Xuyên Qua Thay Đổi Nữ Phụ
Chương 5: Một nhiệm vụ làm nàng thương tâm !

Xuyên Qua Thay Đổi Nữ Phụ

Chương 5: Một nhiệm vụ làm nàng thương tâm !

“ Nhiệm vụ lần này là ám sát Vân Gia thiếu chủ của Vân Gia Trang, với 1 vạn vàng ròng, Huyết sát có tiếp nhận?" Trong một đại sảnh đầy màu của hắc ám, một nam nhân thân mặc hắc y, khuôn mặt thận trọng mà phát ra lạnh ý, đứng trên bục cao của sảnh, tay cầm một phong thư không đổi sắc mà đọc lên, hai bên sảnh chính là một hàng người, tất cả đều mặc hắc y, mặt đều được che nửa bằng một hắc vải càng làm rõ vẻ uy nghiêm và run sợ.

" Nha? Ta sẽ tận lực hoàn thành! “ Một nữ nhân khuôn mặt mê hoặc, mắt phượng đa tình, mũi cao thanh thoát, môi đỏ mọng kiều mị, mái tóc dài buộc cao được cố định bằng thiết trâm đầy mỹ lệ, toàn thân hắc y pha chút huyết y làm nổi bật cả sảnh toàn màu tối chậm rãi mở miệng thoát ra thanh âm thanh cao và nhẹ nhàng. Nàng, Tần Tố Di... Giờ chính là huyết sát, hộ pháp phía Nam của ma giáo, cũng chính là một trong tứ mỹ nhân hộ pháp bốn phía của Ma Giáo.

Sau 2 năm được Khanh Hãn tự thân huấn luyện cho nàng, nàng đã có thể tự thân lĩnh nhiệm vụ và hoàn thành nó. Mà trước khi huấn luyện, Khanh Hãn đã dẫn nàng vào mật tịch của ma giáo để chọn loại võ công muốn tu luyện, kết quả là nàng chọn một quyển sách võ công mỏng với ý đồ hoàn thành nhanh việc luyện võ, nào ngờ lúc đọc tên lên cho Khanh Hãn biết thì hắn ta trầm ngâm, cái nàng chọn là “ Mị hoặc huyết trảo “ sau khi luyện có thể tăng thêm sức quyến rũ bản thân, đồng thời móng tay sẽ tự trở nên có màu đỏ, lực sát thương lớn nhất là ở móng tay tự tiết ra độc, chủ yếu tấn công cự li gần, võ công này tuy ít trang nhưng phải có nội công thâm hậu mới có thể luyện đến tuyệt đỉnh của võ học, thuộc tà phái chính của ma tâm y, giáo chủ đời trước cũng là nữ nhân đầu tiên sáng lập ra ma giáo.

Tần Tố Di nàng được Khanh Hãn huấn luyện trong mật động rắn một tháng trời, không cho thức ăn, nước uống, để nàng tự sinh tự diệt, lúc đó nàng đành phải liều bắt rắn ăn thịt dù sống, uống máu rắn dù tanh, y phục và toàn thân đều nhớp nháp, vô cùng khó chịu, nhưng nàng lại luyện được thân thủ linh hoạt và mềm dẻo do luôn phải tránh xà độc và tay không bắt xà trơn trượt, tay nàng giờ cầm gì trơn cũng chắc chắn không rơi. Sau đó nàng được thả ra nghỉ ngơi, tẩy rửa.

Ngày hôm sau nàng lại bị Khanh Hãn ném vào động bọ cạp, cũng như trước, nàng ăn bọ cạp dù biết nó rất độc, nàng sau khi ăn bị lên cơn đau nhức, tay chân tê rần không bước đi nổi, nàng ngất, sau đó bị từng con bọ cạp bò lên người, từng con hướng đuôi độc về phía nàng mà châm, phun độc vào nàng, da của nàng bị từng mảng bọng nước nổi lên, khi vỡ ra là có mủ có mùi rất hôi thối, nàng căn bản dần dần tỉnh lại mặc cho cơn đau hành hạ, độc phát tác, nhanh tay cầm lấy từng con bọ cạp một mà xé đuôi chúng rồi cho thẳng vào mồm nhai dù đắng, lấy một ít máu của chúng xát lên vết thương, cắn răng mà không kêu lên một chút nào. Ải này làm nàng trở nên kháng độc, mọi loại độc từ động vật hay thực vật đều có thể kháng, nhưng trong người nàng từ đó cũng trở thành độc, từ máu, tóc, móng tay cả làn da của nàng sau khi hồi phục lại trắng mịn cũng trở nên mang độc, nàng chính xác là độc nhân, nhưng nàng từ lần đó căn bản sẽ không thể mang thai, sinh hài tử như bao nữ nhân khác nữa, Khanh Hãn biết nhưng vẫn ném nàng vào... Nhưng nàng không hận hắn, hắn vốn chính là vô tâm.

Nàng tiếp tục vượt ải, Khanh Hãn tiếp tục mang nàng tới bên bờ vực, không chút lưu tình hay lo sợ mà dùng nội lực đẩy nàng xuống. Lúc đó, tim nàng như thắt lại, hận ý bỗng chốc trào lên, một dòng hàn khí lạnh ngắt tụ xuống dưới chân nàng, một thân linh hoạt tay nắm chặt lấy dây leo, dùng vách đá làm điểm tựa, chân lấy đà nhảy lên qua từng vách đá. Nàng học được khinh công.

Khanh Hãn không chút lưu tình nào mà trói nàng rồi phi nàng xuống đáy hầm nước của Ma Giáo, sợ nàng trồi lên, hắn dùng một tay nâng một mảng băng vốn để giữ quả chặn xuống hầm nước, băng chặn tầm nhìn của nàng, làm nước càng thêm lạnh, lại thiếu không khí để thở tay chân bị trói vô lực, tưởng chừng sắp chết thì móng tay nàng từ từ đỏ lên, chạm nhẹ vào dây thì dây trở thành từng đoạn, nàng muốn lên nhưng tảng băng quá nặng không thể nào mà bật nó lên được. Thử vận nội công nhưng không phá nổi tay nàng nắm chặt vào nhau, cắn răng nhìn chằm chằm vào tảng băng, lấy lực từ đáy hầm nàng vừa vận nội công vừa dùng hai tay vận lực, móng tay chuyển đổi toàn thể sang màu đỏ, vừa chạm vào băng, băng nứt tan tành nàng nhanh chóng theo đà nhảy lên lăn vài vòng, nước liên tục nhỏ xuống từ quần áo, tóc nàng loạn xạ đầy mê hoặc nhìn hắn đầy vẻ bi ai. Cũng nhờ hắn mà giờ nội công nàng được đột phá, cũng sơ sơ mà biết vận dụng chiêu thức dùng độc ngưng tụ duy nhất ở móng tay, người nàng giờ duy nhất chỉ có móng tay là độc.

Ải cuối là hắn sai nàng toàn lực đấu với một hộ pháp. Nàng không nghĩ ngợi mà một trảo móc ra dây thanh quản của hắn, dùng lực kéo chút để moi nội tạng, một kích chí mạng cả bàn tay xuyên qua giữa trán hộ pháp rồi nhẹ nhàng rút tay ra,hộ pháp đó còn chưa kịp nháy mắt đã bị nàng ám toán như vậy, hai mắt dù chết vẫn không nhắm lại. Nàng chính thức thay thế hộ pháp phía nam của Ma Giáo, người canh chừng phía Nam của Thiên Quốc và Chiến Quốc.

" Huyết sát, nội trong 10 ngày phải hoàn thành nhiệm vụ, không được chậm trễ! Thanh âm lạnh ngắt của người giao nhiệm vụ làm Tần Tố Di thức thời thoát ra hồi tưởng, trong tâm lạnh ngắt một mảng, tùy ý quay đầu li khai.

" Đã biết! Ta hiện tại đi thi hành! “ Tần Tố Di mặt mê hoặc quay đầu bước đi, mắt lộ rõ vẻ sát khí, môi cười thâm hiểm linh hoạt bước đi để lại bao nhiêu môn đồ Ma Giáo một mảnh lạnh ngắt yên lặng. Lúc nàng ta vui vẻ thì không cần nói, có bao nhiêu việc nàng ta tự động làm những việc nhỏ nhất của một nô tì để phục dịch cho giáo chủ không ngần ngại, cứ mỗi bữa đều tự thân tới thiện phòng Ma Giáo để làm mỹ thực cho giáo chủ, mặt lần nào làm cũng lộ rõ ra vẻ ôn hòa dễ gần, đôi lúc còn khiến mấy nô tì trong điện khinh thường. Nhưng đến lúc nhận được nhiệm vụ, nàng ta lại đổi sắc mặt, một khuôn mặt âm hiểm với nụ cười thần bí luôn kề trên môi, một thân đầy võ công, nội lực thâm hậu cùng với sát ý lan tỏa mạnh căn bản lúc đó trước mặt nàng, mấy môn đồ không dám thở mạnh.

*******************

Vân Gia Trang là một trong những gia trang có quyền lực trong Thiên Quốc, một trong những gia trang đào tạo ám vệ bảo vệ hoàng cung và những người mang dòng máu hoàng gia. Ngay cả nô tì trong gia trang cũng được huấn luyện để bảo vệ chủ tử. Vân Gia Trang có 4 tiểu thư nhưng duy nhất có một thiếu chủ, được mệnh danh là trích tiên, võ công tinh thâm, xuất chiêu thì vô cùng nhanh và đầy tao nhã, khuôn mặt ôn hòa, toàn thân bạch y, duy nhất có một điều là sớm bị hạ độc, thương thế không rõ, trích tiên từ đó không đi ngao du chỉ ở mỗi Vân Gia Trang và sớm thoái lưu giang hồ.

Nhìn thông tin ít ỏi về Vân Gia Trang, Tần Tố Di có chút nhíu mày, tay khẽ khẽ lướt qua trang giấy, sau khi nàng nhận nhiệm vụ này, nàng đã điều tra và phi thân về phía Bắc của Thiên Quốc, ngồi trong một tửu lâu suy tính, Vân Gia Trang sớm đã đóng đô ở phía này đã lâu, dưới một ngọn núi quanh năm nở hoa như một, cảnh đẹp miễn bàn, mà người dân ở đây cũng được Vân Gia Trang bảo vệ, không một ngoại nhân nào dám tổn thương đến nơi này. Vân Gia Trang được bao bọc trong mấy trận pháp cổ truyền, mấy đợt ám sát trước của mấy môn đồ Ma Giáo sớm đã bị tử trong khi còn chưa vào đến cổng đã vô phương xuống âm phủ, thật là...! Đợt ám sát này không hề dễ dàng, là nhiệm vụ khó rồi.

" Ngươi nghe gì chưa? Vân Gia Trang tuyển nô tì! “ Bên cạnh chỗ nàng ngồi có một đôi nữ tử vừa ngồi xuống, hai tay để rổ rau xuống rồi dùng khăn lau mặt nhưng sắc mặt đầy vẻ hớn hở.

" Thật sao? ngươi có lầm không? Vân Gia Trang 5 năm mới tuyển một lần sao giờ mới 3 năm mà tuyển thêm rồi? “ Nữ phụ tử còn lại vô cùng kinh ngạc thanh âm cũng có chút lớn làm cả tửu lâu bỗng chốc trở nên sôi nổi.

" Thật vậy chăng?.. Mau mau đi thông báo nữ nhi! “ Các phụ tử lần lượt vui vẻ trả tiền cho chủ quán rồi hăng hái chạy đi mặc cho Tần Tố Di đang cười mà miệng cứ giật giật liên hồi, cư nhiên như thế khó vào, chỉ còn cách giả trang nô tì, A Diên mà biết nàng vì ám sát mà hạ thấp thân phận chắc nàng cùng Hoạn Phong song đôi làm loạn mất. Nhưng mà, nàng rất muốn xem trích tiên này như thế nào a...! Tần Tố Di suy nghĩ rồi đặt một tờ ngân phiếu trên bàn nhanh chân khinh công phi đi để lại người chủ còn đang ngơ ngác tay cầm tiền thừa để trả lại nàng.

" Tiếp! người tiếp theo! “ Vừa mới đến trước đường lên Vân Gia Trang, Tần Tố Di sớm đã nghe thấy thanh âm tuyển tì, vẫn thân màu hắc huyết y, vẫn khuôn mặt thật mê hoặc đó, nàng không dịch dung, không đổi y phục, kiều mị mà đi đến làm bao nhiêu gia nhân trong gia trang liếc nhìn mà mặt đỏ tim đập phập phồng. Tần Tố Di nàng không muốn làm xấu đi khuôn mặt để nàng kiêu ngạo này, cũng thập phần ghét giả nam trang, nàng thích là chính mình hơn, không như nữ chính Thanh Vi Du, luôn luôn thích giả nam trang ra ngoài rồi đến lúc lộ thân phận thì làm người khác nhớ nhung và liên tưởng đến. Tần Tố Di nàng thập phần không thích.

" Ngươi muốn đến làm nô tì?" Lúc nàng vừa bước đến là bao nhiêu nữ nhân đã nhừng đường cho nàng đi, nàng không cần phải phí sức để tranh lấn, điều này làm nàng hài lòng vô cùng cũng thoải mái mà trả lời tổng quản gia trang: “ Là! ta thân võ học đầy mình, trên võ lâm ta cũng hơi có danh tiếng, nhưng mà.... ta vốn... rất là có ý với...., nên ta muốn gia nhập Vân Gia Trang!" Tần Tố Di làm mặt thiếu nữ thẹn thùng, cúi thấp đầu, thanh âm ấp úng để mọi người nhận ra ý đồ nàng vào đây để chăm sóc thiếu chủ, thiếu nữ tương tư.

" Hảo cô nương, tốt, ngươi mau vào ghi danh! “ Tổng quản gia trang cười tủm tỉm như biết ý của nàng, cấp nàng một cái lệnh bài bằng gỗ rồi mở cửa cho Tần Tố Di vào. Nàng cười cười, cô nương này không tệ, nhan sắc thì sắc sảo, thanh âm cũng tốt, lại là người thầm tương tư thiếu chủ, chắc chăm sóc sẽ không tệ đi, trước khi thiếu chủ bị bệnh, bao nhiêu nữ nhân muốn tiếp cận, giờ vừa có tin bệnh thiếu chủ có thể lây thì các nàng ta không dám tiến lên ve vãn nữa, nha hoàn cũng nguyện chết muốn thoát li thiếu chủ nên giờ các đại tổng quản như nàng phải tuyển thêm nô tì mà không bảo là nô tì của ai nên mới nhiều người, nếu cô nương kia sớm muốn hầu hạ thiếu chủ thì nên thành toàn nàng.

" Tạ tổng quản a !" Tần Tố Di cầm lệnh bài có khắc thiếu chủ, nàng đã sớm nhận ra nàng được phân công chăm sóc thiếu chủ của Vân Gia Trang, con mồi đến tay, tự nhiên là nàng cười vô cùng tươi mà nụ cười đó của nàng khiến tổng quản lầm tưởng nàng vui vẻ khi được chăm sóc thiếu chủ nên cũng âm thầm mà tăng hảo cảm với nàng.

Sau khi được vào nàng được một nô tài dẫn đi, vượt qua nhiều trận pháp, cuối cùng là giữa một rừng hoa mai trắng, một gian nhà dài được làm bằng những loại gỗ vô cùng quý giá, ngói đỏ tươi một màu, cánh cổng được làm từ sắt ánh kim vô cùng là địa phương hoàn mỹ để trú ẩn, mấy tên môn đồ nào vào đến đây thì chắc cũng sớm bị hao tổn thực lực a! Tần Tố Di ngẩn người suy nghĩ thì bị một thanh âm nhắc nhở:

" Cô nương, người chỉ cần đi về phía Tây gia trang, rẽ phải là đến chỗ của thiếu chủ, ta chỉ có thể đưa người đến đây! “ Tên nô tài dẫn đường cho nàng nhìn nàng với một ánh mắt xót xa là tiễn đưa người, làm nàng rùng mình.

" Tốt a! Ta đã biết, cảm tạ!" Tần Tố Di nhanh chân quay người đi theo hướng tên nô tài chỉ. Vừa đi đến biệt viện, nàng đã thấy một người nam nhân mặc một thân xanh bạch lục, trầm ngâm nhìn hoa mai đang bị gió thổi, từ đằng sau nhìn ra một nam nhân có thân hình rộng, nàng đứng đấy trầm mặc, như nghe được tiếng động hắn quay mặt về, mắt phượng, mũi cao, thẳng, môi hồng nhạt, sắc mặt ôn hòa nhưng hơi xanh tái do bệnh, y phục phiêu giật trước gió, đúng danh trích tiên

" Ngươi hảo?" Thanh âm khàn khàn được nam nhân phát ra làm nàng giật mình tỉnh khỏi mơ mộng, nam nhân này bệnh sắp chết đi? Tần Tố Di nàng đánh giá nam nhân trước mắt suy nghĩ một chút.

"..."

" Ngươi có chuyện? Đi lạc sao? Nam nhân đó thấy nàng không trả lời, ánh mắt có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi nhưng không dám tiến lại gần, đăm chiêu nhìn nàng.

" Di..? A, ta từ giờ là a hoàn của thiếu chủ, thật xin lỗi, ta làm thiếu chủ giật mình?" Tần Tố Di nhanh chóng lấy lại thần nhẹ nhàng cúi đầu rồi tiến lại gần nam nhân khiến nam nhân đó vô thức lui lại vài bước, điều này làm nàng nghi hoặc, từ lúc nào khuôn mặt đầy kiều mị của nàng khiến người khác sợ hãi nha?

" Ngươi không sợ ta sao? “ Nam nhân nhíu mày, miệng chậm rãi mở, âm thanh khàn khàn nhưng lại chứa ôn nhu phát ra làm nàng không tự chủ mà có chút cảm giác thương hại.

" Là! Ta không sợ người, thiếu chủ, từ giờ ta sẽ phụ trách sức khỏe cho người, ngoài này gió lớn, thiếu chủ sớm lạnh đi? “ Tần Tố Di nhìn nam nhân bước đi chậm rãi, vẫn có lực nhưng nàng vẫn nhận thấy đôi vai run rẩy, bản thân không ý thức được thì đã tiến đến dìu hắn vào phòng khiến hắn giật mình, tuy không nói gì nhưng nàng biết, khi môi hắn mấp máy là chính xác từ cảm tạ.

Hắn từ lâu đã quen với cô độc, thời thiếu niên ngây dại sớm đã quên, những nữ tử thường vụng trộm nhìn hắn từ xa hiện tưởng như không mà giờ, vừa nãy hắn thấy gì? Một nữ tử hắc huyết y đứng sau lưng nhìn hắn, tóc bay trong gió, ánh mắt lộ ra một chút dịu dàng khi nhìn hắn, môi đỏ mọng cười nhẹ nhàng, không có một chút lo sợ mà tiến lại gần hắn, hắn muốn nói hắn bị bệnh, nên tránh ra xa nhưng có một chút ích kỷ đã ngăn hắn lại, làm hắn không cất thành lời, nàng là nha hoàn của hắn a, hắn muốn được hưởng thụ sự chăm sóc đã lâu mà hắn không được nhận... Nếu ta nói ta bị bệnh có thể truyền nhiễm... Nàng ta có hay không bỏ đi như những người khác? Nghĩ đến đây, hắn khẽ nhếch môi khinh thường chính mình, cư nhiên chỉ vì quá cô đơn mà làm vậy với một tính mạng, hắn thật đáng chết.

Sau khi dìu hắn vào phòng, nàng từ từ đánh giá, phòng rất rộng, giữa phòng có một chiếc bàn hình tròn, được khắc đầy hoa văn tinh xảo duy nhất chỉ có một chiếc ghế.., chắc tại vì nơi này sớm đã ít người đến. Phía góc trong của phòng là một chiếc giường có che rèm màu xanh dương nhạt, đặc biệt, mỗi góc của giường đều có túi nước giữ ấm, trong phòng không một chút đồ gì như bình hoa để trang trí duy nhất một cành hoa mai cắm trước cửa sổ, đơn giản nhưng thoát tục, thanh lệ, rất có mắt thẩm mỹ, Tần Tố Di đánh giá.

" Ngươi tên gì? “ Thanh âm ôn nhu một lần nữa lại vang lên làm nàng quay lại cười xấu hổ, cư nhiên nàng quá là quá phận, chủ tử ở đây mà không chút nào để vào mắt mà đánh giá căn phòng. Thật có lỗi a.

" Người cứ gọi ta là A Di đi! Tần Tố Di quay lại ngượng ngùng mở miệng, thanh âm thanh cao phát ra nhè nhẹ làm tăng độ hảo cảm với người trước mặt

" Tốt, Tiểu Di Di ngươi không cần gọi ta là thiếu chủ gọi ta là Vân Phong đi! “ Vân Phong ngồi trên giường cười rất chi là hoàn mỹ sau đó vội quay người đi ho mạnh làm Tần Tố Di vội vàng chạy đưa khăn tay và vuốt vuốt lưng cho dịu cơn ho mà không chút nào kiêng kị thân phận.

Tiểu Di Di, coi như là dễ nghe đi, nàng từ lúc được Khanh Hãn huấn luyện, nàng đã sớm quên mất đi tình tiết của truyện, Vân Phong cũng là một trong những nam phụ làm nàng đau lòng nhất, hắn ta vì nữ chính bị đe dọa bởi nữ phụ mà không ngần ngại xông ra đỡ ma độc trảo thay cộng thêm bản thân vốn đã bị lao phổi, ở hiện đại thì có thể ngăn chặn một vài thời gian, kéo dài tuổi thọ nhưng đây là cổ đại với hắn cứ liều ra đỡ nên độc tái phát và chết trong lòng nữ chính ngay sau đó, nữ chính cũng tình nghĩa nên muốn ra tay báo thù thay nhưng bị nam chính kéo đi vì ma giáo phái thêm viện binh tới, lí do nam phụ yêu nữ chính là một lần nữ chính thay nam chính đến Vân Gia Trang xin viện trợ, bắt gặp nam phụ Vân Phong lẻ loi một mình nên không ngần ngại thân cận nên mới làm nam phụ này tương tư. Lao phổi cái này nàng không sợ, linh hồn nàng sớm được tiêm phòng, sau khi hợp thành với nguyên chủ, căn bản đã không lây.

" Thiếu... Vân Phong? có hay không khó chịu chỗ nào đi? “ Tần Tố Di khuôn mặt lo lắng, tâm thắt lại, nếu như vậy thì nữ chính sẽ sớm đến đây cầu binh, nàng phải tranh thủ cứu mạng nam nhân này a, ai bảo hắn là nam phụ thứ hai nàng yêu thích, nàng không nỡ giết hắn a.

" Không có việc, khiến ngươi lo lắng! “ Vân Phong khuôn mặt tái nhợt vẫn quay lại nhìn nàng gượng cười nên nhìn có chút khó coi, tim nàng thắt lại, muốn để người khác biết mình ổn thì nên dùng giọng trầm để che dấu nội tâm, ai lại gắng cười để biết mình đang đau? Hắn thật khờ.

Tần Tố Di vỗ lưng đều đều cho Vân Phong dịu ho rồi vội vàng chạy sang phòng bếp ngay bên cạnh đun một chút nước, Vân Phong nhẹ nhàng đi sang theo nàng, nhìn nàng với khuôn mặt kiều diễm, thân y phục lụa tơ tằm lại có thể đun bếp nấu nước, dù không thuần thục nhưng củi vẫn có thể cháy, tuy nhiên y phục nàng sớm đã bị dính nhiều vết than làm hắn không nhịn được nhíu mày kéo nàng dậy, dùng hai tay lau lau mặt nàng sớm đã bị dính than làm Tần Tố Di đỏ mặt bối rối gạt tay Vân Phong rồi mới chú ý đến chính bản thân mình thành cái dạng gì.

Nàng là người yêu sạch sẽ, từ lúc huấn luyện xong là nàng ngày ngày tắm rửa như điên, dù chỉ một vết cũng khiến nàng ngứa ngáy, giờ thì toàn thân đầy than làm sao nàng chịu nổi. Nhưng tiếc là nàng vội tới đây mà quên mang y phục a...!

" Vân... Phong? người có hay không y phục nô tì a? “ Tần Tố Di hai mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Vân Phong mong chờ câu trả lời.

Vân Phong ngượng ngùng ho khụ một cái rồi quay vào sảnh chính, sau đó mang cho nàng một thân y phục bạch y, nàng giật giật khóe môi, cư nhiên một ma nữ như nàng cũng có ngày mang bạch y, trở nên bắt chước hình ảnh của nữ chính sao. Nhưng cái này không thể không mặc nàng khó chịu lắm rồi, chỉ một lần duy nhất.

Sau đó Tần Tố Di cầm lấy y phục một cách nhanh nhẹn rồi không chút chần chừ mà đi múc nước đổ vào thùng tẩy thân, rải vài ít cánh hoa mai lên trên mà quên mất Vân Phong đang ở bên cạnh kinh ngạc.

" Ngươi như vậy dễ dãi thực hiện? Nam nhân như ta ở đây mà ngươi không thấy ngượng? “ Vân Phong hít một ngụm khí mặt có chút hồng, thanh âm phát ra rất nhẹ.

"....Vậy thiếu chủ có hay không nên ra ngoài để nô tì tẩy trần? tí nước sôi ta sẽ mang lên cho người! “ Tần Tố Di chớp mắt, nhẹ nhàng phát ra âm thanh không một chút tia xấu hổ. Vân Phong không nói gì mà quay lưng thối lui.

************************

Sau khi đã tẩy trần xong xuôi nàng không quên mang theo bình trà nóng, cư nhiên nàng tưởng toàn thân đều là bạch y, nào ngờ đến lúc mặc vào thì mới biết là khoác y ngoài cư nhiên là màu xanh, nhìn rất giống đạo sĩ.

Tần Tố Di nhanh chân mang theo trà nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, Vân Phong đang ngồi trên ghế đọc sách, nghe tiếng động vội ngẩng đầu, mặt vẫn như vậy cười ôn nhu như nước làm người ta không ngừng sinh hảo cảm, đặc biệt với người ham mê nam sắc lâu năm Tần Tố Di. Nàng sớm đã mất hồn mất vía, tâm không ngừng hoảng loạn, Khanh Hãn tuy có lộ chút ôn hòa nhưng không có ôn nhu, nàng tuy gần hắn đã lâu nhưng chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, đề phòng, Còn Vân Phong cho nàng cảm giác an toàn, có một chút cảm giác ỷ lại vào hắn nhưng hắn nói một câu làm nàng vô cùng mất hứng

" Ngươi rất giống mẫu thân đã khuất của ta! “ Thanh âm nhẹ nhàng nhưng mang đến lực sát thương vô cùng lớn, hại nàng chút nữa bóp nát bình trà, nàng nhan sắc như vậy mà hắn lại so sánh nàng với mẫu thân của hắn, ý nói nàng già? Mặt nàng trầm xuống, đặt nhẹ bình trà xuống bàn không nói năng gì làm Văn Phong cười nhẹ.

" Hảo! Ta không có ý gì khác, với ta thì mẫu thân luôn là người đẹp nhất, so sánh người cùng Tiểu Di Di cũng không có chút khác biệt! “ Vân Phong nhẹ nhàng đặt sách xuống, rót một ít trà nóng vào chén nhẹ nhàng đưa đến môi nhã nhặn nuốt vào. Tần Tố Di nàng như thế mau chóng hết giận: “ Vân Phong! ta đỡ ngươi vào nghỉ!" Sau đó nàng thận trọng khép cửa li khai tiến nhanh về phía phòng của nàng, Phòng nàng nằm đối diện gian phòng của Vân Phong thuận tiện đi lại chăm sóc, phía bên trái là có giếng nước cùng một tiểu hồ trồng sen, bên trái thì là phòng bếp, bao quanh là rừng hoa mai màu trắng tinh khiết, nàng đang chuẩn bị bước vào phòng thì thấy một con đại bàng đứng trên mái ngói nhìn nàng rồi xà xuống đậu ở tay nàng, tín hiệu ma giáo gửi tới làm nàng trầm mặc mang theo đại bàng gia nhập phòng.

Nhìn phong thư được gắn trên đại bàng, đọc nó mà khiến nàng đau tâm, nó đề rõ nàng quá chậm chạp, không giống tác phong của nàng, dục nàng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc nàng phi thân đến đây cũng đã mất hơn hai ngày, ở tửu lâu một ngày thăm dò, sau đó ngày tiếp theo nàng mới ở tại đây, ngày mai là tròn ngày thứ năm, thật tâm nàng không muốn giết hắn, hai tay cầm chắc phong thư vò nát, đang chuẩn bị tiêu hủy thì một âm thanh vang lên phía sau nàng

" Ngươi muốn phản giáo?" Thanh âm trầm ngâm đó làm nàng giật mình, bức thư bị vò nát vô thức rơi xuống chân, nàng vội vàng quay đầu lại hành lễ

" Giáo chủ! “ Người sao lại tại nơi này?" Thanh âm đè nén cực độ, vài phần hơi thở rất nhẹ nhàng. Tần Tố Di tâm lạnh, không tin tưởng nàng sao? luôn luôn muốn tạo uy lực cho người khác vô pháp mà tuân theo sao? Thực chất hắn dè chừng tất cả trừ Thanh Vi Du, cùng hắn tại 2 năm, nàng vô pháp hiểu hắn, giờ cũng không muốn hiểu.

" Ta không tại nơi này thì làm sao biết được ngươi chuẩn bị phản giáo? “ Cư nhiên một chút ôn nhu như vậy lại làm ngươi động tâm tình?" Khanh Hãn hắn sau khi nhận được tin Thanh Vi Du sẽ sớm tại nơi này cầu binh vội vàng phi thân tới, tâm tình vui vẻ, nào ngờ hắn lại nhìn thấy Tần Tố Di đối xử dịu dàng nho nhã với một tên nam nhân khác tại một hậu viện vắng vẻ, chính tay nấu nước cho nam nhân khác như đã từng làm với hắn, tâm có chút khó chịu, sau khi nàng vào phòng hắn cũng không ngại mà phi thân vào, cư nhiên vì một nam nhân mới gặp mà vò nát cả phong thư ma giáo. Tốt! nữ nhân này đúng là tâm ngoan, luyện được công phu đó liền quyến rũ nam nhân.

" Giáo chủ, người ghen sao?" Thanh âm kiều mị vang lên, Tần Tố Di nhìn Khanh Hãn đầy vẻ mị hoặc, tay vuốt vuốt môi. Nhưng nàng lại bị Khanh Hãn dùng một tay bóp cổ giơ lên cao, hô hấp nàng bị thu hẹp lại từng trận, nhưng mặt nàng vẫn như vậy không một tia hô hấp khó khăn. Khanh Hãn ghét nàng như vậy, mặt lúc nào cũng tỏ ra quyến rũ hắn, cũng hay đối với hắn làm cơm, mỹ thực, hắn nghĩ nàng si mê hắn, nhưng sau khi nhìn thấy một mảnh ôn hòa đối đãi với nam nhân trích tiên kia, sắc mặt của nàng ta thanh thản và đầy vẻ dịu dàng, chăm sóc tên đó tận tình, không một tia không cam chịu, hai người có một chút gì đó khi đứng cạnh nhau lại toát lên vẻ hài hòa.

" Chỉ vì ngươi mà đòi ta phải ghen? Mơ tưởng, đừng quên ngươi là người ma giáo, chết cũng là ma giáo, mạng ngươi là do ta cứu, đừng tưởng muốn li khai là dễ! “ Khanh Hãn cười khinh thường nhìn nàng, dùng lực ném nàng ra sau lưng làm nàng va vào cột hộc máu nhưng mặt nàng vẫn cười mặc kệ máu chảy ra từ khóe môi, ngồi dậy quỳ xuống nhìn thẳng mặt hắn, hình ảnh càng thêm tuyệt mỹ. Khanh Hãn chán ghét nhìn nàng, một thân khinh công quỷ dị rời đi mà không biết đối diện phòng nàng, cửa sổ sớm đã mở ra lúc nào không hay, nam nhân trong phòng đó nắm chặt hai tay mặc kệ gió lạnh, hắn nhịn ho, máu cũng từ khóe môi trào ra ướt một mảng bạch y, nam nhân đó vẫn mặc kệ, ánh mắt lo lắng dõi về phía nữ tử đang quỳ nôn ra máu. Nàng sớm đã chịu khổ rồi.

Tần Tố Di sau khi nôn ra máu, một thân vận nội công trị thương, ánh mắt nàng trầm ngâm, dùng khăn lau sạch máu ở nền và trên mặt chập chững tiến lại phía giường, thân thể vô lực nằm xuống. Khanh Hãn ngươi đúng là rất khốc, ta vốn biết, tại cùng ngươi 2 năm mà không hề làm ngươi nảy sinh tình cảm với ta, ta biết ngươi vốn chọn Thanh Vi Du nhưng ta vẫn mong có thể đẩy cảm xúc của ngươi với nàng ta ra nhưng giờ ta thật muốn buông tay ngươi, dù nói là không ngược ngươi nhưng ngươi ngược ta vô cùng, ta thật sự không muốn bị ngược nữa, ta đánh mất nhiều thứ vì ngươi quá rồi. Giờ muốn tự do với nàng cũng có thể là quá khó rồi đi, quay đầu giờ không kịp nữa, nước mắt nàng vô thức rơi xuống, môi đỏ cười lạnh run rẩy.

Tâm nàng đau quá! A Diên, ta hiện giờ rất cần ngươi!
Tác giả : Đơn Độc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại