Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 49

Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 49

Ngay lúc hai người nằm trên giường chán ngấy, bên ngoài có người truyền lời, phải họp.

Mạc Trạch có chút khó chịu, Lâm Sơ Dương có chút nghi hoặc, không phải bọn họ xin nghỉ sao?

Truyền lời người: “Hội nghị lần này không giống hội nghị trước kia."

Lâm Sơ Dương cách cửa hỏi ra phía ngoài: “Có cái gì khác nhau?"

Người truyền lời: “Hội nghị lần này gọi là bàn luận tính khả thi và sự tất yếu của rút lui."

Lâm Sơ Dương: “…Vậy trước kia thì sao?"

Người truyền lời rất chăm chú rất khinh bỉ trả lời: “Bàn luận tính khả thi và sự tất yếu của tác chiến, hội nghị quan trọng như vậy ngươi làm sao có thể quên chứ, đây là không tôn trọng lãnh đạo, là không tôn trọng trí tuệ của nhân dân, càng không tôn trọng đối với tinh thần của hội nghị."

Biến mày đi không tôn trọng!

Lâm Sơ Dương nghe được liền nghiến răng, một cái hội nghị mở một tháng ngay cả cái mục đích cũng không lấy ra, còn mở mở mở cái cọng lông, mẹ nó đợi hội nghị kết thúc dưa chuột đồ ăn đều nguội rồi.

Kỳ lạ nhất là hội nghị như vậy còn thật sự có thể sản sinh ra một đống fan não tàn, quả thực không cách nào dùng đầu óc của người bình thường đi tìm hiểu.

Mạc Trạch động viên nói: “Ta đi xem xem tình huống, sư huynh lại nghỉ một lát."

Lâm Sơ Dương quyết đoán gật đầu, xoay người, ngủ.

Nhưng mà Mạc Trạch chân trước mới vừa đi, chân sau lại có người đến, Lâm Sơ Dương táo bạo từ trên giường bò lên mở cửa, suýt chút nữa là bị người bên ngoài hù dọa.

Người này toàn thân áo trắng, nhưng da đen kịt, hai mắt vô thần, tóc ngổn ngang, nhìn thế nào cũng giống như thiếu nam đàng hoàng vừa trải qua tàn phá.

Có điều nhìn trình độ đen của da kia, nếu là buổi tối, tám phần là Lâm Sơ Dương sẽ cho rằng đụng phải đồng loại.

Lúc này ngụy đồng loại lên tiếng, “Lâm đạo hữu."

Lâm Sơ Dương không dám tin tưởng: “Bách Lý Thần?"

Bách Lý Thần cười khổ, “Là ta, gần đây gặp chút… trắc trở, không biết Lâm đạo hữu có thời gian theo tại hạ uống mấy chén hay không."

Loại cơ hội xoát hảo cảm này tự nhiên là không thể bỏ qua, Lâm Sơ Dương thu thập một chút lập tức đỡ eo đi theo người ta, chẳng qua là tư thế đi có chút không quá tốt, người rõ ràng vừa nhìn liền biết đêm qua đã làm việc gì không thể lộ ra ngoài.

Cũng may Bách Lý Thần không hiểu gì về chuyện nam nam, chỉ cho rằng thân thể Lâm Sơ Dương không thoải mái, chẳng hạn như bị bệnh trĩ và vân vân, có thể thông cảm.

Hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới, thật sự ở trong một khu rừng nhỏ hoang vu tìm một nơi có hoa có nước, Bách Lý Thần từ trong bao trữ vật móc ra bàn đồ nhắm rượu, rót đầy cho hai người, tiếp đó xa xăm thở dài một tiếng, “Ai…"

Gương mặt thê lương khổ bức kia mang biểu tình giống như chết cha vậy, Lâm Sơ Dương có chút ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Bách Lý Thần cầm chén rượu lên vung xuống đất, sầu não nói: “Tế mối tình đầu của ta chết đi."

Lâm Sơ Dương cảm thấy hiện tại cậu cần phải đồng tình cần phải an ủi cần phải quan tâm cái người thất tình nào đó, nhưng sự thực chính là, cậu muốn cười, muốn vỗ bàn cười to.

Trong nguyên tác tuy Bách Lý Thần là dáng vẻ thanh niên, nhưng số tuổi chân thực hình như cũng sắp sáu mươi.

Người đã lớn tuổi như vậy còn mối tình đầu, mi lừa quỷ à?

Tự luyến còn chưa tính, còn chơi một câu kịch mang theo nồng nặc phong cách tuổi dậy thì như vậy.

Gương mặt tuấn tú của ông nhịn cười nhịn tới mức vặn vẹo.

Bách Lý Thần đại khái cũng phản ứng kịp y đã nói cái gì, lập tức giải thích: “Lúc trước đúng thực là ta từng thích nữ tử khác, nhưng chân chính yêu chỉ có một mình Vân Lạc."

Thích không có nghĩa là yêu mà, mọi người hiểu đó.

Lâm Sơ Dương: “Các ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Nhắc tới cái này Bách Lý Thần liền than thở một tiếng, việc này nói đến chính là ngày hôm qua Vân Lạc giữ y lại ăn cơm, y nghĩ lòng thành của mình rốt cuộc được đối phương tán đồng, liền cao hứng ở lại, mãi đến tận khi cơm nước vào bàn.

Cơm Vân Lạc làm là người bình thường có thể tiêu thụ được sao, cho dù chỉ đơn giản là hai ngụm rau xào cũng có thể đẩy ngã một con voi, Bách Lý Thần tự nhiên liền trúng chiêu, sau đó đau lăn lộn đầy đất phong lưu hoàn toàn không còn, cuối cùng lại bị Vân Lạc nắm lấy đổ một trận thuốc, sau khi xong việc da dẻ toàn thân y bao gồm cả mặt đều đen thui thùi lùi.

Cái này còn chưa hết, Vân Lạc đại khái là sảng khoái, cho nên y lên tiếng.

Y nói: “Nếu không phải thấy ngươi còn có chút tác dụng ấy, ông đã sớm đem xương cốt cả người ngươi đập nát vứt vào trong ruộng cho tơi đất rồi."

Ngươi có thể tưởng tượng ra tình cảnh nữ thần trong lòng mang âm thanh của một tên đàn ông thô cuồng hào phóng phun ngươi à.

Bị sét đánh cũng là nhẹ…

Quả nhiên, nói đến đây biểu tình của Bách Lý Thần tất cả đều là vết rách, giống như trái tim thủy tinh của y đều sắp vỡ thành cặn bã, y liền rót cho mình một chén rượu tương đương một phen thủ tiêu khổ bức.

Ai, nhất túy giải ngàn sầu, nói nữa cũng đều là nước mắt.

Lâm Sơ Dương cảm động lây vỗ vỗ vai y, “Thời đại này, giới tính bất đồng không có cách nào nói chuyện tình cảm…"

Bách Lý Thần: “Cái gì?"

Lâm Sơ Dương gãi gãi chóp mũi, “Ặc… Sai rồi, giới tính tương đồng có lẽ cũng có chân ái… hình như cũng không đúng… Kỳ thực ta muốn nói, ngươi có thể cân nhắc Mạc Trạch một chút."

Bách Lý Thần giật giật khóe mắt, “Cân nhắc hắn?" Lời này không phải là cái ý mà y nghĩ đi?

Lâm Sơ Dương rất chăm chú rất xác định nói: “Đúng vậy, hắn ôn nhu như vậy thiện lương như vậy giàu lòng thông cảm như vậy, cùng hắn nhất định không tệ."

Cậu cũng không tính là nói dối, trước kia nam chính xác thực ôn nhu thiện lương giàu lòng thông cảm, quả thực là thánh nhân đệ nhất thiên hạ.

Về phần hiện tại, khụ, có thay đổi sao, sao cậu không biết?

Lâm Sơ Dương chột dạ nhìn trời, sự thực cùng giấc mộng đều sẽ có một tí tẹo chênh lệch như thế mà.

Cậu bị bạo cúc không phải cũng bình tĩnh như thường à.

“…" Bách Lý Thần gian nan gật đầu một cái, giống như nuốt phải con ruồi, “Hình như… đúng là chuyện như vậy, ha ha."

Hệ thống: “Nhiệm vụ nội dung hoàn thành, thưởng đã phân phát, xin kí chủ không ngừng cố gắng."

Nhiệm vụ nội dung chỉ cần Bách Lý Thần gật đầu khiến tình tiết không chếch đi, mặc kệ thật lòng hay giả dối đều coi là hoàn thành.

Lâm Sơ Dương không biết những thứ này, cho nên tiểu đệ của nhân vật chính cứ như vậy bị cậu thuyết phục cực kỳ có cảm giác thành tựu có được không.

Cậu đắc ý giơ ly rượu lên, uống, sau đó đầu hơi choáng váng, nhìn người dường như cũng ra hai cái bóng, tiếp đó từ bụi cỏ không xa chui ra một người, tuy rằng đội một thân cỏ, nhưng tướng mạo này đặc biệt nhìn quen mắt, mãi đến một khắc trước khi nằm lật cậu mới đột nhiên nhớ tới, mẹ kiếp, đó không phải là mặt của cậu à!

Làm thể tập hợp của tiểu đệ-giả cùng boss-thật, Bách Lý Thần vung tay lên, lại có bốn hắc y nhân giơ lên một cái rương lớn từ bên cạnh chui ra.

Hắc y nhân tên gọi tử sĩ, xuất phẩm của Bách Lý gia.

Trên thực tế đây chính là một âm mưu, âm mưu mà Bách Lý Thần đặc biệt bày ra cho Mạc Trạch.
Tác giả : Khung Liệt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại