Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 36: Phong ba canh đậu xanh

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 36: Phong ba canh đậu xanh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời tiết đã nóng lên, chẳng qua nhiệt độ nóng như vậy lại khiến cho những hộ nông dân có ruộng thật cao hứng, bởi vì thời tiết càng nóng thì lúa mạch chín càng nhanh, bọn họ phải nhân cơ hội thời tiết tốt thế này thu hoạch hết lúa mạch rồi đem đi phơi nắng, sau đó cất vào, nếu không qua mấy ngày nữa thì trời sẽ mưa, nếu thu hoạch trễ, lúa mạch bị mưa làm ướt sẽ phiền toái.

Chính là bởi vì muốn thu hoạch lúa mạch, nên từng nhà đều bề bộn nhiều việc, cơ hồ là cả nhà già trẻ đều xuất động, ngay cả tiểu oa nhi cũng phải giúp đỡ nhặt bông lúa.

Năm nay nhà của Tạ Hữu Thuận được phân một mẫu ruộng cạn, chỉ có một mẫu lúa mạch, nếu như nhanh chóng thu hoạch thì chỉ cần một ngày là có thể làm xong.

Tiêu Lê Hoa muốn xuống ruộng nhưng Tạ Hữu Thuận không cho nàng đi.

“Trời nóng nực, nàng không nên đi, một mình ta là được rồi, đầu của nàng vừa bị thương, không nên cúi xuống mãi, vạn nhất lại bị đau thì sao? Năm trước nàng còn bị cảm nắng nữa."

“Không có việc gì đâu, thân thể của ta ta biết rõ mà, nếu mệt mỏi thì ta sẽ nghỉ ngơi. Hôm nay ta đã chuẩn bị xong hết rồi, nhất định sẽ không bị cảm nắng đâu." Tiêu Lê Hoa nói, nàng nghĩ Tiêu Lê Hoa lúc trước bị cảm nắng là do giả vờ đấy, vì không muốn làm việc, nàng còn nhớ rõ vì chuyện này mà trong nhà lại ầm ĩ một phen. Hiện tại nàng không phải là Tiêu Lê Hoa lười biếng kia, làm việc cho nhà mình mà lại lười biếng thì không cần sống qua ngày nữa rồi.

Tuy là Tạ Hữu Thuận cũng vui mừng vì bây giờ vợ đã chịu khó rồi, nhưng vẫn không muốn để nàng làm việc, chỉ có một mẫu đất, hắn cảm thấy chỉ một mình mình là có thể làm được rồi.

“Được rồi, đừng cãi nữa, chàng làm việc mà ta lại nhìn, chàng thấy ta sẽ chịu được sao? Khi nào mệt thì ta sẽ nghỉ ngơi, cứ như vậy đi."

Tiêu Lê Hoa lấy mũ rơm, khẩu trang và bao tay đã chuẩn bị từ trước ra, đưa cho Tạ Hữu Thuận một bộ, trong tay nàng còn cầm một bộ. Nàng nghĩ là thời tiết này quá nóng, nếu đội mũ rơm thì có thể che được một ít, mấy cây lúa mạch kia cũng rất biết đâm người đấy, khẽ cong eo có khi sẽ đâm lên mặt, có khẩu trang thì có thể bảo hộ được một chút, mang bao tay có thể để tay ít bị đâm hơn. Nàng cũng không muốn sau khi về nhà thì đã bị phơi nắng thành than đen rồi, nàng còn muốn dưỡng da của mình thành trắng nõn nữa, ai nói làm nông phụ thì phải da dày thịt béo mới lộ ra vẻ chất phác, nàng muốn làm một nông phụ thủy linh (mọng nước).

Mấy cái mũ cỏ này là do Tạ Hữu Thuận đan, là Tiêu Lê Hoa chỉ cho hắn đan, nói là đấu lạp (mũ rộng vành) thì hơi quá, đây là dùng lá mây hay lá tre nhẹ để đan, rồi dùng một sợi dây thừng cột lên trên để cố định lại, phải nói là nón lá thì đúng hơn.

Đeo mũ rơm, cầm khẩu trang và bao tay mà vợ đưa, Tạ Hữu Thuận đã thích ứng với sự nhanh trí của vợ rồi.

Sáng sớm Tiêu Lê Hoa đã nấu một nồi canh đậu xanh thật lớn làm điểm tâm ăn, còn thừa lại không ít, lại thêm chút nước vào đó, chứa ở trong bình để chuẩn bị khi khát thì uống, còn mang theo mấy cái bánh trứng đã làm sẵn, đến lúc đói bụng cũng có thể ăn một chút, lúc làm việc nhiều thì dễ bị đói, nàng cũng không muốn để người trong nhà bụng đói làm việc.

Thạch Đầu và Mộc Đầu không có khẩu trang và bao tay, mỗi đứa nhỏ chỉ đội một chiếc mũ cỏ trên đầu thôi, trong tay Thạch Đầu còn cầm theo một cái rổ, nhiệm vụ của chúng là nhặt lúa mạch bị rơi ra, đây là chuyện mà mấy đứa bé ở nông thôn đều làm, bất kỳ một hạt lúa mạch nào đều là bảo bối trong lòng chúng cả.

Lúc một nhà bốn người đến ruộng thì trong ruộng đã có nhiều người rồi, Tạ Hữu Thuận buông chiếc giỏ trong tay xuống, lại bảo hai đứa bé ngồi ở chỗ này,muốn nhặt hạt lúa mạch cũng phải đợi bọn họ cắt xuống rồi mới nhặt được.

Tiêu Lê Hoa cho mỗi đứa nhỏ một khối kẹo, sau đó đi vào ruộng với Tạ Hữu Thuận.

Tiêu Lê Hoa nhìn xem lúa mạch trong đất, thật sự là lớn lên quá kém, so với tất cả các loại lúa mạch nàng từng thấy đều nhỏ hơn, trách không được sản lượng của một mẫu đất thời cổ đại lại thấp như vậy, một mẫu đất thế này có thể thu hoạch được bốn năm trăm cân đã coi là năng suất cao rồi, thật không có cách nào so sánh với hiện đại. Hơn nữa công việc còn quá mệt mỏi.

“Lúa mạch năm nay thật không tệ, xem ra ngoại trừ phần nộp thuế thì số còn lại đủ để chúng ta làm mì ăn rồi. Không phải là nàng thích ăn bột mì sao? Về sau chúng ta sẽ ăn bột mì, không cần ăn bánh bột ngô nữa."

Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa nhìn xem phiến lúa mạch này thì nói với nàng, những ngày này Tiêu Lê Hoa đã thay đổi tốt hơn, trong lòng của hắn cũng thầm nghĩ thì ra nàng thông minh tài giỏi như vậy, có thể sống qua ngày tốt hơn cả khi gả cho hắn, chỉ là vận may của nàng không tốt mới có thể gả cho chính mình. Lúc trước hắn đã lý giải được hành vi muốn trèo lên cành cây cao của nàng, cho rằng một nữ nhân nghĩ đến việc sống tốt hơn cũng không có gì sai, hiện tại hắn càng cảm thấy nàng xứng được sống những ngày thật tốt. Cho nên hắn càng muốn để nàng được ăn ngon mặc đẹp.

Tiêu Lê Hoa nghe hắn nói như vậy liền sửng sốt một chút, sau đó thì nở nụ cười rồi nói: “Bánh bột ngô ta cũng thích ăn, chỉ cần không phải luôn mãi ăn nó là được, chàng có tin là mỗi ngày đều muốn ăn bột mì, rồi muốn ăn thêm cả bánh bột ngô hay không? Chúng ta có cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn gì thì ăn thứ đó.Chỉ có đều bọn nhỏ thì cần ăn thêm chút tinh bột mới được. Nói đến bột mì thì lại muốn ăn mì rồi, về nhà làm mì sợi cho mọi người ăn. Nếu có tương thì tốt rồi, làm mì trộn tương* cho cả nhà cùng ăn."

* Mì trộn tương (炸酱面:tạc tương diện): là một loại mì sợi trộn với nước sốt nấu từ tương đậu nành lên men và thịt heo hay thịt bò.

“Trộn tương? Là trộn với xì dầu hay sao? Như vậy có thể ăn sao?"

“Trộn xì dầu ăn cũng rất ngon đấy, thêm hoa tiêu lên trên thì ăn ngon lắm."

Tiêu Lê Hoa sửng sốt một chút, cười nói, trong lòng thầm nghĩ tương mà nàng nói đến cũng không phải là xì dầu, mì trộn tương thật bình thường mà, tại sao khi Tạ Hữu Thuận nói đến mấy từ mì trộn tương thì giống như là chưa từng nghe qua vậy? Sẽ không phải là ở đây không có tương chứ? Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ, ngược lại nàng cũng không kinh ngạc, đến ngay cả trứng gà muối mà người nơi này cũng không nghĩ đến thì không có tương cũng không phải là kỳ lạ. Nếu như thật không có thì quá tốt rồi, lại không phải là một con đường kiếm tiền khác sao? Hơn nữa làm tương không giống như làm trứng gà muối, có thể dễ dàng để người khác học được, bọn họ có thể bán với giá cao hơn một chút, nếu như có thể tự mình làm ra bán thì tốt hơn. Chẳng qua là cần phải cân nhắc một phen.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà trong đầu Tiêu Lê Hoa đã suy nghĩ được nhiều điều.

Tạ Hữu Thuận nghe thấy Tiêu Lê Hoa nói như vậy cũng rất muốn ăn.

“Vậy thì hôm nay chúng ta ăn luôn đi, lát nữa lại bảo hai đứa nhỏ đi hái chút rau dại, dùng để ăn mì sợi."

“Được, vậy thì chàng muốn ăn mì kéo sợi(1) hay mì cắt sợi(2)? Có muốn ăn mì tước dao(3) hay không?"

“Đều muốn cả."

Tạ Hữu Thuận nghĩ nghĩ rồi nói, từ sau khi ra riêng thì Tiêu Lê Hoa đều tự làm cơm, tay nghề kia thật sự là không thể chê được, thức ăn đơn giản vào trong tay nàng đều biến thành ngon miệng, so sánh với trước kia thì quả thực là một ở trên trời một ở dưới đất, khẩu vị của Tạ Hữu Thuận và hai đứa nhỏ đều bị nuôi đến kén ăn rồi, người cũng béo lên một vòng.

Tiêu Lê Hoa nghe Tạ Hữu Thuận nói như vậy, trong nội tâm cũng đắc ý và vui vẻ, nữ nhân ở trong nhà chính là như vậy, thích nhất là khi trượng phu và hài tử yêu thích tay nghề nấu ăn của các nàng. Nàng gật đầu nói: “Vậy thì mỗi thứ làm một ít, ăn luân phiên! Ăn xong mì thì chúng ta lại ăn sủi cảo, mấy ngày nay đã mệt mỏi rồi, chúng ta cần phải bồi bổ."

“Này! Tạ tứ huynh đệ, các ngươi đang nói chuyện gì vậy, miệng lại mở lớn như thế!" Bên cạnh có một người đã cắt một vòng rồi quay trở về, thấy hai người Tạ Hữu Thuận còn chưa làm việc nên hỏi thăm.

“Chúng ta đang nói năm nay lúa mạch trưởng thành không tệ, ông trời thật có mắt. Trương đại ca, mảnh đất này của huynh thu hoạch được khá tốt, nhìn mấy cây lúa mạch này lớn lên thật tốt, xem ra năm nay là năm tốt nhất rồi." Tạ Hữu Thuận cười nói.

Người nọ lập tức đắc ý nâng người lên nói: “Đúng vậy a, ông trời thật có mắt, năm nay thu hoạch không sai. Mảnh đất của Tạ tứ huynh đệ cũng không tệ a. Năm nay ngươi có tài vận, lương thực này xem ra là muốn để lại toàn bộ cho nhà mình ăn đúng không?"

“Nhìn đi nhìn lại, ai cũng không biết được đám mây kia sẽ đổ mưa khi nào, mọi người chỉ có thể dựa vào chút thu nhập này để ăn cả đời, chúng ta vừa mới ra riêng, cần phải tiết kiệm."

“Ngươi nói đúng, hộ nông gia như chúng ta cần phải tiết kiệm mới có thể sống tốt được."

Giọng điệu của người nọ vốn có chút chua cay, nhưng nghe xong Tạ Hữu Thuận không có ý gì thì ngữ khí mới trở lại bình thường, Tiêu Lê Hoa nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ ở chỗ nông thôn này hóa ra không chỉ có nữ nhân là nhiều chuyện, nam nhân cũng giống như vậy a, nghĩ thầm sau này phải sinh hoạt ở trong thôn này, xem ra cần phải chú ý thật nhiều, phải quan hệ tốt với mọi người mới được.

Người nọ nói mấy câu rồi vội vàng đi cắt lúa mạch, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa mang khẩu trang và bao tay vào rồi bắt đầu làm việc, Tạ Hữu Thuận đã làm quen việc này, hắn cắt nhanh hơn, nhưng vì không để cho Tiêu Lê Hoa sốt ruột, nên diện tích hắn cắt cũng lớn hơn, hai người ngược lại một mực cúi đầu khom lưng tiến lên trong ruộng, hắn thỉnh thoảng cũng quan sát Tiêu Lê Hoa một chút, thấy nàng vô cùng cố gắng cắt lúa, động tác ngày càng thuần thục, tâm tình hắn cũng phức tạp. Trước kia nàng không làm việc, vẫn luôn lười biếng, hắn mất hứng, hiện tại nàng chịu khó rồi, hắn lại muốn cho nàng nghỉ ngơi, có vẻ như cảm giác của mình đối với vợ đã thay đổi rồi. Trước kia nàng chỉ là vợ của mình, là nương của con mình, hiện tại giống như hắn đã bắt đầu nhìn nàng ở trong mắt, đặt ở trong lòng rồi.

Thạch Đầu và Mộc Đầu thấy cha nương đã cắt được một mảnh lớn nên cũng bắt đầu đi theo sau nhặt hạt lúa mạch, lúa mạch năm nay cũng không chịu thua kém, không có quá nhiều hạt bị rơi ra, hai đứa trẻ vừa nhặt vừa chơi, nhanh chóng đuổi kịp cha mẹ.

“Thạch Đầu, mang theo đệ đệ đến chơi dưới bóng cây đi nào, đợi cha nương buộc lúa mạch lại xong thì các con lại nhặt tiếp nhé."

Tiêu Lê Hoa hô to với các con, để cho các con lát nữa lại nhặt tiếp, khí trời quá nóng, nhìn trước mắt là một mảnh vàng óng, ánh mắt của nàng có chút hoa lên rồi, mồ hơi chảy vào trong mắt, có chút đau rát.

Thạch Đầu nghe xong liền mang theo đệ đệ đến dưới bóng cây ngồi chơi.

Đợi đến khi cắt đến đầu ruộng thì vừa vặn gặp được Chu đại tẩu và Chu Đại chồng của nàng ta.

Trên đầu Chu đại tẩu đội một chiếc mũ rộng vành, lúc này đã nóng đến mồ hôi đầm đìa, trên mặt bị đâm vừa đau vừa ngứa, tay cũng rất đau, thấy được mũ rơm nhẹ nhàng trên đầu, khẩu trang trên mặt và bao tay của phu thê Tạ Hữu Thuận thì hai mắt đều đỏ lên.

Chu Đại nói chuyện với Tạ Hữu Thuận, Tiêu Lê Hoa không chú ý đến Chu đại tẩu, quay người tiếp tục cắt.

Một mẫu lúa mạch này nhìn thì không nhiều lắm, nhưng khi bắt đầu cắt thì mới cảm thấy rất chậm, một người thì phải làm trong một ngày, hai người làm thì nhanh hơn, nhưng cũng phải làm đến xế chiều. Nhưng không ai có thể làm được liên tục được, ước chừng cắt chưa đến một canh giờ thì phải nghỉ ngơi một lát. Tạ Hữu Thuận xót cho Tiêu Lê Hoa nên đi nghỉ ngơi cùng nàng, hai người lấy bình nước từ trong giỏ ra chuẩn bị uống, kết quả là khi vừa nghiêng bình đổ ra chén thì Tiêu Lê Hoa cảm thấy có chỗ không đúng.

“Canh đậu xanh này giống như loãng đi một chút rồi." Tiêu Lê Hoa nói, nàng mắt sắc vô cùng, “Vừa rồi nhìn xem thì giống như nước trong bình còn đầy hơn."

Tạ Hữu Thuận nghe xong cũng nhíu mày, nếu như ít đi thì có thể nói là hài tử uống bớt, nhưng mà nhiều hơn thì là có người thêm gì vào sao? Nếu thật là như thế, chỉ có thể giải thích là có người uống bớt rồi lại châm thêm nước vào. Tạ Hữu Thuận cầm lấy chén canh ngửi ngửi rồi uống một ngụm, nói: “Không còn ngọt như trước nữa."

Tiêu Lê Hoa bỏ thêm chút đường vào canh đậu xanh, bởi vì đậu xanh có chút đắng, cho thêm đường vào thì sẽ dễ uống hơn.

Thạch Đầu lập tức nói bọn họ không uống canh đậu xanh, sau đó lại nói là thấy được Đại Hổ giống như đi qua cái cây này, Đại Hổ là con trai của Chu đại tẩu.

“Ta mới không có đi qua đó! Thạch Đầu ngươi chớ nói nhảm!" Lúc này Đại Hổ từ bên cạnh nhảy ra, trừng mắt nói.

“Ngươi không có đi qua nơi này, vậy viên đậu xanh bên miệng ngươi ở đâu ra chứ?" Thạch Đầu chỉ vào mặt Đại Hổ rồi nói.

Đại Hổ nghe xong thì lập tức lau miệng, trong miệng còn nói thầm là đã lau sạch rồi mà, kết quả là nó lau cả buổi cũng không lau được cái gì, phát hiện ra bản thân bị lừa mất rồi, đôi mắt càng trừng lớn hơn nữa. Nếu không phải có hai người Tạ Hữu Thuận ở đó, nói không chừng là muốn nhào về trước đánh Thạch Đầu rồi.

(1)Mì kéo sợi: có nghĩa là tạo hình mì sợi bằng cách kéo cục bột mì thành nhiều sợi. Giống như hình này.



(2)Mì cắt sợi: tức là cán mỏng cục bột mì ra rồi cắt sợi. Như hình này:



(3) Mì tước dao: tức là cầm một cục bột mì lớn rồi dùng dao tước từng sợi vào nồi nước. Như hình này:

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại