Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên
Quyển 1 Chương 9
Hàn Trung nghĩ hắn lần đó đang tự giải quyết thì bị con sói phá bĩnh tụt cảm hứng, bởi vậy mới đánh đá dẫm đạp nó tâm trạng tồi tệ cả ngày trời.
Tuy suy luận đó của y không hay ho gì, nhưng đã tốt hơn nhiều so với sự thật. Hắn phải cảm ơn trời vì đã không để Hàn Trung quá thông minh, đầu óc quá rộng rãi để hình dung ra tình cảnh của hắn lúc đấy.
Về con lang, và cả về bản thân mình, Diệp Y đã nghĩ ra được những lí do hoàn hảo để bào chữa cho sự yếu ớt của mình lúc đó. Thân là nam nhi mà bị một con lang liếm đến nhũn cả người, còn rên rỉ như kêu giường là không thể chấp nhận được, bất quá, hắn có lí do bào chữa.
Đầu tiên: hắn còn là trai tân, trong cả thế giới cũ và thế giới này, Mộ Dung Diệp Y đều còn nguyên trong trắng, cả thủ dâm cũng chưa từng làm, ừ thì trong xã hội hiện đại hắn cũng từng cùng nhóm đám bạn xấu xem dvd đen, nghĩ cách rình mò phòng thay đồ nữ... nhưng thật sự hắn vẫn là trai tân, nên hắn đương nhiên sẽ rất xa lạ và không có sức chống cự với khoái cảm. Hơn nữa nơi đó còn là bộ vị yếu hại nhất, bị đụng vào đương nhiên sẽ hưng phấn, hắn có phải là thái giám đâu. Bởi vậy, đây hoàn toàn là vì hắn không có kinh nghiệm, lại lần đầu bị khẩu giao nên mới có phản ứng mãnh liệt như thế, chứ không phải vì cơ thể hắn quá mẫn cảm hay vì bản chất hắn quá dâm đãng.
Thứ hai, nó là sói, sói khẩu giao cho người hoàn toàn không nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn, lúc đó hắn không đẩy nó ra không phải vì hắn luyến tiếc khoái cảm nó mang đến, thầm khát cầu được nó liếm hấp tiếp, mà vì sợ tổn thương tiểu lão nhị của hắn. Lúc đó nó đang ngậm thứ ấy, nếu hắn động vào nó, nếu thô bạo đá nó ra, biết đâu nó sẽ vô tình cắn xuống. Nanh nó cả giáp sắt còn đâm thủng, nó mà cắn, hay hơi không cẩn thận một chút, thì hắn đời này đừng hòng làm nam nhân. Vì tiềm thức hắn biết thế, nên mới không đá nó đi, để mặc nó bú mút liếm tiếp.
Diệp Y đã tự nói với mình như thế để giải thích cho việc tại sao mình lại có thể bị sói liếm đến cao trào, rõ ràng đã dậy rồi mà còn nằm rên để nó liếm tiếp...
Hắn không thích, thật sự không thích cảm giác ấy, nhục bổng phun trào cũng chỉ là bản năng cơ thể. Không phải là thích.
Thật sự không thích.
***
Đã đến sinh nhật của Nguyệt phi, hắn nhốt hắc lang vào chuồng, nó không hiểu gì nhìn hắn, nhưng khi hắn chỉ tay vào chuồng lệnh 'Đi vào!' thì nó cũng biết ngoan ngoãn đi vào trong đó để bị nhốt.
Gần đây nó đặc biệt nghe lời, Diệp Y cảm thấy nó cũng mơ hồ biết hắn đang rất rất giận nó, nên mới tỏ ra cực kì biết điều, hắn hơi không để ý thì nó sẽ chạy đến chân hắn, cọ cọ vào chân hắn vẫy vẫy đuôi, sau đó bị hắn thuận chân đá sang một bên.
"Lát nữa phải ngoan một chút, ta sẽ tặng ngươi cho tình nhân mệnh định của ngươi."
Hắn nói với nó, thấy đôi kim đồng của nó theo dõi hắn đầy bối rối bất an, lòng hắn thoáng cảm giác tội lỗi, nhưng cứ nghĩ đến sự xấu hổ tối đó là hắn lại thấy mình đây đúng là người tốt. Nó làm thế với mình mà mình không lột da nó lau chân, ngược lại còn cho nó gặp nữ thần của nó tương lai... Lấy ân báo oán thế này thì hắn có tội lỗi gì? Hắn đâu phản bội lại lòng tin của nó, hắn chỉ đưa nó cho một chủ nhân tốt hơn thôi.
Sinh nhật của phi tử đương nhiên không thể lộng lẫy trang hoàng như đại thọ của lão phật gia, thành phần tham dự chủ yếu là những quan viên muốn lấy lòng sủng phi của thánh thượng. Lịch sử đã chứng minh, lời thì thầm của mỹ nhân bên gối còn giá trị hơn vạn tờ tấu chương trăm ngàn chiến công, muốn thăng quan nhanh, hãy cố gắng tạo quan hệ tốt với hậu cung.
Diệp Y thầm cảm khái, bao phi tử đã vào hậu cung của Triệu Hiên Viên, có người đã vào đó gần 10 năm nhưng không ai đoái hoài, ngược lại Đỗ Nguyệt Nhi xuất thân khất cái, vào cung hơn 1 tháng đã được tất cả tiền hô hậu ủng, thánh sủng không dứt. Người với người thật khác nhau.
Mọi người lần lượt dâng lễ vật, hắn, dưới ánh mắt chăm chú của Triệu đế và Nguyệt nhi, đi lên nói,
"Thuộc hạ tặng Nguyệt Phi một con thần lang Tây Vực." (chắc chắn nó không ở Tây Vực, nhưng hắn bốc phét để nói con quái thú đó rất quý giá)
"Loài lang này trung thành tận tâm dũng mãnh thiện chiến." (hắn chỉ có ấn tượng là nanh nó cắn thật đau, tính tình hung bạo khó chiều, ngu xuẩn không biết phân biệt nam với nữ, và khoang miệng nó... uhm, rất nóng ẩm...)
"Là biểu tượng của sự an toàn và phúc lộc." (Hắn luôn cảm thấy trinh tiết của mình sẽ gặp nguy hiểm nếu còn giữ nó trong phủ)
"Xin dâng cho ngài." Hắn kết thúc, ra dấu cho người hầu lật vải che chuồng lên.
Các thanh âm kinh hô vang lên, ở phủ của hắn, nó được ăn no uống đủ sống vui vẻ khỏe mạnh, toàn thân không một vết thương, hình thể cao lớn, mắt vàng lóe sáng như hai viên mã não trong đêm... nó đang đứng thẳng, nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn hắn, hắn đọc được sự lo lắng không hiểu trong mắt nó.
Nó không biết tại sao mình bị nhốt vào chuồng, nó cũng không hiểu sao có nhiều người vây quanh, nó chỉ đơn thuần muốn hắn hết giận nên đã nghe lời hắn, nó nghĩ hắn sẽ không hại nó.
Khi Nguyệt phi gật đầu nói cám ơn hắn, rồi phất tay bảo thị hầu chuyển con thú ra sau phủ, hắc lang thấy người khác chứ không phải người hầu trong Mộ Dung phủ đẩy xe mang chuồng nó đi, hơn nữa còn là càng lúc càng đi xa khỏi Diệp Y, nó cảm thấy không đúng, rồi thành hoảng sợ, gầm lên rồi lao vào thanh chắn chuồng, hướng tới Diệp Y.
Hắn nhìn con thú đang lồng lộn muốn thoát ra, vì biết nó rất khỏe, nên cái lồng này được đặc chế bằng tinh thiết, rồi hắn quay đi, không nhìn nó nữa, trước khi quay còn thoáng thấy ánh giận dữ trong mắt nó.
Diệp Y thầm thở dài, sao nó không phản ứng như hắn trông đợi nhỉ? Hắn tưởng ngay khi thấy Nguyệt Nhi, nó sẽ vẫy vẫy đuôi quấn lấy nàng kia, vậy mà sự thật là nó chỉ nhìn lướt qua nàng ta như nhìn một kẻ xa lạ, rồi tập trung vào hắn. Không lẽ phải đúng lí thuyết "Lửa gần rơm lâu ngày mới bén"? Phải cho nó thời gian để làm quen rồi dần si mê nàng?
Những người dự tiệc khác liếc nhìn hắn trách cứ, họ hẳn nhiên không hiểu tại sao hắn lại mang con vật đó đến đây, Diệp Y tự kiêu ngẩng cao đầu, những kẻ không có tri thức luôn nông cạn, lễ vật hắn dâng là nam chủ nhị, với nữ chủ, nhục bổng của nó còn có giá trị gấp vạn lần mấy thứ châu báu kia.
***
Giữa bữa tiệc, hắn lại chuồn đi dạo bước trong cung, Hàn Trung theo sau, hắn muốn tới hậu hoa viên xem cây hoa thiên điểu kia còn sống hay đã chết. Mười ngón tay của hắn đã bị quấn thành xúc xích vì nó, tốt nhất là nó nên sống khỏe mạnh nở hoa để hắn cảm thấy mình đã thành công.
Đến hậu hoa viên, thấy chỗ trồng nó là khoảng đất trống, Diệp Y thoáng thất vọng, hẳn nó đã chết héo nên bị thị quan làm vườn nhổ đi mất rồi.
"Đang tìm cây hoa đó?" Một thanh âm thình lình vang lên đằng sau, cả Hàn Trung và hắn đều giật mình.
Hàn Trung lập tức xoay người đề phòng, người tới này thực lực rất mạnh, hắn hoàn toàn không phát giác được y.
Đứng sau Hàn Trung, Diệp Y trợn mắt, hoàng đế trẻ tuổi đang đứng đó, gương mặt tuấn mỹ cương nghị đang lạnh nhạt nhìn hắn, ngũ trảo long bào mặc trên người, ánh trăng đang phủ xuống thân y. Hảo một bức mỹ nam hoàng đế.
"Hoàng thượng vạn-" Mới đến chữ vạn, đế vương đã phất tay, "Không cần hành lễ."
"...."
"Tất cả đều đang ở buổi tiệc, ngươi chạy ra đây chỉ để tìm hoa?"
Hắn lớn mật nói, "Ngài và Nguyệt phi là nhân vật chính, sao lại chạy ra đây?" Đừng nói chạy theo hắn đó nhé? Hắn không muốn bị 'tình địch' này giết chết khi mới đầu truyện.
Y trầm ngâm một lúc, rồi nói, "Có vài việc.... ta đi dạo một lát."
Đương nhiên hắn biết y có tâm sự, theo tình tiết truyện, thì hiện tại hoàng đế đang chịu rất nhiều áp lực, thần tử trong triều phản đối việc lập Nguyệt phi làm hậu, lão phật gia càng trực tiếp nói lập nàng làm hậu thì đừng coi bà là mẫu hậu.... Thân là đế vương nhưng không thể đưa ra vị trí chính phi cho người mình yêu, thật đáng thương.
Chẳng biết nếu bây giờ y biết nàng ta sẽ có ngũ phu (bỏ hắn ra) và cơ số nam phụ khác thì y có còn cương quyết muốn lập nàng ta làm hậu không? Theo hắn nhớ, vào lúc này Nguyệt phi cũng đã có chân với Bùi thị vệ rồi.
"Đi theo ta." Y nói rồi quay người đi, hắn nhìn Hàn Trung, rồi hai người họ liền đi theo y.
Y dẫn hắn ra một đình viện nhỏ, nhìn ra khung cảnh xung quanh, đã có sẵn bát và rượu để ở đó, cây hoa thiên điểu cũng ở đó, đang nở hoa.
Y thản nhiên nói, chỉ vào chậu hoa, "Mùi của nó rất dễ chịu, nên ta đặc biệt mang nó ra đây."
...
"Uống rượu với ta."
Hắn từ chối, "Tửu lượng của ta rất kém."
"Kém thì càng cần uống." Đế vương nói, hôm nay tâm trạng y có vẻ rất sa sút, cũng không lấy khí thế tư thái hoàng đế ra lệnh với hắn.
Hắn không chịu, y liền không ép nữa, uống một mình.
Diệp Y nhìn y tự rót tự uống, cảm thấy lòng nặng trĩu, y bây giờ đang quá vất vả, làm việc gì cũng cân nhắc theo hướng vì lợi ích quốc gia, vì thế y không thể bỏ qua tấu chương chung của triều thần, càng không thể không nghe lời mẫu hậu. Họ muốn y từ bỏ người y yêu, bởi vì họ thấy y vì yêu nàng nên không đoái hoài đến các phi tử khác, vì họ thấy nàng ta quá đẹp, quá mị sắc, sợ sẽ tái diễn một Tô Đắc Kỉ thứ hai.... lời họ nói đều vì trung thành tận tâm với Triệu quốc, nên y càng khó xử hơn.
Khi đọc 'Đỗ Nguyệt Nhi NP thịt văn sử', hắn đã đọc thấy Triệu Hiên Viên luôn cố gắng để dung hòa triều đình và Đỗ Nguyệt Nhi, y ân ái với nàng nhưng vẫn tuyệt không để lỡ buổi lâm triều, y chiều lòng nàng nhưng vẫn không để ảnh hưởng đến quốc khố hay nhân dân, y sủng nàng nhưng vẫn không vì nàng làm những việc hoang đường mất lòng người, y che đỡ nàng khỏi những âm mưu từ phi tử khác hay đám triều thần... Y là một nam nhân tốt, cũng là một hoàng đế tốt.
Đáng tiếc, y nhất định sẽ thay đổi, trở thành bạo quân. Giữa quốc gia và người mình yêu nhất, y chỉ có thể lựa chọn một trong hai.
Mà điều nực cười là, sau khi y chọn Đỗ Nguyệt Nhi, triều thần thay máu toàn diện, trung thần mất đầu chỉ còn đám xu nịnh nói theo ý hoàng đế, thì Triệu quốc lại phát triển đi lên, mưa thuận gió hòa, đánh đâu thắng đó, thành một trong tam đại cường quốc lớn nhất thế giới này. Vì y là nam chủ nhất, địa vị phải cao thật cao, Triệu quốc cũng phải cao thật cao, tác giả muốn thế, và ý tác giả là ý trời.
Thấy một hoàng đế tốt đang đau khổ, hắn không nhịn được, vươn tay ra vỗ vỗ nhẹ vào đầu y, tỏ ý an ủi, khẽ nói, "Tuy ta không biết ngài đang phiền lòng việc gì, nhưng ta biết ngài sẽ giải quyết được."
"... Triệu đế Triệu Hiên Viên, ngài là một hoàng đế vĩ đại..." Hắn nhẹ giọng, "Đừng nghĩ quá nhiều, hãy tin vào bản thân, tự hỏi mình muốn gì."
Y ngước lên nhìn hắn, đôi mặc ngọc đã nhuốm men say, lập lại lời hắn, "Mình muốn gì ư?"
Hắn thở dài, "Tự vấn lòng đi, ở đời không có gì hoàn mỹ, không ai có được tất cả, hai tay con người rất nhỏ bé, chỉ nắm được những gì quan trọng nhất thôi."
"...."
"Nếu đã biết điều gì là quan trọng thì ngài hãy theo đuổi tới cùng, đừng buông tay khỏi nó." Hắn trầm ngâm nói, nhìn sâu vào mắt y, "Đời người rất dài nhưng sinh mệnh luôn có hạn, Triệu Hiên Viên, ngươi hãy sống, vì mình hơn."
Ngươi là hoàng đế nhưng không có nghĩa ngươi phải gánh trên lưng cả thiên hạ, ngươi có nhiều trách nhiệm hơn, nhưng không có nghĩa ngươi phải vì thế mà từ bỏ cuộc sống của mình. Tình yêu, hắn không nói chỉ có một, nhưng nếu Đỗ Nguyệt Nhi là người cho y hạnh phúc thì tại sao y không được giữ lấy hạnh phúc ấy?
Diệp Y thật sự không hiểu, tại sao lão phật gia và triều thần đó lắm chuyện như vậy, tại sao cứ phải ngăn cản y, tại sao cứ ép y phải lựa chọn?
Hắn biết y sẽ chọn Nguyệt Nhi, đó là con đường duy nhất cho y, y sẽ chọn bản thân trên cả Triệu quốc, y sẽ vì nàng bán đứng cả thiên hạ.
Sau cùng, một con người vẫn phải sống vì mình. Thay vì cả đời sống trong cung làm theo những kì vọng của triều thần, y nên tự sống vì hạnh phúc của mình hơn. Dù sau này phải đối đầu với tên quốc sư thần bí khó lường kia, y vẫn không hối hận.
Vấn đề không phải là đúng hay sai, mà là hối hận hay không. Nếu y sẽ mãi mãi không hối hận vì lựa chọn ấy, thì sự lựa chọn của y không phải là sai.
Triều đình sẽ trải qua một cuộc đại thanh tẩy, rất nhiều người sẽ chết, mà hắn cũng vô lực, cũng như không thể vì họ mà thay đổi nội dung truyện, ngăn họ khỏi cái chết.
Hắn cũng sống vì mình mà thôi. Vì về nhà, hắn sẽ coi như không biết trước tương lai, thờ ơ để họ chết.
Diệp Y ngước lên nhìn trăng, mơ hồ nghe tiếng sói tru, hẳn là Hắc lang đang tru lên với trăng.