Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ
Chương 61
Hai món ăn này ở trong mắt Tô La căn bản không tính là món ăn gì mới, nhưng hai món ăn này được chọn làm món ăn mới ngày mai. Nàng cảm thấy vui mừng là, may mắn nơi này thực sự chưa xuất hiện hai món ăn này, chút khó chịu trong lòng nàng cũng dần dần tiêu tán.
Trước đây Tô La cũng từng chú ý đồ ăn nơi này và đồ ăn kiếp trước vẫn có khác biệt lớn, suy nghĩ tỉ mỉ, dù sao đã trải qua mấy ngàn năm rồi, cùng một loại đồ ăn nhưng đã sớm tiến thêm một bước cải thiện, món ăn và hương vị đều tùy thời đại phát triển mà có chút thay đổi.
Thôi Vô Nhàn hỏi cách làm hai món ăn, sau khi nghe thấy cách làm không khó, liền để Tô La về phòng nghỉ ngơi thật tốt một lúc, nói là đợi lát nữa phải đi tửu lâu gọi đầu bếp tới đây học tập cách làm hai món ăn kia cùng nàng. Thời gian còn lại nhiều như vậy, hắn hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này.
Tô La tất nhiên là sẽ không có ý kiến khác, chỉ nói với Thôi Vô Nhàn đợi đầu bếp tới thì phái người gọi nàng, sau đó về phòng trước. Còn lại Thôi Vô Nhàn đi thư phòng, hắn không hi vọng sẽ xảy ra những chuyện tương tự một lần nữa, xem ra thực sự cần phải thanh lý hỏa kế bên trong tửu lâu, tránh để có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
“Đại ca, có phải là tửu lâu xảy ra chuyện gì hay không?" Sau khi Thôi Vô Trần mang Vương Tiểu Đại trở về phòng nghỉ ngơi, lập tức chạy đến thư phòng tìm Thôi Vô Nhàn. Hắn chính là nhớ tất cả những lời nói của Thôi Vô Nhàn ở trong lòng, không được hỏi xem có chuyện gì, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tiểu đệ nhà mình hỏi han, Thôi Vô Nhàn tất nhiên sẽ không giấu diếm, ra hiệu Thôi Vô Trần tìm cái ghế ngồi, sau đó đem chuyện tửu lâu xảy ra không giữ lại chút nào kể cho Thôi Vô Trần. Loại chuyện bắt nội gián, Thôi Vô Nhàn cảm thấy nhị đệ nhà hắn thực sự lợi hại hơn so với hắn. Giao chuyện này cho hắn, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả.
Nghiêm túc nghe xong chuyện tửu lâu xảy ra hôm nay, nội lực trong bàn tay Thôi Vô Trần ngưng tụ. May là Thôi Vô Nhàn đúng lúc chuyển ánh mắt tới đây, bằng không hắn đã sớm một chưởng đập nát bàn trà. Trong lòng Thôi Vô Trần thực sự tức giận không thôi, thật sự chưa từng nghĩ đến tửu lâu nhà họ thế mà lại có hạng người trộm cắp, thực sự là không biết sống chết.
Một lúc sau, trong mắt Thôi Vô Trần hiện lên một tia cười lạnh như ẩn như hiện, khóe môi cười như không cười, hình như không chút đếm xỉa nói: “Đại ca, chuyện này giao cho đệ là được, đệ sẽ nhanh chóng tìm ra nội gián."
Thôi Vô Nhàn giương mắt nhàn nhạt nhìn Thôi Vô Trần cười lạnh, như có như không khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Sáng nay huynh đã bảo Vĩnh Phúc chú ý hành động của mấy đầu bếp và hỏa kế, đệ có chuyện gì cần biết, trực tiếp bảo Vĩnh Phúc kể cho đệ là xong."
Sau đó, hai huynh đệ tiếp tục đợi ở thư phòng lặng lẽ tìm cách một phen. Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, những năm gần đây rèn dũa đã làm cho bọn họ trưởng thành. Chỉ là không nghĩ đến trong tửu lâu thực sự có người có gan làm đến một bước này, không biết tên đó được ưu đãi đến thế nào, thế mà có thể phản bội tửu lâu.
Một canh giờ sau, Thôi Vô Nhàn sai Vĩnh Phúc đi tửu lâu gọi Trịnh đại trù tới nhà. Muốn để hai món ăn kia thành công đẩy ra, cũng không thể đê Tô La đợi trong phòng bếp tửu lâu bận việc, vậy cũng chỉ có thể tìm một đầu bếp có thể tín nhiệm tới đây học tập, mà Trịnh đại trù không thể nghi ngờ chính là người phù hợp nhất.
Lại nói Trịnh đại trù từ trong miệng Vĩnh Phúc mà biết được đại đương gia mời ông đến Thôi phủ có chuyện nói chuyện, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Lúc buổi trưa vừa mới xảy ra chuyện như thế, buổi chiều đã bị mời đến trong phủ, cả trái tim cũng đã nhảy lên cổ họng.
Tới trong phủ liền cung kính đợi Thôi Vô Nhàn, mắt cũng không dám tùy ý nhìn ngắm, cảm giác thực sự giống như đứng ở dưới ánh mặt trời tháng tám, toàn thân đều đổ mồ hôi. Thẳng đến khi Thôi Vô Nhàn bảo với ông là để ông tới đây cùng phu nhân học làm hai món ăn mới, ông mới hơi hơi yên lòng.
Sau khi Tô La dành một ít thời gian dạy Trịnh đại trù hai món ăn mới, thì về phòng tiếp tục may thú bông lớn. Gần đây càng lúc càng lạnh, nàng muốn thừa dịp này làm nhanh mấy con thú bông lớn cho xong, bằng không qua ít ngày nữa lạnh đến không muốn động thủ
Buổi tối sau khi hai vợ chồng nằm ở trên giường nói chuyện một lúc, Thôi Vô Nhàn ôm Tô La vào trong lòng ôn tồn một phen, thẳng đến khi hài lòng thoả dạ mới dừng lại. Nhưng hai người đều không tách nhau ra, da thịt ấm áp cứ như vậy mà dính sát vào đối phương.
Thôi Vô Nhàn nhìn khuôn mặt hồng đến cực điểm ở trước mặt mình này, khó kìm lòng nổi khẽ hôn xuống mấy cái, sau đó thấp giọng thì thầm nói: “A La, may là có nàng giúp đỡ, bằng không ngày mai có thể sẽ khiến cho mấy khách nhân thất vọng ."
Trải qua một phen hoan hảo toàn thân Tô La mềm nhũn đến vô lực, chỉ nghĩ vừa nhắm mắt là có thể tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, nhưng tiếc nuối giờ phút hai người bên nhau. Sau khi nghe thấy lời nói của Thôi Vô Nhàn, không khỏi chậm rãi nâng khóe môi lên, lại dựa sát vào Thôi Vô Nhàn thêm mấy phần.
“Chúng ta là vợ chồng, nói mấy lời xa lạ làm chi?" Nói xong, mặt mày như lụa như có như không trừng Thôi Vô Nhàn một cái, sau đó thấp giọng nói thầm: “Tướng công, gần đây thời tiết rất lạnh, quá hai ngày nữa ta muốn trở về gặp nương, thuận tiện cũng muốn tìm ít người giúp sửa chữa phòng ốc, làm mấy lò sưởi."
Thôi Vô Nhàn nhớ hôm bồi Tô La về nhà lại mặt thấy Tô gia, quả thật cần phải sửa chữa, hơn nữa cũng nên sửa một chút để giữ ấm, thế là gật đầu nói: “Ừ, nàng xem chọn ngày nào về đi, nếu như ngày đó không vội, ta sẽ bồi nàng trở về."
Tô La dần dần buồn ngủ, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, mở mắt nhìn Thôi Vô Nhàn vài lần. Thôi Vô Nhàn thấy nàng buồn ngủ, thấp giọng nói nhỏ: “Buồn ngủ thì ngủ đi, đừng chống đỡ, đối với thân thể không tốt."
Một đêm gió to trong ngày hôm sau cứ thế ngừng lại, này thiên tuy không phải một ngày nắng, nhưng thời tiết cũng không tệ. Cũng là ngày này, trong sự mong đợi của đông đảo khách mới, khách cũ, tửu lâu Thiên Duyệt đúng hạn đẩy ra hai món mới: canh cá dưa chua, củ từ chưng xương sườn.
Bởi vì tình hình hôm nay cùng trước kia khác biệt, Thôi Vô Nhàn cố ý ở nhã gian lầu hai chờ đợi phản ứng của khách nhân. Tuy rằng người một nhà họ đều cảm thấy hai món ăn này hương vị thật sự không tệ, nhưng không biết mấy khách nhân tới ăn sẽ ra sao. Tuy nhiên nói thật, hắn cũng cảm thấy sẽ có được phản ứng không tồi.
Cửa phòng vẫn khép bỗng nhiên bị người đẩy ra, người vào chính là Vĩnh Phúc ở bên ngoài quan sát phản ứng khách nhân. Nhưng thấy trong ánh mắt Vĩnh Phúc đều là vui mừng nói không ra lời, Thôi Vô Nhàn thấy thần sắc này một cái, trong lòng biết khẩu vị của món ăn mới khẳng định là khiến cho đông đảo khách nhân chấp nhận.
Sự tình quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Vĩnh Phúc tươi cười, giọng nói mang theo vui sướng: “Đại đương gia, phản ứng của nhóm khách nhân đều rất tốt, thấy dáng vẻ khách nhân đặc biệt thích hai món ăn mới hôm nay đẩy ra, không ít khách nhân ăn xong lại gọi thêm một đĩa, ăn đến sạch sẽ."
Thôi Vô Nhàn nghe vậy trong lòng thật là khoan khoái, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như trước, trong mắt lại không thể che hết được vui sướng, nghĩ đến một chuyện khác, thần sắc trong mắt lại ngưng trọng lên, trầm giọng nói: “Có người chú ý đến tình hình bên tửu lâu Vận May, bắt được nội gián trong lâu chưa?"
Nghe vậy, Vĩnh Phúc thu hồi tươi cười trên mặt, bước nhanh đi đến bên cạnh Thôi Vô Nhàn, hơi hơi cúi người thì thầm một lúc, rồi lập tức lui ra phía sau đứng về vị trí ban đầu, thần sắc nghiêm túc và trang trọng phi thường, lẳng lặng chờ đợi chỉ thị của Thôi Vô Nhàn.
Lại nói bên này, Tô La dùng thời gian cả buổi trưa may da cho thú bông lớn xong, sau đó gọi Xuân Hồng Đông Thanh đang ở trong sân tưới nước tới, sai hai nha hoàn ra đi mua ít bông. Vì lần này làm đều là thú bông lớn, cần dùng bông cũng nhiều, Tô La lại bảo các nàng ấy gọi mấy người làm giúp đỡ.
Hai nha hoàn nghe thấy Tô La muốn mua nhiều bông như vậy, nhất thời đều có chút nghi hoặc khó hiểu. Tuy rằng không biết phu nhân ngày gần đây ở trong phòng bận rộn cái gì, nhưng các nàng ấy biết phu nhân mua bông không phải dùng làm áo bông . May là các nàng ấy đều là nha hoàn biết giữ bổn phận, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, chỉ nghe theo Tô La phân phó tìm hai người làm cùng đến mua ít bông.
Sai người đi mua sợi bông, Tô La về phòng thu dọn, nhìn vải vụn rơi đầy đất, không khỏi nghĩ đến ở trong nhà cắt mấy ngày. Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, ngày đó tiếng chúc mừng vô cùng náo nhiệt, trong một đêm thành vợ người ta, nhịn không được thở dài cảm khái, thời gian thực sự là trôi nhanh.
Thôi gia cách tửu lâu Thiên Duyệt cũng mất thời gian một nén nhang, đến lúc cơm trưa, Thôi Vô Nhàn sớm từ tửu lâu trở về nhà. Mọi người đều phát hiện hôm nay tâm tình Thôi Vô Nhàn tựa như không tồi, chỉ mình Thôi Tố Nhu không biết nguyên nhân bên trong, còn lại Tô La vô cùng rõ ràng duyên cớ bên trong.
Đợi Thôi Vô Nhàn uống xong một chén trà nóng, Tô La lúc này mới thấp giọng hỏi thăm: “Tướng công, hai món ăn có phản ứng không tệ chứ?"
Khóe miệng Thôi Vô Nhàn hơi hơi nâng lên, gật đầu nói: “Ừ, nhóm khách nhân đều cảm thấy không tồi." Nói, đè thấp giọng, chỉ để hai người nghe đuợc nói: “Hơn nữa, kẻ tiết lộ cách làm món ăn cũng đã bắt được."
Lúc ấy Tô La nghe rõ ràng ngóc ngách ngọn nguồn mọi việc, Thôi Vô Nhàn cảm thấy cũng không có lý gì phải giấu nàng. Hơn nữa hắn cảm thấy nếu như không kể cho nàng, có thể chỉ làm nàng càng thêm lo lắng, không như nói sẽ làm nàng yên tâm.
Quả nhiên, Tô La vừa nghe được tin tức tốt này, kinh ngạc trợn to mắt. Có thể là chú ý đến phòng khách còn có Thôi Tố Nhu, rất nhanh thu gọn tâm tình giờ phút này. Tuy nhiên nghe thấy bắt được kẻ kia, trong lòng nàng thực sự cảm thấy yên tâm.
Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại rõ ràng trao đổi ánh mắt một cái, các nàng ấy không biết tửu lâu có chuyện gì, chỉ thấy Thôi Vô Nhàn và Tô La vừa rồi nhẹ giọng nói thì thầm thân mật, lại thấy thần sắc Tô La kinh ngạc, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng các nàng. Tuy rằng chân tướng mọi việc cũng không như các nàng ấy suy nghĩ, tuy nhiên các nàng thấy, Thôi Vô Nhàn và Tô La thật sự thân mật.
Mà Tô La cũng hậu tri hậu giác phát hiện các nàng ấy đưa ánh mắt ái muội sang nhìn, trước mặt nhiều người làm ra loại chuyện như vậy, quả thật có chút khiến người mơ màng, trên mặt hơi đỏ lên, đành phải nâng chung trà lên nghiêm túc uống trà, tránh lại để các nàng ấy cười nhạo.
Trước đây Tô La cũng từng chú ý đồ ăn nơi này và đồ ăn kiếp trước vẫn có khác biệt lớn, suy nghĩ tỉ mỉ, dù sao đã trải qua mấy ngàn năm rồi, cùng một loại đồ ăn nhưng đã sớm tiến thêm một bước cải thiện, món ăn và hương vị đều tùy thời đại phát triển mà có chút thay đổi.
Thôi Vô Nhàn hỏi cách làm hai món ăn, sau khi nghe thấy cách làm không khó, liền để Tô La về phòng nghỉ ngơi thật tốt một lúc, nói là đợi lát nữa phải đi tửu lâu gọi đầu bếp tới đây học tập cách làm hai món ăn kia cùng nàng. Thời gian còn lại nhiều như vậy, hắn hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này.
Tô La tất nhiên là sẽ không có ý kiến khác, chỉ nói với Thôi Vô Nhàn đợi đầu bếp tới thì phái người gọi nàng, sau đó về phòng trước. Còn lại Thôi Vô Nhàn đi thư phòng, hắn không hi vọng sẽ xảy ra những chuyện tương tự một lần nữa, xem ra thực sự cần phải thanh lý hỏa kế bên trong tửu lâu, tránh để có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
“Đại ca, có phải là tửu lâu xảy ra chuyện gì hay không?" Sau khi Thôi Vô Trần mang Vương Tiểu Đại trở về phòng nghỉ ngơi, lập tức chạy đến thư phòng tìm Thôi Vô Nhàn. Hắn chính là nhớ tất cả những lời nói của Thôi Vô Nhàn ở trong lòng, không được hỏi xem có chuyện gì, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tiểu đệ nhà mình hỏi han, Thôi Vô Nhàn tất nhiên sẽ không giấu diếm, ra hiệu Thôi Vô Trần tìm cái ghế ngồi, sau đó đem chuyện tửu lâu xảy ra không giữ lại chút nào kể cho Thôi Vô Trần. Loại chuyện bắt nội gián, Thôi Vô Nhàn cảm thấy nhị đệ nhà hắn thực sự lợi hại hơn so với hắn. Giao chuyện này cho hắn, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả.
Nghiêm túc nghe xong chuyện tửu lâu xảy ra hôm nay, nội lực trong bàn tay Thôi Vô Trần ngưng tụ. May là Thôi Vô Nhàn đúng lúc chuyển ánh mắt tới đây, bằng không hắn đã sớm một chưởng đập nát bàn trà. Trong lòng Thôi Vô Trần thực sự tức giận không thôi, thật sự chưa từng nghĩ đến tửu lâu nhà họ thế mà lại có hạng người trộm cắp, thực sự là không biết sống chết.
Một lúc sau, trong mắt Thôi Vô Trần hiện lên một tia cười lạnh như ẩn như hiện, khóe môi cười như không cười, hình như không chút đếm xỉa nói: “Đại ca, chuyện này giao cho đệ là được, đệ sẽ nhanh chóng tìm ra nội gián."
Thôi Vô Nhàn giương mắt nhàn nhạt nhìn Thôi Vô Trần cười lạnh, như có như không khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Sáng nay huynh đã bảo Vĩnh Phúc chú ý hành động của mấy đầu bếp và hỏa kế, đệ có chuyện gì cần biết, trực tiếp bảo Vĩnh Phúc kể cho đệ là xong."
Sau đó, hai huynh đệ tiếp tục đợi ở thư phòng lặng lẽ tìm cách một phen. Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, những năm gần đây rèn dũa đã làm cho bọn họ trưởng thành. Chỉ là không nghĩ đến trong tửu lâu thực sự có người có gan làm đến một bước này, không biết tên đó được ưu đãi đến thế nào, thế mà có thể phản bội tửu lâu.
Một canh giờ sau, Thôi Vô Nhàn sai Vĩnh Phúc đi tửu lâu gọi Trịnh đại trù tới nhà. Muốn để hai món ăn kia thành công đẩy ra, cũng không thể đê Tô La đợi trong phòng bếp tửu lâu bận việc, vậy cũng chỉ có thể tìm một đầu bếp có thể tín nhiệm tới đây học tập, mà Trịnh đại trù không thể nghi ngờ chính là người phù hợp nhất.
Lại nói Trịnh đại trù từ trong miệng Vĩnh Phúc mà biết được đại đương gia mời ông đến Thôi phủ có chuyện nói chuyện, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Lúc buổi trưa vừa mới xảy ra chuyện như thế, buổi chiều đã bị mời đến trong phủ, cả trái tim cũng đã nhảy lên cổ họng.
Tới trong phủ liền cung kính đợi Thôi Vô Nhàn, mắt cũng không dám tùy ý nhìn ngắm, cảm giác thực sự giống như đứng ở dưới ánh mặt trời tháng tám, toàn thân đều đổ mồ hôi. Thẳng đến khi Thôi Vô Nhàn bảo với ông là để ông tới đây cùng phu nhân học làm hai món ăn mới, ông mới hơi hơi yên lòng.
Sau khi Tô La dành một ít thời gian dạy Trịnh đại trù hai món ăn mới, thì về phòng tiếp tục may thú bông lớn. Gần đây càng lúc càng lạnh, nàng muốn thừa dịp này làm nhanh mấy con thú bông lớn cho xong, bằng không qua ít ngày nữa lạnh đến không muốn động thủ
Buổi tối sau khi hai vợ chồng nằm ở trên giường nói chuyện một lúc, Thôi Vô Nhàn ôm Tô La vào trong lòng ôn tồn một phen, thẳng đến khi hài lòng thoả dạ mới dừng lại. Nhưng hai người đều không tách nhau ra, da thịt ấm áp cứ như vậy mà dính sát vào đối phương.
Thôi Vô Nhàn nhìn khuôn mặt hồng đến cực điểm ở trước mặt mình này, khó kìm lòng nổi khẽ hôn xuống mấy cái, sau đó thấp giọng thì thầm nói: “A La, may là có nàng giúp đỡ, bằng không ngày mai có thể sẽ khiến cho mấy khách nhân thất vọng ."
Trải qua một phen hoan hảo toàn thân Tô La mềm nhũn đến vô lực, chỉ nghĩ vừa nhắm mắt là có thể tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, nhưng tiếc nuối giờ phút hai người bên nhau. Sau khi nghe thấy lời nói của Thôi Vô Nhàn, không khỏi chậm rãi nâng khóe môi lên, lại dựa sát vào Thôi Vô Nhàn thêm mấy phần.
“Chúng ta là vợ chồng, nói mấy lời xa lạ làm chi?" Nói xong, mặt mày như lụa như có như không trừng Thôi Vô Nhàn một cái, sau đó thấp giọng nói thầm: “Tướng công, gần đây thời tiết rất lạnh, quá hai ngày nữa ta muốn trở về gặp nương, thuận tiện cũng muốn tìm ít người giúp sửa chữa phòng ốc, làm mấy lò sưởi."
Thôi Vô Nhàn nhớ hôm bồi Tô La về nhà lại mặt thấy Tô gia, quả thật cần phải sửa chữa, hơn nữa cũng nên sửa một chút để giữ ấm, thế là gật đầu nói: “Ừ, nàng xem chọn ngày nào về đi, nếu như ngày đó không vội, ta sẽ bồi nàng trở về."
Tô La dần dần buồn ngủ, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, mở mắt nhìn Thôi Vô Nhàn vài lần. Thôi Vô Nhàn thấy nàng buồn ngủ, thấp giọng nói nhỏ: “Buồn ngủ thì ngủ đi, đừng chống đỡ, đối với thân thể không tốt."
Một đêm gió to trong ngày hôm sau cứ thế ngừng lại, này thiên tuy không phải một ngày nắng, nhưng thời tiết cũng không tệ. Cũng là ngày này, trong sự mong đợi của đông đảo khách mới, khách cũ, tửu lâu Thiên Duyệt đúng hạn đẩy ra hai món mới: canh cá dưa chua, củ từ chưng xương sườn.
Bởi vì tình hình hôm nay cùng trước kia khác biệt, Thôi Vô Nhàn cố ý ở nhã gian lầu hai chờ đợi phản ứng của khách nhân. Tuy rằng người một nhà họ đều cảm thấy hai món ăn này hương vị thật sự không tệ, nhưng không biết mấy khách nhân tới ăn sẽ ra sao. Tuy nhiên nói thật, hắn cũng cảm thấy sẽ có được phản ứng không tồi.
Cửa phòng vẫn khép bỗng nhiên bị người đẩy ra, người vào chính là Vĩnh Phúc ở bên ngoài quan sát phản ứng khách nhân. Nhưng thấy trong ánh mắt Vĩnh Phúc đều là vui mừng nói không ra lời, Thôi Vô Nhàn thấy thần sắc này một cái, trong lòng biết khẩu vị của món ăn mới khẳng định là khiến cho đông đảo khách nhân chấp nhận.
Sự tình quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Vĩnh Phúc tươi cười, giọng nói mang theo vui sướng: “Đại đương gia, phản ứng của nhóm khách nhân đều rất tốt, thấy dáng vẻ khách nhân đặc biệt thích hai món ăn mới hôm nay đẩy ra, không ít khách nhân ăn xong lại gọi thêm một đĩa, ăn đến sạch sẽ."
Thôi Vô Nhàn nghe vậy trong lòng thật là khoan khoái, trên mặt vẫn không có biểu tình gì như trước, trong mắt lại không thể che hết được vui sướng, nghĩ đến một chuyện khác, thần sắc trong mắt lại ngưng trọng lên, trầm giọng nói: “Có người chú ý đến tình hình bên tửu lâu Vận May, bắt được nội gián trong lâu chưa?"
Nghe vậy, Vĩnh Phúc thu hồi tươi cười trên mặt, bước nhanh đi đến bên cạnh Thôi Vô Nhàn, hơi hơi cúi người thì thầm một lúc, rồi lập tức lui ra phía sau đứng về vị trí ban đầu, thần sắc nghiêm túc và trang trọng phi thường, lẳng lặng chờ đợi chỉ thị của Thôi Vô Nhàn.
Lại nói bên này, Tô La dùng thời gian cả buổi trưa may da cho thú bông lớn xong, sau đó gọi Xuân Hồng Đông Thanh đang ở trong sân tưới nước tới, sai hai nha hoàn ra đi mua ít bông. Vì lần này làm đều là thú bông lớn, cần dùng bông cũng nhiều, Tô La lại bảo các nàng ấy gọi mấy người làm giúp đỡ.
Hai nha hoàn nghe thấy Tô La muốn mua nhiều bông như vậy, nhất thời đều có chút nghi hoặc khó hiểu. Tuy rằng không biết phu nhân ngày gần đây ở trong phòng bận rộn cái gì, nhưng các nàng ấy biết phu nhân mua bông không phải dùng làm áo bông . May là các nàng ấy đều là nha hoàn biết giữ bổn phận, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, chỉ nghe theo Tô La phân phó tìm hai người làm cùng đến mua ít bông.
Sai người đi mua sợi bông, Tô La về phòng thu dọn, nhìn vải vụn rơi đầy đất, không khỏi nghĩ đến ở trong nhà cắt mấy ngày. Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, ngày đó tiếng chúc mừng vô cùng náo nhiệt, trong một đêm thành vợ người ta, nhịn không được thở dài cảm khái, thời gian thực sự là trôi nhanh.
Thôi gia cách tửu lâu Thiên Duyệt cũng mất thời gian một nén nhang, đến lúc cơm trưa, Thôi Vô Nhàn sớm từ tửu lâu trở về nhà. Mọi người đều phát hiện hôm nay tâm tình Thôi Vô Nhàn tựa như không tồi, chỉ mình Thôi Tố Nhu không biết nguyên nhân bên trong, còn lại Tô La vô cùng rõ ràng duyên cớ bên trong.
Đợi Thôi Vô Nhàn uống xong một chén trà nóng, Tô La lúc này mới thấp giọng hỏi thăm: “Tướng công, hai món ăn có phản ứng không tệ chứ?"
Khóe miệng Thôi Vô Nhàn hơi hơi nâng lên, gật đầu nói: “Ừ, nhóm khách nhân đều cảm thấy không tồi." Nói, đè thấp giọng, chỉ để hai người nghe đuợc nói: “Hơn nữa, kẻ tiết lộ cách làm món ăn cũng đã bắt được."
Lúc ấy Tô La nghe rõ ràng ngóc ngách ngọn nguồn mọi việc, Thôi Vô Nhàn cảm thấy cũng không có lý gì phải giấu nàng. Hơn nữa hắn cảm thấy nếu như không kể cho nàng, có thể chỉ làm nàng càng thêm lo lắng, không như nói sẽ làm nàng yên tâm.
Quả nhiên, Tô La vừa nghe được tin tức tốt này, kinh ngạc trợn to mắt. Có thể là chú ý đến phòng khách còn có Thôi Tố Nhu, rất nhanh thu gọn tâm tình giờ phút này. Tuy nhiên nghe thấy bắt được kẻ kia, trong lòng nàng thực sự cảm thấy yên tâm.
Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại rõ ràng trao đổi ánh mắt một cái, các nàng ấy không biết tửu lâu có chuyện gì, chỉ thấy Thôi Vô Nhàn và Tô La vừa rồi nhẹ giọng nói thì thầm thân mật, lại thấy thần sắc Tô La kinh ngạc, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng các nàng. Tuy rằng chân tướng mọi việc cũng không như các nàng ấy suy nghĩ, tuy nhiên các nàng thấy, Thôi Vô Nhàn và Tô La thật sự thân mật.
Mà Tô La cũng hậu tri hậu giác phát hiện các nàng ấy đưa ánh mắt ái muội sang nhìn, trước mặt nhiều người làm ra loại chuyện như vậy, quả thật có chút khiến người mơ màng, trên mặt hơi đỏ lên, đành phải nâng chung trà lên nghiêm túc uống trà, tránh lại để các nàng ấy cười nhạo.
Tác giả :
Hồng Bồ Vũ