn của con rùa băng này mà là ở dùng hắc diễm của mình đồng hóa nó.
Băng quy giãy giụa càng ngày càng yếu dần.
Rốt cuộc nó cũng quy phục, giống như đã chết rồi, chỉ còn mỗi trái tim vẫn đang nhảy lên.
"Tang Quả." Thanh âm của U Vô Mệnh thập phần khàn khàn, mang theo hơi run rất nhỏ.
"Ta đây ta đây." Tang Viễn Viễn vội vàng buông cánh hoa ra, dùng linh uẩn đằng treo mình lên đu tới trên trái tim của rùa băng, khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn.
"Vân Hứa Chu sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng giờ phút này ra đi không được."
Trong hai tròng mắt của hắn có ngọn lửa đang nhảy lên.
"Ta đi giúp nàng ấy!" Tang Viễn Viễn đứng thẳng người l.
Vì để hắn yên tâm, nàng quyết đoán triệu ra một con lại một con hoa hướng dương nhỏ, sau đó kéo cổ áo mình ra, nhét chúng nó vào.
U Vô Mệnh: "......" Rõ ràng là chuyện nghiêm túc cực kỳ đứng đắn có thể làm người lo lắng bất an, như thế nào đã bị nàng làm cho buồn cười như vậy.
Thực mau, quần áo Tang Viễn Viễn căng phồng, toàn bộ nhét đầy hoa hướng dương nhỏ.
"Ta trực tiếp cưỡi hoa ăn thịt người đi qua, bên cạnh cũng sẽ triệu ra một đám hoa đầu heo bảo hộ ta luôn l."
U Vô Mệnh buồn cười, khóe miệng hơi câu: "Tiểu Tang Quả, nàng sợ chết đến vậy à."
"Đương nhiên rồi." Nàng lại nhét thêm mấy cái hoa hướng dương nhỏ vào trong cổ áo.
"Ta chưa muốn chết đâu," nàng cười còn rạng ngời hơn so với hoa hướng dương, "Ta muốn thích chàng cả đời. Không cần lo lắng!"
U Vô Mệnh: "!"
Hắn chậm rãi chuyển đôi mắt hướng một bên: "Đi đi, ta làm gì có lo lắng chút nào."
Sau một lúc lâu, hắn lại bổ sung một câu: "Tốt nhất cũng dán lên mặt luôn đi."
Tang Viễn Viễn: "......"
Nàng tung dây linh uẩn ra, nhanh chóng đu về hướng yết hầu của rùa băng.
Nàng cảm thấy mình có chút giống Spider Man nha —— tung ra một đống dây cuốn vào chỗ trên cao ở xa xa, sau đó thu dây lại đồng thời làm cho thân thể liền ' vèo ' một cái xẹt qua đoạn khoảng cách này.
U Vô Mệnh và nàng vô cùng ăn ý, hắc diễm lan qua, rùa băng thống khổ cúi đầu gào rống, để Tang Viễn Viễn vững vàng lướt ra khỏi cái miệng rộng của nó, dừng lại trong phế tích tổ miếu.
Bọn thị vệ đang vây quanh ở xa xa bị dọa một trận đến nhảy dựng.
Tang Viễn Viễn phát hiện chân đám người đều đang phát run. Lại nghĩ là do bị con rùa băng khổng lồ này quay cuồng quấy phá nên mới bị sợ quá mức.
Nàng tung ra một đóa hoa ăn thịt người, cưỡi lên nụ hoa.
Nó lập tức kéo theo cái đuôi nhỏ, vẽ ra trên nền tuyết một đường cong thật dài uốn lượn, ' vèo vèo vèo ' vừa chạy vừa nhảy về hướng vương cung.
Cung điện Vân Hứa Chu quả nhiên đã bị người bao vây.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, cũng may Vân Hứa Chu cũng không phải không hề phòng bị, trước khi người do lão Vân đế an bài tiến vào đánh lén, nàng ấy đã bố trí phục binh mai phục tốt ở bốn phía đại điện, một trận chiến này lại thật ra có chút kiểu ôm cây đợi thỏ, ý tứ thành thạo l.
Người ngựa của hai phía vẫn luôn chiến đấu ở phân nửa sân bên ngoài cung dưới bậc thang của chính điện, toàn bộ tiền viện đều là từng đôi chém giết.
Không thể tiến vào bằng cửa lớn rồi.
Tang Viễn Viễn thao túng hoa ăn thịt người, bơi tới vách tường bên cạnh.
Hoa ăn thịt người rút nụ hoa xuống rồi thình lình bắn thẳng lên.
Tang Viễn Viễn ' vèo ' một cái liền nhảy lên bờ tường, sau khi ổn định thân hình, nàng ném một đoá hoa ăn thịt người xuống phía bên kia của bờ tường, đè bẹp một đôi thị vệ đang chiến đấu, sau đó mới nhảy xuống, dừng lại trên cánh hoa.
Hoa ăn thịt người chiều ngang cũng cầm một trượng, nàng nằm ở mặt trên thật ra không cần lo lắng bị hai bên chiến đấu ngộ thương.
"Ta má ơi!" Một thị vệ không có kiến thức bị dọa đến nhảy dựng, vung đao chém qua.
Hắn chợt thấy có ảnh sáng bảy màu loé lên trên cánh hoa ăn thịt người rồi biến mất, cây đao của thị vệ tức khắc nứt toạc, ngay trong nháy mắt hắn thất thần, đối thủ phía sau nhân cơ hội một kiếm đâm xuyên qua tim hắn.
Tang Viễn Viễn cúi đầu nhìn, thấy cánh hoa lông tóc không tổn hao gì.
Quả nhiên, luyện hoá cái sức mạnh bảy màu này thật vô cùng có lợi nha.
Lá gan Tang Viễn Viễn ngày càng lớn.
Nàng đấu đá lung tung, nhào về hướng bậc thang chính điện —— hai bên người ngựa này đều là thị vệ của Vân Châu, ăn mặc giống nhau như đúc, nàng không có biện pháp phân biệt đâu là người của Vân Hứa Chu, đâu là người của lão Vân đế, đành phải không giúp đỡ ai cả.
Vân Hứa Chu đã từ trong điện đi ra, nàng ấy ngưỡng mặt, ngạo nghễ đứng ở bậc thang, khoanh tay, mắt lạnh nhìn cuộc chiến đấu hỗn loạn phía dưới.
Bỗng nhiên, biểu tình lạnh lùng đó liền bị nứt.
Khi thấy Tang Viễn Viễn cưỡi hoa đầu heo tròn ủm đang ủn ủn tới.
Vân Hứa Chu: "......"
Tang Viễn Viễn vui sướng phất phất tay về phía nàng ta: "Ta tới hỗ trợ đây!"
Liền ngay lúc này, một thị vệ cao giai bị vài tên phản nghịch vây công bỗng nhiên thất thủ, ngực trúng một đao, sau đó bị người tung chân đá một cái văng tới bậc thang, thanh đao trong tay bay vèo ra ngoài.
"Vân Thất!" Hai mắt Vân Hứa Chu ngưng trọng, đi nhanh hai bước, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của thị vệ này.
Miệng thị vệ hộc một búng máu, khóe môi vẫn nhe ra tươi cười: "Ta chết cũng không tiếc......"
Thần sắc Vân Hứa Chu thần sắc chấn động, giơ tay liền muốn dìu hắn: "Đừng nói chuyện, ta giúp ngươi......"
Chợt thấy một con hoa hướng dương có gương mặt tròn tròn từ trên trời giáng xuống, ' phanh ' một cái đạp vào ngực nàng ta, làm nàng ta té ngã ngửa ra sau.
Vân Hứa Chu: "?!"
Liền thấy Vân Thấp vừa mới rồi còn hơi thở thoi thóp đã cầm một cây chủy thủ, đâm thật mạnh vào vị trí lúc nãy nàng ta đang ngồi.
Lưỡi đao xanh biếc, vừa nhìn liền biết là có bôi kịch độc!
Vân Thất một kích thất bại, oán hận nghiến răng, giơ chủy thủ lên tiếp tục tấn công Vân Hứa Chu.
"Vân Hứa Chu! Ngươi lòng muông dạ thú, làm hại Vân Châu vương, làm hại lão tổ tông! Vân Thất hôm nay thay trời hành đạo, giết ngươi tên loạn thần tặc tử này!"
Thế cục hôm nay thật sự quá loạn, đột nhiên bại lộ nhiều người như vậy, Vân Hứa Chu nhất thời cũng không phản ứng được hết. Mới vừa rồi Vân Thất vẫn luôn chống cự chủ lực của quân phản nghịch, Vân Hứa Chu liền theo bản năng tín nhiệm hắn, không nghĩ tới vậy mà là khổ nhục kế.
Những người nghe theo lệnh của lão Vân đế, trước khi chuyện lật mặt này bùng nổ, trước nay cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến Vân Châu, làm việc cũng giống như tất cả những người khác, mà chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là vì bị lão Vân đế che dấu, họ phục tùng quân lệnh mà thôi.
Trong đôi mắt hạnh mỹ lệ của Vân Hứa Chu hiện lên một tia bi thương.
Quân lệnh như núi, lệnh đã ban ra, bất kể tướng sĩ nào cũng đều chỉ biết phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện cho đến nhận được lệnh rút lui lại hoặc là chết trận mới thôi. Đây là bản chất của lập quân, cũng là đảm bảo cho đến khi đạt được thắng lợi.
Phục tùng mệnh lệnh, bất kể đúng sai, không chút nào dao động.
Vân Hứa Chu biết, cho dù mình có biện giải như thế nào, các chiến sĩ này đều sẽ không có chút dao động.
Nàng ta cũng không cần bọn họ dao động. Một nhánh quân sẽ do dự là đáng sợ đến mức nào.
Hôm nay, chỉ có thể để cho bọn họ chết trận.
"Giết!" Giọng nói của nàng ta lạnh lẽo.
Lập tức liền có hai thân vệ nhảy lên bậc thang, cuốn lấy Vân Thất, chiến đấu quyết liệt xuống phía dưới.
Tang Viễn Viễn thao túng hoa ăn thịt người bò lên trên bậc thang.
Hai chân mới vừa vừa rơi xuống đất, lông tơ sau cổ liền dựng lên, một linh cảm nguy hiểm lạnh băng thẳng tắp nhập vào trong óc, Tang Viễn Viễn không cần nghĩ ngợi, lập tức triệu ra một con hoa ăn thịt người, úp đầu l xuống dưới, bọc lại bản thân mình cùng Vân Hứa Chu vào trong cánh hoa rắn chắc.
Ngay khi trước mắt tối sầm lại, vô số mũi tên nhọn ' đốc đốc đốc ' bắn trúng cánh hoa ăn thịt người, sôi nổi ngã xuống.
Còn chưa kịp nói chữ nào, liền thấy ngọc giản trong tay Vân Hứa Chu chợt lóe, thanh âm dồn dập truyền ra ——
"Báo! Năm vạn binh mã của Bắc doanh vệ đã lướt qua Phượng Lăng thành, sắp đến vương đô!"
Thật sự là, loạn trong giặc ngoài!
Vân Hứa Chu bóp nát ngọc giản, hơi hơi nheo hai mắt lại.
"Viện quân gần nhất đuổi đến đây cũng cần ít nhất ba canh giờ." Nàng ta nói, "Ba canh giờ, cũng đủ ta đào rỗng toàn bộ đường lui của bọn họ, chôn thuốc nổ xuống, để bọn hắn có đến mà không có về! Nhưng mà Tang Quả, Vân Đô chỉ có hai vạn quân trông giữ thành, chưa chắc có thể chống đỡ được ba canh giờ, ngươi và U Vô Mệnh vẫn nên mau chóng trà trộn vào đám bá tánh tị nạn rời khỏi nơi này đi, không cần thiết phải mạo hiểm."
Tang Viễn Viễn giương mắt nhìn thấy thần sắc nàng ta kiên nghị, đã quyết tâm không còn để ý sinh tử của bản thân nữa rồi.
"Không vội." Tang Viễn Viễn nói, "Ta phải nhìn xem bốn doanh vệ trong truyền thuyết của Thiên Đô đến tột cùng là thực lực như thế nào, rốt cuộc sớm muộn gì đến phải đánh nhau với bọn họ mà. Mạo hiểm một chút như vậy lại đạt được tin tình báo chuẩn xác trân quý trong tay, vẫn vô cùng đáng giá nga."
Vân Hứa Chu: "......" Khỏi cần nói thêm câu khuyên bảo nào.
Nàng ta chà chà ấn đường giữa mày.
Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được phía tây truyền đến một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.
Mặt đất dưới chân đều chấn động.
Sắc mặt Vân Hứa Chu kịch biến: "Không tốt! Còn có nội ứng! Tiếng động này sợ là......"
Ngọc giản lập loè, tin cấp báo truyền đến.
Cửa Tây của Vương đô đã bị đánh đổ!
Không có cửa thành phòng ngự, làm như thế nào chống cự lại đám trọng kỵ binh không hề sợ hãi đang xung phong đến?
"Giặc nhà khó phòng......" Vân Hứa Chu thở gấp, ' keng ' một tiếng rút ra bội kiếm bên hông, phất phất tay thật mạnh, "Tang Quả, ta phải tự mình ra trận!"
"Tốt."
Tang Viễn Viễn trở tay thu hoa, lại lần nữa ném một đoá khác to hơn, kéo Vân Hứa Chu theo, nhảy lên trên cánh hoa, theo bậc thang trợt xuống.
Vân Hứa Chu: "......"
Vốn là cảnh tượng bi tình thực nghiêm túc, nhưng sau khi cưỡi lên cái bông hoa đầu heo đỏ đỏ mập mạp này xong, không khí tức khắc trở nên không đứng đắn nổi.
Quá khó khăn.
Vân Hứa Chu bất đắc dĩ chỉ đường, hoa đầu heo xuyên qua đám tướng sĩ đang khẩn trương bận rộn đầy đường, nhanh chóng đi tới dưới cửa bị đánh đổ.
Phản đồ đã bị bắt rồi, đúng là một nhánh quân đội ngày thường phụ trách trông giữ tường thành, hơn 400 người.
Cửa thành đang khẩn cấp chữa trị, nhưng thời gian hiển nhiên đã không còn kịp rồi.
Vân Hứa Chu mặt không có biểu tình: "Trảm."
Dứt lời, nàng đưa Tang Viễn Viễn bước lên trên tường thành.
"Số lượng nhân thủ mà ông ta có thể trực tiếp khống chế có gần ba phần." Nàng nói, "Nhiều hơn ta dự đoán một chút."
Tang Viễn Viễn đưa tay đặt lên đầu vai nàng ta, vỗ vỗ: "Không cần để ý, ngươi đã làm được đủ tốt rồi."
"Ta biết." Khoé môi Vân Hứa Chu hiện lên nụ cười chua xót.
Rốt cuộc nàng chỉ là Nhiếp Chính Vương thôi, lão tổ tông muốn thay chủ quân để trông coi giang sơn này, cũng là danh chính ngôn thuận.
Hai người đồng loạt nhìn về phía phương xa.
Bắc doanh vệ thân mặc chiến giáp màu đỏ đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Phía trên băng nguyên là một mảnh đỏ như máu che trời lấp đất, giống như thiên hoả vô pháp kháng cự, sắp thổi bay toà thành băng tuyết nho nhỏ này.
Tiếng có ngựa kêu ù ù vang vọng đến tường thành cao 30 trượng này, làm chân thành ẩn ẩn chấn động.
Phía trên tường thành, cung thủ đã vào chỗ, chỉ chờ Bắc doanh vệ tiến vào tầm bắn.
Nhưng mà cái đội quân này vừa tinh nhuệ lại có trang bị thượng thừa, tu vi cao thâm, nỏ hay mũi tên chỉ sợ là không có bao nhiêu tác dụng.
Vân Hứa Chu nhìn nhìn trận hình phòng ngự đang sàn sau ở phía sau cửa thành, bất động thanh sắc mà thở dài một hơi.
Ngăn không được.
Chỉ có thể dùng tín mạng để chống đỡ kéo dài!
Ước chừng chính là khóc cho cái chuyện ' trời xanh rốt cuộc mở mắt 'này.
Vân Hứa Chu bình tĩnh nói: "Đế cung cảm thấy Vân Châu ta dễ khi dễ. Hoàng Phủ Hùng, không cần ngươi dặn, ta sẽ tự tóm năm vạn Bắc doanh vệ kia lại. Ngươi đánh hay không đánh Khương Nhạn Cơ ta quản không được, nhưng nếu ngươi dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đánh lén ta, cũng đừng trách ta đánh bay cửa thành hai châu Đồ, Tấn thành toàn cho ngươi!"
"Ngươi yên tâm." Hoàng Phủ Hùng cắn răng, âm thanh yếu đuối nhưng thực nghiêm trọng, "Lão Vân, ta với Khương Nhạn Cơ thù không đội trời chung. Nếu ngươi chịu giúp đỡ ta báo thù, sau khi thành sự, cái vị trí đế quân kia ngươi ngồi đi! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta báo thù này!"
Vân Hứa Chu trầm ngâm một lát: "Ý của ngươi là, giữ lại này năm vạn quân Bắc doanh vệ còn chưa đủ? Ngươi muốn ta xuất binh đánh Thiên Đô? Ngươi vì sao không tìm U Vô Mệnh?"
Hoàng Phủ Hùng sửng sốt trong chốc lát: "...... Nói được cũng đúng ha, ta vì sao không tìm U Vô Mệnh?"
"Đúng vậy, ngươi vì sao không tìm U Vô Mệnh?"
Hoàng Phủ Hùng: "......"
Sau một lúc lâu, rầu rĩ nói: "Lúc nào cũng coi hắn như kẻ địch, không có cách nào liên lạc. Mà nữa, nếu U Vô Mệnh chịu giúp ta, ta cũng không thể nâng đỡ người điên làm hoàng đế chứ?"
Vân Hứa Chu cười cười: "Ngươi đấu thắng Khương Nhạn Cơ rồi nói sau. Lão Hùng, nghe lời này của ngươi, cháu trai ngươi thật sự đã xảy ra chuyện? Xác định là họ Khương làm?"
Thanh âm Hoàng Phủ Hùng chậm rãi truyền ra: "Không chỉ mỗi Độ Nhi. Ngay cả đại ca ta, cũng bị bà ta...... hại."
"Tê ——" Vân Hứa Chu giả vờ thất thần nói không nên lời.
"Không nói nữa!" Hoàng Phủ Hùng nói, "Việc này không nên chậm trễ, ta bên này điều quân, liên lạc U Châu, ngươi bên kia cố gắng kéo chết Bắc doanh vệ cho ta."
"Được."
Ngọc giản vỡ nát.
Liên lạc xong Hoàng Phủ Hùng, Vân Hứa Chu xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau, bắt đầu xử lý tin tức tình báo ở biên cảnh. Bắc doanh vệ quả nhiên thực lực kinh người, từ lúc tin trực tiếp truyền đến đến khi bây giờ lại có tin kế tiếp còn chưa đến một canh giờ, bọn họ liền đã phá liền ba tòa thành, đi vào đại địa băng nguyên.
Địa hình Vân Châu hẹp dài, Đông Tây thì hẹp, Nam Bắc thì dài. Bắc doanh vệ bắt đầu xâm lấn từ phía Tây Vân Châu, chỉ cần năm sáu cái canh giờ liền có thể đánh đến Vân Đô —— đây cũng là nguyên nhân mà Thiên Đô không ngại bại lộ hoạt động hợp tác với lão Vân đế cũng phải trực tiếp phái tinh binh nghiền lại đây.
Mắt Vân Hứa Chu lộ ra trầm ngâm. Giờ này khắc này, sự tình bên kia tổ miếu ngược lại càng không thể nóng nảy. Chỉ cần bảo vệ được Vân Đô, bí mật phía dưới tổ miếu sớm muộn gì cũng bị phanh phui ra khắp thiên hạ.
Nếu bị Bắc doanh vệ kia đánh vào......
Vân Hứa Chu nghiến răng thật mạnh, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên bi phẫn.
Nếu không phải đội binh tinh nhuệ đã bị phát đi bình ma hết, một đám Bắc doanh vệ mà dám đánh tới Vân Châu sao?!
......
Bên kia.
Trên đỉnh đầu con rùa khổng lồ thú, Tang Viễn Viễn thấy ngọc giản liên hệ với Vân Hứa Chu lập loè, liền vội vàng rời đi, sau đó trong lòng đã hiểu được đại khái.
"Thiên Đô nhất quyết xuất binh ra tay với Vân Châu! U Vô Mệnh, con quái vật này khẳng định bảo hộ bí mật khó lường gì đó. Bọn họ đang tức giận!"
U Vô Mệnh nhướng mày: "Nhưng cánh quân bị điều đi chính là Bắc doanh vệ."
"Thì sao ?"
"Bắc doanh vệ được điều tới biên giới phí Bắc Thiên Đô là để duy trì đề phòng chiến tranh, nói trắng ra là để phòng ta. Hiện giờ ta bị Hoàng Phủ Hùng dọa chạy, Thiên Đô nếu muốn điều quân tới đánh nơi này, cánh quân thích hợp nhất không đâu hơn mũi tên đen Bắc doanh vệ đã lên cung này."
Tang Viễn Viễn mở to mắt: "Vậy...... Chẳng phải là cơ hội tốt cho Hoàng Phủ Hùng động thủ sao?!"
"Đúng," Khoé môi U Vô Mệnh hiện lên nụ cười xấu xa, "Khương Nhạn Cơ sẽ lơ là không để quân lại thủ Đế cung, nếu Hoàng Phủ Hùng giờ phút này động thủ, chờ đến khi Khương Nhạn Cơ lấy lại tinh thần chỉ sợ đã bị đánh tới cửa nhà!"
"Hoàng Phủ Hùng sẽ động thủ sao?"
U Vô Mệnh thần bí nở nụ cười: "Xem Nhiếp Chính Vương nói như thế nào nữa."
Bỗng nhiên, cơn chấn động như trận núi lở truyền đến, chỉ thấy phía dưới đại địa gồm mặt đất đen xen lẫn với tuyết trắng hỗn độn thành một mảnh màu xám ầm ầm nổ tung, con rùa băng to lớn đang liên tiếp rút hai cái chân sau từ dưới mặt đất ra, đạp thật mạnh lên phế tích, sò đá bó từng vòng lên xiềng xích bằng hắc thiết thông qua ngầm.
U Vô Mệnh nắm thật chặt cánh tay: "Tiểu Tang Quả, nắm cho chặt."
Nàng lập tức triệu ra một đống ' rong biển ', tự quấn bản thân mình lại thành một cái bao thuốc nổ cột vào trên người hắn.
U Vô Mệnh: "......" Tức phụ này của hắn thật không có chút nào giống như, thật sự luôn.
Hoàn cảnh này vốn nên là nàng ôm lấy eo hắn, tóc dài cùng váy áo phiêu lãng trong gió, duy mĩ như một bức hoạ tình, bây giờ lại cứ như vậy mà nàng trói mình thành cái bánh chưng.
Cúi đầu vừa nhìn thấy người này dán vào trước người mình, đang giơ khuôn mặt nhỏ cười, bộ dáng như đang cảm thấy vô cùng an toàn.
U Vô Mệnh: "......" Thôi được rồi, an toàn là trên hết.
Gói thành cái bánh như vậy, thật đúng là an toàn vô cùng.
Sau khi tứ chi to lớn của con rùa băng lần lượt được rút ta hết l, chỉ thấy một sợi dây nối đất thẳng tắp ngay lập tức căng lên, chỉ trong chớp mắt, đại địa phảng phất bị một đao chém thành hai nửa, vỡ ra một khe hở dài sâu hơn trăm trượng, chợt, một cái đuôi treo đầy gai nhọn từ dưới nền đất quăng lên, hất lên giữa không trung một cái, chợt ném thật mạnh về phía hai người dám can đảm đứng trên đỉnh đầu nó.
U Vô Mệnh trở tay xuất đao.
Không đánh không được, hắn giơ đao chém về phía cái đuôi khủng to như dãy núi đang đập đến.
Hắc diễm bùng cháy rừng rực trên lưỡi đao, chống lại kia cái đuôi khủng bố đang lao vút lại mang theo từng trận gió.
Thân hình cao gầy của hắn như một cây tùng hiên ngang đứng trong bão tuyết không suy sụp.
Hắn bỗng nhiên phát hiện cái gói rong biển Tang Viễn Viễn này thực sự cũng tiện lợi vô cùng, nếu không giờ phút này hắn còn phải phân tâm đi che chở nàng.
Trận gió mang theo lửa cháy bừng bừng chạm vào cái mũi đuôi mang đầy gai ngược kia ầm ầm trên sông băng!
Phía trên cái đuôi rùa, hào quang bảy màu lưu chuyển, khi chạm vào hắc diễm, cả hai đều văng ra.
Giống như đánh phải một tầng phòng hộ không thể phá được.
Sau một kích đó, con rùa băng to lớn chợt rụt đầu lại, sau đó hất lên thật mạnh, ném U Vô Mệnh đến giữa không trung, cái miệng khổng lồ há rộng, nghiêng đầu hứng lấy người phía trên rơi xuống!
Đừng thấy hình thể nó khổng lồ mà khinh thường, động tác lại như gió mạnh mang sấm sét, khi nó vươn đầu ra như mang theo tàn ảnh.
Hai cánh U Vô Mệnh rung lên, lao mình xẹt qua nguy hiểm trong gang tấc.
Thân hình lưu loát xoay một cái trên không trung, đá trúng cái mũi to lớn của con rùa băng, lướt qua đôi mắt nó, giương đao ra trảm!
Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy cả hai đang sắp trượt đà văng vào tòa sông băng.
Nàng tung ra một dây rong biển, câu lấy đỉnh sừng trên đầu còn rùa đen, cho U Vô Mệnh mượn lực.
"Thông minh!" Hắn bớt thời giờ tán thưởng một câu, giây tiếp theo, trọng đao chém trúng đôi mắt con rùa băng.
Vẫn như cũ có hào quang bảy màu chặn công kích lại.
"Có thể đánh đấy." Hắn lời ít ý nhiều, "Nhưng mà...... Ta muốn ăn nó."
Hắn thu hai cánh lại, nhảy về phía sau xoay lại một cái, rơi xuống theo hình vuông góc.
Rùa băng chớp mí mắt thật lớn, đột nhiên mở cái miệng khổng lồ ra, một ngụm táp về phía cái con con trùng bay bay không biết trời cao đất rộng này.
U Vô Mệnh giơ tay ấn đầu Tang Viễn Viễn vào trước ngực mình thật chặt, quanh thân nổ lên hắc diễm, giống một con cá trơn trượt lách vào trong cái miệng khổng lồ của con rùa băng.
Rùa là loại không có răng nhưng trong khoang miệng lại dày đặc vô số gai ngược sắc nhọn, như một cái băng truỳ dán đầy lớp gai ngược theo các chiều lại rậm rạp, vừa nhìn liền cảm thấy sởn tóc gáy.
U Vô Mệnh đem đao xoay ra phía trước, hắc diễm bùng lên dữ dội, nhưng kinh khủng ở chỗ, khi hắc diễm trong mấy khắc ngắn ngủi chạm vào hào quang bảy màu nổi lên trên băng trùy, trong khoảnh khắc phá luôn cả bức tường bảo vệ của ánh sáng bảy màu.
Máu băng bay tứ tung, băng quy phát hiện không đúng, nó lập tức rụt cổ muốn phun hắn ra ngoài.
"Không kịp nữa rồi."
U Vô Mệnh lạnh lùng cười, hai cánh phía sau lưng mở ra, lập tức xuyên qua cổ họng của con rùa băng, theo thực quản lập tức chui vào trong bụng nó.
Tang Viễn Viễn: "......" Sau khi tốt nghiệp nhà trẻ xong, nàng chưa từng lần nào chơi cầu tuột lại nha.
U Vô Mệnh chêm phía dưới nàng, hắn cong người dậy, ôm lấy che chở cho nàng, cười đến thập phần vui sướng bên tai nàng.
Tang Viễn Viễn: "......" Nàng biết ngay mà, người này khẳng định chơi vui muốn chết.
Từ trong cơ thể con rùa khổng lồ nhìn ra ngoài, tầng tầng lớp lớp nội tạng trong suốt, huyết nhục và các lớp thịt đan xen vào nhau, như kính vạn hoa bằng băng sương.
"Chàng muốn ăn ở đâu?" Nàng sợ hắn chơi vui đến quên cả trời đất, quên mất chính sự.
"Trái tim."
U Vô Mệnh vui sướng cười, ôm lấy nàng xoay người đứng lên, hai cánh mở ra, chỉ xuống một chỗ có một viên băng cầu hình bầu dục thật lớn.
Tang Viễn Viễn ngạc nhiên phát hiện, viên băng cầu dưới chân mình đang trầm ổn, chậm rãi nhảy lên.
"Chàng muốn luyện nó?"
U Vô Mệnh đánh giá khắp nơi một lát, nghiêng nghiêng đầu chỉ vào một khe hở nơi tạng phủ: "Ờ. Tiểu Tang Quả, nàng chui vào đó mắc võng nằm đi, ngủ một giấc tỉnh lại là ta xong rồi."
"Nó sẽ lăn lộn khắp nơi không?" Tang Viễn Viễn không dám tưởng tượng cái con rùa băng khổng lồ này nếu mà đau đớn lăn lộn chắc chắn một đường nghiền Vân Đô thành bình địa, lúc đó sẽ là cái cảnh tượng gì.
Vân Hứa Chu cùng Tang Bất Cận không chừng là hoàn toàn mồ yên mả đẹp.
U Vô Mệnh có lệ trấn an nói: "Yên tâm yên tâm, ta xem qua rồi, con rùa này bốn chân còn mang xích sắt lớn mà. Lăn không được bao xa."
Tang Viễn Viễn gật gật đầu.
' rong biển ' lượn vòng, quấn lấy những cái đó phần nội tạng lớn lớn bé bé của rùa băng, đan thành một cái kén linh uẩn. Tang Viễn Viễn nhìn trái nhìn phải, sau đó ném một đoá hoa ăn thịt người ra để nó ngậm cái cái kén kia vào giữa, cố định nó thêm ổn định vững chắc.
Làm xong cái giường hoa quỷ dị này, Tang Viễn Viễn khinh thân nhảy lên, nhảy vào trong miệng hoa, chỉ huy cánh hoa khép lại, chỉ để lại một cái cửa sổ nho nhỏ.
Nàng ghé vào nụ hoa, tay nâng má, chớp mắt nháy mắt nhìn U Vô Mệnh.
Chỉ thấy hắn trở tay đâm hắc đao vào trái tim băng quy, sau đó hai đầu gối châu lại, một tay cầm chuôi đao duy trì thân hình, một tay kia bắt quyết đơn giản, đặt đầu gối xuống.
Ánh lửa đen bùng phát lên, bắt đầu từ trên sóng hắc đao, như hắc triều đổ xuống, tràn về hướng trái tim trong suốt.
Ngay lập tức trái tim trong suốt của con rùa băng khổng lồ bảy màu bị hắc diễm hoàn toàn bao trùm, luyện hóa lên. Nó đau đến nghển cổ kêu gào, bắt đầu phình phịch quay cuồng.
Tang Viễn Viễn không để ý bị quăng người một phát 360 độ ngã ra khỏi nụ hoa.
Nàng vội vàng trèo lại lên cánh hoa ăn thịt người, rút cánh hoa lại thành một cái túi ngủ, lại triệu ra mấy cuộn ' rong biển ', cố định thân thể của mình chặt chẽ ở bên trong.
May mắn bốn chân của con rùa băng này đều bị xiềng xích hắc thiết trói chặt, có giãy giụa đến điên loạn cũng chỉ có thể đem toà cổ miếu cặn bã vốn đã là phế tích nghiền một hồi, cũng không gây ra tai ương gì cho bá tánh gần đó.
Thời gian tích tắc trôi đi.
Dưới sự luyện hoá của hắc, trái tim trong suốt kia dần dần bị nhuộm thành màu đen, mà tất cả những gì tuần hoàn đến trái tim xong đều biến thành vật trong tay của U Vô Mệnh.
Tạng phủ của con rùa băng bắt đầu thấm máu.
Dòng máu lạnh băng đó cũng chất chứa đầy linh lực bảy màu, tâm niệm Tang Viễn Viễn vừa động, ném hoa ăn thịt người ra, lệnh chúng nó quyến rũ giãn ra cánh hoa, tại thân thể của rùa băng mà chạy đi chạy lại, miệng khép khép mở mở như sứa, nuốt hết tất cả máu rùa vào trong cánh hoa.
Linh lực bảy màu trong cơ thể rùa băng còn nồng đậm hơn nhiều mấy con rắn trùng chuột kiến trong tổ miếu, Tang Viễn Viễn cảm thấy từng đợt cay nồng xông thẳng lên trán, làm nàng sặc đến nước mắt lưng tròng.
Nàng trở mình, nằm thẳng bên trong cánh hoa, ném ra một đống lớn hoa thái dương để trị liệu cho mình.
Bỗng nhiên nàng ngoài ý muốn phát hiện, mấy cái khuôn mặt nhỏ của hoa hướng dương đã ẩn ẩn biến thành màu hơi tổng hợp.
Nhưng thật ra cũng không phải xấu như trong tưởng tượng. Khuôn mặt hoa vẫn vàng óng ánh, nhưng từ một góc độ nào đó nhìn lại có thể nhìn ra óng ánh bảy màu lưu chuyển, giống như là xà cừ trong vỏ sò vậy.
Nàng có dự cảm mình sẽ thực mau chóng có thể hoàn toàn thích ứng với cái lực lượng bảy màu này.
Nằm trong chốc lát, trong lòng lại thấy nhớ U Vô Mệnh, liền bò lên, ló ra thăm dò nhìn hắn một cái
Chỉ thấy từng đóa hoa ăn thịt người cực đại như là con mực con sứa, khép mở cánh hoa tuần tra khắp mọi nơi, cắn nuốt hết tất cả máu rùa chảy ra để luyện hóa. Mà sau khi U Vô Mệnh dùng hắc diễm bao lại trái tim rùa băng xong, ngọn lửa đen lại theo tâm mạch lan tràn đi khắp nơi, đem toàn bộ nội tạng đều nhuộm thành màu đen.
U Vô Mệnh vẫn còn đang khép hai mắt, nhàn nhàn mà ngồi ở trên trái tim, một tay nắm chuôi đao.
Nàng phát hiện, hắn cũng không phải luyện hoá theo kiểu cắn nuốt hết trái tim thật lớn của con rùa băng này mà là ở dùng hắc diễm của mình đồng hóa nó.
Băng quy giãy giụa càng ngày càng yếu dần.
Rốt cuộc nó cũng quy phục, giống như đã chết rồi, chỉ còn mỗi trái tim vẫn đang nhảy lên.
"Tang Quả." Thanh âm của U Vô Mệnh thập phần khàn khàn, mang theo hơi run rất nhỏ.
"Ta đây ta đây." Tang Viễn Viễn vội vàng buông cánh hoa ra, dùng linh uẩn đằng treo mình lên đu tới trên trái tim của rùa băng, khẩn trương nhìn chăm chú vào hắn.
"Vân Hứa Chu sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng giờ phút này ra đi không được."
Trong hai tròng mắt của hắn có ngọn lửa đang nhảy lên.
"Ta đi giúp nàng ấy!" Tang Viễn Viễn đứng thẳng người l.
Vì để hắn yên tâm, nàng quyết đoán triệu ra một con lại một con hoa hướng dương nhỏ, sau đó kéo cổ áo mình ra, nhét chúng nó vào.
U Vô Mệnh: "......" Rõ ràng là chuyện nghiêm túc cực kỳ đứng đắn có thể làm người lo lắng bất an, như thế nào đã bị nàng làm cho buồn cười như vậy.
Thực mau, quần áo Tang Viễn Viễn căng phồng, toàn bộ nhét đầy hoa hướng dương nhỏ.
"Ta trực tiếp cưỡi hoa ăn thịt người đi qua, bên cạnh cũng sẽ triệu ra một đám hoa đầu heo bảo hộ ta luôn l."
U Vô Mệnh buồn cười, khóe miệng hơi câu: "Tiểu Tang Quả, nàng sợ chết đến vậy à."
"Đương nhiên rồi." Nàng lại nhét thêm mấy cái hoa hướng dương nhỏ vào trong cổ áo.
"Ta chưa muốn chết đâu," nàng cười còn rạng ngời hơn so với hoa hướng dương, "Ta muốn thích chàng cả đời. Không cần lo lắng!"
U Vô Mệnh: "!"
Hắn chậm rãi chuyển đôi mắt hướng một bên: "Đi đi, ta làm gì có lo lắng chút nào."
Sau một lúc lâu, hắn lại bổ sung một câu: "Tốt nhất cũng dán lên mặt luôn đi."
Tang Viễn Viễn: "......"
Nàng tung dây linh uẩn ra, nhanh chóng đu về hướng yết hầu của rùa băng.
Nàng cảm thấy mình có chút giống Spider Man nha —— tung ra một đống dây cuốn vào chỗ trên cao ở xa xa, sau đó thu dây lại đồng thời làm cho thân thể liền ' vèo ' một cái xẹt qua đoạn khoảng cách này.
U Vô Mệnh và nàng vô cùng ăn ý, hắc diễm lan qua, rùa băng thống khổ cúi đầu gào rống, để Tang Viễn Viễn vững vàng lướt ra khỏi cái miệng rộng của nó, dừng lại trong phế tích tổ miếu.
Bọn thị vệ đang vây quanh ở xa xa bị dọa một trận đến nhảy dựng.
Tang Viễn Viễn phát hiện chân đám người đều đang phát run. Lại nghĩ là do bị con rùa băng khổng lồ này quay cuồng quấy phá nên mới bị sợ quá mức.
Nàng tung ra một đóa hoa ăn thịt người, cưỡi lên nụ hoa.
Nó lập tức kéo theo cái đuôi nhỏ, vẽ ra trên nền tuyết một đường cong thật dài uốn lượn, ' vèo vèo vèo ' vừa chạy vừa nhảy về hướng vương cung.
Cung điện Vân Hứa Chu quả nhiên đã bị người bao vây.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt, cũng may Vân Hứa Chu cũng không phải không hề phòng bị, trước khi người do lão Vân đế an bài tiến vào đánh lén, nàng ấy đã bố trí phục binh mai phục tốt ở bốn phía đại điện, một trận chiến này lại thật ra có chút kiểu ôm cây đợi thỏ, ý tứ thành thạo l.
Người ngựa của hai phía vẫn luôn chiến đấu ở phân nửa sân bên ngoài cung dưới bậc thang của chính điện, toàn bộ tiền viện đều là từng đôi chém giết.
Không thể tiến vào bằng cửa lớn rồi.
Tang Viễn Viễn thao túng hoa ăn thịt người, bơi tới vách tường bên cạnh.
Hoa ăn thịt người rút nụ hoa xuống rồi thình lình bắn thẳng lên.
Tang Viễn Viễn ' vèo ' một cái liền nhảy lên bờ tường, sau khi ổn định thân hình, nàng ném một đoá hoa ăn thịt người xuống phía bên kia của bờ tường, đè bẹp một đôi thị vệ đang chiến đấu, sau đó mới nhảy xuống, dừng lại trên cánh hoa.
Hoa ăn thịt người chiều ngang cũng cầm một trượng, nàng nằm ở mặt trên thật ra không cần lo lắng bị hai bên chiến đấu ngộ thương.
"Ta má ơi!" Một thị vệ không có kiến thức bị dọa đến nhảy dựng, vung đao chém qua.
Hắn chợt thấy có ảnh sáng bảy màu loé lên trên cánh hoa ăn thịt người rồi biến mất, cây đao của thị vệ tức khắc nứt toạc, ngay trong nháy mắt hắn thất thần, đối thủ phía sau nhân cơ hội một kiếm đâm xuyên qua tim hắn.
Tang Viễn Viễn cúi đầu nhìn, thấy cánh hoa lông tóc không tổn hao gì.
Quả nhiên, luyện hoá cái sức mạnh bảy màu này thật vô cùng có lợi nha.
Lá gan Tang Viễn Viễn ngày càng lớn.
Nàng đấu đá lung tung, nhào về hướng bậc thang chính điện —— hai bên người ngựa này đều là thị vệ của Vân Châu, ăn mặc giống nhau như đúc, nàng không có biện pháp phân biệt đâu là người của Vân Hứa Chu, đâu là người của lão Vân đế, đành phải không giúp đỡ ai cả.
Vân Hứa Chu đã từ trong điện đi ra, nàng ấy ngưỡng mặt, ngạo nghễ đứng ở bậc thang, khoanh tay, mắt lạnh nhìn cuộc chiến đấu hỗn loạn phía dưới.
Bỗng nhiên, biểu tình lạnh lùng đó liền bị nứt.
Khi thấy Tang Viễn Viễn cưỡi hoa đầu heo tròn ủm đang ủn ủn tới.
Vân Hứa Chu: "......"
Tang Viễn Viễn vui sướng phất phất tay về phía nàng ta: "Ta tới hỗ trợ đây!"
Liền ngay lúc này, một thị vệ cao giai bị vài tên phản nghịch vây công bỗng nhiên thất thủ, ngực trúng một đao, sau đó bị người tung chân đá một cái văng tới bậc thang, thanh đao trong tay bay vèo ra ngoài.
"Vân Thất!" Hai mắt Vân Hứa Chu ngưng trọng, đi nhanh hai bước, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của thị vệ này.
Miệng thị vệ hộc một búng máu, khóe môi vẫn nhe ra tươi cười: "Ta chết cũng không tiếc......"
Thần sắc Vân Hứa Chu thần sắc chấn động, giơ tay liền muốn dìu hắn: "Đừng nói chuyện, ta giúp ngươi......"
Chợt thấy một con hoa hướng dương có gương mặt tròn tròn từ trên trời giáng xuống, ' phanh ' một cái đạp vào ngực nàng ta, làm nàng ta té ngã ngửa ra sau.
Vân Hứa Chu: "?!"
Liền thấy Vân Thấp vừa mới rồi còn hơi thở thoi thóp đã cầm một cây chủy thủ, đâm thật mạnh vào vị trí lúc nãy nàng ta đang ngồi.
Lưỡi đao xanh biếc, vừa nhìn liền biết là có bôi kịch độc!
Vân Thất một kích thất bại, oán hận nghiến răng, giơ chủy thủ lên tiếp tục tấn công Vân Hứa Chu.
"Vân Hứa Chu! Ngươi lòng muông dạ thú, làm hại Vân Châu vương, làm hại lão tổ tông! Vân Thất hôm nay thay trời hành đạo, giết ngươi tên loạn thần tặc tử này!"
Thế cục hôm nay thật sự quá loạn, đột nhiên bại lộ nhiều người như vậy, Vân Hứa Chu nhất thời cũng không phản ứng được hết. Mới vừa rồi Vân Thất vẫn luôn chống cự chủ lực của quân phản nghịch, Vân Hứa Chu liền theo bản năng tín nhiệm hắn, không nghĩ tới vậy mà là khổ nhục kế.
Những người nghe theo lệnh của lão Vân đế, trước khi chuyện lật mặt này bùng nổ, trước nay cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến Vân Châu, làm việc cũng giống như tất cả những người khác, mà chuyện ngày hôm nay cũng chỉ là vì bị lão Vân đế che dấu, họ phục tùng quân lệnh mà thôi.
Trong đôi mắt hạnh mỹ lệ của Vân Hứa Chu hiện lên một tia bi thương.
Quân lệnh như núi, lệnh đã ban ra, bất kể tướng sĩ nào cũng đều chỉ biết phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện cho đến nhận được lệnh rút lui lại hoặc là chết trận mới thôi. Đây là bản chất của lập quân, cũng là đảm bảo cho đến khi đạt được thắng lợi.
Phục tùng mệnh lệnh, bất kể đúng sai, không chút nào dao động.
Vân Hứa Chu biết, cho dù mình có biện giải như thế nào, các chiến sĩ này đều sẽ không có chút dao động.
Nàng ta cũng không cần bọn họ dao động. Một nhánh quân sẽ do dự là đáng sợ đến mức nào.
Hôm nay, chỉ có thể để cho bọn họ chết trận.
"Giết!" Giọng nói của nàng ta lạnh lẽo.
Lập tức liền có hai thân vệ nhảy lên bậc thang, cuốn lấy Vân Thất, chiến đấu quyết liệt xuống phía dưới.
Tang Viễn Viễn thao túng hoa ăn thịt người bò lên trên bậc thang.
Hai chân mới vừa vừa rơi xuống đất, lông tơ sau cổ liền dựng lên, một linh cảm nguy hiểm lạnh băng thẳng tắp nhập vào trong óc, Tang Viễn Viễn không cần nghĩ ngợi, lập tức triệu ra một con hoa ăn thịt người, úp đầu l xuống dưới, bọc lại bản thân mình cùng Vân Hứa Chu vào trong cánh hoa rắn chắc.
Ngay khi trước mắt tối sầm lại, vô số mũi tên nhọn ' đốc đốc đốc ' bắn trúng cánh hoa ăn thịt người, sôi nổi ngã xuống.
Còn chưa kịp nói chữ nào, liền thấy ngọc giản trong tay Vân Hứa Chu chợt lóe, thanh âm dồn dập truyền ra ——
"Báo! Năm vạn binh mã của Bắc doanh vệ đã lướt qua Phượng Lăng thành, sắp đến vương đô!"
Thật sự là, loạn trong giặc ngoài!
Vân Hứa Chu bóp nát ngọc giản, hơi hơi nheo hai mắt lại.
"Viện quân gần nhất đuổi đến đây cũng cần ít nhất ba canh giờ." Nàng ta nói, "Ba canh giờ, cũng đủ ta đào rỗng toàn bộ đường lui của bọn họ, chôn thuốc nổ xuống, để bọn hắn có đến mà không có về! Nhưng mà Tang Quả, Vân Đô chỉ có hai vạn quân trông giữ thành, chưa chắc có thể chống đỡ được ba canh giờ, ngươi và U Vô Mệnh vẫn nên mau chóng trà trộn vào đám bá tánh tị nạn rời khỏi nơi này đi, không cần thiết phải mạo hiểm."
Tang Viễn Viễn giương mắt nhìn thấy thần sắc nàng ta kiên nghị, đã quyết tâm không còn để ý sinh tử của bản thân nữa rồi.
"Không vội." Tang Viễn Viễn nói, "Ta phải nhìn xem bốn doanh vệ trong truyền thuyết của Thiên Đô đến tột cùng là thực lực như thế nào, rốt cuộc sớm muộn gì đến phải đánh nhau với bọn họ mà. Mạo hiểm một chút như vậy lại đạt được tin tình báo chuẩn xác trân quý trong tay, vẫn vô cùng đáng giá nga."
Vân Hứa Chu: "......" Khỏi cần nói thêm câu khuyên bảo nào.
Nàng ta chà chà ấn đường giữa mày.
Vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được phía tây truyền đến một tiếng vang lớn kinh thiên động địa.
Mặt đất dưới chân đều chấn động.
Sắc mặt Vân Hứa Chu kịch biến: "Không tốt! Còn có nội ứng! Tiếng động này sợ là......"
Ngọc giản lập loè, tin cấp báo truyền đến.
Cửa Tây của Vương đô đã bị đánh đổ!
Không có cửa thành phòng ngự, làm như thế nào chống cự lại đám trọng kỵ binh không hề sợ hãi đang xung phong đến?
"Giặc nhà khó phòng......" Vân Hứa Chu thở gấp, ' keng ' một tiếng rút ra bội kiếm bên hông, phất phất tay thật mạnh, "Tang Quả, ta phải tự mình ra trận!"
"Tốt."
Tang Viễn Viễn trở tay thu hoa, lại lần nữa ném một đoá khác to hơn, kéo Vân Hứa Chu theo, nhảy lên trên cánh hoa, theo bậc thang trợt xuống.
Vân Hứa Chu: "......"
Vốn là cảnh tượng bi tình thực nghiêm túc, nhưng sau khi cưỡi lên cái bông hoa đầu heo đỏ đỏ mập mạp này xong, không khí tức khắc trở nên không đứng đắn nổi.
Quá khó khăn.
Vân Hứa Chu bất đắc dĩ chỉ đường, hoa đầu heo xuyên qua đám tướng sĩ đang khẩn trương bận rộn đầy đường, nhanh chóng đi tới dưới cửa bị đánh đổ.
Phản đồ đã bị bắt rồi, đúng là một nhánh quân đội ngày thường phụ trách trông giữ tường thành, hơn 400 người.
Cửa thành đang khẩn cấp chữa trị, nhưng thời gian hiển nhiên đã không còn kịp rồi.
Vân Hứa Chu mặt không có biểu tình: "Trảm."
Dứt lời, nàng đưa Tang Viễn Viễn bước lên trên tường thành.
"Số lượng nhân thủ mà ông ta có thể trực tiếp khống chế có gần ba phần." Nàng nói, "Nhiều hơn ta dự đoán một chút."
Tang Viễn Viễn đưa tay đặt lên đầu vai nàng ta, vỗ vỗ: "Không cần để ý, ngươi đã làm được đủ tốt rồi."
"Ta biết." Khoé môi Vân Hứa Chu hiện lên nụ cười chua xót.
Rốt cuộc nàng chỉ là Nhiếp Chính Vương thôi, lão tổ tông muốn thay chủ quân để trông coi giang sơn này, cũng là danh chính ngôn thuận.
Hai người đồng loạt nhìn về phía phương xa.
Bắc doanh vệ thân mặc chiến giáp màu đỏ đã xuất hiện trong tầm nhìn.
Phía trên băng nguyên là một mảnh đỏ như máu che trời lấp đất, giống như thiên hoả vô pháp kháng cự, sắp thổi bay toà thành băng tuyết nho nhỏ này.
Tiếng có ngựa kêu ù ù vang vọng đến tường thành cao 30 trượng này, làm chân thành ẩn ẩn chấn động.
Phía trên tường thành, cung thủ đã vào chỗ, chỉ chờ Bắc doanh vệ tiến vào tầm bắn.
Nhưng mà cái đội quân này vừa tinh nhuệ lại có trang bị thượng thừa, tu vi cao thâm, nỏ hay mũi tên chỉ sợ là không có bao nhiêu tác dụng.
Vân Hứa Chu nhìn nhìn trận hình phòng ngự đang sàn sau ở phía sau cửa thành, bất động thanh sắc mà thở dài một hơi.
Ngăn không được.
Chỉ có thể dùng tín mạng để chống đỡ kéo dài!
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên