Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 54

Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 54

Từ phương diện khác mà nói tình tiết đại thần vẫn rất chuyên nghiệp, ngay lúc Lâm Sơ Dương nghĩ tới em gái ma nữ, em gái liền xuất hiện, còn là bị một con hổ cánh dài đuổi theo.

Em gái ma tộc mà, đó chính là xinh đẹp quyến rũ vóc người nóng bỏng ăn mặc hở hang, là loại hình chỉ liếc mắt một cái có thể khiến đàn ông nổ tròng mắt, đặc biệt là phía sau còn có một con hổ cực lớn tôn lên, bản hiện trường của mỹ nữ và dã thú.

Nếu như là một người đàn ông bình thường, lúc này nhất định sẽ xông lên anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng đáng tiếc, mấy vị trước mắt đều không bình thường.

Mạc Trạch thì khỏi nói, Lâm Sơ Dương thì từ lúc phát hiện tim mình đập nhanh hơn đối với nam chính sau đó liền không còn ôm hi vọng với em gái nữa, Vân Lạc nhìn em gái đại khái chỉ có thể làm chị em tốt (?), mà Chân Hoa… sớm bị Vân Lạc chỉnh đến mức thấy gái liền run chân có được không.

Cho nên Tuyết Dao đảm nhiệm linh thú kéo xe đồng tình liếc nhìn em gái kia một cái, tiện đường dùng ánh mắt nhắc nhở.

Tuyệt đối đừng lại đây, trong này toàn bộ đều mẹ nó là biến thái!

Ánh mắt hồ ly là dễ dàng nhìn hiểu như vậy sao, huống chi em gái căn bản sẽ không nhìn về phía kia, trực tiếp chạy đến buồng xe phía sau, mang đầy hy vọng đưa tay ra, “Cứu mạng!"

Không có động tĩnh.

Động tác em gái cứng một chút, lão hổ đang nhe răng phía sau cũng cứng một chút.

Em gái thả lớn giọng: “Tráng sĩ cứu mạng!"

Vẫn là không có động tĩnh.

Lúc này, gió nổi lên, rèm cửa sổ xe bị thổi mở ra, vừa vặn lộ ra gương mặt Mạc Trạch.

Một ở ngoài cửa sổ, một ở trong cửa sổ, hai mặt nhìn nhau, xinh đẹp có chút quen mắt, dường như kia chính là vương tử trong giấc mộng của mình.

Lại là tiết mục nhất kiến chung tình.

Em gái si ngốc nhìn, Mạc Trạch ghét bỏ buông rèm cửa sổ xuống.

Em gái: “…" Lẽ nào hiện tại không phải nên là anh hùng cứu mỹ nhân đánh chạy tiểu quái thú sau đó mời nàng lên xe nhất kiến chung tình tái kiến định chung thân sao, tình tiết không đúng ê này!

Bên trong buồng xe Mạc Trạch cầm lấy một khối điểm tâm thuần thục đưa đến bên môi Lâm Sơ Dương, ôn nhu nói: “Bất quá chỉ là một ít người không liên quan thôi, sư huynh tất nhiên sẽ không để ý, đúng không?"

Lâm Sơ Dương: Nếu tôi nói để ý thì thế nào?

Đương nhiên, cậu chỉ là suy nghĩ một chút thôi, thật sự nói ra luôn có một loại cảm giác sẽ bi kịch.

Mạc Trạch không chờ được đáp lại, sắc mặt lộ ra một chút âm trầm, chẳng lẽ sư huynh hắn thật sự để ý những chuyện đời trước cùng những nữ nhân kia?

“Sư huynh?"

Lâm Sơ Dương suy nghĩ một chút, thoáng ngẩng đầu lên làm bộ nhìn trời, đặc biệt rập khuôn nói: “Chuyện cũ như mây khói, cần gì phải chấp nhất."

Sắc mặt Mạc Trạch càng khó coi hơn: “Sư huynh thật sự không thèm để ý?" Nếu như trong lòng sư huynh có người khác, cho dù là quá khứ, hắn cũng sẽ không nhịn được đem cái người kia triệt để hủy diệt, tại sao ngược lại sư huynh lại nói nhẹ như mây gió như vậy, chẳng lẽ chuyển biến tốt lúc trước đều là giả tạo hay sao?

Lâm Sơ Dương cũng nóng nảy, nói để ý cũng không được mẹ nó nói không thèm để ý cũng không được, rốt cuộc muốn cậu nói thế nào!

Vân Lạc dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc quét mắt nhìn hai người bọn họ, quyết đoán đi ra ngoài làm bạn với Chân Hoa, sau đó trong buồng xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nguy hiểm!

Trong đầu Lâm Sơ Dương chợt lóe hai chữ như thế, tiếp đó liền bị đẩy ngã.

Mạc Trạch không nói lời gì hôn qua, cường thế lại bá đạo, giống như hận không thể lập tức xé rơi quần áo của người dưới thân, từ trong ra ngoài đều khắc lên dấu ấn thuộc về hắn.

Mặc kệ quá khứ hiện tại hay tương lai, Lưu Vân Y đều là của hắn, toàn bộ đều là của hắn.

Lâm Sơ Dương chỉ có thể bị động thừa nhận, đột nhiên cảm giác mình giống như cá trên thớt, gọt miếng thịt nào hoàn toàn xem tâm tình của quần chúng người ta, cậu còn đưa hai tay dâng tặng.

“Gia, đây là thịt có cảm giác ngon nhất trên người tiểu nhân, ngài nếm thử?"

Loại tâm tình hoàn toàn không có không vui còn đặc biệt tình nguyện hưng phấn kích động chờ đối phương ăn này là cái quái gì vậy!

Cậu chính là một cái bàn trà như vậy, bên trên chất đầy bi kịch*…

*Tách trà (bôi cụ) và bi kịch cùng đọc là bēi jù, cho nên bôi cụ = bi kịch dần trở thành 1 cách nói thường dùng, giới trẻ TQ ngày nay có câu “châm ngôn" là: “Nhân sinh thị trương trà kỷ, thượng diện phóng mãn liễu bôi cụ" (tạm dịch: đời người là một chiếc bàn trà, bên trên chất đầy bi kịch)

Mạc Trạch đem chính mình chôn thật sâu vào thân thể đối phương, động tác kịch liệt mà gấp gáp, nhưng trên mặt lại là tuyệt vọng mang theo khẩn cầu, “Sư huynh, đừng từ bỏ ta, có được không?"

Hắn không muốn hoàn toàn rơi vào hắc ám, ngay cả chút nguồn sáng này cũng triệt để mất đi, giống như là trái tim mất đi nhịp đập cùng độ ấm, hắn không biết khi đó hắn sẽ làm ra cái gì, nhưng nhất định không phải là tốt đẹp.

Điên cuồng, giết chóc, bạo ngược, cuối cùng hủy diệt, đều là gieo gió gặt bão, ai cũng trốn không thoát.

Cảm xúc Lâm Sơ Dương cũng bị địa phương cường liệt ảnh hưởng tới, cậu cảm thấy nếu như cậu không nói ra chút gì, có vẻ như rồi cũng không còn cơ hội , vì vậy chỉ số thông minh bị khoái cảm cắn nuốt còn dư lại không nhiều lắm cuối cùng cũng hành động, theo bản năng nói: “Kỳ thực… Ta… yêu… ngươi."

Sau đó hai người đều sửng sốt.

Lâm Sơ Dương giơ tay che mặt, thời điểm như thế này thổ lộ gì đó, vì sao cậu có một loại cảm giác quả thế, còn hơi thẹn thùng.

Đây là cong quá triệt để ngay cả cơ hội để giãy dụa cũng mất sao?

Cậu xuyên thấu qua khe hở nhìn nhìn Mạc Trạch trên người, kết quả phát hiện đôi mắt đối phương đỏ như máu, ngay cả hoa văn dưới khóe mắt tất cả đều đi ra .

Mạc Trạch đẩy tay cậu ra, liếm liếm gò má cậu, nhẹ giọng dụ dỗ: “Sư huynh lặp lại lần nữa có được không, ta còn muốn nghe." Vừa nói vừa giật giật phía dưới.

Lâm Sơ Dương rên lên một tiếng, kiên định nói: “Không được."

Mạc Trạch thay đổi tư thế cho hai người lần thứ hai tiến vào, “Thế này thì sao?"

“Không muốn…"

“Vậy đổi lại cái khác, như vầy?"

“Không… Ngươi chậm một chút…"

“Như này thì thế nào?"

Lâm Sơ Dương khóc, “Ta nói còn không được sao…"

Trong lúc hài hòa lại hài hòa này, cậu cũng không nhớ rõ đến cùng đã nói bao nhiêu lần, chỉ là không ngừng nghe thấy đối phương nói lặp lại lần nữa, sau đó không ngừng lặp lại một lần lại một lần, mãi đến khi hai người phóng thích.

Tác giả : Khung Liệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại