Xuyên Qua Thành Hoa Tranh
Quyển 2 - Chương 36
Nhưng mà...
Tỷ võ không phải là hai người “Hây a" một tiếng, vào thế, sau đó liều mạng ẩu đả ta đánh ngươi, ngươi đánh ta sao, vì sao hai bên trước mắt đều trấn định như vậy?
Trong đầu ta loạn thành một đoàn, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong ba đương sự này, chỉ có Ích Tây Gia Thố là có khả năng giải thích cho ta hiểu chuyện này, định nhẹ nhàng bò qua, mông vừa nhấc khỏi ghế, đã bị Âu Dương thiếu chủ lừ mắt cảnh cáo, đành phải ngồi yên lại.
Không cho ta tìm người giải thích, ta đây đành phải tự mình phân tích rồi:
“Tây độc" Âu Dương Phong có thể nói là đại danh nhân lừng lẫy trong Xạ Điêu, sử dụng độc vật đương nhiên là xuất thần nhập hóa, về võ học cũng là một đại tông sư, cho dù cuối cùng nghịch luyện Cửu Âm Chân Kinh trở thành kẻ điên, cũng phải cả Hoàng Dược Sư, thêm Hồng Thất Công, cùng với cả Quách Tĩnh, Hoàng Dung mới đuổi được đi.
Kim Luân pháp vương phải tới Thần Điêu mới bắt đầu xuất hiện, võ công tương xứng với Quách Tĩnh khi đó đã trở thành “Bắc Hiệp", có thể thấy được hiện tại y không phải đối thủ của Âu Dương Phong.
...
...
...
Đại thúc sẽ bị giết chết ở đây sao? Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, trong đầu ta một mảnh hỗn loạn, vội vàng quay lại nhìn phản ứng của Âu Dương Khắc.
Hắn lại không tức giận như ta nghĩ, tựa hồ nghe được lời này của đại thúc cũng không ngoài ý muốn, chỉ phe phẩy chiết phiến, mới chậm rãi nói:
“Gia thúc hiện tại không ở đây, pháp vương nếu muốn lĩnh giáo võ công Bạch Đà sơn, không bằng..." Trên mặt hắn lộ ra mỉm cười, “... Để tại hạ phụng bồi có được không?"
Ách!
“Vật hi sinh nam xứng quan trọng trong Xạ Điêu - Âu Dương Khắc" đánh với “Vật hi sinh nam xứng quan trọng trong Thần Điêu - Kim Luân pháp vương", rốt cuộc người nào sẽ có phần thắng?
Ta suy nghĩ trong lòng một chút về mức độ quan trọng đối với tình tiết truyện của hai bên, nghĩ đến tầm ảnh hưởng sâu xa của Kim Luân pháp vương đối với ‘Thần Điêu Hiệp Lữ’, nghĩ đến uy lực cực lớn của ‘Long Tượng Bàn Nhược Công’ trong truyền thuyết của y —— nói lại, lúc ta nghe được cái tên ‘Bàn Nhược Công’, phải nghĩ ra mới đúng —— ta tính Âu Dương thiếu chủ mới học được ba, bốn thành công phu của thúc phụ hắn, khả năng thua là 90%... Cho nên hiện tại kẻ dễ bị giết chết lại là Âu Dương Khắc sao?
...
...
...
Ta thật sự lo lắng, còn định cầu tình với đại thúc rồi, đại thúc lại hàm hậu đưa tay gãi gãi đầu, nhìn Âu Dương Khắc hơi có chút khó xử nói:
“Tiểu tử ngươi hiện tai không phải là đối thủ của ta, luyện mười năm nữa đại khái ngươi có thể đánh ngang tay cùng Ích Tây Gia Thố hiện tại."
Gì? Ngay cả Ích Tây Gia Thố cũng lợi hại như vậy rồi sao... Nghĩ tới lúc trước ta không hề có tự giác đối đãi với cao thủ, cứ hô to gọi nhỏ với hắn, không nhịn được rụt cổ nhìn về phía hắn.
Ích Tây Gia Thố dường như cảm nhận được ánh mắt ta, hơi hơi nghiêng đầu mỉm cười... Khụ khụ, mỹ đến trình độ này thì đừng tùy tiện cười loạn a... Thật là!
Sắc mặt Âu Dương Khắc cũng không hờn giận, ngược lại hơi hơi vuốt cằm, “Pháp vương nói cũng phải, nếu vậy... Tại hạ sẽ đưa tin tới thúc phụ, mời người tới đây có được không?"
Đại thúc dùng sức vỗ đùi, vui vẻ nói: “Như vậy là tốt nhất!" Hơi dừng lại, ánh mắt truy vấn hỏi: “Âu Dương Phong khi nào thì có thể tới đây, ta đã rất lâu không được đánh một trận thống khoái rồi!"
Bộ dáng cao tăng nhất thời biến mất không còn tăm tích, trở lại là đại thúc buổi tối thường kéo tay áo ta, ngồi kể chuyện xưa, nước miếng bay tứ tung rồi.
Ích Tây Gia Thố ho nhẹ một tiếng, đại thúc lập tức phản xạ có điều kiện, ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở lại là cao tăng, tốc độ phản ứng quả thật cực nhanh, mặt mũi, cơ thể, chân tay đều đúng vị trí, quả thực làm người ta nhìn thấy phải khâm phục!
—— Có loại sư phụ này thật đúng là vất vả a, Ích Tây Gia Thố hẳn là phải huấn luyện rất lâu mới được đi!
“Ha ha ha!" Khách Ti Lệ ở một bên đã cười đến gập lưng, bởi vì nàng che mất nên không nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Dung, nhưng nhìn hai vai run lên như vậy, cũng không khó để tưởng tượng được vẻ nhịn cười của nàng ta.
“Sao có thể thất lễ như vậy trước mặt Pháp vương!" Âu Dương Khắc lười biếng liếc nhìn hai nàng một cái, chính mình cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Không có việc gì, không có việc gì!" Đại thúc hào sảng phất tay chỉ về phía ta. “Tiểu nha đầu kia cũng thường xuyên nghịch ngợm với ta, ngay cả râu cũng bị nàng ta túm..."
Ta nhất thời bị mấy đạo ánh mắt giống như mũi châm nhọn đâm tới, chỉ có thể kêu rên trong lòng: “Lúc túm râu ngươi, ta cũng không biết ngươi là Kim Luân Pháp vương a!"
—— Nói lại, đại thúc, ngài hẳn là cố ý đến để làm bại hoại thanh danh của ta đi!
May mắn Ích Tây Gia Thố mở miệng đúng lúc giải vây cho ta. “Không biết Âu Dương tiền bối khi nào có thể luận võ cùng gia sư?"
Âu Dương Khắc hơi trầm tư, liền đáp: “Bảy ngày sau mời pháp vương lại di giá tới nơi đây, thúc phụ nhất định cung kính bồi tiếp."
“Tốt quá! Tốt quá!" Đại thúc vô cùng vui vẻ nhảy dựng lên, vừa muốn nói gì lại ngậm miệng, vụng trộm liếc mắt nhìn Ích Tây Gia Thố, rất giống một đứa nhỏ bình thường mắc sai lầm.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Ích Tây Gia Thố hiện ra một nụ cười khổ hiếm có: “Chúng ta bảy ngày sau lại đến bái phỏng, gia sư thiên tính hiếu võ, có chỗ nào mạo phạm, còn xin Âu Dương thiếu chủ thứ lỗi cho."
Bảy ngày sau... sao?
Ta nằm trên giường ngẩn người, trong tay cầm thứ mà nửa tháng trước Ích Tây Gia Thố đưa cho ta: đó là một viên cầu màu vàng lớn như trứng bồ câu, màu sắc cũng bình thường, nhưng khi hắn đưa cho ta, vẻ mặt rất trịnh trọng, khiến ta tự nhiên cũng nghĩ là nó rất quan trọng, bởi vậy cũng khá là trịnh trọng cất vào túi da mà nhị sư phụ đưa.
Mấy hôm trước Khách Ti Lệ các nàng thu dọn hành lí của ta xong, ta có kiểm tra lại túi da, không thiếu thứ gì, cho nên cũng không động tới nó.
Nhưng mà... Vừa rồi ở trong sảnh, Ích Tây Gia Thố cố ý dặn ta phải luôn mang theo thứ này. Từ khi quen biết tới nay, lần đầu tiên mới thấy hắn có vẻ mặt lo lắng như vậy, khiến cho lòng ta có chút bồn chồn, hắn rốt cuộc đang lo lắng điều gì?
Nếu không phải tên Âu Dương Khắc kia đột nhiên đi tới ngắt lời, có lẽ ta đã có thể hỏi rõ ràng hơn một chút rồi...
Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ.
“Ai?"
“Ha ha..." Thanh âm Âu Dương Khắc mang theo vài phần ý cười truyền đến, “Tiểu cô nương đã ngủ?"
Ta trừng lớn mắt, người này thật đúng là âm hồn bất tán a.
Đang muốn há miệng kêu “Đã ngủ" “Ngươi mau cút", lại nghe thấy hắn ở ngoài cửa nói: “Nếu đã ngủ, tại hạ cũng không tiện quấy rầy, bát dược này... Chậc chậc... Đành phải đổ đi vậy!"
Thảm rồi, giải dược đêm nay còn chưa uống đâu, sau khi gặp thầy trò đại thúc, suy nghĩ vẫn không yên, đã quên mất chuyện này. Ta lập tức lăn lông lốc xuống giường, vừa há miệng hô to: “Đến đây, đến đây!", vừa thuận tay nhét viên cầu vào lòng.
Nếu Ích Tây Gia Thố đã nói vậy, nhất định có cái lý của hắn, ta quyết định từ nay về sau không để nó rời khỏi người!
Vừa mở cửa phòng, liền thấy một chén thuốc đen thui còn bốc hơi nóng, cùng với khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ đang cười đến xuân về hoa nở.
Ta chân chó đi qua định lấy bát thuốc, thiếu chủ đại nhân nhấc tay, ta liền cầm hụt. Còn đang sửng sốt, hắn đã nhấc chân đi vào, đặt chén thuốc trên bàn, ngồi vào ghế dựa tư thế tiêu sái vô cùng, sau đó “Ba" một tiếng mở chiết phiến, nhìn ta cười: “Tiểu cô nương, chén thuốc rất nóng, cô không cầm được."
Hắn có lòng tốt như vậy, trời hẳn là sắp có đại hồng thủy!
Bất quá, người này ở phương diện đùa giỡn đúng thực là thành thục a. Hành động “mạnh mẽ tiến vào phòng người khác" được thực hiện liền mạch lưu loát, sinh động tựa như nước chảy mây trôi, còn nhân tiện triển lãm dáng người cao ngất tiêu sái... Không biết đã phải lén lút luyện tập mất bao nhiêu lâu.
Khó trách công phu của ngươi không bằng Ích Tây Gia Thố, là do tâm tư đều đặt ở chỗ khác đi...
Ta vừa ác ý đánh giá Âu Dương thiếu chủ trong lòng, vừa chậm chạp ngồi xuống cái ghế dựa duy nhất còn lại trong phòng, nhìn chằm chằm bát thuốc kia, bắt đầu ám thị tâm lý:
Nó uống ngon lắm, uống ngon lắm, uống ngon lắm... (đằng sau tỉnh lược một ngàn từ)
“Thuốc này thật sự khó uống như vậy sao?"
“Vô nghĩa! Không tin ngươi thử xem!"
Hoàn toàn đắm chìm trong đám mây đen mà bát thuốc mang tới, ta không suy nghĩ gì, trả lời một câu, mới hậu tri hậu giác phát hiện người bị ta quát chính là người hiện đang nắm giữ tính mạng ta - Âu Dương thiếu chủ... Thảm rồi.
Hắn lại nhẹ nở nụ cười, “Tiểu cô nương quả nhiên dũng khí hơn người..."
Ta đã lười đếm xem đây là lần châm biếm thứ bao nhiêu rồi, dù sao cũng chỉ bốn mươi chín ngày, cố nhịn cho qua đi.
Muốn uống xong cho nhanh để đuổi vị đại thần này đi, vội đưa tay cầm lấy bát thuốc, lập tức bị nóng phải rụt tay lại, thật đúng là... thực nóng nha. Không nhịn được tò mò nhìn về phía bàn tay phải của thiếu chủ đang phe phẩy chiết phiến, thoạt nhìn hành động thực tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là bị bỏng cả... Ta có thể đem nguyên nhân quy kết là do hắn trời sinh da dày không?
Trên đầu bỗng nhiên bị chiết phiến gõ thật mạnh một cái, “Tiểu cô nương lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi?"
“Không, không có a!"
Hắn mỉm cười, vươn tay trái để bên cạnh bát thuốc, sau một lát liền có khói trắng từ lòng bàn tay hắn nhè nhẹ bốc lên, hơi nóng bốc lên cũng dần dần tiêu tán, lát sau hắn thu tay lại, cười nói:
“Giờ có thể uống rồi."
Đưa tay sờ bát thuốc, khi nãy vẫn còn nóng, giờ đã trở thành ấm, độ ấm thích hợp của thuốc. Ách... Người này chẳng lẽ công lực thực sự kém Ích Tây Gia Thố nhiều lắm sao?
Ta cắn răng nhắm mắt, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Tỷ võ không phải là hai người “Hây a" một tiếng, vào thế, sau đó liều mạng ẩu đả ta đánh ngươi, ngươi đánh ta sao, vì sao hai bên trước mắt đều trấn định như vậy?
Trong đầu ta loạn thành một đoàn, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong ba đương sự này, chỉ có Ích Tây Gia Thố là có khả năng giải thích cho ta hiểu chuyện này, định nhẹ nhàng bò qua, mông vừa nhấc khỏi ghế, đã bị Âu Dương thiếu chủ lừ mắt cảnh cáo, đành phải ngồi yên lại.
Không cho ta tìm người giải thích, ta đây đành phải tự mình phân tích rồi:
“Tây độc" Âu Dương Phong có thể nói là đại danh nhân lừng lẫy trong Xạ Điêu, sử dụng độc vật đương nhiên là xuất thần nhập hóa, về võ học cũng là một đại tông sư, cho dù cuối cùng nghịch luyện Cửu Âm Chân Kinh trở thành kẻ điên, cũng phải cả Hoàng Dược Sư, thêm Hồng Thất Công, cùng với cả Quách Tĩnh, Hoàng Dung mới đuổi được đi.
Kim Luân pháp vương phải tới Thần Điêu mới bắt đầu xuất hiện, võ công tương xứng với Quách Tĩnh khi đó đã trở thành “Bắc Hiệp", có thể thấy được hiện tại y không phải đối thủ của Âu Dương Phong.
...
...
...
Đại thúc sẽ bị giết chết ở đây sao? Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, trong đầu ta một mảnh hỗn loạn, vội vàng quay lại nhìn phản ứng của Âu Dương Khắc.
Hắn lại không tức giận như ta nghĩ, tựa hồ nghe được lời này của đại thúc cũng không ngoài ý muốn, chỉ phe phẩy chiết phiến, mới chậm rãi nói:
“Gia thúc hiện tại không ở đây, pháp vương nếu muốn lĩnh giáo võ công Bạch Đà sơn, không bằng..." Trên mặt hắn lộ ra mỉm cười, “... Để tại hạ phụng bồi có được không?"
Ách!
“Vật hi sinh nam xứng quan trọng trong Xạ Điêu - Âu Dương Khắc" đánh với “Vật hi sinh nam xứng quan trọng trong Thần Điêu - Kim Luân pháp vương", rốt cuộc người nào sẽ có phần thắng?
Ta suy nghĩ trong lòng một chút về mức độ quan trọng đối với tình tiết truyện của hai bên, nghĩ đến tầm ảnh hưởng sâu xa của Kim Luân pháp vương đối với ‘Thần Điêu Hiệp Lữ’, nghĩ đến uy lực cực lớn của ‘Long Tượng Bàn Nhược Công’ trong truyền thuyết của y —— nói lại, lúc ta nghe được cái tên ‘Bàn Nhược Công’, phải nghĩ ra mới đúng —— ta tính Âu Dương thiếu chủ mới học được ba, bốn thành công phu của thúc phụ hắn, khả năng thua là 90%... Cho nên hiện tại kẻ dễ bị giết chết lại là Âu Dương Khắc sao?
...
...
...
Ta thật sự lo lắng, còn định cầu tình với đại thúc rồi, đại thúc lại hàm hậu đưa tay gãi gãi đầu, nhìn Âu Dương Khắc hơi có chút khó xử nói:
“Tiểu tử ngươi hiện tai không phải là đối thủ của ta, luyện mười năm nữa đại khái ngươi có thể đánh ngang tay cùng Ích Tây Gia Thố hiện tại."
Gì? Ngay cả Ích Tây Gia Thố cũng lợi hại như vậy rồi sao... Nghĩ tới lúc trước ta không hề có tự giác đối đãi với cao thủ, cứ hô to gọi nhỏ với hắn, không nhịn được rụt cổ nhìn về phía hắn.
Ích Tây Gia Thố dường như cảm nhận được ánh mắt ta, hơi hơi nghiêng đầu mỉm cười... Khụ khụ, mỹ đến trình độ này thì đừng tùy tiện cười loạn a... Thật là!
Sắc mặt Âu Dương Khắc cũng không hờn giận, ngược lại hơi hơi vuốt cằm, “Pháp vương nói cũng phải, nếu vậy... Tại hạ sẽ đưa tin tới thúc phụ, mời người tới đây có được không?"
Đại thúc dùng sức vỗ đùi, vui vẻ nói: “Như vậy là tốt nhất!" Hơi dừng lại, ánh mắt truy vấn hỏi: “Âu Dương Phong khi nào thì có thể tới đây, ta đã rất lâu không được đánh một trận thống khoái rồi!"
Bộ dáng cao tăng nhất thời biến mất không còn tăm tích, trở lại là đại thúc buổi tối thường kéo tay áo ta, ngồi kể chuyện xưa, nước miếng bay tứ tung rồi.
Ích Tây Gia Thố ho nhẹ một tiếng, đại thúc lập tức phản xạ có điều kiện, ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở lại là cao tăng, tốc độ phản ứng quả thật cực nhanh, mặt mũi, cơ thể, chân tay đều đúng vị trí, quả thực làm người ta nhìn thấy phải khâm phục!
—— Có loại sư phụ này thật đúng là vất vả a, Ích Tây Gia Thố hẳn là phải huấn luyện rất lâu mới được đi!
“Ha ha ha!" Khách Ti Lệ ở một bên đã cười đến gập lưng, bởi vì nàng che mất nên không nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Dung, nhưng nhìn hai vai run lên như vậy, cũng không khó để tưởng tượng được vẻ nhịn cười của nàng ta.
“Sao có thể thất lễ như vậy trước mặt Pháp vương!" Âu Dương Khắc lười biếng liếc nhìn hai nàng một cái, chính mình cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Không có việc gì, không có việc gì!" Đại thúc hào sảng phất tay chỉ về phía ta. “Tiểu nha đầu kia cũng thường xuyên nghịch ngợm với ta, ngay cả râu cũng bị nàng ta túm..."
Ta nhất thời bị mấy đạo ánh mắt giống như mũi châm nhọn đâm tới, chỉ có thể kêu rên trong lòng: “Lúc túm râu ngươi, ta cũng không biết ngươi là Kim Luân Pháp vương a!"
—— Nói lại, đại thúc, ngài hẳn là cố ý đến để làm bại hoại thanh danh của ta đi!
May mắn Ích Tây Gia Thố mở miệng đúng lúc giải vây cho ta. “Không biết Âu Dương tiền bối khi nào có thể luận võ cùng gia sư?"
Âu Dương Khắc hơi trầm tư, liền đáp: “Bảy ngày sau mời pháp vương lại di giá tới nơi đây, thúc phụ nhất định cung kính bồi tiếp."
“Tốt quá! Tốt quá!" Đại thúc vô cùng vui vẻ nhảy dựng lên, vừa muốn nói gì lại ngậm miệng, vụng trộm liếc mắt nhìn Ích Tây Gia Thố, rất giống một đứa nhỏ bình thường mắc sai lầm.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Ích Tây Gia Thố hiện ra một nụ cười khổ hiếm có: “Chúng ta bảy ngày sau lại đến bái phỏng, gia sư thiên tính hiếu võ, có chỗ nào mạo phạm, còn xin Âu Dương thiếu chủ thứ lỗi cho."
Bảy ngày sau... sao?
Ta nằm trên giường ngẩn người, trong tay cầm thứ mà nửa tháng trước Ích Tây Gia Thố đưa cho ta: đó là một viên cầu màu vàng lớn như trứng bồ câu, màu sắc cũng bình thường, nhưng khi hắn đưa cho ta, vẻ mặt rất trịnh trọng, khiến ta tự nhiên cũng nghĩ là nó rất quan trọng, bởi vậy cũng khá là trịnh trọng cất vào túi da mà nhị sư phụ đưa.
Mấy hôm trước Khách Ti Lệ các nàng thu dọn hành lí của ta xong, ta có kiểm tra lại túi da, không thiếu thứ gì, cho nên cũng không động tới nó.
Nhưng mà... Vừa rồi ở trong sảnh, Ích Tây Gia Thố cố ý dặn ta phải luôn mang theo thứ này. Từ khi quen biết tới nay, lần đầu tiên mới thấy hắn có vẻ mặt lo lắng như vậy, khiến cho lòng ta có chút bồn chồn, hắn rốt cuộc đang lo lắng điều gì?
Nếu không phải tên Âu Dương Khắc kia đột nhiên đi tới ngắt lời, có lẽ ta đã có thể hỏi rõ ràng hơn một chút rồi...
Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ.
“Ai?"
“Ha ha..." Thanh âm Âu Dương Khắc mang theo vài phần ý cười truyền đến, “Tiểu cô nương đã ngủ?"
Ta trừng lớn mắt, người này thật đúng là âm hồn bất tán a.
Đang muốn há miệng kêu “Đã ngủ" “Ngươi mau cút", lại nghe thấy hắn ở ngoài cửa nói: “Nếu đã ngủ, tại hạ cũng không tiện quấy rầy, bát dược này... Chậc chậc... Đành phải đổ đi vậy!"
Thảm rồi, giải dược đêm nay còn chưa uống đâu, sau khi gặp thầy trò đại thúc, suy nghĩ vẫn không yên, đã quên mất chuyện này. Ta lập tức lăn lông lốc xuống giường, vừa há miệng hô to: “Đến đây, đến đây!", vừa thuận tay nhét viên cầu vào lòng.
Nếu Ích Tây Gia Thố đã nói vậy, nhất định có cái lý của hắn, ta quyết định từ nay về sau không để nó rời khỏi người!
Vừa mở cửa phòng, liền thấy một chén thuốc đen thui còn bốc hơi nóng, cùng với khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ đang cười đến xuân về hoa nở.
Ta chân chó đi qua định lấy bát thuốc, thiếu chủ đại nhân nhấc tay, ta liền cầm hụt. Còn đang sửng sốt, hắn đã nhấc chân đi vào, đặt chén thuốc trên bàn, ngồi vào ghế dựa tư thế tiêu sái vô cùng, sau đó “Ba" một tiếng mở chiết phiến, nhìn ta cười: “Tiểu cô nương, chén thuốc rất nóng, cô không cầm được."
Hắn có lòng tốt như vậy, trời hẳn là sắp có đại hồng thủy!
Bất quá, người này ở phương diện đùa giỡn đúng thực là thành thục a. Hành động “mạnh mẽ tiến vào phòng người khác" được thực hiện liền mạch lưu loát, sinh động tựa như nước chảy mây trôi, còn nhân tiện triển lãm dáng người cao ngất tiêu sái... Không biết đã phải lén lút luyện tập mất bao nhiêu lâu.
Khó trách công phu của ngươi không bằng Ích Tây Gia Thố, là do tâm tư đều đặt ở chỗ khác đi...
Ta vừa ác ý đánh giá Âu Dương thiếu chủ trong lòng, vừa chậm chạp ngồi xuống cái ghế dựa duy nhất còn lại trong phòng, nhìn chằm chằm bát thuốc kia, bắt đầu ám thị tâm lý:
Nó uống ngon lắm, uống ngon lắm, uống ngon lắm... (đằng sau tỉnh lược một ngàn từ)
“Thuốc này thật sự khó uống như vậy sao?"
“Vô nghĩa! Không tin ngươi thử xem!"
Hoàn toàn đắm chìm trong đám mây đen mà bát thuốc mang tới, ta không suy nghĩ gì, trả lời một câu, mới hậu tri hậu giác phát hiện người bị ta quát chính là người hiện đang nắm giữ tính mạng ta - Âu Dương thiếu chủ... Thảm rồi.
Hắn lại nhẹ nở nụ cười, “Tiểu cô nương quả nhiên dũng khí hơn người..."
Ta đã lười đếm xem đây là lần châm biếm thứ bao nhiêu rồi, dù sao cũng chỉ bốn mươi chín ngày, cố nhịn cho qua đi.
Muốn uống xong cho nhanh để đuổi vị đại thần này đi, vội đưa tay cầm lấy bát thuốc, lập tức bị nóng phải rụt tay lại, thật đúng là... thực nóng nha. Không nhịn được tò mò nhìn về phía bàn tay phải của thiếu chủ đang phe phẩy chiết phiến, thoạt nhìn hành động thực tự nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là bị bỏng cả... Ta có thể đem nguyên nhân quy kết là do hắn trời sinh da dày không?
Trên đầu bỗng nhiên bị chiết phiến gõ thật mạnh một cái, “Tiểu cô nương lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi?"
“Không, không có a!"
Hắn mỉm cười, vươn tay trái để bên cạnh bát thuốc, sau một lát liền có khói trắng từ lòng bàn tay hắn nhè nhẹ bốc lên, hơi nóng bốc lên cũng dần dần tiêu tán, lát sau hắn thu tay lại, cười nói:
“Giờ có thể uống rồi."
Đưa tay sờ bát thuốc, khi nãy vẫn còn nóng, giờ đã trở thành ấm, độ ấm thích hợp của thuốc. Ách... Người này chẳng lẽ công lực thực sự kém Ích Tây Gia Thố nhiều lắm sao?
Ta cắn răng nhắm mắt, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Tác giả :
Đình Hòa