Xuyên Qua Ta Làm Sư Đồ Với Boss Phản Diện Cùng Nam Chính
Chương 6
Hẻm nhỏ tối dơ bẩn xung quanh còn ẩn ẩn một cổ khí vị tanh tưởi khiến người khác chán ghét. Một đám khất cái đang không ngừng dùng chân đá vào một đứa trẻ quần áo rách rưới dơ bẩn cũng không kém.
Người đi đường không ai chịu dừng lại, ngẫu nhiên có người nhìn thấy nhưng lại lạnh lùng đi ngang qua. Đại lục cường giả vi tôn là thế, vô tình khát máu. Bọn họ vốn dĩ còn rất bận những chuyện cỏn con này bọn họ nhất định vốn không quản.
Miệng đám khất cái không ngừng phun ra những lời nhục mạ thấp kém“ Tiểu tạp chủng… xem chúng mày có thể chạy đi đâu"
Nói đoạn hắn dùng chân đá thật mạnh vào người đứa nhỏ. Nhổ một ngụm nước bọt xuống đất tên đầu lĩnh cười khinh bỉ.
“Không phải lần trước tao cảnh cáo mày rồi sao? Dám lảng vảng gần địa bàn của tao là chỉ có nước chết"
Tên đệ tử của đám khất cái thấy đại ca nhà mình đang ra oai, hắn cũng không ngừng phụ họa theo đánh đứa nhỏ cùng đồng bạn của nó mấy cái. Đứa nhỏ khất cái không thể làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy bảo vệ đứa nhỏ còn lại. Rên cũng không rên một cái, im lặng chịu đòn chỉ có đôi mắt đen như tử thạch của nó chung quy chưa từng rời khỏi đám người đang diễu võ dương oai.
Tên đệ tử bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt của Nghiêm Tu, hắn đành dời mắt qua đứa nhỏ đang bất tỉnh ánh mắt hắn không khỏi toát lên vẻ hèn mọn cùng tham lam.
“ Đại ca! Đứa nhỏ kia ăn mặc không tồi nhìn là biết con nhà quý tộc.."
Tên đại ca lúc này mới chú ý, hắn nhìn theo tầm mắt của tiểu đệ nhà mình lại quay qua nhìn đứa nhỏ mình đánh đập nãy giờ. Hắn quát: “Tách hai đứa nó ra… mặc kệ thằng nhóc kia đi"
Nghiêm Tu thấy đồng bạn của nó sắp bị đám người kia bắt đi trong lòng không khỏi căm hận. Đám người này trước kia đánh đập nó bây giờ lại muốn cướp huynh đệ của nó đi. Thù mới hận cũ khiến đôi mắt Nghiêm Tu trở nên đỏ ngầu, nó dùng hết sức lực còn lại cầm cái cây trên mặt đất lao thật mạnh đến tên đại ca, dùng sức đâm một cái.
Nhưng chung quy Nghiêm Tu lúc này chỉ mới là thằng nhóc mười tuổi ăn không đủ no, phát triển ốm yếu nên tên khất cái mặc dù bị ăn đau hắn vẫn chưa chết được.
“Chó chết… mày dám.." hắn tức giận vung nắm đấm lên trời chuẩn bị hạ xuống. Nghiêm Tu theo bản năng nhắm chặt đôi mắt lại, đưa tay lên đỡ.
Một giây… hai giây… chờ đợi suốt cả nữa ngày nhưng lại không có cơn đau nào xuất hiện, nó giương đối mắt đen láy ra nhìn.
Lúc này, đối diện nó chính là tà áo trắng phiêu dật. Người nọ mái tóc đen tuyền buộc lên tùy ý, gương mặt lạnh lùng thỉnh thoảng lại toát lên hương vị huyết tinh chuẩn bị sát phạt.
Sóng lưng thẳng tắp của người nọ chắn trước mặt Nghiêm Tu. Bàn tay của tên khất cái chuẩn bị hạ xuống người nó lại bất chợt dừng lại trên không trung, không cách nào hạ xuống.
Nó sẽ không bao giờ ngờ cảnh tượng trước mắt lại khiến Nghiêm Tu nhỏ bé không bao giờ quên được. Đúng vậy! Chính là cả đời không thể nào quên…
Mà lúc này Cung tiểu đại thần chỉ muốn ra uy phủ đầu cho boss phản diện cảm thấy hắn thật ngầu. Cố gắng để mặt mình liệt hết cỡ.
Tiểu đệ! Mau quỳ xuống chân ta đi…. (≧▽≦)/
Nào ngờ đâu chó ngáp phải ruồi thật, hắn lại vô tình không biết rằng hành động này của mình sẽ mang đến một cái đuôi suốt cả đời cũng không dứt ra được.
Đám khất cái thấy có thêm một người nữa xuất hiện trong lòng không khỏi đề phòng, người này xung quanh hắn còn có tiên khí lượng lờ nhìn là biết chắc chắn là đệ tử của môn phái nào đó. Tên đại ca tuy làm khất cái nhưng hắn cũng đã lăn lộn nhiều năm biết nhìn sắc mặt người khác mà sống, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt hắn nói: “ Tiên sinh… đây là chuyện của đám khất cái chúng ta, phiền ngài không nhúng tay vào"
Vân Cung ngoài mặt đang dùng ngón tay cái vân vê cái còng trên cổ tay hắn, trong lòng lại không ngừng phun tào kêu to: ‘Ông đây chính là muốn phá đám đó’
Đám khất cái thấy Vân Cung không chịu hiểu lý lẽ, tên cầm đầu đành tức giận quát: ‘Vậy đừng trách chúng ta vô tình’ rồi bổ đao xuống người Vân Cung.
Trong một khắc đó ai cũng tưởng đao đó nhất định trúng, tên đại ca cũng vậy hắn không khỏi cười đắc chí: ‘Người tu tiên hóa ra cũng chỉ như vậy’. Lưỡi đao cách người Vân Cung chỉ còn khoảng một tấc nhanh như cắt hắn liền xoay người rút Hấp Huyết kiếm đang đeo bên hông ra, thần không biết quỷ không hay chém vào khoảng không đem lưỡi đao của tên kia cắt đứt, cùng tên khất cái xấu số.
Tên khất cái bị chém trái lại người hắn không có một vết máu chảy nào nhưng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hắn đang dần bị rút máu cho đến khi thành một cái xác khô.
Hấp Huyết kiếm tên cũng như nghĩa, chính là hút cạn máu người bị nó chém phải. Lưỡi kiếm bén nhọn như dao cạo, trên vân kiếm còn có chi chít chữ cổ để lại. Truyền thuyết nói, nếu chữ cổ phong ấn trên thân kiếm biến mất chính là một hồi huyết vũ tinh phong* (gió tanh mưa máu). – trích Nghịch tập đế vương chi đồ.
OMG??? Trong lòng Cung tiểu đại thần không ngừng run sợ, hắn vừa mới làm gì!!!
Thật là Creepypasta* Σ( ° △ °|||) a! ( Kinh dị, đáng sợ)
Liếm liếm khóe môi, ngoài cảm giác sợ hãi Vân Cung còn cảm thấy có một cảm giác là lạ, kích thích thần kinh hắn. Trong một khoảnh khắc tưởng chừng hầu như không ai chú ý đến đôi mắt Vân Cung gần như hóa đỏ, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình thường.
Vân Cung cũng không biết rằng, ở trong góc tối nào đó luôn có một đôi tử mâu nhỏ bé chưa từng rời khỏi người hắn.
Lời tác giả: Chương mới ra lò. Mong mọi người ủng hộ *Tung bông*
Người đi đường không ai chịu dừng lại, ngẫu nhiên có người nhìn thấy nhưng lại lạnh lùng đi ngang qua. Đại lục cường giả vi tôn là thế, vô tình khát máu. Bọn họ vốn dĩ còn rất bận những chuyện cỏn con này bọn họ nhất định vốn không quản.
Miệng đám khất cái không ngừng phun ra những lời nhục mạ thấp kém“ Tiểu tạp chủng… xem chúng mày có thể chạy đi đâu"
Nói đoạn hắn dùng chân đá thật mạnh vào người đứa nhỏ. Nhổ một ngụm nước bọt xuống đất tên đầu lĩnh cười khinh bỉ.
“Không phải lần trước tao cảnh cáo mày rồi sao? Dám lảng vảng gần địa bàn của tao là chỉ có nước chết"
Tên đệ tử của đám khất cái thấy đại ca nhà mình đang ra oai, hắn cũng không ngừng phụ họa theo đánh đứa nhỏ cùng đồng bạn của nó mấy cái. Đứa nhỏ khất cái không thể làm gì, chỉ biết ôm chặt lấy bảo vệ đứa nhỏ còn lại. Rên cũng không rên một cái, im lặng chịu đòn chỉ có đôi mắt đen như tử thạch của nó chung quy chưa từng rời khỏi đám người đang diễu võ dương oai.
Tên đệ tử bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi ánh mắt của Nghiêm Tu, hắn đành dời mắt qua đứa nhỏ đang bất tỉnh ánh mắt hắn không khỏi toát lên vẻ hèn mọn cùng tham lam.
“ Đại ca! Đứa nhỏ kia ăn mặc không tồi nhìn là biết con nhà quý tộc.."
Tên đại ca lúc này mới chú ý, hắn nhìn theo tầm mắt của tiểu đệ nhà mình lại quay qua nhìn đứa nhỏ mình đánh đập nãy giờ. Hắn quát: “Tách hai đứa nó ra… mặc kệ thằng nhóc kia đi"
Nghiêm Tu thấy đồng bạn của nó sắp bị đám người kia bắt đi trong lòng không khỏi căm hận. Đám người này trước kia đánh đập nó bây giờ lại muốn cướp huynh đệ của nó đi. Thù mới hận cũ khiến đôi mắt Nghiêm Tu trở nên đỏ ngầu, nó dùng hết sức lực còn lại cầm cái cây trên mặt đất lao thật mạnh đến tên đại ca, dùng sức đâm một cái.
Nhưng chung quy Nghiêm Tu lúc này chỉ mới là thằng nhóc mười tuổi ăn không đủ no, phát triển ốm yếu nên tên khất cái mặc dù bị ăn đau hắn vẫn chưa chết được.
“Chó chết… mày dám.." hắn tức giận vung nắm đấm lên trời chuẩn bị hạ xuống. Nghiêm Tu theo bản năng nhắm chặt đôi mắt lại, đưa tay lên đỡ.
Một giây… hai giây… chờ đợi suốt cả nữa ngày nhưng lại không có cơn đau nào xuất hiện, nó giương đối mắt đen láy ra nhìn.
Lúc này, đối diện nó chính là tà áo trắng phiêu dật. Người nọ mái tóc đen tuyền buộc lên tùy ý, gương mặt lạnh lùng thỉnh thoảng lại toát lên hương vị huyết tinh chuẩn bị sát phạt.
Sóng lưng thẳng tắp của người nọ chắn trước mặt Nghiêm Tu. Bàn tay của tên khất cái chuẩn bị hạ xuống người nó lại bất chợt dừng lại trên không trung, không cách nào hạ xuống.
Nó sẽ không bao giờ ngờ cảnh tượng trước mắt lại khiến Nghiêm Tu nhỏ bé không bao giờ quên được. Đúng vậy! Chính là cả đời không thể nào quên…
Mà lúc này Cung tiểu đại thần chỉ muốn ra uy phủ đầu cho boss phản diện cảm thấy hắn thật ngầu. Cố gắng để mặt mình liệt hết cỡ.
Tiểu đệ! Mau quỳ xuống chân ta đi…. (≧▽≦)/
Nào ngờ đâu chó ngáp phải ruồi thật, hắn lại vô tình không biết rằng hành động này của mình sẽ mang đến một cái đuôi suốt cả đời cũng không dứt ra được.
Đám khất cái thấy có thêm một người nữa xuất hiện trong lòng không khỏi đề phòng, người này xung quanh hắn còn có tiên khí lượng lờ nhìn là biết chắc chắn là đệ tử của môn phái nào đó. Tên đại ca tuy làm khất cái nhưng hắn cũng đã lăn lộn nhiều năm biết nhìn sắc mặt người khác mà sống, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt hắn nói: “ Tiên sinh… đây là chuyện của đám khất cái chúng ta, phiền ngài không nhúng tay vào"
Vân Cung ngoài mặt đang dùng ngón tay cái vân vê cái còng trên cổ tay hắn, trong lòng lại không ngừng phun tào kêu to: ‘Ông đây chính là muốn phá đám đó’
Đám khất cái thấy Vân Cung không chịu hiểu lý lẽ, tên cầm đầu đành tức giận quát: ‘Vậy đừng trách chúng ta vô tình’ rồi bổ đao xuống người Vân Cung.
Trong một khắc đó ai cũng tưởng đao đó nhất định trúng, tên đại ca cũng vậy hắn không khỏi cười đắc chí: ‘Người tu tiên hóa ra cũng chỉ như vậy’. Lưỡi đao cách người Vân Cung chỉ còn khoảng một tấc nhanh như cắt hắn liền xoay người rút Hấp Huyết kiếm đang đeo bên hông ra, thần không biết quỷ không hay chém vào khoảng không đem lưỡi đao của tên kia cắt đứt, cùng tên khất cái xấu số.
Tên khất cái bị chém trái lại người hắn không có một vết máu chảy nào nhưng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hắn đang dần bị rút máu cho đến khi thành một cái xác khô.
Hấp Huyết kiếm tên cũng như nghĩa, chính là hút cạn máu người bị nó chém phải. Lưỡi kiếm bén nhọn như dao cạo, trên vân kiếm còn có chi chít chữ cổ để lại. Truyền thuyết nói, nếu chữ cổ phong ấn trên thân kiếm biến mất chính là một hồi huyết vũ tinh phong* (gió tanh mưa máu). – trích Nghịch tập đế vương chi đồ.
OMG??? Trong lòng Cung tiểu đại thần không ngừng run sợ, hắn vừa mới làm gì!!!
Thật là Creepypasta* Σ( ° △ °|||) a! ( Kinh dị, đáng sợ)
Liếm liếm khóe môi, ngoài cảm giác sợ hãi Vân Cung còn cảm thấy có một cảm giác là lạ, kích thích thần kinh hắn. Trong một khoảnh khắc tưởng chừng hầu như không ai chú ý đến đôi mắt Vân Cung gần như hóa đỏ, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình thường.
Vân Cung cũng không biết rằng, ở trong góc tối nào đó luôn có một đôi tử mâu nhỏ bé chưa từng rời khỏi người hắn.
Lời tác giả: Chương mới ra lò. Mong mọi người ủng hộ *Tung bông*
Tác giả :
Hanabira