Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Quyển 3 - Chương 90
Đánh nhau với một tiền bối cao nhân mang danh hiệp nghĩa có một điểm ưu việt, chính là khi y biết mình đuối lý, ngươi có thể đuổi đánh y chạy loạn đầy đất, y cũng không dám đánh trả.
Bởi vậy sau một buổi chiều hỗn loạn kia, ta cùng Hoàng cô nương thực sung sướng mà đánh cho Bắc Cái một trận tới phát nghiện, hơn nữa, ta dám lấy đầu bảo đảm ngay cả cha của Hoàng cô nương cũng chưa từng được nện nhiều quyền cước như vậy lên người đường đường ‘Cửu Chỉ Thần Cái’.
Quách đại hiệp mờ mịt từ đầu tới đuôi đều không hiểu là chuyện gì xảy ra, gian nan từ trên giường đứng lên, trên mặt khắc bốn chữ ‘ta muốn khuyên can’, nhưng hắn vừa mở miệng, đã bị Âu Dương thiếu chủ nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt giơ tay điểm nhẹ một cái, lập tức không nói được gì nữa, nhân tiện nói một câu, ta cảm thấy chờ Hoàng cô nương thu thập xong Hồng Thất Công, người nào đó sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ‘trời phạt’ vì đã có hành vi như vậy với Quách đại hiệp.
Quách đại hiệp là người tốt bụng, nhưng Hồng Thất Công hiển nhiên không phải.
Theo như ý ta, y chính là kẻ bóp hồng cũng phải kiếm quả mềm nhất mà bóp.
Cho dù là Hoàng cô nương cùng ta đuổi đánh y, hay là Âu Dương thiếu chủ đã góp phần kéo dài thời gian y bị đuổi đánh, sau đó mọi người đều bình yên vô sự, muốn cười thì cười, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, duy nhất một kẻ ăn đau khổ chính là Quách đại hiệp, hắn quả thực là giống như rơi vào ‘địa ngục oán niệm’ vậy.
Trên cơ bản, mỗi ngày trừ bỏ ăn uống ngủ ra, hầu hết thời gian của Quách đại hiệp đều là đi theo Hồng Thất Công tới rừng cây nhỏ ở ngoại ô.
Ta nhớ Kim lão gia tử viết nguyên tắc truyền thụ võ công là “phải tránh có người khác ở bên", bởi vậy cho dù tâm ngứa khó nhịn cũng không dám chạy tới hiện trường rình coi.
Nhưng làm một nữ bát quái, mang một trái tim bát quái vĩnh viễn lòe lòe tỏa sáng không ngừng thiêu đốt, ta thật sự rất ngạc nhiên không biết khóa huấn luyện của Hồng Thất Công rốt cuộc bi thảm tới mức độ nào, mới có thể khiến cho Quách đại hiệp vốn có thể chất chịu ngược phi thường trở nên tiều tụy như thế này?
Loại tình cảnh này làm cho ta đột nhiên nhớ tới một câu nói được lưu truyền trên mạng: “Thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn mệt hơn trâu, ăn còn kém hơn heo."
Nói Quách đại hiệp ăn còn kém hơn so với heo, đương nhiên không có chuyện Hoàng cô nương phụ trách chuẩn bị bữa ăn ngược đãi người trong lòng mình, mà là mỗi lần nàng đưa cơm tới, Quách đại hiệp còn chưa động đũa được mấy lần, Hồng Thất Công đã gió cuốn mây tan, ăn sạch bách mâm thức ăn rồi.
Nhưng lại là cái kiểu có bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu, bao nhiêu cũng không khách sáo.
“Hoa tỷ tỷ, tỷ có biết hôm nay ta mang bao nhiêu đồ ăn qua đó không?"
Hoàng cô nương nghiến răng nghiến lợi mãnh liệt chặt chém cái thứ đã không còn nhìn ra hình dạng gì trên thớt, khí thế kia khiến ta phụ giúp bên cạnh nhìn thấy mà run sợ trong lòng, nàng sẽ không coi cái thứ đó thành Hồng Thất Công đấy chứ?
“Phần của tám người ăn, ước chừng đủ cho tám người ăn đi! Nhưng Tĩnh ca ca vẫn không được ăn!" Cái thớt đáng thương ‘rắc’ một tiếng bị chém làm hai nửa, mà ta chỉ có thể kính ngưỡng vô hạn đối với cái dạ dày không đáy của Hồng lão tiền bối.
Cái dạ dày đấy nhất định có sức chứa giống như không gian thứ nguyên, nhất định là như vậy đi!
Đều là người học võ công, có thảm trạng của Quách đại hiệp để so sánh, khách quan mà nói, tình trạng của ta có thể xem là ‘hạnh phúc tươi đẹp như hoa’ a.
Nếu còn nói có gì đó bất mãn cùng oán hận, đại khái ngay cả lão thiên gia cũng không thể chịu được mà phóng sét đánh chết ta mất.
Nhưng mà ta thực bất mãn a…
Nếu đã đưa ra yêu cầu học võ, đương nhiên ta đã sớm chuẩn bị tâm lý huấn luyện gian khổ “Chạy bộ vạn thước", “ trát trung bình tấn cả ngày", “dùng yết hầu bẻ gãy ngọn thương", “đập nát tảng đá lớn trên ngực" … cùng với những việc tương tự như thế, nhưng ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, võ đường của ta, lại bắt đầu ở trên một cái giường.
Buổi chiều ngày đó, sau khi Âu Dương thiếu chủ đọc xong bức mật hàm mà con bồ câu đáng chết nhà hắn mang tới, cười đến xuân về hoa nở nói cho ta biết, bởi vì thúc phụ nhà hắn lúc này không ở Bạch Đà sơn, cho nên không thể chuyển những điển tịch võ công thích hợp cho ta luyện tới chỗ hắn được.
“Ách, vậy phải đợi bao lâu?"
Kỳ thật lúc ấy ta cũng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng trường kỳ kháng chiến rồi, kết quả người ta tiếp tục cười đến xuân phong nhộn nhạo nói cho ta biết, tuy rằng không có điển tịch, nhưng ta cũng có thể học cách khống chế nội lực của mình như thế nào với hắn trước.
Kế tiếp Âu Dương thiếu chủ liền giải thích với ta từ Hoàng đế nội kinh đến Thái Cực âm dương đến kinh mạch huyệt đạo, đan điền bách hội, trên cơ bản, toàn bộ quá trình, ta đều lơ mơ giống như bị mây mù dày đặc vây quanh, cái duy nhất có thể miễn cưỡng nghe hiểu là giờ phút này ta đang ở trong tình trạng như thế nào.
Phiên dịch thành ngôn ngữ hiện đại, đại khái giống như là có được một chiếc xe thể thao Ferrari vẻ ngoài phong cách, nội thất xa hoa, động cơ mạnh mẽ, thiết kế sang trọng, lại là loại số lượng hạn chế toàn cầu, mà ta lại hoàn toàn không biết sử dụng!
Bởi vậy trước khi muốn học làm xiếc ‘xe bay’, ‘đi ba bánh’, hẳn là ta cần phải học tập đàng hoàng từ chỗ “Tay lái là lấy tay nắm lấy, chân ga cùng phanh lại là dùng chân mà đạp, dây an toàn phải thắt qua người" cùng một đống thường thức cơ bản như vậy.
Ta thừa nhận hắn nói có lý, nhưng mà… ánh mắt vẫn không nhịn được liếc về phía Quách đại hiệp số khổ đang vừa đeo tảng đá trên lưng, vừa nhảy cóc vòng quanh sân.
“Cái kia… ta thật sự không cần giống như hắn sao?"
Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh đáp lời: “Luận về nội lực mà nói, cô đã là thiên hạ đệ nhất. Hồng lão tiền bối còn không bằng một nửa của cô, càng không cần nói tới những kẻ khác… Còn luyện cái đó làm chi?"
ORZ ta cũng có ngày trở thành ‘thiên hạ đệ nhất’ sao? Tuy rằng là thứ ‘thiên hạ đệ nhất’ vô dụng như thế này.
Quên đi, vô dụng thì vô dụng, ta nhẫn!
“Vậy…khi nào thì ta mới có thể học lái xe… ta là nói khống chế nội lực…"
“Tối nay được rồi, chỉ là…" Âu Dương thiếu chủ ngẩng đầu nhìn nhìn phía trước, nhíu mày nói: “Nơi này không ở được nữa."
Nhờ phúc Hồng Thất Công ban thưởng, nóc nhà đã bị thủng một lỗ lớn, gió lạnh thoải mái thổi qua, quả thật không phải là nơi có thể ở được.
Kỳ thật chỉ cần không bị mưa, nằm trên giường có thể thấy gió thổi trăng sáng cũng khá là thú vị, ta cũng không ngại tu tập võ công ở đây, bất đắc dĩ thiếu chủ đại nhân ý chí kiên định, đành phải nhận mệnh chuẩn bị hành lý chuyển nhà.
Bất quá đáng chết ở chỗ, Duyệt Lai khách sạn nhà bọn họ sinh ý vẫn phi thường tốt, làm sao có phòng trống để ở giờ?
“Cái kia… lúc trước ta thấy trưởng quầy nói với Hồng Thất Công là khách phòng đều đã đầy…"
Kỳ thật cho dù Hồng Thất Công có trèo lên cây ngủ, nằm trên tảng đá ngủ, hay nhảy xuống hồ mà ngủ cũng chẳng liên quan tới ta, ta chỉ muốn xác định một chút xem mình có phải ngủ dưới kho chứa củi hay không mà thôi.
Kết quả Âu Dương thiếu chủ gật gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Đúng là như thế."
Ta trợn mắt nhìn hắn, hắn lại nở nụ cười, ngừng lại một chút, mới nói: “Khách phòng đã đầy, chúng ta tới thư phòng ở tạm mấy ngày trước…"
…
…
…
Ta quyết định thật nhanh lập tức dừng lại, tiếp theo xoay người một trăm tám mươi độ, lủi trở lại. Vừa chạy được hai bước, đã thấy hoa mắt, người nào đó đã chắn trước mặt ta, khiến ta tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, ồn ào với hắn.
“Vừa mới bị người ta đâm một kiếm, ngươi dùng khinh công làm gì a!"
Người này là sợ mình chết chưa đủ mau sao.
“Hử?" Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ta, “Cũng không biết là ai… làm cho ta phải vận nội lực như vậy…"
Ta lập tức chột dạ phát lắp bắp.
“Ta… ta… ta chỉ định đi thương lượng với Hoàng cô nương một chút, xem có thể đến phòng họ ở tạm hai ngày không mà thôi. Ngươi… ngươi ở thư phòng một mình cũng được."
Ta không muốn đi tới nơi nguy hiểm đó!
“Như vậy…" Hắn lại không miễn cưỡng ta, chỉ cười khổ nói: “Như vậy cũng tốt, miễn cho ban đêm vết thương của ta đau đớn, lại làm phiền tới cô."
Ngừng lại một chút, mới lại nói: “Vốn cũng phải… cứ luôn như thế…"
Bản thân biết rõ lời nói của người này chỉ tin được một nửa, nhưng không biết vì sao, nghe được câu cuối của hắn, ta lại có điểm áy náy không nhấc nổi chân.
Ta vẫn đặc biệt chú trọng tới việc dưỡng sinh, là vì không muốn lại sinh bệnh. Trong trí nhớ, thân thể này trong mười mấy năm qua cũng chỉ bị bệnh một lần khi Đà Lôi đang chinh chiến ở bên ngoài, nhưng đã đủ khiến ta không muốn đối mặt một lần nữa rồi. Cảm giác tất cả mọi người trên thế giới này đều bỏ mình lại, chỉ có một mình mình chống chịu chờ đợi cái chết, thực tịch mịch…
Âu Dương thiếu chủ hơn phân nửa là không có nhiều tật xấu như ta, nhưng mà… nhưng mà… Vạn nhất…
Ta ngầm bóp chặt tay một phen, cố gắng từ tốn hỏi hắn.
“Ngươi… Đại phu nhà ngươi đâu?"
“Giang Nam có việc, y đã tới đó xử lý rồi."
“Vậy…vậy nhóm cao thủ nhà ngươi đâu?"
“Đại sự đã xong, bọn họ tự nhiên đã trở về."
“Ách…"
Ta vẫn còn đang giãy dụa, muốn tìm một lý do nào đó để mình có thể yên tâm thoải mái không phải lo tới hắn, Âu Dương thiếu chủ đã một hơi phủ định hết tất cả những khả năng mà ta có thể tính tới.
“Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều có công việc riêng của mình, ngày thường cũng đã không có cách nào, huống chi là lúc đông khách thế này; tuy có ám vệ thường lui tới liên lạc, nhưng cái bọn họ học lại không phải là trị bệnh cứu người."
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, “Vậy cơ thiếp của ngươi…"
Đáng thương ta còn chưa nói dứt câu đã bị Âu Dương thiếu chủ chém đinh chặt sắt ngắt lời.
“Sớm phân phát ‘toàn bộ’ rồi."
Khẩu khí kia có điểm nghiến răng nghiến lợi, rất có ý tứ hàm xúc. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta quyết định không nên xâm nhập thảo luận vấn đề này với hắn nữa.
Bất quá, nhìn bộ dạng và khí thế này của hắn, ta thực hoài nghi kỳ thật là hắn muốn đánh nhau chứ không phải cần chăm sóc đi…
Mang một trái tim bi thương thấy chết không sờn, ta đi theo Âu Dương thiếu chủ, lẩm bẩm lầu bầu ồn ào lết tới thư phòng nhà hắn, sau đó… Toàn thân giống như hóa đá.
“Này…này…này…kia…kia là cái gì!"
Ta run run giơ tay, chỉ về phía thứ to lớn như quái vật, bề ngoài nhìn vô cùng quen mắt chiếm cứ toàn bộ phần phía sau của thư phòng… Sẽ… sẽ không phải là thứ mà ta đang nghĩ đi…
Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh trả lời ta một chữ: “Giường."
Đó là giường sao? Cho dù bề ngoài rất giống, nhưng mà… Trên thế giới có loại giường nào đầu đội trời, chân đạp đất, cơ hồ rộng như nửa cái phòng, đến mức đủ để nhồi cả một sân luyện nhu đạo cùng với thể dục tự do vào sao?
Nhìn thấy nó, một đống lớn từ ngữ không CJ linh tinh như “Đại bị đồng miên", “Một nam n nữ" cứ phía sau tiếp phía trước lần lượt nhảy ra trong đầu ta.
[CJ: trong sáng; Đại bị đồng miên: cùng ngủ chung chăn]
Kia… kỳ thật… chuyện đó…có hoang dâm vô sỉ tới mức nào đi nữa thì đấy cũng là việc riêng của người ta, ta không xen vào, càng không muốn quản.
Vấn đề là… hình như người nào đó đã từng nói với ta, trong thư phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ thôi thì phải? Vì thế ta lại bị hắn biến thành kẻ ngốc mà xoay vòng vòng sao?
…
…
…
Ta nghiến răng nghiến lợi xoa tay chờ nghe xem lần này hắn giải thích như thế nào!
“Này… không phải là cái cũ, thực ra là hôm nay bất đắc dĩ mới sai người lập tức làm một cái mới."
Căn cứ vào những gì mà Âu Dương thiếu chủ thập phần vui sướng nói lại, đây là do những người trong khách sạn đã sử dụng những chiếc giường cũ hợp lại, cho nên chỉ trong vài canh giờ là làm xong rồi.
Nhưng mà… nhưng mà vì sao phải hợp thành cái thứ khổng lồ này a? Tùy tiện khiêng một cái giường nào khác vào là ngủ được rồi mà… Thế nhưng người nào đó lại thở dài.
“Thời tiết ẩm thấp, cực kì bất lợi cho cơ thể, chắc hẳn cô cũng biết. Nếu là bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ là lúc này ta có thương tích trong người, không thể vận khí, không thể hộ thể…"
“Ta ngủ dưới đất là được a."
Người nào đó lại thở dài.
“Tối nay cô bắt đầu luyện nội lực, lúc này tối kỵ tiếp xúc với đất ẩm, nhẹ thì bị thương, nặng sẽ mất mạng."
Ta nuốt một ngụm nước miếng, không dám cậy mạnh nữa, nhưng vẫn không nhịn được oán giận một câu.
“Vậy kê hai chiếc giường vào không phải là được rồi sao."
“Lộ tuyến luyện công của cô rất đặc biệt, cho dù trong lúc ngủ cũng sẽ bất tri bất giác tập luyện, nếu không có người ở bên để ý, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy nhất định phải cùng giường, lại cùng… Ta biết cô xưa nay cực kì để ý tị hiềm, cho nên mới sai người chế ra cái giường lớn này…"
Vì thế đều là vì ta mới thành ra như vậy?
Người nào đó thở dài lần thứ ba, phối hợp với vẻ mặt “Ta vốn tâm hướng minh nguyệt, nề hà minh nguyệt chiếu mương máng", khiến ta nhìn mà cảm thấy áy náy dâng theo mức lũy thừa.
[Ngã bổn tương tâm bỉ minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ: ý nói đối phương không hiểu được tâm ý của mình.]
Chẳng lẽ… có lẽ… đại khái… thật sự là ta đã suy nghĩ quá nhiều?
Bởi vậy sau một buổi chiều hỗn loạn kia, ta cùng Hoàng cô nương thực sung sướng mà đánh cho Bắc Cái một trận tới phát nghiện, hơn nữa, ta dám lấy đầu bảo đảm ngay cả cha của Hoàng cô nương cũng chưa từng được nện nhiều quyền cước như vậy lên người đường đường ‘Cửu Chỉ Thần Cái’.
Quách đại hiệp mờ mịt từ đầu tới đuôi đều không hiểu là chuyện gì xảy ra, gian nan từ trên giường đứng lên, trên mặt khắc bốn chữ ‘ta muốn khuyên can’, nhưng hắn vừa mở miệng, đã bị Âu Dương thiếu chủ nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt giơ tay điểm nhẹ một cái, lập tức không nói được gì nữa, nhân tiện nói một câu, ta cảm thấy chờ Hoàng cô nương thu thập xong Hồng Thất Công, người nào đó sớm hay muộn gì cũng sẽ bị ‘trời phạt’ vì đã có hành vi như vậy với Quách đại hiệp.
Quách đại hiệp là người tốt bụng, nhưng Hồng Thất Công hiển nhiên không phải.
Theo như ý ta, y chính là kẻ bóp hồng cũng phải kiếm quả mềm nhất mà bóp.
Cho dù là Hoàng cô nương cùng ta đuổi đánh y, hay là Âu Dương thiếu chủ đã góp phần kéo dài thời gian y bị đuổi đánh, sau đó mọi người đều bình yên vô sự, muốn cười thì cười, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, duy nhất một kẻ ăn đau khổ chính là Quách đại hiệp, hắn quả thực là giống như rơi vào ‘địa ngục oán niệm’ vậy.
Trên cơ bản, mỗi ngày trừ bỏ ăn uống ngủ ra, hầu hết thời gian của Quách đại hiệp đều là đi theo Hồng Thất Công tới rừng cây nhỏ ở ngoại ô.
Ta nhớ Kim lão gia tử viết nguyên tắc truyền thụ võ công là “phải tránh có người khác ở bên", bởi vậy cho dù tâm ngứa khó nhịn cũng không dám chạy tới hiện trường rình coi.
Nhưng làm một nữ bát quái, mang một trái tim bát quái vĩnh viễn lòe lòe tỏa sáng không ngừng thiêu đốt, ta thật sự rất ngạc nhiên không biết khóa huấn luyện của Hồng Thất Công rốt cuộc bi thảm tới mức độ nào, mới có thể khiến cho Quách đại hiệp vốn có thể chất chịu ngược phi thường trở nên tiều tụy như thế này?
Loại tình cảnh này làm cho ta đột nhiên nhớ tới một câu nói được lưu truyền trên mạng: “Thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn mệt hơn trâu, ăn còn kém hơn heo."
Nói Quách đại hiệp ăn còn kém hơn so với heo, đương nhiên không có chuyện Hoàng cô nương phụ trách chuẩn bị bữa ăn ngược đãi người trong lòng mình, mà là mỗi lần nàng đưa cơm tới, Quách đại hiệp còn chưa động đũa được mấy lần, Hồng Thất Công đã gió cuốn mây tan, ăn sạch bách mâm thức ăn rồi.
Nhưng lại là cái kiểu có bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu, bao nhiêu cũng không khách sáo.
“Hoa tỷ tỷ, tỷ có biết hôm nay ta mang bao nhiêu đồ ăn qua đó không?"
Hoàng cô nương nghiến răng nghiến lợi mãnh liệt chặt chém cái thứ đã không còn nhìn ra hình dạng gì trên thớt, khí thế kia khiến ta phụ giúp bên cạnh nhìn thấy mà run sợ trong lòng, nàng sẽ không coi cái thứ đó thành Hồng Thất Công đấy chứ?
“Phần của tám người ăn, ước chừng đủ cho tám người ăn đi! Nhưng Tĩnh ca ca vẫn không được ăn!" Cái thớt đáng thương ‘rắc’ một tiếng bị chém làm hai nửa, mà ta chỉ có thể kính ngưỡng vô hạn đối với cái dạ dày không đáy của Hồng lão tiền bối.
Cái dạ dày đấy nhất định có sức chứa giống như không gian thứ nguyên, nhất định là như vậy đi!
Đều là người học võ công, có thảm trạng của Quách đại hiệp để so sánh, khách quan mà nói, tình trạng của ta có thể xem là ‘hạnh phúc tươi đẹp như hoa’ a.
Nếu còn nói có gì đó bất mãn cùng oán hận, đại khái ngay cả lão thiên gia cũng không thể chịu được mà phóng sét đánh chết ta mất.
Nhưng mà ta thực bất mãn a…
Nếu đã đưa ra yêu cầu học võ, đương nhiên ta đã sớm chuẩn bị tâm lý huấn luyện gian khổ “Chạy bộ vạn thước", “ trát trung bình tấn cả ngày", “dùng yết hầu bẻ gãy ngọn thương", “đập nát tảng đá lớn trên ngực" … cùng với những việc tương tự như thế, nhưng ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, võ đường của ta, lại bắt đầu ở trên một cái giường.
Buổi chiều ngày đó, sau khi Âu Dương thiếu chủ đọc xong bức mật hàm mà con bồ câu đáng chết nhà hắn mang tới, cười đến xuân về hoa nở nói cho ta biết, bởi vì thúc phụ nhà hắn lúc này không ở Bạch Đà sơn, cho nên không thể chuyển những điển tịch võ công thích hợp cho ta luyện tới chỗ hắn được.
“Ách, vậy phải đợi bao lâu?"
Kỳ thật lúc ấy ta cũng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng trường kỳ kháng chiến rồi, kết quả người ta tiếp tục cười đến xuân phong nhộn nhạo nói cho ta biết, tuy rằng không có điển tịch, nhưng ta cũng có thể học cách khống chế nội lực của mình như thế nào với hắn trước.
Kế tiếp Âu Dương thiếu chủ liền giải thích với ta từ Hoàng đế nội kinh đến Thái Cực âm dương đến kinh mạch huyệt đạo, đan điền bách hội, trên cơ bản, toàn bộ quá trình, ta đều lơ mơ giống như bị mây mù dày đặc vây quanh, cái duy nhất có thể miễn cưỡng nghe hiểu là giờ phút này ta đang ở trong tình trạng như thế nào.
Phiên dịch thành ngôn ngữ hiện đại, đại khái giống như là có được một chiếc xe thể thao Ferrari vẻ ngoài phong cách, nội thất xa hoa, động cơ mạnh mẽ, thiết kế sang trọng, lại là loại số lượng hạn chế toàn cầu, mà ta lại hoàn toàn không biết sử dụng!
Bởi vậy trước khi muốn học làm xiếc ‘xe bay’, ‘đi ba bánh’, hẳn là ta cần phải học tập đàng hoàng từ chỗ “Tay lái là lấy tay nắm lấy, chân ga cùng phanh lại là dùng chân mà đạp, dây an toàn phải thắt qua người" cùng một đống thường thức cơ bản như vậy.
Ta thừa nhận hắn nói có lý, nhưng mà… ánh mắt vẫn không nhịn được liếc về phía Quách đại hiệp số khổ đang vừa đeo tảng đá trên lưng, vừa nhảy cóc vòng quanh sân.
“Cái kia… ta thật sự không cần giống như hắn sao?"
Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh đáp lời: “Luận về nội lực mà nói, cô đã là thiên hạ đệ nhất. Hồng lão tiền bối còn không bằng một nửa của cô, càng không cần nói tới những kẻ khác… Còn luyện cái đó làm chi?"
ORZ ta cũng có ngày trở thành ‘thiên hạ đệ nhất’ sao? Tuy rằng là thứ ‘thiên hạ đệ nhất’ vô dụng như thế này.
Quên đi, vô dụng thì vô dụng, ta nhẫn!
“Vậy…khi nào thì ta mới có thể học lái xe… ta là nói khống chế nội lực…"
“Tối nay được rồi, chỉ là…" Âu Dương thiếu chủ ngẩng đầu nhìn nhìn phía trước, nhíu mày nói: “Nơi này không ở được nữa."
Nhờ phúc Hồng Thất Công ban thưởng, nóc nhà đã bị thủng một lỗ lớn, gió lạnh thoải mái thổi qua, quả thật không phải là nơi có thể ở được.
Kỳ thật chỉ cần không bị mưa, nằm trên giường có thể thấy gió thổi trăng sáng cũng khá là thú vị, ta cũng không ngại tu tập võ công ở đây, bất đắc dĩ thiếu chủ đại nhân ý chí kiên định, đành phải nhận mệnh chuẩn bị hành lý chuyển nhà.
Bất quá đáng chết ở chỗ, Duyệt Lai khách sạn nhà bọn họ sinh ý vẫn phi thường tốt, làm sao có phòng trống để ở giờ?
“Cái kia… lúc trước ta thấy trưởng quầy nói với Hồng Thất Công là khách phòng đều đã đầy…"
Kỳ thật cho dù Hồng Thất Công có trèo lên cây ngủ, nằm trên tảng đá ngủ, hay nhảy xuống hồ mà ngủ cũng chẳng liên quan tới ta, ta chỉ muốn xác định một chút xem mình có phải ngủ dưới kho chứa củi hay không mà thôi.
Kết quả Âu Dương thiếu chủ gật gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Đúng là như thế."
Ta trợn mắt nhìn hắn, hắn lại nở nụ cười, ngừng lại một chút, mới nói: “Khách phòng đã đầy, chúng ta tới thư phòng ở tạm mấy ngày trước…"
…
…
…
Ta quyết định thật nhanh lập tức dừng lại, tiếp theo xoay người một trăm tám mươi độ, lủi trở lại. Vừa chạy được hai bước, đã thấy hoa mắt, người nào đó đã chắn trước mặt ta, khiến ta tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, ồn ào với hắn.
“Vừa mới bị người ta đâm một kiếm, ngươi dùng khinh công làm gì a!"
Người này là sợ mình chết chưa đủ mau sao.
“Hử?" Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ta, “Cũng không biết là ai… làm cho ta phải vận nội lực như vậy…"
Ta lập tức chột dạ phát lắp bắp.
“Ta… ta… ta chỉ định đi thương lượng với Hoàng cô nương một chút, xem có thể đến phòng họ ở tạm hai ngày không mà thôi. Ngươi… ngươi ở thư phòng một mình cũng được."
Ta không muốn đi tới nơi nguy hiểm đó!
“Như vậy…" Hắn lại không miễn cưỡng ta, chỉ cười khổ nói: “Như vậy cũng tốt, miễn cho ban đêm vết thương của ta đau đớn, lại làm phiền tới cô."
Ngừng lại một chút, mới lại nói: “Vốn cũng phải… cứ luôn như thế…"
Bản thân biết rõ lời nói của người này chỉ tin được một nửa, nhưng không biết vì sao, nghe được câu cuối của hắn, ta lại có điểm áy náy không nhấc nổi chân.
Ta vẫn đặc biệt chú trọng tới việc dưỡng sinh, là vì không muốn lại sinh bệnh. Trong trí nhớ, thân thể này trong mười mấy năm qua cũng chỉ bị bệnh một lần khi Đà Lôi đang chinh chiến ở bên ngoài, nhưng đã đủ khiến ta không muốn đối mặt một lần nữa rồi. Cảm giác tất cả mọi người trên thế giới này đều bỏ mình lại, chỉ có một mình mình chống chịu chờ đợi cái chết, thực tịch mịch…
Âu Dương thiếu chủ hơn phân nửa là không có nhiều tật xấu như ta, nhưng mà… nhưng mà… Vạn nhất…
Ta ngầm bóp chặt tay một phen, cố gắng từ tốn hỏi hắn.
“Ngươi… Đại phu nhà ngươi đâu?"
“Giang Nam có việc, y đã tới đó xử lý rồi."
“Vậy…vậy nhóm cao thủ nhà ngươi đâu?"
“Đại sự đã xong, bọn họ tự nhiên đã trở về."
“Ách…"
Ta vẫn còn đang giãy dụa, muốn tìm một lý do nào đó để mình có thể yên tâm thoải mái không phải lo tới hắn, Âu Dương thiếu chủ đã một hơi phủ định hết tất cả những khả năng mà ta có thể tính tới.
“Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều có công việc riêng của mình, ngày thường cũng đã không có cách nào, huống chi là lúc đông khách thế này; tuy có ám vệ thường lui tới liên lạc, nhưng cái bọn họ học lại không phải là trị bệnh cứu người."
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, “Vậy cơ thiếp của ngươi…"
Đáng thương ta còn chưa nói dứt câu đã bị Âu Dương thiếu chủ chém đinh chặt sắt ngắt lời.
“Sớm phân phát ‘toàn bộ’ rồi."
Khẩu khí kia có điểm nghiến răng nghiến lợi, rất có ý tứ hàm xúc. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta quyết định không nên xâm nhập thảo luận vấn đề này với hắn nữa.
Bất quá, nhìn bộ dạng và khí thế này của hắn, ta thực hoài nghi kỳ thật là hắn muốn đánh nhau chứ không phải cần chăm sóc đi…
Mang một trái tim bi thương thấy chết không sờn, ta đi theo Âu Dương thiếu chủ, lẩm bẩm lầu bầu ồn ào lết tới thư phòng nhà hắn, sau đó… Toàn thân giống như hóa đá.
“Này…này…này…kia…kia là cái gì!"
Ta run run giơ tay, chỉ về phía thứ to lớn như quái vật, bề ngoài nhìn vô cùng quen mắt chiếm cứ toàn bộ phần phía sau của thư phòng… Sẽ… sẽ không phải là thứ mà ta đang nghĩ đi…
Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh trả lời ta một chữ: “Giường."
Đó là giường sao? Cho dù bề ngoài rất giống, nhưng mà… Trên thế giới có loại giường nào đầu đội trời, chân đạp đất, cơ hồ rộng như nửa cái phòng, đến mức đủ để nhồi cả một sân luyện nhu đạo cùng với thể dục tự do vào sao?
Nhìn thấy nó, một đống lớn từ ngữ không CJ linh tinh như “Đại bị đồng miên", “Một nam n nữ" cứ phía sau tiếp phía trước lần lượt nhảy ra trong đầu ta.
[CJ: trong sáng; Đại bị đồng miên: cùng ngủ chung chăn]
Kia… kỳ thật… chuyện đó…có hoang dâm vô sỉ tới mức nào đi nữa thì đấy cũng là việc riêng của người ta, ta không xen vào, càng không muốn quản.
Vấn đề là… hình như người nào đó đã từng nói với ta, trong thư phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ thôi thì phải? Vì thế ta lại bị hắn biến thành kẻ ngốc mà xoay vòng vòng sao?
…
…
…
Ta nghiến răng nghiến lợi xoa tay chờ nghe xem lần này hắn giải thích như thế nào!
“Này… không phải là cái cũ, thực ra là hôm nay bất đắc dĩ mới sai người lập tức làm một cái mới."
Căn cứ vào những gì mà Âu Dương thiếu chủ thập phần vui sướng nói lại, đây là do những người trong khách sạn đã sử dụng những chiếc giường cũ hợp lại, cho nên chỉ trong vài canh giờ là làm xong rồi.
Nhưng mà… nhưng mà vì sao phải hợp thành cái thứ khổng lồ này a? Tùy tiện khiêng một cái giường nào khác vào là ngủ được rồi mà… Thế nhưng người nào đó lại thở dài.
“Thời tiết ẩm thấp, cực kì bất lợi cho cơ thể, chắc hẳn cô cũng biết. Nếu là bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ là lúc này ta có thương tích trong người, không thể vận khí, không thể hộ thể…"
“Ta ngủ dưới đất là được a."
Người nào đó lại thở dài.
“Tối nay cô bắt đầu luyện nội lực, lúc này tối kỵ tiếp xúc với đất ẩm, nhẹ thì bị thương, nặng sẽ mất mạng."
Ta nuốt một ngụm nước miếng, không dám cậy mạnh nữa, nhưng vẫn không nhịn được oán giận một câu.
“Vậy kê hai chiếc giường vào không phải là được rồi sao."
“Lộ tuyến luyện công của cô rất đặc biệt, cho dù trong lúc ngủ cũng sẽ bất tri bất giác tập luyện, nếu không có người ở bên để ý, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy nhất định phải cùng giường, lại cùng… Ta biết cô xưa nay cực kì để ý tị hiềm, cho nên mới sai người chế ra cái giường lớn này…"
Vì thế đều là vì ta mới thành ra như vậy?
Người nào đó thở dài lần thứ ba, phối hợp với vẻ mặt “Ta vốn tâm hướng minh nguyệt, nề hà minh nguyệt chiếu mương máng", khiến ta nhìn mà cảm thấy áy náy dâng theo mức lũy thừa.
[Ngã bổn tương tâm bỉ minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ: ý nói đối phương không hiểu được tâm ý của mình.]
Chẳng lẽ… có lẽ… đại khái… thật sự là ta đã suy nghĩ quá nhiều?
Tác giả :
Đình Hòa