Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 104

Chương 104

Mạc Chí Thiên nghe câu không đầu không đuôi đó, nương theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía một bàn rượu, lúc này cậu ta mới lờ mờ sáng tỏ: “Ách, đây là em dâu đó sao? Trong sáng ngây thơ! Thì ra lão Phong thích kiểu này à?"

Lạc Tư liếc mắt nhìn tên ‘ếch ngồi đáy giếng’: “Xùy, nông cạn."

Gã họ Diệp không thấy Mộc Tâm trả lời, hắn bắt đầu táy máy tay chân, hắn đưa tay về phía Mộc Tâm, bàn tay vừa chạm lên làn da mát lạnh cách một lớp vải mỏng, hắn nuốt nước bọt một cách háo sắc.

Mộc Tâm không ngờ nơi này nhiều người như vậy mà hắn dám động vào mình, cô nhíu mày liễu, đặt ly rượu xuống, đưa tay nắm lấy các ngón tay chạm vào người mình của hắn, bẻ ngược ra sau, khiến hắn la lên một tiếng: “A!"

Tiếng động bên này không lớn lắm nhưng cũng thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Lâm Đình Phong cũng nghe thấy, anh cầm đĩa bánh đi về phía bàn rượu, ánh mắt rét lạnh bắn lên người tên họ Diệp. Hắn ta đang đỡ lấy tay mình trợn mắt muốn mắng Mộc Tâm. Thấy Lâm Đình Phong đi lại thì nuốt lời định nói vào bụng, cười nói: “Lâm thiếu, hôm nay anh cũng tới à?"

Lâm Đình Phong thong thả đi lại, đặt đĩa bánh xuống bàn, tựa lưng ra ghế, khoác tay lên lưng ghế của cô. Mộc Tâm thấy anh đi lại thì hơi giật mình, chết rồi! Anh ấy có thấy cảnh mình đánh người không nhỉ?

Cô liếc liếc nhìn gương mặt lạnh tanh của anh, thầm kêu khổ trong lòng, đều tại tên dở hơi kia, để anh yêu thấy mình bạo lực như vậy, thật mất hình tượng mà!

Nghĩ rồi cô nép lại gần người Lâm Đình Phong, cụp mắt nói: “Phong Phong, hắn ta đánh em."

Gã họ Diệp nghe cô nói thì tức muốn ói máu, ê người đẹp! Rốt cuộc là ai đánh ai đây! Cô nói dối mà không biết chọn tình huống hả? Còn gọi Lâm thiếu là Phong Phong? Anh ấy sẽ không tin lời cô đâu!

Nghe lời cô bạn gái nhỏ của mình nói, ánh mắt Lâm Đình Phong như kết một tầng băng mỏng, anh ta lạnh lùng nhìn gã họ Diệp: “Diệp nhị thiếu ngày lớn càng giỏi nhỉ? Bạn gái của Lâm Đình Phong tôi cũng dám đụng."

Mộc Tâm nghe lời anh nói thì thở phào một hơi, cô biết ngay là tiểu gia hỏa sẽ bênh cô mà! Cô nép người vào lòng anh, đắc ý nhìn gã họ Diệp.

Gã ta bị ánh mắt sắt lạnh của Lâm Đình Phong nhìn đến trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, gã cười giả lả: “Ầy, thì ra là bạn gái Lâm tổng, chúng tôi chỉ chào hỏi vài câu thôi. Tôi đi đây, hai người từ từ nói chuyện.", nói rồi gã ta vọt đi nhanh như con gió.

Thấy gã họ Diệp chạy mất hút, mấy nam nữ hóng chuyện nảy giờ lén che miệng cười trộm: “Tên họ Diệp này thật đáng đời. Ai không đụng, lại đụng đến bạn gái của Lâm thiếu."

Mạc Chí Thiên và Lạc Tư ngồi một góc cắn hạt dưa xem kịch, cậu bạn họ Mạc cảm thán: “Cậu nói quá đúng, là do tôi nông cạn rồi, cái này mà ngây thơ nổi gì! Là ác quỷ thì đúng hơn. Cặp vợ chồng này thật xứng đôi."

Lúc này hai cậu bạn của chúng ta mới đi về phía bàn rượu của Lâm Đình Phong, hai người đặt mông ngồi xuống, Lạc Tư cười nói: “Tiểu Tâm Tâm, tôi mới đi có một chút mà ở đây đã náo nhiệt như vậy rồi sao?"

Mạc Chí Thiên đưa tay về phía Mộc Tâm cười nói: “Em dâu nhỏ, tôi là Mạc Chí Thiên, trăm nghe không bằng một thấy, em dâu thật sự rất xinh đẹp nha! Hèn gì khiến lão Phong mê như điếu đổ."

Cô cười đáp: “Chào anh, tôi là Mộc Tiểu Tâm, rất vui được gặp anh.", cô định đưa tay ra bắt lấy tay của Mạc Chí Thiên thì bàn tay bị Lâm Đình Phong nắm lại. Anh lấy đĩa thức ăn đặt lên tay cô: “Em ăn chút gì đi."

Mộc Tâm chớp chớp mắt, cầm đĩa bánh, cong môi cười: “Cảm ơn anh."

Tác giả : ROSE
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại