Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
Chương 111
Lê Diệu Nam xúc động: “Phân phó đi xuống, toàn bộ binh lính hy sinh đều ghi công lớn, gia quyến mỗi tháng có thể đến chỗ quan phủ lĩnh tiền liệt sĩ."
“Thật sao?" Dương đại nhân vui mừng, liệt sĩ triều Đại Tấn cũng như đền thờ trinh tiết, có thể được quan phủ khen ngợi, mỗi tháng còn được lĩnh bạc, đủ cho gia quyến bọn họ áo cơm không lo.
“Bản quan sẽ dâng thư lên triều đình." Ánh mắt Lê Diệu Nam kiên định, vô luận thế nào hắn cũng phải làm một chút gì đó cho những binh lính hy sinh. Bọn họ ở Nam Tuyền liều chết kháng địch, so với Tuần phủ chạy Tổng đốc tới trễ thì tốt hơn bao nhiêu lần, không sợ triều đình không đáp ứng.
“Hạ quan đi nói cho bọn họ biết." Dương đại nhân vui mừng không chờ được nữa mà muốn chia sẻ với cấp dưới tin tức tốt này, coi như ủng hộ sĩ khí của bọn họ.
Lê Diệu Nam không ngăn cản Dương đại nhân, yên lặng bắt đầu tự hỏi đêm nay nên tấn công ban đêm như thế nào.
Ăn cơm xong, thời gian đã khuya, bầu trời đen nhánh không một ngôi sao, Trương Tiểu Thuyền, Lưu Cường, Chu Đại Vĩ cùng chín người khác đến ngoài cửa cầu kiến Lê đại nhân, muốn tham gia tấn công đêm.
Lê Diệu Nam nhận ra bọn họ chính là mấy sĩ binh cùng hắn nói chuyện trên tường thành.
“Lê đại nhân, mang chúng ta theo đi."
“Lê đại nhân, tiểu nhân muốn bái ngài vi sư, dạy chúng ta binh pháp được không?"
“Lê đại nhân, ta muốn giết địch đến một phiến giáp cũng không còn."
“Đệ đệ của ta và Lý tiểu tử đều đã chết."
Mười ba ánh mắt chứa đầy chờ đợi nhìn hắn, trong mắt thiêu đốt lửa hận. Lê Diệu Nam yên lặng một khắc, đệ đệ của Lưu Cường buổi chiều còn ở trên tường thành nói chuyện với hắn, chỉ vài canh giờ mà một sinh mệnh đã biến mất.
“Được!" Lê Diệu Nam bình tĩnh nhìn bọn họ, cũng không tự hỏi lâu lắm: “Bái sư thì không cần, mấy ngày bản quan ở Nam Tuyền, cho phép các ngươi theo bên người, có thể học được bao nhiêu liền nhìn bản lĩnh của các ngươi. Hiện tại đi nghỉ ngơi trước đi, đợi đến nửa đêm, bản quan sẽ mang người tấn công doanh trại của địch."
Mười ba người vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Lê đại nhân sẽ thật sự đáp ứng giáo dục bọn họ.
“Tạ đại nhân."
“Được rồi, các ngươi đi xuống đi, thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, phải dưỡng túc tinh thần mới có thể giết địch." Lê Diệu Nam thản nhiên nói, trong lòng có chút tiếc tài. Lúc trước ở trên tường thành, Trương Tiểu Thuyền suy một ra ba, lập tức hiểu được dụng ý của dầu và rượu, hắn cảm thấy có thể bồi dưỡng một phần, dù sao cũng không mất công, thuận nước giong thuyền có ngại chi.
Mười ba người cáo lui, Lê Diệu Nam cũng không nhàn rỗi, hành quân đánh giặc mới biết được không phải quân đội chính quy, không có tướng lãnh nghiêm túc, cũng không có ai bày mưu tính kế là chuyện đáng buồn cỡ nào. Kỹ càng tỉ mỉ làm ra một phần phương án tấn công ban đêm, Lê Diệu Nam cân nhắc lại cân nhắc, gọi thêm Huyện lệnh Nam Tuyền đến cùng bàn bạc.
Dương đại nhân thấy phương án mà kinh hãi, hưng phấn khó có thể kiềm chế, ngoài miệng ngoại trừ một chữ tốt cũng không biết nói thêm gì khác, giống như thắng lợi đã gần ngay trước mắt.
Khoé môi Lê Diệu Nam run rẩy, nháy mắt hiểu được sai lầm của mình, hắn không nên hỏi một văn nhân cách đánh giặc. Dương đại nhân có lẽ là một vị quan tốt nhưng năng lực quả thật bình thường, quân địch đột kích mà ngay cả dân chúng cũng không thể trấn an tốt, phải để Tôn Thụy Tư xuất mã thì mình không nên trông cậy nhiều vào ông ta. Nhưng Dương đại nhân cũng có ưu điểm, ít nhất ông ta vì nước vì dân, tâm ý đáng giá khen ngợi.
Không nhìn Dương đại nhân tán dương, Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút, lập tức sai người gọi đội trưởng thị vệ đến. Ba mươi mấy người tụ tập thương nghị cùng nhau, hẳn có thể nghĩ ra một quyết sách tuyệt đối không sai lầm, hắn chưa bao giờ là một người cuồng vọng tự đại.
Tính tình Dương đại nhân rất tốt, không có bất mãn gì cả, nguyên bản ông chính là quan văn, cũng không hổ thẹn vì không hiểu hành quân đánh giặc, đối với Lê đại nhân cẩn thận, ông chỉ thấy cao hứng.
“Lê đại nhân."
“Dương đại nhân."
Mọi người tới liền hành lễ với bọn họ, Trương Tiểu Thuyền và Lưu Cường cũng ở trong đó, lúc này Lê Diệu Nam mới biết thì ra bọn họ cũng là đội trưởng thị vệ.
“Ngồi đi." Chỉ chỉ ghế dựa trong phòng, Lê Diệu Nam mở ra phương án đã viết tốt, để cho bọn họ xem trước.
Trong đó có người gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ: “Lê đại nhân, tiểu nhân không biết chữ."
“Ta cũng không biết chữ."
“Cả ta nữa…"
Lê Diệu Nam im lặng, Dương Huyện lệnh cười gượng hai tiếng, giải thích: “Bọn họ đều là nông gia tiểu tử, chỗ nào hiểu được đọc sách nhận chữ."
“Để hạ quan nhìn xem." Nghiêm Giáo uý vén mi suy nghĩ, đọc kỹ xong liền giảng kế sách cho thủ hạ. Mấy chục người mồm năm miệng mười, Lê Diệu Nam lẳng lặng chờ đợi. Sau khi xong Nghiêm Giáo uý hỏi: “Có biện pháp giải quyết thám tử của quân địch không, nếu không thì không thể thi triển kế sách."
Trong mắt Lê Diệu Nam hiện lên một tia tán thưởng, mơ hồ hiểu được nếu không có Nghiêm Giáo uý, chỉ sợ Dương đại nhân không thể thủ vững cửa thành.
“Nam Tuyền thế yếu, quân địch sẽ không nghĩ đến chúng ta còn có dư lực đánh lén, khẳng định sẽ thả lỏng đề phòng, bản quan biết một mật đạo đi thông ra ngoài thành, các ngươi xem…" Lê Diệu Nam mở ra bản đồ Nam Tuyền: “Từ nơi này đến nơi này, binh chia làm hai đường, người trước hấp dẫn tầm mắt quân địch, người sau đốt cháy kho lúa. Chỉ cần quân địch không có lương thực, Nam Tuyền liền có thể thủ vững đến khi cứu binh tới."
Nghiêm Giáo uý thực lãnh tĩnh, cũng không bị miếng bánh lớn trước mắt làm mờ tầm nhìn: “Còn có một loại khả năng khác, quân địch bị chúng ta triệt để chọc giận, không có lương thực, bọn họ sẽ đập nồi dìm thuyền."
“Điểm này bản quan đã suy xét qua, đến khi quân địch tấn công lại đây, nhất định sẽ chạy rất nhanh, quân ta có thể đào một chiến hào trước cửa thành, phía dưới cắm tre nhọn, mặt trên phô bùn đất che giấu. Bị chiêu này đánh sâu vào, sĩ khí quân địch sẽ suy kiệt, bảo vệ cửa thành tất nhiên sẽ không thành vấn đề."
Nhóm tiểu đội trưởng nghe mà khó nén hưng phấn, Dương đại nhân vui vẻ ra mặt, trải qua vài ngày giày vò rốt cuộc có thể thở ra một hơi. Sách lược của Lê đại nhân rất tốt, chỗ nào còn tìm ra tỳ vết.
Đôi mắt Nghiêm Giáo uý u ám yên lặng, hiện lên một tia thích huyết: “Ngài xem như này thế nào, buổi tối đào chiến hào, ban ngày mới đánh lén, thời điểm quân địch công thành đại bộ phận không ở doanh địa, phần thắng của bên ta càng lớn."
Lê Diệu Nam suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả thi, sửa chữa lại kế hoạch, không chỉ muốn tấn công đêm, ban ngày cũng muốn giết đến phiến giáp không còn, phía sau lại đốt doanh trại địch, tất nhiên chúng sẽ không tiếp tục công thành, ít nhất có thể bảo vệ Nam Tuyền hai ngày bình yên vô sự.
Nghiêm Giáo uý nhìn kế hoạch hơi sửng sốt rồi bật cười ha ha, Lê đại nhân làm việc tàn nhẫn, cư nhiên còn tuyệt tình hơn hắn ta. Kế này rất tốt, quân địch vô luận thế nào cũng không lường trước được, bọn họ vừa mới đánh lén buổi tối, ban ngày cư nhiên còn dám đến tiếp.
Kế đã định, mọi người không chậm trễ, lập tức triệu tập nhân thủ. Tôn Thụy Tư lĩnh người đào chiến hào, Lê Diệu Nam nhiễu loạn tầm mắt quân địch, Nghiêm Giáo uý dẫn người đốt kho lúa.
Hết thảy tiến hành đâu vào đấy, Lê Diệu Nam sai người tìm đến không ít pháo và gia súc, lại phân công cấp cho Nghiêm Giáo uý hai mươi liên nỗ, ngưng mắt nhìn một ngàn sĩ binh dưới tay hắn ta, tâm tình bất giác trở nên trầm trọng: “Hết thảy lấy an toàn làm chủ."
Nghiêm Giáo uý cảm động, ẩn ẩn còn có một chút không đồng ý, chung quy hoá thành một tiếng thở dài: “Lê đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Lê đại nhân có thể ở thời khắc nguy nan tiến đến Nam Tuyền cứu viện đã làm cho bọn họ vô cùng cảm kích, cho dù lần này đi cửu tử nhất sinh*, chỉ cần có thể bảo trụ thành trì, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
(*chín đường chết chỉ có một đường sống)
Lê Diệu Nam hiểu Nghiêm Giáo uý không tin mình, dù sao hắn chỉ dẫn theo hơn ba mươi người, nhiễu loạn tầm mắt quân địch không khác gì người si nói mộng, cười cười: “Có pháo hoa làm tín hiệu, Nghiêm đại nhân yên tâm, bản quan không làm chuyện không nắm chắc."
Nghiêm Giáo uý không tiếp lời, Lê đại nhân là người đọc sách, binh pháp dù tốt nhưng chưa từng trải qua chiến tranh tàn khốc. Hắn ta vốn tưởng rằng Lê đại nhân sẽ mang nhiều nhân mã đi nhiễu loạn tầm mắt quân địch, ai biết cư nhiên chỉ có ba mươi sĩ binh, lo lắng nói: “Thỉnh đại nhân nhiều bảo trọng, nếu ngài có cái gì sơ xuất, ta sợ quân tâm không yên." Lê đại nhân đã đến, mang đến ánh rạng đông cho Nam Tuyền, nếu lần này ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Nam Tuyền thật sự sẽ loạn.
Lê Diệu Nam gật đầu: “Yên tâm, chờ đến khi chiến sự chấm dứt, bản quan thỉnh ngươi uống rượu. Nhớ lấy đêm nay không thể ham chiến, thực hiện được lập tức trở về mật đạo."
Nghiêm Giáo uý biến sắc: “Hạ quan lĩnh mệnh."
Công đạo xong hết thảy, Tôn Thụy Tư dẫn đầu phía trước, chuyện mật đạo vẫn luôn là hắn ta làm.
Có lẽ, ngay cả ông trời cũng giúp bọn họ, đêm nay trời thật tối, đưa tay không thấy được năm ngón, đúng là thời khắc tốt nhất để đánh lén.
Thần sắc Nghiêm Giáo uý khó nén sầu lo, nhưng thấy sư gia của Lê đại nhân định liệu trước, tuyệt không lo lắng chủ tử, lúc này trong lòng mới có chút yên ổn, chỉ hy vọng kế sách của Lê đại nhân thật sự hữu hiệu. Nói thật, hắn ta không cho là mấy con gia súc kia có thể khiến cho quân địch rối loạn, nhưng Lê đại nhân kiên trì, hắn ta cũng chỉ có đường thoả hiệp.
Gia súc rất dễ bại lộ nhưng đồng dạng, chúng nó chính là tấm chắn tốt nhất.
Thấy Lê đại nhân thoải mái dung nhập bóng đêm, ba mươi sĩ binh chấn động. Vốn cho là không được mà Lê đại nhân có thể làm hoàn mỹ như vậy, Nghiêm Giáo uý còn bảo bọn họ chiếu cố Lê đại nhân, đến thời khắc vạn bất đắc sĩ phải đánh ngất xỉu Lê đại nhân mang về, hiện giờ xem ra là uổng phí tâm tư, Lê đại nhân thân thủ tốt lắm.
Đoàn người đuổi gia súc đi trước, nương thân thể gia súc ẩn mình vào bóng đêm.
Lính gác quân địch rất nhanh bị động tĩnh nơi này hấp dẫn, lần đầu tiên có hai người tới xem xét, không ai nghĩ đến Nam Tuyền dám phản kích, thấy gia súc tuy buồn bực nhưng càng nhiều là kinh hỉ, có thể tăng thêm ít đồ ăn.
Lê Diệu Nam dễ dàng bắt người, thay xiêm y của bọn họ.
Có lần đầu tiên thành công, mọi người vui sướng không thôi. Lần thứ hai gặp năm người, ba mươi chọi năm, không cần phải nói, tất nhiên là bên ta thắng lợi, hết thảy không tiếng động mà tiến hành, không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi.
Lê Diệu Nam dẫn sáu người thay đổi xiêm y quân địch, không che giấu mình nữa mà nghênh ngang xuất hiện giữa núi rừng, ngôn ngữ Khương tộc hắn không hiểu nhưng binh lính thủ hạ biết, đám người thoải mái yểm trợ những người còn lại.
Trương Tiểu Thuyền nhìn mà kinh hãi, vì Lê đại nhân lớn mật, cũng vì mình hưng phấn, kích động đến độ máu tựa hồ đang bốc lên. Hắn ta chưa từng nghĩ tới chiến tranh còn có thể dùng phương pháp này, người đọc sách quả nhiên đầu óc linh hoạt, càng thêm kiên định quyết tâm muốn bái sư.
“Này, các ngươi ở đội nào, đây là cái gì?" Một lính gác phát hiện bọn họ, đầu lĩnh đi tới hỏi.
Mọi người tâm thần căng thẳng, trên mặt lại không động thanh sắc, Vương Nhị Ngưu đứng dậy, dùng khẩu âm Khương tộc cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: “Ngươi ở đội nào, đi đi đi, gia súc này là huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới bắt được, định đánh một bữa ngon lành. Đừng nhìn nữa, nhìn cũng sẽ không phân cho ngươi đâu, hừ, miệng nhạt đến đẻ ra chim."
Người tới vẻ mặt ngạo khí, đắc ý nói: “Ta là Tạp Long, kỵ binh dưới trướng Mục Ngói Tướng quân. Đồ vật ai thấy cũng có phần, nói chuyện đừng bậy bạ như vậy."
Vương Nhị Ngưu cười nhạo một tiếng: “Ta dưới trướng Tư Nham Tướng quân đây, ngươi nói ta sẽ tin hả." Tư Nham Tướng quân đúng là chủ tướng tấn công Nam Tuyền, loại thuyết pháp này của Vương Nhị Ngưu mặc kệ người ta tin hay không cũng sẽ không phạm sai lầm. Chỉ vào mấy địch binh phía sau Tạp Long, Vương Nhị Ngưu nói tiếp: “Thích thì tới đi, ta muốn bọn họ."
Tạp Long phất phất tay, gọi mấy binh lính phía dưới lại, nói: “Cho bọn hắn kiến thức một chút, miễn cho nói bổn đại gia ỷ thế hiếp người."
Ánh mắt Lê Diệu Nam tối sầm lại, cho nhau một cái thủ thế, đợi cho bọn họ vừa tới gần, mấy người ẩn núp trong bóng đêm nhảy dựng lên, giơ tay chém xuống không chút nương tay, vài tiếng kêu rên qua đi chỉ còn lại mấy thi thể.
Cầm lệnh bài, lột xiêm y, kéo thi thể bọn chúng vào lùm cây, Lê Diệu Nam phát hiện mình thật bình tĩnh, cư nhiên không có bất luận cái gì không đành lòng. Trầm thấp nở nụ cười, chiến tranh quả thật có thể thay đổi một người, bất tri bất giác đối với giết người hắn đã tập mãi thành quen. Nhưng hắn không hối hận, người khác không chết thì chính là bọn họ chết, kẻ xâm lược có tư cách gì để được thương hại, Lê Diệu Nam vĩnh viễn sẽ nhớ rõ bi tráng trên tường thành Nam Tuyền.
Tới gần doanh địa quân địch, Lê Diệu Nam không đi trước nữa, liếc mắt nhìn mọi người, biểu tình có vẻ do dự.
Trương Tiểu Thuyền rất nhanh phát hiện dị trạng của đại nhân, tự tin nói: “Đại nhân có chuyện gì muốn phân phó, giao cho tiểu nhân đi làm."
Lê Diệu Nam suy tư trong chốc lát, quyết định giao quyền lựa chọn cho bọn họ, nói thẳng: “Hiện tại có hai phương án, thứ nhất là châm pháo đuổi gia súc, hấp dẫn tầm mắt quân địch. Thứ hai, lẻn vào địch doanh, cắt đứt dây ở chuồng ngựa, tiếng pháo vang lên sẽ làm ngựa chấn kinh, tất nhiên sẽ đâm trái đâm phải, Nghiêm Giáo uý có thể thừa cơ tập doanh."
Mọi người nghe mà vui vẻ, Trương Thăng hưng phấn nói: “Ta đi, ta đi, nếu chuồng ngựa loạn, quân địch nhất định sẽ tức chết."
“Ha ha, ngựa không giống với gia súc, Khương tộc khẳng định không nỡ giết, ta chọn phương án hai."
“Ta cũng chọn cái thứ hai."
“Để ta đi đi."
Lê Diệu Nam thấy bọn họ ngươi tranh ta đoạt, trong lòng thực vui mừng, lắc đầu cười: “Lần này đi nguy hiểm vạn phần, thứ nhất cần một người đầu óc linh hoạt, thứ hai phải biết ngôn ngữ Khương tộc, nếu không chỉ sợ sẽ bị bại lộ."
“Vẫn là ta đi, Lê đại nhân, ngài xem bộ dạng của ta." Vương Nhị Ngưu vẻ mặt đắc sắt, cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi rất tốt, ngay cả kỵ binh cũng bị lừa.
“Ta cũng đi, ta cũng biết nói tiếng Khương tộc."
“Thôi, ngươi còn nhỏ, trong nhà còn có lão nương phải nuôi. Để ta đi đi, nếu có thể làm thành đại sự, ta đây sống cũng đáng, dù sao ta cũng chỉ là người cô đơn."
“Không được, nhà ngươi liền dư lại một căn độc đinh, nếu ngươi làm sao sao có thể đối mặt với tổ tông. Vẫn là ta đi, tức phụ của ta đang có thai, Lưu gia cũng coi như có hậu đại, hài tử biết phụ thân nó là anh hùng nhất định sẽ cao hứng."
Lê Diệu Nam đánh gãy tranh luận của bọn họ, cười nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, người đi nhiều chỉ có vướng bận, lần này đi tuy nguy hiểm nhưng nếu làm tốt thì sẽ không lo ảnh hưởng đến tính mạng." Quay đầu nhìn về phía Vương Nhị Ngưu: “Ngươi đi đi, thả lỏng dây thừng là được, không cần mở cửa chuồng ngựa, hết thảy lấy an toàn làm chủ, nhanh đi mau trở về."
“Tuân lệnh." Vương Nhị Ngưu rất đắc ý, thu thập lại đồ đạc của mình, kiểm tra xem không có gì sơ hở, nhanh chóng lẻn vào bóng đêm.
Lê Diệu Nam phân công những người còn lại, một phần lưu lại trông giữ gia súc, một phần giả vờ tuần tra đi lại chung quanh, mà bản thân hắn thì ngồi ở trên cây, cao cao trông ra xa.
Chờ đợi vẫn luôn gian nan như vậy, theo thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, quân địch tuần tra dần dần ít đi, ánh mắt mọi người cũng nổi lên mệt mỏi, Lê Diệu Nam biết qua canh bốn là thời khắc đề phòng lỏng lẻo nhất.
Bọn lính nhỏ giọng nói chuyện, thường thường ngáp một cái, chống lại cơn buồn ngủ. Lê đại nhân lần này binh đi hiểm chiêu, dùng quả thực tuyệt không thể tả, chẳng lẽ đây là cái trong binh thư, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Nếu để Tư Nham biết bọn họ dám lượn lờ cả đêm ở nơi quân địch, không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì.
Bọn lính suy nghĩ, thảo luận có thể chơi chiêu này lần nữa hay không, Lê Diệu Nam lại rất nhanh đánh tan hy vọng của bọn họ. Đêm nay sở dĩ thuận lợi là do bất ngờ, Khương tộc nhiều lần thắng lợi làm cho bọn họ đắc ý, vênh váo, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.
Khi tiếng gà gáy thứ hai vang lên, mọi người bắt đầu sốt ruột, nếu trước hừng đông mà Vương Nhị Ngưu chưa trở về, kế hoạch tập kích kho lúa của Nghiêm Giáo uý chỉ sợ cũng bị mắc cạn.
Lê Diệu Nam chỉ thấy may bây giờ là mùa đông, ban đêm rất dài, nếu đổi thành mùa hè, qua nửa canh giờ nữa, sắc trời sẽ tờ mờ sáng.
“Có người đến."
Phía trước truyền tiếng một trận sột soạt, mọi người vội vàng giữ vững tinh thần, tập trung nhìn chằm chằm cách đó không xa.
Thân ảnh Vương Nhị Ngưu rốt cuộc xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ thấy miệng hắn ta toét đến mang tai, khó có thể che giấu tâm tình vui sướng, rõ ràng nhiệm vụ đã hoàn thành.
“Thế nào, thế nào, thuận lợi không?" Trương Thăng là người đầu tiên tiến lên đón, không thể chờ được mà hỏi han.
Vương Nhị Ngưu nhếch miệng, trên mặt đắc y dào dạt: “Đương nhiên, các ngươi không nhìn xem ai xuất mã, Khương tộc còn đang thương nghị ngày mai chuẩn bị một lưới bắt chúng ta."
“Ha ha, thế thì đêm nay chúng ta cho bọn chúng một phần đại lễ."
Sắc mặt Lê Diệu Nam nghiêm túc: “Được rồi, không nói chuyện nữa, đường chạy trốn đã nhớ hết chưa?"
Mọi người gật đầu, bọn họ vốn chính là vệ binh Nam Tuyền, đối với vùng này không thể quen thuộc hơn, nhắm mắt cũng có thể chạy.
Trương Tiểu Thuyền lo lắng hỏi: “Đại nhân ngài…"
Lê Diệu Nam bật cười: “Đi theo các ngươi, không đến mức chạy lạc đâu, mau làm việc đi. Pháo buộc ở đuôi gia súc, nhắm ngay địch doanh, đốt lửa rồi thì nhanh chóng chạy, phải cho gia súc chạy vào doanh trướng quân địch. Buổi đêm trời tối, bắn tên cũng không chính xác, chỉ cần có thể kinh động chuồng ngựa, chúng ta liền thắng."
Vương Nhị Ngưu cười tiện: “Đại nhân yên tâm, dây thừng chuồng ngựa vừa chạm liền đứt, chốt cửa cũng bị ta ném rồi."
Đoàn người nhanh chóng hành động, theo tiếng pháo vang lên, Lê Diệu Nam châm tín hiệu, pháo hoa xinh đẹp nháy mắt nở rộ giữa không trung bóng đêm. Quân địch trong trận doanh giật mình, lập tức đứng lên, nhanh chóng triệu tập nhân mã, đuổi về phía phóng ra pháo hoa.
Tiếng pháo giữa ban đêm đặc biệt vang dội, đám gia súc bị kinh hách, lập tức chạy tán loạn, quân đội Khương tộc rất nhanh loạn thành một đoàn.
“Không tốt, ngựa chạy hết rồi."
“Chết tiệt, ai không chốt kỹ chuồng ngựa."
“Đại nhân, hình như không đúng, không thấy chốt đâu."
“Chết, có địch lẻn vào."
“Đuổi theo cho ta."
Mắt thấy phía sau binh đuổi theo ngày càng nhiều, lốm đốm đuốc sáng cấp tốc đuổi về hướng bọn họ, Lê Diệu Nam rõ ràng hung ác tâm, mẹ nó, bất cứ giá nào. Tìm một chỗ ẩn thân, lần thứ hai đi ra, tay cầm một cây đuốc, hắn tin tưởng, tướng lãnh Khương tộc dù hoài nghi có địch lẻn vào, tin tức cũng tuyệt đối không truyền nhanh như vậy, mà đây chính là cơ hội của bọn họ.
Vương Nhị Ngưu lần đầu làm đội trưởng, kéo giọng hô to: “Đuổi theo cho ta!"
Người phía sau đuổi theo, thấy bọn họ liền xoay người đi chỗ khác tìm kiếm.
Mọi người lau mồ hôi lạnh một phen, dưới chân tăng tốc chạy vội.
Không lâu lắm, trận doanh quân địch sáng lên ánh lửa, không ít quân địch vội vàng lui lại. Vương Nhị Ngưu ném cây đuốc trong tay xuống, sảng khoái cười ha ha: “Thành công, thành công, các ngươi nhìn, các ngươi có thấy không, Nghiêm Giáo uý thành công."
“Câm miệng, nhanh chóng trốn, ngươi sợ không người phát hiện ra sao?" Lê Diệu Nam gầm lên, mọi người vội vàng im miệng, lúc này không cần dùng đuốc nữa, tuỳ tiện ném xuống, vừa chạy vừa xoá dấu vết, không thể để quân địch tìm được bất cứ dấu vết nào.
“Thật sao?" Dương đại nhân vui mừng, liệt sĩ triều Đại Tấn cũng như đền thờ trinh tiết, có thể được quan phủ khen ngợi, mỗi tháng còn được lĩnh bạc, đủ cho gia quyến bọn họ áo cơm không lo.
“Bản quan sẽ dâng thư lên triều đình." Ánh mắt Lê Diệu Nam kiên định, vô luận thế nào hắn cũng phải làm một chút gì đó cho những binh lính hy sinh. Bọn họ ở Nam Tuyền liều chết kháng địch, so với Tuần phủ chạy Tổng đốc tới trễ thì tốt hơn bao nhiêu lần, không sợ triều đình không đáp ứng.
“Hạ quan đi nói cho bọn họ biết." Dương đại nhân vui mừng không chờ được nữa mà muốn chia sẻ với cấp dưới tin tức tốt này, coi như ủng hộ sĩ khí của bọn họ.
Lê Diệu Nam không ngăn cản Dương đại nhân, yên lặng bắt đầu tự hỏi đêm nay nên tấn công ban đêm như thế nào.
Ăn cơm xong, thời gian đã khuya, bầu trời đen nhánh không một ngôi sao, Trương Tiểu Thuyền, Lưu Cường, Chu Đại Vĩ cùng chín người khác đến ngoài cửa cầu kiến Lê đại nhân, muốn tham gia tấn công đêm.
Lê Diệu Nam nhận ra bọn họ chính là mấy sĩ binh cùng hắn nói chuyện trên tường thành.
“Lê đại nhân, mang chúng ta theo đi."
“Lê đại nhân, tiểu nhân muốn bái ngài vi sư, dạy chúng ta binh pháp được không?"
“Lê đại nhân, ta muốn giết địch đến một phiến giáp cũng không còn."
“Đệ đệ của ta và Lý tiểu tử đều đã chết."
Mười ba ánh mắt chứa đầy chờ đợi nhìn hắn, trong mắt thiêu đốt lửa hận. Lê Diệu Nam yên lặng một khắc, đệ đệ của Lưu Cường buổi chiều còn ở trên tường thành nói chuyện với hắn, chỉ vài canh giờ mà một sinh mệnh đã biến mất.
“Được!" Lê Diệu Nam bình tĩnh nhìn bọn họ, cũng không tự hỏi lâu lắm: “Bái sư thì không cần, mấy ngày bản quan ở Nam Tuyền, cho phép các ngươi theo bên người, có thể học được bao nhiêu liền nhìn bản lĩnh của các ngươi. Hiện tại đi nghỉ ngơi trước đi, đợi đến nửa đêm, bản quan sẽ mang người tấn công doanh trại của địch."
Mười ba người vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Lê đại nhân sẽ thật sự đáp ứng giáo dục bọn họ.
“Tạ đại nhân."
“Được rồi, các ngươi đi xuống đi, thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm, phải dưỡng túc tinh thần mới có thể giết địch." Lê Diệu Nam thản nhiên nói, trong lòng có chút tiếc tài. Lúc trước ở trên tường thành, Trương Tiểu Thuyền suy một ra ba, lập tức hiểu được dụng ý của dầu và rượu, hắn cảm thấy có thể bồi dưỡng một phần, dù sao cũng không mất công, thuận nước giong thuyền có ngại chi.
Mười ba người cáo lui, Lê Diệu Nam cũng không nhàn rỗi, hành quân đánh giặc mới biết được không phải quân đội chính quy, không có tướng lãnh nghiêm túc, cũng không có ai bày mưu tính kế là chuyện đáng buồn cỡ nào. Kỹ càng tỉ mỉ làm ra một phần phương án tấn công ban đêm, Lê Diệu Nam cân nhắc lại cân nhắc, gọi thêm Huyện lệnh Nam Tuyền đến cùng bàn bạc.
Dương đại nhân thấy phương án mà kinh hãi, hưng phấn khó có thể kiềm chế, ngoài miệng ngoại trừ một chữ tốt cũng không biết nói thêm gì khác, giống như thắng lợi đã gần ngay trước mắt.
Khoé môi Lê Diệu Nam run rẩy, nháy mắt hiểu được sai lầm của mình, hắn không nên hỏi một văn nhân cách đánh giặc. Dương đại nhân có lẽ là một vị quan tốt nhưng năng lực quả thật bình thường, quân địch đột kích mà ngay cả dân chúng cũng không thể trấn an tốt, phải để Tôn Thụy Tư xuất mã thì mình không nên trông cậy nhiều vào ông ta. Nhưng Dương đại nhân cũng có ưu điểm, ít nhất ông ta vì nước vì dân, tâm ý đáng giá khen ngợi.
Không nhìn Dương đại nhân tán dương, Lê Diệu Nam suy nghĩ một chút, lập tức sai người gọi đội trưởng thị vệ đến. Ba mươi mấy người tụ tập thương nghị cùng nhau, hẳn có thể nghĩ ra một quyết sách tuyệt đối không sai lầm, hắn chưa bao giờ là một người cuồng vọng tự đại.
Tính tình Dương đại nhân rất tốt, không có bất mãn gì cả, nguyên bản ông chính là quan văn, cũng không hổ thẹn vì không hiểu hành quân đánh giặc, đối với Lê đại nhân cẩn thận, ông chỉ thấy cao hứng.
“Lê đại nhân."
“Dương đại nhân."
Mọi người tới liền hành lễ với bọn họ, Trương Tiểu Thuyền và Lưu Cường cũng ở trong đó, lúc này Lê Diệu Nam mới biết thì ra bọn họ cũng là đội trưởng thị vệ.
“Ngồi đi." Chỉ chỉ ghế dựa trong phòng, Lê Diệu Nam mở ra phương án đã viết tốt, để cho bọn họ xem trước.
Trong đó có người gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ: “Lê đại nhân, tiểu nhân không biết chữ."
“Ta cũng không biết chữ."
“Cả ta nữa…"
Lê Diệu Nam im lặng, Dương Huyện lệnh cười gượng hai tiếng, giải thích: “Bọn họ đều là nông gia tiểu tử, chỗ nào hiểu được đọc sách nhận chữ."
“Để hạ quan nhìn xem." Nghiêm Giáo uý vén mi suy nghĩ, đọc kỹ xong liền giảng kế sách cho thủ hạ. Mấy chục người mồm năm miệng mười, Lê Diệu Nam lẳng lặng chờ đợi. Sau khi xong Nghiêm Giáo uý hỏi: “Có biện pháp giải quyết thám tử của quân địch không, nếu không thì không thể thi triển kế sách."
Trong mắt Lê Diệu Nam hiện lên một tia tán thưởng, mơ hồ hiểu được nếu không có Nghiêm Giáo uý, chỉ sợ Dương đại nhân không thể thủ vững cửa thành.
“Nam Tuyền thế yếu, quân địch sẽ không nghĩ đến chúng ta còn có dư lực đánh lén, khẳng định sẽ thả lỏng đề phòng, bản quan biết một mật đạo đi thông ra ngoài thành, các ngươi xem…" Lê Diệu Nam mở ra bản đồ Nam Tuyền: “Từ nơi này đến nơi này, binh chia làm hai đường, người trước hấp dẫn tầm mắt quân địch, người sau đốt cháy kho lúa. Chỉ cần quân địch không có lương thực, Nam Tuyền liền có thể thủ vững đến khi cứu binh tới."
Nghiêm Giáo uý thực lãnh tĩnh, cũng không bị miếng bánh lớn trước mắt làm mờ tầm nhìn: “Còn có một loại khả năng khác, quân địch bị chúng ta triệt để chọc giận, không có lương thực, bọn họ sẽ đập nồi dìm thuyền."
“Điểm này bản quan đã suy xét qua, đến khi quân địch tấn công lại đây, nhất định sẽ chạy rất nhanh, quân ta có thể đào một chiến hào trước cửa thành, phía dưới cắm tre nhọn, mặt trên phô bùn đất che giấu. Bị chiêu này đánh sâu vào, sĩ khí quân địch sẽ suy kiệt, bảo vệ cửa thành tất nhiên sẽ không thành vấn đề."
Nhóm tiểu đội trưởng nghe mà khó nén hưng phấn, Dương đại nhân vui vẻ ra mặt, trải qua vài ngày giày vò rốt cuộc có thể thở ra một hơi. Sách lược của Lê đại nhân rất tốt, chỗ nào còn tìm ra tỳ vết.
Đôi mắt Nghiêm Giáo uý u ám yên lặng, hiện lên một tia thích huyết: “Ngài xem như này thế nào, buổi tối đào chiến hào, ban ngày mới đánh lén, thời điểm quân địch công thành đại bộ phận không ở doanh địa, phần thắng của bên ta càng lớn."
Lê Diệu Nam suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả thi, sửa chữa lại kế hoạch, không chỉ muốn tấn công đêm, ban ngày cũng muốn giết đến phiến giáp không còn, phía sau lại đốt doanh trại địch, tất nhiên chúng sẽ không tiếp tục công thành, ít nhất có thể bảo vệ Nam Tuyền hai ngày bình yên vô sự.
Nghiêm Giáo uý nhìn kế hoạch hơi sửng sốt rồi bật cười ha ha, Lê đại nhân làm việc tàn nhẫn, cư nhiên còn tuyệt tình hơn hắn ta. Kế này rất tốt, quân địch vô luận thế nào cũng không lường trước được, bọn họ vừa mới đánh lén buổi tối, ban ngày cư nhiên còn dám đến tiếp.
Kế đã định, mọi người không chậm trễ, lập tức triệu tập nhân thủ. Tôn Thụy Tư lĩnh người đào chiến hào, Lê Diệu Nam nhiễu loạn tầm mắt quân địch, Nghiêm Giáo uý dẫn người đốt kho lúa.
Hết thảy tiến hành đâu vào đấy, Lê Diệu Nam sai người tìm đến không ít pháo và gia súc, lại phân công cấp cho Nghiêm Giáo uý hai mươi liên nỗ, ngưng mắt nhìn một ngàn sĩ binh dưới tay hắn ta, tâm tình bất giác trở nên trầm trọng: “Hết thảy lấy an toàn làm chủ."
Nghiêm Giáo uý cảm động, ẩn ẩn còn có một chút không đồng ý, chung quy hoá thành một tiếng thở dài: “Lê đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Lê đại nhân có thể ở thời khắc nguy nan tiến đến Nam Tuyền cứu viện đã làm cho bọn họ vô cùng cảm kích, cho dù lần này đi cửu tử nhất sinh*, chỉ cần có thể bảo trụ thành trì, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
(*chín đường chết chỉ có một đường sống)
Lê Diệu Nam hiểu Nghiêm Giáo uý không tin mình, dù sao hắn chỉ dẫn theo hơn ba mươi người, nhiễu loạn tầm mắt quân địch không khác gì người si nói mộng, cười cười: “Có pháo hoa làm tín hiệu, Nghiêm đại nhân yên tâm, bản quan không làm chuyện không nắm chắc."
Nghiêm Giáo uý không tiếp lời, Lê đại nhân là người đọc sách, binh pháp dù tốt nhưng chưa từng trải qua chiến tranh tàn khốc. Hắn ta vốn tưởng rằng Lê đại nhân sẽ mang nhiều nhân mã đi nhiễu loạn tầm mắt quân địch, ai biết cư nhiên chỉ có ba mươi sĩ binh, lo lắng nói: “Thỉnh đại nhân nhiều bảo trọng, nếu ngài có cái gì sơ xuất, ta sợ quân tâm không yên." Lê đại nhân đã đến, mang đến ánh rạng đông cho Nam Tuyền, nếu lần này ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Nam Tuyền thật sự sẽ loạn.
Lê Diệu Nam gật đầu: “Yên tâm, chờ đến khi chiến sự chấm dứt, bản quan thỉnh ngươi uống rượu. Nhớ lấy đêm nay không thể ham chiến, thực hiện được lập tức trở về mật đạo."
Nghiêm Giáo uý biến sắc: “Hạ quan lĩnh mệnh."
Công đạo xong hết thảy, Tôn Thụy Tư dẫn đầu phía trước, chuyện mật đạo vẫn luôn là hắn ta làm.
Có lẽ, ngay cả ông trời cũng giúp bọn họ, đêm nay trời thật tối, đưa tay không thấy được năm ngón, đúng là thời khắc tốt nhất để đánh lén.
Thần sắc Nghiêm Giáo uý khó nén sầu lo, nhưng thấy sư gia của Lê đại nhân định liệu trước, tuyệt không lo lắng chủ tử, lúc này trong lòng mới có chút yên ổn, chỉ hy vọng kế sách của Lê đại nhân thật sự hữu hiệu. Nói thật, hắn ta không cho là mấy con gia súc kia có thể khiến cho quân địch rối loạn, nhưng Lê đại nhân kiên trì, hắn ta cũng chỉ có đường thoả hiệp.
Gia súc rất dễ bại lộ nhưng đồng dạng, chúng nó chính là tấm chắn tốt nhất.
Thấy Lê đại nhân thoải mái dung nhập bóng đêm, ba mươi sĩ binh chấn động. Vốn cho là không được mà Lê đại nhân có thể làm hoàn mỹ như vậy, Nghiêm Giáo uý còn bảo bọn họ chiếu cố Lê đại nhân, đến thời khắc vạn bất đắc sĩ phải đánh ngất xỉu Lê đại nhân mang về, hiện giờ xem ra là uổng phí tâm tư, Lê đại nhân thân thủ tốt lắm.
Đoàn người đuổi gia súc đi trước, nương thân thể gia súc ẩn mình vào bóng đêm.
Lính gác quân địch rất nhanh bị động tĩnh nơi này hấp dẫn, lần đầu tiên có hai người tới xem xét, không ai nghĩ đến Nam Tuyền dám phản kích, thấy gia súc tuy buồn bực nhưng càng nhiều là kinh hỉ, có thể tăng thêm ít đồ ăn.
Lê Diệu Nam dễ dàng bắt người, thay xiêm y của bọn họ.
Có lần đầu tiên thành công, mọi người vui sướng không thôi. Lần thứ hai gặp năm người, ba mươi chọi năm, không cần phải nói, tất nhiên là bên ta thắng lợi, hết thảy không tiếng động mà tiến hành, không khiến cho bất kỳ ai hoài nghi.
Lê Diệu Nam dẫn sáu người thay đổi xiêm y quân địch, không che giấu mình nữa mà nghênh ngang xuất hiện giữa núi rừng, ngôn ngữ Khương tộc hắn không hiểu nhưng binh lính thủ hạ biết, đám người thoải mái yểm trợ những người còn lại.
Trương Tiểu Thuyền nhìn mà kinh hãi, vì Lê đại nhân lớn mật, cũng vì mình hưng phấn, kích động đến độ máu tựa hồ đang bốc lên. Hắn ta chưa từng nghĩ tới chiến tranh còn có thể dùng phương pháp này, người đọc sách quả nhiên đầu óc linh hoạt, càng thêm kiên định quyết tâm muốn bái sư.
“Này, các ngươi ở đội nào, đây là cái gì?" Một lính gác phát hiện bọn họ, đầu lĩnh đi tới hỏi.
Mọi người tâm thần căng thẳng, trên mặt lại không động thanh sắc, Vương Nhị Ngưu đứng dậy, dùng khẩu âm Khương tộc cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: “Ngươi ở đội nào, đi đi đi, gia súc này là huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới bắt được, định đánh một bữa ngon lành. Đừng nhìn nữa, nhìn cũng sẽ không phân cho ngươi đâu, hừ, miệng nhạt đến đẻ ra chim."
Người tới vẻ mặt ngạo khí, đắc ý nói: “Ta là Tạp Long, kỵ binh dưới trướng Mục Ngói Tướng quân. Đồ vật ai thấy cũng có phần, nói chuyện đừng bậy bạ như vậy."
Vương Nhị Ngưu cười nhạo một tiếng: “Ta dưới trướng Tư Nham Tướng quân đây, ngươi nói ta sẽ tin hả." Tư Nham Tướng quân đúng là chủ tướng tấn công Nam Tuyền, loại thuyết pháp này của Vương Nhị Ngưu mặc kệ người ta tin hay không cũng sẽ không phạm sai lầm. Chỉ vào mấy địch binh phía sau Tạp Long, Vương Nhị Ngưu nói tiếp: “Thích thì tới đi, ta muốn bọn họ."
Tạp Long phất phất tay, gọi mấy binh lính phía dưới lại, nói: “Cho bọn hắn kiến thức một chút, miễn cho nói bổn đại gia ỷ thế hiếp người."
Ánh mắt Lê Diệu Nam tối sầm lại, cho nhau một cái thủ thế, đợi cho bọn họ vừa tới gần, mấy người ẩn núp trong bóng đêm nhảy dựng lên, giơ tay chém xuống không chút nương tay, vài tiếng kêu rên qua đi chỉ còn lại mấy thi thể.
Cầm lệnh bài, lột xiêm y, kéo thi thể bọn chúng vào lùm cây, Lê Diệu Nam phát hiện mình thật bình tĩnh, cư nhiên không có bất luận cái gì không đành lòng. Trầm thấp nở nụ cười, chiến tranh quả thật có thể thay đổi một người, bất tri bất giác đối với giết người hắn đã tập mãi thành quen. Nhưng hắn không hối hận, người khác không chết thì chính là bọn họ chết, kẻ xâm lược có tư cách gì để được thương hại, Lê Diệu Nam vĩnh viễn sẽ nhớ rõ bi tráng trên tường thành Nam Tuyền.
Tới gần doanh địa quân địch, Lê Diệu Nam không đi trước nữa, liếc mắt nhìn mọi người, biểu tình có vẻ do dự.
Trương Tiểu Thuyền rất nhanh phát hiện dị trạng của đại nhân, tự tin nói: “Đại nhân có chuyện gì muốn phân phó, giao cho tiểu nhân đi làm."
Lê Diệu Nam suy tư trong chốc lát, quyết định giao quyền lựa chọn cho bọn họ, nói thẳng: “Hiện tại có hai phương án, thứ nhất là châm pháo đuổi gia súc, hấp dẫn tầm mắt quân địch. Thứ hai, lẻn vào địch doanh, cắt đứt dây ở chuồng ngựa, tiếng pháo vang lên sẽ làm ngựa chấn kinh, tất nhiên sẽ đâm trái đâm phải, Nghiêm Giáo uý có thể thừa cơ tập doanh."
Mọi người nghe mà vui vẻ, Trương Thăng hưng phấn nói: “Ta đi, ta đi, nếu chuồng ngựa loạn, quân địch nhất định sẽ tức chết."
“Ha ha, ngựa không giống với gia súc, Khương tộc khẳng định không nỡ giết, ta chọn phương án hai."
“Ta cũng chọn cái thứ hai."
“Để ta đi đi."
Lê Diệu Nam thấy bọn họ ngươi tranh ta đoạt, trong lòng thực vui mừng, lắc đầu cười: “Lần này đi nguy hiểm vạn phần, thứ nhất cần một người đầu óc linh hoạt, thứ hai phải biết ngôn ngữ Khương tộc, nếu không chỉ sợ sẽ bị bại lộ."
“Vẫn là ta đi, Lê đại nhân, ngài xem bộ dạng của ta." Vương Nhị Ngưu vẻ mặt đắc sắt, cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi rất tốt, ngay cả kỵ binh cũng bị lừa.
“Ta cũng đi, ta cũng biết nói tiếng Khương tộc."
“Thôi, ngươi còn nhỏ, trong nhà còn có lão nương phải nuôi. Để ta đi đi, nếu có thể làm thành đại sự, ta đây sống cũng đáng, dù sao ta cũng chỉ là người cô đơn."
“Không được, nhà ngươi liền dư lại một căn độc đinh, nếu ngươi làm sao sao có thể đối mặt với tổ tông. Vẫn là ta đi, tức phụ của ta đang có thai, Lưu gia cũng coi như có hậu đại, hài tử biết phụ thân nó là anh hùng nhất định sẽ cao hứng."
Lê Diệu Nam đánh gãy tranh luận của bọn họ, cười nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, người đi nhiều chỉ có vướng bận, lần này đi tuy nguy hiểm nhưng nếu làm tốt thì sẽ không lo ảnh hưởng đến tính mạng." Quay đầu nhìn về phía Vương Nhị Ngưu: “Ngươi đi đi, thả lỏng dây thừng là được, không cần mở cửa chuồng ngựa, hết thảy lấy an toàn làm chủ, nhanh đi mau trở về."
“Tuân lệnh." Vương Nhị Ngưu rất đắc ý, thu thập lại đồ đạc của mình, kiểm tra xem không có gì sơ hở, nhanh chóng lẻn vào bóng đêm.
Lê Diệu Nam phân công những người còn lại, một phần lưu lại trông giữ gia súc, một phần giả vờ tuần tra đi lại chung quanh, mà bản thân hắn thì ngồi ở trên cây, cao cao trông ra xa.
Chờ đợi vẫn luôn gian nan như vậy, theo thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, quân địch tuần tra dần dần ít đi, ánh mắt mọi người cũng nổi lên mệt mỏi, Lê Diệu Nam biết qua canh bốn là thời khắc đề phòng lỏng lẻo nhất.
Bọn lính nhỏ giọng nói chuyện, thường thường ngáp một cái, chống lại cơn buồn ngủ. Lê đại nhân lần này binh đi hiểm chiêu, dùng quả thực tuyệt không thể tả, chẳng lẽ đây là cái trong binh thư, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Nếu để Tư Nham biết bọn họ dám lượn lờ cả đêm ở nơi quân địch, không biết sẽ tức giận thành cái dạng gì.
Bọn lính suy nghĩ, thảo luận có thể chơi chiêu này lần nữa hay không, Lê Diệu Nam lại rất nhanh đánh tan hy vọng của bọn họ. Đêm nay sở dĩ thuận lợi là do bất ngờ, Khương tộc nhiều lần thắng lợi làm cho bọn họ đắc ý, vênh váo, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.
Khi tiếng gà gáy thứ hai vang lên, mọi người bắt đầu sốt ruột, nếu trước hừng đông mà Vương Nhị Ngưu chưa trở về, kế hoạch tập kích kho lúa của Nghiêm Giáo uý chỉ sợ cũng bị mắc cạn.
Lê Diệu Nam chỉ thấy may bây giờ là mùa đông, ban đêm rất dài, nếu đổi thành mùa hè, qua nửa canh giờ nữa, sắc trời sẽ tờ mờ sáng.
“Có người đến."
Phía trước truyền tiếng một trận sột soạt, mọi người vội vàng giữ vững tinh thần, tập trung nhìn chằm chằm cách đó không xa.
Thân ảnh Vương Nhị Ngưu rốt cuộc xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ thấy miệng hắn ta toét đến mang tai, khó có thể che giấu tâm tình vui sướng, rõ ràng nhiệm vụ đã hoàn thành.
“Thế nào, thế nào, thuận lợi không?" Trương Thăng là người đầu tiên tiến lên đón, không thể chờ được mà hỏi han.
Vương Nhị Ngưu nhếch miệng, trên mặt đắc y dào dạt: “Đương nhiên, các ngươi không nhìn xem ai xuất mã, Khương tộc còn đang thương nghị ngày mai chuẩn bị một lưới bắt chúng ta."
“Ha ha, thế thì đêm nay chúng ta cho bọn chúng một phần đại lễ."
Sắc mặt Lê Diệu Nam nghiêm túc: “Được rồi, không nói chuyện nữa, đường chạy trốn đã nhớ hết chưa?"
Mọi người gật đầu, bọn họ vốn chính là vệ binh Nam Tuyền, đối với vùng này không thể quen thuộc hơn, nhắm mắt cũng có thể chạy.
Trương Tiểu Thuyền lo lắng hỏi: “Đại nhân ngài…"
Lê Diệu Nam bật cười: “Đi theo các ngươi, không đến mức chạy lạc đâu, mau làm việc đi. Pháo buộc ở đuôi gia súc, nhắm ngay địch doanh, đốt lửa rồi thì nhanh chóng chạy, phải cho gia súc chạy vào doanh trướng quân địch. Buổi đêm trời tối, bắn tên cũng không chính xác, chỉ cần có thể kinh động chuồng ngựa, chúng ta liền thắng."
Vương Nhị Ngưu cười tiện: “Đại nhân yên tâm, dây thừng chuồng ngựa vừa chạm liền đứt, chốt cửa cũng bị ta ném rồi."
Đoàn người nhanh chóng hành động, theo tiếng pháo vang lên, Lê Diệu Nam châm tín hiệu, pháo hoa xinh đẹp nháy mắt nở rộ giữa không trung bóng đêm. Quân địch trong trận doanh giật mình, lập tức đứng lên, nhanh chóng triệu tập nhân mã, đuổi về phía phóng ra pháo hoa.
Tiếng pháo giữa ban đêm đặc biệt vang dội, đám gia súc bị kinh hách, lập tức chạy tán loạn, quân đội Khương tộc rất nhanh loạn thành một đoàn.
“Không tốt, ngựa chạy hết rồi."
“Chết tiệt, ai không chốt kỹ chuồng ngựa."
“Đại nhân, hình như không đúng, không thấy chốt đâu."
“Chết, có địch lẻn vào."
“Đuổi theo cho ta."
Mắt thấy phía sau binh đuổi theo ngày càng nhiều, lốm đốm đuốc sáng cấp tốc đuổi về hướng bọn họ, Lê Diệu Nam rõ ràng hung ác tâm, mẹ nó, bất cứ giá nào. Tìm một chỗ ẩn thân, lần thứ hai đi ra, tay cầm một cây đuốc, hắn tin tưởng, tướng lãnh Khương tộc dù hoài nghi có địch lẻn vào, tin tức cũng tuyệt đối không truyền nhanh như vậy, mà đây chính là cơ hội của bọn họ.
Vương Nhị Ngưu lần đầu làm đội trưởng, kéo giọng hô to: “Đuổi theo cho ta!"
Người phía sau đuổi theo, thấy bọn họ liền xoay người đi chỗ khác tìm kiếm.
Mọi người lau mồ hôi lạnh một phen, dưới chân tăng tốc chạy vội.
Không lâu lắm, trận doanh quân địch sáng lên ánh lửa, không ít quân địch vội vàng lui lại. Vương Nhị Ngưu ném cây đuốc trong tay xuống, sảng khoái cười ha ha: “Thành công, thành công, các ngươi nhìn, các ngươi có thấy không, Nghiêm Giáo uý thành công."
“Câm miệng, nhanh chóng trốn, ngươi sợ không người phát hiện ra sao?" Lê Diệu Nam gầm lên, mọi người vội vàng im miệng, lúc này không cần dùng đuốc nữa, tuỳ tiện ném xuống, vừa chạy vừa xoá dấu vết, không thể để quân địch tìm được bất cứ dấu vết nào.
Tác giả :
Dạ Du