Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 2: Tiêu Lê Hoa lòng dạ cao
Tiêu Lê Hoa nhìn Lý thị mắng chửi chanh chua một trận, không lên tiếng, mặc dù nàng rất muốn cho Lý thị một cái tát, nhưng nàng vừa mới tới nơi này, mặc dù vẫn còn chút trí nhớ của chủ nhân cũ, nhưng vì tiếp thu quá nhanh, nên vẫn chưa nhớ rõ lắm, liều lĩnh mở miệng sẽ không biết nói gì, hơn nữa nàng đang rất khát, chỉ nuốt nước bọt cũng thấy khó chịu, nên thật đúng là không muốn mở miệng nói chuyện.
Lý thị nói xong một chập lại thấy vợ lão Tứ không nói tiếng nào, nhìn nàng ta, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường cô em dâu này luôn đối nghịch với mình, mình nói nàng ta như vậy, nàng ta đã sớm đáp trả, hôm nay sao lại hiền lành như thế? Nhìn mắt nàng ta có vẻ đờ đẫn nha.
Sẽ không phải là bị ngã đến ngốc chứ? Lý thị nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút thấy người gặp họa mà vui sướng, nghĩ nàng ta ngã đến ngu ngốc cũng được, sau này sẽ không chọc tức mình nữa.
“Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Đừng tưởng rằng ngươi không nói câu gì thì một lượng bạc kia coi như xong! Còn nữa, nếu tỉnh rồi thì đứng lên làm việc đi, cũng không phải gãy tay gãy chân gì, chỉ bị đụng đầu một cái, đã té xỉu, thật cho mình là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng chắc! Đúng rồi, ngươi đúng là tự cho mình là như vậy, đáng tiếc a, tâm cao nhưng mệnh không cao nha!"
Lý thị lại nói lời không dễ nghe, nhìn thấy chân mày Tiêu Lê Hoa nhíu lại, trong lòng nghĩ nàng ta vẫn nghe hiểu lời nàng nói, là không bị ngã thành ngu, thật đáng tiếc.
Bây giờ trong lòng Tiêu Lê cảm thấy rất phiền chán Lý thị này, trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, Lý thị vốn là một người rất đáng ghét, hiện tại tự mình đã được lĩnh hội rồi, cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Ngươi đặt cái chén kia xuống, đi ra ngoài."
Tiêu Lê Hoa vừa nói xong cảm thấy giọng nghẹn lại, cổ họng như muốn dính lại một chỗ, không nhịn được ho hai tiếng, nàng ngửi thấy mùi thuốc, muốn uống nhanh một chút, có thể ngừng cơn khát, nhưng Lý thị này không để cho nàng uống thuốc còn đứng ở đây mắng chửi người.
“Hừ! Ta tốt bụng bưng thuốc cho ngươi, ngươi còn đuổi ta đi ra ngoài! Ngươi được lắm! Ngươi nghĩ ta nguyện ý đi tới cái phòng này chắc, ai muốn! Ngươi tự mình uống đi! Nhớ lấy, thuốc này giá một lượng bạc đấy!"
Lý thị nghe Tiêu Lê nói, trong lòng nghĩ sao lại không ầm ĩ với nàng, hóa ra là nói không ra, còn tưởng nàng ta ngớ ngẩn rồi chứ, hóa ra không thay đổi chút nào, vừa mở miệng đã muốn đuổi nàng ra ngoài, còn tự cao tự đại như thế, nghĩ mình là phu nhân nhà nào chắc! Phi!
Lý thị nhỏ giọng mắng xong uốn éo cái mông đi ra ngoài, đóng cửa tiếng kêu vô cùng to.
Tiêu Lê chống đỡ thân thể đi dọc theo kháng bưng chén thuốc kia lên, nhìn chén thuốc đen như mực còn tỏa ra mùi khó ngửi, nhíu mày, uống trọn một hơi. Nàng nghĩ thích nghi nhanh chút cũng tốt, dù sao thì cái thế giới kia cũng không còn gì để lưu luyến, đổi hoàn cảnh cũng tốt, nàng có thể bắt đầu lại cuộc sống, nói không chừng có thể có cuộc sống hạnh phúc như mấy nữ chính trong tiểu thuyết.
Tiêu Lê uống thuốc xong, để chén sang một bên, nàng đã biết sau đầu của mình bị thương, nên bây giờ trên đầu đang được bao quanh một vòng, lúc nãy là cổ đặt lên gối, như vậy sẽ vô cùng không thoải mái, cổ cũng đau, bây giờ nàng tỉnh rồi, đem chăn tựa vào thành giường, nàng tựa phía trên, như vậy còn được thoải mái một chút.
Đầu tiên Tiêu Lê tự mình đánh giá căn phòng hiện tại mình đang ở một chút, cảm thấy vừa bẩn vừa lôi thôi, đồ dùng đều rất cũ kỹ, giường chiếu trên giường gạch này đều có chỗ hư hỏng, chăn gối đêm cũng vừa bẩn vừa hỏng, làm cho người thích sạch sẽ như nàng phải cau mày, nghĩ lại Tiêu Lê Hoa này đúng là lười biếng.
Càng làm cho Tiêu Lê nhíu mày chính là, chủ nhân thân thể này vốn không được người khác ưa thích, bất kể là người trong nhà hay người nhà chồng, hay người trong thôn, cũng không có ai yêu quý nàng. Mặc dù những hình ảnh thoảng hiện lên trong đầu kia có chút mơ hồ, cũng đù để cho Tiêu Lê phải thở dài một tiếng vì tình cảnh hiện nay của mình.
Tiêu Lê Hoa này, theo lời Lý thị nói, tâm cao, nhưng mệnh không cao, từ nhỏ đã cho là mình hơn người, tự thấy mình xinh đẹp hơn nữ nhân trong thôn, nhưng nàng ta cũng không có bản lãnh gì đặc biệt, sau này lại thấy người khác đi làm nha hoàn bò được lên giường chủ tử trở thành di nương, nàng cũng muốn đi con đường đó, chỉ là khi nàng có ý nghĩ này thì đã mười hai tuổi, hạ nhân nhà người có tiền đều là nuôi từ nhỏ mới trung thành, đã lớn như vậy người ta không nhận, nên cuối cùng chỉ nhận làm mấy năm, cũng chỉ là nha đầu làm việc nặng.
Chính là dù như vậy cũng không ngăn được dã tâm của Tiêu Lê Hoa, liều mạng tìm cơ hội thể hiện trước mặt lão gia thiếu gia, kết quả bị đánh một trận đuổi đi. Sau đó người trong nhà vội vàng tìm người gả nàng đi.
Tiêu Lê đọc trí nhớ của cô gái này trong đầu, nghĩ Tiêu Lê Hoa này đúng là nữ nhân ham hư vinh, cũng bởi vì nàng ta tự mình làm ầm ĩ, cho nên mới tự khiến mình mất đi sinh mạng.
Tiêu Lê nghĩ như vậy là bởi vì nàng nhớ đến trước đây Tiêu Lê Hoa gả cho người xong vẫn không hài lòng, không sống cho tốt, trong lòng luôn nghĩ mình là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, oán trời oán đất oán cha mẹ, luôn bất hòa với mọi người, mà chuyện nàng làm nha hoàn vọng tưởng được bay lên cành cao đều bị người ta biết, kết quả càng khiến cho người khác lời ra tiếng vào xem thường. Ngược lại nàng cho rằng người khác không có lá gan tiến lên lại ghen tị với nàng, đối với những người đó không phải trợn mắt thì chính là mắng mỏ, kết quả có thể nghĩ ra, thanh danh quả thực vô cùng xấu, cũng chỉ là trước mặt người Tạ gia mới dám nói.
Lần này Tiêu Lê Hoa bị thương là bởi vì nghe được trong thôn có một cô nương gả cho một nhà giàu trấn trên, dùng lời nói chanh chua, chọc cho cô nương nhà người ta mất hứng, làm loạn lên, kết quả là động thủ, Tiêu Lê Hoa bị đẩy một cái, đập đầu vào tảng đá, mới mất mạng, khiến cho Tiêu Lê đi đến cái thế giới này.
“Tiêu Lê Hoa, hy vọng ngươi chuyển thế đầu thai kiếp sau làm thiên kim nhà giàu có, cưới được người đàn ông có nhiều tiền."
Tiêu Lê nhỏ giọng nói, mặc dù cảm thấy Tiêu Lê Hoa ham hư vinh, nhưng đã là người chết, hơn nữa mình còn được lợi lớn như vậy, có thể dùng thân phận này bắt đầu lại cuộc sống, nàng vẫn là nên cầu nguyện cho chủ nhân thân thể này.
Cầu nguyện vì chủ nhân thân thể này xong, Tiêu Lê nghĩ đến tình cảnh của mình, từ nay về sau mình là Tiêu Lê Hoa, nhưng cũng không phải là Tiêu Lê Hoa kia, nàng cũng không phải là nữ nhân ham hư vinh kia, nàng có thể dựa vào bản thân mình để có cuộc sống hạnh phúc.
Nếu đã là Tiêu Lê Hoa, vậy thì phải tiếp nhận cuộc sống của nàng ta, bao gồm cả vị trí hiện tại trong cái nhà này.
Tiêu Lê cẩn thận hồi tưởng lại tình hình trong Tạ gia này, hai vợ chồng Tạ gia, tuổi cũng lớn, Tạ lão đầu tên là Tạ Sinh Tài, lấy vợ là Uông thị, hai người sinh được bốn nam hai nữ, cũng là một đại gia đình, còn chưa có ở riêng. Bốn con trai đều thành thân rồi, con gái lớn Cát Tường cũng đã lập gia đình, chỉ còn con gái nhỏ là Như Ý chưa lập gia đình, nhưng cũng đã đính hôn.
Con cả Tạ Hữu Khang lấy vợ là Phương thị, con thứ hai Tạ Hữu Thái lấy vợ là Tử thị, con thứ ba Tạ Hữu Hòa lấy vợ là Lý thị, con thứ tư Tạ Hữu Thuận, cũng chính là chồng của Tiêu Lê Hoa.
Những đoạn trí nhớ trong đầu Tiêu Lê cũng không phải là tất cả trí nhớ của Tiêu Lê Hoa, giống như chỉ có những thứ kia có ấn tượng sâu, cho nên với một số nhân vật khác Tiêu Lê đều không nhận ra, một số người cũng chỉ là thông qua một vài hình ảnh mà hiểu được một chút, nên không toàn diện.
Tiêu Lê thấy như vậy cũng không sao, đến lúc đó cẩn thận một chút, không để lộ ra chân tướng là được, nếu như bị người ta phát hiện, thì nói sau khi bị ngã đập đầu có một vài chuyện bị quên, dù sao nhớ phần lớn là được rồi. Chính là tính tình của nàng muốn từ từ thay đổi, thoáng cái sửa lại cũng khiến người khác nghi ngờ.
Suy nghĩ một phen xong, Tiêu Lê cảm thấy tràn đầy hy vọng với tương lai, nhất là biết trượng phu mà Tiêu Lê Hoa gả cho cũng không phải là người khiến người khác khó tiếp nhận. Nàng không có ý nghĩ như những nữ chính trong tiểu thuyết kia, không chọn nam nhân hiếm có khó tìm gì, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống thực tế, nam nhân chỉ cần tính tình không xấu là được, nàng bây giờ chính là Tiêu Lê Hoa, nam nhân của nàng ấy đương nhiên là của nàng.
Tiêu Lê nhìn chăn bông cực kỳ bẩn trên người, còn có mấy cái quần áo bẩn đặt gần lò sưởi trên đầu giường, nghĩ đến nam nhân kia mặc dù Tiêu Lê Hoa quá đáng như vậy cũng chưa từng đánh mắng nàng, nàng nghĩ nếu sau này hắn vẫn như vậy, nàng sẽ làm một thê tử thật tốt, không lười biếng giống như Tiêu Lê Hoa này, có lẽ cuộc sống sau này của nàng sẽ rất ấm áp hòa thuận, lại sinh vài đứa con, chính là cuộc sống mà nàng mong muốn,
Nghĩ đến con cái, trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng hơi kích động, nghĩ đến cơ thể nàng vì từng sinh non mà không thể sinh nở, nàng lại có thể được làm mẹ rồi!
Con cái là vết thương trong lòng của Tiêu Lê, vừa nghĩ đến đã thấy đau dữ dội, đời trước nàng không có cách nào trị lành vết thương này, bây giờ lại có cơ hội rồi sao?
Con, con cái, nếu có con nàng nhất định sẽ nuôi dạy thật tốt!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trong đầu Tiêu Lê liền hiện lên một số hình ảnh, nàng sững sờ, ánh mắt nhìn đăm đăm.
Lý thị nói xong một chập lại thấy vợ lão Tứ không nói tiếng nào, nhìn nàng ta, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường cô em dâu này luôn đối nghịch với mình, mình nói nàng ta như vậy, nàng ta đã sớm đáp trả, hôm nay sao lại hiền lành như thế? Nhìn mắt nàng ta có vẻ đờ đẫn nha.
Sẽ không phải là bị ngã đến ngốc chứ? Lý thị nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút thấy người gặp họa mà vui sướng, nghĩ nàng ta ngã đến ngu ngốc cũng được, sau này sẽ không chọc tức mình nữa.
“Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Đừng tưởng rằng ngươi không nói câu gì thì một lượng bạc kia coi như xong! Còn nữa, nếu tỉnh rồi thì đứng lên làm việc đi, cũng không phải gãy tay gãy chân gì, chỉ bị đụng đầu một cái, đã té xỉu, thật cho mình là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng chắc! Đúng rồi, ngươi đúng là tự cho mình là như vậy, đáng tiếc a, tâm cao nhưng mệnh không cao nha!"
Lý thị lại nói lời không dễ nghe, nhìn thấy chân mày Tiêu Lê Hoa nhíu lại, trong lòng nghĩ nàng ta vẫn nghe hiểu lời nàng nói, là không bị ngã thành ngu, thật đáng tiếc.
Bây giờ trong lòng Tiêu Lê cảm thấy rất phiền chán Lý thị này, trong trí nhớ của chủ nhân cơ thể này, Lý thị vốn là một người rất đáng ghét, hiện tại tự mình đã được lĩnh hội rồi, cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Ngươi đặt cái chén kia xuống, đi ra ngoài."
Tiêu Lê Hoa vừa nói xong cảm thấy giọng nghẹn lại, cổ họng như muốn dính lại một chỗ, không nhịn được ho hai tiếng, nàng ngửi thấy mùi thuốc, muốn uống nhanh một chút, có thể ngừng cơn khát, nhưng Lý thị này không để cho nàng uống thuốc còn đứng ở đây mắng chửi người.
“Hừ! Ta tốt bụng bưng thuốc cho ngươi, ngươi còn đuổi ta đi ra ngoài! Ngươi được lắm! Ngươi nghĩ ta nguyện ý đi tới cái phòng này chắc, ai muốn! Ngươi tự mình uống đi! Nhớ lấy, thuốc này giá một lượng bạc đấy!"
Lý thị nghe Tiêu Lê nói, trong lòng nghĩ sao lại không ầm ĩ với nàng, hóa ra là nói không ra, còn tưởng nàng ta ngớ ngẩn rồi chứ, hóa ra không thay đổi chút nào, vừa mở miệng đã muốn đuổi nàng ra ngoài, còn tự cao tự đại như thế, nghĩ mình là phu nhân nhà nào chắc! Phi!
Lý thị nhỏ giọng mắng xong uốn éo cái mông đi ra ngoài, đóng cửa tiếng kêu vô cùng to.
Tiêu Lê chống đỡ thân thể đi dọc theo kháng bưng chén thuốc kia lên, nhìn chén thuốc đen như mực còn tỏa ra mùi khó ngửi, nhíu mày, uống trọn một hơi. Nàng nghĩ thích nghi nhanh chút cũng tốt, dù sao thì cái thế giới kia cũng không còn gì để lưu luyến, đổi hoàn cảnh cũng tốt, nàng có thể bắt đầu lại cuộc sống, nói không chừng có thể có cuộc sống hạnh phúc như mấy nữ chính trong tiểu thuyết.
Tiêu Lê uống thuốc xong, để chén sang một bên, nàng đã biết sau đầu của mình bị thương, nên bây giờ trên đầu đang được bao quanh một vòng, lúc nãy là cổ đặt lên gối, như vậy sẽ vô cùng không thoải mái, cổ cũng đau, bây giờ nàng tỉnh rồi, đem chăn tựa vào thành giường, nàng tựa phía trên, như vậy còn được thoải mái một chút.
Đầu tiên Tiêu Lê tự mình đánh giá căn phòng hiện tại mình đang ở một chút, cảm thấy vừa bẩn vừa lôi thôi, đồ dùng đều rất cũ kỹ, giường chiếu trên giường gạch này đều có chỗ hư hỏng, chăn gối đêm cũng vừa bẩn vừa hỏng, làm cho người thích sạch sẽ như nàng phải cau mày, nghĩ lại Tiêu Lê Hoa này đúng là lười biếng.
Càng làm cho Tiêu Lê nhíu mày chính là, chủ nhân thân thể này vốn không được người khác ưa thích, bất kể là người trong nhà hay người nhà chồng, hay người trong thôn, cũng không có ai yêu quý nàng. Mặc dù những hình ảnh thoảng hiện lên trong đầu kia có chút mơ hồ, cũng đù để cho Tiêu Lê phải thở dài một tiếng vì tình cảnh hiện nay của mình.
Tiêu Lê Hoa này, theo lời Lý thị nói, tâm cao, nhưng mệnh không cao, từ nhỏ đã cho là mình hơn người, tự thấy mình xinh đẹp hơn nữ nhân trong thôn, nhưng nàng ta cũng không có bản lãnh gì đặc biệt, sau này lại thấy người khác đi làm nha hoàn bò được lên giường chủ tử trở thành di nương, nàng cũng muốn đi con đường đó, chỉ là khi nàng có ý nghĩ này thì đã mười hai tuổi, hạ nhân nhà người có tiền đều là nuôi từ nhỏ mới trung thành, đã lớn như vậy người ta không nhận, nên cuối cùng chỉ nhận làm mấy năm, cũng chỉ là nha đầu làm việc nặng.
Chính là dù như vậy cũng không ngăn được dã tâm của Tiêu Lê Hoa, liều mạng tìm cơ hội thể hiện trước mặt lão gia thiếu gia, kết quả bị đánh một trận đuổi đi. Sau đó người trong nhà vội vàng tìm người gả nàng đi.
Tiêu Lê đọc trí nhớ của cô gái này trong đầu, nghĩ Tiêu Lê Hoa này đúng là nữ nhân ham hư vinh, cũng bởi vì nàng ta tự mình làm ầm ĩ, cho nên mới tự khiến mình mất đi sinh mạng.
Tiêu Lê nghĩ như vậy là bởi vì nàng nhớ đến trước đây Tiêu Lê Hoa gả cho người xong vẫn không hài lòng, không sống cho tốt, trong lòng luôn nghĩ mình là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, oán trời oán đất oán cha mẹ, luôn bất hòa với mọi người, mà chuyện nàng làm nha hoàn vọng tưởng được bay lên cành cao đều bị người ta biết, kết quả càng khiến cho người khác lời ra tiếng vào xem thường. Ngược lại nàng cho rằng người khác không có lá gan tiến lên lại ghen tị với nàng, đối với những người đó không phải trợn mắt thì chính là mắng mỏ, kết quả có thể nghĩ ra, thanh danh quả thực vô cùng xấu, cũng chỉ là trước mặt người Tạ gia mới dám nói.
Lần này Tiêu Lê Hoa bị thương là bởi vì nghe được trong thôn có một cô nương gả cho một nhà giàu trấn trên, dùng lời nói chanh chua, chọc cho cô nương nhà người ta mất hứng, làm loạn lên, kết quả là động thủ, Tiêu Lê Hoa bị đẩy một cái, đập đầu vào tảng đá, mới mất mạng, khiến cho Tiêu Lê đi đến cái thế giới này.
“Tiêu Lê Hoa, hy vọng ngươi chuyển thế đầu thai kiếp sau làm thiên kim nhà giàu có, cưới được người đàn ông có nhiều tiền."
Tiêu Lê nhỏ giọng nói, mặc dù cảm thấy Tiêu Lê Hoa ham hư vinh, nhưng đã là người chết, hơn nữa mình còn được lợi lớn như vậy, có thể dùng thân phận này bắt đầu lại cuộc sống, nàng vẫn là nên cầu nguyện cho chủ nhân thân thể này.
Cầu nguyện vì chủ nhân thân thể này xong, Tiêu Lê nghĩ đến tình cảnh của mình, từ nay về sau mình là Tiêu Lê Hoa, nhưng cũng không phải là Tiêu Lê Hoa kia, nàng cũng không phải là nữ nhân ham hư vinh kia, nàng có thể dựa vào bản thân mình để có cuộc sống hạnh phúc.
Nếu đã là Tiêu Lê Hoa, vậy thì phải tiếp nhận cuộc sống của nàng ta, bao gồm cả vị trí hiện tại trong cái nhà này.
Tiêu Lê cẩn thận hồi tưởng lại tình hình trong Tạ gia này, hai vợ chồng Tạ gia, tuổi cũng lớn, Tạ lão đầu tên là Tạ Sinh Tài, lấy vợ là Uông thị, hai người sinh được bốn nam hai nữ, cũng là một đại gia đình, còn chưa có ở riêng. Bốn con trai đều thành thân rồi, con gái lớn Cát Tường cũng đã lập gia đình, chỉ còn con gái nhỏ là Như Ý chưa lập gia đình, nhưng cũng đã đính hôn.
Con cả Tạ Hữu Khang lấy vợ là Phương thị, con thứ hai Tạ Hữu Thái lấy vợ là Tử thị, con thứ ba Tạ Hữu Hòa lấy vợ là Lý thị, con thứ tư Tạ Hữu Thuận, cũng chính là chồng của Tiêu Lê Hoa.
Những đoạn trí nhớ trong đầu Tiêu Lê cũng không phải là tất cả trí nhớ của Tiêu Lê Hoa, giống như chỉ có những thứ kia có ấn tượng sâu, cho nên với một số nhân vật khác Tiêu Lê đều không nhận ra, một số người cũng chỉ là thông qua một vài hình ảnh mà hiểu được một chút, nên không toàn diện.
Tiêu Lê thấy như vậy cũng không sao, đến lúc đó cẩn thận một chút, không để lộ ra chân tướng là được, nếu như bị người ta phát hiện, thì nói sau khi bị ngã đập đầu có một vài chuyện bị quên, dù sao nhớ phần lớn là được rồi. Chính là tính tình của nàng muốn từ từ thay đổi, thoáng cái sửa lại cũng khiến người khác nghi ngờ.
Suy nghĩ một phen xong, Tiêu Lê cảm thấy tràn đầy hy vọng với tương lai, nhất là biết trượng phu mà Tiêu Lê Hoa gả cho cũng không phải là người khiến người khác khó tiếp nhận. Nàng không có ý nghĩ như những nữ chính trong tiểu thuyết kia, không chọn nam nhân hiếm có khó tìm gì, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống thực tế, nam nhân chỉ cần tính tình không xấu là được, nàng bây giờ chính là Tiêu Lê Hoa, nam nhân của nàng ấy đương nhiên là của nàng.
Tiêu Lê nhìn chăn bông cực kỳ bẩn trên người, còn có mấy cái quần áo bẩn đặt gần lò sưởi trên đầu giường, nghĩ đến nam nhân kia mặc dù Tiêu Lê Hoa quá đáng như vậy cũng chưa từng đánh mắng nàng, nàng nghĩ nếu sau này hắn vẫn như vậy, nàng sẽ làm một thê tử thật tốt, không lười biếng giống như Tiêu Lê Hoa này, có lẽ cuộc sống sau này của nàng sẽ rất ấm áp hòa thuận, lại sinh vài đứa con, chính là cuộc sống mà nàng mong muốn,
Nghĩ đến con cái, trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng hơi kích động, nghĩ đến cơ thể nàng vì từng sinh non mà không thể sinh nở, nàng lại có thể được làm mẹ rồi!
Con cái là vết thương trong lòng của Tiêu Lê, vừa nghĩ đến đã thấy đau dữ dội, đời trước nàng không có cách nào trị lành vết thương này, bây giờ lại có cơ hội rồi sao?
Con, con cái, nếu có con nàng nhất định sẽ nuôi dạy thật tốt!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trong đầu Tiêu Lê liền hiện lên một số hình ảnh, nàng sững sờ, ánh mắt nhìn đăm đăm.
Tác giả :
Hoa Hòa Hoa Ảnh