Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
Chương 65
“Hay, hay hay." Dưới lầu mọi người bắt đầu ồn ào.
Một bầu trời đầy ngôi sao sáng tuyệt đẹp được treo lên tường, người vây xem sôi nổi khen ngợi, lớn tiếng nói.
“Vân Hoà Hoa không hổ là tài tử đệ nhất Giang Nam, khoa cử lần này, đầu danh nhất định thuộc về hắn." Có người khảng khái trào dâng, giọng nói tràn ngập sợ hãi.
“Dương huynh sai, khoa cử lần này, ngoại trừ Vân Hoà Hoa, thứ tử Liễu gia ở Sơn Đông – Liễu Lập Dương, nữ tế của Lễ bộ Thượng thư trong kinh – Lê Diệu Tổ, còn có đích tôn của Đại học sĩ Văn Uyên các – Cát Hồng Minh, cùng với danh sĩ Hồ Châu Thường Hoà Huy danh tiếng rất lớn."
“Ta nhớ hình như còn có Thanh Dương cư sĩ." Một vị thư sinh nhắc nhở.
“Suỵt! Hắn!" Có người cười nhạo ra tiếng, khinh thường nói: “Chẳng qua là ca tế Cảnh Dương hầu phủ, Thượng cổ diễn nghĩa quả thật là một quyển sách hay, nhưng người này…"
Mọi người không nói tiếp, chỉ có người muốn dựa hơi phú quý mới có thể cưới song nhi làm chính thê, cho dù Thanh Dương cư sĩ tài danh truyền xa, chân chính văn nhân có kiêu ngạo lại không nhìn hắn vào mắt, cho rằng Thanh Dương cư sĩ làm bẩn phong phạm văn nhân.
Có một vị thư sinh khác phụ hoạ: “Hơn nữa, trừ bỏ Thượng cổ diễn nghĩa, mọi người có từng nhìn thấy Thanh Dương cư sĩ có văn vẻ khác, ai biết có phải là mua chuộc danh tiếng hay không."
Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, loại tình huống này hắn sớm có đoán trước, tên tuổi Thanh Dương cư sĩ mang đến cho hắn cả lợi lẫn hại. Nếu hắn không đạt được gì, vậy hắn chính là ca tế Cảnh Dương hầu phủ, nhưng nếu hắn có thể dựa vào năng lực của mình mà tên đề bảng vàng, thì trong mắt người ngoài hắn chính là hắn.
Đó cũng là lý do vì sao đến kinh nửa năm, hắn không ra cửa đi lại. Một là bởi vì hắn muốn ôn tập, hai là hắn bật lên quá nhanh, căn cơ chưa đủ sẽ khiến người ngoài nói đủ điều, hắn không cần chỉ vì chút chuyện không đâu mà tranh luận với người khác, dù sao thời gian sẽ có câu trả lời.
Hắn và Cảnh Dương hầu phủ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phân rõ giới hạn!
Lộ Chí An đầy bụng xin lỗi, gật đầu mỉm cười với hắn, sợ Lê Diệu Nam sẽ xấu hổ, vội vàng chuyển hướng đề tài, cười nói: “Vân Hoà Hoa quả thật có tài, thời điểm thi hương chính là đầu danh, ta cảm thấy phần thắng của hắn rất lớn."
“Chưa chắc, Vân Hoà Hoa làm người cao ngạo, luôn không coi ai ra gì, hôm nay treo văn ở đây, chỉ sợ là trong lòng nóng vội." Phàn Thái Ninh bĩu môi, sau đó lại thản nhiên nói tiếp: “Vân Hoà Hoa mặc dù ở Giang Nam rất có danh khí nhưng nơi này dù sao cũng là kinh sư trọng địa, tiếng hô cổ vũ Cát Hồng Minh làm Trạng nguyên cao nhất, hắn nóng nảy."
Lê Diệu Nam cười không nói, Vân Hoà Hoa là tài tử Giang Nam đại danh đỉnh đỉnh, thi hương đầu danh giải Nguyên, làm người có chút ngạo mạn, hắn tuy thích người ngạo mạn nhưng không thích kẻ ngu dốt. Từ thời điểm thi hương, hắn liền biết mình và Vân Hoà Hoa không phải người cùng đường.
Không khí trên bàn trải qua buổi nói chuyện trở nên thoải mái hơn nhưng Lê Diệu Nam muốn yên tĩnh lại có người cố tình không cho.
Phạm Bằng Dực cười nhìn hắn, lớn tiếng nói: “A, tên của Thanh Dương cư sĩ hình như rất giống Lê Diệu Tổ, nghe nói các ngươi đều xuất thân từ Giang Nam, có phải có quan hệ gì không, còn thỉnh Diệu Nam huynh giải đáp."
Diệu Nam huynh? Lê Diệu Nam? Này không phải đại danh của Thanh Dương cư sĩ sao? Chẳng lẽ hôm nay hắn cũng tới đây?
Người dưới lầu sôi nổi ngẩng đầu, cũng có người có vẻ tương đối xấu hổ, dù sao bọn họ vừa mới nói bậy về người ta.
Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, ý cười không tới đáy mắt, tinh tế đánh giá Lộ Chí An, liếc mắt một cái phát hiện hắn ta cũng kinh ngạc khó hiểu, trong lòng lúc này mới hơi dịu đi, thản nhiên nói: “Ta cùng tộc với Lê Diệu Tổ."
Phạm Bằng Dực không tính toán buông tha hắn, tiếp tục nói: “Sớm nghe đại danh Thanh Dương cư sĩ, chính là chưa được nhìn thấy bút tích, hôm nay khó có dịp gặp được, mong Diệu Nam huynh vui lòng chỉ giáo."
“Phạm huynh đa lễ, ngươi ta vốn không quen, gọi ta Lê huynh là được."
Sắc mặt Phạm Bằng Dực tối sầm, không nghĩ tới Lê Diệu Nam không nể tình như vậy. Lộ Chí An cũng tức giận, nói thẳng: “Phạm huynh, hôm nay vốn là ta cùng Lê huynh gặp nhau, sớm nói qua chỉ nói phong nguyệt, ngươi lớn tiếng bức bách như vậy là có ý gì?"
Phạm Bằng Dực cười lạnh một tiếng: “Vốn là muốn kiến thức văn chương của Lê huynh, nếu không được thì thôi, Lộ huynh sao phải nói kích ta."
“Ngươi…" Lộ Chí An không hé răng nữa, xin lỗi trong mắt càng thêm rõ ràng.
Dưới lầu có người kêu to: “Chớ không phải Thanh Dương cư sĩ không dám đi."
Ánh mắt Lê Diệu Nam lạnh lùng, thầm thở dài trong lòng, vô luận thế nào hữu nghị giữa hắn và Lộ Chí An coi như chấm dứt, mặc kệ Lộ Chí An có phải vô tội hay không, hắn cũng không quan tâm, chỉ riêng chuyện ước hẹn hôm nay hắn ta mang người ngoài đến đã là sai lầm.
Mình có thể lý giải khó xử của Lộ Chí An nhưng cũng không tán thành, bộ tộc Lộ thị vì xuất sĩ, ẩn núp lâu lắm, cũng quá cẩn thuận, muốn khéo léo ai cũng không đắc tội, kỳ thật ngược lại bị người lợi dụng!
Trong lòng Lê Diệu Nam có chút tiếc hận, Lộ Chí An tài học rất tốt, có trả thù, có lý tưởng, không biết trọng trách gia tộc đặt lên người sẽ biến hắn ta thành cái dạng gì?
Lê Diệu Nam chậm rãi xuống lầu, bên môi nhếch một nụ cười nhạt, y bào dưới chân theo bước đi của hắn mà đong đưa, toàn thân đều lộ ra một loại tao nhã tôn quý nói không nên lời, rồi lại không để người cảm thấy cao cao tại thượng, ngược lại chỗ nào cũng toát lên một loại thân cận, làm người ta vừa thấy liền sinh ra hảo cảm.
Đây là kỹ năng hắn luyện ra từ đời trước, ánh mắt rõ ràng không có một tia độ ấm nhưng ảo giác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú này sẽ làm người khác cảm thấy hắn đang nhìn mình, sẽ làm người sinh ra một loại cảm giác được tôn trọng, được coi trọng. Đây là tuyệt chiêu chuyên dụng của hoa hoa công tử dùng với nữ nhân, kỳ thật dùng ở đây cũng rất tốt.
“Tại hạ bất tài, kiến quá các vị… học sĩ." Lê Diệu Nam suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tìm được một xưng hô thích hợp.
Mọi người thấy hắn hữu lễ như thế, thái độ lại hiền lành như thế, ngược lại có vẻ hơi ngại ngùng. Có người tò mò hỏi: “Thanh Dương cư sĩ chẳng lẽ tính toán lưu lại bút tích."
Lê Diệu Nam ôn hoà mỉm cười, ánh mắt đảo qua mọi người, thân thiết nói: “Có gì không thể." Nếu đã bị đẩy ra, vậy rõ ràng làm việc cao điệu, vốn hắn còn muốn đợi lát nữa thử qua rồi mới bộc lộ tài năng trước mặt mọi người, giờ làm trước một chút cũng được.
Không bao lâu, tiểu nhị trà lâu đưa tới giấy bút.
Lê Diệu Nam trầm tư trong chốc lát, vận dụng thư pháp hiện đại, kết hợp với hành thư* mà đông đảo danh gia phát minh ra, đề bút viết xuống:
-Thấu hiểu thế sự cũng là học vấn, thông thạo nhân tình chính là văn chương.
-Lấy đồng làm gương có thể chỉnh y quan, lấy xưa làm gương có thể biết hưng thịnh, lấy người làm gương có thể hiểu được mất.
(*Chữ hành (hành thư) là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải 行楷. Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo 行草.)
Đây đều là lấy từ Hồng Lâu Mộng với danh ngôn của Ngụy Trưng, từ xưa đến nay vẫn luôn lưu truyền, còn sợ không lừa gạt được những người này sao.
“Hay, từ hay, câu hay." Vừa thấy hắn viết hai câu này, lập tức có người khen ngợi.
“Chữ đẹp." Càng có người lớn tiếng kinh hô.
Lúc này mọi người mới phát hiện, thể chữ của Lê Diệu Nam tựa hồ không giống với bất kỳ loại nào đương thời.
“Đây là…" Cho dù người có bình tĩnh đến đâu thấy thể chữ mới này, trong lòng đều chấn động, chấn động tột đỉnh.
Nháy mắt, Lê Diệu Nam nổi bật, vượt qua Vân Hoà Hoa vừa rồi.
Lê Diệu Nam khiêm tốn cúi đầu, giọng điệu cực kỳ ôn hoà: “Tại hạ bất tài, thư pháp chưa thành, chỉ luyện được đến bộ dáng hiện tại, hôm nay thấy các vị có hưng trí liền nhịn không được lấy ra bêu xấu."
Có người đỏ mặt, bọn họ chỗ nào có hưng trí, rõ ràng là đập phá được không, nhưng lời của Lê Diệu Nam thân thiết lộ ra vài phần vui đùa, tựa hồ hoàn toàn không để trong lòng. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy thật sung sướng, sôi nổi khen ngợi hắn rộng lượng, quả nhiên có phong phạm danh gia.
Đương nhiên trong đó cũng có người không cao hứng, Lê Diệu Nam đột nhiên phát hiện, hôm nay ở Có gian trà lâu, người lấm la lấm lét thật không ít. Trừ cái này ra, sắc mặt Phạm Bằng Dực khó coi, còn có Vân Hoà Hoa trong cách gian dưới lầu, bị người đoạt nổi bật, Vân Hoà Hoa sao có thể cao hứng, nhưng làm một người cao ngạo, hắn ta không thể tiến đến tranh luận, chỉ có thể chịu đựng một bụng hờn dỗi, đến mức mặt đỏ rần.
Sau ngày hôm nay, không còn người nói Thanh Dương cư sĩ mua chuộc danh tiếng. Lê Diệu Nam thật mẫn cảm mà nhận thấy có người cố ý nhằm vào mình. Phạm Bằng Dực làm khó dễ quá mức trùng hợp, căn bản không hề có đạo lý, gã nếu có thể tương giao với Lộ Chí An, nhất định không phải kẻ ngu dốt, hắn có lý do tin rằng sau lưng Phạm Bằng Dực có người người sai sử.
Lê Diệu Nam tuy đã sớm dự đoán được, Thanh Dương cư sĩ nổi bật quá nhanh, nhất định sẽ làm người ngờ vực vô căn cứ, có lẽ còn sẽ có nhàn thoại, nhưng hôm nay nghe được đồn đãi không khỏi quá nhiều, tựa hồ trừ bỏ một quyển sách, Thanh Dương cư sĩ không có bất luận chỗ nào ra hồn. Trực giác nói cho Lê Diệu Nam, có người cố ý hạ thấp mình. Tuy động tác thực mờ mịt nhưng cao thấp liên tục xảy ra, muốn phát hiện cũng không khó. Dù sao, hiện giờ thành tích khoa cử chưa ra, lúc này làm khó dễ quá mức khả nghi, chỉ cần là một người thông minh thì sẽ không làm như vậy.
Lê Diệu Nam nghĩ không ra, hắn ở kinh thành hình như chưa đắc tội ai, ác ý kia tột cùng là từ đâu đến.
Hôm qua hắn cùng Lộ Chí An ước hẹn, không ít người ở cửa trường thi đều nghe thấy, hắn cảm thấy hết thảy hôm nay tựa hồ là chuyên môn an bài vì hắn, người trong tối chỉ sợ là thấy hắn không thường ra cửa cho nên mới bắt được cơ hội hôm nay. Nếu hắn không có vài phần bản lĩnh thật sự, cho dù biểu hiện đến quy củ một cách máy móc, chỉ cần không đủ màu mè liền không thể áp chế nổi bật của Vân Hòa Hoa, hôm nay nói không chừng hắn còn mất hết danh dự.
Người thường thích so bì, Thanh Dương cư sĩ trong mắt mọi người vốn không có ấn tượng tốt, cho dù sau đó hắn dùng khí thế vớt lại nhưng nếu biểu hiện không tốt, người trong tối tất nhiên sẽ mượn cơ hội sinh sự, như vậy khẳng định cái danh hắn mua chuộc danh tiếng, dựa hơi phú quý sẽ được chứng thực.
Chẳng lẽ là Cảnh Dương hầu phủ?
Lê Diệu Nam lắc đầu, hắn với Cảnh Dương hầu phủ không có ân oán gì to lớn, chẳng qua là lúc trước bị chặn ở cửa nhưng việc này mất mặt cũng là hắn, tình huống như vậy, Cảnh Dương hầu phủ sẽ phí khí lực đi đối phó một tiểu nhân vật?
Lê Diệu Tổ?
Lê Diệu Tổ tuy có vài phần năng lực nhưng có thể mời đến Vân Hoà Hoa? Phạm Bằng Dực? Lê Diệu Nam cảm thấy không có khả năng.
Cẩn thận suy tư một khắc, chỉ có thể tạm thời định mục tiêu ở trên đầu Cảnh Dương hầu phủ, dù sao Tết năm nay hắn với phu lang không tới cửa bái phỏng, nếu Cảnh Dương hầu phủ bởi vậy mà tức giận, muốn cho hắn xinh đẹp thì cũng chưa chắc đã không có khả năng.
Hôm nay hắn xem như tận hứng mà đi mất hứng mà về, Lê Diệu Nam vừa về tới nhà, đi thẳng đến phòng ngủ Tiểu Húc Nhi, muốn tìm an ủi từ hải từ. Tiểu Húc Nhi hiện giờ đã được tám tháng, không chỉ biết xoay người, còn biết đi, bướng bỉnh vô cùng.
Lâm Dĩ Hiên đang đùa hài tử, ném một cái tú cầu xinh đẹp lên trước để Tiểu Húc Nhi tự đi nhặt.
Tiểu Húc Nhi đi tập tễnh, bước rất mạnh, bộ dáng khoẻ mạnh kháu khỉnh, chọc cho người một phòng đều cười.
Thấy Lê Diệu Nam trở về, Lâm Dĩ Hiên liếc mắt một cái liền phát hiện hắn khác thường, cười hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi hôm nay không phải hẹn với bạn sao?"
Lê Diệu Nam khoát tay áo: “Đừng nói nữa." Xoay người bế nhi tử lên hung hăng hôn một hơi. Tiểu Húc Nhi đáng thương, mắt thấy sắp sờ được vào tú cầu xinh đẹp, xoàn xoạt một cái, không thấy, đập vào mắt là cái bản mặt thối của phụ thân nó.
Tiểu Húc Nhi không hài lòng, giương nanh múa vuốt, kéo tóc phụ thân mình.
Lê Diệu Nam ôi một tiếng, trong lòng buồn bực, hài tử này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Dĩ Hiên bật cười: “Mau đưa hài tử cho ta đi."
Lê Diệu Nam rốt cuộc trốn thoát khỏi móng vuốt. Hai người đùa hài tử trong chốc lát, thẳng đến khi Tiểu Húc Nhi ngủ say, Lâm Dĩ Hiên mới hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Lê Diệu Nam cũng không giấu giếm, hắn biết phu lang nhà mình không phải người có ảnh mắt thiển cận, huống hồ phu lang tương đối quen thuộc kinh thành, hai người phân tích bao giờ cũng tốt hơn một người cân nhắc, hắn rất không thích cái loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, điều này làm cho hắn không có phòng bị.
Một bầu trời đầy ngôi sao sáng tuyệt đẹp được treo lên tường, người vây xem sôi nổi khen ngợi, lớn tiếng nói.
“Vân Hoà Hoa không hổ là tài tử đệ nhất Giang Nam, khoa cử lần này, đầu danh nhất định thuộc về hắn." Có người khảng khái trào dâng, giọng nói tràn ngập sợ hãi.
“Dương huynh sai, khoa cử lần này, ngoại trừ Vân Hoà Hoa, thứ tử Liễu gia ở Sơn Đông – Liễu Lập Dương, nữ tế của Lễ bộ Thượng thư trong kinh – Lê Diệu Tổ, còn có đích tôn của Đại học sĩ Văn Uyên các – Cát Hồng Minh, cùng với danh sĩ Hồ Châu Thường Hoà Huy danh tiếng rất lớn."
“Ta nhớ hình như còn có Thanh Dương cư sĩ." Một vị thư sinh nhắc nhở.
“Suỵt! Hắn!" Có người cười nhạo ra tiếng, khinh thường nói: “Chẳng qua là ca tế Cảnh Dương hầu phủ, Thượng cổ diễn nghĩa quả thật là một quyển sách hay, nhưng người này…"
Mọi người không nói tiếp, chỉ có người muốn dựa hơi phú quý mới có thể cưới song nhi làm chính thê, cho dù Thanh Dương cư sĩ tài danh truyền xa, chân chính văn nhân có kiêu ngạo lại không nhìn hắn vào mắt, cho rằng Thanh Dương cư sĩ làm bẩn phong phạm văn nhân.
Có một vị thư sinh khác phụ hoạ: “Hơn nữa, trừ bỏ Thượng cổ diễn nghĩa, mọi người có từng nhìn thấy Thanh Dương cư sĩ có văn vẻ khác, ai biết có phải là mua chuộc danh tiếng hay không."
Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, loại tình huống này hắn sớm có đoán trước, tên tuổi Thanh Dương cư sĩ mang đến cho hắn cả lợi lẫn hại. Nếu hắn không đạt được gì, vậy hắn chính là ca tế Cảnh Dương hầu phủ, nhưng nếu hắn có thể dựa vào năng lực của mình mà tên đề bảng vàng, thì trong mắt người ngoài hắn chính là hắn.
Đó cũng là lý do vì sao đến kinh nửa năm, hắn không ra cửa đi lại. Một là bởi vì hắn muốn ôn tập, hai là hắn bật lên quá nhanh, căn cơ chưa đủ sẽ khiến người ngoài nói đủ điều, hắn không cần chỉ vì chút chuyện không đâu mà tranh luận với người khác, dù sao thời gian sẽ có câu trả lời.
Hắn và Cảnh Dương hầu phủ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phân rõ giới hạn!
Lộ Chí An đầy bụng xin lỗi, gật đầu mỉm cười với hắn, sợ Lê Diệu Nam sẽ xấu hổ, vội vàng chuyển hướng đề tài, cười nói: “Vân Hoà Hoa quả thật có tài, thời điểm thi hương chính là đầu danh, ta cảm thấy phần thắng của hắn rất lớn."
“Chưa chắc, Vân Hoà Hoa làm người cao ngạo, luôn không coi ai ra gì, hôm nay treo văn ở đây, chỉ sợ là trong lòng nóng vội." Phàn Thái Ninh bĩu môi, sau đó lại thản nhiên nói tiếp: “Vân Hoà Hoa mặc dù ở Giang Nam rất có danh khí nhưng nơi này dù sao cũng là kinh sư trọng địa, tiếng hô cổ vũ Cát Hồng Minh làm Trạng nguyên cao nhất, hắn nóng nảy."
Lê Diệu Nam cười không nói, Vân Hoà Hoa là tài tử Giang Nam đại danh đỉnh đỉnh, thi hương đầu danh giải Nguyên, làm người có chút ngạo mạn, hắn tuy thích người ngạo mạn nhưng không thích kẻ ngu dốt. Từ thời điểm thi hương, hắn liền biết mình và Vân Hoà Hoa không phải người cùng đường.
Không khí trên bàn trải qua buổi nói chuyện trở nên thoải mái hơn nhưng Lê Diệu Nam muốn yên tĩnh lại có người cố tình không cho.
Phạm Bằng Dực cười nhìn hắn, lớn tiếng nói: “A, tên của Thanh Dương cư sĩ hình như rất giống Lê Diệu Tổ, nghe nói các ngươi đều xuất thân từ Giang Nam, có phải có quan hệ gì không, còn thỉnh Diệu Nam huynh giải đáp."
Diệu Nam huynh? Lê Diệu Nam? Này không phải đại danh của Thanh Dương cư sĩ sao? Chẳng lẽ hôm nay hắn cũng tới đây?
Người dưới lầu sôi nổi ngẩng đầu, cũng có người có vẻ tương đối xấu hổ, dù sao bọn họ vừa mới nói bậy về người ta.
Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, ý cười không tới đáy mắt, tinh tế đánh giá Lộ Chí An, liếc mắt một cái phát hiện hắn ta cũng kinh ngạc khó hiểu, trong lòng lúc này mới hơi dịu đi, thản nhiên nói: “Ta cùng tộc với Lê Diệu Tổ."
Phạm Bằng Dực không tính toán buông tha hắn, tiếp tục nói: “Sớm nghe đại danh Thanh Dương cư sĩ, chính là chưa được nhìn thấy bút tích, hôm nay khó có dịp gặp được, mong Diệu Nam huynh vui lòng chỉ giáo."
“Phạm huynh đa lễ, ngươi ta vốn không quen, gọi ta Lê huynh là được."
Sắc mặt Phạm Bằng Dực tối sầm, không nghĩ tới Lê Diệu Nam không nể tình như vậy. Lộ Chí An cũng tức giận, nói thẳng: “Phạm huynh, hôm nay vốn là ta cùng Lê huynh gặp nhau, sớm nói qua chỉ nói phong nguyệt, ngươi lớn tiếng bức bách như vậy là có ý gì?"
Phạm Bằng Dực cười lạnh một tiếng: “Vốn là muốn kiến thức văn chương của Lê huynh, nếu không được thì thôi, Lộ huynh sao phải nói kích ta."
“Ngươi…" Lộ Chí An không hé răng nữa, xin lỗi trong mắt càng thêm rõ ràng.
Dưới lầu có người kêu to: “Chớ không phải Thanh Dương cư sĩ không dám đi."
Ánh mắt Lê Diệu Nam lạnh lùng, thầm thở dài trong lòng, vô luận thế nào hữu nghị giữa hắn và Lộ Chí An coi như chấm dứt, mặc kệ Lộ Chí An có phải vô tội hay không, hắn cũng không quan tâm, chỉ riêng chuyện ước hẹn hôm nay hắn ta mang người ngoài đến đã là sai lầm.
Mình có thể lý giải khó xử của Lộ Chí An nhưng cũng không tán thành, bộ tộc Lộ thị vì xuất sĩ, ẩn núp lâu lắm, cũng quá cẩn thuận, muốn khéo léo ai cũng không đắc tội, kỳ thật ngược lại bị người lợi dụng!
Trong lòng Lê Diệu Nam có chút tiếc hận, Lộ Chí An tài học rất tốt, có trả thù, có lý tưởng, không biết trọng trách gia tộc đặt lên người sẽ biến hắn ta thành cái dạng gì?
Lê Diệu Nam chậm rãi xuống lầu, bên môi nhếch một nụ cười nhạt, y bào dưới chân theo bước đi của hắn mà đong đưa, toàn thân đều lộ ra một loại tao nhã tôn quý nói không nên lời, rồi lại không để người cảm thấy cao cao tại thượng, ngược lại chỗ nào cũng toát lên một loại thân cận, làm người ta vừa thấy liền sinh ra hảo cảm.
Đây là kỹ năng hắn luyện ra từ đời trước, ánh mắt rõ ràng không có một tia độ ấm nhưng ảo giác dịu dàng, ánh mắt chuyên chú này sẽ làm người khác cảm thấy hắn đang nhìn mình, sẽ làm người sinh ra một loại cảm giác được tôn trọng, được coi trọng. Đây là tuyệt chiêu chuyên dụng của hoa hoa công tử dùng với nữ nhân, kỳ thật dùng ở đây cũng rất tốt.
“Tại hạ bất tài, kiến quá các vị… học sĩ." Lê Diệu Nam suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tìm được một xưng hô thích hợp.
Mọi người thấy hắn hữu lễ như thế, thái độ lại hiền lành như thế, ngược lại có vẻ hơi ngại ngùng. Có người tò mò hỏi: “Thanh Dương cư sĩ chẳng lẽ tính toán lưu lại bút tích."
Lê Diệu Nam ôn hoà mỉm cười, ánh mắt đảo qua mọi người, thân thiết nói: “Có gì không thể." Nếu đã bị đẩy ra, vậy rõ ràng làm việc cao điệu, vốn hắn còn muốn đợi lát nữa thử qua rồi mới bộc lộ tài năng trước mặt mọi người, giờ làm trước một chút cũng được.
Không bao lâu, tiểu nhị trà lâu đưa tới giấy bút.
Lê Diệu Nam trầm tư trong chốc lát, vận dụng thư pháp hiện đại, kết hợp với hành thư* mà đông đảo danh gia phát minh ra, đề bút viết xuống:
-Thấu hiểu thế sự cũng là học vấn, thông thạo nhân tình chính là văn chương.
-Lấy đồng làm gương có thể chỉnh y quan, lấy xưa làm gương có thể biết hưng thịnh, lấy người làm gương có thể hiểu được mất.
(*Chữ hành (hành thư) là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải 行楷. Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo 行草.)
Đây đều là lấy từ Hồng Lâu Mộng với danh ngôn của Ngụy Trưng, từ xưa đến nay vẫn luôn lưu truyền, còn sợ không lừa gạt được những người này sao.
“Hay, từ hay, câu hay." Vừa thấy hắn viết hai câu này, lập tức có người khen ngợi.
“Chữ đẹp." Càng có người lớn tiếng kinh hô.
Lúc này mọi người mới phát hiện, thể chữ của Lê Diệu Nam tựa hồ không giống với bất kỳ loại nào đương thời.
“Đây là…" Cho dù người có bình tĩnh đến đâu thấy thể chữ mới này, trong lòng đều chấn động, chấn động tột đỉnh.
Nháy mắt, Lê Diệu Nam nổi bật, vượt qua Vân Hoà Hoa vừa rồi.
Lê Diệu Nam khiêm tốn cúi đầu, giọng điệu cực kỳ ôn hoà: “Tại hạ bất tài, thư pháp chưa thành, chỉ luyện được đến bộ dáng hiện tại, hôm nay thấy các vị có hưng trí liền nhịn không được lấy ra bêu xấu."
Có người đỏ mặt, bọn họ chỗ nào có hưng trí, rõ ràng là đập phá được không, nhưng lời của Lê Diệu Nam thân thiết lộ ra vài phần vui đùa, tựa hồ hoàn toàn không để trong lòng. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy thật sung sướng, sôi nổi khen ngợi hắn rộng lượng, quả nhiên có phong phạm danh gia.
Đương nhiên trong đó cũng có người không cao hứng, Lê Diệu Nam đột nhiên phát hiện, hôm nay ở Có gian trà lâu, người lấm la lấm lét thật không ít. Trừ cái này ra, sắc mặt Phạm Bằng Dực khó coi, còn có Vân Hoà Hoa trong cách gian dưới lầu, bị người đoạt nổi bật, Vân Hoà Hoa sao có thể cao hứng, nhưng làm một người cao ngạo, hắn ta không thể tiến đến tranh luận, chỉ có thể chịu đựng một bụng hờn dỗi, đến mức mặt đỏ rần.
Sau ngày hôm nay, không còn người nói Thanh Dương cư sĩ mua chuộc danh tiếng. Lê Diệu Nam thật mẫn cảm mà nhận thấy có người cố ý nhằm vào mình. Phạm Bằng Dực làm khó dễ quá mức trùng hợp, căn bản không hề có đạo lý, gã nếu có thể tương giao với Lộ Chí An, nhất định không phải kẻ ngu dốt, hắn có lý do tin rằng sau lưng Phạm Bằng Dực có người người sai sử.
Lê Diệu Nam tuy đã sớm dự đoán được, Thanh Dương cư sĩ nổi bật quá nhanh, nhất định sẽ làm người ngờ vực vô căn cứ, có lẽ còn sẽ có nhàn thoại, nhưng hôm nay nghe được đồn đãi không khỏi quá nhiều, tựa hồ trừ bỏ một quyển sách, Thanh Dương cư sĩ không có bất luận chỗ nào ra hồn. Trực giác nói cho Lê Diệu Nam, có người cố ý hạ thấp mình. Tuy động tác thực mờ mịt nhưng cao thấp liên tục xảy ra, muốn phát hiện cũng không khó. Dù sao, hiện giờ thành tích khoa cử chưa ra, lúc này làm khó dễ quá mức khả nghi, chỉ cần là một người thông minh thì sẽ không làm như vậy.
Lê Diệu Nam nghĩ không ra, hắn ở kinh thành hình như chưa đắc tội ai, ác ý kia tột cùng là từ đâu đến.
Hôm qua hắn cùng Lộ Chí An ước hẹn, không ít người ở cửa trường thi đều nghe thấy, hắn cảm thấy hết thảy hôm nay tựa hồ là chuyên môn an bài vì hắn, người trong tối chỉ sợ là thấy hắn không thường ra cửa cho nên mới bắt được cơ hội hôm nay. Nếu hắn không có vài phần bản lĩnh thật sự, cho dù biểu hiện đến quy củ một cách máy móc, chỉ cần không đủ màu mè liền không thể áp chế nổi bật của Vân Hòa Hoa, hôm nay nói không chừng hắn còn mất hết danh dự.
Người thường thích so bì, Thanh Dương cư sĩ trong mắt mọi người vốn không có ấn tượng tốt, cho dù sau đó hắn dùng khí thế vớt lại nhưng nếu biểu hiện không tốt, người trong tối tất nhiên sẽ mượn cơ hội sinh sự, như vậy khẳng định cái danh hắn mua chuộc danh tiếng, dựa hơi phú quý sẽ được chứng thực.
Chẳng lẽ là Cảnh Dương hầu phủ?
Lê Diệu Nam lắc đầu, hắn với Cảnh Dương hầu phủ không có ân oán gì to lớn, chẳng qua là lúc trước bị chặn ở cửa nhưng việc này mất mặt cũng là hắn, tình huống như vậy, Cảnh Dương hầu phủ sẽ phí khí lực đi đối phó một tiểu nhân vật?
Lê Diệu Tổ?
Lê Diệu Tổ tuy có vài phần năng lực nhưng có thể mời đến Vân Hoà Hoa? Phạm Bằng Dực? Lê Diệu Nam cảm thấy không có khả năng.
Cẩn thận suy tư một khắc, chỉ có thể tạm thời định mục tiêu ở trên đầu Cảnh Dương hầu phủ, dù sao Tết năm nay hắn với phu lang không tới cửa bái phỏng, nếu Cảnh Dương hầu phủ bởi vậy mà tức giận, muốn cho hắn xinh đẹp thì cũng chưa chắc đã không có khả năng.
Hôm nay hắn xem như tận hứng mà đi mất hứng mà về, Lê Diệu Nam vừa về tới nhà, đi thẳng đến phòng ngủ Tiểu Húc Nhi, muốn tìm an ủi từ hải từ. Tiểu Húc Nhi hiện giờ đã được tám tháng, không chỉ biết xoay người, còn biết đi, bướng bỉnh vô cùng.
Lâm Dĩ Hiên đang đùa hài tử, ném một cái tú cầu xinh đẹp lên trước để Tiểu Húc Nhi tự đi nhặt.
Tiểu Húc Nhi đi tập tễnh, bước rất mạnh, bộ dáng khoẻ mạnh kháu khỉnh, chọc cho người một phòng đều cười.
Thấy Lê Diệu Nam trở về, Lâm Dĩ Hiên liếc mắt một cái liền phát hiện hắn khác thường, cười hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi hôm nay không phải hẹn với bạn sao?"
Lê Diệu Nam khoát tay áo: “Đừng nói nữa." Xoay người bế nhi tử lên hung hăng hôn một hơi. Tiểu Húc Nhi đáng thương, mắt thấy sắp sờ được vào tú cầu xinh đẹp, xoàn xoạt một cái, không thấy, đập vào mắt là cái bản mặt thối của phụ thân nó.
Tiểu Húc Nhi không hài lòng, giương nanh múa vuốt, kéo tóc phụ thân mình.
Lê Diệu Nam ôi một tiếng, trong lòng buồn bực, hài tử này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Dĩ Hiên bật cười: “Mau đưa hài tử cho ta đi."
Lê Diệu Nam rốt cuộc trốn thoát khỏi móng vuốt. Hai người đùa hài tử trong chốc lát, thẳng đến khi Tiểu Húc Nhi ngủ say, Lâm Dĩ Hiên mới hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Lê Diệu Nam cũng không giấu giếm, hắn biết phu lang nhà mình không phải người có ảnh mắt thiển cận, huống hồ phu lang tương đối quen thuộc kinh thành, hai người phân tích bao giờ cũng tốt hơn một người cân nhắc, hắn rất không thích cái loại cảm giác địch trong tối ta ngoài sáng này, điều này làm cho hắn không có phòng bị.
Tác giả :
Dạ Du