Xuyên Qua Yêu Soái Vương Gia
Chương 10
" Phòng chữ . . . “thiên". . ." Ta tay bưng đồ ăn, ngẩng đầu lên nhìn lên tên phòng một cách tỉ mỉ nhất để tránh đi nhầm phòng. Tìm nửa ngày ta mới tìm được hai cái phòng có chữ “thiên", nhưng không biết là phòng nào trong hai phòng này, đang chuẩn bị đi xuống lầu hỏi thì từ bên trong phòng chữ “thiên" trước mặt truyền ra thanh âm của nam tử :
“Cẩn thận tai vách mạch rừng!"
“Cẩn thận! Cẩn thận! Ngươi rõ ràng biết phải cẩn thận, vậy mà chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt!" Đây lại là giọng của một nam tử khác . Ta hiếu kỳ ghé sát tai vào khung cửa nghe lén một phen. Loại “nhân sĩ giang hồ" này tụ tập ở đây mà nói chuyện thì thường là chuyện đó phải vô cùng tuyệt mật, vô cùng trọng đại, đã thế thì nghe thử xem sao!
“Hành sự cẩn thận là đúng! Nếu như lần này Mẫn công chúa có thể thuận lợi thành hôn cùng Kim Ảnh Hiên, vậy thì đại nghiệp chiếm lĩnh Kim quốc của Mẫn quốc chúng ta xem như đã hoàn thành được một nửa!"
“Đúng đấy! Hơn nữa, Mẫn công chúa so với Mẫn Phi kia lại còn thông minh hơn nhiều ! Biết phải có được người mà Hoàng đế tín nhiệm nhất là Kim Ảnh Hiên, xem tình huống của chúng ta bây giờ thì đại nghiệp là ngay trong tầm tay rồi!Ha ha ha, ngươi nói có phải hay không "
“Ha ha, dĩ nhiên rồi! Sao lại không phải cơ chứ ?"
“Có điều tại sao công chúa lại không muốn xin kết hôn với Kim Kỳ, người nắm giữ binh quyền nhỉ ?"
“Cái này ngươi không biết đâu! Hoàng đế Kim quốc và Kim Kỳ chính là ca ca của Kim Ảnh Hiên, Ảnh Hiên chính là người bọn hắn yêu thương nhất, tín nhiệm nhất! Cho nên. . ."
“Nhất cử lưỡng tiện! Một mũi tên trúng hai con chim! Ha ha. . ."
. . . . .
Ta ở bên ngoài ngây ngẩn cả người , bây giờ ta nên làm gì? Ảnh Hiên. . Đúng! Ảnh Hiên! Phải lập tức nói cho hắn biết chuyện này!
“Oành!" Ta luống cuống đứng trên hành đang đi qua đi lại nên nhất thời không để ý, lỡ chân đá phải giá gỗ đặt bình hoa .
“Ai ở bên ngoài đó !" Mắt thấy cửa sắp sửa mở ra,không hiểu sao chân như chôn xuống đất , không tài nào di chuyển được.
“Hừ ~ "
“Làm gì có ai đâu !Ngươi có nghe lầm không ?"
“Không có chuyện đó đâu!"
“Ta thấy rõ ràng là ngươi nghi thần nghi quỷ !" Nam tử vừa nói vừa đóng cửa lại.
“Hô. . ." Nhìn thấy cửa cuối cùng cũng đóng lại, ta ở trong một căn phòng khác cảm thấy vô cùng an tâm. Nhưng lúc này mới phát hiện, từ lúc nãy đến giờ. . . ta vẫn ở trong lòng của Ảnh Hiên, vẫn luôn ở trong vòng tay của hắn, mà hắn lại có vẻ. . . rất là hưởng thụ, thoải mái mà ôm ta.
“Này! Chàng ôm đủ chưa!" Ta khó chịu nói, bắt đầu dãy dụa không ngừng.
" Chưa đủ ."
“ Chàng !"
“Nhỏ giọng một chút ! Nàng muốn để mấy người bên kia phát hiện sao ?" Ảnh Hiên vừa nói vừa siết chặt vòng tay đang ôm ta.
“. . . Này! Đau quá ! Mau buông ra ! Ta cảnh cáo chàng đó, lập tức buông tay cho ta !" Ta trừng mắt nhìn Ảnh Hiên, không quên nhắc nhở một chút.
" Nàng lại gầy đi rồi! Lẽ nào nàng ăn không không đủ bữa à ?" Ảnh Hiên xoay người ta lại, để ta đối diện với hắn, sau đó vẫn tiếp tục ôm.
“Ta có ăn cơm mà. . Cái gì! Chàng mau buông ra, có nghe thấy không?" Trong câu vừa rồi cũng đậm tính cảnh cáo. =. =|||
“. . ." Bị ta giẫm n lần lên chân mà Ảnh Hiên vẫn không có nửa điểm phản ứng làm ta vô cùng bái phục hắn.
“. . ." Giẫm đến mức làm ta đau lòng vô cùng , liền ngừng lại không dẫm nữa, muốn mở miệng nói gì đó nhưng nhất thời không biết tìm từ gì để nói.
" Sao lại không để ta ôm ? . . . Ta rất nhớ nàng. . ." Ảnh Hiên thâm tình mật ý nói , bộ dáng yếu đuối bất lực này của Ảnh Hiên chính là lần đầu tiên ta thấy. . .
“. . . Nhưng chàng muốn thành hôn với Mẫn Trí Trinh mà ." Câu nói vừa rồi hắn nói là thật sao?
“ Nàng đừng lấy cái cớ vớ vẩn đó để biện hộ cho hành động tự ý bỏ vương phủ mà đi của nàng ! Nàng có biết hay không, ta đã lo lắng cho nàng biết bao!!" Ảnh Hiên nhìn ta nói.
“Ai bảo chàng mắng ta . . ." Ta nhỏ giọng đáp, “Hơn nữa ta cũng không thấy chàng đến tìm ta . ."
“Xin lỗi, là ta quá vô ý. . Quá tin tưởng vào lòng tin của nàng dành cho ta , quá mất bình tĩnh, cũng như không nghĩ tới chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến chúng ta . Xin lỗi nàng, ta thực sự xin lỗi nàng. ." Ta không dám nhìn vào mắt hắn, ta sợ mình sẽ xiêu lòng, sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch. . . Bây giờ ta vẫn chưa thể xác định rõ được tình cảm giữa ta và hắn nên không thể. . . vội vàng được.
“Ảnh Hiên. . .Chàng có thể cho ta chút thời gian được không? Ta sợ ta đối với tình cảm của ngươi chỉ là. . ." Ta càng lúc càng hạ thấp giọng, đầu cũng cúi xuống càng thấp, chỉ hận không thể chui luôn xuống đất.
“Ta hiểu, ta hiểu mà !" Ảnh Hiên đem ta ôm thật chặt trong ngực, có chút nghẹn ngào trả lời
“Còn nữa. . . Sao chàng lại ở đây ?" Chàng bây giờ phải đang ở bên cạnh Mẫn Trí Trinh mới đúng chứ! ( Híc, chị này lúc cần lại ngốc không chịu được!! * cầm dép* )
“Ách. . . Ha ha, nàng đừng để tâm, ta chỉ đến đây dùng một bữa cơm mà thôi, thê nhưng không ngờ lại vô tình gặp nàng ở đây . Ha ha. . ."
“Thật à ?" Ta nhíu mày, có cảm giác là lạ, nhưng vẫn không thể biết được lạ ở chỗ nào!
" Nàng đừng có đa nghi quá như vậy ! ."
“Thật sao ?" Thật sự có gì đó không đúng mà !
" Mau ngồi xuống ăn chút gì đi ! Nàng đừng đứng đó nói nhảm nữa!" Ảnh Hiên kéo ta ngồi xuống.
“Nhưng mà . . ."
“Không sao ! Ngày mai cũng có thể đi làm bù mà!" Ảnh Hiên gắp vào chén ta những món mà ta yêu thích nhất . Ta ham ăn đến nỗi quên hết mọi chuyện , toàn tâm toàn ý ngồi ăn. Đúng vậy, chuyện làm tiểu nhị gì đó mai làm cũng không muộn!
Ở chỗ của Ân Dực ca được thêm mấy ngày thì lại bị Kim Kỳ ca xách về vương phủ, nói cái gì mà không nên làm phiền người ta lâu như vậy. Xin nhờ, ta mới ở có mấy ngày thôi mà ! Huống chi Ân Dực ca cũng từng quấy rối chúng ta không ít, lần này quấy rối lại hắn xem như hòa đi ! Aiz. . . Ngược lại, ta không thể không đối mặt với đôi tiểu phu thê kia “Ân ái" một phen rồi!
“Tỷ tỷ, tỷ nói cái này nhìn có đẹp không?" Yêu quái đáng ghét kia lại tới làm phiền ta nữa rồi ! Ta lại chẳng phải người sẽ kết hôn cùng ngươi, vì sao mỗi ngày đều tới tìm ta làm gì ?
“Bà già có gì chỉ giáo ?" Tâm tình ngắm phong cảnh của ta bị nàng ta phá hoại hoàn toàn rồi!
“Đây là Hiên miễn cưỡng đưa muội, hình như nó là truyền gia bảo gì đó !" Yêu quái kia cả ngày đều mang tới những thứ này nhằm muốn kích thích ta, chuyện cười! Ta mà không biết tâm địa ngươi gian xảo, dễ dàng bị ngươi làm cho mù quáng thì ta không phải người của thế kỷ 21 !
“Ồ. . ." Ta có thể không nói gì sao?
“Tỷ xem một chút đi ~" Mẫn Trí Trinh nắm cái thứ gì đó quơ qua quơ lại trước mặt ta.
“Cũng đẹp . ." Ta đẩy tay nàng ta ra, nàng lập tức giơ tay một cái, đem vật kia ném vào trong nước.
“A ~ Nó chính là truyền gia bảo của Hiên đó ! Rất quý báu!"
" Vậy cơ à , nhưng rõ ràng là ngươi ném xuống, còn nói với ta những điều dư thừa đó làm gì ~" ta học theo dáng vẻ của nàng ta lúc nói chuyện.
“Tỷ tỷ! Vừa nãy chính tỷ đã đẩy tay muội làm muội sơ ý làm rớt nó xuống nước mà!" Mẫn Trí Trinh kìm nén lửa giận nói, “Tỷ tỷ, ta thấy tỷ vẫn nên rời khỏi vương phủ thêm mấy ngày nữa đi! Ta sẽ giúp tỷ van nài,không chừng Hiên sẽ tha cho tỷ đó ."
“Cầu xin ngươi, mau đến giết ta đi!" Ta thầm nói.
“Tỷ nói cái gì, tỷ tỷ?"
“Ta nói. . Không phải là truyền gia bảo sao? Ta kiếm về là được rồi!" Ta xắn tay áo lên, cực kỳ hưởng thụ ngâm nó xuống hồ nước mát mẻ dễ chịu kia.
Ta ở bên cạnh bờ hồ, chăm chú tìm kiếm, Mẫn Trí Trinh ở phía sau dùng tay đẩy ta một cái , vì quá bất ngờ nên ta đứng không vững, ngã luôn vào trong hồ , lúc này đúng là bị Mẫn Trí Trinh hại chết rồi , ta tuy lớn lên từ một thành phố gần biển nhưng lại không biết bơi. Ta không ngừng quẫy đạp, cố gắng làm cho thân thể nổi lên, nhưng làm cách nào vẫn là không ngừng chìm xuống dưới, tiếp theo bên tai truyền đến tiếng kêu thất thanh của hạ nhân, cả câu nói tự biên tự diễn của yêu quái. Hu hu hu. . . Lẽ nào ta sẽ chết trẻ sao ? Hơn nữa lại còn chết thảm trong tay yêu quái kia ? ! Không cam lòng chút nào!
Thế nhưng thể lực của ta càng lúc càng tiêu hao nhiều hơn, thân thể chìm xuống nước càng ngày càng sâu. Tia sáng trước mắt càng lúc càng mờ đi, trước khi mất đi ý thức, bỗng nhiên trong đầu ta hiện lên hình ảnh của Ảnh Hiên. . .
Cuối cùng là ta đã yêu hắn đến mức nào?
“Cẩn thận tai vách mạch rừng!"
“Cẩn thận! Cẩn thận! Ngươi rõ ràng biết phải cẩn thận, vậy mà chuyện nhỏ như vậy cũng không làm tốt!" Đây lại là giọng của một nam tử khác . Ta hiếu kỳ ghé sát tai vào khung cửa nghe lén một phen. Loại “nhân sĩ giang hồ" này tụ tập ở đây mà nói chuyện thì thường là chuyện đó phải vô cùng tuyệt mật, vô cùng trọng đại, đã thế thì nghe thử xem sao!
“Hành sự cẩn thận là đúng! Nếu như lần này Mẫn công chúa có thể thuận lợi thành hôn cùng Kim Ảnh Hiên, vậy thì đại nghiệp chiếm lĩnh Kim quốc của Mẫn quốc chúng ta xem như đã hoàn thành được một nửa!"
“Đúng đấy! Hơn nữa, Mẫn công chúa so với Mẫn Phi kia lại còn thông minh hơn nhiều ! Biết phải có được người mà Hoàng đế tín nhiệm nhất là Kim Ảnh Hiên, xem tình huống của chúng ta bây giờ thì đại nghiệp là ngay trong tầm tay rồi!Ha ha ha, ngươi nói có phải hay không "
“Ha ha, dĩ nhiên rồi! Sao lại không phải cơ chứ ?"
“Có điều tại sao công chúa lại không muốn xin kết hôn với Kim Kỳ, người nắm giữ binh quyền nhỉ ?"
“Cái này ngươi không biết đâu! Hoàng đế Kim quốc và Kim Kỳ chính là ca ca của Kim Ảnh Hiên, Ảnh Hiên chính là người bọn hắn yêu thương nhất, tín nhiệm nhất! Cho nên. . ."
“Nhất cử lưỡng tiện! Một mũi tên trúng hai con chim! Ha ha. . ."
. . . . .
Ta ở bên ngoài ngây ngẩn cả người , bây giờ ta nên làm gì? Ảnh Hiên. . Đúng! Ảnh Hiên! Phải lập tức nói cho hắn biết chuyện này!
“Oành!" Ta luống cuống đứng trên hành đang đi qua đi lại nên nhất thời không để ý, lỡ chân đá phải giá gỗ đặt bình hoa .
“Ai ở bên ngoài đó !" Mắt thấy cửa sắp sửa mở ra,không hiểu sao chân như chôn xuống đất , không tài nào di chuyển được.
“Hừ ~ "
“Làm gì có ai đâu !Ngươi có nghe lầm không ?"
“Không có chuyện đó đâu!"
“Ta thấy rõ ràng là ngươi nghi thần nghi quỷ !" Nam tử vừa nói vừa đóng cửa lại.
“Hô. . ." Nhìn thấy cửa cuối cùng cũng đóng lại, ta ở trong một căn phòng khác cảm thấy vô cùng an tâm. Nhưng lúc này mới phát hiện, từ lúc nãy đến giờ. . . ta vẫn ở trong lòng của Ảnh Hiên, vẫn luôn ở trong vòng tay của hắn, mà hắn lại có vẻ. . . rất là hưởng thụ, thoải mái mà ôm ta.
“Này! Chàng ôm đủ chưa!" Ta khó chịu nói, bắt đầu dãy dụa không ngừng.
" Chưa đủ ."
“ Chàng !"
“Nhỏ giọng một chút ! Nàng muốn để mấy người bên kia phát hiện sao ?" Ảnh Hiên vừa nói vừa siết chặt vòng tay đang ôm ta.
“. . . Này! Đau quá ! Mau buông ra ! Ta cảnh cáo chàng đó, lập tức buông tay cho ta !" Ta trừng mắt nhìn Ảnh Hiên, không quên nhắc nhở một chút.
" Nàng lại gầy đi rồi! Lẽ nào nàng ăn không không đủ bữa à ?" Ảnh Hiên xoay người ta lại, để ta đối diện với hắn, sau đó vẫn tiếp tục ôm.
“Ta có ăn cơm mà. . Cái gì! Chàng mau buông ra, có nghe thấy không?" Trong câu vừa rồi cũng đậm tính cảnh cáo. =. =|||
“. . ." Bị ta giẫm n lần lên chân mà Ảnh Hiên vẫn không có nửa điểm phản ứng làm ta vô cùng bái phục hắn.
“. . ." Giẫm đến mức làm ta đau lòng vô cùng , liền ngừng lại không dẫm nữa, muốn mở miệng nói gì đó nhưng nhất thời không biết tìm từ gì để nói.
" Sao lại không để ta ôm ? . . . Ta rất nhớ nàng. . ." Ảnh Hiên thâm tình mật ý nói , bộ dáng yếu đuối bất lực này của Ảnh Hiên chính là lần đầu tiên ta thấy. . .
“. . . Nhưng chàng muốn thành hôn với Mẫn Trí Trinh mà ." Câu nói vừa rồi hắn nói là thật sao?
“ Nàng đừng lấy cái cớ vớ vẩn đó để biện hộ cho hành động tự ý bỏ vương phủ mà đi của nàng ! Nàng có biết hay không, ta đã lo lắng cho nàng biết bao!!" Ảnh Hiên nhìn ta nói.
“Ai bảo chàng mắng ta . . ." Ta nhỏ giọng đáp, “Hơn nữa ta cũng không thấy chàng đến tìm ta . ."
“Xin lỗi, là ta quá vô ý. . Quá tin tưởng vào lòng tin của nàng dành cho ta , quá mất bình tĩnh, cũng như không nghĩ tới chuyện đó sẽ làm ảnh hưởng đến chúng ta . Xin lỗi nàng, ta thực sự xin lỗi nàng. ." Ta không dám nhìn vào mắt hắn, ta sợ mình sẽ xiêu lòng, sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch. . . Bây giờ ta vẫn chưa thể xác định rõ được tình cảm giữa ta và hắn nên không thể. . . vội vàng được.
“Ảnh Hiên. . .Chàng có thể cho ta chút thời gian được không? Ta sợ ta đối với tình cảm của ngươi chỉ là. . ." Ta càng lúc càng hạ thấp giọng, đầu cũng cúi xuống càng thấp, chỉ hận không thể chui luôn xuống đất.
“Ta hiểu, ta hiểu mà !" Ảnh Hiên đem ta ôm thật chặt trong ngực, có chút nghẹn ngào trả lời
“Còn nữa. . . Sao chàng lại ở đây ?" Chàng bây giờ phải đang ở bên cạnh Mẫn Trí Trinh mới đúng chứ! ( Híc, chị này lúc cần lại ngốc không chịu được!! * cầm dép* )
“Ách. . . Ha ha, nàng đừng để tâm, ta chỉ đến đây dùng một bữa cơm mà thôi, thê nhưng không ngờ lại vô tình gặp nàng ở đây . Ha ha. . ."
“Thật à ?" Ta nhíu mày, có cảm giác là lạ, nhưng vẫn không thể biết được lạ ở chỗ nào!
" Nàng đừng có đa nghi quá như vậy ! ."
“Thật sao ?" Thật sự có gì đó không đúng mà !
" Mau ngồi xuống ăn chút gì đi ! Nàng đừng đứng đó nói nhảm nữa!" Ảnh Hiên kéo ta ngồi xuống.
“Nhưng mà . . ."
“Không sao ! Ngày mai cũng có thể đi làm bù mà!" Ảnh Hiên gắp vào chén ta những món mà ta yêu thích nhất . Ta ham ăn đến nỗi quên hết mọi chuyện , toàn tâm toàn ý ngồi ăn. Đúng vậy, chuyện làm tiểu nhị gì đó mai làm cũng không muộn!
Ở chỗ của Ân Dực ca được thêm mấy ngày thì lại bị Kim Kỳ ca xách về vương phủ, nói cái gì mà không nên làm phiền người ta lâu như vậy. Xin nhờ, ta mới ở có mấy ngày thôi mà ! Huống chi Ân Dực ca cũng từng quấy rối chúng ta không ít, lần này quấy rối lại hắn xem như hòa đi ! Aiz. . . Ngược lại, ta không thể không đối mặt với đôi tiểu phu thê kia “Ân ái" một phen rồi!
“Tỷ tỷ, tỷ nói cái này nhìn có đẹp không?" Yêu quái đáng ghét kia lại tới làm phiền ta nữa rồi ! Ta lại chẳng phải người sẽ kết hôn cùng ngươi, vì sao mỗi ngày đều tới tìm ta làm gì ?
“Bà già có gì chỉ giáo ?" Tâm tình ngắm phong cảnh của ta bị nàng ta phá hoại hoàn toàn rồi!
“Đây là Hiên miễn cưỡng đưa muội, hình như nó là truyền gia bảo gì đó !" Yêu quái kia cả ngày đều mang tới những thứ này nhằm muốn kích thích ta, chuyện cười! Ta mà không biết tâm địa ngươi gian xảo, dễ dàng bị ngươi làm cho mù quáng thì ta không phải người của thế kỷ 21 !
“Ồ. . ." Ta có thể không nói gì sao?
“Tỷ xem một chút đi ~" Mẫn Trí Trinh nắm cái thứ gì đó quơ qua quơ lại trước mặt ta.
“Cũng đẹp . ." Ta đẩy tay nàng ta ra, nàng lập tức giơ tay một cái, đem vật kia ném vào trong nước.
“A ~ Nó chính là truyền gia bảo của Hiên đó ! Rất quý báu!"
" Vậy cơ à , nhưng rõ ràng là ngươi ném xuống, còn nói với ta những điều dư thừa đó làm gì ~" ta học theo dáng vẻ của nàng ta lúc nói chuyện.
“Tỷ tỷ! Vừa nãy chính tỷ đã đẩy tay muội làm muội sơ ý làm rớt nó xuống nước mà!" Mẫn Trí Trinh kìm nén lửa giận nói, “Tỷ tỷ, ta thấy tỷ vẫn nên rời khỏi vương phủ thêm mấy ngày nữa đi! Ta sẽ giúp tỷ van nài,không chừng Hiên sẽ tha cho tỷ đó ."
“Cầu xin ngươi, mau đến giết ta đi!" Ta thầm nói.
“Tỷ nói cái gì, tỷ tỷ?"
“Ta nói. . Không phải là truyền gia bảo sao? Ta kiếm về là được rồi!" Ta xắn tay áo lên, cực kỳ hưởng thụ ngâm nó xuống hồ nước mát mẻ dễ chịu kia.
Ta ở bên cạnh bờ hồ, chăm chú tìm kiếm, Mẫn Trí Trinh ở phía sau dùng tay đẩy ta một cái , vì quá bất ngờ nên ta đứng không vững, ngã luôn vào trong hồ , lúc này đúng là bị Mẫn Trí Trinh hại chết rồi , ta tuy lớn lên từ một thành phố gần biển nhưng lại không biết bơi. Ta không ngừng quẫy đạp, cố gắng làm cho thân thể nổi lên, nhưng làm cách nào vẫn là không ngừng chìm xuống dưới, tiếp theo bên tai truyền đến tiếng kêu thất thanh của hạ nhân, cả câu nói tự biên tự diễn của yêu quái. Hu hu hu. . . Lẽ nào ta sẽ chết trẻ sao ? Hơn nữa lại còn chết thảm trong tay yêu quái kia ? ! Không cam lòng chút nào!
Thế nhưng thể lực của ta càng lúc càng tiêu hao nhiều hơn, thân thể chìm xuống nước càng ngày càng sâu. Tia sáng trước mắt càng lúc càng mờ đi, trước khi mất đi ý thức, bỗng nhiên trong đầu ta hiện lên hình ảnh của Ảnh Hiên. . .
Cuối cùng là ta đã yêu hắn đến mức nào?
Tác giả :
Bảo Lưu Không Vị