Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
Chương 125
Thái tử ở Đông Cung giận dữ, không mấy ngày sau, Lê phủ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Phụ nhân xinh đẹp ung dung hoa quý, giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong tư của nàng.
Lâm Dĩ Hiên nhăn chặt mày, trước đuổi hài tử ra ngoài chơi đùa, lúc này mới đến phòng khách tiếp đãi.
“Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nhìn người tới, ánh mắt rõ ràng không hề hoan nghênh.
Phu nhân nhẹ nhàng cười nhạt, khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết. Nếu xem nhẹ sắc mặt tái nhợt của nàng, thật đúng là một vị phong hoa tuyệt đại giai nhân: “Cửu ca hà tất khách khí như thế, người với ta mặc dù không cùng một mẫu sinh ra, nhưng vẫn một mạch tương liên."
Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc: “Trèo cao không tới Lâm Trắc phi."
Đôi mắt Lâm Tĩnh Như khẽ chuyển, trong ánh mắt hàm chứa một tia ưu sầu, thở dài nói: “Cửu ca khinh thường Cảnh Dương hầu phủ, muội muội chẳng lẽ không như vậy. Tám năm trước đều mệt cửu ca giúp đỡ, muội muội mới có khả năng đứng vững gót chân trong Thái tử phủ, muội muội là thật tâm cảm kích cửu ca."
Lâm Dĩ Hiên cười nhạo một tiếng, hờ hững nhìn nàng diễn. Mình về kinh đã ba tháng, Lâm Tĩnh Như hôm nay mới đến nói lời cảm tạ có phải hơi muộn không?
Lâm Tĩnh Như không ngại thái độ của y, chuyển sang chuyện khác, lo lắng nói: “Cửu ca chỉ sợ còn chưa biết sự tình, ca phu lần này gặp rắc rối lớn rồi."
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên hơi động nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, y tin tưởng phu quân mình, huống chi chuyện của mình đâu đến lượt thất muội quan tâm.
Lâm Tĩnh Như thấy y không trả lời, nói tiếp: “Ca phu đắc tội Thừa Ân công, Diêm đại nhân chính là đương triều Quốc cữu, Thái tử điện hạ rất tức giận, muội muội cũng là lo lắng cho cửu ca nên đến báo tin."
Lâm Dĩ Hiên vẫn không động, không chút để ý mà nhấp ngụm trà, tùy ý nàng nói một mình. Nếu đắc tội người khác có lẽ Lâm Dĩ Hiên còn sẽ sốt ruột một chút, nhưng nếu là Thừa Ân công, căn bản không cần để trong lòng. Nếu trời muốn ngươi vong, trước tiên sẽ để cho ngươi cuồng, Thái tử đã ở cạnh bờ vực rồi, Thừa Ân công không đủ để gây sợ hãi.
Lâm Tĩnh Như nóng nảy, cố ý nhấn mạnh: “Thái tử điện hạ là Thái tử, tương lai nhất định sẽ đi lên ngôi vị Hoàng đế. Cửu ca sao không khuyên nhủ Lê đại nhân, liền tính không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy xét cho chất nhi. Ca phu hiện giờ có được đế tâm nhưng nếu chất nhi xảy ra cái gì sơ xuất…"
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống, cực kỳ khó chịu khi người khác lấy hài tử ra nói chuyện, lạnh lùng nói: “Không nhọc Trắc phi quan tâm, hài tử của ta đã có phu quân che chở, ngươi vẫn tự quản của mình cho tốt đi. Nghe nói thân mình Nhị điện hạ không tốt, Tam điện hạ tuổi nhỏ chết non, muội muội nên trông kỹ Lục điện hạ."
Sắc mặt Lâm Tĩnh Như thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ xót xa. Nhị điện hạ là trưởng tử nàng sinh ra, chỉ tiếc bị Thái tử phi độc hại, mặc dù có thái y đúng lúc cứu chữa, thân thể nhi tử vẫn bị ảnh hưởng, cả đời đều không thể rời khỏi chén thuốc. Tam nhi thì lại đương trường mất mạng.
Hốc mắt Lâm Tĩnh Như phiếm hồng, bày ra tư thái kẻ yếu, thương tâm nói: “Cửu ca đâu cần phải nói như vậy, cứ đâm dao vào tim ta, muội muội chẳng qua lo lắng cho ca phu mà thôi."
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh, không chút nào chủ quan, nếu thất muội là đèn cạn dầu, hoàn cảnh ở Đông cung phức tạp, nàng sao có thể liên tiếp sinh hài tử, đáp: “Phu quân của ta không cần thất muội quan tâm, ngươi chỉ cần quan tâm Thái tử điện hạ là được."
Lâm Tĩnh Như nghẹn đến khó chịu, đồng thời cũng hiểu được, muốn từ trong câu chữ mà nắm lấy nhược điểm của cửu ca thì trước hết phải trích mình ra, những lời hôm nay nàng nói cùng cửu ca tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Mọi sự không có lửa làm sao có khói, nếu đổi thành người khác quan tâm ca phu tuyệt đối sẽ không làm người ngoài nghĩ nhiều, nhưng cửu ca phu thì lại bất đồng, nữ tử trong kinh không ai không hâm mộ cửu ca gả được cho một vị phu quân tốt, nếu truyền ra lời đồn gì, chắc chắn không tẩy được nước bẩn trên người nàng.
Lâm Tĩnh Như nghiêm mặt, nói thẳng: “Muội muội cũng là muốn tốt cho cửu ca, tin hay không tùy ngươi, đợi đến khi Thái tử điện hạ đăng cơ, ngươi cho là Lê đại nhân còn có thể sống yên trong triều sao?"
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên lóe lóe, Thái tử đã có xu hướng suy tàn, thất muội đến tột cùng là lấy đâu ra tin tưởng để cho rằng Thái tử sẽ đăng cơ, nhướn mày cười nói: “Thât muội cho rằng phải làm thế nào?"
“Tất nhiên là đăng môn giải thích, ca phu thâm đến tín nhiệm của Hoàng Thượng, Thái tử nhân hậu, tất nhiên sẽ không tính toán chi li."
Lâm Dĩ Hiên cong khóe môi, chỉ sợ phu quân vừa bước qua cửa sẽ bị dán nhãn người của Thái tử, thản nhiên nói: “Chuyện của phu quân đâu đến lượt ta xen mồm, làm tốt nội tử quản việc nhà là được, thất muội quên bổn phận rồi à? A, thiếu chút nữa quên mất, Đông cung là Thái tử phi làm chủ, chỗ nào được đến lượt thất muội."
Ánh mắt Lâm Tĩnh Như tàn nhẫn, không nghĩ tới Lâm Dĩ Hiên cư nhiên mềm cứng không ăn: “Lời ấy của cửu ca có ý gì?"
Vẻ mặt Lâm Dĩ Hiên mỉa mai, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú: “Thất muội sao không giả vờ nữa, ta thấy sắc mặt thất muội không tốt, có muốn gọi đại phu đến xem không?"
“Ngươi biết cái gì?" Lâm Tĩnh Như biến sắc, giọng nói bén nhọn chói tai.
Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng: “Ta sao biết được cái gì, chẳng qua là lo lắng cho thất muội thôi, Thái tử phi nếu biết nguyên nhân Hoàng trưởng tôn chết, ngươi nói nàng sẽ làm gì?"
“Ngươi có tai mắt trong phủ Thái tử?" Lâm Tĩnh Như không ngồi yên được nữa, lúc này nàng đâu còn vẻ tôn quý tao nhã vừa rồi, trong lòng tức giận ngập trời: “Thái tử phi dám hại nhi tử của ta thì phải làm tốt chuẩn bị chịu trả thù."
Lâm Dĩ Hiên nghiêng đầu, chậm rãi nở nụ cười: “Thì ra thật là ngươi làm, đa tạ thất muội đã giải thích nghi hoặc."
“Ngươi lừa ta…" Sắc mặt Lâm Tĩnh Như xanh mét, trong lòng thật sự tin, cửu ca rời kinh tám năm, Đông cung đề phòng sâm nghiêm, Thái tử tính tình không tốt lâu lâu lại đổi cung nhân một lần, ngay cả ruồi bọ cũng không bay vào được, càng miễn bàn đến tai mắt.
Lâm Tĩnh Như rất nhanh tỉnh táo lại: “Không có bằng chứng, cửu ca đừng có nói linh tinh."
Lâm Dĩ Hiên từ chối cho ý kiến, cười nói: “Cần có bằng chứng?"
Lâm Tĩnh Như yên lặng, quả thật không cần bằng chứng, chỉ cần Thái tử phi có hoài nghi, chuyện vu oan giá họa còn ít sao? Đề phòng nói: “Cửu ca có điều kiện gì, đừng quên, ta xảy ra chuyện gì ngươi cũng không yên được đâu. Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ngươi và ta đều là thân huynh muội."
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, nói chuyện với người thông minh đúng là đơn giản, thất muội sớm nghe lời như thế có phải tốt không: “Nói đi, mục đích ngươi đến hôm nay là gì?"
Lâm Tĩnh Như cười tự giễu: “Vừa rồi cũng không lừa ngươi, Thái tử đúng là rất giận dữ, vì chuyện Tri phủ Đại Minh mà giận chó đánh mèo sang ca phu. Cửu ca chắc còn chưa biết, tứ tỷ lại có bầu."
Lâm Dĩ Hiên nháy mắt hiểu rõ, tứ tỷ mang thai, Cảnh Dương hầu phủ chỉ sợ lại muốn đổi hướng gió, khó trách thất muội sẽ sốt ruột.
Lâm Tĩnh Như nói tiếp: “Cho nên ta xung phong nhận việc với Thái tử, chuẩn bị mượn sức ca phu, hành động này mặc dù có tư tâm, nhưng cũng là muốn tốt cho ca phu, cửu ca không ngại suy nghĩ một chút."
Lâm Dĩ Hiên liếc mắt nhìn nàng, vị thất muội này quả nhiên dai dẳng, đến lúc này rồi mà vẫn còn không quên dụ dỗ, cười nói: “Nghe nói Thái tử có sở thích lạ, thương thế của thất muội thế nào? Cửu ca có thuốc trị thương liền sẹo hiệu quả tốt lắm, thất muội có thể lấy về thử xem."
Lâm Tĩnh Như vừa sợ vừa giận, chỗ âm u nhất trong lòng như bị xé mở, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, rốt cuộc không duy trì nổi trấn định mặt ngoài, hung hăng nói: “Rốt cuộc ngươi biết cái gì?"
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên lóe lên, lộ ra một tia thương tiếc: “Không có gì, chẳng qua duyên phận đưa đẩy, nhận thức một vị thái y, ai! Khổ ngươi."
Lâm Tĩnh Như tâm thần đại chấn, nữ nhân kiên cường đến mấy cũng có thời điểm yếu ớt, đặc biệt là khi bị người gỡ bỏ tầng mặt nạ cuối cùng, máu chảy đầm đìa.
“Ngươi biết cái gì, ngươi thì biết cái gì, chính ngươi lưu loát thoát được, lại khiến ta đến chịu khổ thay ngươi, dựa vào cái gì?" Lâm Tĩnh Như rốt cuộc không nhịn được khóc lớn, cứ việc có vài phần là diễn, nhưng cái loại cảm xúc thương tâm này cũng không phải giả.
Lâm Dĩ Hiên lâm vào suy nghĩ sâu xa, thất muội gặp phải chuyện gì sao y không biết, đời trước tự mình trải qua đã ngấm vào xương rồi không quên được: “Ta chỉ không muốn làm quân cờ, ai nghĩ tới, Cảnh Dương hầu phủ thiếu mình ta cũng chả ít đi, ngay cả mẫu thân cũng bị ghẻ lạnh, thất muội cần gì phải giận chó đánh mèo với ta."
Lâm Tĩnh Như lau nước mắt: “Ngươi nói thật đi, Thái tử đã sớm không vừa mắt Cảnh Dương hầu phủ, nếu không phải vì ổn định bọn họ, ta cũng sẽ không được sủng ái. Hiện giờ tứ tỷ mang thai, ta cần ca phu trợ giúp, đến khi Thái tử đăng cơ, tiểu muội chắc chắn sẽ báo đáp."
Lâm Dĩ Hiên than nhẹ một tiếng, khuyên giải: “Chuyện hoàng gia nào có đơn giản như vậy, phu quân ngàn dặn vạn dò, tuyệt đối không thể liên lụy vào, lần này sợ là khiến thất muội thất vọng rồi, chẳng qua…"
Lâm Dĩ Hiên muốn nói lại thôi, tiếc hận nhìn Lâm Tĩnh Như, nhẹ lắc đầu ngậm miệng không nói.
“Chẳng qua cái gì?" Lâm Tĩnh Như căng thẳng, cho dù biết rõ cửu ca cố ý buông mồi, nàng lại không thể không mắc câu.
Lâm Dĩ Hiên suy tư một khắc, chần chừ nói: “Thất muội vẫn nên sớm làm tính toán đi, Thái tử đăng cơ, Cảnh Dương hầu phủ tất nhiên sẽ bị thanh toán, đến lúc đó ngươi thế lực đơn mỏng, đừng nói bảo trụ hài tử, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tranh sủng sao?"
Sắc mặt Lâm Tĩnh Như cứng đờ, Thái tử có ham mê đặc biệt, thị tẩm căn bản là một hồi tra tấn, thông minh như nàng nháy mắt hiểu được ý tứ của cửu ca. Thái tử đăng cơ, dưới gối nàng có hai tử một nữ, tất nhiên sẽ thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác.
“Thất muội trở về ngẫm lại đi." Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng nói, rắc một mầm mống trong lòng nàng.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Như phức tạp, nàng với cửu ca đâu có tình cảm chân thật gì, chân tình biểu lộ vừa rồi chẳng qua là muốn tranh thủ đồng tình, cửu ca trong trí nhớ vẫn luôn mềm lòng thiện lương, nhưng nàng đã quên, lần trước gặp ở Vân Tiên lâu cửu ca đã sớm thay đổi.
Lâm Tĩnh Như không ngồi lại lâu, sau đó liền nói cáo từ.
Lâm Dĩ Hiên cười nhạt đưa nàng ra về, thời điểm đi huynh muội hữu ái, không chút nào thấy được đối chọi gay gắt vừa rồi. Lâm Tĩnh Như là một người thông minh, Lâm Dĩ Hiên không sợ nàng trở về cáo trạng. Cảnh Dương hầu phủ không đáng tin cậy, thất muội chỉ có thể bám chặt mình, thậm chí còn sẽ trợ giúp nói tốt cho phu quân mấy câu.
Thái tử hiện giờ tuy rằng suy tàn, nhưng vẫn là người phu quân không thể đắc tội, có thất muội giúp đỡ, chỉ hy vọng việc tranh vị có thể nhanh chóng trần ai lạc định.
Lâm Tĩnh Như đi rồi, Lâm Dĩ Hiên trầm ngâm, một mình ngồi trong phòng suy nghĩ.
Lê Diệu Nam trở về từ nha môn, rất nhanh từ miệng hạ nhân biết được Thái tử Trắc phi từng tới bái phỏng, vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy phu lang mặt trầm như nước, ngay cả mình đi tới bên cạnh cũng không phát hiện.
“Nghĩ cái gì vậy?" Lê Diệu Nam tò mò hỏi, huơ huơ tay trước mặt y.
“Phu quân." Lâm Dĩ Hiên lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua mọi nơi, bật thốt lên: “Chỉ sợ Thái tử muốn làm phản."
Lê Diệu Nam rùng mình: “Là Lâm Trắc phi nói cho ngươi biết?"
“Không phải." Lâm Dĩ Hiên lắc đầu: “Nghe lời nàng nói tựa hồ rất tin tưởng việc Thái tử sẽ đăng cơ, trừ bỏ mưu phản, ta không nghĩ ra đáp án khác."
Tâm tình Lê Diệu Nam có chút vi diệu, hắn biết phu lang sẽ không nói dối, nếu không phải có mười phần nắm chắc khẳng định sẽ không nói lung tung. Thái tử mưu phản mặc dù làm hắn hơi giật mình, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn lại cảm thấy là nằm trong dự kiến. Làm Thái tử bốn mươi mấy năm, Triệu Thừa Khiêm quả thật đau thương. Tình thế bây giờ, Thái tử không nhẫn được là chuyện có thể hiểu, liều mạng một phen mới có đường ra; thành liền một bước lên trời, thua nhiều nhất là chết, không liều mạng, Thái tử vị bị phế, tân đế đăng cơ đồng dạng cũng là chết, đổi thành mình chỉ sợ cũng phải mưu phản.
“Chúng ta có nên đi tra không?" Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên nghiêm túc, trong lòng bất giác căng thẳng.
Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không cần, chuyện này chúng ta không liên quan, ngươi chú ý hướng đi trong kinh, chỉ cần biết thời gian Thái tử mưu phản là được, còn lại một mực mặc kệ." Loại chuyện này, muốn quản cũng không được, nhi tử của Hoàng đế mưu phản, vô luận là ai công bố cũng là một chuyện khổ sai. Huống chi Hoàng đế đứng đầu vạn dân, tay cầm quyền hành Đại Tấn, hắn không tin Hoàng Thượng không phát hiện, lại càng không tin Hoàng Thượng không có chuẩn bị ở phía sau.
“Được, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt." Lâm Dĩ Hiên thận trọng, hôm nay không phải y không tính đến chuyện mượn sức thất muội, trong lúc tuyệt vọng mà tung cành ô liu, y tin thất muội nhất định sẽ tiếp được.
Chính như mình đời trước cũng thế, chỉ tiếc mình bị mắt mù, coi bùa đòi mạng thành rơm cứu mạng. Nhưng thất muội lại khác, thất muội có nhi tử bàng thân, Hoàng trưởng tôn chết sớm, hài tử của thất muội hiện giờ là trưởng tử, thế yếu là một loại khuyết điểm nhưng cũng là một loại ưu thế. Dựa theo hiểu biết của y, Thái tử dù có thua thì vẫn là cốt nhục của Hoàng Thượng, khẳng định không liên lụy đến gia quyến, nhi tử của thất muội đúng là lựa chọn tốt nhất để kế tục, không chỉ chiếm danh phận trưởng tử, thân thế không tốt cũng không làm người ta kiêng kỵ.
Quan trọng nhất là liền tính Thái tử đăng cơ thành đế, thất muội cũng không nhận được nhiều chỗ tốt, nên lựa chọn thế nào, y tin thất muội nhất định sẽ không khiến y thất vọng.
Lê Diệu Nam thấy phu lang lâm vào suy nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng phu lang lo lắng, cười an ủi: “Đừng lo, dựa theo phỏng đoán của ta, giờ chưa phải lúc Thái tử hành động." Gần đây trong triều không có tin tức gì, không bị buộc lên đường cùng, chuẩn bị còn chưa đầy đủ, Thái tử được Hoàng Thượng nuôi dạy, tâm tư mưu lược cũng không thể coi khinh, tuyệt đối sẽ không làm việc lỗ mãng.
Lúc này Lê Diệu Nam cũng có chút sáng tỏ, Thái tử vì sao tham tài như vậy, nếu hắn không lầm, bạc của Thái tử hẳn là toàn bộ dùng cho nuôi dưỡng tư quân, sớm đã bắt đầu chuẩn bị cho mưu phản. Thái tử quả nhiên là một chức vị đau thương.
“Đúng rồi." Lâm Dĩ Hiên đột nhiên hỏi: “Gần đây ngươi có đắc tội Thái tử không?"
Lê Diệu Nam không hiểu ra sao: “Không có nha!" Ngay sau đó lại có chút nghi hoặc, mấy ngày gần đây trong triều tựa hồ đúng là có người gây sự, nhưng hắn không liên tưởng đến Thái tử, dù sao hắn với Thái tử mấy năm nay tường an vô sự.
“Ngươi nghe nói cái gì?" Lê Diệu Nam híp mi suy nghĩ, ngẫm không ra mình đắc tội Thái tử chỗ nào.
“Thất muội vừa nói cho ta biết, hình như là bởi vì chuyện Tri phủ Đại Minh."
“Tri phủ Đại Minh?" Lê Diệu Nam buồn bực, mình chỉ nhắc tới đúng một lần lúc dạy học, cái đó và Thái tử thì liên quan gì? Nhưng nhớ tới thủ đoạn bòn tiền của Thái tử, lại nghĩ tới Tri phủ Đại Minh bị biếm, hôm trước lại được Hoàng Thượng thăng trở về, ẩn ẩn nhận ra chân tướng.
Lê Diệu Nam bỗng cảm thấy không lời gì để nói, trời biết hắn tuyệt đối không phải cố ý.
Phụ nhân xinh đẹp ung dung hoa quý, giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong tư của nàng.
Lâm Dĩ Hiên nhăn chặt mày, trước đuổi hài tử ra ngoài chơi đùa, lúc này mới đến phòng khách tiếp đãi.
“Sao ngươi lại tới đây?" Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nhìn người tới, ánh mắt rõ ràng không hề hoan nghênh.
Phu nhân nhẹ nhàng cười nhạt, khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết. Nếu xem nhẹ sắc mặt tái nhợt của nàng, thật đúng là một vị phong hoa tuyệt đại giai nhân: “Cửu ca hà tất khách khí như thế, người với ta mặc dù không cùng một mẫu sinh ra, nhưng vẫn một mạch tương liên."
Lâm Dĩ Hiên mặt không đổi sắc: “Trèo cao không tới Lâm Trắc phi."
Đôi mắt Lâm Tĩnh Như khẽ chuyển, trong ánh mắt hàm chứa một tia ưu sầu, thở dài nói: “Cửu ca khinh thường Cảnh Dương hầu phủ, muội muội chẳng lẽ không như vậy. Tám năm trước đều mệt cửu ca giúp đỡ, muội muội mới có khả năng đứng vững gót chân trong Thái tử phủ, muội muội là thật tâm cảm kích cửu ca."
Lâm Dĩ Hiên cười nhạo một tiếng, hờ hững nhìn nàng diễn. Mình về kinh đã ba tháng, Lâm Tĩnh Như hôm nay mới đến nói lời cảm tạ có phải hơi muộn không?
Lâm Tĩnh Như không ngại thái độ của y, chuyển sang chuyện khác, lo lắng nói: “Cửu ca chỉ sợ còn chưa biết sự tình, ca phu lần này gặp rắc rối lớn rồi."
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên hơi động nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, y tin tưởng phu quân mình, huống chi chuyện của mình đâu đến lượt thất muội quan tâm.
Lâm Tĩnh Như thấy y không trả lời, nói tiếp: “Ca phu đắc tội Thừa Ân công, Diêm đại nhân chính là đương triều Quốc cữu, Thái tử điện hạ rất tức giận, muội muội cũng là lo lắng cho cửu ca nên đến báo tin."
Lâm Dĩ Hiên vẫn không động, không chút để ý mà nhấp ngụm trà, tùy ý nàng nói một mình. Nếu đắc tội người khác có lẽ Lâm Dĩ Hiên còn sẽ sốt ruột một chút, nhưng nếu là Thừa Ân công, căn bản không cần để trong lòng. Nếu trời muốn ngươi vong, trước tiên sẽ để cho ngươi cuồng, Thái tử đã ở cạnh bờ vực rồi, Thừa Ân công không đủ để gây sợ hãi.
Lâm Tĩnh Như nóng nảy, cố ý nhấn mạnh: “Thái tử điện hạ là Thái tử, tương lai nhất định sẽ đi lên ngôi vị Hoàng đế. Cửu ca sao không khuyên nhủ Lê đại nhân, liền tính không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy xét cho chất nhi. Ca phu hiện giờ có được đế tâm nhưng nếu chất nhi xảy ra cái gì sơ xuất…"
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trầm xuống, cực kỳ khó chịu khi người khác lấy hài tử ra nói chuyện, lạnh lùng nói: “Không nhọc Trắc phi quan tâm, hài tử của ta đã có phu quân che chở, ngươi vẫn tự quản của mình cho tốt đi. Nghe nói thân mình Nhị điện hạ không tốt, Tam điện hạ tuổi nhỏ chết non, muội muội nên trông kỹ Lục điện hạ."
Sắc mặt Lâm Tĩnh Như thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ xót xa. Nhị điện hạ là trưởng tử nàng sinh ra, chỉ tiếc bị Thái tử phi độc hại, mặc dù có thái y đúng lúc cứu chữa, thân thể nhi tử vẫn bị ảnh hưởng, cả đời đều không thể rời khỏi chén thuốc. Tam nhi thì lại đương trường mất mạng.
Hốc mắt Lâm Tĩnh Như phiếm hồng, bày ra tư thái kẻ yếu, thương tâm nói: “Cửu ca đâu cần phải nói như vậy, cứ đâm dao vào tim ta, muội muội chẳng qua lo lắng cho ca phu mà thôi."
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh, không chút nào chủ quan, nếu thất muội là đèn cạn dầu, hoàn cảnh ở Đông cung phức tạp, nàng sao có thể liên tiếp sinh hài tử, đáp: “Phu quân của ta không cần thất muội quan tâm, ngươi chỉ cần quan tâm Thái tử điện hạ là được."
Lâm Tĩnh Như nghẹn đến khó chịu, đồng thời cũng hiểu được, muốn từ trong câu chữ mà nắm lấy nhược điểm của cửu ca thì trước hết phải trích mình ra, những lời hôm nay nàng nói cùng cửu ca tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Mọi sự không có lửa làm sao có khói, nếu đổi thành người khác quan tâm ca phu tuyệt đối sẽ không làm người ngoài nghĩ nhiều, nhưng cửu ca phu thì lại bất đồng, nữ tử trong kinh không ai không hâm mộ cửu ca gả được cho một vị phu quân tốt, nếu truyền ra lời đồn gì, chắc chắn không tẩy được nước bẩn trên người nàng.
Lâm Tĩnh Như nghiêm mặt, nói thẳng: “Muội muội cũng là muốn tốt cho cửu ca, tin hay không tùy ngươi, đợi đến khi Thái tử điện hạ đăng cơ, ngươi cho là Lê đại nhân còn có thể sống yên trong triều sao?"
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên lóe lóe, Thái tử đã có xu hướng suy tàn, thất muội đến tột cùng là lấy đâu ra tin tưởng để cho rằng Thái tử sẽ đăng cơ, nhướn mày cười nói: “Thât muội cho rằng phải làm thế nào?"
“Tất nhiên là đăng môn giải thích, ca phu thâm đến tín nhiệm của Hoàng Thượng, Thái tử nhân hậu, tất nhiên sẽ không tính toán chi li."
Lâm Dĩ Hiên cong khóe môi, chỉ sợ phu quân vừa bước qua cửa sẽ bị dán nhãn người của Thái tử, thản nhiên nói: “Chuyện của phu quân đâu đến lượt ta xen mồm, làm tốt nội tử quản việc nhà là được, thất muội quên bổn phận rồi à? A, thiếu chút nữa quên mất, Đông cung là Thái tử phi làm chủ, chỗ nào được đến lượt thất muội."
Ánh mắt Lâm Tĩnh Như tàn nhẫn, không nghĩ tới Lâm Dĩ Hiên cư nhiên mềm cứng không ăn: “Lời ấy của cửu ca có ý gì?"
Vẻ mặt Lâm Dĩ Hiên mỉa mai, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú: “Thất muội sao không giả vờ nữa, ta thấy sắc mặt thất muội không tốt, có muốn gọi đại phu đến xem không?"
“Ngươi biết cái gì?" Lâm Tĩnh Như biến sắc, giọng nói bén nhọn chói tai.
Lâm Dĩ Hiên cười khẽ một tiếng: “Ta sao biết được cái gì, chẳng qua là lo lắng cho thất muội thôi, Thái tử phi nếu biết nguyên nhân Hoàng trưởng tôn chết, ngươi nói nàng sẽ làm gì?"
“Ngươi có tai mắt trong phủ Thái tử?" Lâm Tĩnh Như không ngồi yên được nữa, lúc này nàng đâu còn vẻ tôn quý tao nhã vừa rồi, trong lòng tức giận ngập trời: “Thái tử phi dám hại nhi tử của ta thì phải làm tốt chuẩn bị chịu trả thù."
Lâm Dĩ Hiên nghiêng đầu, chậm rãi nở nụ cười: “Thì ra thật là ngươi làm, đa tạ thất muội đã giải thích nghi hoặc."
“Ngươi lừa ta…" Sắc mặt Lâm Tĩnh Như xanh mét, trong lòng thật sự tin, cửu ca rời kinh tám năm, Đông cung đề phòng sâm nghiêm, Thái tử tính tình không tốt lâu lâu lại đổi cung nhân một lần, ngay cả ruồi bọ cũng không bay vào được, càng miễn bàn đến tai mắt.
Lâm Tĩnh Như rất nhanh tỉnh táo lại: “Không có bằng chứng, cửu ca đừng có nói linh tinh."
Lâm Dĩ Hiên từ chối cho ý kiến, cười nói: “Cần có bằng chứng?"
Lâm Tĩnh Như yên lặng, quả thật không cần bằng chứng, chỉ cần Thái tử phi có hoài nghi, chuyện vu oan giá họa còn ít sao? Đề phòng nói: “Cửu ca có điều kiện gì, đừng quên, ta xảy ra chuyện gì ngươi cũng không yên được đâu. Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ngươi và ta đều là thân huynh muội."
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, nói chuyện với người thông minh đúng là đơn giản, thất muội sớm nghe lời như thế có phải tốt không: “Nói đi, mục đích ngươi đến hôm nay là gì?"
Lâm Tĩnh Như cười tự giễu: “Vừa rồi cũng không lừa ngươi, Thái tử đúng là rất giận dữ, vì chuyện Tri phủ Đại Minh mà giận chó đánh mèo sang ca phu. Cửu ca chắc còn chưa biết, tứ tỷ lại có bầu."
Lâm Dĩ Hiên nháy mắt hiểu rõ, tứ tỷ mang thai, Cảnh Dương hầu phủ chỉ sợ lại muốn đổi hướng gió, khó trách thất muội sẽ sốt ruột.
Lâm Tĩnh Như nói tiếp: “Cho nên ta xung phong nhận việc với Thái tử, chuẩn bị mượn sức ca phu, hành động này mặc dù có tư tâm, nhưng cũng là muốn tốt cho ca phu, cửu ca không ngại suy nghĩ một chút."
Lâm Dĩ Hiên liếc mắt nhìn nàng, vị thất muội này quả nhiên dai dẳng, đến lúc này rồi mà vẫn còn không quên dụ dỗ, cười nói: “Nghe nói Thái tử có sở thích lạ, thương thế của thất muội thế nào? Cửu ca có thuốc trị thương liền sẹo hiệu quả tốt lắm, thất muội có thể lấy về thử xem."
Lâm Tĩnh Như vừa sợ vừa giận, chỗ âm u nhất trong lòng như bị xé mở, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, rốt cuộc không duy trì nổi trấn định mặt ngoài, hung hăng nói: “Rốt cuộc ngươi biết cái gì?"
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên lóe lên, lộ ra một tia thương tiếc: “Không có gì, chẳng qua duyên phận đưa đẩy, nhận thức một vị thái y, ai! Khổ ngươi."
Lâm Tĩnh Như tâm thần đại chấn, nữ nhân kiên cường đến mấy cũng có thời điểm yếu ớt, đặc biệt là khi bị người gỡ bỏ tầng mặt nạ cuối cùng, máu chảy đầm đìa.
“Ngươi biết cái gì, ngươi thì biết cái gì, chính ngươi lưu loát thoát được, lại khiến ta đến chịu khổ thay ngươi, dựa vào cái gì?" Lâm Tĩnh Như rốt cuộc không nhịn được khóc lớn, cứ việc có vài phần là diễn, nhưng cái loại cảm xúc thương tâm này cũng không phải giả.
Lâm Dĩ Hiên lâm vào suy nghĩ sâu xa, thất muội gặp phải chuyện gì sao y không biết, đời trước tự mình trải qua đã ngấm vào xương rồi không quên được: “Ta chỉ không muốn làm quân cờ, ai nghĩ tới, Cảnh Dương hầu phủ thiếu mình ta cũng chả ít đi, ngay cả mẫu thân cũng bị ghẻ lạnh, thất muội cần gì phải giận chó đánh mèo với ta."
Lâm Tĩnh Như lau nước mắt: “Ngươi nói thật đi, Thái tử đã sớm không vừa mắt Cảnh Dương hầu phủ, nếu không phải vì ổn định bọn họ, ta cũng sẽ không được sủng ái. Hiện giờ tứ tỷ mang thai, ta cần ca phu trợ giúp, đến khi Thái tử đăng cơ, tiểu muội chắc chắn sẽ báo đáp."
Lâm Dĩ Hiên than nhẹ một tiếng, khuyên giải: “Chuyện hoàng gia nào có đơn giản như vậy, phu quân ngàn dặn vạn dò, tuyệt đối không thể liên lụy vào, lần này sợ là khiến thất muội thất vọng rồi, chẳng qua…"
Lâm Dĩ Hiên muốn nói lại thôi, tiếc hận nhìn Lâm Tĩnh Như, nhẹ lắc đầu ngậm miệng không nói.
“Chẳng qua cái gì?" Lâm Tĩnh Như căng thẳng, cho dù biết rõ cửu ca cố ý buông mồi, nàng lại không thể không mắc câu.
Lâm Dĩ Hiên suy tư một khắc, chần chừ nói: “Thất muội vẫn nên sớm làm tính toán đi, Thái tử đăng cơ, Cảnh Dương hầu phủ tất nhiên sẽ bị thanh toán, đến lúc đó ngươi thế lực đơn mỏng, đừng nói bảo trụ hài tử, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn tranh sủng sao?"
Sắc mặt Lâm Tĩnh Như cứng đờ, Thái tử có ham mê đặc biệt, thị tẩm căn bản là một hồi tra tấn, thông minh như nàng nháy mắt hiểu được ý tứ của cửu ca. Thái tử đăng cơ, dưới gối nàng có hai tử một nữ, tất nhiên sẽ thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác.
“Thất muội trở về ngẫm lại đi." Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng nói, rắc một mầm mống trong lòng nàng.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Như phức tạp, nàng với cửu ca đâu có tình cảm chân thật gì, chân tình biểu lộ vừa rồi chẳng qua là muốn tranh thủ đồng tình, cửu ca trong trí nhớ vẫn luôn mềm lòng thiện lương, nhưng nàng đã quên, lần trước gặp ở Vân Tiên lâu cửu ca đã sớm thay đổi.
Lâm Tĩnh Như không ngồi lại lâu, sau đó liền nói cáo từ.
Lâm Dĩ Hiên cười nhạt đưa nàng ra về, thời điểm đi huynh muội hữu ái, không chút nào thấy được đối chọi gay gắt vừa rồi. Lâm Tĩnh Như là một người thông minh, Lâm Dĩ Hiên không sợ nàng trở về cáo trạng. Cảnh Dương hầu phủ không đáng tin cậy, thất muội chỉ có thể bám chặt mình, thậm chí còn sẽ trợ giúp nói tốt cho phu quân mấy câu.
Thái tử hiện giờ tuy rằng suy tàn, nhưng vẫn là người phu quân không thể đắc tội, có thất muội giúp đỡ, chỉ hy vọng việc tranh vị có thể nhanh chóng trần ai lạc định.
Lâm Tĩnh Như đi rồi, Lâm Dĩ Hiên trầm ngâm, một mình ngồi trong phòng suy nghĩ.
Lê Diệu Nam trở về từ nha môn, rất nhanh từ miệng hạ nhân biết được Thái tử Trắc phi từng tới bái phỏng, vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy phu lang mặt trầm như nước, ngay cả mình đi tới bên cạnh cũng không phát hiện.
“Nghĩ cái gì vậy?" Lê Diệu Nam tò mò hỏi, huơ huơ tay trước mặt y.
“Phu quân." Lâm Dĩ Hiên lấy lại tinh thần, nhìn lướt qua mọi nơi, bật thốt lên: “Chỉ sợ Thái tử muốn làm phản."
Lê Diệu Nam rùng mình: “Là Lâm Trắc phi nói cho ngươi biết?"
“Không phải." Lâm Dĩ Hiên lắc đầu: “Nghe lời nàng nói tựa hồ rất tin tưởng việc Thái tử sẽ đăng cơ, trừ bỏ mưu phản, ta không nghĩ ra đáp án khác."
Tâm tình Lê Diệu Nam có chút vi diệu, hắn biết phu lang sẽ không nói dối, nếu không phải có mười phần nắm chắc khẳng định sẽ không nói lung tung. Thái tử mưu phản mặc dù làm hắn hơi giật mình, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn lại cảm thấy là nằm trong dự kiến. Làm Thái tử bốn mươi mấy năm, Triệu Thừa Khiêm quả thật đau thương. Tình thế bây giờ, Thái tử không nhẫn được là chuyện có thể hiểu, liều mạng một phen mới có đường ra; thành liền một bước lên trời, thua nhiều nhất là chết, không liều mạng, Thái tử vị bị phế, tân đế đăng cơ đồng dạng cũng là chết, đổi thành mình chỉ sợ cũng phải mưu phản.
“Chúng ta có nên đi tra không?" Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên nghiêm túc, trong lòng bất giác căng thẳng.
Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không cần, chuyện này chúng ta không liên quan, ngươi chú ý hướng đi trong kinh, chỉ cần biết thời gian Thái tử mưu phản là được, còn lại một mực mặc kệ." Loại chuyện này, muốn quản cũng không được, nhi tử của Hoàng đế mưu phản, vô luận là ai công bố cũng là một chuyện khổ sai. Huống chi Hoàng đế đứng đầu vạn dân, tay cầm quyền hành Đại Tấn, hắn không tin Hoàng Thượng không phát hiện, lại càng không tin Hoàng Thượng không có chuẩn bị ở phía sau.
“Được, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt." Lâm Dĩ Hiên thận trọng, hôm nay không phải y không tính đến chuyện mượn sức thất muội, trong lúc tuyệt vọng mà tung cành ô liu, y tin thất muội nhất định sẽ tiếp được.
Chính như mình đời trước cũng thế, chỉ tiếc mình bị mắt mù, coi bùa đòi mạng thành rơm cứu mạng. Nhưng thất muội lại khác, thất muội có nhi tử bàng thân, Hoàng trưởng tôn chết sớm, hài tử của thất muội hiện giờ là trưởng tử, thế yếu là một loại khuyết điểm nhưng cũng là một loại ưu thế. Dựa theo hiểu biết của y, Thái tử dù có thua thì vẫn là cốt nhục của Hoàng Thượng, khẳng định không liên lụy đến gia quyến, nhi tử của thất muội đúng là lựa chọn tốt nhất để kế tục, không chỉ chiếm danh phận trưởng tử, thân thế không tốt cũng không làm người ta kiêng kỵ.
Quan trọng nhất là liền tính Thái tử đăng cơ thành đế, thất muội cũng không nhận được nhiều chỗ tốt, nên lựa chọn thế nào, y tin thất muội nhất định sẽ không khiến y thất vọng.
Lê Diệu Nam thấy phu lang lâm vào suy nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng phu lang lo lắng, cười an ủi: “Đừng lo, dựa theo phỏng đoán của ta, giờ chưa phải lúc Thái tử hành động." Gần đây trong triều không có tin tức gì, không bị buộc lên đường cùng, chuẩn bị còn chưa đầy đủ, Thái tử được Hoàng Thượng nuôi dạy, tâm tư mưu lược cũng không thể coi khinh, tuyệt đối sẽ không làm việc lỗ mãng.
Lúc này Lê Diệu Nam cũng có chút sáng tỏ, Thái tử vì sao tham tài như vậy, nếu hắn không lầm, bạc của Thái tử hẳn là toàn bộ dùng cho nuôi dưỡng tư quân, sớm đã bắt đầu chuẩn bị cho mưu phản. Thái tử quả nhiên là một chức vị đau thương.
“Đúng rồi." Lâm Dĩ Hiên đột nhiên hỏi: “Gần đây ngươi có đắc tội Thái tử không?"
Lê Diệu Nam không hiểu ra sao: “Không có nha!" Ngay sau đó lại có chút nghi hoặc, mấy ngày gần đây trong triều tựa hồ đúng là có người gây sự, nhưng hắn không liên tưởng đến Thái tử, dù sao hắn với Thái tử mấy năm nay tường an vô sự.
“Ngươi nghe nói cái gì?" Lê Diệu Nam híp mi suy nghĩ, ngẫm không ra mình đắc tội Thái tử chỗ nào.
“Thất muội vừa nói cho ta biết, hình như là bởi vì chuyện Tri phủ Đại Minh."
“Tri phủ Đại Minh?" Lê Diệu Nam buồn bực, mình chỉ nhắc tới đúng một lần lúc dạy học, cái đó và Thái tử thì liên quan gì? Nhưng nhớ tới thủ đoạn bòn tiền của Thái tử, lại nghĩ tới Tri phủ Đại Minh bị biếm, hôm trước lại được Hoàng Thượng thăng trở về, ẩn ẩn nhận ra chân tướng.
Lê Diệu Nam bỗng cảm thấy không lời gì để nói, trời biết hắn tuyệt đối không phải cố ý.
Tác giả :
Dạ Du