Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 33: Dê bò dẫn đến náo động
Editor: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Tiêu Lê Hoa nghe Tạ Hữu Thuận nói như vậy thì nắm chặt lấy tay hắn, trong nội tâm càng thêm không sợ hãi.
Phu thê hai người sau khi trải qua chuyện này thì tim càng sát lại gần nhau.
Mặc kệ chuyện xảy ra lúc nãy, Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận tiếp tục đi mua đồ, bởi vì bạc mang theo cũng không nhiều, nên phải đi đến tiền trang để đổi ngân phiếu thành chút bạc và tiền đồng.
Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Hữu Thuận rằng nàng muốn mua chút bột mì và gạo trắng, mặc dù nói là ăn lương thực thô thì tốt cho cơ thể, nhưng ăn nhiều như vậy cũng đủ rồi, vẫn phải đổi khẩu vị, hơn nữa thân thể hiện tại của nàng có chút suy yếu, Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng hơi gầy yếu, ngay cả Tạ Hữu Thuận nhìn thì cao, nhưng lại gầy ốm, vẫn phải béo thêm chút nữa mới tốt. Nàng định làm thức ăn ngon cho mọi người trong nhà, khiến cho bọn họ nhanh chóng mập thêm một chút.
Tạ Hữu Thuận gật đầu, chẳng qua là nghĩ đến chuyện mua đồ xong thì không dễ mang về a, hôm nay lại không có xe bò từ thôn đến để đi về.
Tiêu Lê Hoa nói: “Chúng ta mua một con bò và khung xe bò đi! Đừng lo lắng việc có người hỏi chúng ta là tiền ở đâu ra, chỉ cần nói là hôm nay chúng ta cứu người, người ta cho tiền không được sao? Chúng ta mua bò về, đến lúc đó muốn đi đâu cũng dễ dàng, có thể giảm bớt tiền đi nhờ xe. Hơn nữa lúc trồng trọt cũng có thể dùng bò để cày ruộng, còn có thể để nó kéo lương thực về nhà. Cũng không cần thuê bò nhà người ta nữa, còn có thể cho người khác thuê bò."
“Vợ nói rất đúng, chúng ta đi mua bò và xe bò đi."
“Vậy chúng ta đi thôi."
Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận đồng ý thì lập tức cao hứng mà lôi kéo tay của Tạ Hữu Thuận, Tạ Hữu Thuận thấy nàng nắm tay mình thì có chút xấu hổ cười rộ lên.
Phu thê hai người đến nơi bán gia súc, ở đây không chỉ bán bò mà còn bán cả dê, ngựa, la nữa, phân thành từng loại để bán. Tiêu Lê Hoa thấy con la và ngựa kia cũng rất thích, thầm nghĩ ngồi xe bò không thoải mái bằng xe do ngựa và la kéo, quan trọng nhất là không có thần khí như vậy. Nhưng bây giờ tình huống trong nhà còn chưa dùng được xe ngựa, mua cũng quá chói mắt, trong tay có tiền vẫn là phải dùng vào những việc hữu dụng trước mới được.
Nhưng nhìn đến dê thì Tiêu Lê Hoa lại muốn mua, sữa dê dùng để bồi bổ thân thể là tốt nhất, đời trước nàng đã thấy qua hài tử uống sữa dê lớn lên, phát triển trắng tinh mập mạp như em bé trong tranh tết, người lớn uống cũng có thể cường kiện thân thể, còn có thể đẹp da, Tiêu Lê Hoa sờ sờ mặt của mình, tuy có thể xem là trắng nõn, nhưng cũng đã bắt đầu trở thành da của thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, nữ nhân cổ đại chính là nhanh già.
Tiêu Lê Hoa là nữ nhân, nghĩ đến đời trước, tiểu tam kia chỉ vào mũi của nàng nói cho dù nàng có sinh con đi nữa thì gương mặt chưa già đã sa sút của nàng cũng khiến nam nhân muốn bỏ mà thôi, trong nội tâm nàng cũng hơi đồng ý, nhìn nhìn Tạ Hữu Thuận bên cạnh, thầm nghĩ đời này cần phải bảo vệ khuôn mặt này thật tốt. Cho nên nàng nói với Tạ Hữu Thuận là muốn mua dê.
Tạ Hữu Thuận nghe xong Tiêu Lê Hoa nói một chuỗi tác dụng tốt của sữa dê cũng gật đầu đồng ý, hắn nghĩ bộ dáng của vợ khi miệng động động thật dễ nhìn, trước kia ngoại trừ lúc nàng cãi nhau với hắn thì đều ngồi yên, lạnh như băng và không lên tiếng, vẫn là bộ dạng hiện tại đẹp mắt, nàng nói cái gì hắn đều muốn đồng ý.
Đôi mắt của Tiêu Lê Hoa cười cong cong, đi mua bò với Tạ Hữu Thuận trước.
Tạ Hữu Thuận xem xem rồi chọn bò, nhanh chuẩn ác mà chọn được một đầu bò trưởng thành, cò kè mặc cả từ mười hai lượng thành mười lượng, thời điểm này bò không thể tùy ý giết được, cho nên cần phải lo liệu một tờ văn tự, chứng minh đầu bò này thuộc về Tạ gia. Sau đó đi đến nơi bán xe bò, mua một chiếc xe bò, còn được tặng một cái roi, hai người nhìn thấy chiếc xe bò thuộc về chính mình thì đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Đến nơi bán dê, Tiêu Lê Hoa chọn một con dê mẹ vừa mới sinh con, bên người con dê mẹ này còn có hai con dê nhỏ đi theo, đều là dê cái, dê mẹ có màu trắng, còn hai con dê con thì một con có một khối lông màu đen trên chân trái, một con còn lại thì có một khối màu đen trên trán, nhìn từ trên trông rất đáng yêu. Dê được bán tương đối ít, là vì thịt dê có mùi, sữa cũng bị chê là có mùi, cho nên giá bán ra cũng không quá cao, một con dê lớn thêm hai con dê con cũng chỉ có hai lượng rưỡi bạc.
Tiêu Lê Hoa đau lòng hai con dê con, không muốn để chúng đi đường mệt mỏi, cho nên bắt chúng bỏ lên xe, sau đó lại buộc dê mẹ ở phía sau, có dê con gọi cho nên dê mẹ cũng ngoan ngoãn đi theo sát về trước.
Mua bò và dê xong, lại mua một chút thịt và nước hầm xương, hai người lại đi mua gạo và bột mì.
Đến quầy bán lương thực, mua một túi gạo, một túi bột mì trắng, lại mua thêm nửa túi bột bắp, gạo kê cũng mua nửa túi. Cuối cùng nhìn thấy đậu xanh mua thêm mười cân, cho hết lên xe. Sau đó lại đến tiệm tạp hóa, mua các loại dầu muối, hoa tiêu đại hồi cũng không thiếu, còn mua một bao đường đỏ và đường trắng.
Đến cửa hàng điểm tâm mua chút bánh kẹo, để cho người bán cho vào từng bọc nhỏ, ngoại trừ cho hai đứa bé ở nhà thì còn phải đưa một ít đến nhà cũ, nếu quan hệ không tốt, nên tận hiếu thì cũng phải tận hiếu, nếu không lại để cho người khác thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy nhưng lại không để cho trưởng bối một chút nào, đến lúc đó lại khiến người ta nói này nói nọ. Mặt khác còn phải đưa một phần cho mấy người nhà Vương Đại Sơn, nhà bọn họ cũng giúp phu thê hai người không ít chuyện.
Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa suy nghĩ chu đáo như vậy, trong nội tâm rất vui mừng.
Mọi thứ cần thiết đã mua xong rồi, để giảm đi một lần khiến người khác ghé mắt nữa thì lại mua thêm một phần chén bát niêu chậu mà trong nhà cần, như vậy là đã trang bị đầy một xe rồi.
“Được rồi, hôm nay đã mua nhiều đồ như vậy."
Nói chung thì Tiêu Lê Hoa đã thỏa mãn được cơn nghiện mua sắm, thầm nghĩ đã đến thế giới này được một thời gian rồi, cuối cùng cũng được mua sắm thống khoái một lần, quả nhiên có tiền trong tay là tốt nhất.
Tạ Hữu Thuận nhìn thấy một xe đồ đạc cũng vui vẻ, hắn cảm thấy ngày hôm nay giống như là ngày chuẩn bị đồ trước ngày lễ mừng năm mới lần trước, còn vui vẻ hơn lúc đó, bởi vì hôm nay là vợ đi mua đồ, không giống lúc trước phải lôi lôi kéo kéo, hơi không hài lòng thì chỉ còn bản thân mình đi, còn phải lôi kéo người trở về, cuối cùng thì tức giận mà trở về nhà, sau đó liền không chịu mang nàng đi đâu nữa, nàng ở trong nhà lại tức giận, ăn tết cũng không vui vẻ.
Ngay lúc này bụng của Tiêu Lê Hoa kêu hai tiếng, Tạ Hữu Thuận vốn đang cao hứng, hiện tại càng cười ra tiếng.
“Cười cái gì chứ, ta cũng không tin là chàng không đói bụng."
Tiêu Lê Hoa trừng Tạ Hữu Thuận, thầm nghĩ nam nhân này cười lộ răng ra càng đẹp mắt hơn.
Tạ Hữu Thuận vẫn còn cười, chẳng qua là khi đi ngang qua một quầy bán màn thầu bánh bao thì dừng lại, mua bốn cái màn thầu tám cái bánh bao, bánh bao thì bốn cái nhân thịt, bốn cái nhân rau, hắn trả tiền, trực tiếp đưa một cái bánh bao đến. Lúc này Tiêu Lê Hoa mới lộ ra tươi cười, nàng không lấy cái nhân thịt, nàng không quen ăn bánh bao thịt của thời đại này, thịt mỡ quá nhiều, cho dù lúc này heo được nuôi thuần thiên nhiên thì nàng cũng không thích ăn thịt mỡ. Cho nên chọn một cái bánh bao nhân rau rồi ăn hết, đưa cái nhân thịt kia cho Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Thuận vừa đánh xe vừa ăn bánh bao, hai người vội vàng ngồi xe bò trở về.
Có xe bò thì đi nhanh hơn, hơn nữa tâm tình vui sướng, giống như lập tức đã đến được thôn.
Lúc này đã quá buổi trưa rồi, mọi người vừa ăn cơm trưa xong, đang đi dạo tiêu thực. Tạ Hữu Thuận vội vàng đánh xe bò mang theo một xe đồ vật trở về, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Ai cũng nhìn ra đây là xe mới, có người đoán rằng là do Tạ Hữu Thuận mua, nhưng mà khi hỏi hắn mua xe bò lúc nào, tất cả bọn họ đều không biết. Đợi đến khi nghe được là Tạ Hữu Thuận vừa mới mua thì tất cả đều sững sờ, sau đó chính là hâm mộ ghen ghét a, trong toàn thôn này những nhà có bò đều có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải là hiện tại gia cảnh tốt thì cũng là lúc trước gia cảnh tốt, một con bò và hai gian phòng một mẫu đất, đó chính là của cải!
Tạ Hữu Thuận vừa mới ra riêng, ngoại trừ cầm đi một ít thứ được phân thì một phân bạc cũng không nhận được, mua nhà vẫn mượn tiền người ta, chuyện này người trong thôn đều biết rồi, kết quả bây giờ vẫn chưa được một tháng, người ta đã mua được bò và dê rồi, còn có thêm một xe đồ, thật sự là khiến người khác đỏ cả mắt, ai cũng tò mò hắn kiếm đâu ra tiền.
Xuyên Tử và Tỏa Tử cũng nhìn thấy, cắn ngón tay nhìn nhìn, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
“Ông nội, bà nội, Tứ thúc mua xe bò trở về, còn có dê nữa!" Xuyên Tử hoa tay múa chân nói nói, đôi mắt thì lóe sáng.
“Trên xe có rất nhiều đồ, con còn ngửi được mùi của bánh! Còn có mùi bánh bao, bánh bao thịt đó!" Tỏa Tử ở một bên bổ sung.
Tạ Sinh Tài và Uông thị nghe xong liền sửng sốt, có chút không tin, nhưng hai đứa nhỏ sẽ không nói dối như vậy.
Như Ý ở một bên nói: “Cha, mẹ, Tứ ca bọn họ lấy tiền ở đâu ra chứ? Bò rất đáng tiền đó, bọn họ còn vui lòng mua về, còn có dê và một xe đồ đạc, xem ra là có không ít bạc, bọn họ thật cam lòng tiêu tốn a."
Như Ý cũng tò mò, trong nội tâm có chút không vui, bởi vì Tứ ca ở riêng nên mười lượng bạc mới cho nàng làm đồ cưới, có người hâm mộ nàng, nhưng cũng có người lời ong tiếng ve bên tai nàng, nói nàng chiếm lợi trên đầu ca tẩu. Hơn nữa lúc trước nàng cũng không thích Tiêu Lê Hoa, cho nên khi nghe được bọn họ có tiền rồi, nàng vốn nghĩ đến tiền ở đâu ra, sau đó thì cảm thấy mất hứng.
Uông thị cũng vỗ bàn nói: “Đúng vậy, tiền của bọn họ ở đâu ra? Mới vừa ra riêng thì có tiền, nhất định là lúc trước có ẩn giấu tiền riêng rồi! Trách không được lúc trước Cát Tường nói bọn họ có tiền riêng nên mới đi lục lọi nhà của bọn họ, ta còn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi! Ta trách oan khuê nữ của mình rồi!"
Lúc này Lý thị mới chạy vào nói: “Nương, ngài xem! Con đã nói là bọn họ giấu tiền riêng mà!"
Tạ Sinh Tài ở một bên nhỏ giọng nói: “Không hẳn là tiền riêng, có thể là có lai lịch khác, các ngươi đừng nhao nhao lên, vạn nhất không phải như các người nghĩ thì mất mặt. Lại nói những năm này Lão Tứ cũng giao cho nhà ta không ít, so với mấy huynh đệ khác thì đưa nhiều hơn, có tiền riêng thì sao chứ? Chúng ta làm cha mẹ chẳng lẽ còn so đo với con cái sao?"
Uông thị nghe xong thì trừng mắt nhìn Tạ Sinh Tài nói: “Nó gạt ta giấu riêng là không đúng! Tiền nó giao ra đúng là không ít, ai bảo có thể kiếm được nhiều tiền chứ? Lại nói vợ kia của nó chỉ ngồi đó mà không làm việc, lại gây bao nhiêu chuyện cho nhà ta, để cho nó kiếm thêm chút thì sao? Phần kia chỉ giao đủ cho vợ của nó thôi! Còn những phần khác thì … vẫn thiếu!"
“Vợ của Lão Tứ còn không phải do bà cưới về sao?" Tạ Sinh Tài nói, nghĩ đến việc này đã cảm thấy xin lỗi nhi tử, cũng may hiện tại vợ của Lão Tứ đã thay đổi tốt hơn, nếu không thì ông đã mang theo áy náy xuống mồ rồi.
Uông thị đuối lý, hừ một tiếng không nói nữa.
Năm đó Tạ gia cưới vợ cho ba con trai đã tiêu hết tiền trong nhà, đến thời điểm Lão Tứ cưới vợ thì Như Ý lại bị bệnh một hồi, càng không bằng lúc trước, cho nên người ta vừa nói nhà Tiêu Lê Hoa đòi ít sính lễ liền lập tức cưới nàng về, đợi đến khi cưới về rồi mới biết hóa ra Tiêu Lê Hoa có thanh danh không tốt. Lại nói cũng là do bọn họ không nghe ngóng kỹ càng.
Lý thị nói: “Cha, nương, đừng nói chuyện lúc trước nữa, bây giờ Tứ đệ có tiền rồi, chúng ta không nói đó là tiền riêng, vậy thì hỏi một chút tiền đó kiếm như thế nào có được không? Nếu chúng ta cũng kiếm được, trong nhà cũng sẽ tốt hơn có đúng không? Hơn nữa đi xem một chút thì sẽ thế nào chứ, chúng ta cũng chỉ quan tâm bọn họ mà."
Uông thị gật đầu, Tạ Sinh Tài nói: “Đi cái gì mà đi, làm trò cười cho người ta, đừng quên ngay cả cổng nhà Lão Tứ ngươi cũng không bước vào được. Trở về phòng đi!"
Lý thị bẹp miệng, tuy là xem thường cha chồng sợ mẹ chồng, chẳng qua làm con dâu cũng không dám tranh luận, liền quay người đi ra ngoài, muốn nói việc này cho đại tẩu và nhị tẩu.
Beta: Tiểu Tuyền
Tiêu Lê Hoa nghe Tạ Hữu Thuận nói như vậy thì nắm chặt lấy tay hắn, trong nội tâm càng thêm không sợ hãi.
Phu thê hai người sau khi trải qua chuyện này thì tim càng sát lại gần nhau.
Mặc kệ chuyện xảy ra lúc nãy, Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận tiếp tục đi mua đồ, bởi vì bạc mang theo cũng không nhiều, nên phải đi đến tiền trang để đổi ngân phiếu thành chút bạc và tiền đồng.
Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Hữu Thuận rằng nàng muốn mua chút bột mì và gạo trắng, mặc dù nói là ăn lương thực thô thì tốt cho cơ thể, nhưng ăn nhiều như vậy cũng đủ rồi, vẫn phải đổi khẩu vị, hơn nữa thân thể hiện tại của nàng có chút suy yếu, Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng hơi gầy yếu, ngay cả Tạ Hữu Thuận nhìn thì cao, nhưng lại gầy ốm, vẫn phải béo thêm chút nữa mới tốt. Nàng định làm thức ăn ngon cho mọi người trong nhà, khiến cho bọn họ nhanh chóng mập thêm một chút.
Tạ Hữu Thuận gật đầu, chẳng qua là nghĩ đến chuyện mua đồ xong thì không dễ mang về a, hôm nay lại không có xe bò từ thôn đến để đi về.
Tiêu Lê Hoa nói: “Chúng ta mua một con bò và khung xe bò đi! Đừng lo lắng việc có người hỏi chúng ta là tiền ở đâu ra, chỉ cần nói là hôm nay chúng ta cứu người, người ta cho tiền không được sao? Chúng ta mua bò về, đến lúc đó muốn đi đâu cũng dễ dàng, có thể giảm bớt tiền đi nhờ xe. Hơn nữa lúc trồng trọt cũng có thể dùng bò để cày ruộng, còn có thể để nó kéo lương thực về nhà. Cũng không cần thuê bò nhà người ta nữa, còn có thể cho người khác thuê bò."
“Vợ nói rất đúng, chúng ta đi mua bò và xe bò đi."
“Vậy chúng ta đi thôi."
Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận đồng ý thì lập tức cao hứng mà lôi kéo tay của Tạ Hữu Thuận, Tạ Hữu Thuận thấy nàng nắm tay mình thì có chút xấu hổ cười rộ lên.
Phu thê hai người đến nơi bán gia súc, ở đây không chỉ bán bò mà còn bán cả dê, ngựa, la nữa, phân thành từng loại để bán. Tiêu Lê Hoa thấy con la và ngựa kia cũng rất thích, thầm nghĩ ngồi xe bò không thoải mái bằng xe do ngựa và la kéo, quan trọng nhất là không có thần khí như vậy. Nhưng bây giờ tình huống trong nhà còn chưa dùng được xe ngựa, mua cũng quá chói mắt, trong tay có tiền vẫn là phải dùng vào những việc hữu dụng trước mới được.
Nhưng nhìn đến dê thì Tiêu Lê Hoa lại muốn mua, sữa dê dùng để bồi bổ thân thể là tốt nhất, đời trước nàng đã thấy qua hài tử uống sữa dê lớn lên, phát triển trắng tinh mập mạp như em bé trong tranh tết, người lớn uống cũng có thể cường kiện thân thể, còn có thể đẹp da, Tiêu Lê Hoa sờ sờ mặt của mình, tuy có thể xem là trắng nõn, nhưng cũng đã bắt đầu trở thành da của thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, nữ nhân cổ đại chính là nhanh già.
Tiêu Lê Hoa là nữ nhân, nghĩ đến đời trước, tiểu tam kia chỉ vào mũi của nàng nói cho dù nàng có sinh con đi nữa thì gương mặt chưa già đã sa sút của nàng cũng khiến nam nhân muốn bỏ mà thôi, trong nội tâm nàng cũng hơi đồng ý, nhìn nhìn Tạ Hữu Thuận bên cạnh, thầm nghĩ đời này cần phải bảo vệ khuôn mặt này thật tốt. Cho nên nàng nói với Tạ Hữu Thuận là muốn mua dê.
Tạ Hữu Thuận nghe xong Tiêu Lê Hoa nói một chuỗi tác dụng tốt của sữa dê cũng gật đầu đồng ý, hắn nghĩ bộ dáng của vợ khi miệng động động thật dễ nhìn, trước kia ngoại trừ lúc nàng cãi nhau với hắn thì đều ngồi yên, lạnh như băng và không lên tiếng, vẫn là bộ dạng hiện tại đẹp mắt, nàng nói cái gì hắn đều muốn đồng ý.
Đôi mắt của Tiêu Lê Hoa cười cong cong, đi mua bò với Tạ Hữu Thuận trước.
Tạ Hữu Thuận xem xem rồi chọn bò, nhanh chuẩn ác mà chọn được một đầu bò trưởng thành, cò kè mặc cả từ mười hai lượng thành mười lượng, thời điểm này bò không thể tùy ý giết được, cho nên cần phải lo liệu một tờ văn tự, chứng minh đầu bò này thuộc về Tạ gia. Sau đó đi đến nơi bán xe bò, mua một chiếc xe bò, còn được tặng một cái roi, hai người nhìn thấy chiếc xe bò thuộc về chính mình thì đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Đến nơi bán dê, Tiêu Lê Hoa chọn một con dê mẹ vừa mới sinh con, bên người con dê mẹ này còn có hai con dê nhỏ đi theo, đều là dê cái, dê mẹ có màu trắng, còn hai con dê con thì một con có một khối lông màu đen trên chân trái, một con còn lại thì có một khối màu đen trên trán, nhìn từ trên trông rất đáng yêu. Dê được bán tương đối ít, là vì thịt dê có mùi, sữa cũng bị chê là có mùi, cho nên giá bán ra cũng không quá cao, một con dê lớn thêm hai con dê con cũng chỉ có hai lượng rưỡi bạc.
Tiêu Lê Hoa đau lòng hai con dê con, không muốn để chúng đi đường mệt mỏi, cho nên bắt chúng bỏ lên xe, sau đó lại buộc dê mẹ ở phía sau, có dê con gọi cho nên dê mẹ cũng ngoan ngoãn đi theo sát về trước.
Mua bò và dê xong, lại mua một chút thịt và nước hầm xương, hai người lại đi mua gạo và bột mì.
Đến quầy bán lương thực, mua một túi gạo, một túi bột mì trắng, lại mua thêm nửa túi bột bắp, gạo kê cũng mua nửa túi. Cuối cùng nhìn thấy đậu xanh mua thêm mười cân, cho hết lên xe. Sau đó lại đến tiệm tạp hóa, mua các loại dầu muối, hoa tiêu đại hồi cũng không thiếu, còn mua một bao đường đỏ và đường trắng.
Đến cửa hàng điểm tâm mua chút bánh kẹo, để cho người bán cho vào từng bọc nhỏ, ngoại trừ cho hai đứa bé ở nhà thì còn phải đưa một ít đến nhà cũ, nếu quan hệ không tốt, nên tận hiếu thì cũng phải tận hiếu, nếu không lại để cho người khác thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy nhưng lại không để cho trưởng bối một chút nào, đến lúc đó lại khiến người ta nói này nói nọ. Mặt khác còn phải đưa một phần cho mấy người nhà Vương Đại Sơn, nhà bọn họ cũng giúp phu thê hai người không ít chuyện.
Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa suy nghĩ chu đáo như vậy, trong nội tâm rất vui mừng.
Mọi thứ cần thiết đã mua xong rồi, để giảm đi một lần khiến người khác ghé mắt nữa thì lại mua thêm một phần chén bát niêu chậu mà trong nhà cần, như vậy là đã trang bị đầy một xe rồi.
“Được rồi, hôm nay đã mua nhiều đồ như vậy."
Nói chung thì Tiêu Lê Hoa đã thỏa mãn được cơn nghiện mua sắm, thầm nghĩ đã đến thế giới này được một thời gian rồi, cuối cùng cũng được mua sắm thống khoái một lần, quả nhiên có tiền trong tay là tốt nhất.
Tạ Hữu Thuận nhìn thấy một xe đồ đạc cũng vui vẻ, hắn cảm thấy ngày hôm nay giống như là ngày chuẩn bị đồ trước ngày lễ mừng năm mới lần trước, còn vui vẻ hơn lúc đó, bởi vì hôm nay là vợ đi mua đồ, không giống lúc trước phải lôi lôi kéo kéo, hơi không hài lòng thì chỉ còn bản thân mình đi, còn phải lôi kéo người trở về, cuối cùng thì tức giận mà trở về nhà, sau đó liền không chịu mang nàng đi đâu nữa, nàng ở trong nhà lại tức giận, ăn tết cũng không vui vẻ.
Ngay lúc này bụng của Tiêu Lê Hoa kêu hai tiếng, Tạ Hữu Thuận vốn đang cao hứng, hiện tại càng cười ra tiếng.
“Cười cái gì chứ, ta cũng không tin là chàng không đói bụng."
Tiêu Lê Hoa trừng Tạ Hữu Thuận, thầm nghĩ nam nhân này cười lộ răng ra càng đẹp mắt hơn.
Tạ Hữu Thuận vẫn còn cười, chẳng qua là khi đi ngang qua một quầy bán màn thầu bánh bao thì dừng lại, mua bốn cái màn thầu tám cái bánh bao, bánh bao thì bốn cái nhân thịt, bốn cái nhân rau, hắn trả tiền, trực tiếp đưa một cái bánh bao đến. Lúc này Tiêu Lê Hoa mới lộ ra tươi cười, nàng không lấy cái nhân thịt, nàng không quen ăn bánh bao thịt của thời đại này, thịt mỡ quá nhiều, cho dù lúc này heo được nuôi thuần thiên nhiên thì nàng cũng không thích ăn thịt mỡ. Cho nên chọn một cái bánh bao nhân rau rồi ăn hết, đưa cái nhân thịt kia cho Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Thuận vừa đánh xe vừa ăn bánh bao, hai người vội vàng ngồi xe bò trở về.
Có xe bò thì đi nhanh hơn, hơn nữa tâm tình vui sướng, giống như lập tức đã đến được thôn.
Lúc này đã quá buổi trưa rồi, mọi người vừa ăn cơm trưa xong, đang đi dạo tiêu thực. Tạ Hữu Thuận vội vàng đánh xe bò mang theo một xe đồ vật trở về, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Ai cũng nhìn ra đây là xe mới, có người đoán rằng là do Tạ Hữu Thuận mua, nhưng mà khi hỏi hắn mua xe bò lúc nào, tất cả bọn họ đều không biết. Đợi đến khi nghe được là Tạ Hữu Thuận vừa mới mua thì tất cả đều sững sờ, sau đó chính là hâm mộ ghen ghét a, trong toàn thôn này những nhà có bò đều có thể đếm trên đầu ngón tay, không phải là hiện tại gia cảnh tốt thì cũng là lúc trước gia cảnh tốt, một con bò và hai gian phòng một mẫu đất, đó chính là của cải!
Tạ Hữu Thuận vừa mới ra riêng, ngoại trừ cầm đi một ít thứ được phân thì một phân bạc cũng không nhận được, mua nhà vẫn mượn tiền người ta, chuyện này người trong thôn đều biết rồi, kết quả bây giờ vẫn chưa được một tháng, người ta đã mua được bò và dê rồi, còn có thêm một xe đồ, thật sự là khiến người khác đỏ cả mắt, ai cũng tò mò hắn kiếm đâu ra tiền.
Xuyên Tử và Tỏa Tử cũng nhìn thấy, cắn ngón tay nhìn nhìn, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
“Ông nội, bà nội, Tứ thúc mua xe bò trở về, còn có dê nữa!" Xuyên Tử hoa tay múa chân nói nói, đôi mắt thì lóe sáng.
“Trên xe có rất nhiều đồ, con còn ngửi được mùi của bánh! Còn có mùi bánh bao, bánh bao thịt đó!" Tỏa Tử ở một bên bổ sung.
Tạ Sinh Tài và Uông thị nghe xong liền sửng sốt, có chút không tin, nhưng hai đứa nhỏ sẽ không nói dối như vậy.
Như Ý ở một bên nói: “Cha, mẹ, Tứ ca bọn họ lấy tiền ở đâu ra chứ? Bò rất đáng tiền đó, bọn họ còn vui lòng mua về, còn có dê và một xe đồ đạc, xem ra là có không ít bạc, bọn họ thật cam lòng tiêu tốn a."
Như Ý cũng tò mò, trong nội tâm có chút không vui, bởi vì Tứ ca ở riêng nên mười lượng bạc mới cho nàng làm đồ cưới, có người hâm mộ nàng, nhưng cũng có người lời ong tiếng ve bên tai nàng, nói nàng chiếm lợi trên đầu ca tẩu. Hơn nữa lúc trước nàng cũng không thích Tiêu Lê Hoa, cho nên khi nghe được bọn họ có tiền rồi, nàng vốn nghĩ đến tiền ở đâu ra, sau đó thì cảm thấy mất hứng.
Uông thị cũng vỗ bàn nói: “Đúng vậy, tiền của bọn họ ở đâu ra? Mới vừa ra riêng thì có tiền, nhất định là lúc trước có ẩn giấu tiền riêng rồi! Trách không được lúc trước Cát Tường nói bọn họ có tiền riêng nên mới đi lục lọi nhà của bọn họ, ta còn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi! Ta trách oan khuê nữ của mình rồi!"
Lúc này Lý thị mới chạy vào nói: “Nương, ngài xem! Con đã nói là bọn họ giấu tiền riêng mà!"
Tạ Sinh Tài ở một bên nhỏ giọng nói: “Không hẳn là tiền riêng, có thể là có lai lịch khác, các ngươi đừng nhao nhao lên, vạn nhất không phải như các người nghĩ thì mất mặt. Lại nói những năm này Lão Tứ cũng giao cho nhà ta không ít, so với mấy huynh đệ khác thì đưa nhiều hơn, có tiền riêng thì sao chứ? Chúng ta làm cha mẹ chẳng lẽ còn so đo với con cái sao?"
Uông thị nghe xong thì trừng mắt nhìn Tạ Sinh Tài nói: “Nó gạt ta giấu riêng là không đúng! Tiền nó giao ra đúng là không ít, ai bảo có thể kiếm được nhiều tiền chứ? Lại nói vợ kia của nó chỉ ngồi đó mà không làm việc, lại gây bao nhiêu chuyện cho nhà ta, để cho nó kiếm thêm chút thì sao? Phần kia chỉ giao đủ cho vợ của nó thôi! Còn những phần khác thì … vẫn thiếu!"
“Vợ của Lão Tứ còn không phải do bà cưới về sao?" Tạ Sinh Tài nói, nghĩ đến việc này đã cảm thấy xin lỗi nhi tử, cũng may hiện tại vợ của Lão Tứ đã thay đổi tốt hơn, nếu không thì ông đã mang theo áy náy xuống mồ rồi.
Uông thị đuối lý, hừ một tiếng không nói nữa.
Năm đó Tạ gia cưới vợ cho ba con trai đã tiêu hết tiền trong nhà, đến thời điểm Lão Tứ cưới vợ thì Như Ý lại bị bệnh một hồi, càng không bằng lúc trước, cho nên người ta vừa nói nhà Tiêu Lê Hoa đòi ít sính lễ liền lập tức cưới nàng về, đợi đến khi cưới về rồi mới biết hóa ra Tiêu Lê Hoa có thanh danh không tốt. Lại nói cũng là do bọn họ không nghe ngóng kỹ càng.
Lý thị nói: “Cha, nương, đừng nói chuyện lúc trước nữa, bây giờ Tứ đệ có tiền rồi, chúng ta không nói đó là tiền riêng, vậy thì hỏi một chút tiền đó kiếm như thế nào có được không? Nếu chúng ta cũng kiếm được, trong nhà cũng sẽ tốt hơn có đúng không? Hơn nữa đi xem một chút thì sẽ thế nào chứ, chúng ta cũng chỉ quan tâm bọn họ mà."
Uông thị gật đầu, Tạ Sinh Tài nói: “Đi cái gì mà đi, làm trò cười cho người ta, đừng quên ngay cả cổng nhà Lão Tứ ngươi cũng không bước vào được. Trở về phòng đi!"
Lý thị bẹp miệng, tuy là xem thường cha chồng sợ mẹ chồng, chẳng qua làm con dâu cũng không dám tranh luận, liền quay người đi ra ngoài, muốn nói việc này cho đại tẩu và nhị tẩu.
Tác giả :
Hoa Hòa Hoa Ảnh