Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?
Chương 35
Chưởng quỹ vừa đi, Lâm Sơ Dương liền bắt đầu ngẩn người.
Trong nguyên tác tuy rằng thành Bắc Ninh bị nam chính quấy cho loạn một nùi, nhưng căn bản không có tình cảnh ma tu tàn sát này, nội dung truyện bắt đầu lệch đi từ đâu vậy? Ma tu kia lại là từ đâu nhảy ra?
Hệ thống: “Có rảnh thì suy nghĩ nhiều về nhiệm vụ của chính cậu đi, thất bại phải bị trừng phạt đó."
Aiz, cậu còn thật sự là quên mất.
Lâm Sơ Dương nhớ tới mấy trừng phạt chúa gạt người lúc trước sắc mặt không nhịn được có chút biến thành màu đen, lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa!
Hệ thống: “Bổn hệ thống cũng không muốn đả kích cậu, nhưng thất bại hay không không phải chỉ dùng miệng nói, cậu xem xem những nhiệm vụ kia đến bây giờ cậu hoàn thành mấy cái, cậu biết chiều cao số đo ba vòng của người ta sao, cậu biết hứng thú sở thích của người ta sao, quan trọng nhất là cậu có kế hoạch sao?"
“Không có…" Trong nguyên tác chỉ viết nam chính làm sao đẩy ngã em gái Hoa, những phương diện khác tác giả không viết.
Tự tin vừa mới chồng chất lên của Lâm Sơ Dương xoạt một cái mất ráo, ủ rũ cúi đầu nằm úp sấp trên bàn, tiếp đó một chén nước bị đưa đến bên môi cậu, quay đầu nhìn lại, liền đối diện với gương mặt thánh nhân dương quang vô hạn của nam chính.
Mạc Trạch cưng chiều nhìn cậu: “Nếu sư huynh có chuyện phiền lòng không ngại nói với ta đi."
Nếu anh nói muốn giúp em tìm vợ em tin không?
Lâm Sơ Dương uống nước, sau đó yên lặng nghiêng đầu qua chỗ khác.
Mạc Trạch hơi di chuyển ghế dựa, từ bên cạnh đem người ôm lấy, cằm để trên bả vai đối phương, “Chúng ta vốn là tồn tại thân mật nhất trên đời, bất kể là chuyện gì ta cũng nhất định sẽ giúp đỡ sư huynh, không để sư huynh oan ức mảy may."
Tuy rằng anh rất muốn xúc động đậy, nhưng nếu quan hệ sư huynh đệ cộng thêm bạn tốt mà là thân mật nhất, vậy em bảo đông đảo em gái hậu cung làm sao chịu nổi.
Mắt Mạc Trạch hơi trầm xuống, âm thanh cũng giảm thấp xuống một ít: “Sư huynh không tin ta?"
Lâm Sơ Dương hơi nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, có phải là kết giới thành Bắc Ninh xảy ra vấn đề không, vì sao nhiệt độ đột nhiên có chút thấp?
Lạnh quá…
Mạc Trạch: “Sư huynh?"
Lâm Sơ Dương: “… Không, ta tin tưởng."
Mạc Trạch thả Lâm Sơ Dương ra ngồi thẳng lại, trên mặt lại là một mảnh ôn nhu.
Quả nhiên, áo lót nhà hắn là quan tâm hắn, là thừa nhận quan hệ thân mật của bọn họ.
Lại như vậy qua không bao lâu, có lẽ hắn liền có thể chân chính chạm vào cậu.
Lâm Sơ Dương nghi ngờ lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, có vẻ như lại ấm lên?
Hệ thống: “Đừng nói bổn hệ thống không giúp cậu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Tám chữ, kinh điển trong kinh điển, Lâm Sơ Dương trong lòng hơi động, từng chút từng chút toàn bộ lý giải, cho nên hiện tại cậu nên đi thăm dò chiều cao số đo ba vòng hứng thú sở thích của em gái Hoa?
Hình như thực sự đúng là chuyện như vậy.
Không hổ là hệ thống, ý kiến hay!
Hệ thống: “Có thể cho rằng tôi chưa nói gì không…"
Lâm Sơ Dương không để ý tới hệ thống, tiếp tục dựa theo ý nghĩ của mình mà đi tiếp, nếu muốn nghe tin tức, tìm chưởng quỹ nhất định không sai, “Sư đệ, ta muốn ăn bánh bao thịt Trương ký thành tây với bánh nướng Lý ký thành đông." Một cái phía đông một cái phía tây, trong thành lại cấm ngự kiếm, chờ nam chính trở về thì nên hỏi đều đã hỏi gần hết.
Cậu ở trong lòng vì sự thông minh của mình mà khen một cái, sau đó trừng hai mắt tội nghiệp nhìn Mạc Trạch, thuận tay đem mấy khối linh thạch nhét qua.
Khóe miệng Mạc Trạch theo bản năng co giật một chút.
Chiêu đuổi người rõ ràng như vậy, là thật sự sợ hắn không nhìn ra hay là còn có sắp xếp khác?
Nếu có sắp xếp khác vậy là chuyện gì?
Hắn đem những chỗ có thể nghĩ tới trong trong ngoài ngoài đều đoán hết một lần, trên mặt lại không hiện ra chút nào, chỉ gật gật đầu, “Sư huynh chờ chút, ta đi liền."
Trước khi ra cửa, hắn đem một khối huyễn ảnh thạch nhét vào vị trí không nổi bật ở cửa.
Lâm Sơ Dương tự nhiên không chú ý tới động tác nhỏ của Mạc Trạch, chờ người ta chân trước vừa đi, cậu lập tức đánh ra một đạo bùa truyền âm, chỉ chốc lát chưởng quỹ đã đến.
Kỳ thực chưởng quỹ rất xoắn xuýt, hắn mới vừa đi còn chưa tới nửa canh giờ có được không, nếu để cho tân tông chủ nhà hắn nhìn thấy cũng không biết có thể lột da hắn hay không.
Lâm Sơ Dương không nhìn ra sắc mặt chưởng quỹ không đúng, bởi vì thời gian cấp bách, lời nói cũng không quanh co lòng vòng, bùm bùm một hơi toàn bộ hỏi ra. Xong việc còn không quên vứt cho chưởng quỹ một ánh mắt nam nhân đều hiểu.
Vốn Hoa Hinh Đồng chính là đệ nhất mỹ nhân thành Bắc Ninh, nắm giữ vô số fan não tàn, cho nên chỉ cần em gái không phải quá khiêm tốn, thì tư liệu cơ bản đều có thể truyền ra.
Kế hoạch của cậu rất đơn giản, chính là ngụy trang thành fan não tàn ngẫu nhiên thoáng nhìn liền nhất kiến chung tình với em gái Hoa, như vậy nhìn liền bình thường hơn nhiều.
Nhưng mà sau khi chưởng quỹ nghe xong càng xoắn xuýt, nếu như hắn trả lời, hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?
Lâm Sơ Dương: “Chưởng quỹ?"
Chưởng quỹ do dự một hồi, nói: “Kỳ thực đối với chuyện của Hoa tiểu thư, cũng không rõ ràng lắm."
Lâm Sơ Dương hơi thất vọng cúi đầu.
Chưởng quỹ nhìn mà đáy lòng run lên, đột nhiên nhớ lúc hắn và Đàm Tiêu lén lút liên lạc người ta đã từng nói, nếu để cho tình nhân nhỏ của lão đại mất hứng, vậy hậu quả còn thảm hơn so với khiến cho lão đại mất hứng.
Đàm Tiêu là tự mình trải nghiệm qua.
“Có điều trong thành có một trà lâu Hồng Ngọc, nghe nói đó là nơi Hoa tiểu thư thường xuyên ra vào, hẳn là có thể được tin tức gì đó."
Lâm Sơ Dương thật lòng nói: “Cảm ơn, làm phiền mang ta ra ngoài một chuyến."
Chưởng quỹ: “… Được." Hức hức hức, không biết tự thú với lão đại có còn kịp hay không.
Thời gian quý giá, không thể lãng phí, hai người lập tức xuất phát, đến trà lâu Hồng Ngọc cũng bất quá chỉ gần nửa canh giờ.
Trà lâu này rất lớn, hai tầng, phía dưới là thính, ngay phía trước đài biểu diễn đặt mấy cái bàn, hai tầng tất cả đều là ghế riêng.
Lâm Sơ Dương không chọn ghế riêng, liền ở đại sảnh tầng một tìm cái bàn ngồi xuống, cùng chưởng quỹ mỗi người chọn một chén linh trà, hai bàn điểm tâm, giả bộ nhìn người xướng khúc trên đài, trên thực tế là tai nghe tám hướng, tiếng nói chuyện bốn phía một chút cũng không lọt.
Trà lâu Hồng Ngọc rất nhiều người, hơn nữa trên căn bản có hai loại đề tài, một là ma tu tàn sát Cửu Khê Lĩnh rất có thể đã ẩn vào thành Bắc Ninh, hai chính là Hoa Hinh Đồng.
Rất nhanh, bọn họ không chỉ biết chiều cao số đo ba vòng của em gái Hoa, ngay cả một ngày ăn mấy bát cơm đều hỏi thăm rõ ràng.
Lâm Sơ Dương hài lòng, lúc đang chuẩn bị lôi kéo chưởng quỹ rút lui, Hoa Hinh Đồng đến.
Mặt Hoa Hinh Đồng mỉm cười, một bộ quần lụa mỏng màu tím tôn lên dáng người yêu kiều hơn hoa, vừa đi qua, tầm mắt rơi xuống toàn trường, khiến mỗi người đều có một loại ảo giác mình được đối xử đặc biệt.
Đợi nàng ngồi xuống, liền không ngừng có người lại đây lấy lòng, từ son phấn đến pháp khí linh thảo, chỉ chốc lát liền chất đầy một bàn.
Hoa Hinh Đồng chính là hưởng thụ loại cảm giác được mọi người nâng trong lòng bàn tay này, nhưng rất nhanh nàng liền để ý có hai người từ đầu đến cuối không hề lại đây bắt chuyện với nàng.
Nàng dùng dư quang liếc qua, bỏ qua chưởng quỹ, trực tiếp dừng ở trên người Lâm Sơ Dương… bộ quần áo.
Pháp y thánh cấp, Mạc Trạch tặng.
Lâm Sơ Dương tự nhiên không biết giá trị của quần áo trên người, cho nên lúc em gái Hoa đi về phía cậu, cậu hoàn toàn sửng sốt.
Hoa Hinh Đồng: “Vị đạo hữu này vô cùng lạ mặt, ta gọi là Hoa Hinh Đồng, là con gái của thành chủ bổn thành."
Lâm Sơ Dương: “…" Tình tiết này hình như có chút không đúng.
Hoa Hinh Đồng dò hỏi: “Không biết đạo hữu đến từ nơi nào, lại muốn đi về nơi nào?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm Sơ Dương: “Đến từ nơi đến, đi đến nơi đi." Chết, nhanh miệng rồi!
Chưởng quỹ: Mẹ kiếp, thi ra tình nhân nhỏ của lão đại là thâm tàng bất lộ, phần tâm tư này thiên hạ ít có!
Hoa Hinh Đồng: Cái này nói với chưa nói có gì khác nhau, ngươi lừa quỷ à!
Nàng thở một hơi, tiếp tục giữ vững nụ cười: “Đạo hữu tu vi cao, khiến cho Hinh Đồng bội phục, chắc chắn ngài cũng nghe nói chuyện của Cửu Khê Lĩnh đi, thực không dám giấu giếm, ba ngày sau, Bạo Viêm Môn bố trí tiệc tối, muốn mời các đạo hữu đồng tâm hiệp lực tìm ra ma tu phát điên kia."
Đương nhiên Lâm Sơ Dương sẽ không nói cậu đã nhận được lời mời, tuy rằng cái phát triển này càng lúc càng quỷ dị, “Tà ma ngoại đạo, người người phải tiêu diệt, ta nhất định sẽ tới."
Sắc mặt Hoa Hinh Đồng ửng đỏ, “Trùng hợp ngày đó cũng là sinh nhật Hinh Đồng."
Lâm Sơ Dương: “…" Có phải ta hiểu lầm cái gì không?
Chưởng quỹ: Loại cảm giác nguyên phối sắp bị tiểu tam câu đi mất này, lão đại ngươi ở đâu.
Có lẽ là thật sự nghe được hô hoán của chưởng quỹ, Mạc Trạch không biết từ chỗ nào xuất hiện, hai tay tự nhiên khoát lên vai Lâm Sơ Dương, trên mặt vẫn mang theo ý cười khiến người ta như gió xuân ấm áp, nhưng âm thanh lại như hàn băng bị băng tuyết bao trùm, lạnh khiến trong lòng người ta run rẩy, “Không phiền Hoa đạo hữu nhọc lòng, ta và sư huynh tự nhiên sẽ cùng đi… Đúng không, sư huynh?"
Ba người cùng nhau rùng mình một cái, không giải thích được toàn thân phát lạnh.
Lâm Sơ Dương nắm thật chặt quần áo, nhớ tới nhiệm vụ, dùng tất cả sức lực để đứng vững, một phen kéo Mạc Trạch phía sau qua, nói với Hoa Hinh Đồng: “Hoa đạo hữu, đây là sư đệ ta, kỳ thực mục đích ta tới đây lần này chính là thay sư đệ ta nghe ngóng tình huống của ngươi, thực không dám giấu diếm, sư đệ ta… quý mến ngươi." Nói xong cậu quăng một ánh mắt cho Mạc Trạch.
Anh đã giúp mi đến đây rồi, còn lại chính mi cũng phải cố gắng một chút.
Hoa Hinh Đồng: “…" Đây là lung tung lộn xộn cái gì vậy!
Chưởng quỹ: Làm nửa ngày thì ra là tình nhân nhỏ tìm vợ cho lão đại.
Mạc Trạch: “…" Trong đầu áo lót nhà ta quả nhiên đều là hồ dán.
Tình cảnh nhất thời yên tĩnh lại, Lâm Sơ Dương nhìn người này lại nhìn người kia, không nhịn được vỗ vỗ vai Mạc Trạch, “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
“Sư huynh, đầu ta đau." Mạc Trạch ôm đầu, nửa người dựa vào trên người Lâm Sơ Dương, hít thở khí tức trên người đối phương, nhờ vào đó dẹp loạn phức tạp trong lòng.
Trong thành cấm ngự kiếm phi hành, nhưng không cấm tật phong thuật, trên thực tế hắn mua đồ xong cũng bất quá chỉ nửa canh giờ, lại trở về thì áo lót nhà hắn đã không còn trong phòng.
Hắn nhìn nội dung huyễn ảnh thạch ghi lại, trên đường chạy tới không thể nghi ngờ là nổi giận.
Một Chỉ San không đủ, lại đến một Hoa Hinh Đồng, áo lót nhà hắn đến tột cùng có bao nhiêu nhớ thương những nữ nhân đời trước đã hại chết hai người bọn họ?
Hắn hận không thể hủy diệt tất cả, hận không thể dùng xiềng xích cứng rắn nhất lục giới đem hai người bọn họ khóa cùng nhau, sau đó triệt triệt để để giữ lấy đối phương.
Tựa như chỉ có làm như vậy mới có thể dẹp yên tức giận trong lòng, mới có thể làm cho những tư tưởng khát máu tàn bạo đó toàn bộ biến mất.
Hắn thật sự chuẩn bị làm như vậy, nào biết áo lót nhà hắn lại cho hắn một màn như thế.
Thay hắn thổ lộ?
Lúc áo lót nhà hắn biến thành người có phải là biến thiếu nửa cái đầu không?
Hết
Trong nguyên tác tuy rằng thành Bắc Ninh bị nam chính quấy cho loạn một nùi, nhưng căn bản không có tình cảnh ma tu tàn sát này, nội dung truyện bắt đầu lệch đi từ đâu vậy? Ma tu kia lại là từ đâu nhảy ra?
Hệ thống: “Có rảnh thì suy nghĩ nhiều về nhiệm vụ của chính cậu đi, thất bại phải bị trừng phạt đó."
Aiz, cậu còn thật sự là quên mất.
Lâm Sơ Dương nhớ tới mấy trừng phạt chúa gạt người lúc trước sắc mặt không nhịn được có chút biến thành màu đen, lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa!
Hệ thống: “Bổn hệ thống cũng không muốn đả kích cậu, nhưng thất bại hay không không phải chỉ dùng miệng nói, cậu xem xem những nhiệm vụ kia đến bây giờ cậu hoàn thành mấy cái, cậu biết chiều cao số đo ba vòng của người ta sao, cậu biết hứng thú sở thích của người ta sao, quan trọng nhất là cậu có kế hoạch sao?"
“Không có…" Trong nguyên tác chỉ viết nam chính làm sao đẩy ngã em gái Hoa, những phương diện khác tác giả không viết.
Tự tin vừa mới chồng chất lên của Lâm Sơ Dương xoạt một cái mất ráo, ủ rũ cúi đầu nằm úp sấp trên bàn, tiếp đó một chén nước bị đưa đến bên môi cậu, quay đầu nhìn lại, liền đối diện với gương mặt thánh nhân dương quang vô hạn của nam chính.
Mạc Trạch cưng chiều nhìn cậu: “Nếu sư huynh có chuyện phiền lòng không ngại nói với ta đi."
Nếu anh nói muốn giúp em tìm vợ em tin không?
Lâm Sơ Dương uống nước, sau đó yên lặng nghiêng đầu qua chỗ khác.
Mạc Trạch hơi di chuyển ghế dựa, từ bên cạnh đem người ôm lấy, cằm để trên bả vai đối phương, “Chúng ta vốn là tồn tại thân mật nhất trên đời, bất kể là chuyện gì ta cũng nhất định sẽ giúp đỡ sư huynh, không để sư huynh oan ức mảy may."
Tuy rằng anh rất muốn xúc động đậy, nhưng nếu quan hệ sư huynh đệ cộng thêm bạn tốt mà là thân mật nhất, vậy em bảo đông đảo em gái hậu cung làm sao chịu nổi.
Mắt Mạc Trạch hơi trầm xuống, âm thanh cũng giảm thấp xuống một ít: “Sư huynh không tin ta?"
Lâm Sơ Dương hơi nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, có phải là kết giới thành Bắc Ninh xảy ra vấn đề không, vì sao nhiệt độ đột nhiên có chút thấp?
Lạnh quá…
Mạc Trạch: “Sư huynh?"
Lâm Sơ Dương: “… Không, ta tin tưởng."
Mạc Trạch thả Lâm Sơ Dương ra ngồi thẳng lại, trên mặt lại là một mảnh ôn nhu.
Quả nhiên, áo lót nhà hắn là quan tâm hắn, là thừa nhận quan hệ thân mật của bọn họ.
Lại như vậy qua không bao lâu, có lẽ hắn liền có thể chân chính chạm vào cậu.
Lâm Sơ Dương nghi ngờ lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, có vẻ như lại ấm lên?
Hệ thống: “Đừng nói bổn hệ thống không giúp cậu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Tám chữ, kinh điển trong kinh điển, Lâm Sơ Dương trong lòng hơi động, từng chút từng chút toàn bộ lý giải, cho nên hiện tại cậu nên đi thăm dò chiều cao số đo ba vòng hứng thú sở thích của em gái Hoa?
Hình như thực sự đúng là chuyện như vậy.
Không hổ là hệ thống, ý kiến hay!
Hệ thống: “Có thể cho rằng tôi chưa nói gì không…"
Lâm Sơ Dương không để ý tới hệ thống, tiếp tục dựa theo ý nghĩ của mình mà đi tiếp, nếu muốn nghe tin tức, tìm chưởng quỹ nhất định không sai, “Sư đệ, ta muốn ăn bánh bao thịt Trương ký thành tây với bánh nướng Lý ký thành đông." Một cái phía đông một cái phía tây, trong thành lại cấm ngự kiếm, chờ nam chính trở về thì nên hỏi đều đã hỏi gần hết.
Cậu ở trong lòng vì sự thông minh của mình mà khen một cái, sau đó trừng hai mắt tội nghiệp nhìn Mạc Trạch, thuận tay đem mấy khối linh thạch nhét qua.
Khóe miệng Mạc Trạch theo bản năng co giật một chút.
Chiêu đuổi người rõ ràng như vậy, là thật sự sợ hắn không nhìn ra hay là còn có sắp xếp khác?
Nếu có sắp xếp khác vậy là chuyện gì?
Hắn đem những chỗ có thể nghĩ tới trong trong ngoài ngoài đều đoán hết một lần, trên mặt lại không hiện ra chút nào, chỉ gật gật đầu, “Sư huynh chờ chút, ta đi liền."
Trước khi ra cửa, hắn đem một khối huyễn ảnh thạch nhét vào vị trí không nổi bật ở cửa.
Lâm Sơ Dương tự nhiên không chú ý tới động tác nhỏ của Mạc Trạch, chờ người ta chân trước vừa đi, cậu lập tức đánh ra một đạo bùa truyền âm, chỉ chốc lát chưởng quỹ đã đến.
Kỳ thực chưởng quỹ rất xoắn xuýt, hắn mới vừa đi còn chưa tới nửa canh giờ có được không, nếu để cho tân tông chủ nhà hắn nhìn thấy cũng không biết có thể lột da hắn hay không.
Lâm Sơ Dương không nhìn ra sắc mặt chưởng quỹ không đúng, bởi vì thời gian cấp bách, lời nói cũng không quanh co lòng vòng, bùm bùm một hơi toàn bộ hỏi ra. Xong việc còn không quên vứt cho chưởng quỹ một ánh mắt nam nhân đều hiểu.
Vốn Hoa Hinh Đồng chính là đệ nhất mỹ nhân thành Bắc Ninh, nắm giữ vô số fan não tàn, cho nên chỉ cần em gái không phải quá khiêm tốn, thì tư liệu cơ bản đều có thể truyền ra.
Kế hoạch của cậu rất đơn giản, chính là ngụy trang thành fan não tàn ngẫu nhiên thoáng nhìn liền nhất kiến chung tình với em gái Hoa, như vậy nhìn liền bình thường hơn nhiều.
Nhưng mà sau khi chưởng quỹ nghe xong càng xoắn xuýt, nếu như hắn trả lời, hắn còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?
Lâm Sơ Dương: “Chưởng quỹ?"
Chưởng quỹ do dự một hồi, nói: “Kỳ thực đối với chuyện của Hoa tiểu thư, cũng không rõ ràng lắm."
Lâm Sơ Dương hơi thất vọng cúi đầu.
Chưởng quỹ nhìn mà đáy lòng run lên, đột nhiên nhớ lúc hắn và Đàm Tiêu lén lút liên lạc người ta đã từng nói, nếu để cho tình nhân nhỏ của lão đại mất hứng, vậy hậu quả còn thảm hơn so với khiến cho lão đại mất hứng.
Đàm Tiêu là tự mình trải nghiệm qua.
“Có điều trong thành có một trà lâu Hồng Ngọc, nghe nói đó là nơi Hoa tiểu thư thường xuyên ra vào, hẳn là có thể được tin tức gì đó."
Lâm Sơ Dương thật lòng nói: “Cảm ơn, làm phiền mang ta ra ngoài một chuyến."
Chưởng quỹ: “… Được." Hức hức hức, không biết tự thú với lão đại có còn kịp hay không.
Thời gian quý giá, không thể lãng phí, hai người lập tức xuất phát, đến trà lâu Hồng Ngọc cũng bất quá chỉ gần nửa canh giờ.
Trà lâu này rất lớn, hai tầng, phía dưới là thính, ngay phía trước đài biểu diễn đặt mấy cái bàn, hai tầng tất cả đều là ghế riêng.
Lâm Sơ Dương không chọn ghế riêng, liền ở đại sảnh tầng một tìm cái bàn ngồi xuống, cùng chưởng quỹ mỗi người chọn một chén linh trà, hai bàn điểm tâm, giả bộ nhìn người xướng khúc trên đài, trên thực tế là tai nghe tám hướng, tiếng nói chuyện bốn phía một chút cũng không lọt.
Trà lâu Hồng Ngọc rất nhiều người, hơn nữa trên căn bản có hai loại đề tài, một là ma tu tàn sát Cửu Khê Lĩnh rất có thể đã ẩn vào thành Bắc Ninh, hai chính là Hoa Hinh Đồng.
Rất nhanh, bọn họ không chỉ biết chiều cao số đo ba vòng của em gái Hoa, ngay cả một ngày ăn mấy bát cơm đều hỏi thăm rõ ràng.
Lâm Sơ Dương hài lòng, lúc đang chuẩn bị lôi kéo chưởng quỹ rút lui, Hoa Hinh Đồng đến.
Mặt Hoa Hinh Đồng mỉm cười, một bộ quần lụa mỏng màu tím tôn lên dáng người yêu kiều hơn hoa, vừa đi qua, tầm mắt rơi xuống toàn trường, khiến mỗi người đều có một loại ảo giác mình được đối xử đặc biệt.
Đợi nàng ngồi xuống, liền không ngừng có người lại đây lấy lòng, từ son phấn đến pháp khí linh thảo, chỉ chốc lát liền chất đầy một bàn.
Hoa Hinh Đồng chính là hưởng thụ loại cảm giác được mọi người nâng trong lòng bàn tay này, nhưng rất nhanh nàng liền để ý có hai người từ đầu đến cuối không hề lại đây bắt chuyện với nàng.
Nàng dùng dư quang liếc qua, bỏ qua chưởng quỹ, trực tiếp dừng ở trên người Lâm Sơ Dương… bộ quần áo.
Pháp y thánh cấp, Mạc Trạch tặng.
Lâm Sơ Dương tự nhiên không biết giá trị của quần áo trên người, cho nên lúc em gái Hoa đi về phía cậu, cậu hoàn toàn sửng sốt.
Hoa Hinh Đồng: “Vị đạo hữu này vô cùng lạ mặt, ta gọi là Hoa Hinh Đồng, là con gái của thành chủ bổn thành."
Lâm Sơ Dương: “…" Tình tiết này hình như có chút không đúng.
Hoa Hinh Đồng dò hỏi: “Không biết đạo hữu đến từ nơi nào, lại muốn đi về nơi nào?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lâm Sơ Dương: “Đến từ nơi đến, đi đến nơi đi." Chết, nhanh miệng rồi!
Chưởng quỹ: Mẹ kiếp, thi ra tình nhân nhỏ của lão đại là thâm tàng bất lộ, phần tâm tư này thiên hạ ít có!
Hoa Hinh Đồng: Cái này nói với chưa nói có gì khác nhau, ngươi lừa quỷ à!
Nàng thở một hơi, tiếp tục giữ vững nụ cười: “Đạo hữu tu vi cao, khiến cho Hinh Đồng bội phục, chắc chắn ngài cũng nghe nói chuyện của Cửu Khê Lĩnh đi, thực không dám giấu giếm, ba ngày sau, Bạo Viêm Môn bố trí tiệc tối, muốn mời các đạo hữu đồng tâm hiệp lực tìm ra ma tu phát điên kia."
Đương nhiên Lâm Sơ Dương sẽ không nói cậu đã nhận được lời mời, tuy rằng cái phát triển này càng lúc càng quỷ dị, “Tà ma ngoại đạo, người người phải tiêu diệt, ta nhất định sẽ tới."
Sắc mặt Hoa Hinh Đồng ửng đỏ, “Trùng hợp ngày đó cũng là sinh nhật Hinh Đồng."
Lâm Sơ Dương: “…" Có phải ta hiểu lầm cái gì không?
Chưởng quỹ: Loại cảm giác nguyên phối sắp bị tiểu tam câu đi mất này, lão đại ngươi ở đâu.
Có lẽ là thật sự nghe được hô hoán của chưởng quỹ, Mạc Trạch không biết từ chỗ nào xuất hiện, hai tay tự nhiên khoát lên vai Lâm Sơ Dương, trên mặt vẫn mang theo ý cười khiến người ta như gió xuân ấm áp, nhưng âm thanh lại như hàn băng bị băng tuyết bao trùm, lạnh khiến trong lòng người ta run rẩy, “Không phiền Hoa đạo hữu nhọc lòng, ta và sư huynh tự nhiên sẽ cùng đi… Đúng không, sư huynh?"
Ba người cùng nhau rùng mình một cái, không giải thích được toàn thân phát lạnh.
Lâm Sơ Dương nắm thật chặt quần áo, nhớ tới nhiệm vụ, dùng tất cả sức lực để đứng vững, một phen kéo Mạc Trạch phía sau qua, nói với Hoa Hinh Đồng: “Hoa đạo hữu, đây là sư đệ ta, kỳ thực mục đích ta tới đây lần này chính là thay sư đệ ta nghe ngóng tình huống của ngươi, thực không dám giấu diếm, sư đệ ta… quý mến ngươi." Nói xong cậu quăng một ánh mắt cho Mạc Trạch.
Anh đã giúp mi đến đây rồi, còn lại chính mi cũng phải cố gắng một chút.
Hoa Hinh Đồng: “…" Đây là lung tung lộn xộn cái gì vậy!
Chưởng quỹ: Làm nửa ngày thì ra là tình nhân nhỏ tìm vợ cho lão đại.
Mạc Trạch: “…" Trong đầu áo lót nhà ta quả nhiên đều là hồ dán.
Tình cảnh nhất thời yên tĩnh lại, Lâm Sơ Dương nhìn người này lại nhìn người kia, không nhịn được vỗ vỗ vai Mạc Trạch, “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
“Sư huynh, đầu ta đau." Mạc Trạch ôm đầu, nửa người dựa vào trên người Lâm Sơ Dương, hít thở khí tức trên người đối phương, nhờ vào đó dẹp loạn phức tạp trong lòng.
Trong thành cấm ngự kiếm phi hành, nhưng không cấm tật phong thuật, trên thực tế hắn mua đồ xong cũng bất quá chỉ nửa canh giờ, lại trở về thì áo lót nhà hắn đã không còn trong phòng.
Hắn nhìn nội dung huyễn ảnh thạch ghi lại, trên đường chạy tới không thể nghi ngờ là nổi giận.
Một Chỉ San không đủ, lại đến một Hoa Hinh Đồng, áo lót nhà hắn đến tột cùng có bao nhiêu nhớ thương những nữ nhân đời trước đã hại chết hai người bọn họ?
Hắn hận không thể hủy diệt tất cả, hận không thể dùng xiềng xích cứng rắn nhất lục giới đem hai người bọn họ khóa cùng nhau, sau đó triệt triệt để để giữ lấy đối phương.
Tựa như chỉ có làm như vậy mới có thể dẹp yên tức giận trong lòng, mới có thể làm cho những tư tưởng khát máu tàn bạo đó toàn bộ biến mất.
Hắn thật sự chuẩn bị làm như vậy, nào biết áo lót nhà hắn lại cho hắn một màn như thế.
Thay hắn thổ lộ?
Lúc áo lót nhà hắn biến thành người có phải là biến thiếu nửa cái đầu không?
Hết
Tác giả :
Khung Liệt