Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Chương 196
Chương 196
Lâm Đình Phong còn đang chìm đắm trong lửa tình thì bị cô kéo vào phòng ngủ, cô mở tủ quần áo nhét anh vô, nhưng cái dáng người một mét tám này sẽ ngồi vừa sao?
Cô lại kéo anh lại phòng tắm, nhưng cửa lại là kính mờ, không an toàn!
Cô lôi anh ra lại phòng khách, ánh mắt chợt ngừng trên ở chiếc ban công. Cô đẩy anh ra ban công đứng, chạy vào nhà cầm áo khoác và giày của anh nhét vào lòng anh cho anh ôm.
Gương mặt Lâm Đình Phong lúc này đã đen như cái lò than rồi, anh bất mãn nói: “Ba mẹ em đến thì sao? Anh xấu xí đến mức không ra mắt ba mẹ vợ được à?"
Thấy dáng vẻ đáng thương của anh, cô có hơi không đành lòng nhưng ra mắt trong tình huống này có hơi khó… khó tiêu lắm a~
Cô hôn chụt lên má anh một cái, mềm giọng an ủi: “Cục cưng của em làm sao mà xấu xí được, nhưng bây giờ không phải cơ hội thích hợp để ra mắt. Anh chịu khó chút nha!", nói rồi cô đóng cửa ban công, kéo rèm cửa lại, sau đó chạy ra mở cửa nhà.
Anh như “Cô bé bán diêm phiên bản mỹ nam đẹp trai" buồn hiu, lẻ loi đứng ngoài trời đông lạnh lẽo a~ hắc xì!
…
“Xoạc!", Mộc Tâm thở ra một hơi, nhìn ba mẹ mình, cười tươi nói: “Ba! Mẹ! Không phải hai người đi ăn với bạn sao? Sao lại ghé nhà con vậy?"
Mẹ Mộc đi vào nhà thay giày ra, dịu giọng mắng yêu: “Cái con nhỏ này! Làm gì mà mở cửa lâu quá vậy? Ba mẹ sợ con ăn giáng sinh một mình sẽ buồn nên ghé đây thăm con, sẵn tiện mang đồ ăn cho con luôn!", bà đi vào phòng bếp lấy thức ăn đựng trong túi giữ nhiệt ra.
Ba Mộc lần đầu tới chỗ ở của con gái nên đi loanh quanh xem xét. Mộc Tâm lũi thũi đi theo sau lưng ông, trong lòng đầy nơm nớp mà thi thoảng cứ liếc mắt nhìn về phía ban công. Ôi! Tiểu Phong Phong đáng thương của chị…
Mẹ Mộc hâm thức ăn ở trong bếp, thấy không khí cục mịch quá, bà sợ mùi thức ăn cứ lẩn quẩn trong phòng, liền đi lại mở cửa ban công cho thoáng khí.
Mộc Tâm vừa dắt ba đi xem phòng ngủ xong, quay lại phòng khách, thấy một màn này tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô vội la lên: “MẸ! KHOAN ĐÃ!"
“Rẹc!", tiếng rèm cửa được kéo ra, mẹ Mộc nghe tiếng cô kêu to liền nói: “Con nhỏ này! Làm giật mình! Con gái con lứa nói chuyện nhỏ nhỏ giọng thôi! Tính tình như đàn ông vậy… sau này ai mà lấy con chứ!", bà tháo chốt, kéo cửa ban công, mùi thức ăn liền theo gió bay ra ngoài, hơi lạnh nhẹ nhàng phất vào trong.
Cô vội chạy lại nhìn ra ngoài, cứ nghĩ là lần này toang đến nơi rồi! Ôi dồi ôi các anh mình ơi!
Nhưng ngoài dự kiến, cô không thấy ai ngoài ban công hết. Cô vội đưa đầu nhìn xuống lầu. Nà ní? Có khi nào anh yêu vì giật mình mà nhảy lầu luôn không? Hay là mọc cánh bay về cung trăng luôn rồi?
Mẹ Mộc thấy con gái nhìn nhìn ngó ngó khắp nơi, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Con tìm cái gì à?"
Mộc Tâm chột dạ, cười nói: “Dạ… không có gì, con sợ có côn trùng núp ngoài ban công chạy vô nhà!"
Mẹ Mộc tưởng con gái nói thật, liền dặn dò: “Nếu con sợ thì kêu thợ lại khử trùng đi! Côn trùng thời nay độc lắm! Cắn một cái là bệnh luôn đấy!"
“Dạ! Con biết rồi, mình vào đi mẹ, ngoài này lạnh lắm!", cô ngoái đầu lại nhìn ban công một lần nữa, thầm mặc niệm, phải tiễn hai vị phật gia này về rồi chạy đi tìm anh mới được!
11 giờ 58 phút 08 giây…
Cơn gió lạnh mang theo mùi hương của tuyết trắng thổi chiếc mành cửa vỗ nhè nhẹ phát ra tiếng phần phật. Trên chiếc giường kingsize màu lam bạc, chàng trai đang trong giấc ngủ chập chờn không sâu, chắc hẳn anh đang rất ấm ức khi đêm nay cô gái nhỏ tàn nhẫn kia đuổi anh ra ban công lạnh lẽo, giờ còn đuổi anh về phòng mình mà không cho anh ngủ cùng.