Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
Chương 83
Tin tức trong cung truyền rất nhanh, lời này không sai, chân trước Hoàng Thượng còn đang ở Ngự thư phòng thảo luận, sau lưng Thái tử đã biết tin, đúng lúc đang tức giận thì thư của Thường Hoà Huy đến.
Sắc mặt Thái tử âm trầm, thầm mắng Thường Hoà Huy vô dụng, thân tại Hàn Lâm Viện mà không phát hiện được động tĩnh của Thám hoa lang, vừa mở ra phong thư thì mặt lập tức xanh mét.
“Làm càn!" Thái tử nổi giận, ngực phập phồng kịch liệt, “choang choang" đập vỡ một đống đồ sứ.
“Thái tử bớt giận." Người xung quanh lập tức quỳ xuống, sợ không cẩn thận bị giận chó đánh mèo.
“Ai cho hắn lá gan lớn như vậy!" Thái tử hung hăng nhìn thư, ánh mắt phóng ra lệ khí, nếu chuyện trong thư là thật, mình chẳng phải sẽ bị chịu tội thay, chỗ tốt lại tiện nghi cho người ngoài, đến tột cùng là bút tích vị huynh đệ nào của hắn?
“Thái tử bớt giận, Bảng nhãn có gì không ổn?" Người ngoài đoán không ra tâm tư của Thái tử, chỉ có thể nói đông nói tây, xả đến trên người Thường Hoà Huy.
Thái tử nhếch miệng cười một tiếng, ném thư ra: “Các ngươi tự xem."
Bồ Chính Dương đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết bức thư, tức giận đến sắc mặt đại biến: “Khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đáng, Vương Hoành Vĩ đúng là một con chó ngoan."
Ngũ Tư Thành lại không tin lắm, nhíu mày nói: “Bảng nhãn có thể nghĩ sai rồi không?"
Bồ Chính Dương phản bác: “Chuyện như vậy làm sao mà tính sai, cho dù tin này không đúng thì hắn cũng không có gan nói dối."
Thái tử phất phất tay, để người râu ria lui ra, trong phòng chỉ dư lại vài vị tâm phúc, lạnh lùng nói: “Bồ đại nhân nói không sai, việc này thà rằng tin là có."
Bồ Chính Dương cầm thư, nhìn qua nhìn lại, do dự nói: “Điện hạ thật sự định đi nhận tội?"
Thái tử lạnh lùng mỉm cười: “Cô* có tội gì?"
(*Cô: Một cách tự xưng của vua chúa, hoàng tử.)
Suy nghĩ vừa chuyển, Bồ Chính Dương lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy, Điện hạ nói đúng, chuyện Vương đại nhân có liên quan gì đến Đông Cung đâu."
Ngũ Tư Thành vội tiếp lời: “Mọi chuyện chưa kiểm chứng, nếu…"
Bồ Chính Dương không vui nói: “Ngũ đại nhân suy nghĩ quá nhiều, việc này có kiểm chứng hay không kiểm chứng thì thế nào?"
Ngũ Tư Thành không nói nữa, hắn ta vốn là người cẩn thận, dù Thám hoa lang có quan hệ thông gia với Cảnh Dương hầu phủ nhưng Bảng nhãn không có bằng chứng, chỉ một phong thư này không thể khiến hắn ta tin.
Liệu Tuấn Hữu đứng ra giảng hoà: “Nếu chuyện Sơn Đông bùng nổ, Hoàng Thượng khẳng định sẽ nghiêm tra, hiện nay việc cấp bách là trích Điện hạ ra."
Thái tử gật đầu: “Việc này giao cho ngươi đi làm, không được để lại bất kỳ nhược điểm gì, chỗ Tri phủ Sơn Đông tạm thời không cần quản."
Liệu Tuấn Hữu cung kính nhận mệnh nhưng trong lòng lại phát lạnh, nghe ý tứ Thái tử, mặc kệ Vương Hoành Vĩ có tội hay không, việc này khẳng định là để gã chịu.
Bồ Chính Dương im lặng không nói, nếu lựa chọn Thái tử, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể từng bước tiến vào bóng tối. May mắn Hoàng Thượng thiên vị Thái tử, chỉ cần Thái tử đăng cơ, bọn họ sẽ lập công, hắn ta cảm thấy cầu phú quý trong hung hiểm, tất cả vì tương lai, đáng giá!
“Cô đi gặp Phụ hoàng." Thái tử sửa sang lại quần áo, ba vị đại nhân theo thứ tự cáo lui. Thái tử ra khỏi cửa, bộ dáng đoan đoan quân tử quý như ngọc, toàn thân tôn quý phi phàm, khuôn mặt phong thần tuấn lãng, đâu còn một tia lo lắng.
* * *
Không giống mọi người khắp nơi lo lắng, cái kẻ đốt lửa Lê Diệu Nam ngược lại rất nhàn nhã, thấy thái độ của các vị đồng nghiệp thì không còn gì để nói, bọn họ rõ ràng tị mình như rắn rết.
Vương đại nhân hôn mê tỉnh lại, biết được Lê Diệu Nam rõ ràng cáo trạng đại ca nhà mình, nhất thời không thở nổi lại hôn mê tiếp.
Dương Minh Hoa tức giận đến mắt sắp lọt tròng, lửa giận phun ào ào.
Lê Diệu Nam làm như không thấy, hắn không lương thiện như vậy, người ngoài tính kế thì sao hắn phải đồng tình. Vương đại nhân có lẽ đáng thương vì chuyện nhỏ mà bị tội nhưng dân chúng Sơn Đông thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không đáng thương, Vương gia cũng không phải vô tội.
Đại khái một canh giờ sau, công công bên người Hoàng đế truyền lời: “Tuyên Lê Diệu Nam yết kiến Ngự thư phòng."
“Hạ quan lĩnh mệnh." Lê Diệu Nam cung kính dập đầu, theo sát phía sau công công.
Vương công công gật đầu: “Hoàng Thượng tâm tình không tốt, Thám hoa lang yết kiến, nói chuyện phải cẩn thận."
“Đa tạ công công nhắc nhở." Lê Diệu Nam kinh ngạc trong lòng, Vương công công là người thân cận bên cạnh Hoàng Thượng, không nghĩ tới sẽ nhắc nhở mình. Kỳ thật hắn nào biết may mà có Thượng cổ diễn nghĩa, Hoàng Thượng lúc nhàn rỗi thường thích đọc hai chương, Vương công công tất nhiên cũng nghe nhiều nên thuộc, có thể giúp đỡ một phần cũng là bình thường.
Cho nên nói, người trong cung không một ai không phải người tinh.
Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không tặng lễ cho Vương công công, người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng sao có thể thiếu thốn, chỉ cười với Vương công công bắt đầu nói chuyện phiếm, dùng tâm tình bình thường đối đãi.
Vương công công từ đầu còn cảnh giác, càng về sau càng vui vẻ nói cười. Đi tới Ngự thư phòng, Vương công công rõ ràng tán dương hắn. Lê Diệu Nam biết đã đạt được mục đích, nói câu cảm tạ, an tĩnh chờ đợi bên ngoài.
Vương công công đi vào không bao lâu, lần thứ hai đi ra vẻ mặt nghiêm túc, tư thế chỉnh tề: “Hoàng Thượng tuyên Lê đại nhân đi vào."
“Vâng!" Lê Diệu Nam lên tiếng, trong lòng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên hắn tới Ngự thư phòng.
Sắc mặt Vương công công hoà hoãn, gật đầu trấn an hắn, cúi đầu rũ mi đi ra sau Hoàng Thượng.
Lê Diệu Nam vẻ mặt túc mục, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
Hoàng Thượng không gọi đứng lên, thản nhiên nhìn hắn chăm chú, uy áp khó hiểu làm người ta căng thẳng.
Lê Diệu Nam nhìn không chớp mắt, vẫn cung kính quỳ như cũ, chỉ là trên mặt lộ ra vài phần quật cường của người trẻ tuổi.
Hoàng Thượng nhíu mày, thở dài trong lòng, Thám hoa lang rốt cuộc quá trẻ, nghi ngờ trong mắt cũng tán đi vài phần: “Đứng lên đi."
“Tạ Hoàng Thượng." Lê Diệu Nam lúc này mới phát hiện trong Ngự thư phòng ngoài Biện đại nhân và Diệp đại nhân, còn có Thái tử và Ngự sử Đô sát viện.
“Nghe nói Tri phủ Sơn Đông tham ô ngân lượng giúp nạn thiên tai. Thám hoa lang, ngươi từ chỗ nào biết được?" Hoàng Thượng kéo dài âm điệu, không nhanh không chậm nói, giọng điệu nhẹ nhàng không lộ bất luận cảm xúc gì.
Lê Diệu Nam hiểu Hoàng Thượng đang hoài nghi, cũng đang thăm dò. Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì vượt ra ngoài phạm vi khống chế. Chức quan của mình quá nhỏ, sự tình lại liên lụy quá lớn, Hoàng Thượng sinh ra nghi ngờ là đương nhiên. Lúc này bất cứ biện giải nào cũng là một loại che giấu, Hoàng Thượng sẽ tự đoán, đến tột cùng mình là người của ai, đây là bệnh chung của người thượng vị.
Lê Diệu Nam ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng Thượng rõ ràng không biết?"
Ánh mắt Hoàng Thượng tối sầm lại, giọng nói lạnh nhạt lộ ra uy nghiêm không nói nên lời: “Lời ấy của Lê ái khanh có ý gì?"
Thái tử cũng đầy thâm ý mà nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt của Lê Diệu Nam tìm hiểu được vài thứ, chỉ tiếc không thu hoạch được gì.
Biện đại nhân nhíu mày, thời điểm ở Hàn Lâm Viện, lá gan Lê Diệu Nam to lắm mà, sao lúc này lại như chuột thấy mèo?
Lê Diệu Nam ấp a ấp úng, ra vẻ do dự, vô tội nói: “Việc này dân chúng địa phương đều biết."
Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, mọi người dễ dàng phát hiện đây là điềm báo Hoàng Thượng tức giận.
“Nói rõ ràng cho trẫm."
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hạ quan quê ở Dương Châu, trên đường đi thi có qua Sơn Đông, dân chúng địa phương chạy nạn oán thán dậy đất, việc này đã không còn là bí mật, chỉ cần tuỳ tiện tìm một người đến hỏi thăm là biết."
“Rầm!" Hoàng Thượng đập bàn, ông tức không phải là Tri phủ Sơn Đông tham ô mà là chuyện lớn như thế, mình làm Thiên tử rõ ràng không hay biết gì. Quan viên Sơn Đông rốt cuộc là có bao nhiêu lá gan, chẳng lẽ muốn một tay che trời?
“Hoàng Thượng bớt giận." Thần tử vội vàng quỳ xuống dập đầu.
“Phụ hoàng bớt giận." Thái tử cũng quỳ xuống, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn biết Sơn Đông có nạn dân, cũng biết quan viên tham ô nhưng hắn không biết mọi người ai cũng biết. Nếu điều tra rõ chân tướng sự tình có liên quan đến hắn, dưới chứng cớ vô cùng xác thực, không thể bịt miệng mọi người trong thiên hạ, Phụ hoàng sao có thể giữ Thái tử vị cho hắn.
Thái tử âm thầm toan tính, tưởng tượng ra đủ loại kết quả, lại không hề hoài nghi Lê Diệu Nam, trừ phi hắn không cần đầu mới dám nói dối.
Lê Diệu Nam dễ dàng trích mình ra, một cái tiểu quan như hắn hiện giờ còn không có tiếng nói, hắn chỉ cần phóng hoả là được, chuyện còn lại đều có Hoàng Thượng lo.
“Bẩm Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử cầu kiến."
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, không nghĩ tới mấy vị huynh đệ của hắn tới nhanh như thế.
“Tuyên." Hoàng Thượng đúng là Hoàng Thượng, hỉ giận không hiện, rất nhanh đã khôi phục mặt không đổi sắc.
Lê Diệu Nam mắt xem mũi, mũi xem tim, tận lực giảm bớt tồn tại cảm của mình. Hắn biết cử động này của mình đâm ra một sọt, nhưng hắn thấy rất giá trị. Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, ít nhất hắn an toàn. Sau khi điều tra rõ, chỉ cần Thái tử không sao thì hắn cũng an toàn, nói không chừng còn nhận được vài phần che chở, trong Hoàng cung ngoại trừ Hoàng Thượng thì chính là địa bàn của Thái tử.
“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng."
“Đứng lên đi." Hoàng Thượng nhìn thấy hài tử, sắc mặt hơi dịu đi: “Các ngươi cũng tới nghe một chút, nhìn xem nên xử trí thế nào, ngày mai nộp một thiên sách luận lên."
“Vâng!" Các vị Hoàng tử cung kính đáp.
Lê Diệu Nam mẫn cảm phát hiện tựa hồ Lục hoàng tử có địch ý với hắn, nhớ tới Cảnh Dương hầu phủ, Lê Diệu Nam hiểu ra, bên môi cong lên một tia cười lạnh. Nếu hắn nhớ không sai, phu lang hình như có nói qua Vương Hoành Vĩ là ám tuyến của Lục hoàng tử, không biết Lục hoàng tử tính toán xử trí như thế nào.
Lê Diệu Nam cung kính nói lại sự tình một lần, giọng điệu khách quan không chứa bất cứ cảm xúc cá nhân nào.
Hoàng Thượng rất vừa lòng, các vị Hoàng tử cũng không tìm thấy bất luận lý do gì để phản bác, rõ ràng không có bằng chứng nhưng lại khiến người không bới được sai lầm. Lê Diệu Nam nói năng và làm việc quá mức quang minh chính đại, mở ra hết thảy dưới mặt trời, lớn mật để mặc người ta tuỳ tiện thăm dò, làm như vậy có thể vượt xa cả chứng cớ.
Chuyện kế tiếp, Lê Diệu Nam là tiểu trong suốt. Việc lớn không tới phiên hắn thảo luận, việc nhỏ chỗ này của Hoàng Thượng lấy đâu ra việc nhỏ. Hoàng Thượng, Hoàng tử, đại thần kịch liệt trao đổi, hắn thì an an tĩnh tĩnh đứng một bên làm bối cảnh.
Chờ đến khi Hoàng Thượng nhớ tới hắn, sắc trời đã đen.
Thái tử kinh ngạc liếc hắn một cái: “Sao Lê đại nhân vẫn còn ở đây?"
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, Hoàng Thượng không lên tiếng, sao hắn dám rời đi?
Hoàng Thượng rất nhân từ mà vung tay to, thưởng cho hắn một bàn ngự yến.
Kỳ thật không trách Hoàng Thượng sơ ý mà là tồn tại cảm của Lê Diệu Nam quá nhỏ, che giấu mình quá tốt. Bọn họ thương nghị chính sự, thật sự quên bên cạnh còn có một người rảnh rỗi.
Sự tình tạm thời kết thúc như vậy, quan viên kiểm chứng thế nào, Thái tử an bài thế nào, Lục hoàng tử hành động thế nào, hết thảy đều không liên quan đến Lê Diệu Nam, hắn chỉ cần chờ kết quả là được.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, kết quả này không chỉ khiến Hoàng Thượng chấn động, càng làm cho Thái tử chấn động, triều đình nhấc lên sóng gió bão bùng. Thế nào cũng không nghĩ tới một sự kiện Tri phủ tham ô có thể như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn liên lụy rộng đến vậy.
Sắc mặt Thái tử âm trầm, thầm mắng Thường Hoà Huy vô dụng, thân tại Hàn Lâm Viện mà không phát hiện được động tĩnh của Thám hoa lang, vừa mở ra phong thư thì mặt lập tức xanh mét.
“Làm càn!" Thái tử nổi giận, ngực phập phồng kịch liệt, “choang choang" đập vỡ một đống đồ sứ.
“Thái tử bớt giận." Người xung quanh lập tức quỳ xuống, sợ không cẩn thận bị giận chó đánh mèo.
“Ai cho hắn lá gan lớn như vậy!" Thái tử hung hăng nhìn thư, ánh mắt phóng ra lệ khí, nếu chuyện trong thư là thật, mình chẳng phải sẽ bị chịu tội thay, chỗ tốt lại tiện nghi cho người ngoài, đến tột cùng là bút tích vị huynh đệ nào của hắn?
“Thái tử bớt giận, Bảng nhãn có gì không ổn?" Người ngoài đoán không ra tâm tư của Thái tử, chỉ có thể nói đông nói tây, xả đến trên người Thường Hoà Huy.
Thái tử nhếch miệng cười một tiếng, ném thư ra: “Các ngươi tự xem."
Bồ Chính Dương đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết bức thư, tức giận đến sắc mặt đại biến: “Khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đáng, Vương Hoành Vĩ đúng là một con chó ngoan."
Ngũ Tư Thành lại không tin lắm, nhíu mày nói: “Bảng nhãn có thể nghĩ sai rồi không?"
Bồ Chính Dương phản bác: “Chuyện như vậy làm sao mà tính sai, cho dù tin này không đúng thì hắn cũng không có gan nói dối."
Thái tử phất phất tay, để người râu ria lui ra, trong phòng chỉ dư lại vài vị tâm phúc, lạnh lùng nói: “Bồ đại nhân nói không sai, việc này thà rằng tin là có."
Bồ Chính Dương cầm thư, nhìn qua nhìn lại, do dự nói: “Điện hạ thật sự định đi nhận tội?"
Thái tử lạnh lùng mỉm cười: “Cô* có tội gì?"
(*Cô: Một cách tự xưng của vua chúa, hoàng tử.)
Suy nghĩ vừa chuyển, Bồ Chính Dương lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy, Điện hạ nói đúng, chuyện Vương đại nhân có liên quan gì đến Đông Cung đâu."
Ngũ Tư Thành vội tiếp lời: “Mọi chuyện chưa kiểm chứng, nếu…"
Bồ Chính Dương không vui nói: “Ngũ đại nhân suy nghĩ quá nhiều, việc này có kiểm chứng hay không kiểm chứng thì thế nào?"
Ngũ Tư Thành không nói nữa, hắn ta vốn là người cẩn thận, dù Thám hoa lang có quan hệ thông gia với Cảnh Dương hầu phủ nhưng Bảng nhãn không có bằng chứng, chỉ một phong thư này không thể khiến hắn ta tin.
Liệu Tuấn Hữu đứng ra giảng hoà: “Nếu chuyện Sơn Đông bùng nổ, Hoàng Thượng khẳng định sẽ nghiêm tra, hiện nay việc cấp bách là trích Điện hạ ra."
Thái tử gật đầu: “Việc này giao cho ngươi đi làm, không được để lại bất kỳ nhược điểm gì, chỗ Tri phủ Sơn Đông tạm thời không cần quản."
Liệu Tuấn Hữu cung kính nhận mệnh nhưng trong lòng lại phát lạnh, nghe ý tứ Thái tử, mặc kệ Vương Hoành Vĩ có tội hay không, việc này khẳng định là để gã chịu.
Bồ Chính Dương im lặng không nói, nếu lựa chọn Thái tử, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể từng bước tiến vào bóng tối. May mắn Hoàng Thượng thiên vị Thái tử, chỉ cần Thái tử đăng cơ, bọn họ sẽ lập công, hắn ta cảm thấy cầu phú quý trong hung hiểm, tất cả vì tương lai, đáng giá!
“Cô đi gặp Phụ hoàng." Thái tử sửa sang lại quần áo, ba vị đại nhân theo thứ tự cáo lui. Thái tử ra khỏi cửa, bộ dáng đoan đoan quân tử quý như ngọc, toàn thân tôn quý phi phàm, khuôn mặt phong thần tuấn lãng, đâu còn một tia lo lắng.
* * *
Không giống mọi người khắp nơi lo lắng, cái kẻ đốt lửa Lê Diệu Nam ngược lại rất nhàn nhã, thấy thái độ của các vị đồng nghiệp thì không còn gì để nói, bọn họ rõ ràng tị mình như rắn rết.
Vương đại nhân hôn mê tỉnh lại, biết được Lê Diệu Nam rõ ràng cáo trạng đại ca nhà mình, nhất thời không thở nổi lại hôn mê tiếp.
Dương Minh Hoa tức giận đến mắt sắp lọt tròng, lửa giận phun ào ào.
Lê Diệu Nam làm như không thấy, hắn không lương thiện như vậy, người ngoài tính kế thì sao hắn phải đồng tình. Vương đại nhân có lẽ đáng thương vì chuyện nhỏ mà bị tội nhưng dân chúng Sơn Đông thì sao? Chẳng lẽ bọn họ không đáng thương, Vương gia cũng không phải vô tội.
Đại khái một canh giờ sau, công công bên người Hoàng đế truyền lời: “Tuyên Lê Diệu Nam yết kiến Ngự thư phòng."
“Hạ quan lĩnh mệnh." Lê Diệu Nam cung kính dập đầu, theo sát phía sau công công.
Vương công công gật đầu: “Hoàng Thượng tâm tình không tốt, Thám hoa lang yết kiến, nói chuyện phải cẩn thận."
“Đa tạ công công nhắc nhở." Lê Diệu Nam kinh ngạc trong lòng, Vương công công là người thân cận bên cạnh Hoàng Thượng, không nghĩ tới sẽ nhắc nhở mình. Kỳ thật hắn nào biết may mà có Thượng cổ diễn nghĩa, Hoàng Thượng lúc nhàn rỗi thường thích đọc hai chương, Vương công công tất nhiên cũng nghe nhiều nên thuộc, có thể giúp đỡ một phần cũng là bình thường.
Cho nên nói, người trong cung không một ai không phải người tinh.
Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không tặng lễ cho Vương công công, người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng sao có thể thiếu thốn, chỉ cười với Vương công công bắt đầu nói chuyện phiếm, dùng tâm tình bình thường đối đãi.
Vương công công từ đầu còn cảnh giác, càng về sau càng vui vẻ nói cười. Đi tới Ngự thư phòng, Vương công công rõ ràng tán dương hắn. Lê Diệu Nam biết đã đạt được mục đích, nói câu cảm tạ, an tĩnh chờ đợi bên ngoài.
Vương công công đi vào không bao lâu, lần thứ hai đi ra vẻ mặt nghiêm túc, tư thế chỉnh tề: “Hoàng Thượng tuyên Lê đại nhân đi vào."
“Vâng!" Lê Diệu Nam lên tiếng, trong lòng có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên hắn tới Ngự thư phòng.
Sắc mặt Vương công công hoà hoãn, gật đầu trấn an hắn, cúi đầu rũ mi đi ra sau Hoàng Thượng.
Lê Diệu Nam vẻ mặt túc mục, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng."
Hoàng Thượng không gọi đứng lên, thản nhiên nhìn hắn chăm chú, uy áp khó hiểu làm người ta căng thẳng.
Lê Diệu Nam nhìn không chớp mắt, vẫn cung kính quỳ như cũ, chỉ là trên mặt lộ ra vài phần quật cường của người trẻ tuổi.
Hoàng Thượng nhíu mày, thở dài trong lòng, Thám hoa lang rốt cuộc quá trẻ, nghi ngờ trong mắt cũng tán đi vài phần: “Đứng lên đi."
“Tạ Hoàng Thượng." Lê Diệu Nam lúc này mới phát hiện trong Ngự thư phòng ngoài Biện đại nhân và Diệp đại nhân, còn có Thái tử và Ngự sử Đô sát viện.
“Nghe nói Tri phủ Sơn Đông tham ô ngân lượng giúp nạn thiên tai. Thám hoa lang, ngươi từ chỗ nào biết được?" Hoàng Thượng kéo dài âm điệu, không nhanh không chậm nói, giọng điệu nhẹ nhàng không lộ bất luận cảm xúc gì.
Lê Diệu Nam hiểu Hoàng Thượng đang hoài nghi, cũng đang thăm dò. Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì vượt ra ngoài phạm vi khống chế. Chức quan của mình quá nhỏ, sự tình lại liên lụy quá lớn, Hoàng Thượng sinh ra nghi ngờ là đương nhiên. Lúc này bất cứ biện giải nào cũng là một loại che giấu, Hoàng Thượng sẽ tự đoán, đến tột cùng mình là người của ai, đây là bệnh chung của người thượng vị.
Lê Diệu Nam ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng Thượng rõ ràng không biết?"
Ánh mắt Hoàng Thượng tối sầm lại, giọng nói lạnh nhạt lộ ra uy nghiêm không nói nên lời: “Lời ấy của Lê ái khanh có ý gì?"
Thái tử cũng đầy thâm ý mà nhìn hắn, muốn từ vẻ mặt của Lê Diệu Nam tìm hiểu được vài thứ, chỉ tiếc không thu hoạch được gì.
Biện đại nhân nhíu mày, thời điểm ở Hàn Lâm Viện, lá gan Lê Diệu Nam to lắm mà, sao lúc này lại như chuột thấy mèo?
Lê Diệu Nam ấp a ấp úng, ra vẻ do dự, vô tội nói: “Việc này dân chúng địa phương đều biết."
Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, mọi người dễ dàng phát hiện đây là điềm báo Hoàng Thượng tức giận.
“Nói rõ ràng cho trẫm."
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hạ quan quê ở Dương Châu, trên đường đi thi có qua Sơn Đông, dân chúng địa phương chạy nạn oán thán dậy đất, việc này đã không còn là bí mật, chỉ cần tuỳ tiện tìm một người đến hỏi thăm là biết."
“Rầm!" Hoàng Thượng đập bàn, ông tức không phải là Tri phủ Sơn Đông tham ô mà là chuyện lớn như thế, mình làm Thiên tử rõ ràng không hay biết gì. Quan viên Sơn Đông rốt cuộc là có bao nhiêu lá gan, chẳng lẽ muốn một tay che trời?
“Hoàng Thượng bớt giận." Thần tử vội vàng quỳ xuống dập đầu.
“Phụ hoàng bớt giận." Thái tử cũng quỳ xuống, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn biết Sơn Đông có nạn dân, cũng biết quan viên tham ô nhưng hắn không biết mọi người ai cũng biết. Nếu điều tra rõ chân tướng sự tình có liên quan đến hắn, dưới chứng cớ vô cùng xác thực, không thể bịt miệng mọi người trong thiên hạ, Phụ hoàng sao có thể giữ Thái tử vị cho hắn.
Thái tử âm thầm toan tính, tưởng tượng ra đủ loại kết quả, lại không hề hoài nghi Lê Diệu Nam, trừ phi hắn không cần đầu mới dám nói dối.
Lê Diệu Nam dễ dàng trích mình ra, một cái tiểu quan như hắn hiện giờ còn không có tiếng nói, hắn chỉ cần phóng hoả là được, chuyện còn lại đều có Hoàng Thượng lo.
“Bẩm Hoàng Thượng, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử cầu kiến."
Sắc mặt Thái tử trầm xuống, không nghĩ tới mấy vị huynh đệ của hắn tới nhanh như thế.
“Tuyên." Hoàng Thượng đúng là Hoàng Thượng, hỉ giận không hiện, rất nhanh đã khôi phục mặt không đổi sắc.
Lê Diệu Nam mắt xem mũi, mũi xem tim, tận lực giảm bớt tồn tại cảm của mình. Hắn biết cử động này của mình đâm ra một sọt, nhưng hắn thấy rất giá trị. Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, ít nhất hắn an toàn. Sau khi điều tra rõ, chỉ cần Thái tử không sao thì hắn cũng an toàn, nói không chừng còn nhận được vài phần che chở, trong Hoàng cung ngoại trừ Hoàng Thượng thì chính là địa bàn của Thái tử.
“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng."
“Đứng lên đi." Hoàng Thượng nhìn thấy hài tử, sắc mặt hơi dịu đi: “Các ngươi cũng tới nghe một chút, nhìn xem nên xử trí thế nào, ngày mai nộp một thiên sách luận lên."
“Vâng!" Các vị Hoàng tử cung kính đáp.
Lê Diệu Nam mẫn cảm phát hiện tựa hồ Lục hoàng tử có địch ý với hắn, nhớ tới Cảnh Dương hầu phủ, Lê Diệu Nam hiểu ra, bên môi cong lên một tia cười lạnh. Nếu hắn nhớ không sai, phu lang hình như có nói qua Vương Hoành Vĩ là ám tuyến của Lục hoàng tử, không biết Lục hoàng tử tính toán xử trí như thế nào.
Lê Diệu Nam cung kính nói lại sự tình một lần, giọng điệu khách quan không chứa bất cứ cảm xúc cá nhân nào.
Hoàng Thượng rất vừa lòng, các vị Hoàng tử cũng không tìm thấy bất luận lý do gì để phản bác, rõ ràng không có bằng chứng nhưng lại khiến người không bới được sai lầm. Lê Diệu Nam nói năng và làm việc quá mức quang minh chính đại, mở ra hết thảy dưới mặt trời, lớn mật để mặc người ta tuỳ tiện thăm dò, làm như vậy có thể vượt xa cả chứng cớ.
Chuyện kế tiếp, Lê Diệu Nam là tiểu trong suốt. Việc lớn không tới phiên hắn thảo luận, việc nhỏ chỗ này của Hoàng Thượng lấy đâu ra việc nhỏ. Hoàng Thượng, Hoàng tử, đại thần kịch liệt trao đổi, hắn thì an an tĩnh tĩnh đứng một bên làm bối cảnh.
Chờ đến khi Hoàng Thượng nhớ tới hắn, sắc trời đã đen.
Thái tử kinh ngạc liếc hắn một cái: “Sao Lê đại nhân vẫn còn ở đây?"
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, Hoàng Thượng không lên tiếng, sao hắn dám rời đi?
Hoàng Thượng rất nhân từ mà vung tay to, thưởng cho hắn một bàn ngự yến.
Kỳ thật không trách Hoàng Thượng sơ ý mà là tồn tại cảm của Lê Diệu Nam quá nhỏ, che giấu mình quá tốt. Bọn họ thương nghị chính sự, thật sự quên bên cạnh còn có một người rảnh rỗi.
Sự tình tạm thời kết thúc như vậy, quan viên kiểm chứng thế nào, Thái tử an bài thế nào, Lục hoàng tử hành động thế nào, hết thảy đều không liên quan đến Lê Diệu Nam, hắn chỉ cần chờ kết quả là được.
Chỉ là ai cũng không nghĩ tới, kết quả này không chỉ khiến Hoàng Thượng chấn động, càng làm cho Thái tử chấn động, triều đình nhấc lên sóng gió bão bùng. Thế nào cũng không nghĩ tới một sự kiện Tri phủ tham ô có thể như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn liên lụy rộng đến vậy.
Tác giả :
Dạ Du