Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Quyển 2 - Chương 41
Ta vừa định đẩy hắn, cánh tay vừa động, mới phát hiện trên người đắp một cái chăn mỏng, khó trách… cảm giác thực ấm áp…
Âu Dương Khắc nâng cánh tay bị ta đè tới cứng ngắc, lúc này mới đứng thẳng lên, lại cười nói: “Tiểu cô nương ngủ cũng thật xấu, vừa định đắp cho cô cái chăn…"
Ách, không lẽ ta hay đá chăn ra? Đang mơ hồ muốn lên tiếng, lại nghe hắn nói: “… Cô liền ôm lấy tay ta không chịu buông a."
…
…
…
Hóa ra không phải tấm lót làm ấm sao? Vừa rồi ta còn tưởng rằng… về nhà rồi…
Nhưng mà…thì ra ngôi nhà có túi chườm nước nóng, có tấm lót giữ ấm…không thể về được rồi…
Ta trừng mắt nhìn, không để ý tới tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền tới, chui trong chăn, cổ xoay tứ phía đánh giá khung cảnh xung quanh.
Sau đó… Cả người đều ngây dại.
Ta đoán sắc mặt của ta trong nháy mắt đó đại khái trở nên rất khó coi, cho nên Âu Dương Khắc mới có thể lo lắng cúi xuống nhìn ta.
Lo lắng… Hừ, Âu Dương thiếu chủ ngài hành động thật đúng là rất được a…
Ta nhắm mắt, liều mạng áp chế nộ khí của chính mình xuống, lại vẫn không nhịn được, nhìn hắn phun ra hai chữ từ kẽ răng:
“Cút ngay!"
Mới vừa rồi quét mắt nhìn một vòng, cũng đủ để ta nhận thấy rõ tình hình rồi.
Nơi chúng ta hiện đang ở, nói là sơn động, thì chẳng bằng nói là một gian thạch thất. Gian thạch thất này, bốn vách tường góc cạnh rõ ràng, hiển nhiên không phải là thiên nhiên hình thành lên, thạch bích bóng loáng trong như gương, không biết là tiêu phí mất bao nhiêu nhân lực mài mà thành.
Bên trong không còn gì nữa, thứ có thể nhìn thấy, chỉ có một chiếc giường, một bàn, một ghế, thoạt nhìn cũng giống như thạch thất, đều là từ thạch bích chế thành, cực kì trơn bóng nhẵn nhụi.
Ta hiện tại đang nằm trên cái giường duy nhất này, dưới thân có lẽ là đệm, mềm mại mà dày, còn mang theo hương vị thơm mát của nắng.
—— Cho dù ta có ngu ngốc gấp mười đi chăng nữa, nhìn thấy những thứ rõ ràng không phải là vừa được tạo ra một cách qua loa này, cũng có thể hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Không hổ là Bạch Đà sơn ở Tây Vực kinh doanh đã nhiều năm, không hổ là Âu Dương thiếu chủ một tay nắm toàn thế lực Bạch Đà sơn.
Hóa ra người ta đã sớm an bài diệu kế thoát thân sẵn rồi, cho nên lúc trước căn bản không phải hoảng hốt đi lạc đường, mà là cố ý chạy tới chỗ vách đá. Tuy rằng ta ngất đi giữa không trung, không nhìn thấy gì, nhưng chắc hẳn dưới đáy vực phải có thứ gì đó bảo mệnh rồi.
Hóa ra từ đầu tới cuối, chỉ có ta tự cho là đúng, ở biệt viện liều mạng cứu người, dọc đường đi lo lắng đề phòng, bên bờ vực run rẩy tính toán nhảy hay không nhảy…
Khi đó… đứng bên cạnh nhìn tất cả, nhất định cảm thấy là một chuyện thực thú vị đi? Khi đó… nhìn ta giống như một con ngốc bị đùa giỡn xoay vòng, nhất định là ở trong lòng cười đến thực vui vẻ đi.
…
Ta sống chết bóp chặt bàn tay mình, bức nước mắt sắp tràn khỏi mi nuốt lại vào lòng, cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm nghị bình tĩnh. Không được khóc, không được khóc, như thế nào cũng không được khóc trước mặt người khác, nơi này không phải là thảo nguyên của ta, nơi này không có Đà Lôi cùng nhị sư phụ, cho nên cho dù như thế nào cũng không được khóc…
Bên tai truyền đến một tiếng than nhẹ mơ hồ, sau đó liền nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, ta vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếng bước chân kia lại vang lên, đi tới đứng bên cạnh giường.
Ta còn không biết hiện tại đang ở chỗ nào, làm thế nào để rời khỏi đây, bởi vậy lúc này trở mặt cùng Âu Dương thiếu chủ tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Nhưng mà ta còn cần một chút thời gian để ổn định cảm xúc của chính mình, tạm thời… ta cũng không có cách nào nặn ra một khuôn mặt tươi cười để đối diện với…người này…
Cho nên, ít nhất hiện tại ta không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc chân thật của ta, tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.
Ta xoay người, đưa lưng về phía hắn.
“Ta… cũng không phải cố ý gạt cô…" Âu Dương Khắc hơi chần chờ lên tiếng.
Kỳ thật quan hệ của chúng ta thực chất cũng chỉ là người qua đường Giáp với người qua đường Ất mà thôi, hắn có làm gì hay không, cũng không có nửa điểm liên quan tới ta, nếu như hắn không biến ta thành đứa ngốc như vậy…
“Thúc phụ từng nói với ta, nếu gặp phải chuyện nguy tới tính mạng, nhảy xuống vực thẳm sau núi sẽ bảo toàn mạng sống."
Ờ, nếu vậy nhất định còn nhân tiện dặn dò “Việc này tuyệt mật, không thể cho ai biết" linh tinh nữa đi.
“… Nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho người khác biết."
Quả thế, vì thế hiện tại nói cho ta biết rồi muốn giết người diệt khẩu chứ gì? Dù sao hiện tại ta toàn thân trên dưới cũng chỉ mặc một bộ trung y, ngay cả hộp Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng bị cởi ra rồi, cho dù hắn không thể dùng võ công ta cũng không đánh lại…
Khoan khoan… Chỉ mặc một bộ trung y? Nói như vậy dường như có chỗ không đúng… Ta sờ soạng trên người một phen, này.. này hiển nhiên rộng hơn trung y nhiều lắm…
Ta cuộn chăn vội ngồi dậy, hoảng sợ trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc.
“Là…là ai đổi quần áo cho ta?"
Hắn sửng sốt sửng sốt, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu.
“Là ta…"
Cho dù là áo tắm hai mảnh thịnh hành ở hiện đại, ta cũng chưa từng cùng người khác phái phát triển quan hệ tới mức có thể để họ nhìn thấy. Lần đó trúng xuân dược còn có thể nói là hắn thần trí không rõ, lần này… lần này thì nói thế nào?
Ta nhất thời tức giận đến cơ hồ hộc máu, không cần nghĩ ngợi vung tay liền hung hăng cho hắn một bạt tai.
“Ba!"
Thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong thạch thất, ta ngược lại hơi giật mình, thế nhưng… Thật sự đánh trúng rồi?
Một cái tát này ta dùng toàn lực, xuống tay rất nặng, trên mặt trái của Âu Dương Khắc nhất thời hiện ra một dấu bàn tay đỏ bừng.
Hắn sờ sờ mặt, cười khổ nhìn về phía ta: “Ta cũng không phải là cố ý khinh bạc…"
Theo lời Âu Dương Khắc, thì ra dưới đáy vực kia là một đầm nước lớn cực sâu, chúng ta nhảy từ vách đá xuống, liền trực tiếp rơi xuống đầm nước. Khi đó ta đã ngất đi, Âu Dương Khắc đưa ta lên bờ, lại phát hiện gian thạch thất bên cạnh đầm nước, bên trong đầy đủ vật dụng hàng ngày, hơn nữa nhìn qua dường như không có người sử dụng.
“… Khi đó toàn thân cô lạnh cứng, nếu không thay quần áo, chỉ sợ sẽ bệnh nặng. Tình huống cấp bách… ta mới thay quần áo giúp cô…"
Lời nói của hắn không biết có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng mà… Ta sờ sờ mái tóc còn hơi ẩm ướt của chính mình, chuyện rơi vào đầm nước xem ra là không thể nghi ngờ.
Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách mới cho hắn một cái bạt tai, cẩn thận ngẫm lại, Âu Dương thiếu chủ hậu cung ba ngàn mỹ nữ, hoàn toàn không có lý do gì phải xuống tay với một kẻ loli trước sau đều phẳng như ta.
Bỏ qua chuyện đó không đề cập tới, một bạt tai này xác thực là ta đánh oan hắn rồi.
Đã làm sai thì phải nhận lỗi, vì thế ta phi thường thành tâm xin lỗi hắn, “Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi rồi." Lo nghĩ, lại bổ sung: “Nếu trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, cứ đánh trả lại một bạt tai, ta cũng tuyệt không trốn tránh."
Âu Dương Khắc sửng sốt sửng sốt, vẻ mặt cực kì cổ quái, môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì, lại nhịn xuống, xoay người bưng cái chén gỗ trên bàn đưa cho ta.
“Cô… đã mê man mấy canh giờ rồi, uống nước trước đi."
Hắn vừa nói như vậy, ta mới cảm thấy yết hầu nóng như bị lửa thiêu, quả thật khó chịu, cũng không khách khí cùng hắn, nhận lấy uống một hơi cạn sạch, nhất thời cảm thấy thư sướng hơn rất nhiều.
Đang muốn đem cái chén trả lại cho hắn, lại thấy hắn lăng lăng nhìn thạch bích phía sau ta, không biết suy nghĩ cái gì.
Quên đi, dù sao ta cũng không phải một người được chiều chuộng gì, ta nhấc chân định tự mình đi cất cái chén, vừa mới động, Âu Dương Khắc nhìn thấy lại đè tay ta lại, thuận thế cầm lấy cái chén.
“Cô vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi thêm."
Ta cũng lười tranh chấp với hắn mấy chuyện nhỏ nhặt này, gật gật đầu nghe theo hắn.
Hắn cất chén xong, lại lần nữa trở lại ngồi bên cạnh giường, ta thấy hắn ngồi bên cạnh đó có chút vất vả, đơn giản bọc chăn dịch vào bên trong, nhường cho hắn một khoảng nhỏ.
“Ngươi ngồi vào đi, không sao đâu."
Vừa rồi cho hắn một bạt tai, oán khí đầy mình bất tri bất giác tan đi không ít, đã không còn cảm giác bị đè nén nữa. Nhìn bộ dạng của hắn có lẽ có gì muốn nói, hơn nữa phân nửa là còn nói không ít, không bằng để cho mọi người đều được ngồi thoải mái, chờ nghe chuyện xưa.
Về phần chuyện xưa thật hay giả… Ta cũng chẳng quan tâm nữa, dù sao sau khi rời khỏi nơi này, là mỗi người một ngả, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau nữa rồi.
Trong nguyên tác, Hoa Tranh cùng Âu Dương Khắc vốn là hai người hoàn toàn không hề cùng xuất hiện, tuy rằng không biết vì sao lại xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ ở Tây Vực này, nhưng sau khi những chuyện phiền toái này chấm dứt, hẳn là tình tiết sẽ trở lại lộ tuyến bình thường vốn có đi.
Âu Dương Khắc nâng cánh tay bị ta đè tới cứng ngắc, lúc này mới đứng thẳng lên, lại cười nói: “Tiểu cô nương ngủ cũng thật xấu, vừa định đắp cho cô cái chăn…"
Ách, không lẽ ta hay đá chăn ra? Đang mơ hồ muốn lên tiếng, lại nghe hắn nói: “… Cô liền ôm lấy tay ta không chịu buông a."
…
…
…
Hóa ra không phải tấm lót làm ấm sao? Vừa rồi ta còn tưởng rằng… về nhà rồi…
Nhưng mà…thì ra ngôi nhà có túi chườm nước nóng, có tấm lót giữ ấm…không thể về được rồi…
Ta trừng mắt nhìn, không để ý tới tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền tới, chui trong chăn, cổ xoay tứ phía đánh giá khung cảnh xung quanh.
Sau đó… Cả người đều ngây dại.
Ta đoán sắc mặt của ta trong nháy mắt đó đại khái trở nên rất khó coi, cho nên Âu Dương Khắc mới có thể lo lắng cúi xuống nhìn ta.
Lo lắng… Hừ, Âu Dương thiếu chủ ngài hành động thật đúng là rất được a…
Ta nhắm mắt, liều mạng áp chế nộ khí của chính mình xuống, lại vẫn không nhịn được, nhìn hắn phun ra hai chữ từ kẽ răng:
“Cút ngay!"
Mới vừa rồi quét mắt nhìn một vòng, cũng đủ để ta nhận thấy rõ tình hình rồi.
Nơi chúng ta hiện đang ở, nói là sơn động, thì chẳng bằng nói là một gian thạch thất. Gian thạch thất này, bốn vách tường góc cạnh rõ ràng, hiển nhiên không phải là thiên nhiên hình thành lên, thạch bích bóng loáng trong như gương, không biết là tiêu phí mất bao nhiêu nhân lực mài mà thành.
Bên trong không còn gì nữa, thứ có thể nhìn thấy, chỉ có một chiếc giường, một bàn, một ghế, thoạt nhìn cũng giống như thạch thất, đều là từ thạch bích chế thành, cực kì trơn bóng nhẵn nhụi.
Ta hiện tại đang nằm trên cái giường duy nhất này, dưới thân có lẽ là đệm, mềm mại mà dày, còn mang theo hương vị thơm mát của nắng.
—— Cho dù ta có ngu ngốc gấp mười đi chăng nữa, nhìn thấy những thứ rõ ràng không phải là vừa được tạo ra một cách qua loa này, cũng có thể hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Không hổ là Bạch Đà sơn ở Tây Vực kinh doanh đã nhiều năm, không hổ là Âu Dương thiếu chủ một tay nắm toàn thế lực Bạch Đà sơn.
Hóa ra người ta đã sớm an bài diệu kế thoát thân sẵn rồi, cho nên lúc trước căn bản không phải hoảng hốt đi lạc đường, mà là cố ý chạy tới chỗ vách đá. Tuy rằng ta ngất đi giữa không trung, không nhìn thấy gì, nhưng chắc hẳn dưới đáy vực phải có thứ gì đó bảo mệnh rồi.
Hóa ra từ đầu tới cuối, chỉ có ta tự cho là đúng, ở biệt viện liều mạng cứu người, dọc đường đi lo lắng đề phòng, bên bờ vực run rẩy tính toán nhảy hay không nhảy…
Khi đó… đứng bên cạnh nhìn tất cả, nhất định cảm thấy là một chuyện thực thú vị đi? Khi đó… nhìn ta giống như một con ngốc bị đùa giỡn xoay vòng, nhất định là ở trong lòng cười đến thực vui vẻ đi.
…
Ta sống chết bóp chặt bàn tay mình, bức nước mắt sắp tràn khỏi mi nuốt lại vào lòng, cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm nghị bình tĩnh. Không được khóc, không được khóc, như thế nào cũng không được khóc trước mặt người khác, nơi này không phải là thảo nguyên của ta, nơi này không có Đà Lôi cùng nhị sư phụ, cho nên cho dù như thế nào cũng không được khóc…
Bên tai truyền đến một tiếng than nhẹ mơ hồ, sau đó liền nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, ta vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếng bước chân kia lại vang lên, đi tới đứng bên cạnh giường.
Ta còn không biết hiện tại đang ở chỗ nào, làm thế nào để rời khỏi đây, bởi vậy lúc này trở mặt cùng Âu Dương thiếu chủ tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Nhưng mà ta còn cần một chút thời gian để ổn định cảm xúc của chính mình, tạm thời… ta cũng không có cách nào nặn ra một khuôn mặt tươi cười để đối diện với…người này…
Cho nên, ít nhất hiện tại ta không muốn hắn nhìn thấy cảm xúc chân thật của ta, tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.
Ta xoay người, đưa lưng về phía hắn.
“Ta… cũng không phải cố ý gạt cô…" Âu Dương Khắc hơi chần chờ lên tiếng.
Kỳ thật quan hệ của chúng ta thực chất cũng chỉ là người qua đường Giáp với người qua đường Ất mà thôi, hắn có làm gì hay không, cũng không có nửa điểm liên quan tới ta, nếu như hắn không biến ta thành đứa ngốc như vậy…
“Thúc phụ từng nói với ta, nếu gặp phải chuyện nguy tới tính mạng, nhảy xuống vực thẳm sau núi sẽ bảo toàn mạng sống."
Ờ, nếu vậy nhất định còn nhân tiện dặn dò “Việc này tuyệt mật, không thể cho ai biết" linh tinh nữa đi.
“… Nhưng việc này tuyệt đối không thể nói cho người khác biết."
Quả thế, vì thế hiện tại nói cho ta biết rồi muốn giết người diệt khẩu chứ gì? Dù sao hiện tại ta toàn thân trên dưới cũng chỉ mặc một bộ trung y, ngay cả hộp Bạo Vũ Lê Hoa Châm cũng bị cởi ra rồi, cho dù hắn không thể dùng võ công ta cũng không đánh lại…
Khoan khoan… Chỉ mặc một bộ trung y? Nói như vậy dường như có chỗ không đúng… Ta sờ soạng trên người một phen, này.. này hiển nhiên rộng hơn trung y nhiều lắm…
Ta cuộn chăn vội ngồi dậy, hoảng sợ trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc.
“Là…là ai đổi quần áo cho ta?"
Hắn sửng sốt sửng sốt, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu.
“Là ta…"
Cho dù là áo tắm hai mảnh thịnh hành ở hiện đại, ta cũng chưa từng cùng người khác phái phát triển quan hệ tới mức có thể để họ nhìn thấy. Lần đó trúng xuân dược còn có thể nói là hắn thần trí không rõ, lần này… lần này thì nói thế nào?
Ta nhất thời tức giận đến cơ hồ hộc máu, không cần nghĩ ngợi vung tay liền hung hăng cho hắn một bạt tai.
“Ba!"
Thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong thạch thất, ta ngược lại hơi giật mình, thế nhưng… Thật sự đánh trúng rồi?
Một cái tát này ta dùng toàn lực, xuống tay rất nặng, trên mặt trái của Âu Dương Khắc nhất thời hiện ra một dấu bàn tay đỏ bừng.
Hắn sờ sờ mặt, cười khổ nhìn về phía ta: “Ta cũng không phải là cố ý khinh bạc…"
Theo lời Âu Dương Khắc, thì ra dưới đáy vực kia là một đầm nước lớn cực sâu, chúng ta nhảy từ vách đá xuống, liền trực tiếp rơi xuống đầm nước. Khi đó ta đã ngất đi, Âu Dương Khắc đưa ta lên bờ, lại phát hiện gian thạch thất bên cạnh đầm nước, bên trong đầy đủ vật dụng hàng ngày, hơn nữa nhìn qua dường như không có người sử dụng.
“… Khi đó toàn thân cô lạnh cứng, nếu không thay quần áo, chỉ sợ sẽ bệnh nặng. Tình huống cấp bách… ta mới thay quần áo giúp cô…"
Lời nói của hắn không biết có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng mà… Ta sờ sờ mái tóc còn hơi ẩm ướt của chính mình, chuyện rơi vào đầm nước xem ra là không thể nghi ngờ.
Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách mới cho hắn một cái bạt tai, cẩn thận ngẫm lại, Âu Dương thiếu chủ hậu cung ba ngàn mỹ nữ, hoàn toàn không có lý do gì phải xuống tay với một kẻ loli trước sau đều phẳng như ta.
Bỏ qua chuyện đó không đề cập tới, một bạt tai này xác thực là ta đánh oan hắn rồi.
Đã làm sai thì phải nhận lỗi, vì thế ta phi thường thành tâm xin lỗi hắn, “Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi rồi." Lo nghĩ, lại bổ sung: “Nếu trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, cứ đánh trả lại một bạt tai, ta cũng tuyệt không trốn tránh."
Âu Dương Khắc sửng sốt sửng sốt, vẻ mặt cực kì cổ quái, môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì, lại nhịn xuống, xoay người bưng cái chén gỗ trên bàn đưa cho ta.
“Cô… đã mê man mấy canh giờ rồi, uống nước trước đi."
Hắn vừa nói như vậy, ta mới cảm thấy yết hầu nóng như bị lửa thiêu, quả thật khó chịu, cũng không khách khí cùng hắn, nhận lấy uống một hơi cạn sạch, nhất thời cảm thấy thư sướng hơn rất nhiều.
Đang muốn đem cái chén trả lại cho hắn, lại thấy hắn lăng lăng nhìn thạch bích phía sau ta, không biết suy nghĩ cái gì.
Quên đi, dù sao ta cũng không phải một người được chiều chuộng gì, ta nhấc chân định tự mình đi cất cái chén, vừa mới động, Âu Dương Khắc nhìn thấy lại đè tay ta lại, thuận thế cầm lấy cái chén.
“Cô vừa mới tỉnh lại, nên nghỉ ngơi thêm."
Ta cũng lười tranh chấp với hắn mấy chuyện nhỏ nhặt này, gật gật đầu nghe theo hắn.
Hắn cất chén xong, lại lần nữa trở lại ngồi bên cạnh giường, ta thấy hắn ngồi bên cạnh đó có chút vất vả, đơn giản bọc chăn dịch vào bên trong, nhường cho hắn một khoảng nhỏ.
“Ngươi ngồi vào đi, không sao đâu."
Vừa rồi cho hắn một bạt tai, oán khí đầy mình bất tri bất giác tan đi không ít, đã không còn cảm giác bị đè nén nữa. Nhìn bộ dạng của hắn có lẽ có gì muốn nói, hơn nữa phân nửa là còn nói không ít, không bằng để cho mọi người đều được ngồi thoải mái, chờ nghe chuyện xưa.
Về phần chuyện xưa thật hay giả… Ta cũng chẳng quan tâm nữa, dù sao sau khi rời khỏi nơi này, là mỗi người một ngả, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau nữa rồi.
Trong nguyên tác, Hoa Tranh cùng Âu Dương Khắc vốn là hai người hoàn toàn không hề cùng xuất hiện, tuy rằng không biết vì sao lại xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ ở Tây Vực này, nhưng sau khi những chuyện phiền toái này chấm dứt, hẳn là tình tiết sẽ trở lại lộ tuyến bình thường vốn có đi.
Tác giả :
Đình Hòa